Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 10 HÀ NHẬT DƯƠNG TÌM ĐẾN
CHƯƠNG 10: HÀ NHẬT DƯƠNG TÌM ĐẾN
Tống Thanh kéo vali vào phòng ngủ chính, chuẩn bị lấy vài bộ quần áo ra treo lên móc, vừa mở tủ đồ ra đã thấy bên trong được treo đầy những bộ đồ theo từng mùa khác nhau, giày dép và cả túi xách đi kèm.
Tống Thanh cười khổ một tiếng, những thứ này cô đều không muốn đụng tới, tránh đến khi cô rời đi lại không nói rõ được.
Gạt những món đồ hiệu xa hoa kia ra, treo vài bộ quần áo đã được giặt đến mức hơi cũ lên.
Ngay khi Tống Thanh đang chuẩn bị đi xem phòng khác thì điện thoại của cô đổ chuông, cô nhìn dãy số công việc gọi tới, không hề do dự mà bắt điện thoại: “Xin chào, tôi là chuyên viên tạo mẫu Tống Thanh.”
Đầu dây bên kia có giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên: “Chào cô Tống, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hà thị - Lý Xuân, tổng giám đốc ra lệnh cho tôi lập tức tới đón cô bắt đầu công việc.”
Tống Thanh hơi hoảng hốt, Hà Nhật Dương thực sự cho phép mình làm việc cho anh ta để trả nợ à?
Bây giờ nói ra thì mình còn là chị dâu trên danh nghĩa của người đàn ông này... Tất nhiên, người nhà họ Hà căn bản không coi mình là người của họ, Hà Nhật Dương cũng chưa chắc đã biết mình là vợ của anh trai anh ta nhỉ?
Hôn lễ này có lẽ là hôn lễ khiêm tốn nhất trong lịch sử, một hôn lễ mà hai bên phu thê không quen biết cũng không gặp mặt.
Như thế cũng tốt!
Tất cả “sạch” mọi quan hệ, không hề dây dưa với nhau.
Nhanh chóng kiếm đủ tiền trả nợ, nhanh chóng rời xa người đàn ông đáng sợ này! Cũng rời xa những gia tộc đáng sợ kia!
Tống Thanh nhanh chóng đồng ý, hỏi rõ địa chỉ.
Cô nhanh chóng thay bộ đồ trên người, tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, tắm ào một cái, lấy một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò xanh ra khỏi tủ.
Chỉ trong thời gian chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Tống Thanh đã xách túi đồ trang điểm xuất hiện trước mặt Hà Nhật Dương.
Tống Thanh thuần thục mở túi đồ nghề ra, hỏi thăm theo thông lệ: “Tổng giám đốc Hà, xin hỏi anh có yêu cầu đặc biệt gì với thương hiệu không? Có thể dùng sản phẩm của tôi được chứ?”
Bởi vì thường phải đối diện với khách hàng ở tầng lớp thượng lưu, cho nên trong túi đồ của cô luôn có đồ trang điểm của những nhãn hàng hàng đầu thế giới như Chanel, Dior, vân vân. Nếu như khách hàng không có chuẩn bị trước, không có yêu cầu gì đặc biệt về nhãn hàng, Tống Thanh sẽ chọn ra thương hiệu phù hợp nhất với khách hàng từ những món đồ trang điểm mà mình mang theo.
“Không có.” Hà Nhật Dương ngồi trước gương với vẻ hơi biếng nhác, có phần hứng thú nhìn Tống Thanh bận rộn không ngừng.
Cô ấy của ba tháng sau, dường như đã bước ra khỏi những đả kích kia rồi.
Nhưng anh thích nhìn dáng vẻ luống cuống chân tay của cô.
Tống Thanh nghiêm túc đánh giá làn da của Hà Nhật Dương, đúng là đẹp đến mức khiến người ta ghen tị!
Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng cảm giác khi chạm vào làn da ấy tuyệt vời đến mức phụ nữ cũng phải ghen tị.
Tống Thanh từng trang điểm cho không ít đàn ông, nhưng không có một ai đẹp đẽ được như Hà Nhật Dương.
Với tư cách là một chuyên viên trang điểm, chỉ cần liếc một cái là cô có thể nhận ra đối phương đẹp tự nhiên hay đã từng đụng dao kéo.
Hiển nhiên, Hà Nhật Dương là hàng nguyên đai nguyên kiện, một trăm phần trăm.
Tống Thanh nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc, cúi thấp người lại gần Hà Nhật Dương, lồng ngực hạ thấp ngang tầm mắt anh, xương quai xanh tinh xảo và vết bớt đỏ kia đập vào mắt người đối diện.
Hà Nhật Dương cảm nhận được ngón tay hơi lành lạnh của Tống Thanh đang lướt qua gò má của anh, những chỗ được cô chạm vào, không hiểu sao lại có dòng điện thoáng qua.
Đôi mắt phượng hẹp dài bỗng chốc tối đi vài phần.
Tống Thanh cẩn thận đánh giá tính chất da của Hà Nhật Dương, quay người lấy sản phẩm chăm sóc da mới nhất từ Lancome, buột miệng hỏi: “Lát nữa phải tham gia sự kiện như thế nào?”
“Có một cuộc hẹn.” Hà Nhật Dương dùng đôi mắt phượng lướt qua biểu cảm của Tống Thanh, xác định câu hỏi của cô chỉ vì yêu cầu công việc chứ không phải vì có hứng thú với anh.
Tống Thanh kéo vali vào phòng ngủ chính, chuẩn bị lấy vài bộ quần áo ra treo lên móc, vừa mở tủ đồ ra đã thấy bên trong được treo đầy những bộ đồ theo từng mùa khác nhau, giày dép và cả túi xách đi kèm.
Tống Thanh cười khổ một tiếng, những thứ này cô đều không muốn đụng tới, tránh đến khi cô rời đi lại không nói rõ được.
Gạt những món đồ hiệu xa hoa kia ra, treo vài bộ quần áo đã được giặt đến mức hơi cũ lên.
Ngay khi Tống Thanh đang chuẩn bị đi xem phòng khác thì điện thoại của cô đổ chuông, cô nhìn dãy số công việc gọi tới, không hề do dự mà bắt điện thoại: “Xin chào, tôi là chuyên viên tạo mẫu Tống Thanh.”
Đầu dây bên kia có giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên: “Chào cô Tống, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hà thị - Lý Xuân, tổng giám đốc ra lệnh cho tôi lập tức tới đón cô bắt đầu công việc.”
Tống Thanh hơi hoảng hốt, Hà Nhật Dương thực sự cho phép mình làm việc cho anh ta để trả nợ à?
Bây giờ nói ra thì mình còn là chị dâu trên danh nghĩa của người đàn ông này... Tất nhiên, người nhà họ Hà căn bản không coi mình là người của họ, Hà Nhật Dương cũng chưa chắc đã biết mình là vợ của anh trai anh ta nhỉ?
Hôn lễ này có lẽ là hôn lễ khiêm tốn nhất trong lịch sử, một hôn lễ mà hai bên phu thê không quen biết cũng không gặp mặt.
Như thế cũng tốt!
Tất cả “sạch” mọi quan hệ, không hề dây dưa với nhau.
Nhanh chóng kiếm đủ tiền trả nợ, nhanh chóng rời xa người đàn ông đáng sợ này! Cũng rời xa những gia tộc đáng sợ kia!
Tống Thanh nhanh chóng đồng ý, hỏi rõ địa chỉ.
Cô nhanh chóng thay bộ đồ trên người, tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, tắm ào một cái, lấy một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò xanh ra khỏi tủ.
Chỉ trong thời gian chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Tống Thanh đã xách túi đồ trang điểm xuất hiện trước mặt Hà Nhật Dương.
Tống Thanh thuần thục mở túi đồ nghề ra, hỏi thăm theo thông lệ: “Tổng giám đốc Hà, xin hỏi anh có yêu cầu đặc biệt gì với thương hiệu không? Có thể dùng sản phẩm của tôi được chứ?”
Bởi vì thường phải đối diện với khách hàng ở tầng lớp thượng lưu, cho nên trong túi đồ của cô luôn có đồ trang điểm của những nhãn hàng hàng đầu thế giới như Chanel, Dior, vân vân. Nếu như khách hàng không có chuẩn bị trước, không có yêu cầu gì đặc biệt về nhãn hàng, Tống Thanh sẽ chọn ra thương hiệu phù hợp nhất với khách hàng từ những món đồ trang điểm mà mình mang theo.
“Không có.” Hà Nhật Dương ngồi trước gương với vẻ hơi biếng nhác, có phần hứng thú nhìn Tống Thanh bận rộn không ngừng.
Cô ấy của ba tháng sau, dường như đã bước ra khỏi những đả kích kia rồi.
Nhưng anh thích nhìn dáng vẻ luống cuống chân tay của cô.
Tống Thanh nghiêm túc đánh giá làn da của Hà Nhật Dương, đúng là đẹp đến mức khiến người ta ghen tị!
Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng cảm giác khi chạm vào làn da ấy tuyệt vời đến mức phụ nữ cũng phải ghen tị.
Tống Thanh từng trang điểm cho không ít đàn ông, nhưng không có một ai đẹp đẽ được như Hà Nhật Dương.
Với tư cách là một chuyên viên trang điểm, chỉ cần liếc một cái là cô có thể nhận ra đối phương đẹp tự nhiên hay đã từng đụng dao kéo.
Hiển nhiên, Hà Nhật Dương là hàng nguyên đai nguyên kiện, một trăm phần trăm.
Tống Thanh nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc, cúi thấp người lại gần Hà Nhật Dương, lồng ngực hạ thấp ngang tầm mắt anh, xương quai xanh tinh xảo và vết bớt đỏ kia đập vào mắt người đối diện.
Hà Nhật Dương cảm nhận được ngón tay hơi lành lạnh của Tống Thanh đang lướt qua gò má của anh, những chỗ được cô chạm vào, không hiểu sao lại có dòng điện thoáng qua.
Đôi mắt phượng hẹp dài bỗng chốc tối đi vài phần.
Tống Thanh cẩn thận đánh giá tính chất da của Hà Nhật Dương, quay người lấy sản phẩm chăm sóc da mới nhất từ Lancome, buột miệng hỏi: “Lát nữa phải tham gia sự kiện như thế nào?”
“Có một cuộc hẹn.” Hà Nhật Dương dùng đôi mắt phượng lướt qua biểu cảm của Tống Thanh, xác định câu hỏi của cô chỉ vì yêu cầu công việc chứ không phải vì có hứng thú với anh.