Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-169
CHƯƠNG 169: BÀ CỤ HÀ LÀ NHÀ NGHỀ LÀNG TRẠCH ĐẤU
Trong lúc Tống Thanh bọn họ vất vả đóng phim, thì cũng có một người cũng rất vất vả.
Người đó không phải là ai khác, đó chính là Thôi Nguyệt Lam.
Từ mấy ngày trước, khi Bà cụ Hà nói cần một người giúp bà chép kinh phật trở đi, thì Thôi Nguyệt Lam đã chủ động thể hiện cô mong muốn được bày tỏ sự hiếu thảo của mình, cho nên cuộc đời chép kinh phật đau khổ của Thôi Nguyệt Lam cũng được bắt đầu.
Thôi Nguyệt Lam tưởng chép kinh phật cũng giống như chép bài vở thôi, chỉ cần tùy tiện viết mấy chữ là xong!
Ai ngờ cô lại bị Bà cụ Hà đưa đến một căn nhà lá trên núi rất đơn sơ cách thành phố hết một trăm mấy chục cây số, ngay đến điện nước cũng không có, phải đốt đèn cây lên mới thấy đường được!
Không những vậy. trước khi chép đều phải đốt nhang tắm rửa sạch sẽ, quỳ gối và lạy trước mặt Phật Tổ, sau đó mới có thể ôm lấy quyển kinh phật, ngồi chép từng chữ một!
Thôi Nguyệt Lam trước giờ vẫn không biết kinh phật lại nhiều chữ như vậy!
Cô ta cứ tưởng rằng kinh phật chỉ cần chép qua loa mấy chữ là được!
Ai ngờ lại có nhiều chữ như vậy chứ?
Vả lại còn phải chép ở một nơi xa xôi lạnh lẽo lạc hậu như vậy!
Thôi Nguyệt Lam rất muốn nói cô ta không muốn chép nữa, nhưng Hoà quản gia lại đích thân đến giám sát cô ta chép kinh phật, nên dù không muốn nhưng vẫn phải chép!
Thôi Nguyệt Lam đã bị thổi gió lạnh trên núi này suốt mấy đêm rồi.
May là bây giờ là mùa nóng, nếu không thì cô sắp khóc thê thảm như chó mất rồi..
Ngày hôm đó, Thôi Nguyệt Lam thật sự đã chịu hết nổi rồi, nhân lúc Hòa quản gia không ở đó, cô nhanh chóng gọi cho Bà Hà: “Mẹ, con chịu hết nổi rồi, con không muốn ở đây nữa! Huhuhu... bà nội không hề thích con chút nào! Bà bắt con phải chép kinh phật, còn phải chép trên núi nữa, nơi này âm u đáng sợ lắm, con thật sự không thể ở lại đây được nữa rồi.”
Bà Hà cũng không ngờ rằng mẹ chồng của bà lại bắt Thôi Nguyệt Lam đi chép kinh phật trên núi.
Con người của Bà Hà rất khô khan, chưa từng biết những lý lẽ về mẹ chồng nàng dâu này xíu nào. càng không biết tính toán từng bước chân của mình.
Bà chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Lam Lam, nếu con đã quyết định về nước ở bên Nhật Dương, thì những việc này sớm muộn gì con cũng phải trải qua...”
“Mẹ, vậy tại sao không bắt Tống Thanh chép kinh phật, mà phải bắt con làm? Đây không phải là ngứa mắt với con sao?” Thôi Nguyệt Lam lau đi nước mắt nước mũi nói: “Mẹ, con lớn lên dưới sự nuôi nấng của mẹ, thân thế của con còn rõ ràng hơn của con Tống Thanh đó nhiều! Sau này con lấy anh Nhật Dương, thì con vẫn gọi mẹ bằng mẹ mà, chúng ta mới là người một nhà mà! Con Tống Thanh đó có là gì chứ? Mẹ không biết cô ta đáng ghét như thế nào đâu! Không chèn ép con thì cứ luôn mỉa mai con, nếu không thì sẽ hãm hại con. mẹ, mẹ nhất định phải lấy lại công bằng cho con!”
Bà Hà thở dài một tiếng nói: “Bây giờ mẹ đang ở nước ngoài, mẹ cũng không cách nào giúp con được! Hay là, mẹ sẽ cho ba của con gọi điện cho lão phu nhân, cầu xin giùm con được không?”
“Được được, mẹ, mẹ mau gọi điện cho ba đi! Con thật sự chịu hết nổi rồi!” Thôi Nguyệt Lam không ngừng làm nũng: “Mẹ, mẹ đã từng hứa với con, nhất định sẽ cho con lấy anh Nhật Dương đó!”
“Được rồi, được rồi, mẹ sẽ đứng về phía con mà!” Bà Hà liên tục trả lời: “Con đã gọi mẹ bằng mẹ nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng đã sớm xem con là người một nhà rồi mà!”
Thôi Nguyệt Lam cứ tưởng cô đã qua mặt được Hòa quản gia, nhưng lại không biết rằng nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tay của Hòa quản gia hết cả.
Sau đó Hòa quản gia mới lập tức báo cáo tình hình cho Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà lạnh lùng hừ lên một tiếng nói: “Ta đã sớm biết sẽ như vậy mà. Đứa con dâu này của ta, cũng không phải loại tử tế gì. Còn chưa về Nhà họ Hà mà đã dám sai khiến nữ chủ nhân sau này của Nhà họ Hà rồi.”
Hòa quản gia lễ phép lắng nghe.
“Xem ra ta vẫn phải làm một chút việc, nếu không thì, cô ta sẽ nghĩ rằng cô ta trở về đây thì có thể nắm được hết tất cả mọi thứ của Nhà họ Hà trong tay.” Nghe giọng của Bà cụ Hà, không cách nào phân biệt được bà đang giận dữ hay vui mừng, nhưng Hòa quản gia đã biết được là bà đã rất tức giận rồi.
“Bà dự định làm như thế nào ạ?” Hòa quản gia hỏi.
“Đứa cháu dâu này tuy cưới về trong sai lầm ngẫu nhiên, nhưng nếu đã lọt vào mắt của lão bà này rồi, nếu muốn thay nó đi, thì cũng phải hỏi xem ta có đồng ý không đã.” Bà cụ Hà ngưng lại một hồi, sau đó lại nói tiếp: “Không phải Nhật Dương đang đóng phim với Tống Thanh ư? Hãy cho tất cả các ký giả công khai tất cả hành tung của họ. Để ta xem, đứa con dâu này còn có thể làm gì được nữa!”
Hòa quản gia mỉm cười: “Vâng, lão phu nhân. Tôi biết nên làm thế nào rồi.”
Sau khi gác máy, Bà cụ Hà cười vô cùng nham hiểm.
Tiểu nha đầu à, cháu đừng làm cho ta thất vọng nha!
Có câu mẹ chồng và nàng dâu là thiên địch của nhau.
Câu nói này quả nhiên không sai chút nào, nhất là ở Nhà họ Hà.
Hà Quốc Tường lúc trước vì phải theo đuổi Bà Hà mới trở nên lộng hành như vậy, từ bỏ luôn cả chức vụ tổng giám đốc, đi làm lính đánh thuê.
Chẳng lẽ Bà cụ Hà lại có thể hài lòng với đứa con dâu như vậy ư?
Cũng như nhau cả thôi.
Bà Hà vẫn luôn mang theo Thôi Nguyệt Lam bên cạnh, nên đương nhiên bà ấy cứ nuôi nấng cô ta như con dâu của mình.
Càng nuôi thì sẽ càng không cách nào vứt bỏ được mối quan hệ đó, ai ngờ Tống Thanh lại xuất hiện giữa đường, trở thành mợ hai của Nhà họ Hà trong tích tắc.
Liệu Bà Hà có thể thích Tống Thanh được không?
Nhưng kẻ thù của kẻ thù, lại là bằng hữu!
Vốn dĩ, Bà cụ Hà không hề mong đợi gì từ Tống Thanh cả.
Nếu không thì, trong thời gian lâu như vậy bà cũng sẽ không gặp Thanh Thanh chỉ một lần duy nhất mà thôi.
Nhưng lúc Thôi Nguyệt Lam bị Bà Hà cho về nước, thì Bà cụ Hà đột nhiên hiểu được ý của con dâu mình.
Bà là chuyên gia tâm kế, nên một chút tâm tư của con dâu mình, thì sao bà lại không nhìn ra được?
Cho nên, đứa con dâu cảm thấy cháu dâu chướng mắt, cũng vì vậy mà trở thành đối tượng được Bà cụ Hà cực lực bảo vệ!
Dù cho bây giờ Tống Thanh không mang thai, nhưng Bà cụ Hà cũng quyết định sẽ bảo vệ cô ấy!
Công việc hằng ngày của cô chính là trang điểm và tạo mẫu cho nam nữ chính, sau đó thì vẽ tranh nghe nhạc trong những lúc rảnh rỗi.
Thỉnh thoảng còn bị Hà Nhật Dương kéo xuống tắm sông mò cua bắt ốc về nấu canh.
Họ không biết rằng, nhất cử nhất động của họ đã bị quay lại hết, sau đó tải lên những trang web lớn.
Bây giờ toàn thế giới đều biết được tổng giám đốc của Nhà họ Hà và phu nhân của anh yêu nhau thắm thiết biết chừng nào.
Xem đi, tổng giám đốc của người ta cũng đã bỏ hết công việc trên tay, ở bên cạnh phu nhân của mình rồi!
Vì phu nhân mà ngài đã hợp tác với bạn bè mua hết nguyên bộ phim này!
Nếu như đây cũng không phải là tình yêu thật sự, vậy thì còn kẻ nào dám vỗ ngực phủ nhận nữa chứ?
Những lúc rảnh rỗi Tống Thanh không thường xuyên lướt web, nhưng cô ấy không lướt, không có nghĩa là người khác không lướt!
Vừa lướt được một hồi thì đã có người không kiềm chế được nữa rồi!
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy những tin tức lan truyền trên mạng, cảm thấy vô cùng tức giận!
Cô lập tức gọi cho Bà Hà, đòi sống đòi chết, dù gì đi nữa cũng bắt bà phải chia cách Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Trong lúc tuyệt vọng, Bà Hà vẫn vô cùng thương sót Thôi Nguyệt Lam, bèn tìm cách gọi cho Tống Thanh.
Ngày hôm đó, Tống Thanh vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị trở về ký túc xá của đoàn làm phim để nghỉ ngơi.
Còn chưa kịp nằm xuống, thì điện thoại đã reo lên.
Tống Thanh nhìn thấy số điện thoại đó, cảm thấy rất bất ngờ
Số điện thoại này, không phải điện thoại trong nước có đúng không?
Tuy ngạc nhiên nhưng Tống Thanh vẫn bắt máy lên: “Xin chào, tôi là Tống Thanh.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, mới mở miệng nói: “Ta là mẹ của Hà Nhật Dương.”
Tống Thanh ngây người ra.
Mẹ chồng ư?
Sao bà ấy lại gọi cho mình?
Tống Thanh không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Quá đột ngột rồi!
“Mẹ...” Tống Thanh mở miệng một cách khó khăn: “Mẹ có dặn dò gì ạ?”
Giọng nói của Bà Hà lạnh lùng vô cùng: “Tiếng mẹ này ta không dám nhận đâu.”
Tống Thanh ngây người ra.
Cô ấy có làm sai chuyện gì không?
Tuy cô ấy chưa từng gặp qua người mẹ chồng này, nhưng cô ấy cũng chưa từng đắc tội qua với bà mà có phải không?
“Vậy xin hỏi cô có dặn dò gì ạ?” Tống Thanh chỉ có thể hỏi như vậy mà thôi.
Bà Hà thở dài một tiếng nói: “Ta không dài dòng với cô nữa, ta sẽ nói thẳng ra.”
Tống Thanh im lặng lắng nghe.
“Cô hãy rời xa Nhật Dương đi, hai người không thích hợp với nhau đâu.” Bà Hà bá đạo nói: “Hai người vốn không nên ở bên nhau, cô kết hôn thay người khác, còn Nhật Dương cũng vậy, cho nên hai người ở bên nhau vốn dĩ là một sai lầm. Huống hồ Lam Lam là do ta một tay nuôi nấng, từ nhỏ đến lớn nó và Nhật Dương đã có cảm tình với nhau, nó mới là con dâu mà ta thừa nhận.”
Tống Thanh đã biết trước sẽ là như vậy mà.
Chỉ là không ngờ sẽ nhanh đến vậy thôi.
“Cô và Nhật Dương đã thương lượng với nhau rồi sao?” Tống Thanh khẽ mở miệng hỏi.
“Những việc như vậy, không cần phải thương lượng gì cả! Nó là do ta sinh ra, nó ra quyết định gì thì cũng phải thông báo cho ta trước.” Bà Hà tiếp tục bá đạo nói: “Vốn dĩ, ta cũng không muốn gọi cho cô sớm như vậy. Nhưng dạo này hai người đã rất quá đáng rồi! Lam Lam đã về nước rồi, nhưng cô lại chiếm lấy Nhật Dương không chịu buông tay!”
Tống Thanh cười đau khổ.
Cho nên, tất cả những chuyện này, đều là lỗi của tôi ư?
“Ta là người rất thẳng thắn, không thích dài dòng, cho nên ta cũng nói thẳng với cô. Ta sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô đâu!” Bà Hà thẳng thắn nói: “Nhật Dương là một đứa con hiếu thảo, nó sẽ suy nghĩ cho ta. Nếu cô thật sự yêu nó, thì cô thật sự cam chịu nhìn thấy nó đứng giữa giữa ta và cô ư? Cô Tống, điều kiện của cô cũng không tồi, cô rời khỏi Nhật Dương rồi thì sẽ có chỗ dựa tốt đẹp hơn, nhưng Lam Lam thì khác, Nhật Dương là tất cả của nó, nếu nó không thể lấy Nhật Dương, thì nó sẽ đau khổ suốt đời.”
Cho nên, mới bắt tôi đau khổ suốt đời, có đúng không?
Người mẹ chồng này, đúng là mẹ chồng theo tiêu chuẩn kép mà.
“Nếu Hà Nhật Dương đích thân mở miệng nói với con những lời này, thì con sẽ rời khỏi anh ấy.” Tống Thanh cắn chặt răng, giọng điệu bình thản nói: “Nhưng nếu đây chỉ là hy vọng của cô, thì con xin lỗi, con không thể chấp nhận được.”
“Không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận! Hà Nhật Dương có thể lấy bất cứ ai, nhưng chỉ duy nhất không thể lấy cô!” Giọng nói của Bà Hà đột nhiên lớn lên, mang theo sự giận dữ nói: “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép hai người ở bên nhau!”
Tống Thanh thản nhiên trả lời: “Thật xin lỗi, Bà Hà. Ở đây còn có chút chuyện, e là không thể tiếp tục nói chuyện với cô được nữa. Nếu cô muốn chúng con chia tay, thì có thể khiến Hà Nhật Dương nói với con. Tạm biệt cô.”
Sau khi nói xong câu này, Tống Thanh chợt gác máy ngay.
Cô hít vào một hơi thật sâu.
Lúc nãy có phải cô quá dũng cảm rồi không?
Phù, chắc vậy rồi.
Nếu là mấy ngày trước, Bà Hà mà nói với cô những lời này, thì chắc là cô đã ra đi thật rồi.
Nhưng Hà Nhật Dương đã nói rất rõ với cô rằng, hắn đối với Thôi Nguyệt Lam chỉ có tình cảm anh em mà thôi.
Những ngày này, hắn cứ mặt dày bám dính ở đây, thật ra cũng có nghĩa là, đó là một cách thể hiện tình cảm của hắn.
Nếu hắn đã cố gắng như vậy, thì sao cô lại phán cho hắn tội chết một cách vô trách nhiệm như vậy được?
Nếu Hà Nhật Dương đích thân mở miệng nói chia tay với cô, thì cô sẽ rời khỏi hắn, nhất định sẽ không quay về.
Nhưng Hà Nhật Dương không nói, thì cô nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc!
Thái độ của Tống Thanh, khiến Bà Hà tức điên lên.
Cũng vì thế Bà Hà lại càng không thích Tống Thanh hơn nữa.
Nhưng Tống Thanh vẫn không hề quan tâm đến những thứ này, hôm nay ông Charles đột nhiên gọi cho cô, nói cho cô biết một tin tốt lành, bảng thiết kế của cô đã được ông Charles đề cử cho một thương hiệu lớn rồi.
Trong lúc Tống Thanh bọn họ vất vả đóng phim, thì cũng có một người cũng rất vất vả.
Người đó không phải là ai khác, đó chính là Thôi Nguyệt Lam.
Từ mấy ngày trước, khi Bà cụ Hà nói cần một người giúp bà chép kinh phật trở đi, thì Thôi Nguyệt Lam đã chủ động thể hiện cô mong muốn được bày tỏ sự hiếu thảo của mình, cho nên cuộc đời chép kinh phật đau khổ của Thôi Nguyệt Lam cũng được bắt đầu.
Thôi Nguyệt Lam tưởng chép kinh phật cũng giống như chép bài vở thôi, chỉ cần tùy tiện viết mấy chữ là xong!
Ai ngờ cô lại bị Bà cụ Hà đưa đến một căn nhà lá trên núi rất đơn sơ cách thành phố hết một trăm mấy chục cây số, ngay đến điện nước cũng không có, phải đốt đèn cây lên mới thấy đường được!
Không những vậy. trước khi chép đều phải đốt nhang tắm rửa sạch sẽ, quỳ gối và lạy trước mặt Phật Tổ, sau đó mới có thể ôm lấy quyển kinh phật, ngồi chép từng chữ một!
Thôi Nguyệt Lam trước giờ vẫn không biết kinh phật lại nhiều chữ như vậy!
Cô ta cứ tưởng rằng kinh phật chỉ cần chép qua loa mấy chữ là được!
Ai ngờ lại có nhiều chữ như vậy chứ?
Vả lại còn phải chép ở một nơi xa xôi lạnh lẽo lạc hậu như vậy!
Thôi Nguyệt Lam rất muốn nói cô ta không muốn chép nữa, nhưng Hoà quản gia lại đích thân đến giám sát cô ta chép kinh phật, nên dù không muốn nhưng vẫn phải chép!
Thôi Nguyệt Lam đã bị thổi gió lạnh trên núi này suốt mấy đêm rồi.
May là bây giờ là mùa nóng, nếu không thì cô sắp khóc thê thảm như chó mất rồi..
Ngày hôm đó, Thôi Nguyệt Lam thật sự đã chịu hết nổi rồi, nhân lúc Hòa quản gia không ở đó, cô nhanh chóng gọi cho Bà Hà: “Mẹ, con chịu hết nổi rồi, con không muốn ở đây nữa! Huhuhu... bà nội không hề thích con chút nào! Bà bắt con phải chép kinh phật, còn phải chép trên núi nữa, nơi này âm u đáng sợ lắm, con thật sự không thể ở lại đây được nữa rồi.”
Bà Hà cũng không ngờ rằng mẹ chồng của bà lại bắt Thôi Nguyệt Lam đi chép kinh phật trên núi.
Con người của Bà Hà rất khô khan, chưa từng biết những lý lẽ về mẹ chồng nàng dâu này xíu nào. càng không biết tính toán từng bước chân của mình.
Bà chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Lam Lam, nếu con đã quyết định về nước ở bên Nhật Dương, thì những việc này sớm muộn gì con cũng phải trải qua...”
“Mẹ, vậy tại sao không bắt Tống Thanh chép kinh phật, mà phải bắt con làm? Đây không phải là ngứa mắt với con sao?” Thôi Nguyệt Lam lau đi nước mắt nước mũi nói: “Mẹ, con lớn lên dưới sự nuôi nấng của mẹ, thân thế của con còn rõ ràng hơn của con Tống Thanh đó nhiều! Sau này con lấy anh Nhật Dương, thì con vẫn gọi mẹ bằng mẹ mà, chúng ta mới là người một nhà mà! Con Tống Thanh đó có là gì chứ? Mẹ không biết cô ta đáng ghét như thế nào đâu! Không chèn ép con thì cứ luôn mỉa mai con, nếu không thì sẽ hãm hại con. mẹ, mẹ nhất định phải lấy lại công bằng cho con!”
Bà Hà thở dài một tiếng nói: “Bây giờ mẹ đang ở nước ngoài, mẹ cũng không cách nào giúp con được! Hay là, mẹ sẽ cho ba của con gọi điện cho lão phu nhân, cầu xin giùm con được không?”
“Được được, mẹ, mẹ mau gọi điện cho ba đi! Con thật sự chịu hết nổi rồi!” Thôi Nguyệt Lam không ngừng làm nũng: “Mẹ, mẹ đã từng hứa với con, nhất định sẽ cho con lấy anh Nhật Dương đó!”
“Được rồi, được rồi, mẹ sẽ đứng về phía con mà!” Bà Hà liên tục trả lời: “Con đã gọi mẹ bằng mẹ nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng đã sớm xem con là người một nhà rồi mà!”
Thôi Nguyệt Lam cứ tưởng cô đã qua mặt được Hòa quản gia, nhưng lại không biết rằng nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tay của Hòa quản gia hết cả.
Sau đó Hòa quản gia mới lập tức báo cáo tình hình cho Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà lạnh lùng hừ lên một tiếng nói: “Ta đã sớm biết sẽ như vậy mà. Đứa con dâu này của ta, cũng không phải loại tử tế gì. Còn chưa về Nhà họ Hà mà đã dám sai khiến nữ chủ nhân sau này của Nhà họ Hà rồi.”
Hòa quản gia lễ phép lắng nghe.
“Xem ra ta vẫn phải làm một chút việc, nếu không thì, cô ta sẽ nghĩ rằng cô ta trở về đây thì có thể nắm được hết tất cả mọi thứ của Nhà họ Hà trong tay.” Nghe giọng của Bà cụ Hà, không cách nào phân biệt được bà đang giận dữ hay vui mừng, nhưng Hòa quản gia đã biết được là bà đã rất tức giận rồi.
“Bà dự định làm như thế nào ạ?” Hòa quản gia hỏi.
“Đứa cháu dâu này tuy cưới về trong sai lầm ngẫu nhiên, nhưng nếu đã lọt vào mắt của lão bà này rồi, nếu muốn thay nó đi, thì cũng phải hỏi xem ta có đồng ý không đã.” Bà cụ Hà ngưng lại một hồi, sau đó lại nói tiếp: “Không phải Nhật Dương đang đóng phim với Tống Thanh ư? Hãy cho tất cả các ký giả công khai tất cả hành tung của họ. Để ta xem, đứa con dâu này còn có thể làm gì được nữa!”
Hòa quản gia mỉm cười: “Vâng, lão phu nhân. Tôi biết nên làm thế nào rồi.”
Sau khi gác máy, Bà cụ Hà cười vô cùng nham hiểm.
Tiểu nha đầu à, cháu đừng làm cho ta thất vọng nha!
Có câu mẹ chồng và nàng dâu là thiên địch của nhau.
Câu nói này quả nhiên không sai chút nào, nhất là ở Nhà họ Hà.
Hà Quốc Tường lúc trước vì phải theo đuổi Bà Hà mới trở nên lộng hành như vậy, từ bỏ luôn cả chức vụ tổng giám đốc, đi làm lính đánh thuê.
Chẳng lẽ Bà cụ Hà lại có thể hài lòng với đứa con dâu như vậy ư?
Cũng như nhau cả thôi.
Bà Hà vẫn luôn mang theo Thôi Nguyệt Lam bên cạnh, nên đương nhiên bà ấy cứ nuôi nấng cô ta như con dâu của mình.
Càng nuôi thì sẽ càng không cách nào vứt bỏ được mối quan hệ đó, ai ngờ Tống Thanh lại xuất hiện giữa đường, trở thành mợ hai của Nhà họ Hà trong tích tắc.
Liệu Bà Hà có thể thích Tống Thanh được không?
Nhưng kẻ thù của kẻ thù, lại là bằng hữu!
Vốn dĩ, Bà cụ Hà không hề mong đợi gì từ Tống Thanh cả.
Nếu không thì, trong thời gian lâu như vậy bà cũng sẽ không gặp Thanh Thanh chỉ một lần duy nhất mà thôi.
Nhưng lúc Thôi Nguyệt Lam bị Bà Hà cho về nước, thì Bà cụ Hà đột nhiên hiểu được ý của con dâu mình.
Bà là chuyên gia tâm kế, nên một chút tâm tư của con dâu mình, thì sao bà lại không nhìn ra được?
Cho nên, đứa con dâu cảm thấy cháu dâu chướng mắt, cũng vì vậy mà trở thành đối tượng được Bà cụ Hà cực lực bảo vệ!
Dù cho bây giờ Tống Thanh không mang thai, nhưng Bà cụ Hà cũng quyết định sẽ bảo vệ cô ấy!
Công việc hằng ngày của cô chính là trang điểm và tạo mẫu cho nam nữ chính, sau đó thì vẽ tranh nghe nhạc trong những lúc rảnh rỗi.
Thỉnh thoảng còn bị Hà Nhật Dương kéo xuống tắm sông mò cua bắt ốc về nấu canh.
Họ không biết rằng, nhất cử nhất động của họ đã bị quay lại hết, sau đó tải lên những trang web lớn.
Bây giờ toàn thế giới đều biết được tổng giám đốc của Nhà họ Hà và phu nhân của anh yêu nhau thắm thiết biết chừng nào.
Xem đi, tổng giám đốc của người ta cũng đã bỏ hết công việc trên tay, ở bên cạnh phu nhân của mình rồi!
Vì phu nhân mà ngài đã hợp tác với bạn bè mua hết nguyên bộ phim này!
Nếu như đây cũng không phải là tình yêu thật sự, vậy thì còn kẻ nào dám vỗ ngực phủ nhận nữa chứ?
Những lúc rảnh rỗi Tống Thanh không thường xuyên lướt web, nhưng cô ấy không lướt, không có nghĩa là người khác không lướt!
Vừa lướt được một hồi thì đã có người không kiềm chế được nữa rồi!
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy những tin tức lan truyền trên mạng, cảm thấy vô cùng tức giận!
Cô lập tức gọi cho Bà Hà, đòi sống đòi chết, dù gì đi nữa cũng bắt bà phải chia cách Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Trong lúc tuyệt vọng, Bà Hà vẫn vô cùng thương sót Thôi Nguyệt Lam, bèn tìm cách gọi cho Tống Thanh.
Ngày hôm đó, Tống Thanh vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị trở về ký túc xá của đoàn làm phim để nghỉ ngơi.
Còn chưa kịp nằm xuống, thì điện thoại đã reo lên.
Tống Thanh nhìn thấy số điện thoại đó, cảm thấy rất bất ngờ
Số điện thoại này, không phải điện thoại trong nước có đúng không?
Tuy ngạc nhiên nhưng Tống Thanh vẫn bắt máy lên: “Xin chào, tôi là Tống Thanh.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, mới mở miệng nói: “Ta là mẹ của Hà Nhật Dương.”
Tống Thanh ngây người ra.
Mẹ chồng ư?
Sao bà ấy lại gọi cho mình?
Tống Thanh không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Quá đột ngột rồi!
“Mẹ...” Tống Thanh mở miệng một cách khó khăn: “Mẹ có dặn dò gì ạ?”
Giọng nói của Bà Hà lạnh lùng vô cùng: “Tiếng mẹ này ta không dám nhận đâu.”
Tống Thanh ngây người ra.
Cô ấy có làm sai chuyện gì không?
Tuy cô ấy chưa từng gặp qua người mẹ chồng này, nhưng cô ấy cũng chưa từng đắc tội qua với bà mà có phải không?
“Vậy xin hỏi cô có dặn dò gì ạ?” Tống Thanh chỉ có thể hỏi như vậy mà thôi.
Bà Hà thở dài một tiếng nói: “Ta không dài dòng với cô nữa, ta sẽ nói thẳng ra.”
Tống Thanh im lặng lắng nghe.
“Cô hãy rời xa Nhật Dương đi, hai người không thích hợp với nhau đâu.” Bà Hà bá đạo nói: “Hai người vốn không nên ở bên nhau, cô kết hôn thay người khác, còn Nhật Dương cũng vậy, cho nên hai người ở bên nhau vốn dĩ là một sai lầm. Huống hồ Lam Lam là do ta một tay nuôi nấng, từ nhỏ đến lớn nó và Nhật Dương đã có cảm tình với nhau, nó mới là con dâu mà ta thừa nhận.”
Tống Thanh đã biết trước sẽ là như vậy mà.
Chỉ là không ngờ sẽ nhanh đến vậy thôi.
“Cô và Nhật Dương đã thương lượng với nhau rồi sao?” Tống Thanh khẽ mở miệng hỏi.
“Những việc như vậy, không cần phải thương lượng gì cả! Nó là do ta sinh ra, nó ra quyết định gì thì cũng phải thông báo cho ta trước.” Bà Hà tiếp tục bá đạo nói: “Vốn dĩ, ta cũng không muốn gọi cho cô sớm như vậy. Nhưng dạo này hai người đã rất quá đáng rồi! Lam Lam đã về nước rồi, nhưng cô lại chiếm lấy Nhật Dương không chịu buông tay!”
Tống Thanh cười đau khổ.
Cho nên, tất cả những chuyện này, đều là lỗi của tôi ư?
“Ta là người rất thẳng thắn, không thích dài dòng, cho nên ta cũng nói thẳng với cô. Ta sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô đâu!” Bà Hà thẳng thắn nói: “Nhật Dương là một đứa con hiếu thảo, nó sẽ suy nghĩ cho ta. Nếu cô thật sự yêu nó, thì cô thật sự cam chịu nhìn thấy nó đứng giữa giữa ta và cô ư? Cô Tống, điều kiện của cô cũng không tồi, cô rời khỏi Nhật Dương rồi thì sẽ có chỗ dựa tốt đẹp hơn, nhưng Lam Lam thì khác, Nhật Dương là tất cả của nó, nếu nó không thể lấy Nhật Dương, thì nó sẽ đau khổ suốt đời.”
Cho nên, mới bắt tôi đau khổ suốt đời, có đúng không?
Người mẹ chồng này, đúng là mẹ chồng theo tiêu chuẩn kép mà.
“Nếu Hà Nhật Dương đích thân mở miệng nói với con những lời này, thì con sẽ rời khỏi anh ấy.” Tống Thanh cắn chặt răng, giọng điệu bình thản nói: “Nhưng nếu đây chỉ là hy vọng của cô, thì con xin lỗi, con không thể chấp nhận được.”
“Không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận! Hà Nhật Dương có thể lấy bất cứ ai, nhưng chỉ duy nhất không thể lấy cô!” Giọng nói của Bà Hà đột nhiên lớn lên, mang theo sự giận dữ nói: “Ta tuyệt đối sẽ không cho phép hai người ở bên nhau!”
Tống Thanh thản nhiên trả lời: “Thật xin lỗi, Bà Hà. Ở đây còn có chút chuyện, e là không thể tiếp tục nói chuyện với cô được nữa. Nếu cô muốn chúng con chia tay, thì có thể khiến Hà Nhật Dương nói với con. Tạm biệt cô.”
Sau khi nói xong câu này, Tống Thanh chợt gác máy ngay.
Cô hít vào một hơi thật sâu.
Lúc nãy có phải cô quá dũng cảm rồi không?
Phù, chắc vậy rồi.
Nếu là mấy ngày trước, Bà Hà mà nói với cô những lời này, thì chắc là cô đã ra đi thật rồi.
Nhưng Hà Nhật Dương đã nói rất rõ với cô rằng, hắn đối với Thôi Nguyệt Lam chỉ có tình cảm anh em mà thôi.
Những ngày này, hắn cứ mặt dày bám dính ở đây, thật ra cũng có nghĩa là, đó là một cách thể hiện tình cảm của hắn.
Nếu hắn đã cố gắng như vậy, thì sao cô lại phán cho hắn tội chết một cách vô trách nhiệm như vậy được?
Nếu Hà Nhật Dương đích thân mở miệng nói chia tay với cô, thì cô sẽ rời khỏi hắn, nhất định sẽ không quay về.
Nhưng Hà Nhật Dương không nói, thì cô nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc!
Thái độ của Tống Thanh, khiến Bà Hà tức điên lên.
Cũng vì thế Bà Hà lại càng không thích Tống Thanh hơn nữa.
Nhưng Tống Thanh vẫn không hề quan tâm đến những thứ này, hôm nay ông Charles đột nhiên gọi cho cô, nói cho cô biết một tin tốt lành, bảng thiết kế của cô đã được ông Charles đề cử cho một thương hiệu lớn rồi.