Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1287
Chương 1287
“Thật đẹp!” Văn Gian Thanh bất chợt mở miệng nói, sau đó xoay người cúi xuống nhìn cô gái nhỏ nhắn dễ thương bên cạnh.
Vy Vy không trả lời anh, cô cứ nhắm mắt lại, cảm nhận luồng gió mát thổi đến, chợt chìm đắm vào tiếng chuông gió cứ đung đưa leng keng trên đỉnh đầu của mình.
Văn Gian Thanh cũng học theo cô, nhắm mắt lại.
Để cho trái tim của mình, được yên tĩnh dần dần.
Bên tai là những tiếng chuông gió du dương, còn có tiếng gió nhẹ thổi qua.
Chóp mũi, là một mùi hương thoang thoảng.
Những cánh đồng hoa xum xuê, những màu sắc đẹp đẽ đó, cứ khắc sâu vào trong đầu của anh.
Vy Vy và Văn Gian Thanh dường như đồng thời mở mắt ra cùng một lúc, đồng thời xoay đầu qua nhìn đối phương.
Sau đó cùng nhìn nhau mỉm cười.
Cảm giác ăn ý này thật tuyệt.
Hai người đi một vòng quanh tòa tháp cổ, sau đó đến trước mặt một quầy bói toán.
Một ông cụ đeo cặp mắt kính tròn xoe mỉm cười nói: “Cô gái trẻ có muốn bói một quẻ hay không?”
Văn Gian Thanh vừa định kéo Vy Vy rời khỏi, vì anh không tin những quầy hàng bói toán ven đường này. Lúc còn ở nhà, đều mời những vị cao nhân kinh nghiệm đầy mình tới xem bói.
Nhưng Vy Vy lại chợt có hứng thú, ngược lại còn kéo Văn Gian Thanh ngồi xuống.
Trong khoảng khắc Vy Vy giơ tay ra nắm lấy tay của Văn Gian Thanh, mắt anh chợt mở to ra!
Một nguồn điện được lướt qua người anh bắt đầu từ ngón tay đến sâu tận trong tim.
Đến khi Văn Gian Thanh ngồi xuống, vẫn chưa thể nào hoàn hồn lại được.
Anh ấy, anh ấy lại, rung động với Vy Vy sao?
Đầu óc Văn Gian Thanh trống rỗng, anh cứ xoay đầu qua nhìn Vy Vy, nửa ngày vẫn không cách nào hoàn hồn lại được.
Ông cụ đeo mắt kiếng tròn mỉm cười nói: “Nào, hai người hãy cùng nhau rút một quẻ đi!”
Vy Vy rất nhanh chóng rút ra được một quẻ trong ống tăm, lễ phép đưa cho cụ ấy.
Ông cụ nhìn thẳng vào nó, chợt tươi cười hỏi: “Cô muốn cầu điều gì?”
Vy Vy còn chưa kịp mở miệng, thì Văn Gian Thanh bên cạnh đã lên tiếng: “Tình duyên!”
Vy Vy ngây người ra, xoay đầu nhìn Văn Gian Thanh, nhưng Văn Gian Thanh lại tràn đầy hy vọng nhìn ông cụ trước mặt.
Ông cụ cười ha hả, sau đó nhìn vào quẻ tăm trong tay mình mỉm cười nói: “Cô gái trẻ, đường tình duyên của con có chút trắc trở đó nha!”
“Hả?” Vy Vy cùng thốt lên với Văn Gian Thanh: “Sao cụ lại nói như vậy?”
“Người mà cô yêu thương, là một người mình không cách nào với tới được.” Ông cụ tràn đầy ẩn ý nhìn Văn Gian Thanh, sau đó lại nhìn Vy Vy nói: “Tình cảm này cứ gập ghềnh nhấp nhô, sẽ có rất nhiều mâu thuẫn và phiền phức, nhưng theo như quẻ bói nói, thì kết cục sẽ rất tốt đẹp. Cho nên, nếu cô muốn có một tình yêu đẹp, thì cô còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!”
Vy Vy ngơ ngác, sau đó lại nhoẻn miệng ra cười: “Cháu chỉ mới mười bảy tuổi thôi, không cần gấp đâu.”
“Tình yêu, nhiều khi không phân biệt tuổi tác.” Ông cụ bỏ quẻ bói xuống, tiếp tục nói: “Thứ gọi là tình yêu, chính là không phân biệt thời gian, địa điểm và thời đại. Khi tình yêu đã đến rồi, thì cháu phải trân trọng cho tốt. Tình yêu đã đi rồi, thì cũng không cần phải than thân trách phận. Những thứ gì thuộc về mình, thì cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh cháu mà thôi. Nếu không thuộc về cháu, thì sẽ như hai đường thẳng chéo nhau, gặp nhau một lần rồi ra đi mãi mãi.”
“Cháu cám ơn ông.” Vy Vy mở ví ra, rút một tờ tiền bỏ vào trong thùng tiền bên cạnh.
Vy Vy đứng dậy rời khỏi, Văn Gian Thanh cũng chào tạm biệt với ông cụ một tiếng, sau đó đi theo sau Vy Vy.
Nhìn thấy sắc mặt đăm chiêu của Vy Vy, trong lòng Văn Gian Thanh chợt có chút khó xử.
Vừa nghĩ đến sau này cô ấy sẽ yêu người đàn ông khác, sau đó lại đau lòng vì người đàn ông khác, thì Văn Gian Thanh đột nhiên có chút tức giận.
Ngay đến bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận.
Dù sao thì cơn lửa giận này cứ đến một cách kỳ quặc như vậy.
Vy Vy vừa xoay đầu qua, thì đã nhìn thấy khuôn mặt đang tức giận của Văn Gian Thanh.
Cô bất chợt cười khì một tiếng nói: “Tôi còn chưa lo lắng, thì sao anh lại tức giận chứ?”
“Tôi...” Văn Gian Thanh đột nhiên bị hỏi như vậy, ngay đến anh cũng không giải thích rõ được tâm trạng của mình bây giờ nữa.
“Không sao đâu, tôi vẫn còn trẻ, tôi sẽ cẩn thận tránh xa nó.” Vy Vy hít vào một hơi thật sâu nói: “Bất quá thì tôi sẽ không yêu nữa! Không yêu thì sẽ không bị làm tổn thương nữa đúng không?”
“Nhưng mà...” Văn Gian Thanh chợt khựng lại.
Nhưng anh ấy cũng không muốn Vy Vy cứ như vậy hoài!
Đúng là rắc rối mà!
“Được rồi, đó chỉ là một sự cắt ngang trong chuyến đi của chúng ta mà thôi, anh cũng lấy làm thật sao?” Vy Vy tươi cười kéo cánh tay của Văn Gian Thanh đi xuống phía dưới: “Đi nào đi nào, tham quan xong tòa tháp cổ này, tôi sẽ dẫn anh đi một nơi khác nữa.”
“Đi đâu vậy?” Văn Gian Thanh bất chợt hỏi.
Anh ấy đã không phản đối việc Vy Vy tiến đến gần anh nữa rồi, ngược lại trong lòng còn có chút vui mừng và yêu thích điều này.
“Lúc này, thì chắc chắn anh cũng đã đói rồi, đi nào, tôi dẫn anh đi ăn những món ngon!” Vy Vy xoay đầu qua, nghịch ngợm nói: “Đảm bảo anh sẽ thích!”
“Được thôi.” Trên khuôn mặt của Văn Gian Thanh cuối cùng cũng nở ra một nụ cười.
Anh đã rất vui khi ăn bữa sáng, nên đối với bữa trưa, Văn Gian Thanh cũng tràn đầy những sự mong chờ!
Sau khi Vy Vy dẫn theo Văn Gian Thanh rời khỏi tòa tháp cổ, thì lần này họ đã không đón xe buýt nữa, mà lại đón xe taxi quay trở về cuối trạm xe buýt.
Trạm cuối lần này có nằm ở một khuôn viên trường đại học.
Vy Vy giải thích: “Ở đây có khoảng bảy tám khu trường đại học, cho nên, nơi này là khang trang nhất. Trong khoảng khắc tràn đầy năng lượng lúc chính ngọ này, nhất định phải đến nhà ăn của trường ăn một bữa. Để anh cảm nhận được trường đại học khác nhau, văn hóa khác nhau và phong tục khác nhau.”
“Được.” Văn Gian Thanh vui vẻ gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn anh chỉ đi học trong căn học viện quý tộc Duệ Hà.
Bên cạnh cũng chỉ có những người bạn học đó mà thôi.
Thỉnh thoảng cũng có học sinh chuyển trường, nhưng đó là chuyện hiếm khi gặp được.
Vy Vy dẫn theo Văn Gian Thanh đi vào một khuôn viên trường đại học rất đỗi tầm thường, những học sinh trong khuôn viên đó đang đi qua đi lại, chợt khiến cho Văn Gian Thanh nảy sinh sự chú ý và hứng thú của mình.
Sự trẻ trung và năng động của họ, tràn đầy những ánh hào quang Mặt Trời.
Khi họ đi lướt qua anh, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cũng hoàn toàn khác với những học sinh trong Học Viện Quý Tộc Duệ Hà.
Những đứa trẻ trong học viện quý tộc, sẽ được đào tạo để kế thừa gia tộc của mình.
Cho nên những chủ đề mà bọn họ bàn tán từ nhỏ, đa số đều là kinh doanh như thế nào, đầu tư như thế nào, hợp tác như thế nào.
Thế nhưng những chủ đề ở đây thì phong phú hơn rất nhiều.
Chủ đề gì họ cũng đều có thể bàn tán được hết.
Sau khi vào trong nhà ăn của trường, thì Văn Gian Thanh đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.
Nhiều người quá!
Học Viện Quý Tộc Duệ Hà còn chưa được nhiều người như thế này!
Nhìn thấy cảnh tượng nhiều người cùng nhau dùng bữa như vậy, khiến Văn Gian Thanh cũng cảm thấy cái bụng của mình cũng đang kêu réo lên.
Vy Vy đã nghe thấy tiếng kêu đó, cô tươi cười kéo theo Văn Gian Thanh đi theo mình tới xếp hàng mua đồ ăn.
Khuôn mặt của Văn Gian Thanh vốn đã rất xuất chúng, cho nên sự có mặt của anh, chợt khiến cho không ít người quan tâm.
Nhưng bởi vì bên cạnh anh còn có một Vy Vy đang đứng đó, nên không ít cô gái chỉ có thể thở dài rời khỏi mà thôi.
Đợi đến lượt Văn Gian Thanh, thì anh nhìn thấy rất nhiều đồ ăn trước mặt mình, không biết nên mua gì nữa.
Vy Vy đã thay mặt Văn Gian Thanh lựa chọn mấy món.
Cô gái đứng kế bên cửa sổ cứ đỏ mặt múc cho Văn Gian Thanh một muỗng thịt kho thật to.
Văn Gian Thanh chợt có chút ngại ngùng, nhanh chóng nói lời cảm ơn cô gái.
“Thật đẹp!” Văn Gian Thanh bất chợt mở miệng nói, sau đó xoay người cúi xuống nhìn cô gái nhỏ nhắn dễ thương bên cạnh.
Vy Vy không trả lời anh, cô cứ nhắm mắt lại, cảm nhận luồng gió mát thổi đến, chợt chìm đắm vào tiếng chuông gió cứ đung đưa leng keng trên đỉnh đầu của mình.
Văn Gian Thanh cũng học theo cô, nhắm mắt lại.
Để cho trái tim của mình, được yên tĩnh dần dần.
Bên tai là những tiếng chuông gió du dương, còn có tiếng gió nhẹ thổi qua.
Chóp mũi, là một mùi hương thoang thoảng.
Những cánh đồng hoa xum xuê, những màu sắc đẹp đẽ đó, cứ khắc sâu vào trong đầu của anh.
Vy Vy và Văn Gian Thanh dường như đồng thời mở mắt ra cùng một lúc, đồng thời xoay đầu qua nhìn đối phương.
Sau đó cùng nhìn nhau mỉm cười.
Cảm giác ăn ý này thật tuyệt.
Hai người đi một vòng quanh tòa tháp cổ, sau đó đến trước mặt một quầy bói toán.
Một ông cụ đeo cặp mắt kính tròn xoe mỉm cười nói: “Cô gái trẻ có muốn bói một quẻ hay không?”
Văn Gian Thanh vừa định kéo Vy Vy rời khỏi, vì anh không tin những quầy hàng bói toán ven đường này. Lúc còn ở nhà, đều mời những vị cao nhân kinh nghiệm đầy mình tới xem bói.
Nhưng Vy Vy lại chợt có hứng thú, ngược lại còn kéo Văn Gian Thanh ngồi xuống.
Trong khoảng khắc Vy Vy giơ tay ra nắm lấy tay của Văn Gian Thanh, mắt anh chợt mở to ra!
Một nguồn điện được lướt qua người anh bắt đầu từ ngón tay đến sâu tận trong tim.
Đến khi Văn Gian Thanh ngồi xuống, vẫn chưa thể nào hoàn hồn lại được.
Anh ấy, anh ấy lại, rung động với Vy Vy sao?
Đầu óc Văn Gian Thanh trống rỗng, anh cứ xoay đầu qua nhìn Vy Vy, nửa ngày vẫn không cách nào hoàn hồn lại được.
Ông cụ đeo mắt kiếng tròn mỉm cười nói: “Nào, hai người hãy cùng nhau rút một quẻ đi!”
Vy Vy rất nhanh chóng rút ra được một quẻ trong ống tăm, lễ phép đưa cho cụ ấy.
Ông cụ nhìn thẳng vào nó, chợt tươi cười hỏi: “Cô muốn cầu điều gì?”
Vy Vy còn chưa kịp mở miệng, thì Văn Gian Thanh bên cạnh đã lên tiếng: “Tình duyên!”
Vy Vy ngây người ra, xoay đầu nhìn Văn Gian Thanh, nhưng Văn Gian Thanh lại tràn đầy hy vọng nhìn ông cụ trước mặt.
Ông cụ cười ha hả, sau đó nhìn vào quẻ tăm trong tay mình mỉm cười nói: “Cô gái trẻ, đường tình duyên của con có chút trắc trở đó nha!”
“Hả?” Vy Vy cùng thốt lên với Văn Gian Thanh: “Sao cụ lại nói như vậy?”
“Người mà cô yêu thương, là một người mình không cách nào với tới được.” Ông cụ tràn đầy ẩn ý nhìn Văn Gian Thanh, sau đó lại nhìn Vy Vy nói: “Tình cảm này cứ gập ghềnh nhấp nhô, sẽ có rất nhiều mâu thuẫn và phiền phức, nhưng theo như quẻ bói nói, thì kết cục sẽ rất tốt đẹp. Cho nên, nếu cô muốn có một tình yêu đẹp, thì cô còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!”
Vy Vy ngơ ngác, sau đó lại nhoẻn miệng ra cười: “Cháu chỉ mới mười bảy tuổi thôi, không cần gấp đâu.”
“Tình yêu, nhiều khi không phân biệt tuổi tác.” Ông cụ bỏ quẻ bói xuống, tiếp tục nói: “Thứ gọi là tình yêu, chính là không phân biệt thời gian, địa điểm và thời đại. Khi tình yêu đã đến rồi, thì cháu phải trân trọng cho tốt. Tình yêu đã đi rồi, thì cũng không cần phải than thân trách phận. Những thứ gì thuộc về mình, thì cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh cháu mà thôi. Nếu không thuộc về cháu, thì sẽ như hai đường thẳng chéo nhau, gặp nhau một lần rồi ra đi mãi mãi.”
“Cháu cám ơn ông.” Vy Vy mở ví ra, rút một tờ tiền bỏ vào trong thùng tiền bên cạnh.
Vy Vy đứng dậy rời khỏi, Văn Gian Thanh cũng chào tạm biệt với ông cụ một tiếng, sau đó đi theo sau Vy Vy.
Nhìn thấy sắc mặt đăm chiêu của Vy Vy, trong lòng Văn Gian Thanh chợt có chút khó xử.
Vừa nghĩ đến sau này cô ấy sẽ yêu người đàn ông khác, sau đó lại đau lòng vì người đàn ông khác, thì Văn Gian Thanh đột nhiên có chút tức giận.
Ngay đến bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận.
Dù sao thì cơn lửa giận này cứ đến một cách kỳ quặc như vậy.
Vy Vy vừa xoay đầu qua, thì đã nhìn thấy khuôn mặt đang tức giận của Văn Gian Thanh.
Cô bất chợt cười khì một tiếng nói: “Tôi còn chưa lo lắng, thì sao anh lại tức giận chứ?”
“Tôi...” Văn Gian Thanh đột nhiên bị hỏi như vậy, ngay đến anh cũng không giải thích rõ được tâm trạng của mình bây giờ nữa.
“Không sao đâu, tôi vẫn còn trẻ, tôi sẽ cẩn thận tránh xa nó.” Vy Vy hít vào một hơi thật sâu nói: “Bất quá thì tôi sẽ không yêu nữa! Không yêu thì sẽ không bị làm tổn thương nữa đúng không?”
“Nhưng mà...” Văn Gian Thanh chợt khựng lại.
Nhưng anh ấy cũng không muốn Vy Vy cứ như vậy hoài!
Đúng là rắc rối mà!
“Được rồi, đó chỉ là một sự cắt ngang trong chuyến đi của chúng ta mà thôi, anh cũng lấy làm thật sao?” Vy Vy tươi cười kéo cánh tay của Văn Gian Thanh đi xuống phía dưới: “Đi nào đi nào, tham quan xong tòa tháp cổ này, tôi sẽ dẫn anh đi một nơi khác nữa.”
“Đi đâu vậy?” Văn Gian Thanh bất chợt hỏi.
Anh ấy đã không phản đối việc Vy Vy tiến đến gần anh nữa rồi, ngược lại trong lòng còn có chút vui mừng và yêu thích điều này.
“Lúc này, thì chắc chắn anh cũng đã đói rồi, đi nào, tôi dẫn anh đi ăn những món ngon!” Vy Vy xoay đầu qua, nghịch ngợm nói: “Đảm bảo anh sẽ thích!”
“Được thôi.” Trên khuôn mặt của Văn Gian Thanh cuối cùng cũng nở ra một nụ cười.
Anh đã rất vui khi ăn bữa sáng, nên đối với bữa trưa, Văn Gian Thanh cũng tràn đầy những sự mong chờ!
Sau khi Vy Vy dẫn theo Văn Gian Thanh rời khỏi tòa tháp cổ, thì lần này họ đã không đón xe buýt nữa, mà lại đón xe taxi quay trở về cuối trạm xe buýt.
Trạm cuối lần này có nằm ở một khuôn viên trường đại học.
Vy Vy giải thích: “Ở đây có khoảng bảy tám khu trường đại học, cho nên, nơi này là khang trang nhất. Trong khoảng khắc tràn đầy năng lượng lúc chính ngọ này, nhất định phải đến nhà ăn của trường ăn một bữa. Để anh cảm nhận được trường đại học khác nhau, văn hóa khác nhau và phong tục khác nhau.”
“Được.” Văn Gian Thanh vui vẻ gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn anh chỉ đi học trong căn học viện quý tộc Duệ Hà.
Bên cạnh cũng chỉ có những người bạn học đó mà thôi.
Thỉnh thoảng cũng có học sinh chuyển trường, nhưng đó là chuyện hiếm khi gặp được.
Vy Vy dẫn theo Văn Gian Thanh đi vào một khuôn viên trường đại học rất đỗi tầm thường, những học sinh trong khuôn viên đó đang đi qua đi lại, chợt khiến cho Văn Gian Thanh nảy sinh sự chú ý và hứng thú của mình.
Sự trẻ trung và năng động của họ, tràn đầy những ánh hào quang Mặt Trời.
Khi họ đi lướt qua anh, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cũng hoàn toàn khác với những học sinh trong Học Viện Quý Tộc Duệ Hà.
Những đứa trẻ trong học viện quý tộc, sẽ được đào tạo để kế thừa gia tộc của mình.
Cho nên những chủ đề mà bọn họ bàn tán từ nhỏ, đa số đều là kinh doanh như thế nào, đầu tư như thế nào, hợp tác như thế nào.
Thế nhưng những chủ đề ở đây thì phong phú hơn rất nhiều.
Chủ đề gì họ cũng đều có thể bàn tán được hết.
Sau khi vào trong nhà ăn của trường, thì Văn Gian Thanh đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.
Nhiều người quá!
Học Viện Quý Tộc Duệ Hà còn chưa được nhiều người như thế này!
Nhìn thấy cảnh tượng nhiều người cùng nhau dùng bữa như vậy, khiến Văn Gian Thanh cũng cảm thấy cái bụng của mình cũng đang kêu réo lên.
Vy Vy đã nghe thấy tiếng kêu đó, cô tươi cười kéo theo Văn Gian Thanh đi theo mình tới xếp hàng mua đồ ăn.
Khuôn mặt của Văn Gian Thanh vốn đã rất xuất chúng, cho nên sự có mặt của anh, chợt khiến cho không ít người quan tâm.
Nhưng bởi vì bên cạnh anh còn có một Vy Vy đang đứng đó, nên không ít cô gái chỉ có thể thở dài rời khỏi mà thôi.
Đợi đến lượt Văn Gian Thanh, thì anh nhìn thấy rất nhiều đồ ăn trước mặt mình, không biết nên mua gì nữa.
Vy Vy đã thay mặt Văn Gian Thanh lựa chọn mấy món.
Cô gái đứng kế bên cửa sổ cứ đỏ mặt múc cho Văn Gian Thanh một muỗng thịt kho thật to.
Văn Gian Thanh chợt có chút ngại ngùng, nhanh chóng nói lời cảm ơn cô gái.