Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 16 ĐÂY LÀ THỦ ĐOẠN CỦA CÔ
CHƯƠNG 16: ĐÂY LÀ THỦ ĐOẠN CỦA CÔ
Tống Thanh rất muốn mắng người thật to.
Nếu như trông anh không ưa nhìn, cô cũng không phải trốn tránh như thế.
Là vì anh quá ưa nhìn, phụ nữ trên toàn thế giới đều nhắm vào anh, cho nên cô mới phải lôi cả tính mạng ra mà trốn thế này!
Hà Nhật Dương trực tiếp đè tới, ép Tống Thanh phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Tống Thanh thấy những người xung quanh đều đang nhìn về phía này, sợ Hà Nhật Dương sẽ làm ra chuyện gì khiến người ta khiếp sợ ở đây nên buột miệng nói luôn: “Tất nhiên là ưa nhìn, anh là người đàn ông đẹp thứ hai mà tôi từng thấy đấy.”
“Người thứ hai?” Hà Nhật Dương bỗng chốc nhướn mày, khí thế đột ngột tràn ra, ngang ngược vô cùng: “Người thứ nhất là ai? Trịnh Bảo?”
Sắc mặt Tống Thanh khẽ thay đổi, nhưng chưa đợi cô lên tiếng, giọng nói của Phương Khanh Hân đã vang lên từ chỗ cửa: “Sao hai người không vào phòng?”
Tống Thanh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua, âm thầm dồn sức giãy ra khỏi các đầu ngón tay của Hà Nhật Dương, nhưng bất kể cô cố gắng thế nào cũng không thể thoát được.
Hà Nhật Dương thư thái đáp lại rằng: “Cô Phương, thật ngại quá, hình như chuyên viên tạo mẫu cá nhân của tôi có chút việc. Đồ đạc của cô ấy vẫn còn để trên xe của tôi, tôi phải đưa cô ấy về. Chúng ta hẹn ngày khác lại gặp nhé.”
Nói xong câu ấy, Hà Nhật Dương túm cổ tay Tống Thanh quay người đi luôn
Tống Thanh điên cuồng lắc đầu với Phương Khanh Hân, tỏ ý rằng không phải mình muốn Hà Nhật Dương đưa về đâu.
Tiếc rằng sắc mặt Phương Khanh Hân vô cùng khó coi, hoàn toàn không nhìn về phía Tống Thanh mà ghim chặt lên bóng lưng đang phóng khoáng bỏ đi của ai kia.
Hà Nhật Dương túm tay Tống Thanh đến thẳng trước mũi xe, trực tiếp nghiêng người đè cô lên mui xe.
Tống Thanh lần đầu tiên phải tiếp xúc da thịt gần gũi như vậy với đàn ông xa lạ, toàn thân cứ như bị sét đánh điện giật, chỉ cả thấy chỗ da dẻ tiếp xúc với nhau đã nóng như bị bỏng vậy.
Thứ khí chất mạnh mẽ áp đảo chỉ Hà Nhật Dương mới có bỗng chốc ùn ùn ập đến, cộng thêm dung mạo tuyệt sắc của anh, đúng là khiến người ta không thể nào trốn thoát được.
“Cô đang dùng thủ đoạn như vậy để khiến tôi chú ý tới cô?” Hà Nhật Dương vươn tay nâng cằm Tống Thanh lên, đôi mắt phương hẹp dài bỗng chốc hướng về phía cái bớt đỏ trên xương quai xanh của cô, giọng nói càng ngày càng trầm và khàn hơn: “Thủ đoạn chuyên dùng để quyến rũ đàn ông của cô?”
Toàn thân Tống Thanh được một trận run rẩy.
Anh ta đang nói linh tinh gì vậy?
Cái gì mà thủ đoạn chuyên dùng để quyến rũ đàn ông?
Làm sao mình có thể quyến rũ người đàn ông nào ngoài Trịnh Bảo chứ?
Ngón tay Hà Nhật Dương cuối cũng cũng phủ lên vị trí trên xương quai xanh của Tống Thanh.
Cuối cùng anh đã chạm được vào vết bớt ấy, như anh mong muốn.
Vết bớt hơi lồi lên, có vẻ non nớt.
Vết bớt ấy không chỉ nhìn từ bên ngoài giống, mà đến cả cảm giác khi chạm tay vào cũng giống.
Nhưng tiếc rằng cô ấy không tên là Tống Thanh...
Tống Thanh chỉ cảm thấy vết bớt ở giữa vùng xương quai xanh nóng lên như phải bỏng vì được anh chạm vào.
Bản thân Tống Thanh không phát hiện ra, hai tai cô đã đỏ nhừ rồi.
“Hờ hờ, đúng là nhạy cảm thật.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Nói đi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về?”
Tống Thanh đang định từ chối, Hà Nhật Dương đã nói ngay: “Sao? Cô định để tôi tính món nợ cô định giúp Phương Khanh Hân giám sát tôi à?”
Toàn thân Tống Thanh cứng đơ như đá.
Quả nhiên cái gì anh ta cũng biết!
Hà Nhật Dương bỗng chốc buông cô ra, không đợi Tống Thanh có động thái gì, anh đã tiếp tục uy hiếp cô: “Không được từ chối, nếu không thì...”
Ánh mắt của Hà Nhật Dương lướt tới lồng ngực Tống Thanh, quả nhiên, Tống Thanh lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng báo địa chỉ căn hộ mà cô thuê.
Dù sao căn hộ nhỏ đó cũng chỉ là nơi chứa một số thứ của cô và Trịnh Bảo, không phải nơi thường trú.
Cũng không sợ Hà Nhật Dương biết được.
Tống Thanh rất muốn mắng người thật to.
Nếu như trông anh không ưa nhìn, cô cũng không phải trốn tránh như thế.
Là vì anh quá ưa nhìn, phụ nữ trên toàn thế giới đều nhắm vào anh, cho nên cô mới phải lôi cả tính mạng ra mà trốn thế này!
Hà Nhật Dương trực tiếp đè tới, ép Tống Thanh phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Tống Thanh thấy những người xung quanh đều đang nhìn về phía này, sợ Hà Nhật Dương sẽ làm ra chuyện gì khiến người ta khiếp sợ ở đây nên buột miệng nói luôn: “Tất nhiên là ưa nhìn, anh là người đàn ông đẹp thứ hai mà tôi từng thấy đấy.”
“Người thứ hai?” Hà Nhật Dương bỗng chốc nhướn mày, khí thế đột ngột tràn ra, ngang ngược vô cùng: “Người thứ nhất là ai? Trịnh Bảo?”
Sắc mặt Tống Thanh khẽ thay đổi, nhưng chưa đợi cô lên tiếng, giọng nói của Phương Khanh Hân đã vang lên từ chỗ cửa: “Sao hai người không vào phòng?”
Tống Thanh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua, âm thầm dồn sức giãy ra khỏi các đầu ngón tay của Hà Nhật Dương, nhưng bất kể cô cố gắng thế nào cũng không thể thoát được.
Hà Nhật Dương thư thái đáp lại rằng: “Cô Phương, thật ngại quá, hình như chuyên viên tạo mẫu cá nhân của tôi có chút việc. Đồ đạc của cô ấy vẫn còn để trên xe của tôi, tôi phải đưa cô ấy về. Chúng ta hẹn ngày khác lại gặp nhé.”
Nói xong câu ấy, Hà Nhật Dương túm cổ tay Tống Thanh quay người đi luôn
Tống Thanh điên cuồng lắc đầu với Phương Khanh Hân, tỏ ý rằng không phải mình muốn Hà Nhật Dương đưa về đâu.
Tiếc rằng sắc mặt Phương Khanh Hân vô cùng khó coi, hoàn toàn không nhìn về phía Tống Thanh mà ghim chặt lên bóng lưng đang phóng khoáng bỏ đi của ai kia.
Hà Nhật Dương túm tay Tống Thanh đến thẳng trước mũi xe, trực tiếp nghiêng người đè cô lên mui xe.
Tống Thanh lần đầu tiên phải tiếp xúc da thịt gần gũi như vậy với đàn ông xa lạ, toàn thân cứ như bị sét đánh điện giật, chỉ cả thấy chỗ da dẻ tiếp xúc với nhau đã nóng như bị bỏng vậy.
Thứ khí chất mạnh mẽ áp đảo chỉ Hà Nhật Dương mới có bỗng chốc ùn ùn ập đến, cộng thêm dung mạo tuyệt sắc của anh, đúng là khiến người ta không thể nào trốn thoát được.
“Cô đang dùng thủ đoạn như vậy để khiến tôi chú ý tới cô?” Hà Nhật Dương vươn tay nâng cằm Tống Thanh lên, đôi mắt phương hẹp dài bỗng chốc hướng về phía cái bớt đỏ trên xương quai xanh của cô, giọng nói càng ngày càng trầm và khàn hơn: “Thủ đoạn chuyên dùng để quyến rũ đàn ông của cô?”
Toàn thân Tống Thanh được một trận run rẩy.
Anh ta đang nói linh tinh gì vậy?
Cái gì mà thủ đoạn chuyên dùng để quyến rũ đàn ông?
Làm sao mình có thể quyến rũ người đàn ông nào ngoài Trịnh Bảo chứ?
Ngón tay Hà Nhật Dương cuối cũng cũng phủ lên vị trí trên xương quai xanh của Tống Thanh.
Cuối cùng anh đã chạm được vào vết bớt ấy, như anh mong muốn.
Vết bớt hơi lồi lên, có vẻ non nớt.
Vết bớt ấy không chỉ nhìn từ bên ngoài giống, mà đến cả cảm giác khi chạm tay vào cũng giống.
Nhưng tiếc rằng cô ấy không tên là Tống Thanh...
Tống Thanh chỉ cảm thấy vết bớt ở giữa vùng xương quai xanh nóng lên như phải bỏng vì được anh chạm vào.
Bản thân Tống Thanh không phát hiện ra, hai tai cô đã đỏ nhừ rồi.
“Hờ hờ, đúng là nhạy cảm thật.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Nói đi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về?”
Tống Thanh đang định từ chối, Hà Nhật Dương đã nói ngay: “Sao? Cô định để tôi tính món nợ cô định giúp Phương Khanh Hân giám sát tôi à?”
Toàn thân Tống Thanh cứng đơ như đá.
Quả nhiên cái gì anh ta cũng biết!
Hà Nhật Dương bỗng chốc buông cô ra, không đợi Tống Thanh có động thái gì, anh đã tiếp tục uy hiếp cô: “Không được từ chối, nếu không thì...”
Ánh mắt của Hà Nhật Dương lướt tới lồng ngực Tống Thanh, quả nhiên, Tống Thanh lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng báo địa chỉ căn hộ mà cô thuê.
Dù sao căn hộ nhỏ đó cũng chỉ là nơi chứa một số thứ của cô và Trịnh Bảo, không phải nơi thường trú.
Cũng không sợ Hà Nhật Dương biết được.