Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-143
CHƯƠNG 143: LẦN ĐẦU CẮM TRẠI
Lời của Tống Thanh khiến cho mọi người ở đây đều mỉm cười.
Cơm nước xong xuôi, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương tản bộ nhẹ nhàng ở khu vực xung quanh, tiêu hóa thức ăn một chút.
Lúc này, có mấy đứa trẻ đang cầm bóng bay phát sáng chạy tới chạy lui.
Dưới ánh đèn mờ ảo, những đồ vật nhỏ đó thật sự quá đáng yêu.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh nhìn chằm chằm vào mấy quả bóng đó, hắn mỉm cười nói với Tống Thanh: “Chờ tôi một chút!”
Tống Thanh chưa kịp lấy lại tinh thần, Hà Nhật Dương đã chạy về phía mấy đứa trẻ con kia.
Hà Nhật Dương ngồi xổm xuống, nói với mấy đứa trẻ: “Bên kia có một chị gái rất thích bóng bay của các em, anh có thể mua lại tặng cho chị ấy không?”
Mấy đứa trẻ đồng thời quay đầu nhìn Tống Thanh.
Một đứa trẻ nói với Hà Nhật Dương: “Anh đẹp trai như vậy, bóng bay này tặng luôn cho anh đó!”
Hà Nhật Dương cười ha ha một tiếng, ôm hôn đứa trẻ dẻo miệng: “Vậy anh phải cảm ơn em rồi!”
Mấy đứa trẻ còn lại thấy vậy, vô cùng hâm mộ: “Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Sau đó Hà Nhật Dương lần lượt ôm hôn mấy đứa trẻ kia, cả đám đều đưa bóng bay trong tay cho Hà Nhật Dương.
Tống Thanh đứng ở một bên, dở khóc dở cười.
“Ồ, Tổng giám đốc Hà có tiền như vậy lại cam lòng dùng mấy cái hôn để đổi lấy bóng bay sao?” Tống Thanh cố ý châm chọc.
“Đúng vậy. Nụ hôn này của tôi rất đáng tiền, đó là giá mua hàng của tôi. Bây giờ em hôn tôi một cái, tôi liền cho em một quả bóng bay. Cái này gọi là giá bán!” Hà Nhật Dương mặt dày trả lời: “Bởi vì nụ hôn của em đáng tiền hơn, cho nên cái này gọi là kiếm lãi trung gian chênh lệch giá!”
Tống Thanh suýt nữa bật cười.
Đúng là ba câu đã lại bộc lộ bản chất rồi!
Hà Nhật Dương mặt dày chỉ tay vào mặt mình: “Hôn ở đây một cái!”
Tống Thanh bị trêu đến đỏ bừng mặt: “Đừng làm loạn!”
Hà Nhật Dương lắc lắc bóng bay trong tay: “Có lãi mà, một nụ hôn đổi một quả bóng bay!”
Tống Thanh nhìn gương mặt anh tuấn của Hà Nhật Dương dưới ánh đèn đường, trong lòng có chút rung động.
Cô nhón chân lên, khẽ hôn lên gương mặt Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương hớn hở đưa một quả bóng bay cho Tống Thanh.
Sau đó chỉ một bên khác: “Ở đây hôn một cái!”
Tống Thanh đỏ mặt, nhón chân lên lần nữa, để lại một dấu son môi.
Hà Nhật Dương hài lòng rút thêm một quả bóng.
“Còn ở đây nữa...” Hà Nhật Dương chỉ vào môi hắn.
“Này, anh chơi đủ chưa?” Tống Thanh hờn dỗi lườm hắn một cái: “Ở đây sẽ có người qua lại đó!”
“Không có ai đi qua thì có thể hôn sao?” Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn Tống Thanh.
Trong nháy mắt, gương mặt Tống Thanh đỏ như tôm luộc, khiến người ta muốn ăn vào trong bụng.
“Đừng làm loạn!” Tống Thanh nói tới nói lui cũng chỉ nói ra mấy chữ này.
“Vậy được rồi, em không hôn tôi, thì đổi lại đi. Tôi hôn em một cái, tôi sẽ cho em một quả bóng.” Hà Nhật Dương mỉm cười nói.
“Anh lại giở trò lừa đảo!” Tống Thanh nổi giận đùng đùng nhìn Hà Nhật Dương.
“Ừm, anh giờ trò lừa đảo đó, không hài lòng thì cắn anh đi!” Hà Nhật Dương cúi người hôn vào mặt Tống Thanh một cái, sau đó vui vẻ lấy một quả bóng bay đưa cho Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương trở nên ấu trĩ như vậy, lập tức im lặng.
Hà Nhật Dương hôn vài cái, lúc này mới thỏa mãn đưa hết bóng bay cho Tống Thanh.
Tống Thanh cầm bóng bay, Hà Nhật Dương lập tức nói: “Đừng nhúc nhích!”
Vừa nói xong, hắn lập tức rút điện thoại ra chụp cho Tống Thanh một kiểu ảnh.
Trong lòng Tống Thanh có dự cảm không lành, định bước qua đó xem: “Anh làm gì vậy?”
“Ngốc! Đương nhiên là chụp để làm ảnh nền điện thoại rồi!” Hà Nhật Dương thản nhiên đáp: “Khó có được lúc như vậy, không thể lãng phí!”
Tống Thanh lập tức xám mặt.
Đột nhiên cô cảm thấy Hà Nhật Dương thần thông quảng đại này rất nực cười.
Hai người cầm bóng bay, trở lại chỗ cắm trại.
Mọi người thấy Tống Thanh cầm bóng bay vui vẻ như vậy, gương mặt mọi người đều nhăn nhó, muốn cười nhưng lại không dám cười, thật sự là... giày vò nha!
Tống Thanh tức giận cầm bóng bay nhét vào ngực Hà Nhật Dương, xoay người đi rửa mặt.
Hà Nhật Dương nhìn bóng lưng Tống Thanh, cười vô cùng vui vẻ.
Thời tiết mùa hè, không ai thích ngủ trong xe.
Cho nên mọi người đều nhốn nháo lấy lều vải ra, dựng lên vài cái lều ở bên hồ.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đương nhiên sẽ ngủ chung cùng một lều.
Vừa tiến vào, Hà Nhật Dương lập tức nói với Tống Thanh: “Vợ ơi, tối nay chúng ta ôm nhau ngủ đi!”
Tống Thanh từ chối: “Không được, có nhiều người ở đây mà!”
“Không sao đâu, em nhìn đi, tôi không bật đèn, người khác không thấy đâu.” Hà Nhật Dương cười hì hì nhào tới.
Tống Thanh định giãy dụa, Hà Nhật Dương đã nhào lên: “Tiểu mỹ nhân, em theo bổn công tử đi!”
Tống Thanh không nhịn được cười, bị Hà Nhật Dương thuận lợi ôm vào trong ngực.
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Thanh vẫn nằm trong ngực Hà Nhật Dương.
Tống Thanh vừa động, Hà Nhật Dương liền tỉnh.
Hà Nhật Dương hôn vào trán Tống Thanh: “Thanh Thanh, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Tống Thanh điều chỉnh tư thế, không chút khách khí, gác chân lên người Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thở dài một tiếng: “Thanh Thanh càng ngày càng nặng nha.”
Tống Thanh đang định vắt ngang lên người hắn thì Hà Nhật Dương đã đè Tống Thanh lại: “Nhưng không sao, mỗi ngày anh đều rèn luyện thân thể, cho dù em béo đến mấy, anh cũng ôm được.”
Hà Nhật Dương mấy ngày này dỗ ngon dỗ ngọt Tống Thanh hơi nhiều.
Tống Thanh có chút không thích ứng kịp.
Dường như từ sau khi cô ở biệt thự của Phương Mạn Luân trở về, Hà Nhật Dương đã thay đổi thái độ với cô.
Trước đây chỉ dỗ ngon dỗ ngọt một phần, hiện giờ đã thăng cấp lên gấp năm rồi!
Thật kì lạ!
Ngày đó, cô không trở về, không phải hắn ta nên tức giận sao?
Vì sao hắn không hề tức giận, mà lại tỏ ra vui vẻ kích động như vậy?
Thôi quên đi, không nghĩ nữa!
Hắn không tức giận là tốt rồi!
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, khi người khác chuẩn bị bữa sáng thì hai người chậm rãi tản bộ.
Hít thở không khí trong lành, hoạt động gân cốt một chút, đột nhiên cảm thấy rất thích cuộc sống như thế này.
Ăn xong điểm tâm, mọi người thu dọn hành lý, tiếp tục lên đường.
Tống Thanh ngồi trên bàn tiếp tục vẽ.
Tống Ngũ tiến tới: “Đây là thiết kế cho anh sao?”
Hà Nhật Dương nhíu mày: “Đương nhiên là cho tôi!”
Tống Thanh phẩy tay: “Đừng quấy rầy, em đang thiết kế áo cưới, hai người mặc áo cưới sao?”
Tống Ngũ và Hà Nhật Dương đồng thời im lặng.
Sau đó Hà Nhật Dương bất ngờ nhớ tới hắn còn thiếu bé con của hắn một hôn lễ...
Lúc này, điện thoại Tống Thanh bất ngờ vang lên.
Tống Thanh dùng một tay nghe điện thoại: “Xin chào, tôi là Tống Thanh.”
“Cô Tống, cô mau khuyên nhủ ngài Charles đi!” Cuộc điện thoại này do trợ lý của Charles gọi tới: “Hôm qua ông ấy uống rất nhiều rượu.”
Tống Thanh nghe xong, nhíu mày: “Dạ dày của thầy không tốt, sao lại uống rượu? Sao cậu không ngăn cản thầy?”
“Tôi bị ông ấy sai ra ngoài!” Trợ lý cũng rất tức giận.
Tống Thanh thở dài một tiếng nói: “Được, tôi biết rồi, tôi gọi điện cho thầy!”
Tắt điện thoại, Tống Thanh lập tức gọi điện cho Charles: “Thầy...”
“Thanh Thanh, thầy không uống nhiều đâu, thật sự đó!” Charles vừa nhìn thấy Tống Thanh gọi điện thoại tới, lập tức hiểu rõ: “Thầy chỉ uống hai ly rượu trái cây mà thôi, thật đó! Không tin em về kiểm tra đi!”
Tống Thanh nổi giận đùng đùng nói: “Thầy biết rõ bây giờ em không về được mà!”
Charles thấp giọng nịnh nọt vào trong điện thoại: “Thầy thề, thầy không uống nữa đâu, nhất định không uống.”
“Sau này không cho phép thầy đuổi trợ lý ra ngoài!” Tống Thanh lên giọng.
“Được, được, được! Tuyệt đối không!” Charles nhanh chóng trả lời.
Lúc này Tống Thanh mới nguôi giận.
Tắt điện thoại, Tống Ngũ dựa vào ghế salon hỏi Tống Thanh: “Hình như em rất quan tâm cho ông ấy.”
Tống Thanh cất điện thoại, gật đầu nói: “Thầy là người rất tốt, rất quan tâm chăm sóc em. Giống như... một người ba vậy. Từ hồi năm tuổi em đã không có ba...”
Lời tiếp theo của Tống Thanh không cần nói tiếp, mọi người ở đây đều hiểu ý của cô.
Tống Ngũ thở dài một tiếng, ôm Tống Thanh: “Thanh Thanh nhà ta chịu khổ rồi!”
Lúc này, Hà Nhật Dương xem bản đồ rồi nói: “Hừm, phía trước sẽ đi qua một ngôi chùa rất nổi tiếng. Thanh Thanh, không phải em muốn tìm một chỗ để bái tế sao?”
Tống Thanh hai mắt tỏa sáng: “Được!”
Xe đi theo lộ trình, trực tiếp tới thẳng chân núi.
Tống Thanh cố chấp muốn tự mình đi bộ lên, cô nói như vậy mới đủ thành tâm.
Tống Ngũ và Hà Nhật Dương đi theo sau Tống Thanh, chậm rãi đi từ chân núi lên.
Ngọn núi này không cao, chỉ khoảng hai trăm mét.
Nhưng ba người đi rất chậm, mất khoảng nửa giờ mới leo lên tới nơi.
Tống Thanh thành kính quỳ xuống, cung kính dập đầu trước mặt tượng phật.
Hà Nhật Dương đưa hương nhang đã đốt cho Tống Thanh, Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong lòng cầu nguyện: “Hi vọng phật tổ phù hộ cho ba con trên trời có linh được yên nghỉ, hi vọng mẹ con mọi chuyện đều bình an, hi vọng anh trai sớm ngày khôi phục.”
Dáng vẻ thành kính của Tống Thanh, khiến Hà Nhật Dương nhìn thấy mà đau lòng.
Mỗi tượng phật trong chùa đều được Tống Thanh nghiêm túc quỳ bái một lần.
Sau cùng, cô chầm chậm bỏ tiền của mình bỏ vào hòm công đức, rồi mới phiền muộn rời đi.
Sau đó, trên đường đi còn gặp thêm vài ngôi chùa, Tống Thanh cũng đi vào cúng bái.
Nhìn thấy Tống Thanh nghiêm túc như vậy, Tống Ngũ và Hà Nhật Dương cũng theo vào cúng bái.
Liên tiếp ba ngày, cuối cùng cũng đi vào trong núi.
Trước khi lên núi, mọi người đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, nước và xăng dầu cũng chuẩn bị đầy đủ.
Tống Thanh cũng cầm hoa quả tươi và đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.
Sau khi mua đồ xong, Tống Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Em luôn cảm thấy mấy ngày này sẽ có mưa.”
Tống Ngũ đứng bên cạnh Tống Thanh, ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: “Nghe nói sau cơn mưa, ở đây sẽ mọc lên một loại nấm rất ngon, nấu canh rất tuyệt.”
“Anh chỉ biết ăn thôi!” Tống Thanh lườm hắn một cái: “Khó trách ngày nào cũng bắt mợ năm phải nấu canh...”
“Ha ha! Khi em được uống canh mẹ anh nấu, nhất định em sẽ không nói như vậy nữa!” Tống Ngũ cố ý xoa đầu Tống Thanh, một đầu tóc đen gọn gàng trong nháy mắt bị xoa thành ổ gà.
Tống Thanh tức giận chạy ra bên ngoài, vừa đúng lúc thấy Hà Nhật Dương đi tới, cô kêu lên: “Hà Nhật Dương, có người bắt nạt vợ anh!”
Hà Nhật Dương lập tức cười gian xảo, bẻ cổ tay: “Nào, tới đây, chúng ta so tài một chút!”
Một giây sau, đến lượt Tống Ngũ kêu thảm thiết.
Tống Thanh không đành lòng nhìn tiếp.
Thật sự quá thảm!
Từ nhỏ Hà Nhật Dương đã bị người mẹ sát thủ và người ba lính đánh thuê huấn luyện, kĩ thuật vật lộn và kĩ thuật chiến đấu của hắn đều là hàng thật giá thật.
Mọi người náo loạn một lúc, trên trời vang lên một tiếng sấm, đúng là trời sắp mưa rồi!
Mọi người nhao nhao lên xe, tiếp tục lên đường.
Xe rẽ vào khúc cua của đường cái không bao lâu thì trời lập tức mưa xối xả.
Lời của Tống Thanh khiến cho mọi người ở đây đều mỉm cười.
Cơm nước xong xuôi, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương tản bộ nhẹ nhàng ở khu vực xung quanh, tiêu hóa thức ăn một chút.
Lúc này, có mấy đứa trẻ đang cầm bóng bay phát sáng chạy tới chạy lui.
Dưới ánh đèn mờ ảo, những đồ vật nhỏ đó thật sự quá đáng yêu.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh nhìn chằm chằm vào mấy quả bóng đó, hắn mỉm cười nói với Tống Thanh: “Chờ tôi một chút!”
Tống Thanh chưa kịp lấy lại tinh thần, Hà Nhật Dương đã chạy về phía mấy đứa trẻ con kia.
Hà Nhật Dương ngồi xổm xuống, nói với mấy đứa trẻ: “Bên kia có một chị gái rất thích bóng bay của các em, anh có thể mua lại tặng cho chị ấy không?”
Mấy đứa trẻ đồng thời quay đầu nhìn Tống Thanh.
Một đứa trẻ nói với Hà Nhật Dương: “Anh đẹp trai như vậy, bóng bay này tặng luôn cho anh đó!”
Hà Nhật Dương cười ha ha một tiếng, ôm hôn đứa trẻ dẻo miệng: “Vậy anh phải cảm ơn em rồi!”
Mấy đứa trẻ còn lại thấy vậy, vô cùng hâm mộ: “Em cũng muốn, em cũng muốn!”
Sau đó Hà Nhật Dương lần lượt ôm hôn mấy đứa trẻ kia, cả đám đều đưa bóng bay trong tay cho Hà Nhật Dương.
Tống Thanh đứng ở một bên, dở khóc dở cười.
“Ồ, Tổng giám đốc Hà có tiền như vậy lại cam lòng dùng mấy cái hôn để đổi lấy bóng bay sao?” Tống Thanh cố ý châm chọc.
“Đúng vậy. Nụ hôn này của tôi rất đáng tiền, đó là giá mua hàng của tôi. Bây giờ em hôn tôi một cái, tôi liền cho em một quả bóng bay. Cái này gọi là giá bán!” Hà Nhật Dương mặt dày trả lời: “Bởi vì nụ hôn của em đáng tiền hơn, cho nên cái này gọi là kiếm lãi trung gian chênh lệch giá!”
Tống Thanh suýt nữa bật cười.
Đúng là ba câu đã lại bộc lộ bản chất rồi!
Hà Nhật Dương mặt dày chỉ tay vào mặt mình: “Hôn ở đây một cái!”
Tống Thanh bị trêu đến đỏ bừng mặt: “Đừng làm loạn!”
Hà Nhật Dương lắc lắc bóng bay trong tay: “Có lãi mà, một nụ hôn đổi một quả bóng bay!”
Tống Thanh nhìn gương mặt anh tuấn của Hà Nhật Dương dưới ánh đèn đường, trong lòng có chút rung động.
Cô nhón chân lên, khẽ hôn lên gương mặt Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương hớn hở đưa một quả bóng bay cho Tống Thanh.
Sau đó chỉ một bên khác: “Ở đây hôn một cái!”
Tống Thanh đỏ mặt, nhón chân lên lần nữa, để lại một dấu son môi.
Hà Nhật Dương hài lòng rút thêm một quả bóng.
“Còn ở đây nữa...” Hà Nhật Dương chỉ vào môi hắn.
“Này, anh chơi đủ chưa?” Tống Thanh hờn dỗi lườm hắn một cái: “Ở đây sẽ có người qua lại đó!”
“Không có ai đi qua thì có thể hôn sao?” Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn Tống Thanh.
Trong nháy mắt, gương mặt Tống Thanh đỏ như tôm luộc, khiến người ta muốn ăn vào trong bụng.
“Đừng làm loạn!” Tống Thanh nói tới nói lui cũng chỉ nói ra mấy chữ này.
“Vậy được rồi, em không hôn tôi, thì đổi lại đi. Tôi hôn em một cái, tôi sẽ cho em một quả bóng.” Hà Nhật Dương mỉm cười nói.
“Anh lại giở trò lừa đảo!” Tống Thanh nổi giận đùng đùng nhìn Hà Nhật Dương.
“Ừm, anh giờ trò lừa đảo đó, không hài lòng thì cắn anh đi!” Hà Nhật Dương cúi người hôn vào mặt Tống Thanh một cái, sau đó vui vẻ lấy một quả bóng bay đưa cho Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương trở nên ấu trĩ như vậy, lập tức im lặng.
Hà Nhật Dương hôn vài cái, lúc này mới thỏa mãn đưa hết bóng bay cho Tống Thanh.
Tống Thanh cầm bóng bay, Hà Nhật Dương lập tức nói: “Đừng nhúc nhích!”
Vừa nói xong, hắn lập tức rút điện thoại ra chụp cho Tống Thanh một kiểu ảnh.
Trong lòng Tống Thanh có dự cảm không lành, định bước qua đó xem: “Anh làm gì vậy?”
“Ngốc! Đương nhiên là chụp để làm ảnh nền điện thoại rồi!” Hà Nhật Dương thản nhiên đáp: “Khó có được lúc như vậy, không thể lãng phí!”
Tống Thanh lập tức xám mặt.
Đột nhiên cô cảm thấy Hà Nhật Dương thần thông quảng đại này rất nực cười.
Hai người cầm bóng bay, trở lại chỗ cắm trại.
Mọi người thấy Tống Thanh cầm bóng bay vui vẻ như vậy, gương mặt mọi người đều nhăn nhó, muốn cười nhưng lại không dám cười, thật sự là... giày vò nha!
Tống Thanh tức giận cầm bóng bay nhét vào ngực Hà Nhật Dương, xoay người đi rửa mặt.
Hà Nhật Dương nhìn bóng lưng Tống Thanh, cười vô cùng vui vẻ.
Thời tiết mùa hè, không ai thích ngủ trong xe.
Cho nên mọi người đều nhốn nháo lấy lều vải ra, dựng lên vài cái lều ở bên hồ.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đương nhiên sẽ ngủ chung cùng một lều.
Vừa tiến vào, Hà Nhật Dương lập tức nói với Tống Thanh: “Vợ ơi, tối nay chúng ta ôm nhau ngủ đi!”
Tống Thanh từ chối: “Không được, có nhiều người ở đây mà!”
“Không sao đâu, em nhìn đi, tôi không bật đèn, người khác không thấy đâu.” Hà Nhật Dương cười hì hì nhào tới.
Tống Thanh định giãy dụa, Hà Nhật Dương đã nhào lên: “Tiểu mỹ nhân, em theo bổn công tử đi!”
Tống Thanh không nhịn được cười, bị Hà Nhật Dương thuận lợi ôm vào trong ngực.
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Thanh vẫn nằm trong ngực Hà Nhật Dương.
Tống Thanh vừa động, Hà Nhật Dương liền tỉnh.
Hà Nhật Dương hôn vào trán Tống Thanh: “Thanh Thanh, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Tống Thanh điều chỉnh tư thế, không chút khách khí, gác chân lên người Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thở dài một tiếng: “Thanh Thanh càng ngày càng nặng nha.”
Tống Thanh đang định vắt ngang lên người hắn thì Hà Nhật Dương đã đè Tống Thanh lại: “Nhưng không sao, mỗi ngày anh đều rèn luyện thân thể, cho dù em béo đến mấy, anh cũng ôm được.”
Hà Nhật Dương mấy ngày này dỗ ngon dỗ ngọt Tống Thanh hơi nhiều.
Tống Thanh có chút không thích ứng kịp.
Dường như từ sau khi cô ở biệt thự của Phương Mạn Luân trở về, Hà Nhật Dương đã thay đổi thái độ với cô.
Trước đây chỉ dỗ ngon dỗ ngọt một phần, hiện giờ đã thăng cấp lên gấp năm rồi!
Thật kì lạ!
Ngày đó, cô không trở về, không phải hắn ta nên tức giận sao?
Vì sao hắn không hề tức giận, mà lại tỏ ra vui vẻ kích động như vậy?
Thôi quên đi, không nghĩ nữa!
Hắn không tức giận là tốt rồi!
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, khi người khác chuẩn bị bữa sáng thì hai người chậm rãi tản bộ.
Hít thở không khí trong lành, hoạt động gân cốt một chút, đột nhiên cảm thấy rất thích cuộc sống như thế này.
Ăn xong điểm tâm, mọi người thu dọn hành lý, tiếp tục lên đường.
Tống Thanh ngồi trên bàn tiếp tục vẽ.
Tống Ngũ tiến tới: “Đây là thiết kế cho anh sao?”
Hà Nhật Dương nhíu mày: “Đương nhiên là cho tôi!”
Tống Thanh phẩy tay: “Đừng quấy rầy, em đang thiết kế áo cưới, hai người mặc áo cưới sao?”
Tống Ngũ và Hà Nhật Dương đồng thời im lặng.
Sau đó Hà Nhật Dương bất ngờ nhớ tới hắn còn thiếu bé con của hắn một hôn lễ...
Lúc này, điện thoại Tống Thanh bất ngờ vang lên.
Tống Thanh dùng một tay nghe điện thoại: “Xin chào, tôi là Tống Thanh.”
“Cô Tống, cô mau khuyên nhủ ngài Charles đi!” Cuộc điện thoại này do trợ lý của Charles gọi tới: “Hôm qua ông ấy uống rất nhiều rượu.”
Tống Thanh nghe xong, nhíu mày: “Dạ dày của thầy không tốt, sao lại uống rượu? Sao cậu không ngăn cản thầy?”
“Tôi bị ông ấy sai ra ngoài!” Trợ lý cũng rất tức giận.
Tống Thanh thở dài một tiếng nói: “Được, tôi biết rồi, tôi gọi điện cho thầy!”
Tắt điện thoại, Tống Thanh lập tức gọi điện cho Charles: “Thầy...”
“Thanh Thanh, thầy không uống nhiều đâu, thật sự đó!” Charles vừa nhìn thấy Tống Thanh gọi điện thoại tới, lập tức hiểu rõ: “Thầy chỉ uống hai ly rượu trái cây mà thôi, thật đó! Không tin em về kiểm tra đi!”
Tống Thanh nổi giận đùng đùng nói: “Thầy biết rõ bây giờ em không về được mà!”
Charles thấp giọng nịnh nọt vào trong điện thoại: “Thầy thề, thầy không uống nữa đâu, nhất định không uống.”
“Sau này không cho phép thầy đuổi trợ lý ra ngoài!” Tống Thanh lên giọng.
“Được, được, được! Tuyệt đối không!” Charles nhanh chóng trả lời.
Lúc này Tống Thanh mới nguôi giận.
Tắt điện thoại, Tống Ngũ dựa vào ghế salon hỏi Tống Thanh: “Hình như em rất quan tâm cho ông ấy.”
Tống Thanh cất điện thoại, gật đầu nói: “Thầy là người rất tốt, rất quan tâm chăm sóc em. Giống như... một người ba vậy. Từ hồi năm tuổi em đã không có ba...”
Lời tiếp theo của Tống Thanh không cần nói tiếp, mọi người ở đây đều hiểu ý của cô.
Tống Ngũ thở dài một tiếng, ôm Tống Thanh: “Thanh Thanh nhà ta chịu khổ rồi!”
Lúc này, Hà Nhật Dương xem bản đồ rồi nói: “Hừm, phía trước sẽ đi qua một ngôi chùa rất nổi tiếng. Thanh Thanh, không phải em muốn tìm một chỗ để bái tế sao?”
Tống Thanh hai mắt tỏa sáng: “Được!”
Xe đi theo lộ trình, trực tiếp tới thẳng chân núi.
Tống Thanh cố chấp muốn tự mình đi bộ lên, cô nói như vậy mới đủ thành tâm.
Tống Ngũ và Hà Nhật Dương đi theo sau Tống Thanh, chậm rãi đi từ chân núi lên.
Ngọn núi này không cao, chỉ khoảng hai trăm mét.
Nhưng ba người đi rất chậm, mất khoảng nửa giờ mới leo lên tới nơi.
Tống Thanh thành kính quỳ xuống, cung kính dập đầu trước mặt tượng phật.
Hà Nhật Dương đưa hương nhang đã đốt cho Tống Thanh, Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong lòng cầu nguyện: “Hi vọng phật tổ phù hộ cho ba con trên trời có linh được yên nghỉ, hi vọng mẹ con mọi chuyện đều bình an, hi vọng anh trai sớm ngày khôi phục.”
Dáng vẻ thành kính của Tống Thanh, khiến Hà Nhật Dương nhìn thấy mà đau lòng.
Mỗi tượng phật trong chùa đều được Tống Thanh nghiêm túc quỳ bái một lần.
Sau cùng, cô chầm chậm bỏ tiền của mình bỏ vào hòm công đức, rồi mới phiền muộn rời đi.
Sau đó, trên đường đi còn gặp thêm vài ngôi chùa, Tống Thanh cũng đi vào cúng bái.
Nhìn thấy Tống Thanh nghiêm túc như vậy, Tống Ngũ và Hà Nhật Dương cũng theo vào cúng bái.
Liên tiếp ba ngày, cuối cùng cũng đi vào trong núi.
Trước khi lên núi, mọi người đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, nước và xăng dầu cũng chuẩn bị đầy đủ.
Tống Thanh cũng cầm hoa quả tươi và đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.
Sau khi mua đồ xong, Tống Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Em luôn cảm thấy mấy ngày này sẽ có mưa.”
Tống Ngũ đứng bên cạnh Tống Thanh, ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: “Nghe nói sau cơn mưa, ở đây sẽ mọc lên một loại nấm rất ngon, nấu canh rất tuyệt.”
“Anh chỉ biết ăn thôi!” Tống Thanh lườm hắn một cái: “Khó trách ngày nào cũng bắt mợ năm phải nấu canh...”
“Ha ha! Khi em được uống canh mẹ anh nấu, nhất định em sẽ không nói như vậy nữa!” Tống Ngũ cố ý xoa đầu Tống Thanh, một đầu tóc đen gọn gàng trong nháy mắt bị xoa thành ổ gà.
Tống Thanh tức giận chạy ra bên ngoài, vừa đúng lúc thấy Hà Nhật Dương đi tới, cô kêu lên: “Hà Nhật Dương, có người bắt nạt vợ anh!”
Hà Nhật Dương lập tức cười gian xảo, bẻ cổ tay: “Nào, tới đây, chúng ta so tài một chút!”
Một giây sau, đến lượt Tống Ngũ kêu thảm thiết.
Tống Thanh không đành lòng nhìn tiếp.
Thật sự quá thảm!
Từ nhỏ Hà Nhật Dương đã bị người mẹ sát thủ và người ba lính đánh thuê huấn luyện, kĩ thuật vật lộn và kĩ thuật chiến đấu của hắn đều là hàng thật giá thật.
Mọi người náo loạn một lúc, trên trời vang lên một tiếng sấm, đúng là trời sắp mưa rồi!
Mọi người nhao nhao lên xe, tiếp tục lên đường.
Xe rẽ vào khúc cua của đường cái không bao lâu thì trời lập tức mưa xối xả.