Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1290
Chương 1290
Tranh Tranh vẫn có chút không yên tâm, ôm lấy Vệ Cương nói: “Vậy anh dự định khi nào về nhà?”
“Trong hai ngày này thôi.” Vệ Cương hôn lên trán của Tranh Tranh nói: “Không còn sớm nữa rồi, ngủ đi em.”
Lúc này Tranh Tranh mới hài lòng nằm trong vòng bàn tay của Vệ Cương ngủ thiếp đi.
Tranh Tranh biến mất suốt ba ngày cuối cùng cũng quay về căn hộ của mình.
Văn Gian Thanh ôm lấy một cuốn sách, ngồi trước cửa sổ không thèm ngoảnh đầu qua nhìn cô.
Tranh Tranh cảm thấy chột dạ mở miệng nói: “Em đã về rồi... em mang bữa sáng về cho anh nè... em... mấy ngày nay em cứ đi theo đoàn làm phim suốt, nhất thời không thể chăm sóc cho anh, em xin lỗi!”
“Vậy sao?” Văn Gian Thanh cuối cùng cũng từ từ ngước đầu lên nhìn Tranh Tranh: “Cho nên tôi gửi tin nhắn cho cô, nói tôi bệnh rồi, nhưng cô vẫn không có thời gian ngó ngàng tới một lần, cũng không có thời gian trả lời tin nhắn sao? Trên người tôi không còn một đồng cắc nào, cô cũng không hề lo lắng cho tôi, có phải không?”
Tranh Tranh đột nhiên gượng gạo trả lời: “Không phải anh vẫn đang rất khỏe sao? Anh thân là đại thiếu gia con nhà giàu, anh quen biết nhiều người như vậy, em biết anh nhất định sẽ có cách mà...”
Trái tim của Văn Gian Thanh, đã dần dần chết đi rồi, nên giọng điệu cũng trở nên mỉa mai hẳn lên: “Vậy sao?”
Tranh Tranh đứng ngay tại chỗ, ánh mắt của cô có chút hoang mang: “Được rồi Gian Thanh à, anh đừng nói những lời này nữa. Em có chút mệt, em vào nghỉ ngơi một chút đây...”
Vừa dứt lời, Tranh Tranh lập tức xoay người đẩy cửa phòng ngủ vào trong, nhưng phát hiện cánh cửa đã bị khóa lại, không cách nào đi vào được nữa.
Tranh Tranh đột nhiên có chút tức giận: “Ý của anh là sao? Chìa khóa đâu rồi?”
“Tranh Tranh, chúng ta hãy nói chuyện với nhau đàng hoàng đi.” Văn Gian Thanh bình tĩnh nhìn Tranh Tranh nói: “Có một số chuyện, có phải cô nên giải thích với tôi rồi không?”
Tranh Tranh tức giận đi đến trước mặt Văn Gian Thanh, ngồi xuống đối diện với anh nói: “Nói đi, anh muốn nói gì với tôi? Tôi rất mệt mỏi, phiền anh nói nhanh chút xíu!”
Văn Gian Thanh cứ bình tĩnh đưa tập tài liệu trong tay cho Tranh Tranh: “Đây là thông tin mà tôi cho người điều tra được, chứ không phải người nhà đưa cho tôi. Cô nói đúng, tôi thân là thiếu gia của nhà họ Văn, quả thật là có rất nhiều đường lối, tài nguyên và các mối quan hệ. Dù không dựa vào người nhà, thì tôi vẫn có thể điều tra ra rất nhiều chuyện. Trước kia tôi chưa từng nghi ngờ qua từng câu nói của cô, nhưng mà, cô không cảm thấy hành vi của cô bây giờ rất khác thường sao? Có phải cô nên giải thích với tôi, mấy ngày nay rốt cuộc cô đã đi đâu, gặp ai, còn quá khứ ngày xưa của cô rốt cuộc là như thế nào?”
Trái tim của Tranh Tranh co thắt lại!
Văn Gian Thanh rốt cuộc đã biết được chuyện gì?
Tại sao anh ta lại nói những lời như vậy?
Tranh Tranh vội vàng cầm lấy tập tài liệu trên bàn, nhanh chóng lật ra xem một lần.
Đợi đến khi xem xong, thì sắc mặt của cô ta đã thay đổi hoàn toàn!
Trên đó liệt kê rất rõ ràng tất cả những thông tin từ nhỏ đến lớn của cô!
Bao gồm mấy ngày nay cô đã ở khách sạn nào, cũng được liệt kê một cách rõ ràng!
Tranh Tranh cảm thấy bất ổn vô cùng.
Dường như cô ta đã rất khó có thể tin vào những điều đang diễn ra trước mặt!
Làm cách nào Văn Gian Thanh lại làm được như vậy?
Sao anh ta có thể biết được nhiều chuyện như vậy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế?
“Anh... anh đã làm cách nào vậy?” Khi Tranh Tranh đối diện với sự thật rành rành trước mặt, thì quả nhiên cô ta đã ủ rũ hẳn lên.
Văn Gian Thanh cười mỉa mai: “Xem ra, những thông tin này đều là thật hết sao?”
Tranh Tranh mở miệng ra muốn phản bác lại, nhưng lại không nói thêm được một chữ nào nữa.
Văn Gian Thanh mở miệng dùng tiếng anh nói với cô ta “Nếu bây giờ cô vẫn còn yêu tôi, thì cô hãy trả lời tôi, tại sao cô lại lừa dối tôi? Tại sao cô lại tạo nên những lời nói dối đó?”
Tranh Tranh ngơ ngác một hồi, cô ấy không hiểu một chữ nào cả!
Làm sao cô ấy trả lời được?
Văn Gian Thanh nhìn thấy sắc mặt của Tranh Tranh, chợt hiểu ra hết tất cả.
Trái tim của Văn Gian Thanh lại nguội thêm mấy phân nữa.
Ai cũng nói trái tim của một người, sẽ từ từ nguội lạnh đi.
Những biểu hiện trong mấy ngày nay của Tranh Tranh, quả thật đã làm tổn thương trái tim của Văn Gian Thanh đến tột cùng rồi.
Bây giờ cô ta cứ mang theo bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng này, khiến trái tim của Văn Gian Thanh, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
“Anh, anh nói gì?” Tranh Tranh bối rối nhìn Văn Gian Thanh: “Anh nói tiếng Việt đi!”
Văn Gian Thanh khẽ cười lên, anh lắc đầu trong vô vọng nói: “Tranh Tranh, cô thật sự không muốn giải thích thêm chút nào sao?”
“Có gì phải giải thích chứ? Dù sao thì anh cũng đã nghi ngờ tôi và tìm người điều tra tôi rồi.” Tranh Tranh cứ mở miệng nói với một nét mặt tôi không có lỗi, anh nghi ngờ tôi thì chính là lỗi của anh: “Nếu việc đã như thế này, vậy thì cứ như vậy đi. Thật ra, tôi cũng cảm thấy chúng ta không thích hợp với nhau. Tôi lớn hơn anh bốn tuổi, anh quá nhỏ tuổi rồi. Đúng, là tôi đã lừa dối anh. Nhưng mà, tôi cũng không lừa dối anh điều gì cả! Tôi chỉ là tiêu hết một chút tiền của anh mà thôi, tôi vẫn chưa hề sờ mó gì đến anh mà. Anh còn nhỏ tuổi quá, tôi không nỡ ra tay...”
“Haha, nên tôi phải cám ơn sự không sờ mó của cô sao?” Văn Gian Thanh cũng cười theo: “Những món tiền đó, đối với tôi không đáng là bao. Thôi được, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Tranh Tranh nghe thấy Văn Gian Thanh nói như vậy, bèn lột bỏ hết tất cả những lớp mặt nạ của mình nói: “Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi cũng không còn gì để nói nữa rồi. Vậy thì chia tay đi. Dù sao thì bây giờ anh cũng rất khó khăn. Anh hãy trở về làm đại thiếu gia của anh đi! Những đại thiếu gia phải dựa vào người nhà mới có thể sinh sống như anh, thì chúng ta vẫn không hề thích hợp với nhau chút nào!”
Văn Gian Thanh hình như còn tưởng mình đã nghe nhầm!
Không sai anh ấy thật sự phải dựa vào người nhà!
Nhưng anh ấy không phải loại rời khỏi nhà thì không thể sinh tồn được nữa.
Anh ấy không có tiền, là bởi vì anh ấy đã tự cắt đứt hết những đường lui của mình rồi.
Anh ấy chỉ muốn chứng minh cho tình yêu của mình, nhưng rốt cuộc lại là chứng minh anh ấy có mắt mà không tròng sao?
Văn Gian Thanh chợt cười ha hả lên, nụ cười cực kỳ chế giễu.
Tranh Tranh cũng không khờ, cô ta vẫn hiểu được sự chế giễu của Văn Gian Thanh.
“Được rồi, tôi cũng sẽ không nhiều lời với anh nữa.” Tranh Tranh cầm lấy những thứ đồ của mình, xoay người đi ra bên ngoài: “Bắt đầu từ giờ phút này, tôi và anh đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi.”
Khi Tranh Tranh đi đến cửa, thì Văn Gian Thanh khẽ mở miệng nói: “Đúng vậy, cô đã không còn gì để nói với tôi, không còn quan hệ gì với tôi, là bởi vì cô đã có quan hệ với tên Vệ Cương đó rồi chứ gì?”
Bước chân của Tranh Tranh dừng lại, cô xoay đầu qua nhìn Văn Gian Thanh với một biểu cảm khó tin. Trên mặt còn mang chút kinh ngạc: “Sao anh biết được?”
Văn Gian Thanh đột nhiên cười phá lên, dần dần nước mắt cứ tuôn ra từ trong khóe mắt.
Sao anh ta biết được ư?
Đương nhiên anh ta biết rồi!
Đúng tối ngày hôm qua Hạ Thẩm Châu đã gửi hết tất cả mọi thứ qua rồi.
Bao gồm tất cả quá khứ của Tranh Tranh, và tất cả những điều liên quan đến Vệ Cương bây giờ, và còn đoạn thu âm đoạn ghi hình mà Vệ Cương đã thu lại!
Đợi đến khi Văn Gian Thanh nhìn thấy những chứng cứ này, thì mới hiểu ra sự xấu xa của con người.
Thì ra, mục đích thật sự của một người, nhiều khi sẽ khó coi như vậy.
Văn Gian Thanh khẽ mở miệng nói: “Tôi nghĩ, có một số chuyện, tôi cũng nên nói cho cô biết.”
Trong đầu Tranh Tranh lướt qua một dự đoán bất ổn.
Cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hình như thật sự đã có chuyện xảy ra rồi!
Nỗi bất an trong đầu, khiến Tranh Tranh đột nhiên mất hết dũng khí rời khỏi căn phòng.
Tranh Tranh vẫn có chút không yên tâm, ôm lấy Vệ Cương nói: “Vậy anh dự định khi nào về nhà?”
“Trong hai ngày này thôi.” Vệ Cương hôn lên trán của Tranh Tranh nói: “Không còn sớm nữa rồi, ngủ đi em.”
Lúc này Tranh Tranh mới hài lòng nằm trong vòng bàn tay của Vệ Cương ngủ thiếp đi.
Tranh Tranh biến mất suốt ba ngày cuối cùng cũng quay về căn hộ của mình.
Văn Gian Thanh ôm lấy một cuốn sách, ngồi trước cửa sổ không thèm ngoảnh đầu qua nhìn cô.
Tranh Tranh cảm thấy chột dạ mở miệng nói: “Em đã về rồi... em mang bữa sáng về cho anh nè... em... mấy ngày nay em cứ đi theo đoàn làm phim suốt, nhất thời không thể chăm sóc cho anh, em xin lỗi!”
“Vậy sao?” Văn Gian Thanh cuối cùng cũng từ từ ngước đầu lên nhìn Tranh Tranh: “Cho nên tôi gửi tin nhắn cho cô, nói tôi bệnh rồi, nhưng cô vẫn không có thời gian ngó ngàng tới một lần, cũng không có thời gian trả lời tin nhắn sao? Trên người tôi không còn một đồng cắc nào, cô cũng không hề lo lắng cho tôi, có phải không?”
Tranh Tranh đột nhiên gượng gạo trả lời: “Không phải anh vẫn đang rất khỏe sao? Anh thân là đại thiếu gia con nhà giàu, anh quen biết nhiều người như vậy, em biết anh nhất định sẽ có cách mà...”
Trái tim của Văn Gian Thanh, đã dần dần chết đi rồi, nên giọng điệu cũng trở nên mỉa mai hẳn lên: “Vậy sao?”
Tranh Tranh đứng ngay tại chỗ, ánh mắt của cô có chút hoang mang: “Được rồi Gian Thanh à, anh đừng nói những lời này nữa. Em có chút mệt, em vào nghỉ ngơi một chút đây...”
Vừa dứt lời, Tranh Tranh lập tức xoay người đẩy cửa phòng ngủ vào trong, nhưng phát hiện cánh cửa đã bị khóa lại, không cách nào đi vào được nữa.
Tranh Tranh đột nhiên có chút tức giận: “Ý của anh là sao? Chìa khóa đâu rồi?”
“Tranh Tranh, chúng ta hãy nói chuyện với nhau đàng hoàng đi.” Văn Gian Thanh bình tĩnh nhìn Tranh Tranh nói: “Có một số chuyện, có phải cô nên giải thích với tôi rồi không?”
Tranh Tranh tức giận đi đến trước mặt Văn Gian Thanh, ngồi xuống đối diện với anh nói: “Nói đi, anh muốn nói gì với tôi? Tôi rất mệt mỏi, phiền anh nói nhanh chút xíu!”
Văn Gian Thanh cứ bình tĩnh đưa tập tài liệu trong tay cho Tranh Tranh: “Đây là thông tin mà tôi cho người điều tra được, chứ không phải người nhà đưa cho tôi. Cô nói đúng, tôi thân là thiếu gia của nhà họ Văn, quả thật là có rất nhiều đường lối, tài nguyên và các mối quan hệ. Dù không dựa vào người nhà, thì tôi vẫn có thể điều tra ra rất nhiều chuyện. Trước kia tôi chưa từng nghi ngờ qua từng câu nói của cô, nhưng mà, cô không cảm thấy hành vi của cô bây giờ rất khác thường sao? Có phải cô nên giải thích với tôi, mấy ngày nay rốt cuộc cô đã đi đâu, gặp ai, còn quá khứ ngày xưa của cô rốt cuộc là như thế nào?”
Trái tim của Tranh Tranh co thắt lại!
Văn Gian Thanh rốt cuộc đã biết được chuyện gì?
Tại sao anh ta lại nói những lời như vậy?
Tranh Tranh vội vàng cầm lấy tập tài liệu trên bàn, nhanh chóng lật ra xem một lần.
Đợi đến khi xem xong, thì sắc mặt của cô ta đã thay đổi hoàn toàn!
Trên đó liệt kê rất rõ ràng tất cả những thông tin từ nhỏ đến lớn của cô!
Bao gồm mấy ngày nay cô đã ở khách sạn nào, cũng được liệt kê một cách rõ ràng!
Tranh Tranh cảm thấy bất ổn vô cùng.
Dường như cô ta đã rất khó có thể tin vào những điều đang diễn ra trước mặt!
Làm cách nào Văn Gian Thanh lại làm được như vậy?
Sao anh ta có thể biết được nhiều chuyện như vậy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế?
“Anh... anh đã làm cách nào vậy?” Khi Tranh Tranh đối diện với sự thật rành rành trước mặt, thì quả nhiên cô ta đã ủ rũ hẳn lên.
Văn Gian Thanh cười mỉa mai: “Xem ra, những thông tin này đều là thật hết sao?”
Tranh Tranh mở miệng ra muốn phản bác lại, nhưng lại không nói thêm được một chữ nào nữa.
Văn Gian Thanh mở miệng dùng tiếng anh nói với cô ta “Nếu bây giờ cô vẫn còn yêu tôi, thì cô hãy trả lời tôi, tại sao cô lại lừa dối tôi? Tại sao cô lại tạo nên những lời nói dối đó?”
Tranh Tranh ngơ ngác một hồi, cô ấy không hiểu một chữ nào cả!
Làm sao cô ấy trả lời được?
Văn Gian Thanh nhìn thấy sắc mặt của Tranh Tranh, chợt hiểu ra hết tất cả.
Trái tim của Văn Gian Thanh lại nguội thêm mấy phân nữa.
Ai cũng nói trái tim của một người, sẽ từ từ nguội lạnh đi.
Những biểu hiện trong mấy ngày nay của Tranh Tranh, quả thật đã làm tổn thương trái tim của Văn Gian Thanh đến tột cùng rồi.
Bây giờ cô ta cứ mang theo bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng này, khiến trái tim của Văn Gian Thanh, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
“Anh, anh nói gì?” Tranh Tranh bối rối nhìn Văn Gian Thanh: “Anh nói tiếng Việt đi!”
Văn Gian Thanh khẽ cười lên, anh lắc đầu trong vô vọng nói: “Tranh Tranh, cô thật sự không muốn giải thích thêm chút nào sao?”
“Có gì phải giải thích chứ? Dù sao thì anh cũng đã nghi ngờ tôi và tìm người điều tra tôi rồi.” Tranh Tranh cứ mở miệng nói với một nét mặt tôi không có lỗi, anh nghi ngờ tôi thì chính là lỗi của anh: “Nếu việc đã như thế này, vậy thì cứ như vậy đi. Thật ra, tôi cũng cảm thấy chúng ta không thích hợp với nhau. Tôi lớn hơn anh bốn tuổi, anh quá nhỏ tuổi rồi. Đúng, là tôi đã lừa dối anh. Nhưng mà, tôi cũng không lừa dối anh điều gì cả! Tôi chỉ là tiêu hết một chút tiền của anh mà thôi, tôi vẫn chưa hề sờ mó gì đến anh mà. Anh còn nhỏ tuổi quá, tôi không nỡ ra tay...”
“Haha, nên tôi phải cám ơn sự không sờ mó của cô sao?” Văn Gian Thanh cũng cười theo: “Những món tiền đó, đối với tôi không đáng là bao. Thôi được, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Tranh Tranh nghe thấy Văn Gian Thanh nói như vậy, bèn lột bỏ hết tất cả những lớp mặt nạ của mình nói: “Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi cũng không còn gì để nói nữa rồi. Vậy thì chia tay đi. Dù sao thì bây giờ anh cũng rất khó khăn. Anh hãy trở về làm đại thiếu gia của anh đi! Những đại thiếu gia phải dựa vào người nhà mới có thể sinh sống như anh, thì chúng ta vẫn không hề thích hợp với nhau chút nào!”
Văn Gian Thanh hình như còn tưởng mình đã nghe nhầm!
Không sai anh ấy thật sự phải dựa vào người nhà!
Nhưng anh ấy không phải loại rời khỏi nhà thì không thể sinh tồn được nữa.
Anh ấy không có tiền, là bởi vì anh ấy đã tự cắt đứt hết những đường lui của mình rồi.
Anh ấy chỉ muốn chứng minh cho tình yêu của mình, nhưng rốt cuộc lại là chứng minh anh ấy có mắt mà không tròng sao?
Văn Gian Thanh chợt cười ha hả lên, nụ cười cực kỳ chế giễu.
Tranh Tranh cũng không khờ, cô ta vẫn hiểu được sự chế giễu của Văn Gian Thanh.
“Được rồi, tôi cũng sẽ không nhiều lời với anh nữa.” Tranh Tranh cầm lấy những thứ đồ của mình, xoay người đi ra bên ngoài: “Bắt đầu từ giờ phút này, tôi và anh đã không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi.”
Khi Tranh Tranh đi đến cửa, thì Văn Gian Thanh khẽ mở miệng nói: “Đúng vậy, cô đã không còn gì để nói với tôi, không còn quan hệ gì với tôi, là bởi vì cô đã có quan hệ với tên Vệ Cương đó rồi chứ gì?”
Bước chân của Tranh Tranh dừng lại, cô xoay đầu qua nhìn Văn Gian Thanh với một biểu cảm khó tin. Trên mặt còn mang chút kinh ngạc: “Sao anh biết được?”
Văn Gian Thanh đột nhiên cười phá lên, dần dần nước mắt cứ tuôn ra từ trong khóe mắt.
Sao anh ta biết được ư?
Đương nhiên anh ta biết rồi!
Đúng tối ngày hôm qua Hạ Thẩm Châu đã gửi hết tất cả mọi thứ qua rồi.
Bao gồm tất cả quá khứ của Tranh Tranh, và tất cả những điều liên quan đến Vệ Cương bây giờ, và còn đoạn thu âm đoạn ghi hình mà Vệ Cương đã thu lại!
Đợi đến khi Văn Gian Thanh nhìn thấy những chứng cứ này, thì mới hiểu ra sự xấu xa của con người.
Thì ra, mục đích thật sự của một người, nhiều khi sẽ khó coi như vậy.
Văn Gian Thanh khẽ mở miệng nói: “Tôi nghĩ, có một số chuyện, tôi cũng nên nói cho cô biết.”
Trong đầu Tranh Tranh lướt qua một dự đoán bất ổn.
Cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hình như thật sự đã có chuyện xảy ra rồi!
Nỗi bất an trong đầu, khiến Tranh Tranh đột nhiên mất hết dũng khí rời khỏi căn phòng.