Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
CHƯƠNG 161: THANH THANH, EM NGHE ANH NÓI
Tống Thanh biết rằng, dù là Phương Mạn Luân hay Hà Nhật Dương, thì giữa hai người họ đều có tai mắt của nhau.
Nhưng Phương Mạn Luân lại biết rõ như vậy, chỉ có nghĩa là.
Thôi Nguyệt Lam đã công khai chiếm lấy phòng làm việc của cô.
Nếu không thì người của Phương Mạn Luân, sẽ không thể nào biết được bên trong căn nhà của Trang viên Cảnh Hoa được.
Phương Mạn Luân nhiều nhất chỉ có thể biết được những việc như Hà Nhật Dương đã đi đâu, đã gặp ai mà thôi, nhưng lại không thể biết được bên trong căn nhà đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì những người biết được đều là thuộc hạ thân cận của Hà Nhật Dương, hắn không cách nào thâm nhập vào được.
Bây giờ Phương Mạn Luân đã biết được những việc này, thì cũng đã chứng minh được Thôi Nguyệt Lam không những đã chiếm lấy phòng làm việc của Tống Thanh một cách rầm rộ, mà còn chiếm thêm nhiều thứ khác nữa.
Tống Thanh nghe thấy những lời này, cảm thấy vô cùng đau lòng
Đó là phòng làm việc của cô mà!
Trong đó có thiết kế của cô, sách của cô, tác phẩm của cô.
Trang viên Cảnh Hoa nhiều phòng như vậy, nhiều phòng làm việc như vậy, nhưng tại sao Thôi Nguyệt Lam lại nhất định phải chiếm lấy căn phòng đó chứ?
Tống Thanh khẽ nhắm mắt lại, hỏi: “đàn anh, tôi có thể hỏi anh một câu không? Tôi biết, anh luôn theo dõi Hà Nhật Dương, những việc của anh ta, chắc anh đã vô cùng hiểu rõ.”
“Ừ, em hỏi đi.” Phương Mạn Luân khẽ trả lời.
“Thôi Nguyệt Lam trong lòng của Hà Nhật Dương, có phải rất quan trọng không?” Tống Thanh cắn chặt răng, dường như cố gắng thốt ra từng chữ một cách khó khăn: “Ở Nhà họ Hà, có phải là rất quan trọng không? Quan trọng đến nỗi có thể hy sinh người khác để bảo vệ cô ta ư?”
Phương Mạn Luân khẽ cười lên: “Có phải rất quan trọng hay không, tôi không tiện nói ra. Tôi chỉ có thể nói cho em biết, năm xưa có người không biết điều, ức hiếp Thôi Nguyệt Lam, Hà Nhật Dương đã trực tiếp xới tung nguyên dòng họ của họ, khiến gia tộc đó, biến mất một cách triệt để trong giới thượng lưu.”
Tống Thanh cảm thấy trái tim mình càng đau hơn nữa.
Trái tim đó, cứ như bị tưới chất chì lên vậy, nặng nề rơi xuống, kéo theo cả nỗi đau trong dạ dày của cô.
“Có phải Thôi Nguyệt Lam thích Hà Nhật Dương không?” Tống Thanh lại hỏi.
“Em muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?” Phương Mạn Luân hỏi ngược lại cô: “Nếu em muốn tôi an ủi em, thì tôi có thể không khiến em chịu bất cứ tổn thương nào.”
Trong lòng Tống Thanh đau nhói lên, cô ấy không cần phải hỏi nữa, cô đã biết được câu trả lời rồi.
Tống Thanh qua một hồi rất lâu mới thở dài một hơi nói: “Căn nhà này, tôi xin thu nhận, cám ơn anh, đàn anh.”
“Không có chi.” Phương Mạn Luân giơ tay lên sờ đầu Tống Thanh: “Tuy tôi không giàu có bằng Hà Nhật Dương, nhưng chỉ tặng em một món quà, thì vẫn làm được mà.”
Tống Thanh cúi đầu xuống: “Cám ơn anh.”
Tống Thanh trở về Trang viên Cảnh Hoa, nguyên cả Trang Viên dường như bởi vì sự ghé thăm của Thôi Nguyệt Lam, không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.
Cô ấy vừa mới đi tới cửa, thì đã nghe thấy tiếng cười nói trên lầu truyền đến: “Anh Nhật Dương anh qua đây bắt em đi, tới bắt em nào! Em sẽ không để cho anh bắt được đâu!”
Hà Nhật Dương tuyệt vọng nói: “Lam Lam, đừng quậy nữa.”
Nếu không nghe nhầm thì, hai người đó đang chơi đùa trong phòng làm việc.
Đó là phòng làm việc của cô mà.
Xung quanh phòng đều là những bảng vẽ thiết kế của cô, còn có những tài liệu cô cần phải xem nữa.
Thường ngày dù là quét dọn cũng không cho người hầu vào đó, cô đều tự tay làm lấy cả, điều cô lo sợ chính là làm rối tung hết những tài liệu đó.
Bây giờ Hà Nhật Dương lại cho phép cô ta nô đùa lung tung trong phòng làm việc của cô ấy ư?
Cô có còn phải tiếp tục hỏi lại Phương Mạn Luân nữa không?
Không phải tất cả đã quá rõ ràng trước mặt rồi sao?
Tống Thanh chậm rãi đi lên lầu, âm thanh đùa giỡn trong phòng ngày càng mãnh liệt hơn.
Cửa phòng làm việc không đóng, Tống Thanh vừa ngước lên, thì đúng lúc nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đang chạy qua chạy lại kia đang “bất cẩn” xé rách bảng thiết kế của cô ấy.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đột nhiên làm hư bảng thiết kế của Tống Thanh, tim hắn đập mạnh, khẽ kêu lên trong lòng.
Vừa định la mắng Thôi Nguyệt Lam, thì lại ngước đầu lên nhìn thấy Tống Thanh đang đứng ngoài cửa phòng.
“Thanh Thanh... em về rồi sao.” Hà Nhật Dương vốn dĩ muốn giải thích, nhưng vừa mới mở miệng thì lại biến thành: “Lam Lam không cố ý đâu, cô ấy chỉ là...”
Tống Thanh mỉa mai nhìn Hà Nhật Dương.
Không phải cô ta đang cố ý xé nát bảng thiết kế của tôi sao?
Vậy chẳng lẽ là do tôi cố tình nhìn thấy hành vi lúc nãy của cô ta sao?
Hà Nhật Dương, anh đủ rồi.
Cám ơn anh đã từng bảo vệ tôi, cũng cám ơn anh đã từng yêu thương tôi.
Tôi rất cảm kích tất cả.
Nhưng mà, nếu anh còn có người yêu thương anh, cần đến anh nhiều hơn nữa, thì tôi đồng ý nhường đường.
Chỉ là, anh có thể nói trước với tôi một tiếng có được không?
Cũng để tôi có sự chuẩn bị trước.
Đừng để tôi không hề có sự phòng bị nào cả.
Cũng đừng để cho tôi phải thê thảm như vậy.
Có được không?
Lúc anh tìm kiếm vị thiên sứ trong ký ức của anh, thì tôi đã hiểu được, tôi không là gì cả.
Tôi chỉ là một công cụ ứng phó trong nhà của anh mà thôi.
Đáng lẽ tôi phải biết trước việc này, không phải sao?
Là lỗi của tôi.
Tôi quá tham lam rồi.
Đã biết rõ trong lòng anh đã có người khác, nhưng vẫn luyến tiếc sự dịu dàng và sự yêu thương của anh.
Là tôi quá đắc ý rồi, tôi cứ tưởng anh sẽ thích tôi dù chỉ có một chút thôi.
Nhưng hiện thực cứ tàn nhẫn như vậy, nó cho tôi một bạt tay đau đớn, khiến tôi nhìn rõ vị trí của mình.
Là tôi đã sai rồi.
Tôi không nên nhầm lẫn giữa trách nhiệm và tình yêu.
Anh không yêu tôi.
Trước giờ vẫn chưa từng yêu.
Trong lòng anh, thiên sứ của anh, em gái của anh, đều quan trọng hơn tôi.
Cho nên tôi có thể trách ai được bây giờ?
Tôi không trách ai cả, có trách thì chỉ trách bản thân tôi mà thôi.
Cám ơn anh đã từng giúp tôi nhiều như vậy, đã giúp anh tôi qua Đức trị bệnh.
Bây giờ nếu anh đã không cần tôi phải tiếp tục diễn kịch giùm anh nữa, thì có phải tôi đã phải hạ màn rồi đúng không?
Tống Thanh nhìn xuống đất, không hề trả lời câu của Hà Nhật Dương.
Lúc này Thôi Nguyệt Lam chợt xông đến, không có chút hối lỗi nào nói: “Ây da, xin lỗi cô nha lúc nãy tôi lỡ tay xé nát bảng vẽ của cô. Hay là, tôi đền cho cô một bức nha.”
Hahaha.
Đó là thiết kế của cô,
Cô ta có thể đền được sao?
Cô ta không hề màng đến tâm huyết sáng tác của người khác, chỉ nói một câu đền bù sơ sài như vậy thì có thể cho qua được ư?
Tống Thanh thản nhiên trả lời: “Không cần đâu. Nhìn thấy Thôi tiểu thư rất yêu thích phòng làm việc này, vậy thì tôi sẽ nhường căn phòng này cho cô vậy.”
Thôi Nguyệt Lam vui mừng ngay tức khắc, cô ta làm nũng Hà Nhật Dương nói: “Anh xem đi xem đi, em đã nói cô ấy nhất định sẽ nhường cho em mà! Anh cứ đồng ý đi mà! Ngay đến cô ấy cũng nói sẽ nhường cho em mà, em không hề ép cô ấy đó nha!”
Tống Thanh cũng không muốn đi vào trong đó thu dọn đồ đạc nữa, cô ấy vẫn cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi anh, mấy ngày nay thầy của em không được khỏe, em muốn qua đó chăm sóc cho thầy mấy ngày. Hai người chơi vui vẻ đi.”
Vừa dứt lời, Tống Thanh đã xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương hoang mang lắm.
Rõ ràng hắn cảm nhận được, sự xa cách của Tống Thanh đối với hắn.
Thanh Thanh nổi giận rồi!
Thanh Thanh nhất định đã hiểu lầm gì rồi!
Nhất định hắn phải giải thích cho rõ!
Hà Nhật Dương xông tới trước, nắm lấy cổ tay của Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, em nghe anh giải thích! Anh và Lam Lam không giống như em đã nghĩ đâu!”
Tống Thanh ngước đầu lên, cứ nhìn Hà Nhật Dương như vậy.
Anh muốn giải thích gì đây?
Anh thật sự muốn giải thích với tôi sao?
Đúng lúc này, Thôi Nguyệt Lam tung tăng chạy nhảy lúc nãy chợt kêu lên: “A, bụng của em đau quá! Đau chết đi được! Anh Nhật Dương. em đau quá!”
Hà Nhật Dương nghe thấy giọng của Thôi Nguyệt Lam, bèn vô tình buông tay Tống Thanh ra.
Trái tim của Tống Thanh, rơi ngay xuống vực thẩm, không cách nào ngoi lên được nữa.
Hà Nhật Dương lập tức xoay đầu chạy tới bên cạnh Thôi Nguyệt Lam: “Sao lại tự dưng đau bụng? Em có ăn trúng thứ gì không?”
“Không biết nữa, em đau thật mà!” Thôi Nguyệt Lam rên lên còn thảm thiết hơn tiếng giết heo nữa.
Tống Thanh đứng ngay tại chỗ, lại âm thầm mỉa mai thêm lần nữa.
Hơi ấm của hắn đọng lại trên cổ tay của cô, chợt tan biến hết, không còn để lại chút vết tích nào cả.
Thì ra anh ấy, vẫn không muốn giải thích.
Thậm chí anh ấy, không hề quan tâm đến việc giải thích.
Vậy thì cô còn mong đợi gì nữa chứ?
Không phải cô đã nói với bản thân mình, anh ta đã không yêu cô nữa rồi hay sao?
Tại sao cô còn phải mong đợi chứ?
Cô thật ngốc, thật ngốc, quá ngốc mà...
Tống Thanh nhìn hai người đang vô cùng bận rộn kia, thì cô đã biết cô đã không cần sự giải thích nào nữa rồi.
Đi thôi, cứ đi như vậy thôi.
Tống Thanh không hề ở lại thêm giây phút nào nữa, cô rải những bước chân dài rời khỏi đó.
Thậm chí cô ấy cũng không hề mang theo một bộ quần áo mà đi, cứ rời khỏi Trang viên Cảnh Hoa như vậy.
Đợi đến khi Tống Thanh rời khỏi không bao lâu, Hà Nhật Dương mới móc điện thoại ra chuẩn bị kêu Bác sĩ Tô qua đây, thì mới phát hiện Tống Thanh đã đi mất tiêu rồi.
Chết rồi, Thanh Thanh nhất định đã hiểu lầm rồi!
Hắn thật sự cần phải giải thích!
Nhưng Lam Lam đột nhiên bị bệnh, hắn cũng không thể nào lo nhiều được như vậy.
Cha mẹ đã ủy thác Lam Lam cho hắn, nên hắn cũng không dám chần chừ.
Chỉ có thể tạm thời có lỗi với Thanh Thanh mà thôi.
Thanh Thanh anh xin lỗi, anh sẽ cho em một lời giải thích mà!
Tống Thanh không biết cô đã đi khỏi Trang viên Cảnh Hoa như thế nào nữa.
Cô ấy chỉ biết rằng đợi đến khi cô ấy đi đến cột đèn đỏ, thì tầm nhìn của cô ấy đã rất mơ hồ rồi.
Khóc ư? Tại sao mình lại phải khóc chứ?
Tại sao mình lại phải khóc đau lòng như vậy chứ?
Nhận biết tình hình sớm hơn, không phải là chuyện tốt sao?
Tại sao cô phải khóc chứ?
Không, đây không phải là khóc, đây nhất định là bị bụi bay vào mắt, làm đau mắt của cô mà thôi.
Đúng, nhất định là vậy!
Tống Thanh nhìn thấy đèn xanh sáng lên, mới đạp mạnh chân ga tiến về phía trước.
Trời đất rộng lớn như vậy, mình nên đi đâu đây?
Căn hộ của Phương Mạn Luân, cô không hề muốn đến đó chút nào.
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định đến nơi ở của ông Charles
Ông Charles đang chuẩn bị dùng bữa, thì nhìn thấy Tống Thanh đi đến, chợt vô cùng ngạc nhiên.
“Thầy ơi, em có thể ở đây mấy ngày không?” Tống Thanh nói xong câu này, thì sự bình thản của cô, đột nhiên bị phá vỡ, vừa dứt lời thì nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Ông Charles hốt hoảng: “Con gái của ta, con bị làm sao thế này?”
Tống Thanh chỉ lắc đầu, không nói gì cả.
Ông Charles thở dài một tiếng: “Căn nhà này của thầy tuy không lớn, nhưng vẫn còn mấy phòng trống. Em muốn ở đến khi nào thì ở.”
“Thầy...” Tống Thanh không cách nào khống chế được tâm trạng của mình nữa, cô bước tới trước, ôm lấy ông Charles, cứ như đứa con gái bị người khác ức hiếp lúc nhỏ, đang ôm lấy ba mình vậy.
Ông Charles tuy không hiểu gì cả, nhưng nhìn thấy Tống Thanh khóc đau lòng như vậy, cũng đoán được phần nào.
Những đứa trẻ này, cứ kiên trì vì tình yêu, nhưng cũng đau khổ vì tình yêu.
Tống Thanh không muốn ăn gì cả, chỉ ăn được một chén cháo.
Cô sợ ông Charles lo lắng, nên mới miễn cưỡng nuốt vào bụng mà thôi.
Ông Charles không hề hỏi Tống Thanh tại sao lại ở lại đây, ngược lại ông lại nhắc đến buổi diễn sắp được triển khai trong thành phố H.
“Nghe nói, Mạn Luân mời em làm bạn đồng hành của nó đúng không?” Ông Charles hỏi.
Tống Thanh biết rằng, dù là Phương Mạn Luân hay Hà Nhật Dương, thì giữa hai người họ đều có tai mắt của nhau.
Nhưng Phương Mạn Luân lại biết rõ như vậy, chỉ có nghĩa là.
Thôi Nguyệt Lam đã công khai chiếm lấy phòng làm việc của cô.
Nếu không thì người của Phương Mạn Luân, sẽ không thể nào biết được bên trong căn nhà của Trang viên Cảnh Hoa được.
Phương Mạn Luân nhiều nhất chỉ có thể biết được những việc như Hà Nhật Dương đã đi đâu, đã gặp ai mà thôi, nhưng lại không thể biết được bên trong căn nhà đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì những người biết được đều là thuộc hạ thân cận của Hà Nhật Dương, hắn không cách nào thâm nhập vào được.
Bây giờ Phương Mạn Luân đã biết được những việc này, thì cũng đã chứng minh được Thôi Nguyệt Lam không những đã chiếm lấy phòng làm việc của Tống Thanh một cách rầm rộ, mà còn chiếm thêm nhiều thứ khác nữa.
Tống Thanh nghe thấy những lời này, cảm thấy vô cùng đau lòng
Đó là phòng làm việc của cô mà!
Trong đó có thiết kế của cô, sách của cô, tác phẩm của cô.
Trang viên Cảnh Hoa nhiều phòng như vậy, nhiều phòng làm việc như vậy, nhưng tại sao Thôi Nguyệt Lam lại nhất định phải chiếm lấy căn phòng đó chứ?
Tống Thanh khẽ nhắm mắt lại, hỏi: “đàn anh, tôi có thể hỏi anh một câu không? Tôi biết, anh luôn theo dõi Hà Nhật Dương, những việc của anh ta, chắc anh đã vô cùng hiểu rõ.”
“Ừ, em hỏi đi.” Phương Mạn Luân khẽ trả lời.
“Thôi Nguyệt Lam trong lòng của Hà Nhật Dương, có phải rất quan trọng không?” Tống Thanh cắn chặt răng, dường như cố gắng thốt ra từng chữ một cách khó khăn: “Ở Nhà họ Hà, có phải là rất quan trọng không? Quan trọng đến nỗi có thể hy sinh người khác để bảo vệ cô ta ư?”
Phương Mạn Luân khẽ cười lên: “Có phải rất quan trọng hay không, tôi không tiện nói ra. Tôi chỉ có thể nói cho em biết, năm xưa có người không biết điều, ức hiếp Thôi Nguyệt Lam, Hà Nhật Dương đã trực tiếp xới tung nguyên dòng họ của họ, khiến gia tộc đó, biến mất một cách triệt để trong giới thượng lưu.”
Tống Thanh cảm thấy trái tim mình càng đau hơn nữa.
Trái tim đó, cứ như bị tưới chất chì lên vậy, nặng nề rơi xuống, kéo theo cả nỗi đau trong dạ dày của cô.
“Có phải Thôi Nguyệt Lam thích Hà Nhật Dương không?” Tống Thanh lại hỏi.
“Em muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?” Phương Mạn Luân hỏi ngược lại cô: “Nếu em muốn tôi an ủi em, thì tôi có thể không khiến em chịu bất cứ tổn thương nào.”
Trong lòng Tống Thanh đau nhói lên, cô ấy không cần phải hỏi nữa, cô đã biết được câu trả lời rồi.
Tống Thanh qua một hồi rất lâu mới thở dài một hơi nói: “Căn nhà này, tôi xin thu nhận, cám ơn anh, đàn anh.”
“Không có chi.” Phương Mạn Luân giơ tay lên sờ đầu Tống Thanh: “Tuy tôi không giàu có bằng Hà Nhật Dương, nhưng chỉ tặng em một món quà, thì vẫn làm được mà.”
Tống Thanh cúi đầu xuống: “Cám ơn anh.”
Tống Thanh trở về Trang viên Cảnh Hoa, nguyên cả Trang Viên dường như bởi vì sự ghé thăm của Thôi Nguyệt Lam, không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.
Cô ấy vừa mới đi tới cửa, thì đã nghe thấy tiếng cười nói trên lầu truyền đến: “Anh Nhật Dương anh qua đây bắt em đi, tới bắt em nào! Em sẽ không để cho anh bắt được đâu!”
Hà Nhật Dương tuyệt vọng nói: “Lam Lam, đừng quậy nữa.”
Nếu không nghe nhầm thì, hai người đó đang chơi đùa trong phòng làm việc.
Đó là phòng làm việc của cô mà.
Xung quanh phòng đều là những bảng vẽ thiết kế của cô, còn có những tài liệu cô cần phải xem nữa.
Thường ngày dù là quét dọn cũng không cho người hầu vào đó, cô đều tự tay làm lấy cả, điều cô lo sợ chính là làm rối tung hết những tài liệu đó.
Bây giờ Hà Nhật Dương lại cho phép cô ta nô đùa lung tung trong phòng làm việc của cô ấy ư?
Cô có còn phải tiếp tục hỏi lại Phương Mạn Luân nữa không?
Không phải tất cả đã quá rõ ràng trước mặt rồi sao?
Tống Thanh chậm rãi đi lên lầu, âm thanh đùa giỡn trong phòng ngày càng mãnh liệt hơn.
Cửa phòng làm việc không đóng, Tống Thanh vừa ngước lên, thì đúng lúc nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đang chạy qua chạy lại kia đang “bất cẩn” xé rách bảng thiết kế của cô ấy.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đột nhiên làm hư bảng thiết kế của Tống Thanh, tim hắn đập mạnh, khẽ kêu lên trong lòng.
Vừa định la mắng Thôi Nguyệt Lam, thì lại ngước đầu lên nhìn thấy Tống Thanh đang đứng ngoài cửa phòng.
“Thanh Thanh... em về rồi sao.” Hà Nhật Dương vốn dĩ muốn giải thích, nhưng vừa mới mở miệng thì lại biến thành: “Lam Lam không cố ý đâu, cô ấy chỉ là...”
Tống Thanh mỉa mai nhìn Hà Nhật Dương.
Không phải cô ta đang cố ý xé nát bảng thiết kế của tôi sao?
Vậy chẳng lẽ là do tôi cố tình nhìn thấy hành vi lúc nãy của cô ta sao?
Hà Nhật Dương, anh đủ rồi.
Cám ơn anh đã từng bảo vệ tôi, cũng cám ơn anh đã từng yêu thương tôi.
Tôi rất cảm kích tất cả.
Nhưng mà, nếu anh còn có người yêu thương anh, cần đến anh nhiều hơn nữa, thì tôi đồng ý nhường đường.
Chỉ là, anh có thể nói trước với tôi một tiếng có được không?
Cũng để tôi có sự chuẩn bị trước.
Đừng để tôi không hề có sự phòng bị nào cả.
Cũng đừng để cho tôi phải thê thảm như vậy.
Có được không?
Lúc anh tìm kiếm vị thiên sứ trong ký ức của anh, thì tôi đã hiểu được, tôi không là gì cả.
Tôi chỉ là một công cụ ứng phó trong nhà của anh mà thôi.
Đáng lẽ tôi phải biết trước việc này, không phải sao?
Là lỗi của tôi.
Tôi quá tham lam rồi.
Đã biết rõ trong lòng anh đã có người khác, nhưng vẫn luyến tiếc sự dịu dàng và sự yêu thương của anh.
Là tôi quá đắc ý rồi, tôi cứ tưởng anh sẽ thích tôi dù chỉ có một chút thôi.
Nhưng hiện thực cứ tàn nhẫn như vậy, nó cho tôi một bạt tay đau đớn, khiến tôi nhìn rõ vị trí của mình.
Là tôi đã sai rồi.
Tôi không nên nhầm lẫn giữa trách nhiệm và tình yêu.
Anh không yêu tôi.
Trước giờ vẫn chưa từng yêu.
Trong lòng anh, thiên sứ của anh, em gái của anh, đều quan trọng hơn tôi.
Cho nên tôi có thể trách ai được bây giờ?
Tôi không trách ai cả, có trách thì chỉ trách bản thân tôi mà thôi.
Cám ơn anh đã từng giúp tôi nhiều như vậy, đã giúp anh tôi qua Đức trị bệnh.
Bây giờ nếu anh đã không cần tôi phải tiếp tục diễn kịch giùm anh nữa, thì có phải tôi đã phải hạ màn rồi đúng không?
Tống Thanh nhìn xuống đất, không hề trả lời câu của Hà Nhật Dương.
Lúc này Thôi Nguyệt Lam chợt xông đến, không có chút hối lỗi nào nói: “Ây da, xin lỗi cô nha lúc nãy tôi lỡ tay xé nát bảng vẽ của cô. Hay là, tôi đền cho cô một bức nha.”
Hahaha.
Đó là thiết kế của cô,
Cô ta có thể đền được sao?
Cô ta không hề màng đến tâm huyết sáng tác của người khác, chỉ nói một câu đền bù sơ sài như vậy thì có thể cho qua được ư?
Tống Thanh thản nhiên trả lời: “Không cần đâu. Nhìn thấy Thôi tiểu thư rất yêu thích phòng làm việc này, vậy thì tôi sẽ nhường căn phòng này cho cô vậy.”
Thôi Nguyệt Lam vui mừng ngay tức khắc, cô ta làm nũng Hà Nhật Dương nói: “Anh xem đi xem đi, em đã nói cô ấy nhất định sẽ nhường cho em mà! Anh cứ đồng ý đi mà! Ngay đến cô ấy cũng nói sẽ nhường cho em mà, em không hề ép cô ấy đó nha!”
Tống Thanh cũng không muốn đi vào trong đó thu dọn đồ đạc nữa, cô ấy vẫn cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi anh, mấy ngày nay thầy của em không được khỏe, em muốn qua đó chăm sóc cho thầy mấy ngày. Hai người chơi vui vẻ đi.”
Vừa dứt lời, Tống Thanh đã xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương hoang mang lắm.
Rõ ràng hắn cảm nhận được, sự xa cách của Tống Thanh đối với hắn.
Thanh Thanh nổi giận rồi!
Thanh Thanh nhất định đã hiểu lầm gì rồi!
Nhất định hắn phải giải thích cho rõ!
Hà Nhật Dương xông tới trước, nắm lấy cổ tay của Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, em nghe anh giải thích! Anh và Lam Lam không giống như em đã nghĩ đâu!”
Tống Thanh ngước đầu lên, cứ nhìn Hà Nhật Dương như vậy.
Anh muốn giải thích gì đây?
Anh thật sự muốn giải thích với tôi sao?
Đúng lúc này, Thôi Nguyệt Lam tung tăng chạy nhảy lúc nãy chợt kêu lên: “A, bụng của em đau quá! Đau chết đi được! Anh Nhật Dương. em đau quá!”
Hà Nhật Dương nghe thấy giọng của Thôi Nguyệt Lam, bèn vô tình buông tay Tống Thanh ra.
Trái tim của Tống Thanh, rơi ngay xuống vực thẩm, không cách nào ngoi lên được nữa.
Hà Nhật Dương lập tức xoay đầu chạy tới bên cạnh Thôi Nguyệt Lam: “Sao lại tự dưng đau bụng? Em có ăn trúng thứ gì không?”
“Không biết nữa, em đau thật mà!” Thôi Nguyệt Lam rên lên còn thảm thiết hơn tiếng giết heo nữa.
Tống Thanh đứng ngay tại chỗ, lại âm thầm mỉa mai thêm lần nữa.
Hơi ấm của hắn đọng lại trên cổ tay của cô, chợt tan biến hết, không còn để lại chút vết tích nào cả.
Thì ra anh ấy, vẫn không muốn giải thích.
Thậm chí anh ấy, không hề quan tâm đến việc giải thích.
Vậy thì cô còn mong đợi gì nữa chứ?
Không phải cô đã nói với bản thân mình, anh ta đã không yêu cô nữa rồi hay sao?
Tại sao cô còn phải mong đợi chứ?
Cô thật ngốc, thật ngốc, quá ngốc mà...
Tống Thanh nhìn hai người đang vô cùng bận rộn kia, thì cô đã biết cô đã không cần sự giải thích nào nữa rồi.
Đi thôi, cứ đi như vậy thôi.
Tống Thanh không hề ở lại thêm giây phút nào nữa, cô rải những bước chân dài rời khỏi đó.
Thậm chí cô ấy cũng không hề mang theo một bộ quần áo mà đi, cứ rời khỏi Trang viên Cảnh Hoa như vậy.
Đợi đến khi Tống Thanh rời khỏi không bao lâu, Hà Nhật Dương mới móc điện thoại ra chuẩn bị kêu Bác sĩ Tô qua đây, thì mới phát hiện Tống Thanh đã đi mất tiêu rồi.
Chết rồi, Thanh Thanh nhất định đã hiểu lầm rồi!
Hắn thật sự cần phải giải thích!
Nhưng Lam Lam đột nhiên bị bệnh, hắn cũng không thể nào lo nhiều được như vậy.
Cha mẹ đã ủy thác Lam Lam cho hắn, nên hắn cũng không dám chần chừ.
Chỉ có thể tạm thời có lỗi với Thanh Thanh mà thôi.
Thanh Thanh anh xin lỗi, anh sẽ cho em một lời giải thích mà!
Tống Thanh không biết cô đã đi khỏi Trang viên Cảnh Hoa như thế nào nữa.
Cô ấy chỉ biết rằng đợi đến khi cô ấy đi đến cột đèn đỏ, thì tầm nhìn của cô ấy đã rất mơ hồ rồi.
Khóc ư? Tại sao mình lại phải khóc chứ?
Tại sao mình lại phải khóc đau lòng như vậy chứ?
Nhận biết tình hình sớm hơn, không phải là chuyện tốt sao?
Tại sao cô phải khóc chứ?
Không, đây không phải là khóc, đây nhất định là bị bụi bay vào mắt, làm đau mắt của cô mà thôi.
Đúng, nhất định là vậy!
Tống Thanh nhìn thấy đèn xanh sáng lên, mới đạp mạnh chân ga tiến về phía trước.
Trời đất rộng lớn như vậy, mình nên đi đâu đây?
Căn hộ của Phương Mạn Luân, cô không hề muốn đến đó chút nào.
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định đến nơi ở của ông Charles
Ông Charles đang chuẩn bị dùng bữa, thì nhìn thấy Tống Thanh đi đến, chợt vô cùng ngạc nhiên.
“Thầy ơi, em có thể ở đây mấy ngày không?” Tống Thanh nói xong câu này, thì sự bình thản của cô, đột nhiên bị phá vỡ, vừa dứt lời thì nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Ông Charles hốt hoảng: “Con gái của ta, con bị làm sao thế này?”
Tống Thanh chỉ lắc đầu, không nói gì cả.
Ông Charles thở dài một tiếng: “Căn nhà này của thầy tuy không lớn, nhưng vẫn còn mấy phòng trống. Em muốn ở đến khi nào thì ở.”
“Thầy...” Tống Thanh không cách nào khống chế được tâm trạng của mình nữa, cô bước tới trước, ôm lấy ông Charles, cứ như đứa con gái bị người khác ức hiếp lúc nhỏ, đang ôm lấy ba mình vậy.
Ông Charles tuy không hiểu gì cả, nhưng nhìn thấy Tống Thanh khóc đau lòng như vậy, cũng đoán được phần nào.
Những đứa trẻ này, cứ kiên trì vì tình yêu, nhưng cũng đau khổ vì tình yêu.
Tống Thanh không muốn ăn gì cả, chỉ ăn được một chén cháo.
Cô sợ ông Charles lo lắng, nên mới miễn cưỡng nuốt vào bụng mà thôi.
Ông Charles không hề hỏi Tống Thanh tại sao lại ở lại đây, ngược lại ông lại nhắc đến buổi diễn sắp được triển khai trong thành phố H.
“Nghe nói, Mạn Luân mời em làm bạn đồng hành của nó đúng không?” Ông Charles hỏi.