Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
CHƯƠNG 111: TỐNG NGỌC NHAN TÌM CHẾT
CHƯƠNG 111: TỐNG NGỌC NHAN TÌM CHẾT
Hòn đảo cách đất liền khoảng nửa giờ đi tàu.
Một chiếc tàu kéo hết tất cả thiết bị qua đó.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đáp xuống một hòn đảo phía bên kia biển, nhất là hòn đảo tư nhân như vậy.
“Nhật Dương, hòn đảo này cũng là của anh ư?” Tống Thanh hỏi: “Hòn đảo lớn như vậy đó.”
“Ừ, mấy năm trước cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nên đã đấu giá mua nó, sau đó xây một căn biệt thự, lúc rảnh rỗi thì đến đây câu cá cũng tốt mà.” Hà Nhật Dương đeo chiếc kiếng đen, mặc một chiếc áo sát nách cùng với chiếc quần dài màu trắng, đẹp trai đến nỗi khiến người khác phải chảy nước miếng.
Tống Ngọc Nhan đứng kế bên, cứ nhìn say xưa vào một bên mặt của Hà Nhật Dương, cứ không nỡ buông chiếc điện thoại trong tay ra.
Trên đó có nhiều tấm hình mà lúc nãy cô ta đã chụp lén.
Hà Nhật Dương trong ảnh, quả thật đẹp trai bảnh bao đến tột cùng.
Người đàn ông tốt như vậy, sao lại có thể để Tống Thanh cuỗm tay trên được cơ chứ?
Người đàn ông như vậy, dù có được một đem mây mưa với hắn thì cũng đã không có nuối tiếc gì trên đời này, huống hồ chi là được ở bên cạnh hắn suốt đời.
Hà Nhật Dương đứng kế bên Tống Thanh, hai người mỉm cười nhìn nhau, nhưng trong mắt của Tống Ngọc Nhan, lại vô cùng chướng mắt.
Không lâu sau họ đã đến được hòn đảo đó.
Lý Xuân dẫn người lên đảo trước, kiểm tra các tính năng an toàn trên đó một lần, sau khi xác nhận trên đảo không hề có chút nguy hiểm nào, thì Hà Nhật Dương mới nắm tay Tống Thanh, từ từ đi xuống tàu.
Tống Ngọc Nhan bị lãng quên bên một góc tàu, mới tức giận tự đi xuống một mình.
Diện tích trên đảo chỉ có mười mấy ha thôi, xung quanh đều được cây cỏ bao quanh nó.
Giữa hòn đảo còn có một tòa kiến trúc ba tầng, dưới hầm còn có hai tầng nữa.
Trong đó các cơ sổ vật chất cơ bản như phòng ngủ, phòng giải trí, phòng tập gym, phòng game, phòng nghe nhìn, phòng họp, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, bãi giữ xe, quảng trường, hoa viên vv...
Tuy nhỏ nhưng đó lại là một hòn đảo có đầy đủ hết các thứ theo hệ thống khép kín.
Người trông coi hòn đảo này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao to lực lưỡng.
Tống Thanh bị làm hết hồn khi nhìn thấy người này.
Chiều cao của người này cao hơn hai mét, vừa cao vừa cường tráng.
Điều quan trọng nhất, chính là hắn có một bộ lông rậm rạp khắp toàn thân, nhưng lại đem đến một niềm vui trong mùa hè nóng nực như thế này.
“Anh ta tên là Hắc Tử, là người chuyên phụ trách trông coi hòn đảo này.” Hà Nhật Dương giới thiệu với Tống Thanh: “Việc bảo trì và vận hành hằng ngày của hòn đảo này đều do anh ta phụ trách.”
“Tổng giám đốc, thiếu phu nhân.” Hắc Tử nhe răng cười với Hà Nhật Dương và Tống Thanh, để lộ hai hàm răng ngay ngắn của anh.
Tống Thanh nhìn Hắc Tử có bộ dạng hơi giống con gấu này, nhịn không được cười bèn nói: “Chào anh, tôi là Tống Thanh. Anh cao thật đó!”
Tống Thanh vô cùng hào hứng, chạy đến bên Hắc Tử so chiều cao với anh ta, rồi lại đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.
“Chiều cao của anh ta là 2.23m, thân cao gần bằng Diệu Minh rồi.” Hà Nhật Dương cười nói: “Em đo chiều cao với anh ta, thì sẽ tự ti chết đó!”
Tống Thanh lè lưỡi ra, nghiêm túc nói:“Hứ, quả nhiên là vậy thật!”
Hà Nhật Dương chợt cười ha hả lên.
Hắc Tử có chút khó xử bèn lấy tay gãi đầu của mình.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy Tống Thanh vui vẻ như vậy, bèn căm ghét vo chiếc mũ trong tay mình lại.
Vốn dĩ, vị trí đó, là thuộc về cô ta...
Nhưng bây giờ lại bị Tống Thanh cướp mất!
Tiểu tiện nhân!
Dù cười vui vẻ như thế nào đi nữa thì cũng là tiểu tiện nhân!
Cô ta là tiểu tiện nhân, anh trai của cô ta cũng là tiểu tiện nhân!
Tiện nhân!
Tống Ngọc Nhan nhìn xuống đất ngay lập tức, nếu không thì cô sợ cô sẽ chịu không nổi xông lên cho Tống Thanh một bạt tay.
Hắc Tử nhanh chóng giới thiệu với Hà Nhật Dương và Tống Thanh: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, bây giờ trên đảo hoàn toàn bình thường. Đây vốn dĩ là một hòn đảo tư nhân, nên bình thường cũng không có ai đến đây. Bầy thú quý giá mà lần trước ngài đem tới được nuôi dưỡng rất tốt. Còn căn phòng của ngài cũng đã được quét dọn sạch sẽ, bây giờ ngài sẽ đi qua đó xem hay là ngài sẽ đi tham quan những nơi khác trước ạ?”
Tống Thanh xua tay một cái: “Sáng sớm thì xem phòng gì chứ? Chúng ta đi ngắm phong cảnh đi.”
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đi lên đảo, cô rất hiếu kỳ với những thứ tại đây, nên cái gì cũng muốn xem cả.
Hà Nhật Dương vốn trông thấy tâm trạng của Tống Thanh không tốt, cho nên mới dẫn cô tới đây cho khuây khỏa, nên hắn đương nhiên đồng ý với lời đề nghị của cô.
Hai người vui vẻ đi quanh đảo ngắm phong cảnh, để lại Tống Ngọc Nhan một mình ở chỗ cũ, không ai thèm ngó ngàng gì đến.
Hắc Tử đương nhiên cũng phát hiện sự tồn tại của cô ta, nhưng nếu tổng giám đốc đã không cố tình giới thiệu thì chắc có lẽ là người không quan trọng.
Hắc Tử trước giờ cũng không hề có hứng thú gì với những người không quan trọng cả.
Hắc Tử vừa mới đi khỏi thì đôi mắt của Tống Ngọc Nhan chợt biến đổi một cách đột ngột.
Tống Ngọc Nhan xông tới trước mặt Hắc Tử, ngoan ngoãn cười: “Anh Hắc Tử! Tôi là em gái của Tống Thanh, anh xem nè tôi vẫn còn đang cầm lấy hành lý của chị tôi, không biết căn phòng của chị ấy ở đâu vậy? Để tôi có thế xách đồ đi vô đó.”
Hắc Tử thò tay ra nói: “Hành lý đưa tôi là được rồi.”
Tống Ngọc Nhan giấu chiếc túi trong tay ra đằng sau lưng, giả vờ làm bộ dạng dễ thương e thẹn nói: “Không được đâu! Đây là đồ của chị ấy, đồ của chị ấy thì sao có thể để cho người đàn ông khác đụng đến được chứ? Nếu biết được thì chị ấy sẽ nổi giận đó!”
Hắc Tử gãi đầu, cô ta nói vậy nghe cũng có lý.
Hắc Tử nhìn xung quanh, quanh đây cũng không có phụ nữ nào khác, nên chỉ có thể nói với Tống Ngọc Nhan: “Được thôi, sau khi để đồ xuống thì cô phải đi ra ngay, không có người phụ nữ nào có thể tùy diện vào phòng của tổng giám đốc được! Đó, cánh cửa sổ phía Đông trên lầu ba kia, chính là căn phòng của tổng giám đốc và thiếu phu nhân.
Tống Ngọc Nhan vô cùng đắc ý trong lòng: “Cám ơn anh Hắc Tử.”
Tống Ngọc Nhan xách theo túi xác nhanh chóng đi lên lầu.
Rất nhanh cô ta đã tìm được căn phòng của Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Đẩy cửa vào, thì Tống Ngọc Nhan đã bị làm hoa mắt bởi những thứ xa xỉ trong phòng
Cô giơ tay ra sờ từng món nội thất, từng vật dụng, tất cả mọi thứ trong này, đều là những thứ mà Tống Ngọc Nhan trước giờ vẫn chưa từng thấy qua.
Dù là một cây đèn bàn, cũng là sản phẩm làm bằng thủ công vô cùng tinh tế và sang trọng.
Còn những chi tiết được điêu khắc cực kỳ đẹp đẽ trong phòng ngủ thì càng không nơi nào có thể so bì được.
Trong mắt Tống Ngọc Nhan hiện lên sự tham lam vô cùng, nếu tất cả những thứ này thuộc về cô ấy, thì tốt biết chừng nào.
Tống Ngọc Nhan đứng ngay tại chỗ, sau đó lấy một bịch thuốc từ trong túi ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tối nay sẽ là cơ hội tốt nhất!
Cô ấy nhất định phải có được Hà Nhật Dương!
Cô ấy nhất định phải giết chết Tống Thanh, trở thành mợ hai của Nhà họ Hà, trở thành phu nhân của tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị!
Tống Ngọc Nhan mở tủ trong trong phòng ra.
Trong tủ lạnh có mấy chai nước suối được vận chuyển bằng đường hàng không từ Ý tới, cô mở từng cái nắp chai ra, sau đó bỏ một chút bột thuốc vào trong đó.
Sau khi làm xong, Tống Ngọc Nhan mới để lại những chai nước đó về lại chỗ cũ.
Tống Ngọc Nhan không dám nán lại lâu, bèn nhanh chóng mang theo đồ của mình rời khỏi đó.
Tống Ngọc Nhan không biết rằng, thật ra nhất cử nhất động của cô ta đều bị Lý Xuân giám sát chặt chẽ.
Sau khi Lý Xuân phát hiện hành động của Tống Thanh, mới cảm thấy tổng giám đốc của mình anh minh tài giỏi như thế nào, ngay đến những việc như vậy cũng đoán ra được.
Đợi đến khi Tống Ngọc Nhan rời khỏi, Lý Xuân bèn lấy hết tất cả chai nước trong tủ lạnh ra, thay hết tất cả những chai đó, sau đó đem những chai đã bị bỏ thuốc bỏ vào phòng của Tống Ngọc Nhan.
Nếu cô ta chán sống như vậy, thì hãy cho cô ta toại nguyện đi!
Tống Thanh và Hà Nhật Dương ung dung đi dọc quanh con đường quanh đảo, hai hàng cây mọc um tùm quanh đường, một chút ánh nắng cũng không lọt vào được, khi đi trên đường cảm thấy mát mẻ thoải mái vô cùng.
Tống Thanh bất chợt cảm thán: “Em phát hiện đây đúng là một nơi hiếm có! Bao nhiêu phong cảnh đẹp đẽ ở thành phố H, anh đều đã có được rất nhiều trong tay rồi.”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Tỉnh H là trụ sở chính của Nhà họ Hà, đương nhiên phải điều hành cho tốt rồi. Tuy thực lực của Nhà họ Hà phủ rộng khắp nơi trên toàn cầu, mỗi một quốc gia đều có chi nhánh, nhưng em cũng biết mà, chúng ta vốn rất chú trọng cội nguồn của mình. Cho nên, trụ sở chính đương nhiên phải duy trì cho tốt. Nguyên tỉnh H, hoàn cảnh và diện mạo như vậy, Nhà họ Hà cũng đã nắm một trăm mấy chục nơi như vậy trong tay. Trong đó những nơi thuộc sở hữu tư nhân vĩnh viễn có ba mươi mấy nơi, bao gồm khu vực biển và bãi biển xung quanh căn nhà lớn của Nhà họ Hà.”
Tống Thanh lè lưỡi ra: “Sở hữu tư nhân vĩnh viễn ư!”
“Đúng vậy, đây chính là sự đối đãi đặc biệt của chính phủ đối với Nhà họ Hà.” Hà Nhật Dương cười lên: “Chỉ cần trụ sở chính của Nhà họ Hà vẫn luôn nằm trong nước, thì khu vực biển và bãi biển đó, sẽ vĩnh viễn thuộc về Nhà họ Hà.”
Tống Thanh vô cùng kinh ngạc.
“Em đột nhiên phát hiện chồng mình giàu có như vậy, có phải em có rất nhiều cảm xúc không diễn tả được không?” Hà Nhật Dương cười Tống Thanh: “Lần này không hối hận lấy sai người rồi chứ?”
Khuôn mặt Tống Thanh đỏ lên: “Em không có...”
Hà Nhật Dương đột nhiên tiến đến gần, hắn hạ thấp người xuống, duy trì tầm nhìn với Tống Thanh, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tống Thanh: “Sao? Không có gì chứ... Hay là tối qua em còn chưa hài lòng?”
Khuôn mặt Tống Thanh càng đỏ bừng hơn nữa, cô bất chợt lui xuống một bước: “Không phải...”
“Hả?” Hà Nhật Dương cười nham hiểm và tiếp tục tiến về phía trước: “Vậy là đã hài lòng rồi ư?”
Tống Thanh cảm thấy khuôn mặt của mình sắp phải cháy lên mất rồi!
Sao lại hỏi cô như vậy chứ?
Thật sự xấu hổ lắm có biết không?
Giờ bắt cô phải trả lời như thế nào bây giờ?
Hắn đã giày vò cô suốt một đêm có biết không vậy?
Tống Thanh giơ tay đẩy ngực của Hà Nhật Dương ra, hơi bực tức nói: “Anh cố tình có phải không?”
Hà Nhật Dương khẽ cười một tiếng.
Hắn quả thật yêu đến chết mất khuôn mặt vừa ngại ngùng vừa tức giận của Tống Thanh.
Quá sinh động rồi.
Tống Thanh nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Em đi xem hồ cá đây!”
Sau khi nói xong, Tống Thanh bịt tay lại chạy mất.
Nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của cô, Hà Nhật Dương không nhịn được nữa bèn cười ha hả lên.
“Đợi anh đã, không có dấu vân tay của anh, thì người khác sẽ không thể vào trong được đâu.” Hà Nhật Dương bước lên phía trước, nhanh chóng đuổi theo Tống Thanh.
Đến giờ dùng bữa trưa, Lý Xuân mới đi tới mới hai người đang chăm chú cho khỉ ăn đó về dùng bữa.
Chiếc điện thoại trong tay của Tống Thanh cứ không ngừng chụp hình những con khỉ đó, nhìn thấy Lý Xuân, cô lập tức mỉm cười giơ tay ra nói: “Nghe nói con khỉ này là do anh đem từ Châu Phi về ư?”
Lý Xuân cười trả lời: “Vâng, lần trước khi đi bàn một hạng mục với tổng giám đốc tại Congo, đây là món quà mà chính phủ nước đó tặng cho tổng giám đốc. Vì con khỉ này mà tôi đã tốn rất nhiều công sức, nghĩ hết tất cả phương pháp mới có thể khiến nó khắc phục bệnh sợ độ cao của nó, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể trở về nước được!”
Tống Thanh hiếu kỳ hỏi: “Vậy các anh phí công sức mang con khỉ này về để làm gì chứ?”
Lý Xuân mở miệng nói, sau đó lập tức xoay đầu qua nhìn Hà Nhật Dương.
Hiển nhiên, đây là một bí mật không thể tiết lộ được.
Hà Nhật Dương giơ tay ra bắn vào chóp mũi của Tống Thanh: “Sau này thì em sẽ biết. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Nguyên liệu ở đây, đều được trồng từ những trình độ khoa học kỹ thuật cao cấp, hôm nay có thể cho em nếm thử.”
CHƯƠNG 111: TỐNG NGỌC NHAN TÌM CHẾT
Hòn đảo cách đất liền khoảng nửa giờ đi tàu.
Một chiếc tàu kéo hết tất cả thiết bị qua đó.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đáp xuống một hòn đảo phía bên kia biển, nhất là hòn đảo tư nhân như vậy.
“Nhật Dương, hòn đảo này cũng là của anh ư?” Tống Thanh hỏi: “Hòn đảo lớn như vậy đó.”
“Ừ, mấy năm trước cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nên đã đấu giá mua nó, sau đó xây một căn biệt thự, lúc rảnh rỗi thì đến đây câu cá cũng tốt mà.” Hà Nhật Dương đeo chiếc kiếng đen, mặc một chiếc áo sát nách cùng với chiếc quần dài màu trắng, đẹp trai đến nỗi khiến người khác phải chảy nước miếng.
Tống Ngọc Nhan đứng kế bên, cứ nhìn say xưa vào một bên mặt của Hà Nhật Dương, cứ không nỡ buông chiếc điện thoại trong tay ra.
Trên đó có nhiều tấm hình mà lúc nãy cô ta đã chụp lén.
Hà Nhật Dương trong ảnh, quả thật đẹp trai bảnh bao đến tột cùng.
Người đàn ông tốt như vậy, sao lại có thể để Tống Thanh cuỗm tay trên được cơ chứ?
Người đàn ông như vậy, dù có được một đem mây mưa với hắn thì cũng đã không có nuối tiếc gì trên đời này, huống hồ chi là được ở bên cạnh hắn suốt đời.
Hà Nhật Dương đứng kế bên Tống Thanh, hai người mỉm cười nhìn nhau, nhưng trong mắt của Tống Ngọc Nhan, lại vô cùng chướng mắt.
Không lâu sau họ đã đến được hòn đảo đó.
Lý Xuân dẫn người lên đảo trước, kiểm tra các tính năng an toàn trên đó một lần, sau khi xác nhận trên đảo không hề có chút nguy hiểm nào, thì Hà Nhật Dương mới nắm tay Tống Thanh, từ từ đi xuống tàu.
Tống Ngọc Nhan bị lãng quên bên một góc tàu, mới tức giận tự đi xuống một mình.
Diện tích trên đảo chỉ có mười mấy ha thôi, xung quanh đều được cây cỏ bao quanh nó.
Giữa hòn đảo còn có một tòa kiến trúc ba tầng, dưới hầm còn có hai tầng nữa.
Trong đó các cơ sổ vật chất cơ bản như phòng ngủ, phòng giải trí, phòng tập gym, phòng game, phòng nghe nhìn, phòng họp, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, bãi giữ xe, quảng trường, hoa viên vv...
Tuy nhỏ nhưng đó lại là một hòn đảo có đầy đủ hết các thứ theo hệ thống khép kín.
Người trông coi hòn đảo này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao to lực lưỡng.
Tống Thanh bị làm hết hồn khi nhìn thấy người này.
Chiều cao của người này cao hơn hai mét, vừa cao vừa cường tráng.
Điều quan trọng nhất, chính là hắn có một bộ lông rậm rạp khắp toàn thân, nhưng lại đem đến một niềm vui trong mùa hè nóng nực như thế này.
“Anh ta tên là Hắc Tử, là người chuyên phụ trách trông coi hòn đảo này.” Hà Nhật Dương giới thiệu với Tống Thanh: “Việc bảo trì và vận hành hằng ngày của hòn đảo này đều do anh ta phụ trách.”
“Tổng giám đốc, thiếu phu nhân.” Hắc Tử nhe răng cười với Hà Nhật Dương và Tống Thanh, để lộ hai hàm răng ngay ngắn của anh.
Tống Thanh nhìn Hắc Tử có bộ dạng hơi giống con gấu này, nhịn không được cười bèn nói: “Chào anh, tôi là Tống Thanh. Anh cao thật đó!”
Tống Thanh vô cùng hào hứng, chạy đến bên Hắc Tử so chiều cao với anh ta, rồi lại đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.
“Chiều cao của anh ta là 2.23m, thân cao gần bằng Diệu Minh rồi.” Hà Nhật Dương cười nói: “Em đo chiều cao với anh ta, thì sẽ tự ti chết đó!”
Tống Thanh lè lưỡi ra, nghiêm túc nói:“Hứ, quả nhiên là vậy thật!”
Hà Nhật Dương chợt cười ha hả lên.
Hắc Tử có chút khó xử bèn lấy tay gãi đầu của mình.
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy Tống Thanh vui vẻ như vậy, bèn căm ghét vo chiếc mũ trong tay mình lại.
Vốn dĩ, vị trí đó, là thuộc về cô ta...
Nhưng bây giờ lại bị Tống Thanh cướp mất!
Tiểu tiện nhân!
Dù cười vui vẻ như thế nào đi nữa thì cũng là tiểu tiện nhân!
Cô ta là tiểu tiện nhân, anh trai của cô ta cũng là tiểu tiện nhân!
Tiện nhân!
Tống Ngọc Nhan nhìn xuống đất ngay lập tức, nếu không thì cô sợ cô sẽ chịu không nổi xông lên cho Tống Thanh một bạt tay.
Hắc Tử nhanh chóng giới thiệu với Hà Nhật Dương và Tống Thanh: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, bây giờ trên đảo hoàn toàn bình thường. Đây vốn dĩ là một hòn đảo tư nhân, nên bình thường cũng không có ai đến đây. Bầy thú quý giá mà lần trước ngài đem tới được nuôi dưỡng rất tốt. Còn căn phòng của ngài cũng đã được quét dọn sạch sẽ, bây giờ ngài sẽ đi qua đó xem hay là ngài sẽ đi tham quan những nơi khác trước ạ?”
Tống Thanh xua tay một cái: “Sáng sớm thì xem phòng gì chứ? Chúng ta đi ngắm phong cảnh đi.”
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đi lên đảo, cô rất hiếu kỳ với những thứ tại đây, nên cái gì cũng muốn xem cả.
Hà Nhật Dương vốn trông thấy tâm trạng của Tống Thanh không tốt, cho nên mới dẫn cô tới đây cho khuây khỏa, nên hắn đương nhiên đồng ý với lời đề nghị của cô.
Hai người vui vẻ đi quanh đảo ngắm phong cảnh, để lại Tống Ngọc Nhan một mình ở chỗ cũ, không ai thèm ngó ngàng gì đến.
Hắc Tử đương nhiên cũng phát hiện sự tồn tại của cô ta, nhưng nếu tổng giám đốc đã không cố tình giới thiệu thì chắc có lẽ là người không quan trọng.
Hắc Tử trước giờ cũng không hề có hứng thú gì với những người không quan trọng cả.
Hắc Tử vừa mới đi khỏi thì đôi mắt của Tống Ngọc Nhan chợt biến đổi một cách đột ngột.
Tống Ngọc Nhan xông tới trước mặt Hắc Tử, ngoan ngoãn cười: “Anh Hắc Tử! Tôi là em gái của Tống Thanh, anh xem nè tôi vẫn còn đang cầm lấy hành lý của chị tôi, không biết căn phòng của chị ấy ở đâu vậy? Để tôi có thế xách đồ đi vô đó.”
Hắc Tử thò tay ra nói: “Hành lý đưa tôi là được rồi.”
Tống Ngọc Nhan giấu chiếc túi trong tay ra đằng sau lưng, giả vờ làm bộ dạng dễ thương e thẹn nói: “Không được đâu! Đây là đồ của chị ấy, đồ của chị ấy thì sao có thể để cho người đàn ông khác đụng đến được chứ? Nếu biết được thì chị ấy sẽ nổi giận đó!”
Hắc Tử gãi đầu, cô ta nói vậy nghe cũng có lý.
Hắc Tử nhìn xung quanh, quanh đây cũng không có phụ nữ nào khác, nên chỉ có thể nói với Tống Ngọc Nhan: “Được thôi, sau khi để đồ xuống thì cô phải đi ra ngay, không có người phụ nữ nào có thể tùy diện vào phòng của tổng giám đốc được! Đó, cánh cửa sổ phía Đông trên lầu ba kia, chính là căn phòng của tổng giám đốc và thiếu phu nhân.
Tống Ngọc Nhan vô cùng đắc ý trong lòng: “Cám ơn anh Hắc Tử.”
Tống Ngọc Nhan xách theo túi xác nhanh chóng đi lên lầu.
Rất nhanh cô ta đã tìm được căn phòng của Hà Nhật Dương và Tống Thanh.
Đẩy cửa vào, thì Tống Ngọc Nhan đã bị làm hoa mắt bởi những thứ xa xỉ trong phòng
Cô giơ tay ra sờ từng món nội thất, từng vật dụng, tất cả mọi thứ trong này, đều là những thứ mà Tống Ngọc Nhan trước giờ vẫn chưa từng thấy qua.
Dù là một cây đèn bàn, cũng là sản phẩm làm bằng thủ công vô cùng tinh tế và sang trọng.
Còn những chi tiết được điêu khắc cực kỳ đẹp đẽ trong phòng ngủ thì càng không nơi nào có thể so bì được.
Trong mắt Tống Ngọc Nhan hiện lên sự tham lam vô cùng, nếu tất cả những thứ này thuộc về cô ấy, thì tốt biết chừng nào.
Tống Ngọc Nhan đứng ngay tại chỗ, sau đó lấy một bịch thuốc từ trong túi ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tối nay sẽ là cơ hội tốt nhất!
Cô ấy nhất định phải có được Hà Nhật Dương!
Cô ấy nhất định phải giết chết Tống Thanh, trở thành mợ hai của Nhà họ Hà, trở thành phu nhân của tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị!
Tống Ngọc Nhan mở tủ trong trong phòng ra.
Trong tủ lạnh có mấy chai nước suối được vận chuyển bằng đường hàng không từ Ý tới, cô mở từng cái nắp chai ra, sau đó bỏ một chút bột thuốc vào trong đó.
Sau khi làm xong, Tống Ngọc Nhan mới để lại những chai nước đó về lại chỗ cũ.
Tống Ngọc Nhan không dám nán lại lâu, bèn nhanh chóng mang theo đồ của mình rời khỏi đó.
Tống Ngọc Nhan không biết rằng, thật ra nhất cử nhất động của cô ta đều bị Lý Xuân giám sát chặt chẽ.
Sau khi Lý Xuân phát hiện hành động của Tống Thanh, mới cảm thấy tổng giám đốc của mình anh minh tài giỏi như thế nào, ngay đến những việc như vậy cũng đoán ra được.
Đợi đến khi Tống Ngọc Nhan rời khỏi, Lý Xuân bèn lấy hết tất cả chai nước trong tủ lạnh ra, thay hết tất cả những chai đó, sau đó đem những chai đã bị bỏ thuốc bỏ vào phòng của Tống Ngọc Nhan.
Nếu cô ta chán sống như vậy, thì hãy cho cô ta toại nguyện đi!
Tống Thanh và Hà Nhật Dương ung dung đi dọc quanh con đường quanh đảo, hai hàng cây mọc um tùm quanh đường, một chút ánh nắng cũng không lọt vào được, khi đi trên đường cảm thấy mát mẻ thoải mái vô cùng.
Tống Thanh bất chợt cảm thán: “Em phát hiện đây đúng là một nơi hiếm có! Bao nhiêu phong cảnh đẹp đẽ ở thành phố H, anh đều đã có được rất nhiều trong tay rồi.”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Tỉnh H là trụ sở chính của Nhà họ Hà, đương nhiên phải điều hành cho tốt rồi. Tuy thực lực của Nhà họ Hà phủ rộng khắp nơi trên toàn cầu, mỗi một quốc gia đều có chi nhánh, nhưng em cũng biết mà, chúng ta vốn rất chú trọng cội nguồn của mình. Cho nên, trụ sở chính đương nhiên phải duy trì cho tốt. Nguyên tỉnh H, hoàn cảnh và diện mạo như vậy, Nhà họ Hà cũng đã nắm một trăm mấy chục nơi như vậy trong tay. Trong đó những nơi thuộc sở hữu tư nhân vĩnh viễn có ba mươi mấy nơi, bao gồm khu vực biển và bãi biển xung quanh căn nhà lớn của Nhà họ Hà.”
Tống Thanh lè lưỡi ra: “Sở hữu tư nhân vĩnh viễn ư!”
“Đúng vậy, đây chính là sự đối đãi đặc biệt của chính phủ đối với Nhà họ Hà.” Hà Nhật Dương cười lên: “Chỉ cần trụ sở chính của Nhà họ Hà vẫn luôn nằm trong nước, thì khu vực biển và bãi biển đó, sẽ vĩnh viễn thuộc về Nhà họ Hà.”
Tống Thanh vô cùng kinh ngạc.
“Em đột nhiên phát hiện chồng mình giàu có như vậy, có phải em có rất nhiều cảm xúc không diễn tả được không?” Hà Nhật Dương cười Tống Thanh: “Lần này không hối hận lấy sai người rồi chứ?”
Khuôn mặt Tống Thanh đỏ lên: “Em không có...”
Hà Nhật Dương đột nhiên tiến đến gần, hắn hạ thấp người xuống, duy trì tầm nhìn với Tống Thanh, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tống Thanh: “Sao? Không có gì chứ... Hay là tối qua em còn chưa hài lòng?”
Khuôn mặt Tống Thanh càng đỏ bừng hơn nữa, cô bất chợt lui xuống một bước: “Không phải...”
“Hả?” Hà Nhật Dương cười nham hiểm và tiếp tục tiến về phía trước: “Vậy là đã hài lòng rồi ư?”
Tống Thanh cảm thấy khuôn mặt của mình sắp phải cháy lên mất rồi!
Sao lại hỏi cô như vậy chứ?
Thật sự xấu hổ lắm có biết không?
Giờ bắt cô phải trả lời như thế nào bây giờ?
Hắn đã giày vò cô suốt một đêm có biết không vậy?
Tống Thanh giơ tay đẩy ngực của Hà Nhật Dương ra, hơi bực tức nói: “Anh cố tình có phải không?”
Hà Nhật Dương khẽ cười một tiếng.
Hắn quả thật yêu đến chết mất khuôn mặt vừa ngại ngùng vừa tức giận của Tống Thanh.
Quá sinh động rồi.
Tống Thanh nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Em đi xem hồ cá đây!”
Sau khi nói xong, Tống Thanh bịt tay lại chạy mất.
Nhìn thấy bóng dáng chạy trốn của cô, Hà Nhật Dương không nhịn được nữa bèn cười ha hả lên.
“Đợi anh đã, không có dấu vân tay của anh, thì người khác sẽ không thể vào trong được đâu.” Hà Nhật Dương bước lên phía trước, nhanh chóng đuổi theo Tống Thanh.
Đến giờ dùng bữa trưa, Lý Xuân mới đi tới mới hai người đang chăm chú cho khỉ ăn đó về dùng bữa.
Chiếc điện thoại trong tay của Tống Thanh cứ không ngừng chụp hình những con khỉ đó, nhìn thấy Lý Xuân, cô lập tức mỉm cười giơ tay ra nói: “Nghe nói con khỉ này là do anh đem từ Châu Phi về ư?”
Lý Xuân cười trả lời: “Vâng, lần trước khi đi bàn một hạng mục với tổng giám đốc tại Congo, đây là món quà mà chính phủ nước đó tặng cho tổng giám đốc. Vì con khỉ này mà tôi đã tốn rất nhiều công sức, nghĩ hết tất cả phương pháp mới có thể khiến nó khắc phục bệnh sợ độ cao của nó, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể trở về nước được!”
Tống Thanh hiếu kỳ hỏi: “Vậy các anh phí công sức mang con khỉ này về để làm gì chứ?”
Lý Xuân mở miệng nói, sau đó lập tức xoay đầu qua nhìn Hà Nhật Dương.
Hiển nhiên, đây là một bí mật không thể tiết lộ được.
Hà Nhật Dương giơ tay ra bắn vào chóp mũi của Tống Thanh: “Sau này thì em sẽ biết. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Nguyên liệu ở đây, đều được trồng từ những trình độ khoa học kỹ thuật cao cấp, hôm nay có thể cho em nếm thử.”