Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1230
Chương 1230
Thẩm Hà lắc đầu nói: “Tốt nhất là cậu cứ nghĩ cho kĩ đi. Đứa bé đã không có ba rồi, cậu còn muốn để nó không có mẹ sao? Như vậy quá tàn nhẫn với nó.”
“Vậy tớ thì sao? Tớ không khổ à?” Gia Cát Du Du đáp lời: “Bây giờ tớ chẳng có gì cả, nhà không có nhà, hai bàn tay trắng. Còn trẻ đã nuôi con, có người đàn ông nào thèm ngó đến tớ nữa chứ? Tớ chỉ tặng nó cho một gia đình tốt hơn, để được sống một cuộc sống với một nền giáo dục tốt hơn, tớ cũng có thể tìm một người đàn ông khá giả, xây dựng lại một gia đình. Có tiền rồi tớ cũng có thể giúp đỡ cho nó.”
“Gia Cát Du Du, cậu mới hai mươi mốt tuổi, sao cậu không thể đi học rồi rèn luyện mình cho tốt chứ? Nếu như cậu thiếu tiền, tớ có thể cho cậu vay tạm để nuôi đứa bé, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải kí hiệp ước với tớ, thi lại vào học viện quý tộc Duệ Hòa. Tớ sẽ lo mọi chi phí trong tương lai của cậu và đứa bé, tới khi cậu tốt nghiệp rồi sẽ làm việc cho tớ, như vậy đứa bé cũng có một tương lai tốt đẹp.”
“Dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, cậu cũng học ở học viện quý tộc Duệ Hòa nhiều năm như vậy rồi, vậy nên nếu giúp được cho cậu, tớ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng tớ là thương nhân, nên tớ sẽ không làm người tốt một cách bừa bãi. Kì thực cho dù cậu không muốn trở về học ở học viện quý tộc Duệ Hòa, dùng lí lịch lớp mười một của cậu cũng có thể tìm được một công việc bình thường ở bên ngoài. Chỉ cần cậu đồng ý đi làm, thậm chí tớ có thể viết một bức thư giới thiệu cho cậu. Có thư giới thiệu của tớ, chắc chắn những công ty xí nghiệp ngoài kia sẽ không từ chối hồ sơ của cậu, nhưng còn lại đều phải do bản thân cậu cố gắng. Nếu như vậy, con của cậu cũng có hi vọng.” Thẩm Hà nói nhanh chóng: “Cậu có thể suy xét xem sao.”
“Cả hai con đường này tớ đều sẽ không đi nổi đâu.” Những lời nói của Thẩm Hà khiến Gia Cát Du Du nghẹn họng, một hồi lâu sau mới trả lời chậm rãi: “Học lực của tớ đã giảm sút đi nhiều, tớ không có cách nào để về học viện quý tộc Duệ Hòa học tiếp được. Mà đi làm tớ cũng không làm được, bởi vì bao nhiêu năm rồi tớ có đi làm đâu, tớ cũng không có kinh nghiệm làm việc, thậm chí tớ còn không biết tớ có thể làm gì. Thẩm Hà, ý tốt của cậu tớ nhận, nhưng thực sự tớ không làm được. Cậu nghĩ cách giúp tớ tặng đứa con này đi đi. Nếu không, tớ cũng chỉ có thể gửi nó vào trại trẻ mồ côi.”
Thẩm Hà quá tức giận mà cười lên.
“Tiểu Hà, cậu cũng nói rồi đấy, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng sự chênh lệch giữa hai chúng ta lại càng ngày càng lớn.” Gia Cát Du Du tiếp tục nói: “Lúc nhỏ chúng ta xuất phát từ cùng một điểm, nhưng dần dần, cậu và Vu Tiểu Uyển lại bỏ tớ rớt lại. Hai cậu nhảy lớp, tớ phải ra sức đuổi theo ở đằng sau, nhưng sao tớ có thể theo kịp bước chân của các cậu chứ? Hai các cậu một người là tiểu thư của Hạ gia, một người là công chúa điện hạ, sao trình độ của các cậu lại ngang hàng với người như tớ được chứ?”
Thẩm Hà cười lạnh một tiếng: “Gia Cát Du Du, cậu luôn miệng kiếm cớ cho mình. Điểm xuất phát của Cung Tử Á thấp hơn cậu nhiều, bây giờ cậu ấy đã học nghiên cứu sinh xong rồi.”
“Tớ...”Gia Cát Du Du bị chặn họng, cô ta không nói ra được một chữ nào.
“Lúc còn nhỏ Cung Tử Á chỉ được tiếp xúc với nền giáo dục bình dân. Đúng là cậu ấy thi vào đây bằng thành tích, nhưng sự cố gắng trong thời kì sau của cậu ấy, ai cũng có thể nhìn thấy được. Cậu ấy có thể nhận được thư mời của tớ, trở thành một trong những trợ lí của tớ là nhờ vào sự cố gắng của bản thân. Tớ vẫn còn thiếu trợ lí, Gia Cát Du Du, tớ hỏi lại một lần cuối cùng, cậu có bằng lòng cố gắng vì vị trí trống này không?” Thẩm Hà trực tiếp ngắt lời Gia Cát Du Du, nói một hơi hết lời: “Đương nhiên, vị trí mà tớ có thể cho cậu cũng không cao lắm, chỉ có vài vị trí trợ lí mà thôi. Tớ sẽ không phân cho cậu làm phó giám đốc, tớ cũng không được phân. Nhưng tiền lương một năm làm trợ lí cho tớ đều là mười con số trở lên, cộng thêm tiền thưởng cuối năm, tớ nghĩ mức lương này đủ để nuôi cậu và đứa bé đúng không? Hơn nữa, nếu cậu làm trợ lí của tớ, tớ sẽ chi trả toàn bộ học phí của con cậu. Như vậy còn chưa đủ hấp dẫn sao? Hay là ánh mắt của Gia Cát Du Du cậu quá cao, căn bản không thèm để mắt tới vị trí trợ lí của tớ? Nếu như thế, tớ thật sự không giúp gì được. Tớ sẽ không tặng con trai của cậu cho ai hết, cậu muốn làm gì là chuyện của cậu, tớ sẽ không quan tâm.”
“Cậu muốn cho ai thì cho, muốn đưa tới trại trẻ mồ côi thì cứ đưa. Hạ Thẩm Hà tớ không phải nhà từ thiện, người nào chạy tới đưa đứa con mà mình không muốn nuôi cho tớ thì tớ đều phải nhận sao? Vì sao? Tại sao tớ phải giả trá cho những sai lầm của cậu? Gia Cát Du Du, trước kia còn nhỏ, tớ có thể nói là cậu chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng giờ chúng ta đã lớn cả rồi, đều đã là người trưởng thành, làm việc có thể dùng não một chút được không?” Thẩm Hà của ngày hôm nay đã không còn là một con nhóc trong quá khứ nữa, cô đã là tiểu thư đạt tiêu chuẩn của Hạ gia.
Lời nói của Thẩm Hà như một cái tát giáng vào mặt Gia Cát Du Du.
Lúc này Gia Cát Du Du mới nhận ra, Hạ Thẩm Hà ở trước mặt mình đã không còn là đại tiểu thư chỉ biết cười ngờ nghệch của năm đó nữa.
Gia Cát Du Du tỏ vẻ không thể chịu được, cô ta đứng lên ngay lập tức: “Hạ Thẩm Hà, cho dù cậu không muốn giúp tớ, muốn nhìn trò hề của tớ, cậu cũng không cần phải như vậy chứ?”
“Nếu tớ muốn nhìn trò hề của cậu, cậu cảm thấy còn cần ngồi đây nhìn sao? Gia Cát Du Du, cậu đánh giá mình quá cao rồi ư? Hay là cảm thấy Hạ Thẩm Hà tớ chỉ có chút tài đấy thôi à? Đường đường là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị, muốn nhìn trò hề của cậu còn khó khăn sao?” Thẩm Hà cũng tức lên, cô đứng luôn dậy, nhìn từ trên cao xuống: “Thực sự tớ rất coi thường những người không biết phấn đấu, chỉ chờ thừa cơ lợi dụng, thậm chí còn vứt bỏ con ruột của mình! Tớ cho cậu sự lựa chọn, nếu cậu đã không chọn thì tớ cũng không ở đây làm gì nữa. Thời gian của tớ rất quý giá, không tiễn.”
Dứt lời, Thẩm Hà cầm tài liệu lên, cô xoay người rời đi.
Gia Cát Du Du đứng tại chỗ, chẳng thể làm gì được mà nhìn Hạ Thẩm Hà rời đi.
Cô ta cũng không dám ngăn cản.
Đó là Hạ Thẩm Hà.
Sau khi rời khỏi đó, Thẩm Hà tức tối trở về. Trên đường đi, cô thấy Vu Tiểu Uyển đang đọc sách cùng mấy người bạn ở trong một cái đình nhỏ.
Thẩm Hà lập tức bước tới, thở phì phò ngồi xuống bên cạnh.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển cười nói: “Làm sao vậy? Ai lại chọc tiểu công chúa nhà chúng ta rồi?”
Những bạn học khác cũng cười nói theo: “Đúng vậy, Thẩm Hà, cậu đang giận ai vậy? Chắc không phải hoàng tử Joel chọc cậu chứ?”
“Không phải anh ấy.” Thẩm Hà đặt tài liệu lên bàn, nói rất bất đắc dĩ: “Là Gia Cát Du Du. Mọi người còn nhớ cậu ta không? Vừa rồi cậu ta tới tìm tớ, nói là nhờ tớ giúp đỡ tặng đứa con trai mới bốn tuổi của cậu ta đi, bởi vì cậu ta nuôi con sẽ khó lấy chồng!”
Mọi người yên tĩnh không chút tiếng động.
Tất cả đều đang kinh ngạc với suy nghĩ của Gia Cát Du Du.
Thẩm Hà lắc đầu nói: “Tốt nhất là cậu cứ nghĩ cho kĩ đi. Đứa bé đã không có ba rồi, cậu còn muốn để nó không có mẹ sao? Như vậy quá tàn nhẫn với nó.”
“Vậy tớ thì sao? Tớ không khổ à?” Gia Cát Du Du đáp lời: “Bây giờ tớ chẳng có gì cả, nhà không có nhà, hai bàn tay trắng. Còn trẻ đã nuôi con, có người đàn ông nào thèm ngó đến tớ nữa chứ? Tớ chỉ tặng nó cho một gia đình tốt hơn, để được sống một cuộc sống với một nền giáo dục tốt hơn, tớ cũng có thể tìm một người đàn ông khá giả, xây dựng lại một gia đình. Có tiền rồi tớ cũng có thể giúp đỡ cho nó.”
“Gia Cát Du Du, cậu mới hai mươi mốt tuổi, sao cậu không thể đi học rồi rèn luyện mình cho tốt chứ? Nếu như cậu thiếu tiền, tớ có thể cho cậu vay tạm để nuôi đứa bé, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải kí hiệp ước với tớ, thi lại vào học viện quý tộc Duệ Hòa. Tớ sẽ lo mọi chi phí trong tương lai của cậu và đứa bé, tới khi cậu tốt nghiệp rồi sẽ làm việc cho tớ, như vậy đứa bé cũng có một tương lai tốt đẹp.”
“Dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, cậu cũng học ở học viện quý tộc Duệ Hòa nhiều năm như vậy rồi, vậy nên nếu giúp được cho cậu, tớ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng tớ là thương nhân, nên tớ sẽ không làm người tốt một cách bừa bãi. Kì thực cho dù cậu không muốn trở về học ở học viện quý tộc Duệ Hòa, dùng lí lịch lớp mười một của cậu cũng có thể tìm được một công việc bình thường ở bên ngoài. Chỉ cần cậu đồng ý đi làm, thậm chí tớ có thể viết một bức thư giới thiệu cho cậu. Có thư giới thiệu của tớ, chắc chắn những công ty xí nghiệp ngoài kia sẽ không từ chối hồ sơ của cậu, nhưng còn lại đều phải do bản thân cậu cố gắng. Nếu như vậy, con của cậu cũng có hi vọng.” Thẩm Hà nói nhanh chóng: “Cậu có thể suy xét xem sao.”
“Cả hai con đường này tớ đều sẽ không đi nổi đâu.” Những lời nói của Thẩm Hà khiến Gia Cát Du Du nghẹn họng, một hồi lâu sau mới trả lời chậm rãi: “Học lực của tớ đã giảm sút đi nhiều, tớ không có cách nào để về học viện quý tộc Duệ Hòa học tiếp được. Mà đi làm tớ cũng không làm được, bởi vì bao nhiêu năm rồi tớ có đi làm đâu, tớ cũng không có kinh nghiệm làm việc, thậm chí tớ còn không biết tớ có thể làm gì. Thẩm Hà, ý tốt của cậu tớ nhận, nhưng thực sự tớ không làm được. Cậu nghĩ cách giúp tớ tặng đứa con này đi đi. Nếu không, tớ cũng chỉ có thể gửi nó vào trại trẻ mồ côi.”
Thẩm Hà quá tức giận mà cười lên.
“Tiểu Hà, cậu cũng nói rồi đấy, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng sự chênh lệch giữa hai chúng ta lại càng ngày càng lớn.” Gia Cát Du Du tiếp tục nói: “Lúc nhỏ chúng ta xuất phát từ cùng một điểm, nhưng dần dần, cậu và Vu Tiểu Uyển lại bỏ tớ rớt lại. Hai cậu nhảy lớp, tớ phải ra sức đuổi theo ở đằng sau, nhưng sao tớ có thể theo kịp bước chân của các cậu chứ? Hai các cậu một người là tiểu thư của Hạ gia, một người là công chúa điện hạ, sao trình độ của các cậu lại ngang hàng với người như tớ được chứ?”
Thẩm Hà cười lạnh một tiếng: “Gia Cát Du Du, cậu luôn miệng kiếm cớ cho mình. Điểm xuất phát của Cung Tử Á thấp hơn cậu nhiều, bây giờ cậu ấy đã học nghiên cứu sinh xong rồi.”
“Tớ...”Gia Cát Du Du bị chặn họng, cô ta không nói ra được một chữ nào.
“Lúc còn nhỏ Cung Tử Á chỉ được tiếp xúc với nền giáo dục bình dân. Đúng là cậu ấy thi vào đây bằng thành tích, nhưng sự cố gắng trong thời kì sau của cậu ấy, ai cũng có thể nhìn thấy được. Cậu ấy có thể nhận được thư mời của tớ, trở thành một trong những trợ lí của tớ là nhờ vào sự cố gắng của bản thân. Tớ vẫn còn thiếu trợ lí, Gia Cát Du Du, tớ hỏi lại một lần cuối cùng, cậu có bằng lòng cố gắng vì vị trí trống này không?” Thẩm Hà trực tiếp ngắt lời Gia Cát Du Du, nói một hơi hết lời: “Đương nhiên, vị trí mà tớ có thể cho cậu cũng không cao lắm, chỉ có vài vị trí trợ lí mà thôi. Tớ sẽ không phân cho cậu làm phó giám đốc, tớ cũng không được phân. Nhưng tiền lương một năm làm trợ lí cho tớ đều là mười con số trở lên, cộng thêm tiền thưởng cuối năm, tớ nghĩ mức lương này đủ để nuôi cậu và đứa bé đúng không? Hơn nữa, nếu cậu làm trợ lí của tớ, tớ sẽ chi trả toàn bộ học phí của con cậu. Như vậy còn chưa đủ hấp dẫn sao? Hay là ánh mắt của Gia Cát Du Du cậu quá cao, căn bản không thèm để mắt tới vị trí trợ lí của tớ? Nếu như thế, tớ thật sự không giúp gì được. Tớ sẽ không tặng con trai của cậu cho ai hết, cậu muốn làm gì là chuyện của cậu, tớ sẽ không quan tâm.”
“Cậu muốn cho ai thì cho, muốn đưa tới trại trẻ mồ côi thì cứ đưa. Hạ Thẩm Hà tớ không phải nhà từ thiện, người nào chạy tới đưa đứa con mà mình không muốn nuôi cho tớ thì tớ đều phải nhận sao? Vì sao? Tại sao tớ phải giả trá cho những sai lầm của cậu? Gia Cát Du Du, trước kia còn nhỏ, tớ có thể nói là cậu chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng giờ chúng ta đã lớn cả rồi, đều đã là người trưởng thành, làm việc có thể dùng não một chút được không?” Thẩm Hà của ngày hôm nay đã không còn là một con nhóc trong quá khứ nữa, cô đã là tiểu thư đạt tiêu chuẩn của Hạ gia.
Lời nói của Thẩm Hà như một cái tát giáng vào mặt Gia Cát Du Du.
Lúc này Gia Cát Du Du mới nhận ra, Hạ Thẩm Hà ở trước mặt mình đã không còn là đại tiểu thư chỉ biết cười ngờ nghệch của năm đó nữa.
Gia Cát Du Du tỏ vẻ không thể chịu được, cô ta đứng lên ngay lập tức: “Hạ Thẩm Hà, cho dù cậu không muốn giúp tớ, muốn nhìn trò hề của tớ, cậu cũng không cần phải như vậy chứ?”
“Nếu tớ muốn nhìn trò hề của cậu, cậu cảm thấy còn cần ngồi đây nhìn sao? Gia Cát Du Du, cậu đánh giá mình quá cao rồi ư? Hay là cảm thấy Hạ Thẩm Hà tớ chỉ có chút tài đấy thôi à? Đường đường là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị, muốn nhìn trò hề của cậu còn khó khăn sao?” Thẩm Hà cũng tức lên, cô đứng luôn dậy, nhìn từ trên cao xuống: “Thực sự tớ rất coi thường những người không biết phấn đấu, chỉ chờ thừa cơ lợi dụng, thậm chí còn vứt bỏ con ruột của mình! Tớ cho cậu sự lựa chọn, nếu cậu đã không chọn thì tớ cũng không ở đây làm gì nữa. Thời gian của tớ rất quý giá, không tiễn.”
Dứt lời, Thẩm Hà cầm tài liệu lên, cô xoay người rời đi.
Gia Cát Du Du đứng tại chỗ, chẳng thể làm gì được mà nhìn Hạ Thẩm Hà rời đi.
Cô ta cũng không dám ngăn cản.
Đó là Hạ Thẩm Hà.
Sau khi rời khỏi đó, Thẩm Hà tức tối trở về. Trên đường đi, cô thấy Vu Tiểu Uyển đang đọc sách cùng mấy người bạn ở trong một cái đình nhỏ.
Thẩm Hà lập tức bước tới, thở phì phò ngồi xuống bên cạnh.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển cười nói: “Làm sao vậy? Ai lại chọc tiểu công chúa nhà chúng ta rồi?”
Những bạn học khác cũng cười nói theo: “Đúng vậy, Thẩm Hà, cậu đang giận ai vậy? Chắc không phải hoàng tử Joel chọc cậu chứ?”
“Không phải anh ấy.” Thẩm Hà đặt tài liệu lên bàn, nói rất bất đắc dĩ: “Là Gia Cát Du Du. Mọi người còn nhớ cậu ta không? Vừa rồi cậu ta tới tìm tớ, nói là nhờ tớ giúp đỡ tặng đứa con trai mới bốn tuổi của cậu ta đi, bởi vì cậu ta nuôi con sẽ khó lấy chồng!”
Mọi người yên tĩnh không chút tiếng động.
Tất cả đều đang kinh ngạc với suy nghĩ của Gia Cát Du Du.