Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-122
CHƯƠNG 122: ĐỐI CHẤT
“Cái gì?” Đôi mắt Hà Nhật Dương chợt nghiêm nghị, nổi giận nói: “Anh muốn bảo em làm việc gì?”
“Không phải anh vẫn luôn tìm người sao? Bây giờ người đó xuất hiện rồi mà, tôi cũng nên rút lui rồi.” Tống Thanh lạnh nhạt đáp lời: “Những việc đã trải qua, tôi sẽ cố quên!”
“Em đang giận dỗi với anh sao?” Hà Nhật Dương rất muốn cắn món đồ nhỏ luôn khiến người khác tức giận này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều mềm mại này lại không nỡ há miệng.
“Không, tôi tự biết mình không có tư cách đó.” Tống Thanh rủ mắt xuống.
Nhưng ngay sau đó, cằm của cô lại bị Hà Nhật Dương nâng lên, Hà Nhật Dương hung dữ nhìn Tống Thanh: “Nhìn tôi! Em không có tư cách này thì ai có?”
“Tôi không biết...” Tống Thanh bị ép nhìn về phía Hà Nhật Dương.
“Khốn kiếp!” Sự tức giận của Hà Nhật Dương chợt bùng cháy, hắn xoay người đập bức tường bên cạnh.
Rầm... bức tường bằng gỗ bị đập thủng trong nháy mắt.
Ngay sau đó liền có người chạy tới, nhưng sau khi nhìn thấy người đập thủng bức tường là Hà Nhật Dương thì lại câm như hết không dám nói gì, quay đầu chạy đi!
Tống Thanh cũng bị giật mình!
Trước giờ cô chưa từng thấy Hà Nhật Dương nổi giận đùng đùng như vậy!
Hà Nhật Dương thường không thèm quan tâm hắn đang trong tình huống gì, vẫn luôn giữ cái dáng vẻ tựa như đã lường trước được mọi việc.
Nhưng hiện tại hắn bị làm sao vậy?
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh im như thóc, đột nhiên hận không thể tự tát mình một cái!
Hắn thật khốn kiếp!
Sao lại không khống chế được tình nóng nảy, sao lại dọa cô sợ chứ?
“Tống Thanh, anh nói cho em biết! Em đừng hỏng rời khỏi anh!” Hà Nhật Dương gần như là nghiến răng nghiến lợi nói vào tai Tống Thanh: “Cả đời này, em chạy không thoát đâu!”
Tống Thanh cảm nhận được một luồng sát khí phả vào mặt, cô không khỏi rùng mình.
Mặc dù lửa giận của Hà Nhật Dương ngập trời, nhưng Tống Thanh vẫn không chịu nhịn mà mở miệng hỏi: “Nếu tôi không rời khỏi anh, vậy còn Lâm Khê? Cô ta phải làm sao?”
Hà Nhật Dương nổi giận gầm lên một tiếng: “Em vốn không liên quan gì đến cô ấy.”
“Nhưng dù sao cô ta cũng là người anh đã tìm kiếm mười mấy năm, không phải sao?” Tống Thanh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô lại có can đảm lớn như vậy, cô không nhịn được mà hỏi Hà Nhật Dương: “Nếu như trong hai người chúng tôi, anh chỉ có thể chọn một, anh sẽ làm như thế nào? Bảo tôi ly hôn rồi làm tình nhân của anh? Hay để cho tôi làm một người vợ trên danh nghĩa để anh sánh vai với cô ta?”
“Tống Thanh...” Hà Nhật Dương gần như nặn hai từ này từ tận trong kẽ răng.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ như vậy!
Tống Thanh lại dám hiểu lầm hắn như vậy!
Hắn rất tức giận!
Chờ một chút, sao Tống Thanh biết được hắn luôn tìm người bạn lúc nhỏ?
Là ai nói cho cô biết?
Phương Mạn Luân!
Là hắn!
Hà Nhật Dương vốn đang trong cơn giận chợt bình tĩnh lại!
Tại sao Phương Mạn Luân lại muốn nói những lời này với Tống Thanh?
Rốt cuộc hắn có âm mưu gì?
“Theo anh về nhà!” Hà Nhật Dương nghĩ, hắn phải nói chuyện hẳn hoi với món đồ nhỏ này!
Hà Nhật Dương nắm cổ tay Tống Thanh sải bước đi nhanh ra ngoài.
Tống Thanh vùng vẫy cũng không thoát được, chỉ đành mặc Hà Nhật Dương kéo đến bãi đỗ xe.
Hà Nhật Dương nhét Tống Thanh vào vị trí kế bên tài xế, nói với Lý Xuân: “đưa Lâm Khê đến biệt thự.”
Lâm Khê nghe thấy vậy liền nũng nịu: “Anh Nhật Dương, em cũng muốn ở trang viên Cảnh Hoa!”
Hà Nhật Dương quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê lại rùng mình run sợ.
Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ...
Lý Xuân cũng cảm thấy tình huống này có gì đó không đúng, liền nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, mời lên xe, tôi đưa cô về.”
Hà Nhật Dương trực tiếp khởi động ô tô, im lặng dẫn Tống Thanh điên cuồng xuống núi.
Tốc độ lái xe của Hà Nhật Dương nhanh vô cùng, Tống Thanh gắng sức kéo giây an toàn, sợ hắn nổi giận rồi quăng cô ra ngoài!
Vừa đến nhà, Hà Nhật Dương liền kéo Tống Thanh vào phòng ngủ.
“Có phải Phương Mạn Luân nói với em điều gì phải không?” Hà Nhật Dương bén nhạy hỏi.
Tống Thanh rùng mình.
Trực giác của Hà Nhật Dương thật mạnh!
“Không... không có.” Tống Thanh ấp úng trả lời.
“Xem ra, đã học được cách nói láo rồi.” Đôi mắt Hà Nhật Dương sầm xuống, từng bước ép sát.
Tống Thanh không kiềm chế được liền lùi về phía sau, đang lùi...
Đột nhiên hai chân bị sofa chặn lại, cả người ngồi trên sofa.
Hà Nhật Dương nghiêng người bao phủ lấy cô: “Thật sao?”
Mắt phượng hơi nheo lại, hiện lên một tia sáng nguy hiểm.
Tống Thanh vô hình cảm nhận được điều không ổn.
“Không ngoan.” Hà Nhật Dương đưa tay nhẹ nhàng khơi cằm Tống Thanh: “Dám gạt người.”
Tống Thanh muốn tránh né ngón tay của hắn: “Tôi mới không có... Rõ ràng là anh! Nếu anh yêu người khác rồi, tại sao còn chơi đùa tôi chứ?”
Mắt phương của Hà Nhật Dương chợt giật nhẹ một cái, ánh mắt lúng liếng: “Người tôi yêu?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Lâm Khê kia vừa xuất hiện, anh lập tức... ưm...” Lời của Tống Thanh vẫn còn chưa dứt, miệng đã bị Hà Nhật Dương nuốt xuống.
Hà Nhật Dương phát hiện hắn quả thực bó tay với người phụ nữ này rồi!
Đánh không được, mắng không xong!
Trong đầu của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
Sao hắn có thể yêu một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện được chứ?
Tuy Lâm Khê có lời giải thích cho chuyện năm đó, nhưng Hà Nhật Dương luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn không làm rõ, là muốn âm thầm tiến hành điều tra một phen!
Nhưng sao người phụ nữ này lại kết luận hắn thích Lâm Khê?
Ai tẩy não cô vậy?
Nếu không hiểu thì đừng nói chứ!
Hà Nhật Dương bá đạo giam cầm Tống Thanh trong lòng, hôn cô tới mức trời đất rung chuyển, xây xẩm mặt mày.
Tống Thanh vốn đang tức giận và ấm ức, đột nhiên lại bị hắn hôn đến mơ mơ hồ hồ.
Khi cô lấy lại được bình tĩnh thì Hà Nhật Dương đang nửa cười nửa không nhìn cô.
“Rõ ràng là say đắm mà còn nói không muốn sao?” Hà Nhật Dương nâng cằm Tống Thanh lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Tống Thanh, tiếng nói trầm thấp: “Chuyện của Lâm Khê, sớm muộn gì anh cũng sẽ cho em một lời giải thích. Em phải nhớ kỹ, em là vợ hợp pháp của anh, em có mọi đặc quyền! Không ai có thể vượt qua em, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể!”
Tống Thanh vừa muốn nói gì đó thì Hà Nhật Dương đột nhiên đứng thẳng lên, hắn tháo thắt lưng rồi quay người đi về hướng nhà tắm.
Tống Thanh vừa muốn đứng dậy, Hà Nhật Dương mở miệng nói rằng: “Anh đã giải thích cho em chuyện về Lâm Khê rồi, có phải em cũng nên giải thích anh nghe một chút về chuyện của Phương Mạn Luân?”
Tống Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã giải thích gì đâu?
Đúng là bạo quân, bạo quân mà!
Hà Nhật Dương không đợi câu trả lời của Tống Thanh, vừa quay đầu lại, liền thấy Tống Thanh đang đứng đó nghiến răng nghiến lợi.
Khóe miệng khẽ cong lên, hắn vẫy tay với Tống Thanh nói: “Nào, lại đây.”
Tống Thanh cảnh giác nhìn hắn: “Để làm gì?”
“Anh kể em nghe một vài câu chuyện liên quan đến anh và Phương Mạn Luân.” Mắt phượng khẽ cong cong: “Thuận đà đấm lưng cho anh một chút.”
Tống Thanh vốn còn đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc nghe được câu nói sau cùng kia, đột nhiên nhớ đến hôm ở khu du lịch trên Nam Sơn, hắn cũng bảo cô đến chà lưng cho hắn, kết quả đang chà thì...
Mang tai Tống Thanh đỏ ửng lên.
Hà Nhật Dương bước về phía phòng tắm: “Muốn biết thì vào đây.”
Tống Thanh nhìn bóng lưng cao ngất mê người của Hà Nhật Dương, lại nghiến răng nghiến lợi thêm lần nữa.
Hắn là cố ý!
Thế nhưng bản thân cô cũng rất hiếu kì!
Tống Thanh miễn cưỡng đi vào phòng tắm.
Trong hơi nước mịt mờ, Hà Nhật Dương đang thoải mái nằm ở trong bồn tắm, đưa lưng về phía bả vai và cánh tay của Tống Thanh, hận không thể phô diễn ra hết những mỹ cảm cực hạn.
Tống Thanh tới gần, miễn cưỡng nói rằng: “Tôi chà lưng cho anh!”
Hà Nhật Dương vẫn không hé răng.
Tống Thanh chỉ có thể nhận lệnh ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu chà lưng cho Hà Nhật Dương.
Nhưng ngón tay của cô vừa đụng đến cơ thể của Hà Nhật Dương thì liền bị đối phương bắt được.
Hà Nhật Dương dùng lực kéo, Tống Thanh bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị Hà Nhật Dương lôi vào trong bồn tắm.
Tống Thanh đang muốn thét chói tai thì Hà Nhật Dương đột nhiên lật người xuống, hắn nuốt thiết thét chói tai của cô vào trong bụng.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn ban nãy.
Nụ hôn khi nãy quá bá đạo, nụ hôn này lại quá ôn nhu.
Tống Thanh không kiềm chế được mà vòng qua cổ Hà Nhật Dương, nghênh đón nụ hôn ôn nhu vô hạn này.
Sau khi Tống Thanh lấy lại được tinh thần, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, cô lại bị ăn đến sạch sẽ rồi!
Hà Nhật Dương khẽ bật cười, quả nhiên phải dùng biện pháp này với con thỏ nhỏ thì mới ngăn cản được cô nghĩ ngợi lung tung!
Tống Thanh thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương: “Anh cố ý!”
Hà Nhật Dương không trả lời vấn đề này, hắn buông Tống Thanh ra, để Tống Thanh và mình cùng nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng hé mắt, nói rằng: “Lúc anh còn rất nhỏ, anh và Phương Mạn Luân đã được tỉnh H gọi là hai đại công tử rồi. Khi đó còn nhỏ, cũng cảm thấy cái danh hiệu này khá thú vị, nhưng dần dần anh mới phát hiện nó không có gì tốt đẹp. Mạn Luân vẫn luôn âm thầm ganh đua với anh.”
Quả nhiên, sự chú ý của Tống Thanh chợt bị lời nói của Hà Nhật Dương hấp dẫn.
“Cho dù là chuyện gì, dường như hắn cũng muốn phân cao thấp với anh. Thế nhưng Nhà họ Phương muốn sánh ngang với Nhà họ Hà là chuyện không thể! Nhất là khi đó, anh đã được chỉ định là người thừa kế của gia tộc, đã nhận được rất nhiều tài nguyên và quyền lợi, thế lực của anh từ từ vượt qua tất cả những gì Phương Mạn Luân có thể nắm giữ. Phương Mạn Luân đương nhiên không cam lòng. Rồi một ngày, hắn hẹn anh ra ngoài gặp mặt.”
“Anh cũng đến, nhưng người đến không chỉ có hắn mà còn có em gái hắn, Phương Khanh Hân.” Mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ nheo lại, một tia nguy hiểm khẽ xẹt qua, dường như hắn đang nhớ lại những kí ức không mấy tốt đẹp: “Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Phương Khanh Hân, đó cũng là lần đầu tiên anh hoài nghi Phương Mạn Luân.”
“Hoài nghi?” Tống Thanh kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương.
“Khi đó thật ra Phương Khanh Hân đã có hôn ước, cô ta có hôn ước với một công tử của một tập đoàn tài chính lớn ở phía nam từ khi còn trong bụng mẹ. Nhưng sau ngày đó, Phương Khanh Hân quay về rồi đột nhiên từ hôn với đối phương, lấy lý do là theo đuổi anh.” Hà Nhật Dương bình tĩnh liếc nhìn Tống Thanh: “Em biết Phương Mạn Luân có biệt danh gì không?”
Tống Thanh mờ mịt lắc đầu.
“Hắn được gọi là công tử vô tình.” Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ hiện lên một ý cười lạnh lùng: “Cho tới giờ hắn cũng chưa từng có tình cảm chân chính với ai. Hắn chẳng yêu ai, thậm chí cả Phương Khanh Hân, hắn đối xử dịu dàng với cô ta cũng bởi vì có thể lợi dụng cô ta thôi.”
Tống Thanh sợ hãi nhìn Hà Nhật Dương.
Công tử vô tình?
Cái tên này chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy rất cay nghiệt rồi.
“Đối với Phương Mạn Luân, chỉ có chuyện hắn làm được và không làm được thôi, chẳng có ai có thể ràng buộc được hắn.” Hà Nhật Dương khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói: “Nói cách khác, để thành công, hắn có thể làm mọi thủ đoạn. E rằng cả Nhà họ Phương cũng có thể hi sinh. Hắn phát hiện ra khoảng cách giữa anh và hắn, vì vậy hắn nghĩ ra cái chủ ý đó, muốn lôi kéo anh, muốn hủy hoại anh!”
“Cái gì?” Đôi mắt Hà Nhật Dương chợt nghiêm nghị, nổi giận nói: “Anh muốn bảo em làm việc gì?”
“Không phải anh vẫn luôn tìm người sao? Bây giờ người đó xuất hiện rồi mà, tôi cũng nên rút lui rồi.” Tống Thanh lạnh nhạt đáp lời: “Những việc đã trải qua, tôi sẽ cố quên!”
“Em đang giận dỗi với anh sao?” Hà Nhật Dương rất muốn cắn món đồ nhỏ luôn khiến người khác tức giận này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều mềm mại này lại không nỡ há miệng.
“Không, tôi tự biết mình không có tư cách đó.” Tống Thanh rủ mắt xuống.
Nhưng ngay sau đó, cằm của cô lại bị Hà Nhật Dương nâng lên, Hà Nhật Dương hung dữ nhìn Tống Thanh: “Nhìn tôi! Em không có tư cách này thì ai có?”
“Tôi không biết...” Tống Thanh bị ép nhìn về phía Hà Nhật Dương.
“Khốn kiếp!” Sự tức giận của Hà Nhật Dương chợt bùng cháy, hắn xoay người đập bức tường bên cạnh.
Rầm... bức tường bằng gỗ bị đập thủng trong nháy mắt.
Ngay sau đó liền có người chạy tới, nhưng sau khi nhìn thấy người đập thủng bức tường là Hà Nhật Dương thì lại câm như hết không dám nói gì, quay đầu chạy đi!
Tống Thanh cũng bị giật mình!
Trước giờ cô chưa từng thấy Hà Nhật Dương nổi giận đùng đùng như vậy!
Hà Nhật Dương thường không thèm quan tâm hắn đang trong tình huống gì, vẫn luôn giữ cái dáng vẻ tựa như đã lường trước được mọi việc.
Nhưng hiện tại hắn bị làm sao vậy?
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh im như thóc, đột nhiên hận không thể tự tát mình một cái!
Hắn thật khốn kiếp!
Sao lại không khống chế được tình nóng nảy, sao lại dọa cô sợ chứ?
“Tống Thanh, anh nói cho em biết! Em đừng hỏng rời khỏi anh!” Hà Nhật Dương gần như là nghiến răng nghiến lợi nói vào tai Tống Thanh: “Cả đời này, em chạy không thoát đâu!”
Tống Thanh cảm nhận được một luồng sát khí phả vào mặt, cô không khỏi rùng mình.
Mặc dù lửa giận của Hà Nhật Dương ngập trời, nhưng Tống Thanh vẫn không chịu nhịn mà mở miệng hỏi: “Nếu tôi không rời khỏi anh, vậy còn Lâm Khê? Cô ta phải làm sao?”
Hà Nhật Dương nổi giận gầm lên một tiếng: “Em vốn không liên quan gì đến cô ấy.”
“Nhưng dù sao cô ta cũng là người anh đã tìm kiếm mười mấy năm, không phải sao?” Tống Thanh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô lại có can đảm lớn như vậy, cô không nhịn được mà hỏi Hà Nhật Dương: “Nếu như trong hai người chúng tôi, anh chỉ có thể chọn một, anh sẽ làm như thế nào? Bảo tôi ly hôn rồi làm tình nhân của anh? Hay để cho tôi làm một người vợ trên danh nghĩa để anh sánh vai với cô ta?”
“Tống Thanh...” Hà Nhật Dương gần như nặn hai từ này từ tận trong kẽ răng.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ như vậy!
Tống Thanh lại dám hiểu lầm hắn như vậy!
Hắn rất tức giận!
Chờ một chút, sao Tống Thanh biết được hắn luôn tìm người bạn lúc nhỏ?
Là ai nói cho cô biết?
Phương Mạn Luân!
Là hắn!
Hà Nhật Dương vốn đang trong cơn giận chợt bình tĩnh lại!
Tại sao Phương Mạn Luân lại muốn nói những lời này với Tống Thanh?
Rốt cuộc hắn có âm mưu gì?
“Theo anh về nhà!” Hà Nhật Dương nghĩ, hắn phải nói chuyện hẳn hoi với món đồ nhỏ này!
Hà Nhật Dương nắm cổ tay Tống Thanh sải bước đi nhanh ra ngoài.
Tống Thanh vùng vẫy cũng không thoát được, chỉ đành mặc Hà Nhật Dương kéo đến bãi đỗ xe.
Hà Nhật Dương nhét Tống Thanh vào vị trí kế bên tài xế, nói với Lý Xuân: “đưa Lâm Khê đến biệt thự.”
Lâm Khê nghe thấy vậy liền nũng nịu: “Anh Nhật Dương, em cũng muốn ở trang viên Cảnh Hoa!”
Hà Nhật Dương quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê lại rùng mình run sợ.
Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ...
Lý Xuân cũng cảm thấy tình huống này có gì đó không đúng, liền nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, mời lên xe, tôi đưa cô về.”
Hà Nhật Dương trực tiếp khởi động ô tô, im lặng dẫn Tống Thanh điên cuồng xuống núi.
Tốc độ lái xe của Hà Nhật Dương nhanh vô cùng, Tống Thanh gắng sức kéo giây an toàn, sợ hắn nổi giận rồi quăng cô ra ngoài!
Vừa đến nhà, Hà Nhật Dương liền kéo Tống Thanh vào phòng ngủ.
“Có phải Phương Mạn Luân nói với em điều gì phải không?” Hà Nhật Dương bén nhạy hỏi.
Tống Thanh rùng mình.
Trực giác của Hà Nhật Dương thật mạnh!
“Không... không có.” Tống Thanh ấp úng trả lời.
“Xem ra, đã học được cách nói láo rồi.” Đôi mắt Hà Nhật Dương sầm xuống, từng bước ép sát.
Tống Thanh không kiềm chế được liền lùi về phía sau, đang lùi...
Đột nhiên hai chân bị sofa chặn lại, cả người ngồi trên sofa.
Hà Nhật Dương nghiêng người bao phủ lấy cô: “Thật sao?”
Mắt phượng hơi nheo lại, hiện lên một tia sáng nguy hiểm.
Tống Thanh vô hình cảm nhận được điều không ổn.
“Không ngoan.” Hà Nhật Dương đưa tay nhẹ nhàng khơi cằm Tống Thanh: “Dám gạt người.”
Tống Thanh muốn tránh né ngón tay của hắn: “Tôi mới không có... Rõ ràng là anh! Nếu anh yêu người khác rồi, tại sao còn chơi đùa tôi chứ?”
Mắt phương của Hà Nhật Dương chợt giật nhẹ một cái, ánh mắt lúng liếng: “Người tôi yêu?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Lâm Khê kia vừa xuất hiện, anh lập tức... ưm...” Lời của Tống Thanh vẫn còn chưa dứt, miệng đã bị Hà Nhật Dương nuốt xuống.
Hà Nhật Dương phát hiện hắn quả thực bó tay với người phụ nữ này rồi!
Đánh không được, mắng không xong!
Trong đầu của cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
Sao hắn có thể yêu một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện được chứ?
Tuy Lâm Khê có lời giải thích cho chuyện năm đó, nhưng Hà Nhật Dương luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn không làm rõ, là muốn âm thầm tiến hành điều tra một phen!
Nhưng sao người phụ nữ này lại kết luận hắn thích Lâm Khê?
Ai tẩy não cô vậy?
Nếu không hiểu thì đừng nói chứ!
Hà Nhật Dương bá đạo giam cầm Tống Thanh trong lòng, hôn cô tới mức trời đất rung chuyển, xây xẩm mặt mày.
Tống Thanh vốn đang tức giận và ấm ức, đột nhiên lại bị hắn hôn đến mơ mơ hồ hồ.
Khi cô lấy lại được bình tĩnh thì Hà Nhật Dương đang nửa cười nửa không nhìn cô.
“Rõ ràng là say đắm mà còn nói không muốn sao?” Hà Nhật Dương nâng cằm Tống Thanh lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Tống Thanh, tiếng nói trầm thấp: “Chuyện của Lâm Khê, sớm muộn gì anh cũng sẽ cho em một lời giải thích. Em phải nhớ kỹ, em là vợ hợp pháp của anh, em có mọi đặc quyền! Không ai có thể vượt qua em, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể!”
Tống Thanh vừa muốn nói gì đó thì Hà Nhật Dương đột nhiên đứng thẳng lên, hắn tháo thắt lưng rồi quay người đi về hướng nhà tắm.
Tống Thanh vừa muốn đứng dậy, Hà Nhật Dương mở miệng nói rằng: “Anh đã giải thích cho em chuyện về Lâm Khê rồi, có phải em cũng nên giải thích anh nghe một chút về chuyện của Phương Mạn Luân?”
Tống Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã giải thích gì đâu?
Đúng là bạo quân, bạo quân mà!
Hà Nhật Dương không đợi câu trả lời của Tống Thanh, vừa quay đầu lại, liền thấy Tống Thanh đang đứng đó nghiến răng nghiến lợi.
Khóe miệng khẽ cong lên, hắn vẫy tay với Tống Thanh nói: “Nào, lại đây.”
Tống Thanh cảnh giác nhìn hắn: “Để làm gì?”
“Anh kể em nghe một vài câu chuyện liên quan đến anh và Phương Mạn Luân.” Mắt phượng khẽ cong cong: “Thuận đà đấm lưng cho anh một chút.”
Tống Thanh vốn còn đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc nghe được câu nói sau cùng kia, đột nhiên nhớ đến hôm ở khu du lịch trên Nam Sơn, hắn cũng bảo cô đến chà lưng cho hắn, kết quả đang chà thì...
Mang tai Tống Thanh đỏ ửng lên.
Hà Nhật Dương bước về phía phòng tắm: “Muốn biết thì vào đây.”
Tống Thanh nhìn bóng lưng cao ngất mê người của Hà Nhật Dương, lại nghiến răng nghiến lợi thêm lần nữa.
Hắn là cố ý!
Thế nhưng bản thân cô cũng rất hiếu kì!
Tống Thanh miễn cưỡng đi vào phòng tắm.
Trong hơi nước mịt mờ, Hà Nhật Dương đang thoải mái nằm ở trong bồn tắm, đưa lưng về phía bả vai và cánh tay của Tống Thanh, hận không thể phô diễn ra hết những mỹ cảm cực hạn.
Tống Thanh tới gần, miễn cưỡng nói rằng: “Tôi chà lưng cho anh!”
Hà Nhật Dương vẫn không hé răng.
Tống Thanh chỉ có thể nhận lệnh ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu chà lưng cho Hà Nhật Dương.
Nhưng ngón tay của cô vừa đụng đến cơ thể của Hà Nhật Dương thì liền bị đối phương bắt được.
Hà Nhật Dương dùng lực kéo, Tống Thanh bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị Hà Nhật Dương lôi vào trong bồn tắm.
Tống Thanh đang muốn thét chói tai thì Hà Nhật Dương đột nhiên lật người xuống, hắn nuốt thiết thét chói tai của cô vào trong bụng.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn ban nãy.
Nụ hôn khi nãy quá bá đạo, nụ hôn này lại quá ôn nhu.
Tống Thanh không kiềm chế được mà vòng qua cổ Hà Nhật Dương, nghênh đón nụ hôn ôn nhu vô hạn này.
Sau khi Tống Thanh lấy lại được tinh thần, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, cô lại bị ăn đến sạch sẽ rồi!
Hà Nhật Dương khẽ bật cười, quả nhiên phải dùng biện pháp này với con thỏ nhỏ thì mới ngăn cản được cô nghĩ ngợi lung tung!
Tống Thanh thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương: “Anh cố ý!”
Hà Nhật Dương không trả lời vấn đề này, hắn buông Tống Thanh ra, để Tống Thanh và mình cùng nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng hé mắt, nói rằng: “Lúc anh còn rất nhỏ, anh và Phương Mạn Luân đã được tỉnh H gọi là hai đại công tử rồi. Khi đó còn nhỏ, cũng cảm thấy cái danh hiệu này khá thú vị, nhưng dần dần anh mới phát hiện nó không có gì tốt đẹp. Mạn Luân vẫn luôn âm thầm ganh đua với anh.”
Quả nhiên, sự chú ý của Tống Thanh chợt bị lời nói của Hà Nhật Dương hấp dẫn.
“Cho dù là chuyện gì, dường như hắn cũng muốn phân cao thấp với anh. Thế nhưng Nhà họ Phương muốn sánh ngang với Nhà họ Hà là chuyện không thể! Nhất là khi đó, anh đã được chỉ định là người thừa kế của gia tộc, đã nhận được rất nhiều tài nguyên và quyền lợi, thế lực của anh từ từ vượt qua tất cả những gì Phương Mạn Luân có thể nắm giữ. Phương Mạn Luân đương nhiên không cam lòng. Rồi một ngày, hắn hẹn anh ra ngoài gặp mặt.”
“Anh cũng đến, nhưng người đến không chỉ có hắn mà còn có em gái hắn, Phương Khanh Hân.” Mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ nheo lại, một tia nguy hiểm khẽ xẹt qua, dường như hắn đang nhớ lại những kí ức không mấy tốt đẹp: “Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Phương Khanh Hân, đó cũng là lần đầu tiên anh hoài nghi Phương Mạn Luân.”
“Hoài nghi?” Tống Thanh kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương.
“Khi đó thật ra Phương Khanh Hân đã có hôn ước, cô ta có hôn ước với một công tử của một tập đoàn tài chính lớn ở phía nam từ khi còn trong bụng mẹ. Nhưng sau ngày đó, Phương Khanh Hân quay về rồi đột nhiên từ hôn với đối phương, lấy lý do là theo đuổi anh.” Hà Nhật Dương bình tĩnh liếc nhìn Tống Thanh: “Em biết Phương Mạn Luân có biệt danh gì không?”
Tống Thanh mờ mịt lắc đầu.
“Hắn được gọi là công tử vô tình.” Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ hiện lên một ý cười lạnh lùng: “Cho tới giờ hắn cũng chưa từng có tình cảm chân chính với ai. Hắn chẳng yêu ai, thậm chí cả Phương Khanh Hân, hắn đối xử dịu dàng với cô ta cũng bởi vì có thể lợi dụng cô ta thôi.”
Tống Thanh sợ hãi nhìn Hà Nhật Dương.
Công tử vô tình?
Cái tên này chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy rất cay nghiệt rồi.
“Đối với Phương Mạn Luân, chỉ có chuyện hắn làm được và không làm được thôi, chẳng có ai có thể ràng buộc được hắn.” Hà Nhật Dương khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói: “Nói cách khác, để thành công, hắn có thể làm mọi thủ đoạn. E rằng cả Nhà họ Phương cũng có thể hi sinh. Hắn phát hiện ra khoảng cách giữa anh và hắn, vì vậy hắn nghĩ ra cái chủ ý đó, muốn lôi kéo anh, muốn hủy hoại anh!”