Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
CHƯƠNG 131: LỘ SƠ HỞ
Lâm Khê dựa theo kịch bản mà đối phương đã chuẩn bị sẵn, cô ta tiếp tục nói: “Anh Nhật Dương, có phải anh ghét bỏ vì nhà em nghèo quá nên sẽ không thèm để ý đến em nữa phải không?”
Hà Nhật Dương từ vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ đột nhiên cười lên một cách nhiệt tình: “Sao lại thế chứ?”
Đương nhiên là hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta rồi!
Cứ diễn trò đi!
Hắn nhỡ rất rõ ràng, lúc đó tiểu thiên sứ nói với hắn rằng ba của cô ta được người ta gọi là ông chủ Lâm!
Ở trong hoàn cảnh đấy mà có thể được người ta gọi là ông chủ thì làm sao lại là người nghèo được chứ?
Tiểu thiên sứ đã dán băng cá nhân cho hắn không phải vì nhà nghèo mà là vì tiểu thiên sứ cho rằng băng cá nhân là vạn năng, bất kể là loại vết thương gì thì chỉ cần dán băng cá nhân lên thì đều có thể khỏi hẳn!
Về điểm này, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nói với ai cả.
Vậy thì, đối phương chắc chắn sẽ không biết chi tiết này.
Lâm Khê quả nhiên là được người khác sắp xếp đến đây.
Thú vị thật.
Hắn bỗng nhiên rất mong chờ màn kịch tiếp theo.
“Ba em bây giờ thế nào rồi?” Hà Nhật Dương nói một cách không nhanh không chậm: “Lúc nào có thời gian thì gặp nhau một chút.”
Lâm Khê tự nhiên đỏ mặt, cô ta nhăn nhó: “Đáng ghét, anh Nhật Dương, nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp trưởng bối rồi, không được đâu?”
“Vì sao lại không được?” Hà Nhật Dương cười rất thoải mái: “Em đã ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, bây giờ cũng đến lúc anh nên gặp ba em rồi.”
Lâm Khê không chắc chắn mà nhìn Hà Nhật Dương: “Anh Nhật Dương, anh nghiêm túc đấy à?”
Hà Nhật Dương đột nhiên xích lại gần, đôi mắt phượng của hắn ta nhìn Lâm Khê không chớp mắt: “Em nói xem?”
Đây là lần đầu tiên Hà Nhật Dương chủ động tiến lại gần.
Lâm Khê nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Hà Nhật Dương chợt tới gần thì trái tim cô ta đập nhanh hơn trong nháy mắt!
Ánh mắt của Lâm Khê đảo qua đảo lại nhìn Hà Nhật Dương.
Chỉ trong chớp mắt như thế mà Lâm Khê đột nhiên lóe lên một tia hy vọng.
Nếu như cô ta đúng là người mà Hà Nhật Dương tìm thì tốt biết mấy.
Không, hiện tại cô ta chính là người đó!
Chỉ cần cô ta cắn chặt răng, nhất quyết cho rằng cô ta là người mà Hà Nhật Dương cần tìm.
Như vậy thì, có phải là cô ta sẽ nhận được sự cưng chiều của Hà Nhật Dương một cách chân chính không?
Như vậy thì, có phải là cô ta có thể chen vào chỗ của Lâm Thanh một cách chân chính sau đó trở thành phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị không?
Lâm Khê nói chuyện như đang nằm mơ: “Được ạ, em phải nói trước với người nhà một tiếng mới được ạ.”
“Đương nhiên.” Hà Nhật Dương đột nhiên nhấc tay lên, chỉnh mái tóc rối bời của Lâm Khê sang một bên để lộ ra một nửa gương mặt.
Lâm Khê cho rằng Hà Nhật Dương muốn hôn cô ta nên lập tức nhắm mắt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ngửa mặt lên chờ đợi nụ hôn của Lâm Khê, Hà Nhật Dương cười lên một cách trào phúng, đôi mắt phượng hiện lên ý lạnh.
Cô ta mà cũng xứng ư?
Hà Nhật Dương lập tức thu người về rồi quay người rời đi.
Lâm Khê chờ một lúc lâu mà vẫn không chờ được nụ hôn của Hà Nhật Dương.
Cô ta mù mờ mở mắt ra thì phát hiện ra phòng khách sớm đã không còn một bóng người rồi!
Lâm Khê lập tức kịp phản ứng, cô ta bị Hà Nhật Dương đùa giỡn!
Lâm Khê tức giận đứng lên, xì một cái rồi nói lầm bầm: “Chờ đến lúc tôi thành công rồi, xem thử tôi sẽ trừng trị anh như thế nào! Tống Thanh tính là gì chứ? Chỉ cần tôi cứ một mực khẳng định thân phận này thì xem thử ai dám làm gì tôi!”
Charles khen không dứt miệng về tay nghề của Tống Thanh.
“Thanh Thanh, kỹ thuật của em đúng là rất tốt, em có muốn sang Mỹ mở một nhà hàng không? Nhất định làm ăn sẽ rất tốt.” Charles mặt mày hớn hở nếm thử: “Mùi vị này thật tuyệt, ngon hơn nhiều so với cái mà thầy đã ăn ở Mỹ.”
Tống Thanh bật cười: “Rất nhiều nhà hàng Trung Hoa ở nước ngoài vì để phù hợp với khẩu vị của người phương tây nên đã tiến hành biến đổi. Vì vậy mà, những nhà hàng có thể duy trì toàn bộ mùi vị nguyên bản rất ít. Nhưng mà, thầy ơi, em vẫn thích thiết kế hơn, em không có hứng thú đối với việc mở nhà hàng Trung Hoa.”
Charles cười phá lên.
“Nhưng mà, trong lúc này mà có thể được ăn những món ăn Trung Hoa như thế là thầy đã thỏa mãn lắm rồi.” Charles cảm khái mà nói: “Ta đã từng này tuổi rồi, không biết còn có thể ăn được bao nhiêu năm nữa.”
Phương Mạn Luân ngồi bên cạnh buông đũa xuống, hắn cười nói: “Vậy thì thầy ở lại Trung Quốc luôn là được rồi. Thầy thích ăn cái gì thì em sẽ đưa thầy đi ăn.”
Charles khoát tay: “Em là người thừa kế của Nhà họ Phương, em bận rộn như thế thì làm sao mà thầy có thể làm phiền em được chứ? Bên cạnh thầy có Thanh Thanh là đủ rồi, Thanh Thanh không bận như em.”
Tống Thanh gật đầu: “Vâng, có em ở đây là đủ rồi! Thầy muốn ăn cái gì thì em sẽ làm cho thầy ăn!”
Ăn cơm xong, Phương Mạn Luân thực sự vén tay áo lên đi vào nhà bếp để rửa bát.
Tống Thanh thì quấn quýt lấy Charles để nghe giảng tiếp.
Phương Mạn Luân thấy Tống Thanh nằm bò xuống trước bàn ăn, bộ dạng rất nghiêm túc khiến cho hắn ta không nhịn được mà dừng tay lại một chút.
Hắn không thể không thừa nhận.
Tống Thanh là một người phụ nữ khiến người ta thực sự không thể ghét nổi.
Lúc cần sôi nổi thì sôi nổi, lúc cần yên lặng thì yên lặng.
Không kiêu không vội, không nhanh không chậm.
Ánh mắt của cô dường như có một loại năng lượng đặc biệt, có thể khiến một người đang nóng nảy bỗng nhiên bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Nghỉ ngơi được một lúc thì Tống Thanh lấy điện thoại ra, nhấn một lúc lâu nhưng không hề có phản ứng, cô không nhịn được mà nói: “Ơ kìa, điện thoại của con hỏng mất rồi! May là chiếc điện thoại này không phải chiếc điện thoại của Hà Nhật Dương mua cho con, nếu không thì phiền to rồi.”
Phương Mạn Luân liếc nhìn chiếc điện thoại của Tống Thanh: “Có cần tôi đưa em đi mua cái mới không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Bỏ đi, ở nhà tôi còn một chiếc dự phòng. Lúc sáng điện thoại hết pin nên tôi mới mang chiếc này đi.”
Tống Thanh suy nghĩ một lúc, điện thoại chắc là bị cà phê đổ vào rồi, nếu không thì cũng không có dịp ngấm nước.
Chẳng trách cả một ngày không thấy điện thoại kêu, thì ra là hỏng rồi.
Tống Thanh không ở lại nữa, cô nhanh chóng tạm biệt thầy Charles.
Phương Mạn Luân đột nhiên muốn làm hộ hoa sứ giả, tiễn Tống Thanh một đoạn.
Hai người lái xe trở về.
Xe của Phương Mạn Luân đi phía sau xe của Tống Thanh, hắn một mực chờ tin tức.
Hắn ta đã sắp xếp cẩn thận như vậy rồi thì không có lý nào Hà Nhật Dương không mắc câu!
Quả nhiên, đi được một nửa đường thì tin tức truyền đến.
Sau khi Phương Mạn Luân nghe được tin báo cáo thì hắn ta lập tức trả lời: “Lập tức sắp xếp người ngay, nếu như Hà Nhật Dương đã muốn gặp vậy thì hãy để cho hắn gặp! Chỉ cần để Lâm Khê có được sự tin tưởng của Hà Nhật Dương thì con đường sau này sẽ dễ đi rồi!”
Đối phương nói thông qua điện thoại: “Chúng tôi đã gửi ảnh chụp cho Hà Nhật Dương nhưng mà hình như hắn không có phản ứng gì cả.”
“Không thể không có phản ứng gì được, chắc là chờ Tống Thanh trở về thì mới có động tĩnh.” Phương Mạn Luân phủ định hoàn toàn: “Những chuyện còn lại cứ để tôi làm, cậu cứ tiếp tục theo dõi Hà Nhật Dương và Lâm Khê đi.”
Cúp máy xong, tâm trạng của Phương Mạn Luân thay đổi rất nhanh.
Nếu muốn mâu thuẫn giữ Hà Nhật Dương và Tống Thanh trở nên gay gắt, cho Lâm Khê cơ hội chen chân vào thì phải làm cho Hà Nhật Dương và Tống Thanh hoàn toàn hiểu lầm nhau.
Xem ra thì vài tấm ảnh vẫn chưa đủ sức nặng.
Không sao, hắn ta có thể ném thêm một ngọn đuốc nữa!
Phương Mạn Luân đột nhiên đạp mạnh chân phanh để phanh xe lại.
Một tiếng phanh xe chói tai, trong màn đêm quả thật là rất chói tai.
Tống Thanh nghe được tiếng phanh xe rất mạnh phía sau thì nhất thời càng thêm hoảng sợ.
Dừng xe xong, Tống Thanh nhanh chóng chạy tới: “Sư huynh, anh có sao không?”
Sắc mặt của Phương Mạn Luân đột nhiên trở nên tái nhợt, hắn nhìn Tống Thanh rồi nói: “Đột nhiên anh rất khó chịu, Thanh Thanh, xin lỗi em, anh không thể đưa em về nhà được, hơn nữa có khả năng là anh còn phải nhờ em đưa về.”
Phương Mạn Luân có bệnh sử.
Cho nên Tống Thanh không hề nghi ngờ hắn chút nào.
Tống Thanh cho rằng bệnh của Phương Mạn Luân tái phát nên bỗng nhiên lại càng sợ hơn: “Tôi đưa anh đến bệnh viện!”
“Không cần đâu.” Phương Mạn Luân vội vàng trả lời: “Đưa tôi về nhà là được rồi. Tôi chỉ hơi khó chịu một chút. Huống hồ bác sĩ gia đình của tôi hiểu rõ sức khỏe của tôi nhất, còn cần người khác phí thời gian làm gì.”
Tống Thanh nghĩ cũng có lý.
Cô nhìn hai bên đường, lần này ra ngoài Phương Mạn Luân không mang vệ sĩ cũng như trợ lý, lúc này cả trước và sau không có một cửa hàng nào, chỉ có thể dựa vào sức của cô thôi!
Tống Thanh khẽ cắn môi nói: “Được, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về!”
Đáy mắt Phương Mạn Luân hiện lên ý cười như mong đợi, hắn ta nói: “Xe của tôi không đi được nữa, tôi có thể ngồi nhờ xe của em về nhà không?”
Tống Thanh lập tức phản ứng lại: “Đương nhiên là có thể rồi, tôi đỡ anh qua đó!”
Phương Mạn Luân mở cửa xe, cả người hắn dựa vào Tống Thanh.
Tống Thanh cắn răng đứng vững, đỡ lấy hông của Phương Mạn Luân rồi đứng thẳng người dậy.
Vì để đỡ lấy Phương Mạn Luân mà cánh tay của Tống Thanh ôm chặt lấy hông của hắn ta, sự đụng chạm của cô khiến cho cơ thể của hắn ta cứng đờ trong nháy mắt.
Phản ứng của Phương Mạn Luân khiến cho Tống Thanh tưởng rằng cơ thể hắn không được khỏe.
Tống Thanh vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, không phải em cố ý đâu! Anh cố chịu thêm một tí, ở đây không có ai nữa cả nên tôi chỉ có thể ôm chặt lấy anh thôi.”
Ánh mặt của Phương Mạn Luân ở trong đêm đen lại càng lập tức trở nên u ám thêm vài phần.
Hắn ta không nhận ra được rằng giọng nói của hắn cũng thay đổi một chút: “Không sao đâu.”
Tống Thanh chầm chậm đỡ lấy hắn ta đi về phía xe của mình: “Cẩn thận một chút. Xe của tôi hơi nhỏ một chút, anh đừng để bị đụng nhé.”
Phương Mạn Luân khẽ ừ, hắn ta không nhịn được mà dời mắt sang phía Tống Thanh.
Trong bóng tối, hắn ta không thấy rõ nét mặt của cô.
Nhưng mà chóp mũi lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô.
Nó không giống như mùi hương của nước hoa mà là một loại mùi hương thanh nhã nhàn nhạt dường như không thể ngửi thấy, chắc là mùi sữa tắm và dầu gội của cô.
Thật đúng là... một cô gái sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức ngay cả nước hoa cũng không dùng.
Tống Thanh mở cửa xe ra rồi đỡ Phương Mạn Luân ngồi vào trong.
Đột nhiên Phương Mạn Luân trượt chân một cái, Tống Thanh đỡ lấy đối phương theo bản năng: “Cẩn thận...”
Cô không ngờ rằng Phương Mạn Luân còn nặng hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, Tống Thanh không kéo lấy Phương Mạn Luân mà ngã vào trong lòng đối phương.
“A, tôi xin lỗi!” Tống Thanh nhất thời cuống lên, cô giơ tay chống xuống bên tai Phương Mạn Luân để đứng dậy.
Phương Mạn Luân ngẩn người tại chỗ.
Va chạm vừa nãy khiến cho hắn ấm áp cả cõi lòng, trái tim hắn không chịu khống chế nữa mà đập mạnh một cái.
Chuyện gì xảy ra thế?
Tại sao lại như vậy chứ?
Tống Thanh tránh ra rất nhanh.
Dường như chỉ mới chạm vào thì liền kéo dãn khoảng cách ngay.
Ngọn đèn bên trong xe rất tối, có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau nhưng mà mắt thì không thể nào thấy rõ.
Tống Thanh thấy Phương Mạn Luân không nói gì thì lập tức xin lỗi không ngừng: “Thật xin lỗi, tôi không nên kéo anh. Bây giờ tôi sẽ đưa anh về nhà ngay.”
Ánh mắt của Phương Mạn Luân lóe lên một cái sau đó chầm chậm trả lời: “Được...”
Lúc này thì Tống Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức lùi sang bên ghế lái, cô xoay người về phía tay lái rồi lập tức khởi động xe.
“Anh nói địa chỉ cho tôi biết đi, có thể tôi cần chỉ đường một chút.” Tống Thanh lập tức chọn chỉ đường rồi nhanh chóng định ra đường đi.
Phương Mạn Luân lấy lại bình tĩnh, rồi hắn ta nói địa chỉ cho Tống Thanh.
Hắn vốn muốn đưa Tống Thanh đến một tòa biệt thự rồi giam lỏng cô, nhưng chỉ trong chớp mắt đó, tâm trạng của hắn ta liền thay đổi rất nhanh nên hắn ta đã nói địa chỉ nơi mình ở cho Tống Thanh.
Lâm Khê dựa theo kịch bản mà đối phương đã chuẩn bị sẵn, cô ta tiếp tục nói: “Anh Nhật Dương, có phải anh ghét bỏ vì nhà em nghèo quá nên sẽ không thèm để ý đến em nữa phải không?”
Hà Nhật Dương từ vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ đột nhiên cười lên một cách nhiệt tình: “Sao lại thế chứ?”
Đương nhiên là hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta rồi!
Cứ diễn trò đi!
Hắn nhỡ rất rõ ràng, lúc đó tiểu thiên sứ nói với hắn rằng ba của cô ta được người ta gọi là ông chủ Lâm!
Ở trong hoàn cảnh đấy mà có thể được người ta gọi là ông chủ thì làm sao lại là người nghèo được chứ?
Tiểu thiên sứ đã dán băng cá nhân cho hắn không phải vì nhà nghèo mà là vì tiểu thiên sứ cho rằng băng cá nhân là vạn năng, bất kể là loại vết thương gì thì chỉ cần dán băng cá nhân lên thì đều có thể khỏi hẳn!
Về điểm này, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nói với ai cả.
Vậy thì, đối phương chắc chắn sẽ không biết chi tiết này.
Lâm Khê quả nhiên là được người khác sắp xếp đến đây.
Thú vị thật.
Hắn bỗng nhiên rất mong chờ màn kịch tiếp theo.
“Ba em bây giờ thế nào rồi?” Hà Nhật Dương nói một cách không nhanh không chậm: “Lúc nào có thời gian thì gặp nhau một chút.”
Lâm Khê tự nhiên đỏ mặt, cô ta nhăn nhó: “Đáng ghét, anh Nhật Dương, nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp trưởng bối rồi, không được đâu?”
“Vì sao lại không được?” Hà Nhật Dương cười rất thoải mái: “Em đã ở bên cạnh anh lâu như vậy rồi, bây giờ cũng đến lúc anh nên gặp ba em rồi.”
Lâm Khê không chắc chắn mà nhìn Hà Nhật Dương: “Anh Nhật Dương, anh nghiêm túc đấy à?”
Hà Nhật Dương đột nhiên xích lại gần, đôi mắt phượng của hắn ta nhìn Lâm Khê không chớp mắt: “Em nói xem?”
Đây là lần đầu tiên Hà Nhật Dương chủ động tiến lại gần.
Lâm Khê nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Hà Nhật Dương chợt tới gần thì trái tim cô ta đập nhanh hơn trong nháy mắt!
Ánh mắt của Lâm Khê đảo qua đảo lại nhìn Hà Nhật Dương.
Chỉ trong chớp mắt như thế mà Lâm Khê đột nhiên lóe lên một tia hy vọng.
Nếu như cô ta đúng là người mà Hà Nhật Dương tìm thì tốt biết mấy.
Không, hiện tại cô ta chính là người đó!
Chỉ cần cô ta cắn chặt răng, nhất quyết cho rằng cô ta là người mà Hà Nhật Dương cần tìm.
Như vậy thì, có phải là cô ta sẽ nhận được sự cưng chiều của Hà Nhật Dương một cách chân chính không?
Như vậy thì, có phải là cô ta có thể chen vào chỗ của Lâm Thanh một cách chân chính sau đó trở thành phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị không?
Lâm Khê nói chuyện như đang nằm mơ: “Được ạ, em phải nói trước với người nhà một tiếng mới được ạ.”
“Đương nhiên.” Hà Nhật Dương đột nhiên nhấc tay lên, chỉnh mái tóc rối bời của Lâm Khê sang một bên để lộ ra một nửa gương mặt.
Lâm Khê cho rằng Hà Nhật Dương muốn hôn cô ta nên lập tức nhắm mắt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ngửa mặt lên chờ đợi nụ hôn của Lâm Khê, Hà Nhật Dương cười lên một cách trào phúng, đôi mắt phượng hiện lên ý lạnh.
Cô ta mà cũng xứng ư?
Hà Nhật Dương lập tức thu người về rồi quay người rời đi.
Lâm Khê chờ một lúc lâu mà vẫn không chờ được nụ hôn của Hà Nhật Dương.
Cô ta mù mờ mở mắt ra thì phát hiện ra phòng khách sớm đã không còn một bóng người rồi!
Lâm Khê lập tức kịp phản ứng, cô ta bị Hà Nhật Dương đùa giỡn!
Lâm Khê tức giận đứng lên, xì một cái rồi nói lầm bầm: “Chờ đến lúc tôi thành công rồi, xem thử tôi sẽ trừng trị anh như thế nào! Tống Thanh tính là gì chứ? Chỉ cần tôi cứ một mực khẳng định thân phận này thì xem thử ai dám làm gì tôi!”
Charles khen không dứt miệng về tay nghề của Tống Thanh.
“Thanh Thanh, kỹ thuật của em đúng là rất tốt, em có muốn sang Mỹ mở một nhà hàng không? Nhất định làm ăn sẽ rất tốt.” Charles mặt mày hớn hở nếm thử: “Mùi vị này thật tuyệt, ngon hơn nhiều so với cái mà thầy đã ăn ở Mỹ.”
Tống Thanh bật cười: “Rất nhiều nhà hàng Trung Hoa ở nước ngoài vì để phù hợp với khẩu vị của người phương tây nên đã tiến hành biến đổi. Vì vậy mà, những nhà hàng có thể duy trì toàn bộ mùi vị nguyên bản rất ít. Nhưng mà, thầy ơi, em vẫn thích thiết kế hơn, em không có hứng thú đối với việc mở nhà hàng Trung Hoa.”
Charles cười phá lên.
“Nhưng mà, trong lúc này mà có thể được ăn những món ăn Trung Hoa như thế là thầy đã thỏa mãn lắm rồi.” Charles cảm khái mà nói: “Ta đã từng này tuổi rồi, không biết còn có thể ăn được bao nhiêu năm nữa.”
Phương Mạn Luân ngồi bên cạnh buông đũa xuống, hắn cười nói: “Vậy thì thầy ở lại Trung Quốc luôn là được rồi. Thầy thích ăn cái gì thì em sẽ đưa thầy đi ăn.”
Charles khoát tay: “Em là người thừa kế của Nhà họ Phương, em bận rộn như thế thì làm sao mà thầy có thể làm phiền em được chứ? Bên cạnh thầy có Thanh Thanh là đủ rồi, Thanh Thanh không bận như em.”
Tống Thanh gật đầu: “Vâng, có em ở đây là đủ rồi! Thầy muốn ăn cái gì thì em sẽ làm cho thầy ăn!”
Ăn cơm xong, Phương Mạn Luân thực sự vén tay áo lên đi vào nhà bếp để rửa bát.
Tống Thanh thì quấn quýt lấy Charles để nghe giảng tiếp.
Phương Mạn Luân thấy Tống Thanh nằm bò xuống trước bàn ăn, bộ dạng rất nghiêm túc khiến cho hắn ta không nhịn được mà dừng tay lại một chút.
Hắn không thể không thừa nhận.
Tống Thanh là một người phụ nữ khiến người ta thực sự không thể ghét nổi.
Lúc cần sôi nổi thì sôi nổi, lúc cần yên lặng thì yên lặng.
Không kiêu không vội, không nhanh không chậm.
Ánh mắt của cô dường như có một loại năng lượng đặc biệt, có thể khiến một người đang nóng nảy bỗng nhiên bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Nghỉ ngơi được một lúc thì Tống Thanh lấy điện thoại ra, nhấn một lúc lâu nhưng không hề có phản ứng, cô không nhịn được mà nói: “Ơ kìa, điện thoại của con hỏng mất rồi! May là chiếc điện thoại này không phải chiếc điện thoại của Hà Nhật Dương mua cho con, nếu không thì phiền to rồi.”
Phương Mạn Luân liếc nhìn chiếc điện thoại của Tống Thanh: “Có cần tôi đưa em đi mua cái mới không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Bỏ đi, ở nhà tôi còn một chiếc dự phòng. Lúc sáng điện thoại hết pin nên tôi mới mang chiếc này đi.”
Tống Thanh suy nghĩ một lúc, điện thoại chắc là bị cà phê đổ vào rồi, nếu không thì cũng không có dịp ngấm nước.
Chẳng trách cả một ngày không thấy điện thoại kêu, thì ra là hỏng rồi.
Tống Thanh không ở lại nữa, cô nhanh chóng tạm biệt thầy Charles.
Phương Mạn Luân đột nhiên muốn làm hộ hoa sứ giả, tiễn Tống Thanh một đoạn.
Hai người lái xe trở về.
Xe của Phương Mạn Luân đi phía sau xe của Tống Thanh, hắn một mực chờ tin tức.
Hắn ta đã sắp xếp cẩn thận như vậy rồi thì không có lý nào Hà Nhật Dương không mắc câu!
Quả nhiên, đi được một nửa đường thì tin tức truyền đến.
Sau khi Phương Mạn Luân nghe được tin báo cáo thì hắn ta lập tức trả lời: “Lập tức sắp xếp người ngay, nếu như Hà Nhật Dương đã muốn gặp vậy thì hãy để cho hắn gặp! Chỉ cần để Lâm Khê có được sự tin tưởng của Hà Nhật Dương thì con đường sau này sẽ dễ đi rồi!”
Đối phương nói thông qua điện thoại: “Chúng tôi đã gửi ảnh chụp cho Hà Nhật Dương nhưng mà hình như hắn không có phản ứng gì cả.”
“Không thể không có phản ứng gì được, chắc là chờ Tống Thanh trở về thì mới có động tĩnh.” Phương Mạn Luân phủ định hoàn toàn: “Những chuyện còn lại cứ để tôi làm, cậu cứ tiếp tục theo dõi Hà Nhật Dương và Lâm Khê đi.”
Cúp máy xong, tâm trạng của Phương Mạn Luân thay đổi rất nhanh.
Nếu muốn mâu thuẫn giữ Hà Nhật Dương và Tống Thanh trở nên gay gắt, cho Lâm Khê cơ hội chen chân vào thì phải làm cho Hà Nhật Dương và Tống Thanh hoàn toàn hiểu lầm nhau.
Xem ra thì vài tấm ảnh vẫn chưa đủ sức nặng.
Không sao, hắn ta có thể ném thêm một ngọn đuốc nữa!
Phương Mạn Luân đột nhiên đạp mạnh chân phanh để phanh xe lại.
Một tiếng phanh xe chói tai, trong màn đêm quả thật là rất chói tai.
Tống Thanh nghe được tiếng phanh xe rất mạnh phía sau thì nhất thời càng thêm hoảng sợ.
Dừng xe xong, Tống Thanh nhanh chóng chạy tới: “Sư huynh, anh có sao không?”
Sắc mặt của Phương Mạn Luân đột nhiên trở nên tái nhợt, hắn nhìn Tống Thanh rồi nói: “Đột nhiên anh rất khó chịu, Thanh Thanh, xin lỗi em, anh không thể đưa em về nhà được, hơn nữa có khả năng là anh còn phải nhờ em đưa về.”
Phương Mạn Luân có bệnh sử.
Cho nên Tống Thanh không hề nghi ngờ hắn chút nào.
Tống Thanh cho rằng bệnh của Phương Mạn Luân tái phát nên bỗng nhiên lại càng sợ hơn: “Tôi đưa anh đến bệnh viện!”
“Không cần đâu.” Phương Mạn Luân vội vàng trả lời: “Đưa tôi về nhà là được rồi. Tôi chỉ hơi khó chịu một chút. Huống hồ bác sĩ gia đình của tôi hiểu rõ sức khỏe của tôi nhất, còn cần người khác phí thời gian làm gì.”
Tống Thanh nghĩ cũng có lý.
Cô nhìn hai bên đường, lần này ra ngoài Phương Mạn Luân không mang vệ sĩ cũng như trợ lý, lúc này cả trước và sau không có một cửa hàng nào, chỉ có thể dựa vào sức của cô thôi!
Tống Thanh khẽ cắn môi nói: “Được, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về!”
Đáy mắt Phương Mạn Luân hiện lên ý cười như mong đợi, hắn ta nói: “Xe của tôi không đi được nữa, tôi có thể ngồi nhờ xe của em về nhà không?”
Tống Thanh lập tức phản ứng lại: “Đương nhiên là có thể rồi, tôi đỡ anh qua đó!”
Phương Mạn Luân mở cửa xe, cả người hắn dựa vào Tống Thanh.
Tống Thanh cắn răng đứng vững, đỡ lấy hông của Phương Mạn Luân rồi đứng thẳng người dậy.
Vì để đỡ lấy Phương Mạn Luân mà cánh tay của Tống Thanh ôm chặt lấy hông của hắn ta, sự đụng chạm của cô khiến cho cơ thể của hắn ta cứng đờ trong nháy mắt.
Phản ứng của Phương Mạn Luân khiến cho Tống Thanh tưởng rằng cơ thể hắn không được khỏe.
Tống Thanh vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, không phải em cố ý đâu! Anh cố chịu thêm một tí, ở đây không có ai nữa cả nên tôi chỉ có thể ôm chặt lấy anh thôi.”
Ánh mặt của Phương Mạn Luân ở trong đêm đen lại càng lập tức trở nên u ám thêm vài phần.
Hắn ta không nhận ra được rằng giọng nói của hắn cũng thay đổi một chút: “Không sao đâu.”
Tống Thanh chầm chậm đỡ lấy hắn ta đi về phía xe của mình: “Cẩn thận một chút. Xe của tôi hơi nhỏ một chút, anh đừng để bị đụng nhé.”
Phương Mạn Luân khẽ ừ, hắn ta không nhịn được mà dời mắt sang phía Tống Thanh.
Trong bóng tối, hắn ta không thấy rõ nét mặt của cô.
Nhưng mà chóp mũi lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô.
Nó không giống như mùi hương của nước hoa mà là một loại mùi hương thanh nhã nhàn nhạt dường như không thể ngửi thấy, chắc là mùi sữa tắm và dầu gội của cô.
Thật đúng là... một cô gái sạch sẽ.
Sạch sẽ đến mức ngay cả nước hoa cũng không dùng.
Tống Thanh mở cửa xe ra rồi đỡ Phương Mạn Luân ngồi vào trong.
Đột nhiên Phương Mạn Luân trượt chân một cái, Tống Thanh đỡ lấy đối phương theo bản năng: “Cẩn thận...”
Cô không ngờ rằng Phương Mạn Luân còn nặng hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, Tống Thanh không kéo lấy Phương Mạn Luân mà ngã vào trong lòng đối phương.
“A, tôi xin lỗi!” Tống Thanh nhất thời cuống lên, cô giơ tay chống xuống bên tai Phương Mạn Luân để đứng dậy.
Phương Mạn Luân ngẩn người tại chỗ.
Va chạm vừa nãy khiến cho hắn ấm áp cả cõi lòng, trái tim hắn không chịu khống chế nữa mà đập mạnh một cái.
Chuyện gì xảy ra thế?
Tại sao lại như vậy chứ?
Tống Thanh tránh ra rất nhanh.
Dường như chỉ mới chạm vào thì liền kéo dãn khoảng cách ngay.
Ngọn đèn bên trong xe rất tối, có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau nhưng mà mắt thì không thể nào thấy rõ.
Tống Thanh thấy Phương Mạn Luân không nói gì thì lập tức xin lỗi không ngừng: “Thật xin lỗi, tôi không nên kéo anh. Bây giờ tôi sẽ đưa anh về nhà ngay.”
Ánh mắt của Phương Mạn Luân lóe lên một cái sau đó chầm chậm trả lời: “Được...”
Lúc này thì Tống Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức lùi sang bên ghế lái, cô xoay người về phía tay lái rồi lập tức khởi động xe.
“Anh nói địa chỉ cho tôi biết đi, có thể tôi cần chỉ đường một chút.” Tống Thanh lập tức chọn chỉ đường rồi nhanh chóng định ra đường đi.
Phương Mạn Luân lấy lại bình tĩnh, rồi hắn ta nói địa chỉ cho Tống Thanh.
Hắn vốn muốn đưa Tống Thanh đến một tòa biệt thự rồi giam lỏng cô, nhưng chỉ trong chớp mắt đó, tâm trạng của hắn ta liền thay đổi rất nhanh nên hắn ta đã nói địa chỉ nơi mình ở cho Tống Thanh.