Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 18 CHỊU NHỤC
CHƯƠNG 18: CHỊU NHỤC
Tống Thanh biết, nhà họ Tống cố ý làm vậy để sỉ nhục cô.
Nhưng cô không còn cách nào khác.
Bởi vì anh trai cô vẫn còn ở nhà họ Tống.
Tống Thanh cứ đứng như vậy trước cổng nhà họ Tống, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau cùng, Tống Ngọc Nhan tự cảm thấy mất hứng, lúc này mới có người ra mở cửa cho cô.
Tống Thanh xách đồ vào trong, đặt xuống nền đất, giọng điệu hờ hững hỏi: “Anh trai tôi đâu?”
Tống Ngọc Nhan liếc nhìn Tống Thanh với vẻ châm chọc: “Ôi, cô dâu mới về lại mặt, sao mà keo kiệt thế? Con nuôi đúng là con nuôi có khác, quả nhiên là thứ không lên mặt nổi với đời. Chậc chậc chậc, coi kìa, hôm nay về lại mặt đó, chị ăn mặc như này quay về hả? Với cả, chú rể đâu? Sao chỉ có mỗi mình chị?”
Tống Thanh khẽ nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi lần nữa: “Anh trai tôi đâu?”
Tống Ngọc Nhan nhìn Tống Thanh với vẻ khinh thường: “Tôi làm sao mà biết được anh trai ngốc của chị đi đâu? Tôi đâu phải bảo mẫu của anh ta!”
Tống Thanh cố nén cơn giận, quay người chạy lên phòng của Tống Linh.
Gõ cửa một cái, nhưng phát hiện ra cửa phòng không hề đóng.
Dự cảm không lành đột nhiên trào lên.
Tống Thanh đẩy cửa ra, không đợi cô lên tiếng, bỗng chốc kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt!
Chỉ thấy Tống Linh nhếch nhác ngồi trên mặt đất, cố chấp vẽ dùng bút màu vẽ những nét mà người khác không hiểu được, trên nền đất chỗ nào cũng là đồ ăn hỗn độn.
Qua một ngày một đêm, những thức ăn đó đã bốc mùi hôi khiến người ta khó chịu.
Hốc mắt Tống Thanh nóng lên.
Cô chỉ vừa mới rời nhà họ Tống, anh trai cô đã phải chịu ngược đãi như thế này rồi!
Ba ơi, ba ở trên trời có thiêng, nhìn thấy tất cả những thứ này, ba có đau lòng không?
Ba ơi, tại sao lại vứt bỏ chúng con mà lên thiên đường?
Ba ơi, tại sao lúc trước ba không đưa chúng con đi cùng?
Tại sao vứt bỏ chúng con ở lại trần gian chịu thứ khuất nhục như thế này?
Tống Thanh từ từ đi tới trước mặt Tống Linh, ngồi thụp xuống.
Tống Linh đang cố chấp vẽ những đường ngoằn ngoèo đột nhiên cứng người, bỗng chốc ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta không thể nhìn đi nơi khác được kia bỗng bùng lên một sắc thái khác biệt: “Thanh, về rồi à!”
Tống Thanh rưng rưng nước mắt gật đầu: “Anh ơi, em về rồi.”
Tống Linh nghiêm túc nhìn gương mặt của Tống Thanh, lúc này mới yên tâm mà mỉm cười.
Tống Ngọc Nhan đứng ở cửa, gương mặt lộ ra vẻ khinh bỉ: “Ông anh trai ngốc của chị thú vị thật ấy! Rượu mừng không uống, thích uống rượu phạt, người giúp việc đút cơm cho anh ta anh, anh ta đã không chịu phối hợp, còn cố ý làm đồ ăn vung vãi đầy đất.”
Tống Thanh không thể nhẫn nhịn được cơn giận nữa: “Cô nói bậy! Anh trai tôi trước giờ không bao giờ làm đổ thức ăn ra đất! Anh ấy chỉ bị tự kỉ chứ không phải bại não!”
Tống Ngọc Nhan lập tức lên giọng: “Hừ, thế thì đã sao? Anh ta vẫn chỉ là một thằng đàn ông không bình thường thôi! Lãng phí một bản mặt đẹp! Đúng là ăn hại tốn cơm nhà họ Tống! Nếu như đầu óc anh ta dùng được, còn có thể bán thân kiếm tí tiền. Ngu độn như thế, ra ngoài làm đĩ đực cũng chẳng ai thèm!”
Tống Linh là vảy ngược của Tống Thanh, không ai có thể chạm vào.
Tống Thanh nghe những lời của Tống Ngọc Nhan mà bỗng chốc bùng nổ: “Tống Ngọc Nhan cô câm ngay! Anh ấy cũng là anh trai cô đấy!”
“Anh trai tôi? Ha ha ha, đừng giỡn mặt nhau! Tống Ngọc Nhan này không có thứ gen bần tiện như thế.” Tống Ngọc Nhan nhìn Tống Linh đầy khinh thường: “Tôi thực sự mong anh trai chị mau chết đi cho lành, đỡ làm ô nhục xuất thân hoàn hảo của tôi.”
Tống Thanh không thể nhẫn nhịn được nữa, giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên mặt Tống Ngọc Nhan!
Chát – trên mặt Tống Ngọc Nhan bỗng chốc hiện ra năm vệt tay rất rõ ràng.
Tống Thanh biết, nhà họ Tống cố ý làm vậy để sỉ nhục cô.
Nhưng cô không còn cách nào khác.
Bởi vì anh trai cô vẫn còn ở nhà họ Tống.
Tống Thanh cứ đứng như vậy trước cổng nhà họ Tống, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau cùng, Tống Ngọc Nhan tự cảm thấy mất hứng, lúc này mới có người ra mở cửa cho cô.
Tống Thanh xách đồ vào trong, đặt xuống nền đất, giọng điệu hờ hững hỏi: “Anh trai tôi đâu?”
Tống Ngọc Nhan liếc nhìn Tống Thanh với vẻ châm chọc: “Ôi, cô dâu mới về lại mặt, sao mà keo kiệt thế? Con nuôi đúng là con nuôi có khác, quả nhiên là thứ không lên mặt nổi với đời. Chậc chậc chậc, coi kìa, hôm nay về lại mặt đó, chị ăn mặc như này quay về hả? Với cả, chú rể đâu? Sao chỉ có mỗi mình chị?”
Tống Thanh khẽ nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi lần nữa: “Anh trai tôi đâu?”
Tống Ngọc Nhan nhìn Tống Thanh với vẻ khinh thường: “Tôi làm sao mà biết được anh trai ngốc của chị đi đâu? Tôi đâu phải bảo mẫu của anh ta!”
Tống Thanh cố nén cơn giận, quay người chạy lên phòng của Tống Linh.
Gõ cửa một cái, nhưng phát hiện ra cửa phòng không hề đóng.
Dự cảm không lành đột nhiên trào lên.
Tống Thanh đẩy cửa ra, không đợi cô lên tiếng, bỗng chốc kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt!
Chỉ thấy Tống Linh nhếch nhác ngồi trên mặt đất, cố chấp vẽ dùng bút màu vẽ những nét mà người khác không hiểu được, trên nền đất chỗ nào cũng là đồ ăn hỗn độn.
Qua một ngày một đêm, những thức ăn đó đã bốc mùi hôi khiến người ta khó chịu.
Hốc mắt Tống Thanh nóng lên.
Cô chỉ vừa mới rời nhà họ Tống, anh trai cô đã phải chịu ngược đãi như thế này rồi!
Ba ơi, ba ở trên trời có thiêng, nhìn thấy tất cả những thứ này, ba có đau lòng không?
Ba ơi, tại sao lại vứt bỏ chúng con mà lên thiên đường?
Ba ơi, tại sao lúc trước ba không đưa chúng con đi cùng?
Tại sao vứt bỏ chúng con ở lại trần gian chịu thứ khuất nhục như thế này?
Tống Thanh từ từ đi tới trước mặt Tống Linh, ngồi thụp xuống.
Tống Linh đang cố chấp vẽ những đường ngoằn ngoèo đột nhiên cứng người, bỗng chốc ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta không thể nhìn đi nơi khác được kia bỗng bùng lên một sắc thái khác biệt: “Thanh, về rồi à!”
Tống Thanh rưng rưng nước mắt gật đầu: “Anh ơi, em về rồi.”
Tống Linh nghiêm túc nhìn gương mặt của Tống Thanh, lúc này mới yên tâm mà mỉm cười.
Tống Ngọc Nhan đứng ở cửa, gương mặt lộ ra vẻ khinh bỉ: “Ông anh trai ngốc của chị thú vị thật ấy! Rượu mừng không uống, thích uống rượu phạt, người giúp việc đút cơm cho anh ta anh, anh ta đã không chịu phối hợp, còn cố ý làm đồ ăn vung vãi đầy đất.”
Tống Thanh không thể nhẫn nhịn được cơn giận nữa: “Cô nói bậy! Anh trai tôi trước giờ không bao giờ làm đổ thức ăn ra đất! Anh ấy chỉ bị tự kỉ chứ không phải bại não!”
Tống Ngọc Nhan lập tức lên giọng: “Hừ, thế thì đã sao? Anh ta vẫn chỉ là một thằng đàn ông không bình thường thôi! Lãng phí một bản mặt đẹp! Đúng là ăn hại tốn cơm nhà họ Tống! Nếu như đầu óc anh ta dùng được, còn có thể bán thân kiếm tí tiền. Ngu độn như thế, ra ngoài làm đĩ đực cũng chẳng ai thèm!”
Tống Linh là vảy ngược của Tống Thanh, không ai có thể chạm vào.
Tống Thanh nghe những lời của Tống Ngọc Nhan mà bỗng chốc bùng nổ: “Tống Ngọc Nhan cô câm ngay! Anh ấy cũng là anh trai cô đấy!”
“Anh trai tôi? Ha ha ha, đừng giỡn mặt nhau! Tống Ngọc Nhan này không có thứ gen bần tiện như thế.” Tống Ngọc Nhan nhìn Tống Linh đầy khinh thường: “Tôi thực sự mong anh trai chị mau chết đi cho lành, đỡ làm ô nhục xuất thân hoàn hảo của tôi.”
Tống Thanh không thể nhẫn nhịn được nữa, giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên mặt Tống Ngọc Nhan!
Chát – trên mặt Tống Ngọc Nhan bỗng chốc hiện ra năm vệt tay rất rõ ràng.