Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 17 NGƯỜI PHỤ NỮ THÚ VỊ
CHƯƠNG 17: NGƯỜI PHỤ NỮ THÚ VỊ
Hà Nhật Dương lướt mắt nhìn Tống Thanh rồi mới mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào vị trí.
Tống Thanh cắn răng, quay người đi tới ghế phó lái.
Hà Nhật Dương không nói gì, bình tĩnh lái xe đưa Tống Thanh đến địa điểm cần đến.
Tống Thanh xách túi đồ của mình xuống xe: “Cảm ơn anh.”
Hà Nhật Dương chỉ liếc nhìn Tống Thanh một cái, rất bình tĩnh, mắt phượng long lanh như ẩn giấu thứ cảm xúc gì đó không biết tên, anh chỉ gật đầu, đạp chân ga, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn anh thực sự đi rồi mới thở phào một hơi.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối rồi.
Bữa cơm tối nay cô căn bản chưa ăn được mấy miếng, bây giờ thực sự đói meo đói mốc.
Có thể về nhà ăn cơm được thì cố gắng về nhà mà ăn, tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.
Tuy rằng đến giờ cô vẫn chưa được gặp người chồng trên danh nghĩa của mình, nhưng nhà họ Hà vẫn đưa một số đồ dùng và nhu yếu phẩm tới đúng giờ.
Tống Thanh không muốn lãng phí tiền bạc bên ngoài, bên ngoài ăn tạm gói mì cũng được.
Tống Thanh nghĩ ngợi, đưa tay lên vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ với tài xế.
Sau khi chiếc taxi rời khỏi vị trí, chiếc xe Pagani Zonda F của Mercedes Benz mới lặng lẽ xuất hiện ở chỗ mà Tống Thanh vừa đứng.
Hà Nhật Dương hạ cửa kính xe xuống, nhìn theo hướng mà Tống Thanh vừa rời đi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, ánh mắt phấp phới: “Thú vị đấy.”
Đây là lần đầu tiên anh gặp được cô gái trốn tránh anh như vậy.
Anh đưa tay sờ lên mặt mình, nghĩ lại Tống Thanh từng nói rằng, anh là người đàn ông ưa nhìn thứ hai mà Tống Thanh từng gặp.
Vậy thì, người thứ nhất là ai?
Hà Nhật Dương đột nhiên rất muốn hỏi cho rõ ràng.
Tống Thanh về đến nhà, mệt đến mức toàn thân như bã ra.
Cô xuống bếp nấu một gói mì, húp sạch cả mì lẫn nước, toàn thân như được sống lại một lần nữa.
Lẳng lặng nhìn tòa biệt thự này, bấy giờ Tống Thanh mới hoàn hồn.
Hôm nay là ngày cô kết hôn.
Tiếc rằng đến bây giờ cô vẫn chưa biết chồng mình trông tròn méo ra sao.
Con trai nuôi của nhà họ Hà rất ít khi xuất hiện trước công chúng, chỉ e là bây giờ anh ta có đứng trước mặt thì chưa chắc cô đã nhận ra.
Không sao cả, cả đời không gặp mặt mới tốt, cũng đỡ phải nghĩ cách tránh tránh né né.
Ăn tối xong, Tống Thanh tắm một cái, quăng mình lên giường, bỗng chốc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Hà Nhật Dương đột nhiên đè cô lên giường, cười gian xảo và nói: “Tống Thanh, cuối cùng anh cũng tìm được em. Em nói xem, em nên bù đắp cho anh thế nào đây?”
Tống Thanh giật mình choàng tỉnh dậy.
Đưa tay vuốt ngực, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh.
“Kì lạ thật, sao mình có thể mơ thấy Hà Nhật Dương nhỉ?” Tống Thanh đưa tay sờ mặt mình, chỗ đó nóng bừng bừng, dường như đang xấu hổ vì giấc mơ khiến người ta khiếp hãi ban nãy.
Bên ngoài cửa sổ, sắc đêm đen đặc, gió đêm hiu hiu thổi, dần dần thổi bay cảm giác căng thẳng ngột ngạt trong phòng.
Tống Thanh khẽ thở dài, bỗng chốc không thấy buồn ngủ nữa.
Cô để chân trần bước lên ban công, chống tay vào lan can nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đêm như được rửa sạch, vài ngôi sao lấp lánh nhưng cô đơn như tâm trạng của cô lúc này đây.
Cả ngày hôm nay cứ như được lột mấy lớp da, khiến người ta mệt mỏi vô cùng.
Muốn nghỉ ngơi cho tử tế cũng khó khăn như vậy, nhất là khi nghĩ đến ngày mai phải về lại mặt, Tống Thanh càng lúc càng đau đầu.
Hôn lễ hôm nay đã không có chú rể, ngày mai về lại mặt phải làm sao đây?
Cô đã có thể dự đoán trước được biểu cảm của Tống Ngọc Nhan khi nhìn thấy cô rồi.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tống Thanh đã thức dậy tắm táp, cố gắng ăn mặc chỉnh tề, tự móc hầu bao ra mua không ít đồ bổ dưỡng quay về nhà họ Tống.
Không bất ngờ gì, cô đứng trước cổng nhà họ Tống cả nửa tiếng đồng hồ cũng không có ai tới mở cổng cho cô.
Hà Nhật Dương lướt mắt nhìn Tống Thanh rồi mới mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào vị trí.
Tống Thanh cắn răng, quay người đi tới ghế phó lái.
Hà Nhật Dương không nói gì, bình tĩnh lái xe đưa Tống Thanh đến địa điểm cần đến.
Tống Thanh xách túi đồ của mình xuống xe: “Cảm ơn anh.”
Hà Nhật Dương chỉ liếc nhìn Tống Thanh một cái, rất bình tĩnh, mắt phượng long lanh như ẩn giấu thứ cảm xúc gì đó không biết tên, anh chỉ gật đầu, đạp chân ga, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn anh thực sự đi rồi mới thở phào một hơi.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối rồi.
Bữa cơm tối nay cô căn bản chưa ăn được mấy miếng, bây giờ thực sự đói meo đói mốc.
Có thể về nhà ăn cơm được thì cố gắng về nhà mà ăn, tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.
Tuy rằng đến giờ cô vẫn chưa được gặp người chồng trên danh nghĩa của mình, nhưng nhà họ Hà vẫn đưa một số đồ dùng và nhu yếu phẩm tới đúng giờ.
Tống Thanh không muốn lãng phí tiền bạc bên ngoài, bên ngoài ăn tạm gói mì cũng được.
Tống Thanh nghĩ ngợi, đưa tay lên vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ với tài xế.
Sau khi chiếc taxi rời khỏi vị trí, chiếc xe Pagani Zonda F của Mercedes Benz mới lặng lẽ xuất hiện ở chỗ mà Tống Thanh vừa đứng.
Hà Nhật Dương hạ cửa kính xe xuống, nhìn theo hướng mà Tống Thanh vừa rời đi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, ánh mắt phấp phới: “Thú vị đấy.”
Đây là lần đầu tiên anh gặp được cô gái trốn tránh anh như vậy.
Anh đưa tay sờ lên mặt mình, nghĩ lại Tống Thanh từng nói rằng, anh là người đàn ông ưa nhìn thứ hai mà Tống Thanh từng gặp.
Vậy thì, người thứ nhất là ai?
Hà Nhật Dương đột nhiên rất muốn hỏi cho rõ ràng.
Tống Thanh về đến nhà, mệt đến mức toàn thân như bã ra.
Cô xuống bếp nấu một gói mì, húp sạch cả mì lẫn nước, toàn thân như được sống lại một lần nữa.
Lẳng lặng nhìn tòa biệt thự này, bấy giờ Tống Thanh mới hoàn hồn.
Hôm nay là ngày cô kết hôn.
Tiếc rằng đến bây giờ cô vẫn chưa biết chồng mình trông tròn méo ra sao.
Con trai nuôi của nhà họ Hà rất ít khi xuất hiện trước công chúng, chỉ e là bây giờ anh ta có đứng trước mặt thì chưa chắc cô đã nhận ra.
Không sao cả, cả đời không gặp mặt mới tốt, cũng đỡ phải nghĩ cách tránh tránh né né.
Ăn tối xong, Tống Thanh tắm một cái, quăng mình lên giường, bỗng chốc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Hà Nhật Dương đột nhiên đè cô lên giường, cười gian xảo và nói: “Tống Thanh, cuối cùng anh cũng tìm được em. Em nói xem, em nên bù đắp cho anh thế nào đây?”
Tống Thanh giật mình choàng tỉnh dậy.
Đưa tay vuốt ngực, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh.
“Kì lạ thật, sao mình có thể mơ thấy Hà Nhật Dương nhỉ?” Tống Thanh đưa tay sờ mặt mình, chỗ đó nóng bừng bừng, dường như đang xấu hổ vì giấc mơ khiến người ta khiếp hãi ban nãy.
Bên ngoài cửa sổ, sắc đêm đen đặc, gió đêm hiu hiu thổi, dần dần thổi bay cảm giác căng thẳng ngột ngạt trong phòng.
Tống Thanh khẽ thở dài, bỗng chốc không thấy buồn ngủ nữa.
Cô để chân trần bước lên ban công, chống tay vào lan can nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đêm như được rửa sạch, vài ngôi sao lấp lánh nhưng cô đơn như tâm trạng của cô lúc này đây.
Cả ngày hôm nay cứ như được lột mấy lớp da, khiến người ta mệt mỏi vô cùng.
Muốn nghỉ ngơi cho tử tế cũng khó khăn như vậy, nhất là khi nghĩ đến ngày mai phải về lại mặt, Tống Thanh càng lúc càng đau đầu.
Hôn lễ hôm nay đã không có chú rể, ngày mai về lại mặt phải làm sao đây?
Cô đã có thể dự đoán trước được biểu cảm của Tống Ngọc Nhan khi nhìn thấy cô rồi.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tống Thanh đã thức dậy tắm táp, cố gắng ăn mặc chỉnh tề, tự móc hầu bao ra mua không ít đồ bổ dưỡng quay về nhà họ Tống.
Không bất ngờ gì, cô đứng trước cổng nhà họ Tống cả nửa tiếng đồng hồ cũng không có ai tới mở cổng cho cô.