Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-112
CHƯƠNG 112: CHƠI VỚI LỬA CÓ NGÀY CHẾT CHÁY
CHƯƠNG 112: CHƠI VỚI LỬA CÓ NGÀY CHẾT CHÁY
Khi về đến nhà ăn, Tống Thanh vừa đi vào trong thì đã ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi.
“Woa, nhiều món quá.” Tống Thanh nhìn thấy những món ăn trên bàn thốt lên: “Nhiều món như vậy, thì bao nhiêu người ăn?”
Nguyên một bàn như vậy, có tận năm mươi mấy sáu mươi món ăn.
Cô và Hà Nhật Dương, công thêm một Tống Ngọc Nhan không mời mà tới kia, thì cũng đâu thể nào ăn hết được, thật lãng phí.
Hà Nhật Dương thò tay sờ đầu Tống Thanh:” Hắc Tử là người mà anh tin tưởng, cũng là người anh em của anh. Lượng ăn của anh ấy lớn hơn người thường rất nhiều lần, cho nên mới làm nhiều hơn một chút.”
Tống Thanh gật đầu.
Lý Xuân và Lý Hạ kéo ghế ra cho Hà Nhật Dương và Tống Thanh, Tống Thanh bất chợt cúi xuống ngửi mùi vị của các món ăn trên bàn, sau đó đưa một ngón tay cái về phía Hắc Tử: “Mùi hương rất tuyệt!”
Nghe thấy lời khen của Tống Thanh, Hắc Tử xoa đôi bàn tay vào nhau, hơi ngại ngùng nói: “Chỉ cần thiếu phu nhân không chê cười là được rồi.”
“Anh kêu tôi Thanh Thanh là được rồi. Anh là bạn của Nhật Dương, nên cũng sẽ là bạn của tôi.” Tống Thanh chân thành cười nói.
Đúng lúc này, Tống Ngọc Nhan đang từ bên ngoài đi vào, cô nhìn thấy Hắc Tử đang định kéo một chiếc ghế ra để ngồi cạnh Hà Nhật Dương, bén kêu lớn lên: “Này, đây là chỗ ngồi của tôi, anh không thể ngồi ở đó được!”
Hắc Tử vô cùng hoang mang không biết nên làm thế nào.
“Đừng nghe lời nói bậy của cô ấy.” Tống Thanh lập tức nói: “Anh ngồi đó là đúng rồi.”
Tống Thanh đi tới trước bàn ăn, nhìn vào chỗ ngồi đó, chợt không vui nói: “Vậy tôi ngồi đâu?”
Hắc Tử chẳng hiểu gì cả: “Đương nhiên ngồi kế bên chị của cô rồi!”
Tống Ngọc Nhan mở miệng nói: “Cái gì? Bắt tôi ngồi kế bên cô ta ư? Cô ta xứng đáng sao?”
Vừa dứt lời, Tống Ngọc Nhan liền lấy tay bụm miệng lại.
Chết rồi chết rồi, sao lại nói những câu trong lòng ra thế này.
Sắc mặt Hắc Tử kinh ngạc vô cùng.
Hà Nhật Dương chỉ cười mà không nói gì.
Nhưng Tống Thanh lại không cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Đã rất nhiều năm bị mắng chửi như vậy rồi, nếu chỉ vì một câu nói như vậy mà cũng cảm thấy ngại ngùng thì những nỗi khổ trước kia mà cô đã từng chịu đựng cũng uổng phí hết cả rồi.
“Không... không phải...” Tống Ngọc Nhan ấp úng nói: “Tôi chỉ đang nói đùa mà thôi.”
Tống Thanh thản nhiên nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, nơi này là nơi của Hắc Tử, đừng nên thất lễ. Cô ngồi xuống ăn cơm đi.”
Tống Ngọc Nhan lúc này mới giận dữ liếc Tống Thanh một cái, xong lại ngồi xuống kế bên Tống Thanh.
Bữa cơm này, Tống Thanh ăn vô cùng ngon miệng.
Hắc Tử nhìn thấy Tống Thanh thật lòng yêu thích như vậy, càng cười vui mừng hơn.
Mỗi lần vui mừng anh ấy đều vo hai bàn tay lại với nhau.
Lúc đầu nghe thấy tổng giám đốc sẽ mang theo thiếu phu nhân đến đảo chơi, anh ấy rất lo lắng.
Anh ấy lo lắng hình tượng của mình quá quái dị, sẽ làm đối phương sợ hãi.
Cũng lo lắng đối phương sẽ nhìn không quen bộ dạng cao to thô lỗ của anh.
Càng lo lắng đối phương là một người kỳ kèo không dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi trải qua mấy tiếng đồng hồ, Hắc Tử lại càng ngày càng thích thiếu phu nhân này rồi.
Cô ấy dịu dàng, yên tĩnh, không hề cao ngạo.
Cô ấy sẽ thật lòng khen ngợi ưu điểm của người khác, sẽ không công kích khuyết điểm của họ.
Chẳng trách sao tổng giám đốc lại công khai đem theo thiếu phu nhân đến đây, cô ấy thật sự có nhiều ưu điểm vượt trội hơn người.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy người đàn ông xấu xí đó lại không hề đoái hoài gì đến cô, nhưng lại đối xử với Tống Thanh vô cùng lễ phép, nên càng cảm thấy bữa cơm này khó nuốt hơn nữa!
Hắn đã nấu cái gì thế này?
Một đống cỏ dại!
Đây là thức ăn cho người khác ăn được sao?
Vốn tưởng rằng đi theo họ, sẽ có cao lương mỹ vị để thưởng thức, nhưng không ngờ lại ăn phải một bàn đầy rau như vậy!
“Tôi không ăn nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây!” Tống Ngọc Nhan bỏ đũa xuống, xoay người đi mất.
Trên mặt Hắc Tử vô cùng khó xử: “Tôi đã nói sai gì sao?”
Tống Thanh mỉm cười lắc đầu: “Không có, không phải lỗi của anh. Xin lỗi anh, là Tống Ngọc Nhan thất lễ rồi. Bữa trưa của anh thật sự rất tuyệt, tôi rất thích.”
Tống Ngọc Nhan tức giận về đến phòng, mở tủ lạnh ra, nhìn cũng không thèm nhìn, bèn mở một chai nước ra uống ừng ực xuống bụng.
Tống Ngọc Nhan cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi!
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là sự kiêu ngạo của ông trời có biết không?
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nâng niu cô trên tay có biết không?
Từ nhỏ đến lớn, Tống Thanh luôn luôn làm nền cho cô ấy, chỉ xứng đáng mặc những bộ quần áo, giày dép mà cô ấy không mặc nữa, chỉ xứng đáng lựa chọn người đàn ông mà cô ấy không thèm ngó ngàng tới, chỉ xứng đáng đi học ngôi trường mà cô ấy không thèm quan tâm, chỉ xứng đáng quen với những người bạn mà cô ấy không ưa thích!
Nhưng mà, bây giờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?
Cô ta không những giật mất chồng của cô ấy, mà lại còn giật mất tâm điểm chú ý của cô nữa!
Thật đúng là không thể tha thứ được!
Cô ta chỉ là một đứa con do một người đê tiện sinh ra thôi, sao lại có tư cách tranh giành với cô ấy được?
Điều không thể tha thứ nhất, chính là người đàn ông vừa già vừa xấu vừa ngu ngốc như Hắc Tử đó, lại dám lơ đi vẻ đẹp của cô, khen ngợi Tống Thanh hết lòng!
Chuyện như vậy, sao lại có thể xảy ra được!
Tên Tống Thanh đó, sao lại dám không giúp đỡ cho cô ấy nói chuyện với Hà Nhật Dương, cô ta muốn chết sao?
Nếu biết sớm sẽ như vậy thì đã không nên đuổi người anh trai ngu ngốc của cô ta ra khỏi nhà rồi!
Chỉ cần có được tên khờ Tống Linh đó, thì Tống Thanh sẽ như một con chuột sập bẫy vậy!
Đến lúc đó muốn uy hiếp cô ta như thế nào cũng được!
Cũng không biết tên khờ khạo Tống Linh đó đã đi đâu mất tiêu rồi!
Hừ, mình nhất định phải mau chóng nghĩ ra cách tìm lại được tên đó, để có thể khống chế Tống Thanh thêm một lần nữa!
Tống Ngọc Nhan trút giận trong phòng, nhưng Tống Thanh lại nói lời xin lỗi với Hắc Tử bên ngoài nhà ăn: “Xin lỗi Hắc Tử, tuy chúng tôi là chị em, nhưng tôi chỉ là con ghẻ của Nhà họ Tống. Từ nhỏ đến lớn quan hệ của tôi và cô ấy đều không tốt lắm, cho nên cô ấy mới công kích tôi, tôi đã quen với việc này rồi. Nhưng không ngờ lại liên lụy đến anh, thật lòng xin lỗi anh rất nhiều!”
Hắc Tử sau khi hiểu ra mọi chuyện, liền huơ tay: “Thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy. Tôi hiểu cả mà, tôi cũng xuất thân từ gia đình như vậy! Nếu không phải do tổng giám đốc cứu vớt, thì e rằng tôi đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi!”
Bao tử của Hắc Tử quả thật rất lớn.
Nhiều món ăn như vậy, nhưng một mình anh thì cũng đã càn quét hết hai phần ba rồi.
Biểu cảm của Tống Thanh vẫn y hệt nhau từ lúc bắt đầu ăn đến bây giờ. Đều là há to miệng, kinh ngạc từ đầu đến cuối.
Hắc Tử ân rất nhanh, anh vỗ vào bụng nói: “Thật ngại quá! Mỗi khi tôi ăn no thì đều cảm thấy buồn ngủ.”
Tống Thanh ráng nhịn cười: “Không sao, anh đi nghỉ ngơi đi. Ừ, những thức ăn còn sót lại, tôi với Nhật Dương sẽ ráng ăn hết!”
Đợi Hắc Tử vừa rời khỏi, Tống Thanh đã cười híp mắt lại nói với Hà Nhật Dương: “Xin lỗi anh, có Hắc Tử ở đây, em mới bị anh ấy thu hút tầm nhìn, nên mới quên mất anh! Bởi vì thân hình của anh ấy thật sự quá to lớn!”
Hà Nhật Dương thò tay ra sờ đầu Tống Thanh: “Em đó...”
Tống Thanh chịu không nổi bèn hỏi: “Năm nay Hắc Tử mấy tuổi rồi? Anh ấy to lớn như vậy, liệu có cô gái nào dám lấy không?”
“Ừ... không có, anh ấy không hề kết hôn. Năm nay anh ấy vừa tròn ba mươi sáu tuổi rồi, khi anh gặp anh ấy thì anh ấy đã hai mươi bốn tuổi. Bởi vì đặc tính và cơ thể to lớn của anh ấy, nên hầu như không có cô gái nào dám theo cả.”
Hà Nhật Dương tràn đầy ẩn ý nhìn lên lầu, tiếp tục nói: “Có lẽ, qua ngày hôm nay, thì anh ấy sẽ có vợ rồi.”
Tống Thanh ngờ nghệch nhìn anh: “Hả? Tại sao vậy?”
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Hà Nhật Dương không trả lời câu hỏi của Tống Thanh, hắn đẩy dĩa thức ăn trên bàn trên phía Tống Thanh, nói: “Những hạt giống rau này đều được quét qua tia laze từ khoang không gian trong vũ trụ, sau đó đem đi trồng, sau khi được kiểm nghiệm đầy đủ, xác nhận rau sạch và khỏe mới đem đi nấu ăn. Nên khẩu cảm sẽ có chút khác biệt.”
Tống Thanh kinh ngạc nói: “Anh làm cách nào vậy?”
“Bí mật.” Hà Nhật Dương cười một cách bí ẩn.
Tống Thanh nhíu mày lên: “Em phát hiện anh thật sự có rất nhiều bí mật.”
“Cô bé à, mau ăn đi.” Hà Nhật Dương nhìn cô một cách chiều chuộng: “Sớm muộn gì cũng sẽ nói cho em biết thôi, nhưng không phải là bây giờ.”
Trong lúc hai người dùng bữa, thì Tống Ngọc Nhan đang tức giận trong phòng kia, đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút không bình thường.
Nóng, nóng quá.
Một cơn nóng lan tràn khắp toàn thân của cô.
Đột nhiên cô rất muốn uống nước.
Cô lại bò về phía tủ lạnh, mở nắp một chai nước ra, uống ừng ực hai hớp vào bụng.
Đột nhiên, động tác của Tống Ngọc Nhan ngưng đọng lại!
Cô ta cúi đầu nhìn chai nước, tại sao chai nước này lại quen thuộc đến vậy?
Hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi?
Đợi đã, chai nước suối của Ý này không phải cô đã từng thấy qua trong phòng của Hà Nhật Dương hay sao?
Sao nó lại ở đây chứ?
Ngụm nước cô vừa mới uống vào, càng tăng thêm cơn nóng trong cơ thể của cô hơn.
Tống Ngọc Nhan dù ngu ngốc cách mấy cũng đã biết được mình đã bị người khác giở trò rồi!
Đáng chết!
Là ai làm vậy?
Chai nước này không phải nên ở trong phòng của Hà Nhật Dương hay sao?
Cô còn chưa kịp đuổi Tống Thanh đi, thì sao chai nước này lại xuất hiện trong phòng của cô được chứ?
Trong đầu Tống Ngọc Nhan càng ngày càng rối loạn.
Trong đầu cô ta chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là phải lập tức tìm ra Hà Nhật Dương, sau đó ngủ với anh ta!
Tống Ngọc Nhan khập khiễng xông ra khỏi phòng, tầm nhìn của cô ngày càng mơ hồ hơn.
Bước chân loạng choạng, cô phải dựa vào tường mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Ngọn lửa trong người cô càng ngày càng lớn, nóng đến nỗi Tống Ngọc Nhan sắp mất hết khả năng tư duy rồi.
Trong lúc mơ màng, thì cửa phòng xuất hiện trước mặt cô.
Tống Ngọc Nhan đẩy cửa phòng ra, loạng choạng xông về phía trước.
Cô nhìn thấy trên giường có một người đang nằm đó.
Tấm lưng của người đó đang nằm đối diện với Tống Ngọc Nhan.
Trong mắt Tống Ngọc Nhan, tấm lưng to lớn ấy lại dần dần biến thành thân hình cao to thon gọn của Hà Nhật Dương.
“Nhật Dương, em đến rồi! Em phải làm người đàn bà của anh! Em phải làm thiếu phu nhân của Nhà họ Hà!” Tống Ngọc Nhan xông lên như hổ báo, nóng vội chồm lên người của người đó.
Tống Thanh vừa mới ăn cơm xong, nghe thấy trên lầu có tiếng động, bèn nhìn lên trên nói: “Sao em nghe thấy trên lầu có tiếng động vậy? Có phải có thứ gì đó bị rớt rồi không?”
Hà Nhật Dương nhìn Lý Xuân một cái, Lý Xuân bèn gật đầu với hắn.
Hà Nhật Dương lập tức biết được đã tiến triển tới đâu rồi.
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Có tiếng gì đâu chứ? Đây là địa bàn của chúng ta. Có lẽ chỉ là Hắc Tử ngủ say qua, đụng trúng cái gì thôi.”
Tống Thanh nghĩ, cũng đúng ha.
Ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
“Vừa mới ăn no, đừng nên về phòng nằm, nếu không sẽ không tiêu hóa được.” Hà Nhật Dương không muốn con thỏ con này nhìn thấy thứ không nên thấy, bén lập tức di chuyển sự chú ý của cô: “Em có muốn đi phòng thí nghiệm xem thử không?”
Tống Thanh sáng mắt ra: “Phòng thí nghiệm ư?”
“Ừ, hai tầng dưới đều có phòng thí nghiệm.” Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu: “Hòn đảo này lớn bao nhiêu thì phòng thí nghiệm lớn bấy nhiêu.”
Miệng của Tống Thanh lại mở to thêm một lần nữa.
Ôi trời đất ơi!
Hà Nhật Dương rốt cuộc đã làm gì với hòn đảo này thế này!
Tại sao những việc mà hắn làm, cô đều không hiểu gì hết?
Hà Nhật Dương thò tay nắm lấy tay của Tống Thanh, xoay người đi đến một cái thang máy, giơ ngón tay lên giải mã vân tay trên cửa, sao đó đáp thang máy xuống đó.
Lý Xuân và Tiểu Hà cứ lặng lẽ đi theo sau hai người.
“Em có biết tại sao anh và Lý Xuân phải đi Congo không?” Đôi mắt đẹp đẽ của Hà Nhật Dương, không cách nào che giấu được nụ cười vui vẻ của hắn.
Tống Thanh hoang mang lắc đầu.
“Đây là hiệp ước mà anh vừa mới ký kết với chính phú của Congo. Nếu anh có thể cấy được sản phẩm sinh trưởng thích hợp hơn với bên đó, thì tất cả những khoáng sản trong Congo, anh đều sẽ chiếm được một nửa thị phần trong đó.” Giọng nói của Hà Nhật Dương rất bình thản, nhưng câu nói này lại khiến Tống Thanh không cách nào trả lời được một chữ nào cả.
Hèn gì Nhà họ Hà lại giàu có như vậy, chuỗi sản nghiệp của Nhà họ Hà quả thật quá đáng sợ mà!
CHƯƠNG 112: CHƠI VỚI LỬA CÓ NGÀY CHẾT CHÁY
Khi về đến nhà ăn, Tống Thanh vừa đi vào trong thì đã ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi.
“Woa, nhiều món quá.” Tống Thanh nhìn thấy những món ăn trên bàn thốt lên: “Nhiều món như vậy, thì bao nhiêu người ăn?”
Nguyên một bàn như vậy, có tận năm mươi mấy sáu mươi món ăn.
Cô và Hà Nhật Dương, công thêm một Tống Ngọc Nhan không mời mà tới kia, thì cũng đâu thể nào ăn hết được, thật lãng phí.
Hà Nhật Dương thò tay sờ đầu Tống Thanh:” Hắc Tử là người mà anh tin tưởng, cũng là người anh em của anh. Lượng ăn của anh ấy lớn hơn người thường rất nhiều lần, cho nên mới làm nhiều hơn một chút.”
Tống Thanh gật đầu.
Lý Xuân và Lý Hạ kéo ghế ra cho Hà Nhật Dương và Tống Thanh, Tống Thanh bất chợt cúi xuống ngửi mùi vị của các món ăn trên bàn, sau đó đưa một ngón tay cái về phía Hắc Tử: “Mùi hương rất tuyệt!”
Nghe thấy lời khen của Tống Thanh, Hắc Tử xoa đôi bàn tay vào nhau, hơi ngại ngùng nói: “Chỉ cần thiếu phu nhân không chê cười là được rồi.”
“Anh kêu tôi Thanh Thanh là được rồi. Anh là bạn của Nhật Dương, nên cũng sẽ là bạn của tôi.” Tống Thanh chân thành cười nói.
Đúng lúc này, Tống Ngọc Nhan đang từ bên ngoài đi vào, cô nhìn thấy Hắc Tử đang định kéo một chiếc ghế ra để ngồi cạnh Hà Nhật Dương, bén kêu lớn lên: “Này, đây là chỗ ngồi của tôi, anh không thể ngồi ở đó được!”
Hắc Tử vô cùng hoang mang không biết nên làm thế nào.
“Đừng nghe lời nói bậy của cô ấy.” Tống Thanh lập tức nói: “Anh ngồi đó là đúng rồi.”
Tống Thanh đi tới trước bàn ăn, nhìn vào chỗ ngồi đó, chợt không vui nói: “Vậy tôi ngồi đâu?”
Hắc Tử chẳng hiểu gì cả: “Đương nhiên ngồi kế bên chị của cô rồi!”
Tống Ngọc Nhan mở miệng nói: “Cái gì? Bắt tôi ngồi kế bên cô ta ư? Cô ta xứng đáng sao?”
Vừa dứt lời, Tống Ngọc Nhan liền lấy tay bụm miệng lại.
Chết rồi chết rồi, sao lại nói những câu trong lòng ra thế này.
Sắc mặt Hắc Tử kinh ngạc vô cùng.
Hà Nhật Dương chỉ cười mà không nói gì.
Nhưng Tống Thanh lại không cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Đã rất nhiều năm bị mắng chửi như vậy rồi, nếu chỉ vì một câu nói như vậy mà cũng cảm thấy ngại ngùng thì những nỗi khổ trước kia mà cô đã từng chịu đựng cũng uổng phí hết cả rồi.
“Không... không phải...” Tống Ngọc Nhan ấp úng nói: “Tôi chỉ đang nói đùa mà thôi.”
Tống Thanh thản nhiên nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, nơi này là nơi của Hắc Tử, đừng nên thất lễ. Cô ngồi xuống ăn cơm đi.”
Tống Ngọc Nhan lúc này mới giận dữ liếc Tống Thanh một cái, xong lại ngồi xuống kế bên Tống Thanh.
Bữa cơm này, Tống Thanh ăn vô cùng ngon miệng.
Hắc Tử nhìn thấy Tống Thanh thật lòng yêu thích như vậy, càng cười vui mừng hơn.
Mỗi lần vui mừng anh ấy đều vo hai bàn tay lại với nhau.
Lúc đầu nghe thấy tổng giám đốc sẽ mang theo thiếu phu nhân đến đảo chơi, anh ấy rất lo lắng.
Anh ấy lo lắng hình tượng của mình quá quái dị, sẽ làm đối phương sợ hãi.
Cũng lo lắng đối phương sẽ nhìn không quen bộ dạng cao to thô lỗ của anh.
Càng lo lắng đối phương là một người kỳ kèo không dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi trải qua mấy tiếng đồng hồ, Hắc Tử lại càng ngày càng thích thiếu phu nhân này rồi.
Cô ấy dịu dàng, yên tĩnh, không hề cao ngạo.
Cô ấy sẽ thật lòng khen ngợi ưu điểm của người khác, sẽ không công kích khuyết điểm của họ.
Chẳng trách sao tổng giám đốc lại công khai đem theo thiếu phu nhân đến đây, cô ấy thật sự có nhiều ưu điểm vượt trội hơn người.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy người đàn ông xấu xí đó lại không hề đoái hoài gì đến cô, nhưng lại đối xử với Tống Thanh vô cùng lễ phép, nên càng cảm thấy bữa cơm này khó nuốt hơn nữa!
Hắn đã nấu cái gì thế này?
Một đống cỏ dại!
Đây là thức ăn cho người khác ăn được sao?
Vốn tưởng rằng đi theo họ, sẽ có cao lương mỹ vị để thưởng thức, nhưng không ngờ lại ăn phải một bàn đầy rau như vậy!
“Tôi không ăn nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây!” Tống Ngọc Nhan bỏ đũa xuống, xoay người đi mất.
Trên mặt Hắc Tử vô cùng khó xử: “Tôi đã nói sai gì sao?”
Tống Thanh mỉm cười lắc đầu: “Không có, không phải lỗi của anh. Xin lỗi anh, là Tống Ngọc Nhan thất lễ rồi. Bữa trưa của anh thật sự rất tuyệt, tôi rất thích.”
Tống Ngọc Nhan tức giận về đến phòng, mở tủ lạnh ra, nhìn cũng không thèm nhìn, bèn mở một chai nước ra uống ừng ực xuống bụng.
Tống Ngọc Nhan cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi!
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là sự kiêu ngạo của ông trời có biết không?
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nâng niu cô trên tay có biết không?
Từ nhỏ đến lớn, Tống Thanh luôn luôn làm nền cho cô ấy, chỉ xứng đáng mặc những bộ quần áo, giày dép mà cô ấy không mặc nữa, chỉ xứng đáng lựa chọn người đàn ông mà cô ấy không thèm ngó ngàng tới, chỉ xứng đáng đi học ngôi trường mà cô ấy không thèm quan tâm, chỉ xứng đáng quen với những người bạn mà cô ấy không ưa thích!
Nhưng mà, bây giờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?
Cô ta không những giật mất chồng của cô ấy, mà lại còn giật mất tâm điểm chú ý của cô nữa!
Thật đúng là không thể tha thứ được!
Cô ta chỉ là một đứa con do một người đê tiện sinh ra thôi, sao lại có tư cách tranh giành với cô ấy được?
Điều không thể tha thứ nhất, chính là người đàn ông vừa già vừa xấu vừa ngu ngốc như Hắc Tử đó, lại dám lơ đi vẻ đẹp của cô, khen ngợi Tống Thanh hết lòng!
Chuyện như vậy, sao lại có thể xảy ra được!
Tên Tống Thanh đó, sao lại dám không giúp đỡ cho cô ấy nói chuyện với Hà Nhật Dương, cô ta muốn chết sao?
Nếu biết sớm sẽ như vậy thì đã không nên đuổi người anh trai ngu ngốc của cô ta ra khỏi nhà rồi!
Chỉ cần có được tên khờ Tống Linh đó, thì Tống Thanh sẽ như một con chuột sập bẫy vậy!
Đến lúc đó muốn uy hiếp cô ta như thế nào cũng được!
Cũng không biết tên khờ khạo Tống Linh đó đã đi đâu mất tiêu rồi!
Hừ, mình nhất định phải mau chóng nghĩ ra cách tìm lại được tên đó, để có thể khống chế Tống Thanh thêm một lần nữa!
Tống Ngọc Nhan trút giận trong phòng, nhưng Tống Thanh lại nói lời xin lỗi với Hắc Tử bên ngoài nhà ăn: “Xin lỗi Hắc Tử, tuy chúng tôi là chị em, nhưng tôi chỉ là con ghẻ của Nhà họ Tống. Từ nhỏ đến lớn quan hệ của tôi và cô ấy đều không tốt lắm, cho nên cô ấy mới công kích tôi, tôi đã quen với việc này rồi. Nhưng không ngờ lại liên lụy đến anh, thật lòng xin lỗi anh rất nhiều!”
Hắc Tử sau khi hiểu ra mọi chuyện, liền huơ tay: “Thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy. Tôi hiểu cả mà, tôi cũng xuất thân từ gia đình như vậy! Nếu không phải do tổng giám đốc cứu vớt, thì e rằng tôi đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi!”
Bao tử của Hắc Tử quả thật rất lớn.
Nhiều món ăn như vậy, nhưng một mình anh thì cũng đã càn quét hết hai phần ba rồi.
Biểu cảm của Tống Thanh vẫn y hệt nhau từ lúc bắt đầu ăn đến bây giờ. Đều là há to miệng, kinh ngạc từ đầu đến cuối.
Hắc Tử ân rất nhanh, anh vỗ vào bụng nói: “Thật ngại quá! Mỗi khi tôi ăn no thì đều cảm thấy buồn ngủ.”
Tống Thanh ráng nhịn cười: “Không sao, anh đi nghỉ ngơi đi. Ừ, những thức ăn còn sót lại, tôi với Nhật Dương sẽ ráng ăn hết!”
Đợi Hắc Tử vừa rời khỏi, Tống Thanh đã cười híp mắt lại nói với Hà Nhật Dương: “Xin lỗi anh, có Hắc Tử ở đây, em mới bị anh ấy thu hút tầm nhìn, nên mới quên mất anh! Bởi vì thân hình của anh ấy thật sự quá to lớn!”
Hà Nhật Dương thò tay ra sờ đầu Tống Thanh: “Em đó...”
Tống Thanh chịu không nổi bèn hỏi: “Năm nay Hắc Tử mấy tuổi rồi? Anh ấy to lớn như vậy, liệu có cô gái nào dám lấy không?”
“Ừ... không có, anh ấy không hề kết hôn. Năm nay anh ấy vừa tròn ba mươi sáu tuổi rồi, khi anh gặp anh ấy thì anh ấy đã hai mươi bốn tuổi. Bởi vì đặc tính và cơ thể to lớn của anh ấy, nên hầu như không có cô gái nào dám theo cả.”
Hà Nhật Dương tràn đầy ẩn ý nhìn lên lầu, tiếp tục nói: “Có lẽ, qua ngày hôm nay, thì anh ấy sẽ có vợ rồi.”
Tống Thanh ngờ nghệch nhìn anh: “Hả? Tại sao vậy?”
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Hà Nhật Dương không trả lời câu hỏi của Tống Thanh, hắn đẩy dĩa thức ăn trên bàn trên phía Tống Thanh, nói: “Những hạt giống rau này đều được quét qua tia laze từ khoang không gian trong vũ trụ, sau đó đem đi trồng, sau khi được kiểm nghiệm đầy đủ, xác nhận rau sạch và khỏe mới đem đi nấu ăn. Nên khẩu cảm sẽ có chút khác biệt.”
Tống Thanh kinh ngạc nói: “Anh làm cách nào vậy?”
“Bí mật.” Hà Nhật Dương cười một cách bí ẩn.
Tống Thanh nhíu mày lên: “Em phát hiện anh thật sự có rất nhiều bí mật.”
“Cô bé à, mau ăn đi.” Hà Nhật Dương nhìn cô một cách chiều chuộng: “Sớm muộn gì cũng sẽ nói cho em biết thôi, nhưng không phải là bây giờ.”
Trong lúc hai người dùng bữa, thì Tống Ngọc Nhan đang tức giận trong phòng kia, đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút không bình thường.
Nóng, nóng quá.
Một cơn nóng lan tràn khắp toàn thân của cô.
Đột nhiên cô rất muốn uống nước.
Cô lại bò về phía tủ lạnh, mở nắp một chai nước ra, uống ừng ực hai hớp vào bụng.
Đột nhiên, động tác của Tống Ngọc Nhan ngưng đọng lại!
Cô ta cúi đầu nhìn chai nước, tại sao chai nước này lại quen thuộc đến vậy?
Hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi?
Đợi đã, chai nước suối của Ý này không phải cô đã từng thấy qua trong phòng của Hà Nhật Dương hay sao?
Sao nó lại ở đây chứ?
Ngụm nước cô vừa mới uống vào, càng tăng thêm cơn nóng trong cơ thể của cô hơn.
Tống Ngọc Nhan dù ngu ngốc cách mấy cũng đã biết được mình đã bị người khác giở trò rồi!
Đáng chết!
Là ai làm vậy?
Chai nước này không phải nên ở trong phòng của Hà Nhật Dương hay sao?
Cô còn chưa kịp đuổi Tống Thanh đi, thì sao chai nước này lại xuất hiện trong phòng của cô được chứ?
Trong đầu Tống Ngọc Nhan càng ngày càng rối loạn.
Trong đầu cô ta chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là phải lập tức tìm ra Hà Nhật Dương, sau đó ngủ với anh ta!
Tống Ngọc Nhan khập khiễng xông ra khỏi phòng, tầm nhìn của cô ngày càng mơ hồ hơn.
Bước chân loạng choạng, cô phải dựa vào tường mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Ngọn lửa trong người cô càng ngày càng lớn, nóng đến nỗi Tống Ngọc Nhan sắp mất hết khả năng tư duy rồi.
Trong lúc mơ màng, thì cửa phòng xuất hiện trước mặt cô.
Tống Ngọc Nhan đẩy cửa phòng ra, loạng choạng xông về phía trước.
Cô nhìn thấy trên giường có một người đang nằm đó.
Tấm lưng của người đó đang nằm đối diện với Tống Ngọc Nhan.
Trong mắt Tống Ngọc Nhan, tấm lưng to lớn ấy lại dần dần biến thành thân hình cao to thon gọn của Hà Nhật Dương.
“Nhật Dương, em đến rồi! Em phải làm người đàn bà của anh! Em phải làm thiếu phu nhân của Nhà họ Hà!” Tống Ngọc Nhan xông lên như hổ báo, nóng vội chồm lên người của người đó.
Tống Thanh vừa mới ăn cơm xong, nghe thấy trên lầu có tiếng động, bèn nhìn lên trên nói: “Sao em nghe thấy trên lầu có tiếng động vậy? Có phải có thứ gì đó bị rớt rồi không?”
Hà Nhật Dương nhìn Lý Xuân một cái, Lý Xuân bèn gật đầu với hắn.
Hà Nhật Dương lập tức biết được đã tiến triển tới đâu rồi.
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Có tiếng gì đâu chứ? Đây là địa bàn của chúng ta. Có lẽ chỉ là Hắc Tử ngủ say qua, đụng trúng cái gì thôi.”
Tống Thanh nghĩ, cũng đúng ha.
Ở đây có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
“Vừa mới ăn no, đừng nên về phòng nằm, nếu không sẽ không tiêu hóa được.” Hà Nhật Dương không muốn con thỏ con này nhìn thấy thứ không nên thấy, bén lập tức di chuyển sự chú ý của cô: “Em có muốn đi phòng thí nghiệm xem thử không?”
Tống Thanh sáng mắt ra: “Phòng thí nghiệm ư?”
“Ừ, hai tầng dưới đều có phòng thí nghiệm.” Hà Nhật Dương mỉm cười gật đầu: “Hòn đảo này lớn bao nhiêu thì phòng thí nghiệm lớn bấy nhiêu.”
Miệng của Tống Thanh lại mở to thêm một lần nữa.
Ôi trời đất ơi!
Hà Nhật Dương rốt cuộc đã làm gì với hòn đảo này thế này!
Tại sao những việc mà hắn làm, cô đều không hiểu gì hết?
Hà Nhật Dương thò tay nắm lấy tay của Tống Thanh, xoay người đi đến một cái thang máy, giơ ngón tay lên giải mã vân tay trên cửa, sao đó đáp thang máy xuống đó.
Lý Xuân và Tiểu Hà cứ lặng lẽ đi theo sau hai người.
“Em có biết tại sao anh và Lý Xuân phải đi Congo không?” Đôi mắt đẹp đẽ của Hà Nhật Dương, không cách nào che giấu được nụ cười vui vẻ của hắn.
Tống Thanh hoang mang lắc đầu.
“Đây là hiệp ước mà anh vừa mới ký kết với chính phú của Congo. Nếu anh có thể cấy được sản phẩm sinh trưởng thích hợp hơn với bên đó, thì tất cả những khoáng sản trong Congo, anh đều sẽ chiếm được một nửa thị phần trong đó.” Giọng nói của Hà Nhật Dương rất bình thản, nhưng câu nói này lại khiến Tống Thanh không cách nào trả lời được một chữ nào cả.
Hèn gì Nhà họ Hà lại giàu có như vậy, chuỗi sản nghiệp của Nhà họ Hà quả thật quá đáng sợ mà!