Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-174
CHƯƠNG 174: HÀ NHẬT DƯƠNG, ANH CẦN GÌ?
“Thanh Thanh, em...” Hà Nhật Dương không hiểu vì sao Tống Thanh lại khóc tuyệt vọng như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi Hà Nhật Dương đặt câu hỏi, Tống Thanh đã mở miệng hỏi trước: “Lúc nãy anh không tới là vì ở cùng một chỗ với Thôi Nguyệt Lam đúng không? Không cần lừa dối tôi, tôi muốn nghe lời nói thật!”
Hà Nhật Dương yên lặng gật đầu.
Trong lòng Tống Thanh, càng thêm đau đớn.
“Vấn đề thứ hai, vết cắn trên cổ anh là do cô ta cắn sao?” Tống Thanh truy hỏi.
“Đúng vậy, nhưng không phải như em nghĩ đâu!” Hà Nhật Dương định giải thích thì Tống Thanh đã cắt ngang: “Tôi không muốn nghe cái khác, tôi chỉ muốn nghe là đúng hay không đúng!”
“Đúng!” Hà Nhật Dương khẽ cụp mắt xuống.
“Vấn đề thứ ba, vết cắn này được cắn trong phòng khách sạn của cô ta đúng không?” Tống Thanh hỏi vấn đề cuối cùng.
“Đúng!” Trong mắt Hà Nhật Dương hiện lên một tia bất đắc dĩ.
“Được, vấn đề của tôi hỏi xong rồi!” Tống Thanh không thể khống chế nước mắt của bản thân, dường như cố gắng nói ra từng chữ: “Hà Nhật Dương, anh cần gì phải vậy?”
“Thanh Thanh, em nghe anh giải thích.” Lời nói của Hà Nhật Dương bị Tống Thanh cắt ngang một lần nữa.
“Xin hãy gọi tôi là Tống Thanh.” Ngữ khí của Tống Thanh vô cùng lạnh nhạt trả lời: “Tôi có tên gọi riêng, tên tôi là Tống Thanh.”
“Được rồi, Tống Thanh. Tuy anh không phủ nhận ba vấn đề của em, nhưng anh và Lam Lam không hề có chuyện gì cả.” Hà Nhật Dương cũng bắt đầu tức giận.
Tống Thanh không tin hắn!
Vậy mà cô lại không tin hắn!
Tống Thanh lắc đầu: “Hà Nhật Dương, anh nói như vậy là có tật giật mình sao? Tôi chỉ hỏi một câu thôi. Nếu như ba mẹ anh phản đối chúng ta ở cùng nhau, anh có từ bỏ tôi hay không?”
Hà Nhật Dương lập tức khó xử.
Đàn ông của Nhà họ Hà từ nhỏ đã được giáo dục trung, hiếu, lễ, nghĩa.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng hắn đối với Tống Thanh rất nghiêm túc.
Hắn chưa từng nghiêm túc như vậy.
Tống Thanh nhìn thấy biểu hiện của Hà Nhật Dương, cô liền hiểu rõ mọi chuyện, không cần hỏi thêm gì nữa.
Đủ rồi, tất cả chuyện này đã đủ rồi!
Tống Thanh không khống chế được nước mắt của mình, yên lặng quay người, buồn bã rời đi.
Hà Nhật Dương, tôi chúc phúc cho anh!
Cứ kết thúc như vậy đi!
Kết thúc đi!
Hà Nhật Dương nhìn thấy bóng lưng Tống Thanh quay người rời đi, trong lòng đau đớn mãnh liệt.
Hắn bước nhanh đến phía trước, túm lấy cổ tay Tống Thanh: “Thanh Thanh...”
“Hà Nhật Dương, đừng nói gì nữa.” Tống Thanh nức nở nói ra: “Anh có khó xử của anh, tôi có kiên trì của tôi. Chúng ta ở cùng nhau vốn đã là sai lầm. Hiện giờ sửa chữa vẫn còn kịp. Mọi người là người một nhà vui vẻ hạnh phúc, tôi chỉ là người qua đường không có quan hệ gì. Tôi chỉ là đi nhầm vào chốn bồng lai tiên cảnh, đi nhầm đường mà thôi, hiện giờ tôi muốn quay lại. Tôi đợi giấy ly hôn của anh.”
Tống Thanh gạt tay Hà Nhật Dương ra, vừa đi vừa khóc.
Nước mắt ướt đẫm tay áo.
Hà Nhật Dương còn định bước tới ngăn cản lần nữa thì Thôi Nguyệt Lam bất ngờ từ bên cạnh xông đến, ôm chặt lấy Hà Nhật Dương, khóc còn lớn hơn Tống Thanh: “Anh Nhật Dương, đều là em sai! Vừa nãy em rửa tay không cẩn thận đã để Tống Thanh nhìn thấy ảnh chụp của chúng ta ở khách sạn. Anh Nhật Dương, em sai rồi! Em không nên lưu ảnh vào điện thoại.”
Hà Nhật Dương muốn đẩy Thôi Nguyệt Lam ra nhưng sức của Thôi Nguyệt Lam rất lớn, nếu quả thật đẩy ra thì sẽ làm Thôi Nguyệt Lam bị thương.
Hà Nhật Dương chỉ có thể đứng im tại chỗ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thôi Nguyệt Lam ôm hắn liên tục khóc lóc nhận sai, hắn muốn đuổi theo Tống Thanh cũng không thể.
Hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng của Tống Thanh rời đi, cô đơn như vậy, đơn độc như vậy, yếu ớt như vậy...
Thôi Nguyệt Lam thấy mục đích cuối cùng cũng đã đạt được, lập tức giả bộ như khóc quá mức đau lòng, té xỉu trong lòng Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương bị Thôi Nguyệt Lam làm cho giật mình, nhanh chóng ôm Thôi Nguyệt Lam đến bệnh viện.
Tống Thanh khóc sướt mướt rời khỏi phòng ăn, đi không bao xa, một trận gió lớn nổi lên.
Người đi đường vội vàng đi qua.
Tống Thanh đứng ở đầu đường, ngửa đầu nhìn lên trời.
Đôi mắt đẫm lệ của cô phản chiếu hình ảnh mây đen ùn ùn kéo đến, che kín bầu trời.
Sắp mưa sao?
Ông trời ơi, ông cũng khóc cho tình cảm của cô sao?
Ông cũng cảm thấy cô rất buồn cười đúng không?
Yêu một người đàn ông không nên yêu, bị người ta làm mất mặt cũng rất đáng đời đúng không?
Làm người, quả nhiên không thể quá tham lam!
Quá tham lam sẽ bị báo ứng.
Nhìn đi, báo ứng tới rồi!
Một tiếng sét vang lên, hạt mưa to như hạt đậu nhanh chóng rơi xuống.
Tống Thanh cảm nhận được nước mưa rét lạnh, hòa chung vào nước mắt, chảy xuống toàn thân.
Tống Thanh không tránh đi.
Nếu như cô muốn khóc cho thỏa nỗi lòng, vậy thì đứng ở dưới màn mưa này khóc thật thoải mái đi!
Ít ra có nước mưa che chắn, không ai nhìn thấy bộ dáng chật vật khóc lóc của cô.
Để nước mưa này, trở thành tấm lá chắn ngụy trang cuối cùng của cô đi.
Vì bản thân giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Không biết khóc bao lâu, trên đầu Tống Thanh bỗng xuất hiện một chiếc ô.
Tống Thanh chậm rãi ngẩng đầu, mơ mơ màng màng nhìn dung nhan Phương Mạn Luân dưới màn mưa.
Tống Thanh cứ đứng như vậy nhìn Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân cúi đầu nhìn Tống Thanh.
Hai người đều không lên tiếng nói chuyện.
Tống Thanh đứng ở đó khóc lóc không kiêng nể gì.
Phương Mạn Luân đứng trong mưa cùng cô, nhìn cô khóc đứt ruột đứt gan.
Cuối cùng Tống Thanh cũng khóc cạn cả nước mắt, dùng cặp mắt sưng đỏ nhìn Phương Mạn Luân, tiếng nói khàn khàn giống như thì thầm: “Để anh chê cười rồi.”
“Trở về thôi.” Phương Mạn Luân chỉ trả lời ba chữ này.
Trở về? Cô còn có thể quay về đâu đây?
Cô đã không còn chỗ để đi rồi!
Vừa lúc nãy, cô đã tự tay chặt đứt sự ràng buộc cuối cùng giữa cô và Hà Nhật Dương.
Tống Thanh biết lúc này cô vô cùng chật vật, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Tại thành phố này, một người quen cô cũng không có.
Đất khách quê người, lúc này ngay cả một người để dựa vào cũng không có.
Phương Mạn Luân mặc dù chỉ là đàn anh của cô, nhưng lại lại người duy nhất cô có thể cầu xin sự giúp đỡ.
“Đàn anh, tôi đã thu dọn xong đồ đạc, có thể phiền anh giúp tôi trở về một chuyến, đem hành lý ra ngoài được không?” Tống Thanh khàn giọng nói: “Đêm nay tôi muốn về ký túc xá của tổ nhiệm vụ.”
Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh một cái: “Được, tôi giúp em!”
Tống Thanh bất lực gật đầu.
Phương Mạn Luân đưa tay nắm lấy bả vai Tống Thanh.
Cảm giác lạnh buốt từ tay truyền đến.
Cô bé này đã đứng trong mưa khóc bao lâu rồi vậy?
Thật là ngốc nghếch!
Phương Mạn Luân lái xe đưa Tống Thanh trở lại biệt thự, hắn xuống xe, để Tống Thanh lại trên xe.
Tống Thanh giống như con đà điểu, nhốt mình trong thế giới cô đơn an toàn, mặc kệ tiếng mưa rơi bên ngoài, cô chỉ cần được yên bình trong phút chốc.
Phương Mạn Luân mang theo hành lý của Tống Thanh đi ra ngoài, Hà Nhật Dương lập tức ngăn hắn lại: “Thanh Thanh đâu?”
“Cô ấy không muốn gặp cậu.” Phương Mạn Luân bình tĩnh nhìn hắn: “Cậu đã làm gì, trong lòng cậu rõ ràng nhất!”
Hà Nhật Dương vô cùng phiền muộn.
Nếu hắn sớm biết Tống Thanh sẽ hiểu lầm sâu như vậy, lúc ấy bất luận thế nào hắn cũng sẽ đuổi theo cô.
Phương Mạn Luân mang theo hành lý rời đi. Vũ Ngọc Bình cầm chén rượu từ trong phòng đi tới: “Thanh Thanh mang hành lý đi rồi?”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, nếu chuyện này đổi thành cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?”
“Tôi sẽ không ngu xuẩn như cậu.” Vũ Ngọc Bình không chút khách khí trả lời.
Ánh mắt Hà Nhật Dương lóe sáng. Tuy hắn bình thường đối với bên ngoài thì tỏ ra rất ngang tàng bá đạo, nhưng khi đối mặt với bạn thân, hắn vẫn luôn lắng nghe khuyên bảo.
“Tôi sai rồi sao?” Hà Nhật Dương hỏi lại Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình thở dài một hơi.
Bản thân là một playboy, sao hắn lại có thể giống như một tên lão làng có kinh nghiệm, giải thích sự chuyển biến tâm lý của phụ nữ được đây?
Phan Thịnh, Phan Ly cũng từ trong phòng đi tới, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ số thông minh của Tổng giám đốc Hà có thể giết chết cả đám người rồi, nhưng về mặt tình cảm lại khiến người ta bái phục.
“Nhật Dương, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu ra thôi.” Vũ Ngọc Bình đưa tay vỗ vào bả vai Hà Nhật Dương: “Trong khoảng thời gian này, tạm thời tách ra cũng tốt, suy nghĩ lòng mình cho rõ ràng.”
“Chuyện này còn cần nghĩ nữa sao? Tôi đối với Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc!” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói với ba người bạn tốt.
Ba người đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu cậu nghiêm túc với Thanh Thanh, sao phải vì Thôi Nguyệt Lam mà khiến cho Thanh Thanh đau lòng?” Vũ Ngọc Bình hỏi ngược lại.
“Hai người đó không giống nhau! Lam Lam chỉ là em gái thôi!” Hà Nhật Dương vẫn mạnh miệng.
Vũ Ngọc Bình chỉ vào cổ Hà Nhật Dương hỏi: “Cậu cảm thấy em gái nhà ai sẽ không biết chừng mực như vậy, cắn một cái vào chỗ này hả?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời lắc đầu.
Vũ Ngọc Bình chỉ mũi mình nói: “Tôi cũng là người có em gái, em gái tôi cũng đâu có ngày ngày cắn tôi như vậy? Hà Nhật Dương, mặc dù cậu là dòng chính độc đinh của Nhà họ Hà, nhưng cậu đừng quên, các chi thứ bên cạnh cũng có anh chị em, bọn họ có bao giờ cắn anh trai mình như thế không?”
Lời nói của Vũ Ngọc Bình đã đánh trúng trọng tâm.
Phan Thịnh, Phan Ly cũng nói: “Nhật Dương, Thanh Thanh đau lòng không phải bởi vì cậu bảo vệ Thôi Nguyệt Lam, mà bởi vì cô ấy cảm thấy cậu và Thôi Nguyệt Lam căn bản chính là người yêu, không phải anh em ruột.”
“Cái gì?” Hà Nhật Dương kinh hãi nhảy dựng lên: “Sao có thể như vậy?”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly liếc nhìn nhau, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Khó trách Thanh Thanh lại đau lòng như vậy.
Bất kì cô gái nào gặp được chuyện này cũng không thể tiếp nhận được.
Tống Thanh nhìn thấy Phương Mạn Luân lấy đồ của cô ra khỏi biệt thự, ánh sáng trong mắt bỗng nhiên lụi tàn.
Hiện giờ nhất định Hà Nhật Dương vẫn đang ở trong biệt thự.
Nhưng hắn lại không hề làm ra bất kì hành động gì để ngăn cản.
Thôi, bỏ đi.
Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng rồi.
Từ nay về sau, cô sẽ trở về làm Tống Thanh của trước kia, dùng gai nhọn để bảo vệ chính mình.
Cô cũng không muốn tiếp tục mở lòng nữa, không muốn bất cứ ai đi vào trong lòng cô.
Không yêu thì sẽ không đau!
Phương Mạn Luân lái xe đưa Tống Thanh đi.
Tống Thanh co quắp ngồi trên ghế, giống như một con thú cưng bị vứt bỏ, vừa bất lực, vừa mơ hồ.
Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh, trong lòng đau xót, không nhịn được nói: “Em và Thôi Nguyệt Lam ở cùng nhau nhất định sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, không bằng đổi phòng khác đi.”
Tống Thanh trầm giọng trả lời: “Không ai muốn đổi với em.”
“Chuyện này giao cho anh đi.” Phương Mạn Luân thở dài một tiếng.
Hắn vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng vì Tống Thanh, hắn lại phá lệ lần nữa.
Phương Mạn Luân quả nhiên không hổ danh là cậu cả của tỉnh H, hắn chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhanh đã có người chủ động đổi phòng với Tống Thanh.
Khi Tống Thanh đem theo hành lý trực tiếp đến tổ nhiệm vụ thi đấu báo danh, phòng cô đã được đổi sang bên cạnh.
Làm xong thủ tục, Tống Thanh nói một tiếng cảm ơn với Phương Mạn Luân, sau đó đem theo hành lý đi vào phòng mới.
“Thanh Thanh, em...” Hà Nhật Dương không hiểu vì sao Tống Thanh lại khóc tuyệt vọng như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi Hà Nhật Dương đặt câu hỏi, Tống Thanh đã mở miệng hỏi trước: “Lúc nãy anh không tới là vì ở cùng một chỗ với Thôi Nguyệt Lam đúng không? Không cần lừa dối tôi, tôi muốn nghe lời nói thật!”
Hà Nhật Dương yên lặng gật đầu.
Trong lòng Tống Thanh, càng thêm đau đớn.
“Vấn đề thứ hai, vết cắn trên cổ anh là do cô ta cắn sao?” Tống Thanh truy hỏi.
“Đúng vậy, nhưng không phải như em nghĩ đâu!” Hà Nhật Dương định giải thích thì Tống Thanh đã cắt ngang: “Tôi không muốn nghe cái khác, tôi chỉ muốn nghe là đúng hay không đúng!”
“Đúng!” Hà Nhật Dương khẽ cụp mắt xuống.
“Vấn đề thứ ba, vết cắn này được cắn trong phòng khách sạn của cô ta đúng không?” Tống Thanh hỏi vấn đề cuối cùng.
“Đúng!” Trong mắt Hà Nhật Dương hiện lên một tia bất đắc dĩ.
“Được, vấn đề của tôi hỏi xong rồi!” Tống Thanh không thể khống chế nước mắt của bản thân, dường như cố gắng nói ra từng chữ: “Hà Nhật Dương, anh cần gì phải vậy?”
“Thanh Thanh, em nghe anh giải thích.” Lời nói của Hà Nhật Dương bị Tống Thanh cắt ngang một lần nữa.
“Xin hãy gọi tôi là Tống Thanh.” Ngữ khí của Tống Thanh vô cùng lạnh nhạt trả lời: “Tôi có tên gọi riêng, tên tôi là Tống Thanh.”
“Được rồi, Tống Thanh. Tuy anh không phủ nhận ba vấn đề của em, nhưng anh và Lam Lam không hề có chuyện gì cả.” Hà Nhật Dương cũng bắt đầu tức giận.
Tống Thanh không tin hắn!
Vậy mà cô lại không tin hắn!
Tống Thanh lắc đầu: “Hà Nhật Dương, anh nói như vậy là có tật giật mình sao? Tôi chỉ hỏi một câu thôi. Nếu như ba mẹ anh phản đối chúng ta ở cùng nhau, anh có từ bỏ tôi hay không?”
Hà Nhật Dương lập tức khó xử.
Đàn ông của Nhà họ Hà từ nhỏ đã được giáo dục trung, hiếu, lễ, nghĩa.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng hắn đối với Tống Thanh rất nghiêm túc.
Hắn chưa từng nghiêm túc như vậy.
Tống Thanh nhìn thấy biểu hiện của Hà Nhật Dương, cô liền hiểu rõ mọi chuyện, không cần hỏi thêm gì nữa.
Đủ rồi, tất cả chuyện này đã đủ rồi!
Tống Thanh không khống chế được nước mắt của mình, yên lặng quay người, buồn bã rời đi.
Hà Nhật Dương, tôi chúc phúc cho anh!
Cứ kết thúc như vậy đi!
Kết thúc đi!
Hà Nhật Dương nhìn thấy bóng lưng Tống Thanh quay người rời đi, trong lòng đau đớn mãnh liệt.
Hắn bước nhanh đến phía trước, túm lấy cổ tay Tống Thanh: “Thanh Thanh...”
“Hà Nhật Dương, đừng nói gì nữa.” Tống Thanh nức nở nói ra: “Anh có khó xử của anh, tôi có kiên trì của tôi. Chúng ta ở cùng nhau vốn đã là sai lầm. Hiện giờ sửa chữa vẫn còn kịp. Mọi người là người một nhà vui vẻ hạnh phúc, tôi chỉ là người qua đường không có quan hệ gì. Tôi chỉ là đi nhầm vào chốn bồng lai tiên cảnh, đi nhầm đường mà thôi, hiện giờ tôi muốn quay lại. Tôi đợi giấy ly hôn của anh.”
Tống Thanh gạt tay Hà Nhật Dương ra, vừa đi vừa khóc.
Nước mắt ướt đẫm tay áo.
Hà Nhật Dương còn định bước tới ngăn cản lần nữa thì Thôi Nguyệt Lam bất ngờ từ bên cạnh xông đến, ôm chặt lấy Hà Nhật Dương, khóc còn lớn hơn Tống Thanh: “Anh Nhật Dương, đều là em sai! Vừa nãy em rửa tay không cẩn thận đã để Tống Thanh nhìn thấy ảnh chụp của chúng ta ở khách sạn. Anh Nhật Dương, em sai rồi! Em không nên lưu ảnh vào điện thoại.”
Hà Nhật Dương muốn đẩy Thôi Nguyệt Lam ra nhưng sức của Thôi Nguyệt Lam rất lớn, nếu quả thật đẩy ra thì sẽ làm Thôi Nguyệt Lam bị thương.
Hà Nhật Dương chỉ có thể đứng im tại chỗ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thôi Nguyệt Lam ôm hắn liên tục khóc lóc nhận sai, hắn muốn đuổi theo Tống Thanh cũng không thể.
Hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng của Tống Thanh rời đi, cô đơn như vậy, đơn độc như vậy, yếu ớt như vậy...
Thôi Nguyệt Lam thấy mục đích cuối cùng cũng đã đạt được, lập tức giả bộ như khóc quá mức đau lòng, té xỉu trong lòng Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương bị Thôi Nguyệt Lam làm cho giật mình, nhanh chóng ôm Thôi Nguyệt Lam đến bệnh viện.
Tống Thanh khóc sướt mướt rời khỏi phòng ăn, đi không bao xa, một trận gió lớn nổi lên.
Người đi đường vội vàng đi qua.
Tống Thanh đứng ở đầu đường, ngửa đầu nhìn lên trời.
Đôi mắt đẫm lệ của cô phản chiếu hình ảnh mây đen ùn ùn kéo đến, che kín bầu trời.
Sắp mưa sao?
Ông trời ơi, ông cũng khóc cho tình cảm của cô sao?
Ông cũng cảm thấy cô rất buồn cười đúng không?
Yêu một người đàn ông không nên yêu, bị người ta làm mất mặt cũng rất đáng đời đúng không?
Làm người, quả nhiên không thể quá tham lam!
Quá tham lam sẽ bị báo ứng.
Nhìn đi, báo ứng tới rồi!
Một tiếng sét vang lên, hạt mưa to như hạt đậu nhanh chóng rơi xuống.
Tống Thanh cảm nhận được nước mưa rét lạnh, hòa chung vào nước mắt, chảy xuống toàn thân.
Tống Thanh không tránh đi.
Nếu như cô muốn khóc cho thỏa nỗi lòng, vậy thì đứng ở dưới màn mưa này khóc thật thoải mái đi!
Ít ra có nước mưa che chắn, không ai nhìn thấy bộ dáng chật vật khóc lóc của cô.
Để nước mưa này, trở thành tấm lá chắn ngụy trang cuối cùng của cô đi.
Vì bản thân giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Không biết khóc bao lâu, trên đầu Tống Thanh bỗng xuất hiện một chiếc ô.
Tống Thanh chậm rãi ngẩng đầu, mơ mơ màng màng nhìn dung nhan Phương Mạn Luân dưới màn mưa.
Tống Thanh cứ đứng như vậy nhìn Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân cúi đầu nhìn Tống Thanh.
Hai người đều không lên tiếng nói chuyện.
Tống Thanh đứng ở đó khóc lóc không kiêng nể gì.
Phương Mạn Luân đứng trong mưa cùng cô, nhìn cô khóc đứt ruột đứt gan.
Cuối cùng Tống Thanh cũng khóc cạn cả nước mắt, dùng cặp mắt sưng đỏ nhìn Phương Mạn Luân, tiếng nói khàn khàn giống như thì thầm: “Để anh chê cười rồi.”
“Trở về thôi.” Phương Mạn Luân chỉ trả lời ba chữ này.
Trở về? Cô còn có thể quay về đâu đây?
Cô đã không còn chỗ để đi rồi!
Vừa lúc nãy, cô đã tự tay chặt đứt sự ràng buộc cuối cùng giữa cô và Hà Nhật Dương.
Tống Thanh biết lúc này cô vô cùng chật vật, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Tại thành phố này, một người quen cô cũng không có.
Đất khách quê người, lúc này ngay cả một người để dựa vào cũng không có.
Phương Mạn Luân mặc dù chỉ là đàn anh của cô, nhưng lại lại người duy nhất cô có thể cầu xin sự giúp đỡ.
“Đàn anh, tôi đã thu dọn xong đồ đạc, có thể phiền anh giúp tôi trở về một chuyến, đem hành lý ra ngoài được không?” Tống Thanh khàn giọng nói: “Đêm nay tôi muốn về ký túc xá của tổ nhiệm vụ.”
Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh một cái: “Được, tôi giúp em!”
Tống Thanh bất lực gật đầu.
Phương Mạn Luân đưa tay nắm lấy bả vai Tống Thanh.
Cảm giác lạnh buốt từ tay truyền đến.
Cô bé này đã đứng trong mưa khóc bao lâu rồi vậy?
Thật là ngốc nghếch!
Phương Mạn Luân lái xe đưa Tống Thanh trở lại biệt thự, hắn xuống xe, để Tống Thanh lại trên xe.
Tống Thanh giống như con đà điểu, nhốt mình trong thế giới cô đơn an toàn, mặc kệ tiếng mưa rơi bên ngoài, cô chỉ cần được yên bình trong phút chốc.
Phương Mạn Luân mang theo hành lý của Tống Thanh đi ra ngoài, Hà Nhật Dương lập tức ngăn hắn lại: “Thanh Thanh đâu?”
“Cô ấy không muốn gặp cậu.” Phương Mạn Luân bình tĩnh nhìn hắn: “Cậu đã làm gì, trong lòng cậu rõ ràng nhất!”
Hà Nhật Dương vô cùng phiền muộn.
Nếu hắn sớm biết Tống Thanh sẽ hiểu lầm sâu như vậy, lúc ấy bất luận thế nào hắn cũng sẽ đuổi theo cô.
Phương Mạn Luân mang theo hành lý rời đi. Vũ Ngọc Bình cầm chén rượu từ trong phòng đi tới: “Thanh Thanh mang hành lý đi rồi?”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, nếu chuyện này đổi thành cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?”
“Tôi sẽ không ngu xuẩn như cậu.” Vũ Ngọc Bình không chút khách khí trả lời.
Ánh mắt Hà Nhật Dương lóe sáng. Tuy hắn bình thường đối với bên ngoài thì tỏ ra rất ngang tàng bá đạo, nhưng khi đối mặt với bạn thân, hắn vẫn luôn lắng nghe khuyên bảo.
“Tôi sai rồi sao?” Hà Nhật Dương hỏi lại Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình thở dài một hơi.
Bản thân là một playboy, sao hắn lại có thể giống như một tên lão làng có kinh nghiệm, giải thích sự chuyển biến tâm lý của phụ nữ được đây?
Phan Thịnh, Phan Ly cũng từ trong phòng đi tới, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ số thông minh của Tổng giám đốc Hà có thể giết chết cả đám người rồi, nhưng về mặt tình cảm lại khiến người ta bái phục.
“Nhật Dương, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hiểu ra thôi.” Vũ Ngọc Bình đưa tay vỗ vào bả vai Hà Nhật Dương: “Trong khoảng thời gian này, tạm thời tách ra cũng tốt, suy nghĩ lòng mình cho rõ ràng.”
“Chuyện này còn cần nghĩ nữa sao? Tôi đối với Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc!” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói với ba người bạn tốt.
Ba người đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu cậu nghiêm túc với Thanh Thanh, sao phải vì Thôi Nguyệt Lam mà khiến cho Thanh Thanh đau lòng?” Vũ Ngọc Bình hỏi ngược lại.
“Hai người đó không giống nhau! Lam Lam chỉ là em gái thôi!” Hà Nhật Dương vẫn mạnh miệng.
Vũ Ngọc Bình chỉ vào cổ Hà Nhật Dương hỏi: “Cậu cảm thấy em gái nhà ai sẽ không biết chừng mực như vậy, cắn một cái vào chỗ này hả?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời lắc đầu.
Vũ Ngọc Bình chỉ mũi mình nói: “Tôi cũng là người có em gái, em gái tôi cũng đâu có ngày ngày cắn tôi như vậy? Hà Nhật Dương, mặc dù cậu là dòng chính độc đinh của Nhà họ Hà, nhưng cậu đừng quên, các chi thứ bên cạnh cũng có anh chị em, bọn họ có bao giờ cắn anh trai mình như thế không?”
Lời nói của Vũ Ngọc Bình đã đánh trúng trọng tâm.
Phan Thịnh, Phan Ly cũng nói: “Nhật Dương, Thanh Thanh đau lòng không phải bởi vì cậu bảo vệ Thôi Nguyệt Lam, mà bởi vì cô ấy cảm thấy cậu và Thôi Nguyệt Lam căn bản chính là người yêu, không phải anh em ruột.”
“Cái gì?” Hà Nhật Dương kinh hãi nhảy dựng lên: “Sao có thể như vậy?”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly liếc nhìn nhau, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Khó trách Thanh Thanh lại đau lòng như vậy.
Bất kì cô gái nào gặp được chuyện này cũng không thể tiếp nhận được.
Tống Thanh nhìn thấy Phương Mạn Luân lấy đồ của cô ra khỏi biệt thự, ánh sáng trong mắt bỗng nhiên lụi tàn.
Hiện giờ nhất định Hà Nhật Dương vẫn đang ở trong biệt thự.
Nhưng hắn lại không hề làm ra bất kì hành động gì để ngăn cản.
Thôi, bỏ đi.
Thái độ của hắn đã đủ rõ ràng rồi.
Từ nay về sau, cô sẽ trở về làm Tống Thanh của trước kia, dùng gai nhọn để bảo vệ chính mình.
Cô cũng không muốn tiếp tục mở lòng nữa, không muốn bất cứ ai đi vào trong lòng cô.
Không yêu thì sẽ không đau!
Phương Mạn Luân lái xe đưa Tống Thanh đi.
Tống Thanh co quắp ngồi trên ghế, giống như một con thú cưng bị vứt bỏ, vừa bất lực, vừa mơ hồ.
Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh, trong lòng đau xót, không nhịn được nói: “Em và Thôi Nguyệt Lam ở cùng nhau nhất định sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, không bằng đổi phòng khác đi.”
Tống Thanh trầm giọng trả lời: “Không ai muốn đổi với em.”
“Chuyện này giao cho anh đi.” Phương Mạn Luân thở dài một tiếng.
Hắn vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng vì Tống Thanh, hắn lại phá lệ lần nữa.
Phương Mạn Luân quả nhiên không hổ danh là cậu cả của tỉnh H, hắn chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhanh đã có người chủ động đổi phòng với Tống Thanh.
Khi Tống Thanh đem theo hành lý trực tiếp đến tổ nhiệm vụ thi đấu báo danh, phòng cô đã được đổi sang bên cạnh.
Làm xong thủ tục, Tống Thanh nói một tiếng cảm ơn với Phương Mạn Luân, sau đó đem theo hành lý đi vào phòng mới.