Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1196
Chương 1196
Vì vậy còn ai dám nữa!
Rút khỏi trại đông, đồng nghĩa với việc rời khỏi Học viện quý tộc Duệ Hà.
Phải biết rằng, tất cả học sinh bây giờ đều cảm thấy tự hào vì được theo học ở Học viện quý tộc Duệ Hà!
Bắt bọn họ thôi học, còn khó chịu hơn cả giết quách bọn họ đi!
Vì vậy, xin rút ư? Đừng đùa! Có chết cũng phải tiếp tục gắng gượng!
Thế là cả sân trường đều im lìm, không một ai rời đi.
"Nếu không ai muốn rút, vậy thì những người ở lại sẽ phải tuân thủ theo quy tắc của nơi này". Hạ Quốc Tường chậm rãi nói: "Tất cả rõ chưa?".
"Rõ!". Vài tiếng đáp lại thưa thớt.
"Các cô cậu nói gì? Tôi chưa nghe rõ". Hạ Quốc Tưởng giả vờ không nghe thấy, nói: "Nếu tôi không nghe được câu trả lời thỏa đáng, vậy thì mời về cho!".
"Rõ!". Cả sân trường đồng thanh đáp, âm thanh vang dội, hận không thể hét rách cả họng!
Lúc này Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mới hài lòng gật đầu.
Vưu Tâm Nguyệt tiếp lời: "Sau đây tôi sẽ công bố một số quy tắc của đảo. Các bạn đều là học sinh cấp ba và bậc đại học chính quy của Học viện Duệ Hà, nói cách khác, các bạn đã sắp trưởng thành hoặc đã trưởng thành rồi. Vì vậy những quy tắc tôi sắp nói chắc hắn mọi người đều nghe hiểu".
"Có thể!". Sân trường lại vang lên tiếng trả lời đồng thanh.
Vưu Tâm Nguyệt rất hài lòng, tiếp tục thông báo: "Rất tốt, bây giờ tôi sẽ nói về một số quy tắc lớn và nhỏ của nơi này. Quy tắc lớn là: Không được xảy ra tranh chấp bằng vũ khí, các bạn có thể dùng tay chân mồm miệng đều không sao, duy chỉ không được dùng vũ khí để đánh nhau! Một khi bị phát hiện, lập tức bị trục xuất về đất liền, đồng thời hủy tư cách tham gia trại đông. Quy tắc nhỏ là: Sáng sớm năm rưỡi rời giường, sáu giờ ăn sáng, bảy giờ tập thể dục, hoạt động thể dục của các bạn chúng tôi không quan tâm, chỉ cần không bi phạm quy tắc lớn là được. Bữa trưa vào mười một rưỡi, thời gian dùng bữa là một giờ. Buổi chiều vẫn hoạt động tự do. Năm giờ chiều ăn tối. Buổi tối không giới nghiêm, các bạn có thể tự do ra vào, tất nhiên chỉ giới hạn trong hòn đảo này. Các bạn muốn đi cũng không được".
Trên sân lập tức có tiếng cười khẽ.
Vưu Tâm Nguyệt nói tiếp: "Còn một quy tắc nhỏ nữa, đó là: Ba bữa mỗi ngày của các bạn đều phải tự chuẩn bị. Nói cách khác, ở đây không có người chuyên nấu cơm cho các bạn! Quần áo thì sẽ có máy giặt thường hoặc máy giặt khô, thức ăn cũng cung cấp đủ lượng, nhưng làm sao để nấu thành món vừa miệng thì phải dựa vào chính các bạn. Có nghĩa là, nguyên liệu nấu ăn sẽ được cung cấp vô hạn, nhưng không có người nấu cơm cho các bạn ăn. Vậy nên, đồ ăn của chúng tôi chỉ dành cho chúng tôi ăn, còn đồ ăn của các bạn thì các bạn phải tự nghĩ cách. Cháu trai cháu gái tôi cũng sẽ không ăn theo chúng tôi".
Vưu Tâm Nguyệt vừa nói xong, có không ít người đều nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Sắc mặt hai người không chút thay đổi, hiển nhiên là đã có chuẩn bị.
Sau khi Vưu Tâm Nguyệt thông báo xong, nhìn xuống đám trẻ phía dưới, mở miệng nói: "Mọi người còn muốn hỏi gì không? Cứ thoải mái nêu vấn đề đi!".
Lúc này, trong đám đông có người giơ tay: "Báo cáo, em có câu hỏi".
"Nói". Vưu Tâm Nguyệt đáp.
"Bọn em sẽ bị cắt hết liên lạc với thế giới bên ngoài sao?". Học sinh giơ tay hỏi tiếp: "Internet và tin tức của bọn em vẫn bình thường chứ?".
"Bình thường". Vưu Tâm Nguyệt đáp.
"Vậy bọn em có thể tìm sự giúp đỡ về vật tư từ thế giới bên ngoài không ạ?". Học sinh lại hỏi.
"Không thể. Các bạn chỉ được dựa vào tài nguyên sẵn có trên đảo". Vưu Tâm Nguyệt nói: "Từ khi các bạn bước chân lên đảo, các bạn đã không được nhận sự giúp đỡ về vật chất từ đất liên rồi".
Sau đó lại có người giơ tay hỏi: "Cho em hỏi, liệu có hình phạt dành cho bọn em không?".
"Có nhé". Khóe miệng Vưu Tâm Nguyệt nhếch lên, cuối cùng cũng có một đứa học sinh có não.
Các học sinh trên sân đều hít sâu một hơi.
Còn có hình phạt sao!
À đúng rồi, mười mấy người vừa nãy đến muộn đã bị phạt chạy vòng kìa!
Chắc chắn là vẫn còn những hình phạt khác! Điều này là không thể nghi ngờ!
Làm sao quy tắc có thể đơn giản như mình tưởng chứ!
"Rất tốt, các bạn rất thông minh và có ý thức". Vưu Tâm Nguyệt nói: "Nếu đã nhắc đến chế độ trừng phạt, vậy thì cô sẽ nói hai điều ngắn gọn thế này. Đầu tiên, mọi người phải nghiêm khắc chấp hành thời gian dùng bữa mà chúng tôi chỉ định. Nói cách khác, vượt quá thời gian dùng cơm, thì sẽ không được cung cấp thức ăn. Nếu các bạn muốn lấy thức ăn thì cần làm vài việc để trao đổi. Ví dụ như dọn rác sân trường, dọn rác bãi biển, hỗ trợ vân chuyển vật tư vân vân, đều có thể đổi được thức ăn đã mất".
Sân trường lặng im như tờ.
"Thứ hai, mọi hành vi của các bạn trên đảo, đều không qua được tầm mắt của chúng tôi đâu. Tức là, không thể làm trò gì sau lưng chúng tôi. Bị phát hiện sẽ chịu phạt. Cụ thể là phạt gì thì xem tâm trạng". Vưu Tâm Nguyệt nói tiếp.
Sân trường vẫn lặng im.
"Còn vấn đề gì không?". Vưu Tâm Nguyệt cao giọng hỏi.
Bên dưới đồng loạt giờ tay lên hỏi.
Đám nhỏ này đúng là hăng thật!
Đến giờ này rồi vẫn còn câu hỏi!
Lúc này, mười mấy học sinh bị phạt chạy cuối cùng cũng trở về, đầm đìa mồ hôi đứng vào hàng, hoang mang nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người, không hiểu trong lúc bọn họ chạy phạt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, mọi người còn vấn đề gì thì lần lượt hỏi". Hạ Quốc Tường mở miệng nói: "Trong hôm nay sẽ giải đáp hết. Chỉ trong hôm nay mà thôi. Qua ngày hôm nay, ai cũng phải chấp hành theo quy tắc đã đặt ra".
Sau đó đám học sinh bắt đầu tranh nhau đặt câu hỏi.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thong thả giải đáp từng câu hỏi một.
Sau khi xong phần hỏi đáp, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt phát hiện ra, câu hỏi tuy nhiều nhưng không hề lặp lại. Hơn nữa mọi người cũng rất tuân thủ thứ tự, một nhóm người hỏi xong, mới đến nhóm người tiếp theo.
Sau đó những người khác tiếp tục suy nghĩ xem còn gì bỏ sót, kịp thời hỏi bổ sung thêm.
Biểu hiện của đám học sinh trên đảo đều được truyền hình trực tiếp đến các bậc phụ huynh ở thành phố.
Khi phụ huynh thấy con mình ở trong hoàn cảnh xa lạ, chưa kịp thích ứng, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đối phó, ai cũng cảm thấy cực kì tự hào!
Sau đó không hẹn mà đều cho rằng, đưa con vào Học viện quý tộc Duệ Hà là một sự lựa chọn không thể đúng đắn hơn.
Sau khi giải quyết xong tất cả các vấn đề của học sinh, trời cũng đã xế chiều.
Trong lòng mỗi người đều đã có tính toán, trại đông về sau nên trải qua như thế nào.
Nói cách khác, ở trên đảo bọn họ rất tự do.
Có thể tự do quyết định lúc nào làm việc gì, nhưng cũng có một vài khoảng thời gian cố định phải tuân thủ.
Cứ chấp hành kỷ luật, mọi thứ đều sẽ suôn sẻ.
Vi phạm kỷ luật, đến con ông trời cũng bị phạt!
Sau khi hiểu rõ điều này, mọi người liền bình thường trở lại.
Vì vậy còn ai dám nữa!
Rút khỏi trại đông, đồng nghĩa với việc rời khỏi Học viện quý tộc Duệ Hà.
Phải biết rằng, tất cả học sinh bây giờ đều cảm thấy tự hào vì được theo học ở Học viện quý tộc Duệ Hà!
Bắt bọn họ thôi học, còn khó chịu hơn cả giết quách bọn họ đi!
Vì vậy, xin rút ư? Đừng đùa! Có chết cũng phải tiếp tục gắng gượng!
Thế là cả sân trường đều im lìm, không một ai rời đi.
"Nếu không ai muốn rút, vậy thì những người ở lại sẽ phải tuân thủ theo quy tắc của nơi này". Hạ Quốc Tường chậm rãi nói: "Tất cả rõ chưa?".
"Rõ!". Vài tiếng đáp lại thưa thớt.
"Các cô cậu nói gì? Tôi chưa nghe rõ". Hạ Quốc Tưởng giả vờ không nghe thấy, nói: "Nếu tôi không nghe được câu trả lời thỏa đáng, vậy thì mời về cho!".
"Rõ!". Cả sân trường đồng thanh đáp, âm thanh vang dội, hận không thể hét rách cả họng!
Lúc này Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mới hài lòng gật đầu.
Vưu Tâm Nguyệt tiếp lời: "Sau đây tôi sẽ công bố một số quy tắc của đảo. Các bạn đều là học sinh cấp ba và bậc đại học chính quy của Học viện Duệ Hà, nói cách khác, các bạn đã sắp trưởng thành hoặc đã trưởng thành rồi. Vì vậy những quy tắc tôi sắp nói chắc hắn mọi người đều nghe hiểu".
"Có thể!". Sân trường lại vang lên tiếng trả lời đồng thanh.
Vưu Tâm Nguyệt rất hài lòng, tiếp tục thông báo: "Rất tốt, bây giờ tôi sẽ nói về một số quy tắc lớn và nhỏ của nơi này. Quy tắc lớn là: Không được xảy ra tranh chấp bằng vũ khí, các bạn có thể dùng tay chân mồm miệng đều không sao, duy chỉ không được dùng vũ khí để đánh nhau! Một khi bị phát hiện, lập tức bị trục xuất về đất liền, đồng thời hủy tư cách tham gia trại đông. Quy tắc nhỏ là: Sáng sớm năm rưỡi rời giường, sáu giờ ăn sáng, bảy giờ tập thể dục, hoạt động thể dục của các bạn chúng tôi không quan tâm, chỉ cần không bi phạm quy tắc lớn là được. Bữa trưa vào mười một rưỡi, thời gian dùng bữa là một giờ. Buổi chiều vẫn hoạt động tự do. Năm giờ chiều ăn tối. Buổi tối không giới nghiêm, các bạn có thể tự do ra vào, tất nhiên chỉ giới hạn trong hòn đảo này. Các bạn muốn đi cũng không được".
Trên sân lập tức có tiếng cười khẽ.
Vưu Tâm Nguyệt nói tiếp: "Còn một quy tắc nhỏ nữa, đó là: Ba bữa mỗi ngày của các bạn đều phải tự chuẩn bị. Nói cách khác, ở đây không có người chuyên nấu cơm cho các bạn! Quần áo thì sẽ có máy giặt thường hoặc máy giặt khô, thức ăn cũng cung cấp đủ lượng, nhưng làm sao để nấu thành món vừa miệng thì phải dựa vào chính các bạn. Có nghĩa là, nguyên liệu nấu ăn sẽ được cung cấp vô hạn, nhưng không có người nấu cơm cho các bạn ăn. Vậy nên, đồ ăn của chúng tôi chỉ dành cho chúng tôi ăn, còn đồ ăn của các bạn thì các bạn phải tự nghĩ cách. Cháu trai cháu gái tôi cũng sẽ không ăn theo chúng tôi".
Vưu Tâm Nguyệt vừa nói xong, có không ít người đều nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Sắc mặt hai người không chút thay đổi, hiển nhiên là đã có chuẩn bị.
Sau khi Vưu Tâm Nguyệt thông báo xong, nhìn xuống đám trẻ phía dưới, mở miệng nói: "Mọi người còn muốn hỏi gì không? Cứ thoải mái nêu vấn đề đi!".
Lúc này, trong đám đông có người giơ tay: "Báo cáo, em có câu hỏi".
"Nói". Vưu Tâm Nguyệt đáp.
"Bọn em sẽ bị cắt hết liên lạc với thế giới bên ngoài sao?". Học sinh giơ tay hỏi tiếp: "Internet và tin tức của bọn em vẫn bình thường chứ?".
"Bình thường". Vưu Tâm Nguyệt đáp.
"Vậy bọn em có thể tìm sự giúp đỡ về vật tư từ thế giới bên ngoài không ạ?". Học sinh lại hỏi.
"Không thể. Các bạn chỉ được dựa vào tài nguyên sẵn có trên đảo". Vưu Tâm Nguyệt nói: "Từ khi các bạn bước chân lên đảo, các bạn đã không được nhận sự giúp đỡ về vật chất từ đất liên rồi".
Sau đó lại có người giơ tay hỏi: "Cho em hỏi, liệu có hình phạt dành cho bọn em không?".
"Có nhé". Khóe miệng Vưu Tâm Nguyệt nhếch lên, cuối cùng cũng có một đứa học sinh có não.
Các học sinh trên sân đều hít sâu một hơi.
Còn có hình phạt sao!
À đúng rồi, mười mấy người vừa nãy đến muộn đã bị phạt chạy vòng kìa!
Chắc chắn là vẫn còn những hình phạt khác! Điều này là không thể nghi ngờ!
Làm sao quy tắc có thể đơn giản như mình tưởng chứ!
"Rất tốt, các bạn rất thông minh và có ý thức". Vưu Tâm Nguyệt nói: "Nếu đã nhắc đến chế độ trừng phạt, vậy thì cô sẽ nói hai điều ngắn gọn thế này. Đầu tiên, mọi người phải nghiêm khắc chấp hành thời gian dùng bữa mà chúng tôi chỉ định. Nói cách khác, vượt quá thời gian dùng cơm, thì sẽ không được cung cấp thức ăn. Nếu các bạn muốn lấy thức ăn thì cần làm vài việc để trao đổi. Ví dụ như dọn rác sân trường, dọn rác bãi biển, hỗ trợ vân chuyển vật tư vân vân, đều có thể đổi được thức ăn đã mất".
Sân trường lặng im như tờ.
"Thứ hai, mọi hành vi của các bạn trên đảo, đều không qua được tầm mắt của chúng tôi đâu. Tức là, không thể làm trò gì sau lưng chúng tôi. Bị phát hiện sẽ chịu phạt. Cụ thể là phạt gì thì xem tâm trạng". Vưu Tâm Nguyệt nói tiếp.
Sân trường vẫn lặng im.
"Còn vấn đề gì không?". Vưu Tâm Nguyệt cao giọng hỏi.
Bên dưới đồng loạt giờ tay lên hỏi.
Đám nhỏ này đúng là hăng thật!
Đến giờ này rồi vẫn còn câu hỏi!
Lúc này, mười mấy học sinh bị phạt chạy cuối cùng cũng trở về, đầm đìa mồ hôi đứng vào hàng, hoang mang nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người, không hiểu trong lúc bọn họ chạy phạt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, mọi người còn vấn đề gì thì lần lượt hỏi". Hạ Quốc Tường mở miệng nói: "Trong hôm nay sẽ giải đáp hết. Chỉ trong hôm nay mà thôi. Qua ngày hôm nay, ai cũng phải chấp hành theo quy tắc đã đặt ra".
Sau đó đám học sinh bắt đầu tranh nhau đặt câu hỏi.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thong thả giải đáp từng câu hỏi một.
Sau khi xong phần hỏi đáp, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt phát hiện ra, câu hỏi tuy nhiều nhưng không hề lặp lại. Hơn nữa mọi người cũng rất tuân thủ thứ tự, một nhóm người hỏi xong, mới đến nhóm người tiếp theo.
Sau đó những người khác tiếp tục suy nghĩ xem còn gì bỏ sót, kịp thời hỏi bổ sung thêm.
Biểu hiện của đám học sinh trên đảo đều được truyền hình trực tiếp đến các bậc phụ huynh ở thành phố.
Khi phụ huynh thấy con mình ở trong hoàn cảnh xa lạ, chưa kịp thích ứng, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đối phó, ai cũng cảm thấy cực kì tự hào!
Sau đó không hẹn mà đều cho rằng, đưa con vào Học viện quý tộc Duệ Hà là một sự lựa chọn không thể đúng đắn hơn.
Sau khi giải quyết xong tất cả các vấn đề của học sinh, trời cũng đã xế chiều.
Trong lòng mỗi người đều đã có tính toán, trại đông về sau nên trải qua như thế nào.
Nói cách khác, ở trên đảo bọn họ rất tự do.
Có thể tự do quyết định lúc nào làm việc gì, nhưng cũng có một vài khoảng thời gian cố định phải tuân thủ.
Cứ chấp hành kỷ luật, mọi thứ đều sẽ suôn sẻ.
Vi phạm kỷ luật, đến con ông trời cũng bị phạt!
Sau khi hiểu rõ điều này, mọi người liền bình thường trở lại.