Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1202
Chương 1202
"Được rồi, vậy em đi trước đây!" Gia Cát Du Du thật sự không dám ở lại đây quá lâu.
Nếu không phải mấy ngày này người trên đảo đều bận rộn, cô ta thật sự không tìm được cơ hội chạy ra ngoài đâu!
Tên trọc phú liếm môi và nói: "Vậy được rồi, anh sẽ chờ em ở đây nhé!"
"Được." Gia Cát Du Du gật đầu, cầm theo hai va li vội vàng trở về.
Dọc đường đi, Gia Cát Du Du lo lắng đề phòng kéo hai cái va li, rất sợ sẽ gặp phải bạn học hoặc những người khác, bị truy hỏi về chuyện va li.
Cũng không biết là Gia Cát Du Du quá may mắn hay mọi người thật sự quá bận, không ngờ không có ai nhìn thấy cô ta.
Nhưng Gia Cát Du Du không biết, camera giám sát Eagle Eye phía trên đã thấy tất cả những điều này và đều quay lại một cách trung thực.
Sau khi Gia Cát Du Du về phòng thì lập tức khóa trái phòng và vội vàng mở va li, lấy đồ bên trong ra, bỏ vào trong ngăn kéo của mình.
Ngăn tủ của mỗi người đều tự mình khóa lại, cho dù là cô dọn dẹp phòng cũng sẽ không mở được.
Cho nên, Gia Cát Du Du để đồ ở trong ngăn kéo và khóa lại thì sẽ không có người nào biết.
Sau khi khóa xong, Gia Cát Du Du nhét cái va li không ở dưới gầm giường, và trở lại chỗ mình làm việc giả vờ như chẳng có gì xảy ra cả.
Sau khi Gia Cát Du Du trở về, cô ta vốn cho rằng tổ trưởng sẽ nổi trận lôi đình, mắng cô ta một trận.
Nhưng khi cô ta trở về thậm chí không nhìn thấy một người nào cả?
Có chuyện gì vậy?
Gặp quỷ à?
Gia Cát Du Du đi tới cửa văn phòng và nhìn vào trong, hình ảnh bên trong quả thật chọc cho Gia Cát Du Du tức muốn nổ phổi rồi!
Cung Tử Á!
Tại sao cô ta lại ở đây?
Sao cô ta lại làm ở chỗ của mình?
Vì sao Cung Tử Á cứ giống như âm hồn không tan vậy!
Gia Cát Du Du bất chấp tất cả mà lao tới và chỉ vào Cung Tử Á bắt đầu mắng: "Cung Tử Á, sao cậu không biết xấu hổ vậy hả? Đây là chỗ của cậu sao? Cậu chạy tới chỗ của tôi làm gì? Cậu tưởng cậu là ai hả? Ai cần tới dạng người như cậu? Cậu cút cho tôi! Cút ra ngoài! Chỗ này là chỗ tôi làm việc! Cậu chẳng qua chỉ tới nấu cơm cho bọn tôi mà thôi! Cậu nghĩ rằng cậu biết nấu vài món ăn thì sẽ được người khác coi trọng à? Cậu cứ nằm mơ đi! Sao cậu không đi chết đi hả!"
Sau khi Gia Cát Du Du mắng xong, lại phát hiện xung quanh hoàn toàn im lặng.
Cô ta nhìn lại thấy tất cả mọi người trong phòng làm việc đều dừng tay và nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt kia rõ ràng là xem thường và khinh bỉ.
Những ánh mắt này làm trái tim của Gia Cát Du Du đau đớn.
Nó cũng đâm thủng lòng tự trọng vốn chẳng có bao nhiêu của cô ta.
Gia Cát Du Du cảm thấy thân thể của mình giống như đã bị người ta nhìn thấu, sự xấu hổ trong lòng khiến cô ta không thể mắng tiếp được nữa.
Lúc này, tổ trưởng tổ quảng cáo đi qua, nhìn thấy Gia Cát Du Du, cô không nhịn được lắc đầu nói: "Gia Cát Du Du, cậu còn mặt mũi nào mà mắng chửi người khác chứ? Đạo đức của cậu ở đâu rồi? Cậu đang làm lại bỏ đó, hại rất nhiều công việc của bọn họ đều không thể làm được. Nếu như không phải bạn học Cung Tử Á tạm thời tới giúp thì rất nhiều việc của chúng tớ đều sẽ bị trì hoãn. Tớ gọi điện thoại cho cậu thì không gọi được, cũng chẳng tìm được cậu, có phải cậu cũng nên cho mấy người bọn tớ một câu giải thích hay không?"
"Tớ... Tớ..." Gia Cát Du Du không ngừng lùi về phía sau, thoáng cái lại đụng phải người bạn học khác, Gia Cát Du Du lo quay đầu và nhìn thấy ánh mắt khinh thường của đối phương, cô ta vội vàng quay đầu, hoảng hốt không biết nên nói gì cho phải.
Cung Tử Á cũng không muốn tình hình quá căng thẳng nên đứng dậy và nói: "Nếu Gia Cát Du Du trở về, vậy tớ cũng đi đây. Một lát nữa tớ còn phải chuẩn bị bữa cơm cho mọi người nữa mà! Tớ đi trước nhé. Tạm biệt mọi người!"
Những người khác trong tổ đều rất nhiệt tình chào Cung Tử Á.
Bởi vì biểu hiện của Cung Tử Á trong mấy ngày qua đã khiến cho học sinh bình dân cũng được tất cả học sinh quý tộc chấp nhận và khen ngợi.
Bây giờ, nhóm học sinh này cuối cùng đã có thể thật sự hòa hợp với nhau.
Sau khi Cung Tử Á đi rồi, tổ trưởng tổ quảng cáo nhíu mày và nói với Gia Cát Du Du: "Cậu tới đây một lát."
Gia Cát Du Du chỉ có thể đi theo cô ấy.
Khi đến một chỗ vắng người, tổ trưởng hỏi cô ta: "Bạn học Gia Cát Du Du, có phải cậu cũng nên cho tớ một lời giải thích không?"
Tròng mắt Gia Cát Du Du xoay chuyển, nói: "Tổ trưởng, thật xin lỗi! Hôm nay tớ không được khỏe, hơn nữa điện thoại di động của tớ bị rơi chắc hỏng rồi. Bây giờ chúng ta lại không thể rời khỏi đảo, cho nên tớ cũng không có cách nào thay điện thoại được. Tớ bảo đảm sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa! Chuyện hôm nay chẳng qua là ngoài ý muốn thôi."
Tổ trưởng tổ quảng cáo nhìn chằm chằm vào Gia Cát Du Du, so sánh giữa cô ta và Cung Tử Á thì thật đúng là chênh lệch một trời một vực mà!
Gia Cát Du Du là con gái nhà quan chức nhưng tố chất lại kém hơn bạn học Cung Tử Á quá nhiều!
Bây giờ, tổ trưởng tổ quảng cáo không có thời gian đi kiểm tra xem lời Gia Cát Du Du nói là thật hay giả, cô chỉ có thể âm thầm quyết định, sẽ phân công việc của Gia Cát Du Du cho những người khác, để tránh làm chậm tiến độ.
Gia Cát Du Du, người này quả nhiên không thể trọng dụng được.
"Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây. Nhưng cậu sỉ nhục bn học Cung Tử Á như vậy là không nên. Hơn nữa, tớ nhớ hai người còn là bạn cùng phòng ký túc. Người ta qua làm nhiệm vụ hỗ trợ, cậu không phân biệt tốt xấu đã mắng người ta như vậy, những gì trường học dạy cậu đâu mất rồi?" Tổ trưởng nhíu mày nói: "Tớ hi vọng cậu hãy đi xin lỗi bạn học Cung Tử Á đi."
"Được rồi được rồi." Gia Cát Du Du ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng lại xem thường.
Bảo cô ta đi xin lỗi sao?
Đừng có mơ!
Cung Tử Á, cô ta hận muốn chết, làm sao có thể xin lỗi được?
Nhưng cô ta cũng không dám chống lại tổ trưởng, phải biết rằng thế lực của nhà tổ trưởng còn mạnh hơn nhà Gia Cát Du Du của cô ta rất nhiều!
"Được rồi, cậu quay về làm việc đi." Tổ trưởng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nay, chúng ta phải vẽ xong bản đồ càng sớm càng tốt, phải chắc chắn tất cả các con kênh đều được giải quyết, lại còn phải giao cho tổ mở rộng nữa. chúng ta phải hoàn thành công việc trong một tuần, không thể chậm trễ được đâu."
"Vâng, tổ trưởng." Gia Cát Du Du trả lời trái với lương tâm.
Rất nhanh lại đến buổi tối.
Nhân lúc mọi người ăn cơm tối, Gia Cát Du Du lại chuồn mất.
Lần này, cô ta không may mắn như ban ngày nữa.
Có mấy người bạn đều nhìn thấy Gia Cát Du Du chạy về phía bến tàu bên bờ biển.
Nhưng tất cả mọi người đều bận việc, cho nên không ai qua hỏi Gia Cát Du Du.
Gia Cát Du Du đi tới trên du thuyền thì không nhịn được lại phàn nàn với tên trọc phú về tình cảnh của mình: "Anh không biết đâu, đám người bọn họ thật đúng là bị mỡ lợn che tim rồi! Con bé Cung Tử Á kia có gì tốt chứ? Không phải trước đây bọn họ rất ghét cô ta sao? Sao bây giờ tất cả đều như ong vỡ tổ nói tốt cho cô ta chứ? Em thật sự không hiểu được tại sao những người đó lại thay đổi nhanh tới vậy! Cho dù Cung Tử Á có làm giỏi đi nữa, cô ta còn có thể làm gì? Cô ta chẳng qua vẫn chỉ là kẻ nghèo nàn đáng khinh, cô ta lấy cái gì mà đấu với em chứ?"
"Được rồi, vậy em đi trước đây!" Gia Cát Du Du thật sự không dám ở lại đây quá lâu.
Nếu không phải mấy ngày này người trên đảo đều bận rộn, cô ta thật sự không tìm được cơ hội chạy ra ngoài đâu!
Tên trọc phú liếm môi và nói: "Vậy được rồi, anh sẽ chờ em ở đây nhé!"
"Được." Gia Cát Du Du gật đầu, cầm theo hai va li vội vàng trở về.
Dọc đường đi, Gia Cát Du Du lo lắng đề phòng kéo hai cái va li, rất sợ sẽ gặp phải bạn học hoặc những người khác, bị truy hỏi về chuyện va li.
Cũng không biết là Gia Cát Du Du quá may mắn hay mọi người thật sự quá bận, không ngờ không có ai nhìn thấy cô ta.
Nhưng Gia Cát Du Du không biết, camera giám sát Eagle Eye phía trên đã thấy tất cả những điều này và đều quay lại một cách trung thực.
Sau khi Gia Cát Du Du về phòng thì lập tức khóa trái phòng và vội vàng mở va li, lấy đồ bên trong ra, bỏ vào trong ngăn kéo của mình.
Ngăn tủ của mỗi người đều tự mình khóa lại, cho dù là cô dọn dẹp phòng cũng sẽ không mở được.
Cho nên, Gia Cát Du Du để đồ ở trong ngăn kéo và khóa lại thì sẽ không có người nào biết.
Sau khi khóa xong, Gia Cát Du Du nhét cái va li không ở dưới gầm giường, và trở lại chỗ mình làm việc giả vờ như chẳng có gì xảy ra cả.
Sau khi Gia Cát Du Du trở về, cô ta vốn cho rằng tổ trưởng sẽ nổi trận lôi đình, mắng cô ta một trận.
Nhưng khi cô ta trở về thậm chí không nhìn thấy một người nào cả?
Có chuyện gì vậy?
Gặp quỷ à?
Gia Cát Du Du đi tới cửa văn phòng và nhìn vào trong, hình ảnh bên trong quả thật chọc cho Gia Cát Du Du tức muốn nổ phổi rồi!
Cung Tử Á!
Tại sao cô ta lại ở đây?
Sao cô ta lại làm ở chỗ của mình?
Vì sao Cung Tử Á cứ giống như âm hồn không tan vậy!
Gia Cát Du Du bất chấp tất cả mà lao tới và chỉ vào Cung Tử Á bắt đầu mắng: "Cung Tử Á, sao cậu không biết xấu hổ vậy hả? Đây là chỗ của cậu sao? Cậu chạy tới chỗ của tôi làm gì? Cậu tưởng cậu là ai hả? Ai cần tới dạng người như cậu? Cậu cút cho tôi! Cút ra ngoài! Chỗ này là chỗ tôi làm việc! Cậu chẳng qua chỉ tới nấu cơm cho bọn tôi mà thôi! Cậu nghĩ rằng cậu biết nấu vài món ăn thì sẽ được người khác coi trọng à? Cậu cứ nằm mơ đi! Sao cậu không đi chết đi hả!"
Sau khi Gia Cát Du Du mắng xong, lại phát hiện xung quanh hoàn toàn im lặng.
Cô ta nhìn lại thấy tất cả mọi người trong phòng làm việc đều dừng tay và nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt kia rõ ràng là xem thường và khinh bỉ.
Những ánh mắt này làm trái tim của Gia Cát Du Du đau đớn.
Nó cũng đâm thủng lòng tự trọng vốn chẳng có bao nhiêu của cô ta.
Gia Cát Du Du cảm thấy thân thể của mình giống như đã bị người ta nhìn thấu, sự xấu hổ trong lòng khiến cô ta không thể mắng tiếp được nữa.
Lúc này, tổ trưởng tổ quảng cáo đi qua, nhìn thấy Gia Cát Du Du, cô không nhịn được lắc đầu nói: "Gia Cát Du Du, cậu còn mặt mũi nào mà mắng chửi người khác chứ? Đạo đức của cậu ở đâu rồi? Cậu đang làm lại bỏ đó, hại rất nhiều công việc của bọn họ đều không thể làm được. Nếu như không phải bạn học Cung Tử Á tạm thời tới giúp thì rất nhiều việc của chúng tớ đều sẽ bị trì hoãn. Tớ gọi điện thoại cho cậu thì không gọi được, cũng chẳng tìm được cậu, có phải cậu cũng nên cho mấy người bọn tớ một câu giải thích hay không?"
"Tớ... Tớ..." Gia Cát Du Du không ngừng lùi về phía sau, thoáng cái lại đụng phải người bạn học khác, Gia Cát Du Du lo quay đầu và nhìn thấy ánh mắt khinh thường của đối phương, cô ta vội vàng quay đầu, hoảng hốt không biết nên nói gì cho phải.
Cung Tử Á cũng không muốn tình hình quá căng thẳng nên đứng dậy và nói: "Nếu Gia Cát Du Du trở về, vậy tớ cũng đi đây. Một lát nữa tớ còn phải chuẩn bị bữa cơm cho mọi người nữa mà! Tớ đi trước nhé. Tạm biệt mọi người!"
Những người khác trong tổ đều rất nhiệt tình chào Cung Tử Á.
Bởi vì biểu hiện của Cung Tử Á trong mấy ngày qua đã khiến cho học sinh bình dân cũng được tất cả học sinh quý tộc chấp nhận và khen ngợi.
Bây giờ, nhóm học sinh này cuối cùng đã có thể thật sự hòa hợp với nhau.
Sau khi Cung Tử Á đi rồi, tổ trưởng tổ quảng cáo nhíu mày và nói với Gia Cát Du Du: "Cậu tới đây một lát."
Gia Cát Du Du chỉ có thể đi theo cô ấy.
Khi đến một chỗ vắng người, tổ trưởng hỏi cô ta: "Bạn học Gia Cát Du Du, có phải cậu cũng nên cho tớ một lời giải thích không?"
Tròng mắt Gia Cát Du Du xoay chuyển, nói: "Tổ trưởng, thật xin lỗi! Hôm nay tớ không được khỏe, hơn nữa điện thoại di động của tớ bị rơi chắc hỏng rồi. Bây giờ chúng ta lại không thể rời khỏi đảo, cho nên tớ cũng không có cách nào thay điện thoại được. Tớ bảo đảm sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa! Chuyện hôm nay chẳng qua là ngoài ý muốn thôi."
Tổ trưởng tổ quảng cáo nhìn chằm chằm vào Gia Cát Du Du, so sánh giữa cô ta và Cung Tử Á thì thật đúng là chênh lệch một trời một vực mà!
Gia Cát Du Du là con gái nhà quan chức nhưng tố chất lại kém hơn bạn học Cung Tử Á quá nhiều!
Bây giờ, tổ trưởng tổ quảng cáo không có thời gian đi kiểm tra xem lời Gia Cát Du Du nói là thật hay giả, cô chỉ có thể âm thầm quyết định, sẽ phân công việc của Gia Cát Du Du cho những người khác, để tránh làm chậm tiến độ.
Gia Cát Du Du, người này quả nhiên không thể trọng dụng được.
"Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây. Nhưng cậu sỉ nhục bn học Cung Tử Á như vậy là không nên. Hơn nữa, tớ nhớ hai người còn là bạn cùng phòng ký túc. Người ta qua làm nhiệm vụ hỗ trợ, cậu không phân biệt tốt xấu đã mắng người ta như vậy, những gì trường học dạy cậu đâu mất rồi?" Tổ trưởng nhíu mày nói: "Tớ hi vọng cậu hãy đi xin lỗi bạn học Cung Tử Á đi."
"Được rồi được rồi." Gia Cát Du Du ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng lại xem thường.
Bảo cô ta đi xin lỗi sao?
Đừng có mơ!
Cung Tử Á, cô ta hận muốn chết, làm sao có thể xin lỗi được?
Nhưng cô ta cũng không dám chống lại tổ trưởng, phải biết rằng thế lực của nhà tổ trưởng còn mạnh hơn nhà Gia Cát Du Du của cô ta rất nhiều!
"Được rồi, cậu quay về làm việc đi." Tổ trưởng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Hôm nay, chúng ta phải vẽ xong bản đồ càng sớm càng tốt, phải chắc chắn tất cả các con kênh đều được giải quyết, lại còn phải giao cho tổ mở rộng nữa. chúng ta phải hoàn thành công việc trong một tuần, không thể chậm trễ được đâu."
"Vâng, tổ trưởng." Gia Cát Du Du trả lời trái với lương tâm.
Rất nhanh lại đến buổi tối.
Nhân lúc mọi người ăn cơm tối, Gia Cát Du Du lại chuồn mất.
Lần này, cô ta không may mắn như ban ngày nữa.
Có mấy người bạn đều nhìn thấy Gia Cát Du Du chạy về phía bến tàu bên bờ biển.
Nhưng tất cả mọi người đều bận việc, cho nên không ai qua hỏi Gia Cát Du Du.
Gia Cát Du Du đi tới trên du thuyền thì không nhịn được lại phàn nàn với tên trọc phú về tình cảnh của mình: "Anh không biết đâu, đám người bọn họ thật đúng là bị mỡ lợn che tim rồi! Con bé Cung Tử Á kia có gì tốt chứ? Không phải trước đây bọn họ rất ghét cô ta sao? Sao bây giờ tất cả đều như ong vỡ tổ nói tốt cho cô ta chứ? Em thật sự không hiểu được tại sao những người đó lại thay đổi nhanh tới vậy! Cho dù Cung Tử Á có làm giỏi đi nữa, cô ta còn có thể làm gì? Cô ta chẳng qua vẫn chỉ là kẻ nghèo nàn đáng khinh, cô ta lấy cái gì mà đấu với em chứ?"