Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-137
CHƯƠNG 137: TỐNG THANH GẶP NGƯỜI NHÀ HỌ TỐNG
Đêm nay, người ngủ ngon nhất có lẽ chỉ có mỗi mình Hà Nhật Dương.
Hôm nay Hà Nhật Dương rất là vui.
Tác phẩm đầu tay của cô vợ là dành cho hắn ta.
Anh trai của vợ cũng là do hắn ta nhận ra!
Thật là có cảm giác thành đạt!
Mấy hôm nay khi hắn ta đang phát rầu vì phải xử trí Lâm Khê, không có thời gian để chăm lo cho Tống Thanh.
Bây giờ thì tốt rồi, sự xuất hiện của Tống Ngũ thật là quá đúng lúc.
Giao Tống Thanh cho Tống Ngũ, thì hắn ta có thể có thời gian mà xử lý Lâm Khê rồi.
Dám mạo danh tiểu thiên sứ của hắn?
Hơ hơ, chuẩn bị chịu chết đi!
Sáng ngày hôm sau, Tống Thanh được Tống Ngũ đưa ra ngoài.
Bởi vì, nguời nhà họ Tống đến.
Khi Tống Thanh thấy một đám người xuất hiện trước mặt, cả người đều ngây ra.
A? Những người này đều là người nhà bên ngoại sao?
Tại sao nhà ngoại lại đông đến thế!
Tống Thanh vừa mới vào cửa, thì bị một bà bác ôm chầm lấy cô: “cháu gái ngoan của ngoại, ngoại cuối cũng tìm được con rồi! Nhà họ Lâm đáng chết kia, thiếu chút là làm mất cháu ngoan của bà!”
Tống Thanh đơ cả người: “Vị lão phu nhân này...”
“Kêu lão phu nhân gì chứ, kêu ngoại!” những người khác trong nhà, cùng lúc nói tới.
Tống Thanh có phần xấu hổ.
Bản thân từ nhỏ đến lớn chưa kêu ngoại bao giờ.
“Cháu ngoan, lại đây với bà, bà giới thiệu cho con biết. Đây là cậu hai cậu ba cậu tư cậu năm và cậu út. Đây là mợ hai mợ ba mợ tư mợ năm và mợ út, còn đây là anh hai, anh ba anh tư , ồ, còn Tiểu Ngũ thì khỏi phải giới thiệu nữa”. Bà cụ Tống nắm lấy tay Thanh Thanh, bắt đầu giới thiệu từng người trong nhà.
Tống Thanh ngại ngùng cứ đứng tại chỗ, cảm thấy xấu hổ.
Những người lớn trong nhà cứ từng người nhét đồ vào tay Tống Thanh, vừa nhét vừa bảo: “Đây là quà gặp mặt, đừng chê nhé!”
Tống Thanh sắp ôm không nổi nữa!
Cậu hai cười một cách cởi mở: “Thanh Thanh à, đừng bao giờ khách sáo, đều là người một nhà cả!”
Mợ hai kéo lấy tay Tống Thanh nói: “Ấy chà chà, con gái nhà chúng ta xinh đẹp quá. Trông rất giống Dao Dao hồi nhỏ...”
Mọi người cùng lúc ho nhẹ, mợ hai nhất thời không nói gì thêm nữa.
Mọi ngượi đồng thời nhìn về phía Tống lão phu nhân.
Sắc mặt Bà cụ Tống vẫn như thường, khẽ nói: “Được rồi, đừng cứ đứng mãi nói chuyện, ngồi xuống nào.”
Có sự mở lời của bà, ai cũng thở phào.
Cậu hai lườm mợ hai một phát, sau đó mới ngồi xuống.
Tống Thanh giờ mới tỉnh người, khóe mắt ửng đỏ: “Bà ngoại, xin lỗi, lúc trước con không hề hay biết mình vẫn còn có người thân.”
Bà cụ Tống vỗ nhẹ lên bàn tay của Tống Thanh, than nhẹ một tiếng: “sự việc năm đó xảy ra quá đột ngột, mẹ con lại đột nhiên bỏ đi lúc này, cha con thì lại... nhà mình không nuốt được cơn giận này, cho đến khi cả nhà qua tìm các con, thì các con đã bị mang đi rồi.”
Tống Thanh nhẹ gật đầu.
Tống Ngũ đứng bên cạnh nói tiếp: “Thanh Thanh, suốt cả đêm hôm qua anh chưa kịp hỏi em, sao em lại lấy Hà Nhật Dương? Sao anh không biết là Hà Nhật Dương đã kết hôn?”
Xẹt xẹt xẹt, cả nhà đều nhìn sang hướng Tống Thanh.
Tống Thanh cười khổ: “Chuyện này, nói ra thì dài dòng. Nếu muốn nói rõ, thì phải kể từ đầu.”
Tống Thanh đem những ân oán đời trước mà cô biết được, từ đầu tới đuôi kể qua một lượt.
Khi nghe đến Tống Cương và Tống Thúy lấy oán báo ân, vì để chiếm đoạt của hồi môn của nhà họ Tống và gia sản của nhà họ Lâm mà tính kế Tống Tử Dao và Lâm Vũ Tường, tất cả mọi người lúc này đều tức điên cả người.
Khi nghe đến khúc mà cha Tống Thanh bị sát hại, do anh hai tận mắt chứng kiến nên bị mắc chứng tự kỷ, nước mắt Bà cụ Tống tuôn trào không dứt.
Tống Thanh đối với cực khổ của mình nói một cách vắn tắt, dù cô ấy cái gì cũng không nói, nhưng tất cả mọi người có mặt tại dây ai không tinh ranh?
Ai mà không biết những năm nay, Tống Thanh đã phải chịu qua những khổ sở nào?
Cô ấy một đứa bé mới chỉ có 5 tuổi, thì phải gánh vác gánh nặng chăm sóc anh trai, sau khi trưởng thành vì để bảo vệ anh trai, không thể không bỏ ra tất cả của bản thân.
Bà cụ Tống đau lòng ôm chầm lấy Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, khi xưa con không có người nhà bên cạnh, người khác họ muốn ăn hiếp con thì ăn hiếp. Bây giờ thì không nữa! Sẽ không có ai ăn hiếp con nữa! Thanh Thanh, nếu con không đồng ý gả vào nhà họ Hà, lão bà bà này dù có dùng cả mạng sống này cũng sẽ khiến nhà họ Hà đồng ý cho con ly hôn!”
Tống Ngũ nhanh chóng nhìn về phía Tống Thanh, lập tức nói với Bà cụ Tống rằng: “Bà nội, người hãy nghe ý kiến của Tống Thanh đã!”
Tống Thanh cúi đầu nói: “Anh hai giờ đang ở Đức tiến hành trị liệu, con tính chờ anh hai khôi phục quay về rồi tính.”
Nhà họ Tống biết rõ bản thân không có điều kiện như Nhà họ Hà, cũng biết rằng không thể tìm được bác sĩ tốt hơn cho Tống Linh.
Cho nên, khi nghe Tống Thanh nói thế, đều trầm mặc một lúc lâu.
Tống Thanh khẽ cười: “Con không sao, mọi người đừng như thế. Thực ra, Nhật Dương đối xử con khá tốt. Nhà họ Hà cũng cho con rất nhiều lợi ích, ở trang viên Cảnh Hoa, ngoài Hà Nhật Dương ra thì con là người có quyền nhất.”
Nghe Tống Thanh nói thế, sắc mặt mọi người mới tốt được một chút.
Tống Thanh liền nói tiếp: “Giờ con đang theo thầy Charles học tập thiết kế, thầy ấy là thiết kế sư chuyên dụng của nhà họ Hà, cũng vì con là vợ hợp pháp của Hạ Nhật Nịnh ông ấy mới chấp nhận dạy con. Con muốn học thật tốt, sau này mới có đủ năng lực chăm sóc anh hai chứ!”
Nghe Tống Thanh nói thế, mọi người trong nhà, đều cảm thấy thương Tống Thanh hơn.
Đứa trẻ này, từ nhỏ tới lớn, trong tâm trí của con bé lúc nào cũng nghĩ đến anh trai, thế mà chưa bao giờ nghĩ cho bản thân.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Nếu như lúc đầu biết việc lưu giữ hai đứa trẻ đó, sẽ mang lại nhiều tổn thương như thế cho con gái và cháu ngoại mình, thì lúc đó dù có nói gì cũng không giữ tụi nó lại.
Nhiều nhất là cho chút đồ ăn rồi đuổi đi.
Nghe nói Hà Nhật Dương đã bắt đầu truy nã Tống Thúy, người nhà họ Tống đều cảm thấy rất hả dạ!
Chỉ cần nhà họ Hà ra tay, thì với khả năng của Tống Thúy, cho dù có chạy đằng trời, cũng không thoát được!
“Cháu ngoan, khổ con rồi.” Bà cụ Tống lâu đi nươc mắt nơi khóe mi nói: “khi nào có thời gian thì về tỉnh mình chơi, mọi người đều ở nhà chờ con.”
Tống Thanh gật đầu: “Bà ngoại, con sẽ về mà! Thầy Charles ở lại trong nước không bao lâu, chờ con học xong, con sẽ về thăm người, được không nào?”
Bà cụ Tống mới hài lòng gật đầu: “Được được được. Có thể thấy con trưởng thành nên người, thì ngoại cũng đã thỏa nguyện rồi! Cho dù giờ có nhắm mắt xuôi tay thì cũng vui rồi!”
“Bà ngoại,...” Mắt Tống Thanh đỏ ửng lên.
“Không nói nữa, không nói nữa, đi dùng bữa với bà nào.” Bà cụ Tống nắm lấy tay Tống Thanh đứng dậy: “Ngoại có đem theo đặc sản quê mình cho con, đảm bảo con sẽ thích.”
Tống Thanh ngoan ngoãn đi theo.
Thẩm Tam giờ mới dùng khuỷu tay đụng nhẹ Tống Ngũ: “ôi, rốt cuộc là như thế nào? Em làm sao nhặt được Thanh Thanh thế?’
“Hà Nhật Dương lần này cũng tham gia tranh giành dự án bộ thương mại, trùng hợp là, dự án này do em phụ trách.” Tống Ngũ giải thích một cách đơn giản rằng: “sau đó thì Hà Nhật Dương nói với em chuyện này.”
Tống Nhất thân là anh cả, cũng là người lớn tuổi nhất, nói chuyện rất có quyền uy.
“Nếu nhà họ Hà đối xử tốt với Thanh Thanh, thì nhà họ Tống mình cũng không phải là người vong ơn phụ nghĩa, nếu vậy thì có qua có lại vậy. Nếu như Nhà họ Hà đối với Thanh Thanh không tốt, Tiểu Ngũ, em biết nên làm như thế nào rồi đấy?” Tống Nhất nghiêm khắc lướt mắt nhìn qua Tống Ngũ.
“Anh hai. Đây là chuyện công, không liên quan chuyện tư. Nhưng mà, em sẽ ở đây một thời gian khá dài, em sẽ coi chừng.” Tống Ngũ cười khổ: “Khi xưa không biết Thanh Thanh ở đây, cho nên không tính ở lại quá lâu. Bây giờ biết rồi, nói sao đi nữa em cũng phải ở lại một thời gian.”
Nghe Tống Ngũ nói thế, những người khác đều gật đầu phụ họa.
Mấy anh em nhà họ Tống đều kết hôn muộn, Tống Nhất đã 35 tuổi, đến nay vẫn còn độc thân.
Nhiều dân độc thân như thế, duy nhất mỗi đứa em gái, lại kết hôn sớm nhất.
“Nhà họ Tống chúng ta thu nhận Tống Thúy và Tống Cương hai người, việc làm đúng duy nhất, đó là cho họ mang cùng họ Tống. Bây giờ Thanh Thanh và Tiểu Linh cũng xem như là quay về với nhà họ Tống chúng ta rồi.” Tống Nhất tiếp tục nói: “Nếu họ đã đổi theo họ Tống, thì không cần đổi theo họ Lâm nữa. Con cháu nhà họ Tống, không lưu lạc bên ngoài.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Khi Tống Thanh bên cạnh Bà cụ Tống, Hà Nhật Dương cuối cùng cũng có thời gian, đi ứng phó Lâm Khê và người đứng sau lưng Lâm Khê.
Hà Nhật Dương ngồi trên xe gọi điện cho Vũ Ngọc Bình: “Đều chuẩn bị xong hết chưa?”
Từ điện thoại truyền lại tiếng cười xấu của Vũ Ngọc Bình: “Nhật Dương, cậu thất sự xấu tính quá đi!”
Hà Nhật Dương cũng cười theo: “Tạm được”.
“Như thế còn kêu là tạm được? Lần trược là do chúng ta may mắn, giành mất buổi đấu giá của Phương Mạn Luân. Lần này là cậu thật sự tính kế hắn ta!” Vũ Ngọc Bình cười sảng khoái: “Nói lại, cậu làm sao biết được Lâm Khê là do Phương Mạn Luân phái tới thế?”
“Không cần biết có phải Phương Mạn Luân phái tới hay không, tôi cũng sẽ dùng việc này tính lên trên đầu Phương Mạn Luân”. Hà Nhật Dương cười một cách cao ngạo, ngữ khí mang theo sát khí: “Hắn ta dám giữ lại Thanh Thanh, thì phải gánh chịu cơn giận của tôi.”
Vũ Ngọc Bình im lặng một hồi, nói: “Yên tâm, bên đây có tớ gánh cho. Tớ đã nói với Phan Thịnh và Phan Ly rút ra năm trăm triệu nhân dân tệ( hơn ngàn rưỡi tỷ), và sau đó nói với ông nội tớ cho một tỷ(hơn 3000 tỷ đồng), lần này nói thế nào chúng ta cũng có thể lấy được dự án này.”
“Cám ơn nhé”. Hà Nhật Dương nói một cách chân thành: “Bây giờ biết bao nhiêu người cứ theo dõi nguồn vốn lưu động của tôi, muốn thừa nước đục thả câu, nên mọi việc đều trông vào cậu cả.”
“Quá xấu tính đi, ai mà chống đối với cậu, rõ ràng là tìm đường chết! Được rồi, cứ quyết định thế nhé.” Vũ Ngọc Bình nói xong câu này, liền cúp máy.
Hà Nhật Dương bỏ điện thoại xuống, miệng nở nụ cười, lạnh nhạt mà phóng túng.
Hắn ta biết, Phương Mạn Luân cứ theo dõi tình hình nguồn vốn lưu động của hắn ta.
Trong việc đấu thầu lần này, trong lòng ai cũng không nắm chắc.
Bộ phận thương mại xúc tiến hoạt động lần này, chia ra mấy cái hạng mục.
Mấy hạng mục này đều nằm trong phạm vi năng lực tài chính của song phương, nên vấn đề tiền bạc, không phải thành vấn đề.
Phương Mạn Luân và Hà Nhật Dương đều là bậc thầy trên thương trường Á Âu, và hai người đều có đội ngũ và nền tảng riêng riêng của mình.
Phương Mạn Luân không bằng Hà Nhật Dương chỉ duy nhất ở một điểm, đó là Hà Nhật Dương nắm trong tay thị trường châu Phi, mà Phương Mạn Luân thì không có.
Cho nên lần tranh đấu này, cũng tính là ngang tài ngang sức.
Tính đến cùng, nếu như cho đi nhiều hơn sự đáp lại, thì cho dù Nhà họ Hà giàu cách mấy, cũng không tham gia vào chuyện này.
Chính vì như thế, cho nên mọi người đối với nguồn vốn của đối phương đêu vô cùng quan tâm.
Hà Nhật Dương trông chừng Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân cũng thế.
Cho nên Hà Nhật Dương chơi chiêu địch bất động ta bất động, nhưng để người khác thay mình hành động!
Đêm nay, người ngủ ngon nhất có lẽ chỉ có mỗi mình Hà Nhật Dương.
Hôm nay Hà Nhật Dương rất là vui.
Tác phẩm đầu tay của cô vợ là dành cho hắn ta.
Anh trai của vợ cũng là do hắn ta nhận ra!
Thật là có cảm giác thành đạt!
Mấy hôm nay khi hắn ta đang phát rầu vì phải xử trí Lâm Khê, không có thời gian để chăm lo cho Tống Thanh.
Bây giờ thì tốt rồi, sự xuất hiện của Tống Ngũ thật là quá đúng lúc.
Giao Tống Thanh cho Tống Ngũ, thì hắn ta có thể có thời gian mà xử lý Lâm Khê rồi.
Dám mạo danh tiểu thiên sứ của hắn?
Hơ hơ, chuẩn bị chịu chết đi!
Sáng ngày hôm sau, Tống Thanh được Tống Ngũ đưa ra ngoài.
Bởi vì, nguời nhà họ Tống đến.
Khi Tống Thanh thấy một đám người xuất hiện trước mặt, cả người đều ngây ra.
A? Những người này đều là người nhà bên ngoại sao?
Tại sao nhà ngoại lại đông đến thế!
Tống Thanh vừa mới vào cửa, thì bị một bà bác ôm chầm lấy cô: “cháu gái ngoan của ngoại, ngoại cuối cũng tìm được con rồi! Nhà họ Lâm đáng chết kia, thiếu chút là làm mất cháu ngoan của bà!”
Tống Thanh đơ cả người: “Vị lão phu nhân này...”
“Kêu lão phu nhân gì chứ, kêu ngoại!” những người khác trong nhà, cùng lúc nói tới.
Tống Thanh có phần xấu hổ.
Bản thân từ nhỏ đến lớn chưa kêu ngoại bao giờ.
“Cháu ngoan, lại đây với bà, bà giới thiệu cho con biết. Đây là cậu hai cậu ba cậu tư cậu năm và cậu út. Đây là mợ hai mợ ba mợ tư mợ năm và mợ út, còn đây là anh hai, anh ba anh tư , ồ, còn Tiểu Ngũ thì khỏi phải giới thiệu nữa”. Bà cụ Tống nắm lấy tay Thanh Thanh, bắt đầu giới thiệu từng người trong nhà.
Tống Thanh ngại ngùng cứ đứng tại chỗ, cảm thấy xấu hổ.
Những người lớn trong nhà cứ từng người nhét đồ vào tay Tống Thanh, vừa nhét vừa bảo: “Đây là quà gặp mặt, đừng chê nhé!”
Tống Thanh sắp ôm không nổi nữa!
Cậu hai cười một cách cởi mở: “Thanh Thanh à, đừng bao giờ khách sáo, đều là người một nhà cả!”
Mợ hai kéo lấy tay Tống Thanh nói: “Ấy chà chà, con gái nhà chúng ta xinh đẹp quá. Trông rất giống Dao Dao hồi nhỏ...”
Mọi người cùng lúc ho nhẹ, mợ hai nhất thời không nói gì thêm nữa.
Mọi ngượi đồng thời nhìn về phía Tống lão phu nhân.
Sắc mặt Bà cụ Tống vẫn như thường, khẽ nói: “Được rồi, đừng cứ đứng mãi nói chuyện, ngồi xuống nào.”
Có sự mở lời của bà, ai cũng thở phào.
Cậu hai lườm mợ hai một phát, sau đó mới ngồi xuống.
Tống Thanh giờ mới tỉnh người, khóe mắt ửng đỏ: “Bà ngoại, xin lỗi, lúc trước con không hề hay biết mình vẫn còn có người thân.”
Bà cụ Tống vỗ nhẹ lên bàn tay của Tống Thanh, than nhẹ một tiếng: “sự việc năm đó xảy ra quá đột ngột, mẹ con lại đột nhiên bỏ đi lúc này, cha con thì lại... nhà mình không nuốt được cơn giận này, cho đến khi cả nhà qua tìm các con, thì các con đã bị mang đi rồi.”
Tống Thanh nhẹ gật đầu.
Tống Ngũ đứng bên cạnh nói tiếp: “Thanh Thanh, suốt cả đêm hôm qua anh chưa kịp hỏi em, sao em lại lấy Hà Nhật Dương? Sao anh không biết là Hà Nhật Dương đã kết hôn?”
Xẹt xẹt xẹt, cả nhà đều nhìn sang hướng Tống Thanh.
Tống Thanh cười khổ: “Chuyện này, nói ra thì dài dòng. Nếu muốn nói rõ, thì phải kể từ đầu.”
Tống Thanh đem những ân oán đời trước mà cô biết được, từ đầu tới đuôi kể qua một lượt.
Khi nghe đến Tống Cương và Tống Thúy lấy oán báo ân, vì để chiếm đoạt của hồi môn của nhà họ Tống và gia sản của nhà họ Lâm mà tính kế Tống Tử Dao và Lâm Vũ Tường, tất cả mọi người lúc này đều tức điên cả người.
Khi nghe đến khúc mà cha Tống Thanh bị sát hại, do anh hai tận mắt chứng kiến nên bị mắc chứng tự kỷ, nước mắt Bà cụ Tống tuôn trào không dứt.
Tống Thanh đối với cực khổ của mình nói một cách vắn tắt, dù cô ấy cái gì cũng không nói, nhưng tất cả mọi người có mặt tại dây ai không tinh ranh?
Ai mà không biết những năm nay, Tống Thanh đã phải chịu qua những khổ sở nào?
Cô ấy một đứa bé mới chỉ có 5 tuổi, thì phải gánh vác gánh nặng chăm sóc anh trai, sau khi trưởng thành vì để bảo vệ anh trai, không thể không bỏ ra tất cả của bản thân.
Bà cụ Tống đau lòng ôm chầm lấy Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, khi xưa con không có người nhà bên cạnh, người khác họ muốn ăn hiếp con thì ăn hiếp. Bây giờ thì không nữa! Sẽ không có ai ăn hiếp con nữa! Thanh Thanh, nếu con không đồng ý gả vào nhà họ Hà, lão bà bà này dù có dùng cả mạng sống này cũng sẽ khiến nhà họ Hà đồng ý cho con ly hôn!”
Tống Ngũ nhanh chóng nhìn về phía Tống Thanh, lập tức nói với Bà cụ Tống rằng: “Bà nội, người hãy nghe ý kiến của Tống Thanh đã!”
Tống Thanh cúi đầu nói: “Anh hai giờ đang ở Đức tiến hành trị liệu, con tính chờ anh hai khôi phục quay về rồi tính.”
Nhà họ Tống biết rõ bản thân không có điều kiện như Nhà họ Hà, cũng biết rằng không thể tìm được bác sĩ tốt hơn cho Tống Linh.
Cho nên, khi nghe Tống Thanh nói thế, đều trầm mặc một lúc lâu.
Tống Thanh khẽ cười: “Con không sao, mọi người đừng như thế. Thực ra, Nhật Dương đối xử con khá tốt. Nhà họ Hà cũng cho con rất nhiều lợi ích, ở trang viên Cảnh Hoa, ngoài Hà Nhật Dương ra thì con là người có quyền nhất.”
Nghe Tống Thanh nói thế, sắc mặt mọi người mới tốt được một chút.
Tống Thanh liền nói tiếp: “Giờ con đang theo thầy Charles học tập thiết kế, thầy ấy là thiết kế sư chuyên dụng của nhà họ Hà, cũng vì con là vợ hợp pháp của Hạ Nhật Nịnh ông ấy mới chấp nhận dạy con. Con muốn học thật tốt, sau này mới có đủ năng lực chăm sóc anh hai chứ!”
Nghe Tống Thanh nói thế, mọi người trong nhà, đều cảm thấy thương Tống Thanh hơn.
Đứa trẻ này, từ nhỏ tới lớn, trong tâm trí của con bé lúc nào cũng nghĩ đến anh trai, thế mà chưa bao giờ nghĩ cho bản thân.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Nếu như lúc đầu biết việc lưu giữ hai đứa trẻ đó, sẽ mang lại nhiều tổn thương như thế cho con gái và cháu ngoại mình, thì lúc đó dù có nói gì cũng không giữ tụi nó lại.
Nhiều nhất là cho chút đồ ăn rồi đuổi đi.
Nghe nói Hà Nhật Dương đã bắt đầu truy nã Tống Thúy, người nhà họ Tống đều cảm thấy rất hả dạ!
Chỉ cần nhà họ Hà ra tay, thì với khả năng của Tống Thúy, cho dù có chạy đằng trời, cũng không thoát được!
“Cháu ngoan, khổ con rồi.” Bà cụ Tống lâu đi nươc mắt nơi khóe mi nói: “khi nào có thời gian thì về tỉnh mình chơi, mọi người đều ở nhà chờ con.”
Tống Thanh gật đầu: “Bà ngoại, con sẽ về mà! Thầy Charles ở lại trong nước không bao lâu, chờ con học xong, con sẽ về thăm người, được không nào?”
Bà cụ Tống mới hài lòng gật đầu: “Được được được. Có thể thấy con trưởng thành nên người, thì ngoại cũng đã thỏa nguyện rồi! Cho dù giờ có nhắm mắt xuôi tay thì cũng vui rồi!”
“Bà ngoại,...” Mắt Tống Thanh đỏ ửng lên.
“Không nói nữa, không nói nữa, đi dùng bữa với bà nào.” Bà cụ Tống nắm lấy tay Tống Thanh đứng dậy: “Ngoại có đem theo đặc sản quê mình cho con, đảm bảo con sẽ thích.”
Tống Thanh ngoan ngoãn đi theo.
Thẩm Tam giờ mới dùng khuỷu tay đụng nhẹ Tống Ngũ: “ôi, rốt cuộc là như thế nào? Em làm sao nhặt được Thanh Thanh thế?’
“Hà Nhật Dương lần này cũng tham gia tranh giành dự án bộ thương mại, trùng hợp là, dự án này do em phụ trách.” Tống Ngũ giải thích một cách đơn giản rằng: “sau đó thì Hà Nhật Dương nói với em chuyện này.”
Tống Nhất thân là anh cả, cũng là người lớn tuổi nhất, nói chuyện rất có quyền uy.
“Nếu nhà họ Hà đối xử tốt với Thanh Thanh, thì nhà họ Tống mình cũng không phải là người vong ơn phụ nghĩa, nếu vậy thì có qua có lại vậy. Nếu như Nhà họ Hà đối với Thanh Thanh không tốt, Tiểu Ngũ, em biết nên làm như thế nào rồi đấy?” Tống Nhất nghiêm khắc lướt mắt nhìn qua Tống Ngũ.
“Anh hai. Đây là chuyện công, không liên quan chuyện tư. Nhưng mà, em sẽ ở đây một thời gian khá dài, em sẽ coi chừng.” Tống Ngũ cười khổ: “Khi xưa không biết Thanh Thanh ở đây, cho nên không tính ở lại quá lâu. Bây giờ biết rồi, nói sao đi nữa em cũng phải ở lại một thời gian.”
Nghe Tống Ngũ nói thế, những người khác đều gật đầu phụ họa.
Mấy anh em nhà họ Tống đều kết hôn muộn, Tống Nhất đã 35 tuổi, đến nay vẫn còn độc thân.
Nhiều dân độc thân như thế, duy nhất mỗi đứa em gái, lại kết hôn sớm nhất.
“Nhà họ Tống chúng ta thu nhận Tống Thúy và Tống Cương hai người, việc làm đúng duy nhất, đó là cho họ mang cùng họ Tống. Bây giờ Thanh Thanh và Tiểu Linh cũng xem như là quay về với nhà họ Tống chúng ta rồi.” Tống Nhất tiếp tục nói: “Nếu họ đã đổi theo họ Tống, thì không cần đổi theo họ Lâm nữa. Con cháu nhà họ Tống, không lưu lạc bên ngoài.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Khi Tống Thanh bên cạnh Bà cụ Tống, Hà Nhật Dương cuối cùng cũng có thời gian, đi ứng phó Lâm Khê và người đứng sau lưng Lâm Khê.
Hà Nhật Dương ngồi trên xe gọi điện cho Vũ Ngọc Bình: “Đều chuẩn bị xong hết chưa?”
Từ điện thoại truyền lại tiếng cười xấu của Vũ Ngọc Bình: “Nhật Dương, cậu thất sự xấu tính quá đi!”
Hà Nhật Dương cũng cười theo: “Tạm được”.
“Như thế còn kêu là tạm được? Lần trược là do chúng ta may mắn, giành mất buổi đấu giá của Phương Mạn Luân. Lần này là cậu thật sự tính kế hắn ta!” Vũ Ngọc Bình cười sảng khoái: “Nói lại, cậu làm sao biết được Lâm Khê là do Phương Mạn Luân phái tới thế?”
“Không cần biết có phải Phương Mạn Luân phái tới hay không, tôi cũng sẽ dùng việc này tính lên trên đầu Phương Mạn Luân”. Hà Nhật Dương cười một cách cao ngạo, ngữ khí mang theo sát khí: “Hắn ta dám giữ lại Thanh Thanh, thì phải gánh chịu cơn giận của tôi.”
Vũ Ngọc Bình im lặng một hồi, nói: “Yên tâm, bên đây có tớ gánh cho. Tớ đã nói với Phan Thịnh và Phan Ly rút ra năm trăm triệu nhân dân tệ( hơn ngàn rưỡi tỷ), và sau đó nói với ông nội tớ cho một tỷ(hơn 3000 tỷ đồng), lần này nói thế nào chúng ta cũng có thể lấy được dự án này.”
“Cám ơn nhé”. Hà Nhật Dương nói một cách chân thành: “Bây giờ biết bao nhiêu người cứ theo dõi nguồn vốn lưu động của tôi, muốn thừa nước đục thả câu, nên mọi việc đều trông vào cậu cả.”
“Quá xấu tính đi, ai mà chống đối với cậu, rõ ràng là tìm đường chết! Được rồi, cứ quyết định thế nhé.” Vũ Ngọc Bình nói xong câu này, liền cúp máy.
Hà Nhật Dương bỏ điện thoại xuống, miệng nở nụ cười, lạnh nhạt mà phóng túng.
Hắn ta biết, Phương Mạn Luân cứ theo dõi tình hình nguồn vốn lưu động của hắn ta.
Trong việc đấu thầu lần này, trong lòng ai cũng không nắm chắc.
Bộ phận thương mại xúc tiến hoạt động lần này, chia ra mấy cái hạng mục.
Mấy hạng mục này đều nằm trong phạm vi năng lực tài chính của song phương, nên vấn đề tiền bạc, không phải thành vấn đề.
Phương Mạn Luân và Hà Nhật Dương đều là bậc thầy trên thương trường Á Âu, và hai người đều có đội ngũ và nền tảng riêng riêng của mình.
Phương Mạn Luân không bằng Hà Nhật Dương chỉ duy nhất ở một điểm, đó là Hà Nhật Dương nắm trong tay thị trường châu Phi, mà Phương Mạn Luân thì không có.
Cho nên lần tranh đấu này, cũng tính là ngang tài ngang sức.
Tính đến cùng, nếu như cho đi nhiều hơn sự đáp lại, thì cho dù Nhà họ Hà giàu cách mấy, cũng không tham gia vào chuyện này.
Chính vì như thế, cho nên mọi người đối với nguồn vốn của đối phương đêu vô cùng quan tâm.
Hà Nhật Dương trông chừng Phương Mạn Luân.
Phương Mạn Luân cũng thế.
Cho nên Hà Nhật Dương chơi chiêu địch bất động ta bất động, nhưng để người khác thay mình hành động!