Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-190
CHƯƠNG 190: WOW, TỰ LÀM MẤT MẶT
Lưu Nghĩa chậm rãi nói: "Hôm nay thật sự là mở mang thêm kiến thức rồi! Gặp qua không biết xấu hổ, chưa gặp qua không biết xấu hổ đến thế này! Lúc Thanh Thanh vừa gả cho chồng của cậu ấy, hai người ân ân ái ái rất tốt đấy, cô thì ráng phải làm kẻ thứ ba, cướp đi chồng của người khác, bây giờ còn có lý rồi? Chạy đến đây tìm vợ đầu phiền phức rồi? Xin hỏi Thôi tiểu thư, ai cho cô tự tin lớn như vậy? Thật sự là tài nghệ không bằng người còn tự mình đa tình a!"
Mọi người xung quanh trong nháy mắt xôn xao.
Nhất là những thí sinh nữ, càng là bắt đầu xì xào bàn tán lên rồi.
Phụ nữ không thấy được nhất chính là tiểu tam đi tìm vợ chính khiêu khích.
Bởi như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn sang Thôi Nguyệt Lam lại lần nữa bắt đầu biến hóa rồi.
Vừa rồi còn còn là giễu cợt, mà bây giờ chính là khinh thường rồi.
Thôi Nguyệt Lam không quay đầu lại, đương nhiên là không nhìn thấy ánh mắt của người khác rồi, cô vẫn còn ngụy biện: "Anh Nhật Dương vốn chính là của tôi được không! Là Tống Thanh không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn gả cho anh Nhật Dương đấy! Bây giờ cô ấy đi khắp nơi bại hoại thanh danh của tôi, tôi chẳng lẽ còn không thể nói ra được rồi hả?"
"Bại hoại thanh danh của cô? Làm ơn, cô còn có thứ thanh danh này tồn tại sao?" Lưu Nghĩa cười nhạo: "Muốn cho người bại hoại thanh danh, vậy cô cũng phải có thanh danh trước đã, rồi hãy nói sau đi?"
Mọi người xung quanh nghe được lời phản kích của Lưu Nghĩa, đều cười ầm lên.
Thôi Nguyệt Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, cô lại bị coi thành khỉ để vây xem rồi!
Khương Tiểu Khương co rúm lại lấy cổ đứng ở một bên, đến lúc này, cô chết sống cũng không dám thừa nhận những lời kia đều là cô truyền ra.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy mọi người xung quanh cười càng ngày càng càn rỡ, lập tức tức giận rồi, không lựa lời nói mà nói: "Cho dù là tôi không tốt, Tống Thanh lại có thể tốt hơn chỗ nào? Mới vừa tới tham gia cuộc thi thì tới câu dẫn đàn ông! Lúc này mới vài ngày a! Thủ tục ly hôn còn chưa có làm đâu, thì như vậy không thể chờ đợi được vào phòng của đàn ông!"
Tống Thanh một vẻ mặt chán nản, cô đã cái gì cũng không muốn nói rồi!
Điên đảo thị phi trắng đen đến trình độ này, cũng là hết cách rồi.
Lưu Nghĩa ngược lại là phản ứng lại, lập tức cười đến ý tứ sâu xa: "Cô nói đùa gì vậy, Thanh Thanh sẽ không làm chuyện như vậy!"
"Hừ, anh bây giờ còn đang thay cô ấy nói xạo, đây là chứng cứ! Nếu như hai người không có gian tình mà nói, anh sao che chở cho cô ấy như vậy?" Thôi Nguyệt Lam đã tức giận đến không lựa lời nói rồi: "Tống Thanh thường xuyên đi đến phòng của anh, anh cho rằng tôi không biết?"
Mọi người xung quanh lại lần nữa xôn xao một hồi.
Khương Tiểu Khương rụt cổ một cái, một chữ cũng không dám nói rồi.
Cô đã dự liệu được hậu quả đáng sợ rồi.
Lưu Nghĩa cười càng thêm sáng lạn rồi: "Ồ? Cô đây là nói là, Tống Thanh cùng tôi cấu kết với nhau rồi?"
Thôi Nguyệt Lam dương dương đắc ý mà nói: "Không sai! Cô ấy từ khi vừa mới đến ban tổ chức đăng ký thì cùng anh nhìn vừa mắt rồi! Sao, bây giờ bị tôi ở trước mặt mọi người vạch trần, còn đang suy nghĩ phủ nhận hay sao?"
"Không có, tôi đương nhiên không có phủ nhận." Lưu Nghĩa hai tay anh tuấn mở ra: "Tôi chính là rất thích Thanh Thanh, Thanh Thanh cũng rất yêu thích tôi."
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rớt cây kim cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thôi Nguyệt Lam nghe được Lưu Nghĩa thừa nhận, lập tức càng thêm đắc ý, không quan tâm đến sự thảm hại ở trên mặt của mình, chỉ vào chóp mủi của Tống Thanh nói: "Cô xem, người yêu của cô cũng đã thừa nhận rồi, cô còn dám phủ nhận hay sao?"
Không chờ Tống Thanh mở miệng, Lưu Nghĩa tiếp tục chậm rì rì mà nói: "Nhưng mà, tôi muốn sữa chửa lại một cái."
"Cái gì?" Thôi Nguyệt Lam quay đầu nhìn Lưu Nghĩa.
"Thiên hướng tình dục của tôi là bình thường." Lưu Nghĩa một vẻ mặt thành khẩn nhìn Thôi Nguyệt Lam: "Tôi không thích phụ nữ, mà là tôi thích đàn ông."
"Cái gì?" Thôi Nguyệt Lam lập tức hỗn loạn rồi.
Thích phụ nữ mới không phải bình thường được không?
Cái thế giới này tình yêu khác giới mới là chủ yếu được không?
Nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam một vẻ mặt hỗn loạn, Lưu Nghĩa cười càng thêm sáng lạn hơn.
Mấy người thông minh ở xung quanh, hình như đã hiểu được cái gì.
Đều buông xuống đũa ở trong tay, chuẩn bị chế giễu.
Thôi Nguyệt Lam vẫn còn đang hỗn loạn, tiếp tục ngang ngược mà nói: "Tôi mới mặc kệ thiên hướng tình dục của anh có phải bình thường hay không! Tôi chỉ hỏi anh, anh cùng Tống Thanh có phải là quan hệ thân mật không?"
"Đúng." Lưu Nghĩa không có phủ nhận.
"Hai người có phải ra vào cùng một căn phòng không?" Thôi Nguyệt Lam tiếp tục hỏi.
"Không sai." Lưu Nghĩa còn là không phủ nhận.
"Hai người có phải thích nhau không?" Thôi Nguyệt Lam lập tức bắt đầu đắc ý.
"Nếu cô nói như vậy, hình như cũng không có gì không đúng." Lưu Nghĩa như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua Tống Thanh đang chán nản không nói gì, cười hì hì trả lời.
"Đây không phải là đúng rồi sao?" Thôi Nguyệt Lam càng thêm ngang ngược kiêu ngạo mà nói: "Tống Thanh cô đúng là con tiện nhân! Cô xem, hắn cũng đã thừa nhận rồi!"
"Nhưng mà..." Lưu Nghĩa lười biếng mà cười, vừa ấm áp vừa mê người: "Cô hình như đã nghĩ sai một chuyện."
"Cái gì?" Thôi Nguyệt Lam thuận miệng vừa hỏi, cô mới không cho rằng Tống Thanh có cơ hội trở mình.
Cô hôm nay muốn Tống Thanh ở trước mặt của năm trăm người, mất mặt mất đến nhà bà ngoại!
Hừ, dám cùng cô giành Hà Nhật Dương?
Tự tìm cái chết!
Cô đã nhịn lâu rồi!
Hôm nay tuyệt đối không muốn nhịn nữa rồi!
Lưu Nghĩa chậm rì mà tiếp tục nói: "Cô hình như đã nghĩ sai giới tính của tôi rồi."
"A? Anh nói cái gì?" Thôi Nguyệt Lam gần như cho là mình nghe lầm rồi!
Cô đã nghe được cái gì?
Cô đã nghĩ sai giới tính của Lưu Nghĩa?
Đừng đùa được không!
Nhìn xem tên của hắn, Lưu Nghĩa! Có cô gái nào được gọi là Lưu Nghĩa không?
Nhìn xem ngực phẳng của hắn, nhìn xem tóc ngắn không thể ngắn hơn nữa của hắn, nhìn xem yết hầu của hắn... Hửm? Hắn tại sao không có yết hầu?
Hắn... hắn tại sao không có yết hầu?
Cho dù là không có yết hầu, hắn cũng là đàn ông!
"Tôi nói, cô đã nghĩ sai giới tính của tôi rồi." Lưu Nghĩa từng chữ một nói: "Tôi dám dùng dòng họ của cha mẹ tôi làm cam đoan, tôi là phụ nữ. Hơn nữa thiên hướng tình dục là bình thường, thích tiểu thịt tươi, nói thí dụ như người đang nổi tiếng ở trong nước, tôi là fan của anh ấy."
Quần chúng vây xem ở xung quanh đồng thời há to miệng trợn to hai mắt!
Sumimasen! (Xin lỗi!)
Yamete! (Đừng!)
Thế giới quan của tôi sắp sụp đổ rồi!
Đại soái ca đẹp trai như vậy lại có thể là gái đấy?
Thôi Nguyệt Lam cả người đều sửng sốt rồi, lắp lắp bắp bắp kêu lên: "Sao... Sao có thể?"
Lưu Nghĩa suất khí móc ra túi tiền, rút ra CMND, ở trước mặt của Thôi Nguyệt Lam lắc lư một cái: "Tin rồi chứ?"
Tầm mắt của Thôi Nguyệt Lam rơi vào mục giới tính, định hình thật lâu.
Sao có thể như vậy?
Hèn chi lúc cô tối hôm qua cùng Hà Nhật Dương nói, Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đến với nhau, Hà Nhật Dương đều không có phản ứng gì...
Hèn chi cô nói nhiều như vậy, Hà Nhật Dương lại không vui rồi...
Mọi thứ này đều là lỗi của Tống Thanh!
Đều là cô ấy cố ý nói gạt mình đấy!
Người phụ nữ ti tiện này!
Thôi Nguyệt Lam đột nhiên giơ tay hướng vào mặt của Tống Thanh liền muốn hung hãn tát qua!
Bốp —— Cái bạt tai này tát được vừa nhanh lại vừa mạnh, Lưu Nghĩa cũng không ngờ tới Thôi Nguyệt Lam sau khi bị người vạch trần lại sẽ thẹn quá hoá giận, trực tiếp tát Tống Thanh một cái bạt tai!
Những người ở chỗ này đều cũng không ngờ tới sẽ có biến cố này, đám quần chúng vây xem đều tỏ ý xem đến ngây người rồi!
Nội dung cốt truyện xoay ngược cũng quá kỳ dị rồi!
Tống Thanh chỉ cảm thấy gương mặt một vùng nóng, một mùi vị rỉ sắt ở trong miệng lập tức tràn ngập.
"Cô người phụ nữ ti tiện này, cô là cố ý có phải không? Cô cố ý cùng một người đàn ông giả ở với nhau, cô cố ý cho tôi nhìn thấy, sau đó để lúc tôi đi nói cho Hà Nhật Dương biết, làm mất mặt có phải không? Cô tại sao có thể ác độc như vậy? Tống Thanh, tôi thật sự là đã nhìn lầm cô rồi!" Thôi Nguyệt Lam điên cuồng hướng về phía Tống Thanh liền nhào tới.
Lưu Nghĩa cuối cùng cũng phản ứng lại, đẩy ra cái bàn, ngăn ở trước người Thôi Nguyệt Lam, vừa mới xoay người liền đem Tống Thanh kéo về phía sau của mình.
"Tống Thanh cô tiện nhân này, cô cút ra đây cho tôi! Cô dám khiến tôi mất mặt ở trước mặt của Hà Nhật Dương, tôi không thể để yên cho cô!" Thôi Nguyệt Lam giương nanh múa vuốt vọt lên, Lưu Nghĩa không lưu tình chút nào nhấc chân một đạp.
Bịch, Thôi Nguyệt Lam trong nháy mắt bị đạp ngã sấp xuống.
Mọi người xung quanh, không có một ai tiến lên đấy, đều ở bên cạnh xem náo nhiệt.
"Các cô lại dám..." Thôi Nguyệt Lam vừa muốn một lần nữa nhào lên, lúc này, có người cao giọng kêu lên: "Người của ban tổ chức đến rồi!"
Một giây sau, một cảnh khiến cho mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc tán thán không thôi đã xảy ra!
Thôi Nguyệt Lam vốn còn một biểu cảm hung thần ác sát muốn ăn thịt người đột nhiên lần nữa nằm sấp ở trên đất, thê thê thảm thảm mà bật khóc lên, dường như đã chịu bao nhiêu uất ức vậy, nước mắt chảy thành sông.
Lưu Nghĩa định tiến lên vạch trần bộ mặt dối trá của cô ấy, Tống Thanh một phát tóm lấy cánh tay của Lưu Nghĩa, lắc đầu nói: "Khỏi cần rồi. Nhiều người như vậy nhìn xem, cô ấy cho dù là muốn đổi trắng thay đen, cũng phải nghĩ xem đôi mắt của người khác cũng không phải mù đấy."
Người của ban tổ chức vừa đến, liền nhìn thấy nhà hàng lộn lộn xộn xộn, biểu cảm ở trên mặt đều đen rồi.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Người phụ trách liếc mắt liền nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam quỳ rạp trên mặt đất, cả mặt cả người đều đồ ăn bừa bộn mà đang khóc thở không ra hơi.
Thôi Nguyệt Lam lập tức khóc cáo trạng: "Hai người bọn họ kết hội với nhau cùng ăn hiếp tôi! Tôi chỉ là từ bên cạnh của bọn họ đi qua, bọn họ liền cố ý làm đổ cơm nước của tôi, tôi chỉ là đi lên lý luận hai câu với bọn họ, nhưng bọn họ lại đem tôi đạp đến trên mặt đất. Híc híc, tôi quá ủy khuất, tôi yêu cầu ban tổ chức làm chủ cho tôi!"
Mọi người trong nháy mắt cười ngất!
Có thể đổi trắng thay đen đến trên phần này, đúng là nhân tài a!
Cô ấy thật sự là coi người khác là mù đấy sao?
Thôi Nguyệt Lam hướng về phía Khương Tiểu Khương nháy mắt, muốn cho Khương Tiểu Khương thay cô làm chứng.
Thế nhưng là Khương Tiểu Khương liều mạng mà trốn ở trong đám người đằng sau, chính là không ngẩng đầu lên.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy bộ dạng đần độn này của Khương Tiểu Khương, xém chút nữa giận đến từ trên mặt đất đứng dậy tìm cô ấy tính sổ!
Uổng cho cô ấy bao nhiều vật phẩm xa xỉ của cô, trong lúc quan trọng, một chút tác dụng cũng không có!
Lúc này, trong đám người có người nhìn không được rồi: "Ban tổ chức, nhà hàng này là có camera đấy, chúng tôi nói cái gì có lẽ không có lực độ gì, mọi thứ mà camera ghi chép được lại công bằng nhất đấy!"
Mọi người xung quanh nhao nhao hùa theo: "Đúng vậy a đúng vậy a, trực tiếp điều tra thu hình là chẳng phải sẽ biết là chuyện gì đã xảy ra sao?"
Thôi Nguyệt Lam vừa nghe có camera, lập tức luống cuống: "Cái... cái camera gì?"
Lúc này, có người chạy đến bên tai người phụ trách của ban tổ chức, rất nhanh đem chuyện đã xảy ra vừa rồi nói qua một lần.
Lúc ánh mắt của người phụ trách ban tổ chức quét đến trên người của Thôi Nguyệt Lam, trong nháy mắt bắt đầu trở nên ý tứ sâu xa rồi.
Nhưng mà bởi vì mấy người này, đều là bị những nhân vật lớn ở bên trên bắt chuyện qua đấy, anh cũng không dễ ở tại chỗ đưa ra phán quyết.
Anh suy nghĩ một hồi, nói: "Ba người các cô đều đi theo tôi! Những người khác đi ăn cơm như thường!"
Thôi Nguyệt Lam lập tức từ trên mặt đất bò lên, hướng về phía Tống Thanh hung hãn lườm một cái, đè thấp giọng: "Chúng ta hãy chờ xem! Cha mẹ của tôi đã cùng người phụ trách của cuộc thi lần này bắt qua chuyện đấy, bọn họ sẽ không làm khó tôi đấy! Và các cô... Ha ha a, dám đánh tôi? Thì đợi đến rút ra khỏi cuộc thi đi!"
Lưu Nghĩa im lặng một hồi, trên cái thế giới này, tại sao lại có thể có người không biết xấu hổ như vậy a?
Lưu Nghĩa chậm rãi nói: "Hôm nay thật sự là mở mang thêm kiến thức rồi! Gặp qua không biết xấu hổ, chưa gặp qua không biết xấu hổ đến thế này! Lúc Thanh Thanh vừa gả cho chồng của cậu ấy, hai người ân ân ái ái rất tốt đấy, cô thì ráng phải làm kẻ thứ ba, cướp đi chồng của người khác, bây giờ còn có lý rồi? Chạy đến đây tìm vợ đầu phiền phức rồi? Xin hỏi Thôi tiểu thư, ai cho cô tự tin lớn như vậy? Thật sự là tài nghệ không bằng người còn tự mình đa tình a!"
Mọi người xung quanh trong nháy mắt xôn xao.
Nhất là những thí sinh nữ, càng là bắt đầu xì xào bàn tán lên rồi.
Phụ nữ không thấy được nhất chính là tiểu tam đi tìm vợ chính khiêu khích.
Bởi như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn sang Thôi Nguyệt Lam lại lần nữa bắt đầu biến hóa rồi.
Vừa rồi còn còn là giễu cợt, mà bây giờ chính là khinh thường rồi.
Thôi Nguyệt Lam không quay đầu lại, đương nhiên là không nhìn thấy ánh mắt của người khác rồi, cô vẫn còn ngụy biện: "Anh Nhật Dương vốn chính là của tôi được không! Là Tống Thanh không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn gả cho anh Nhật Dương đấy! Bây giờ cô ấy đi khắp nơi bại hoại thanh danh của tôi, tôi chẳng lẽ còn không thể nói ra được rồi hả?"
"Bại hoại thanh danh của cô? Làm ơn, cô còn có thứ thanh danh này tồn tại sao?" Lưu Nghĩa cười nhạo: "Muốn cho người bại hoại thanh danh, vậy cô cũng phải có thanh danh trước đã, rồi hãy nói sau đi?"
Mọi người xung quanh nghe được lời phản kích của Lưu Nghĩa, đều cười ầm lên.
Thôi Nguyệt Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, cô lại bị coi thành khỉ để vây xem rồi!
Khương Tiểu Khương co rúm lại lấy cổ đứng ở một bên, đến lúc này, cô chết sống cũng không dám thừa nhận những lời kia đều là cô truyền ra.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy mọi người xung quanh cười càng ngày càng càn rỡ, lập tức tức giận rồi, không lựa lời nói mà nói: "Cho dù là tôi không tốt, Tống Thanh lại có thể tốt hơn chỗ nào? Mới vừa tới tham gia cuộc thi thì tới câu dẫn đàn ông! Lúc này mới vài ngày a! Thủ tục ly hôn còn chưa có làm đâu, thì như vậy không thể chờ đợi được vào phòng của đàn ông!"
Tống Thanh một vẻ mặt chán nản, cô đã cái gì cũng không muốn nói rồi!
Điên đảo thị phi trắng đen đến trình độ này, cũng là hết cách rồi.
Lưu Nghĩa ngược lại là phản ứng lại, lập tức cười đến ý tứ sâu xa: "Cô nói đùa gì vậy, Thanh Thanh sẽ không làm chuyện như vậy!"
"Hừ, anh bây giờ còn đang thay cô ấy nói xạo, đây là chứng cứ! Nếu như hai người không có gian tình mà nói, anh sao che chở cho cô ấy như vậy?" Thôi Nguyệt Lam đã tức giận đến không lựa lời nói rồi: "Tống Thanh thường xuyên đi đến phòng của anh, anh cho rằng tôi không biết?"
Mọi người xung quanh lại lần nữa xôn xao một hồi.
Khương Tiểu Khương rụt cổ một cái, một chữ cũng không dám nói rồi.
Cô đã dự liệu được hậu quả đáng sợ rồi.
Lưu Nghĩa cười càng thêm sáng lạn rồi: "Ồ? Cô đây là nói là, Tống Thanh cùng tôi cấu kết với nhau rồi?"
Thôi Nguyệt Lam dương dương đắc ý mà nói: "Không sai! Cô ấy từ khi vừa mới đến ban tổ chức đăng ký thì cùng anh nhìn vừa mắt rồi! Sao, bây giờ bị tôi ở trước mặt mọi người vạch trần, còn đang suy nghĩ phủ nhận hay sao?"
"Không có, tôi đương nhiên không có phủ nhận." Lưu Nghĩa hai tay anh tuấn mở ra: "Tôi chính là rất thích Thanh Thanh, Thanh Thanh cũng rất yêu thích tôi."
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, rớt cây kim cũng có thể nghe được rõ ràng.
Thôi Nguyệt Lam nghe được Lưu Nghĩa thừa nhận, lập tức càng thêm đắc ý, không quan tâm đến sự thảm hại ở trên mặt của mình, chỉ vào chóp mủi của Tống Thanh nói: "Cô xem, người yêu của cô cũng đã thừa nhận rồi, cô còn dám phủ nhận hay sao?"
Không chờ Tống Thanh mở miệng, Lưu Nghĩa tiếp tục chậm rì rì mà nói: "Nhưng mà, tôi muốn sữa chửa lại một cái."
"Cái gì?" Thôi Nguyệt Lam quay đầu nhìn Lưu Nghĩa.
"Thiên hướng tình dục của tôi là bình thường." Lưu Nghĩa một vẻ mặt thành khẩn nhìn Thôi Nguyệt Lam: "Tôi không thích phụ nữ, mà là tôi thích đàn ông."
"Cái gì?" Thôi Nguyệt Lam lập tức hỗn loạn rồi.
Thích phụ nữ mới không phải bình thường được không?
Cái thế giới này tình yêu khác giới mới là chủ yếu được không?
Nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam một vẻ mặt hỗn loạn, Lưu Nghĩa cười càng thêm sáng lạn hơn.
Mấy người thông minh ở xung quanh, hình như đã hiểu được cái gì.
Đều buông xuống đũa ở trong tay, chuẩn bị chế giễu.
Thôi Nguyệt Lam vẫn còn đang hỗn loạn, tiếp tục ngang ngược mà nói: "Tôi mới mặc kệ thiên hướng tình dục của anh có phải bình thường hay không! Tôi chỉ hỏi anh, anh cùng Tống Thanh có phải là quan hệ thân mật không?"
"Đúng." Lưu Nghĩa không có phủ nhận.
"Hai người có phải ra vào cùng một căn phòng không?" Thôi Nguyệt Lam tiếp tục hỏi.
"Không sai." Lưu Nghĩa còn là không phủ nhận.
"Hai người có phải thích nhau không?" Thôi Nguyệt Lam lập tức bắt đầu đắc ý.
"Nếu cô nói như vậy, hình như cũng không có gì không đúng." Lưu Nghĩa như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua Tống Thanh đang chán nản không nói gì, cười hì hì trả lời.
"Đây không phải là đúng rồi sao?" Thôi Nguyệt Lam càng thêm ngang ngược kiêu ngạo mà nói: "Tống Thanh cô đúng là con tiện nhân! Cô xem, hắn cũng đã thừa nhận rồi!"
"Nhưng mà..." Lưu Nghĩa lười biếng mà cười, vừa ấm áp vừa mê người: "Cô hình như đã nghĩ sai một chuyện."
"Cái gì?" Thôi Nguyệt Lam thuận miệng vừa hỏi, cô mới không cho rằng Tống Thanh có cơ hội trở mình.
Cô hôm nay muốn Tống Thanh ở trước mặt của năm trăm người, mất mặt mất đến nhà bà ngoại!
Hừ, dám cùng cô giành Hà Nhật Dương?
Tự tìm cái chết!
Cô đã nhịn lâu rồi!
Hôm nay tuyệt đối không muốn nhịn nữa rồi!
Lưu Nghĩa chậm rì mà tiếp tục nói: "Cô hình như đã nghĩ sai giới tính của tôi rồi."
"A? Anh nói cái gì?" Thôi Nguyệt Lam gần như cho là mình nghe lầm rồi!
Cô đã nghe được cái gì?
Cô đã nghĩ sai giới tính của Lưu Nghĩa?
Đừng đùa được không!
Nhìn xem tên của hắn, Lưu Nghĩa! Có cô gái nào được gọi là Lưu Nghĩa không?
Nhìn xem ngực phẳng của hắn, nhìn xem tóc ngắn không thể ngắn hơn nữa của hắn, nhìn xem yết hầu của hắn... Hửm? Hắn tại sao không có yết hầu?
Hắn... hắn tại sao không có yết hầu?
Cho dù là không có yết hầu, hắn cũng là đàn ông!
"Tôi nói, cô đã nghĩ sai giới tính của tôi rồi." Lưu Nghĩa từng chữ một nói: "Tôi dám dùng dòng họ của cha mẹ tôi làm cam đoan, tôi là phụ nữ. Hơn nữa thiên hướng tình dục là bình thường, thích tiểu thịt tươi, nói thí dụ như người đang nổi tiếng ở trong nước, tôi là fan của anh ấy."
Quần chúng vây xem ở xung quanh đồng thời há to miệng trợn to hai mắt!
Sumimasen! (Xin lỗi!)
Yamete! (Đừng!)
Thế giới quan của tôi sắp sụp đổ rồi!
Đại soái ca đẹp trai như vậy lại có thể là gái đấy?
Thôi Nguyệt Lam cả người đều sửng sốt rồi, lắp lắp bắp bắp kêu lên: "Sao... Sao có thể?"
Lưu Nghĩa suất khí móc ra túi tiền, rút ra CMND, ở trước mặt của Thôi Nguyệt Lam lắc lư một cái: "Tin rồi chứ?"
Tầm mắt của Thôi Nguyệt Lam rơi vào mục giới tính, định hình thật lâu.
Sao có thể như vậy?
Hèn chi lúc cô tối hôm qua cùng Hà Nhật Dương nói, Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đến với nhau, Hà Nhật Dương đều không có phản ứng gì...
Hèn chi cô nói nhiều như vậy, Hà Nhật Dương lại không vui rồi...
Mọi thứ này đều là lỗi của Tống Thanh!
Đều là cô ấy cố ý nói gạt mình đấy!
Người phụ nữ ti tiện này!
Thôi Nguyệt Lam đột nhiên giơ tay hướng vào mặt của Tống Thanh liền muốn hung hãn tát qua!
Bốp —— Cái bạt tai này tát được vừa nhanh lại vừa mạnh, Lưu Nghĩa cũng không ngờ tới Thôi Nguyệt Lam sau khi bị người vạch trần lại sẽ thẹn quá hoá giận, trực tiếp tát Tống Thanh một cái bạt tai!
Những người ở chỗ này đều cũng không ngờ tới sẽ có biến cố này, đám quần chúng vây xem đều tỏ ý xem đến ngây người rồi!
Nội dung cốt truyện xoay ngược cũng quá kỳ dị rồi!
Tống Thanh chỉ cảm thấy gương mặt một vùng nóng, một mùi vị rỉ sắt ở trong miệng lập tức tràn ngập.
"Cô người phụ nữ ti tiện này, cô là cố ý có phải không? Cô cố ý cùng một người đàn ông giả ở với nhau, cô cố ý cho tôi nhìn thấy, sau đó để lúc tôi đi nói cho Hà Nhật Dương biết, làm mất mặt có phải không? Cô tại sao có thể ác độc như vậy? Tống Thanh, tôi thật sự là đã nhìn lầm cô rồi!" Thôi Nguyệt Lam điên cuồng hướng về phía Tống Thanh liền nhào tới.
Lưu Nghĩa cuối cùng cũng phản ứng lại, đẩy ra cái bàn, ngăn ở trước người Thôi Nguyệt Lam, vừa mới xoay người liền đem Tống Thanh kéo về phía sau của mình.
"Tống Thanh cô tiện nhân này, cô cút ra đây cho tôi! Cô dám khiến tôi mất mặt ở trước mặt của Hà Nhật Dương, tôi không thể để yên cho cô!" Thôi Nguyệt Lam giương nanh múa vuốt vọt lên, Lưu Nghĩa không lưu tình chút nào nhấc chân một đạp.
Bịch, Thôi Nguyệt Lam trong nháy mắt bị đạp ngã sấp xuống.
Mọi người xung quanh, không có một ai tiến lên đấy, đều ở bên cạnh xem náo nhiệt.
"Các cô lại dám..." Thôi Nguyệt Lam vừa muốn một lần nữa nhào lên, lúc này, có người cao giọng kêu lên: "Người của ban tổ chức đến rồi!"
Một giây sau, một cảnh khiến cho mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc tán thán không thôi đã xảy ra!
Thôi Nguyệt Lam vốn còn một biểu cảm hung thần ác sát muốn ăn thịt người đột nhiên lần nữa nằm sấp ở trên đất, thê thê thảm thảm mà bật khóc lên, dường như đã chịu bao nhiêu uất ức vậy, nước mắt chảy thành sông.
Lưu Nghĩa định tiến lên vạch trần bộ mặt dối trá của cô ấy, Tống Thanh một phát tóm lấy cánh tay của Lưu Nghĩa, lắc đầu nói: "Khỏi cần rồi. Nhiều người như vậy nhìn xem, cô ấy cho dù là muốn đổi trắng thay đen, cũng phải nghĩ xem đôi mắt của người khác cũng không phải mù đấy."
Người của ban tổ chức vừa đến, liền nhìn thấy nhà hàng lộn lộn xộn xộn, biểu cảm ở trên mặt đều đen rồi.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Người phụ trách liếc mắt liền nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam quỳ rạp trên mặt đất, cả mặt cả người đều đồ ăn bừa bộn mà đang khóc thở không ra hơi.
Thôi Nguyệt Lam lập tức khóc cáo trạng: "Hai người bọn họ kết hội với nhau cùng ăn hiếp tôi! Tôi chỉ là từ bên cạnh của bọn họ đi qua, bọn họ liền cố ý làm đổ cơm nước của tôi, tôi chỉ là đi lên lý luận hai câu với bọn họ, nhưng bọn họ lại đem tôi đạp đến trên mặt đất. Híc híc, tôi quá ủy khuất, tôi yêu cầu ban tổ chức làm chủ cho tôi!"
Mọi người trong nháy mắt cười ngất!
Có thể đổi trắng thay đen đến trên phần này, đúng là nhân tài a!
Cô ấy thật sự là coi người khác là mù đấy sao?
Thôi Nguyệt Lam hướng về phía Khương Tiểu Khương nháy mắt, muốn cho Khương Tiểu Khương thay cô làm chứng.
Thế nhưng là Khương Tiểu Khương liều mạng mà trốn ở trong đám người đằng sau, chính là không ngẩng đầu lên.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy bộ dạng đần độn này của Khương Tiểu Khương, xém chút nữa giận đến từ trên mặt đất đứng dậy tìm cô ấy tính sổ!
Uổng cho cô ấy bao nhiều vật phẩm xa xỉ của cô, trong lúc quan trọng, một chút tác dụng cũng không có!
Lúc này, trong đám người có người nhìn không được rồi: "Ban tổ chức, nhà hàng này là có camera đấy, chúng tôi nói cái gì có lẽ không có lực độ gì, mọi thứ mà camera ghi chép được lại công bằng nhất đấy!"
Mọi người xung quanh nhao nhao hùa theo: "Đúng vậy a đúng vậy a, trực tiếp điều tra thu hình là chẳng phải sẽ biết là chuyện gì đã xảy ra sao?"
Thôi Nguyệt Lam vừa nghe có camera, lập tức luống cuống: "Cái... cái camera gì?"
Lúc này, có người chạy đến bên tai người phụ trách của ban tổ chức, rất nhanh đem chuyện đã xảy ra vừa rồi nói qua một lần.
Lúc ánh mắt của người phụ trách ban tổ chức quét đến trên người của Thôi Nguyệt Lam, trong nháy mắt bắt đầu trở nên ý tứ sâu xa rồi.
Nhưng mà bởi vì mấy người này, đều là bị những nhân vật lớn ở bên trên bắt chuyện qua đấy, anh cũng không dễ ở tại chỗ đưa ra phán quyết.
Anh suy nghĩ một hồi, nói: "Ba người các cô đều đi theo tôi! Những người khác đi ăn cơm như thường!"
Thôi Nguyệt Lam lập tức từ trên mặt đất bò lên, hướng về phía Tống Thanh hung hãn lườm một cái, đè thấp giọng: "Chúng ta hãy chờ xem! Cha mẹ của tôi đã cùng người phụ trách của cuộc thi lần này bắt qua chuyện đấy, bọn họ sẽ không làm khó tôi đấy! Và các cô... Ha ha a, dám đánh tôi? Thì đợi đến rút ra khỏi cuộc thi đi!"
Lưu Nghĩa im lặng một hồi, trên cái thế giới này, tại sao lại có thể có người không biết xấu hổ như vậy a?