Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Tôi trèo qua chiếc xuồng của người anh em tôi. Tôi lần mò thám thính nó. Hắn đã nói dối. Hắn có một ít thịt rùa, một cái đầu cá dorado, và thậm chí một ít vụn bánh quy – thật là đáng mặt một bữa tiệc. Hắn còn có cả nước uống. Tôi ăn sạch, uống sạch. Tôi quay về xuồng mình và thả chiếc xuồng của hắn đi.
Khóc đã làm tôi đỡ hơn. Vùng thị lực mắt trái của tôi nứt ra một khe cửa sổ. Tôi rửa mắt bằng nước biển. Mỗi lần rửa cái khe cửa sổ ấy lại mở thêm ra một ít. Hai ngày sau thì tôi lại nhìn thấy.
Cảnh tượng nhìn thấy làm cho tôi gần như muốn thà cứ bị mù như trước còn hơn. Xác hắn nằm trên sàn xuồng, nát bét, chân tay cụt hết cả. Richard Parker đã ngấu nghiến gần hết, kể cả phần mặt, khiến cho tôi không bao giờ biết được người anh em ấy là ai và ra sao. Phần ngực bị xé toang, những dẻ sườn gãy giương lên như bộ khung một con tàu, trông như một phiên bản thu nhỏ của chiếc xuồng, kể cả tình trạng đẫm máu và khủng khiếp của nó.
Tôi sẽ phải thú nhận rằng tôi đã lấy lao móc khều một cánh tay của hắn và dùng thịt ấy làm mồi câu. Tôi cũng phải thú nhận thêm rằng, do hoàn cảnh cực đoan của tôi bắt buộc, tôi đã ăn một ít thịt của hắn. Nghĩa là từng miếng nhỏ một, những rẻo thịt nhỏ mà cái lao móc của tôi róc ra được, khi phơi khô dưới nắng trông cũng như thịt thú bình thường. Những miếng thịt ấy trôi tuột vào miệng tôi mà không gây một sự chú ý nào. Phải hiểu rằng tôi vẫn tiếp tục phải chịu đựng khổ sở mà hắn thì đã chết rồi. Tôi ngừng ăn thịt hắn ngay sau khi tôi bắt được một con cá.
Tôi cầu nguyện cho linh hồn hắn hằng ngày.
Khóc đã làm tôi đỡ hơn. Vùng thị lực mắt trái của tôi nứt ra một khe cửa sổ. Tôi rửa mắt bằng nước biển. Mỗi lần rửa cái khe cửa sổ ấy lại mở thêm ra một ít. Hai ngày sau thì tôi lại nhìn thấy.
Cảnh tượng nhìn thấy làm cho tôi gần như muốn thà cứ bị mù như trước còn hơn. Xác hắn nằm trên sàn xuồng, nát bét, chân tay cụt hết cả. Richard Parker đã ngấu nghiến gần hết, kể cả phần mặt, khiến cho tôi không bao giờ biết được người anh em ấy là ai và ra sao. Phần ngực bị xé toang, những dẻ sườn gãy giương lên như bộ khung một con tàu, trông như một phiên bản thu nhỏ của chiếc xuồng, kể cả tình trạng đẫm máu và khủng khiếp của nó.
Tôi sẽ phải thú nhận rằng tôi đã lấy lao móc khều một cánh tay của hắn và dùng thịt ấy làm mồi câu. Tôi cũng phải thú nhận thêm rằng, do hoàn cảnh cực đoan của tôi bắt buộc, tôi đã ăn một ít thịt của hắn. Nghĩa là từng miếng nhỏ một, những rẻo thịt nhỏ mà cái lao móc của tôi róc ra được, khi phơi khô dưới nắng trông cũng như thịt thú bình thường. Những miếng thịt ấy trôi tuột vào miệng tôi mà không gây một sự chú ý nào. Phải hiểu rằng tôi vẫn tiếp tục phải chịu đựng khổ sở mà hắn thì đã chết rồi. Tôi ngừng ăn thịt hắn ngay sau khi tôi bắt được một con cá.
Tôi cầu nguyện cho linh hồn hắn hằng ngày.
Bình luận facebook