Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-260
Chương 260: Thế còn phí xuất trận của tôi?
Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Pokemon trong truyền thuyết được đặt theo tên của những truyền thuyết vì chúng có những ý nghĩa biểu tượng đặc biệt.
Dù cho có đầu óc không tốt lắm thì tam thần Sinnoh* cũng đủ tiếng tắm lẫy lừng rồi. Mỗi lần chúng xuất trận đều mang theo những thảm họa thiên tai, giống như có thể tiêu diệt đất trời chỉ trong tức khắc vậy.
(*) Ba Pokemon đầu tiên được tạo ra ở Sinnoh, nơi được coi là vùng đất đầu tiên trong tất cả các vùng đất của nguyên tác Pokemon. Trong số ba Pokemon này, Dialga và Palkia được trao khả năng điều khiển không gian và thời gian, còn Giratina thì bị đày đến một chiều không gian khác do hành vi bạo lực.
Đơn giản mà nói thì do chúng lắm đất diễn cho nên được nhiều người biết đến.
Nhưng tại sao "thần mặt trăng" và "thần mặt trời" lại bị coi là "thấp kém"?
Vì thuộc tính của chúng không tốt sao?
Không phải như vậy.
Sau khi nhìn biết về Lugia, Lâm Châu đã cảm nhận sâu sắc một điều rằng, đối diện với một sức mạnh tuyệt đối thì những thứ khác chỉ là cỏ rác.
Sức mạnh của một Pokemon trong truyền thuyết không thể dùng những cách thông thường để đo lường được. Khi chúng đánh nhau thì cũng không nói được kẻ nào mạnh yếu, thắng thua mà chỉ có thể gọi là thiên tai thảm họa.
Sức mạnh của cặp đôi Lunala và Solgaleo không hề yếu. Tuy chúng có thể kém hơn Lugia một chút nhưng năng lực của chúng lại đặc biệt hơn.
Chúng có khả năng mở ra lỗ hổng Ultra giúp di chuyển tới những không gian khác trong vũ trụ.
Đây cũng là lý do tại sao người ngoài hành tinh có thể lọt được vào Trái đất.
Mà cũng chính vì khả năng này nên cặp đôi thần "mặt trăng-mặt trời" mới để lại ấn tượng cho người khác rằng chúng giống như những "phương tiện di chuyển".
Một cặp Pokemon trong truyền thuyết không có gốc gác, không oai phong lẫm liệt và ít được nhớ đến.
Như thể một nô lệ... à không, là súc vật, vừa xuất hiện đã bị dùng làm phương tiện vận chuyển...
Đây chính là nguồn gốc của cái tên vị thần "thấp kém" nhất.
Tất nhiên chế nhạo thì chế nhạo là vậy. Một vị thần vẫn là một vị thần, sức mạnh của chúng chắc chắn không hề tầm thường.
Lâm Châu quan sát thấy con Lunala giao hai container đến xong liền bay vào trong lỗ hổng Ultra, lỗ hổng xoay tròn rồi thu nhỏ dần lại, sau cùng biến mất hoàn toàn.
Những người ngoài hành tinh bắt đầu hành động. Chúng mở cái thùng container ra, bên trong chất đầy nào là thức ăn, vật liệu xây dựng...
Có vẻ như Lunala chỉ tới để đưa đồ cho bọn chúng, đúng chất "phương tiện vận chuyển"...
Một đám người ngoài hành tinh đứng vận chuyển đồ ở đó, xem ra không hề phòng bị gì.
Có lẽ chúng cũng không ngờ rằng sau khi chúng phát quang khu đất này thì trong mê cung lại xuất hiện một cửa đá mới và có người đã phát hiện ra dấu vết của bọn chúng rồi thông qua cửa đá để lần tìm đến tận đây.
Ai mà ngờ được lại có sự trùng hợp này chứ?
Nếu không phải do Luxray chạy tới nhà máy phát điện cũng như Lâm Châu biết được vết thương trên người nó là do Nihilego gây ra thì sao có thể phát hiện được bọn người ngoài hành tinh đang xây dựng căn cứ ở đây nhanh như vậy chứ.
Trang phục chiến đấu Ditto bắn ra hai sợi dây thừng vắt lên cành cây, từ từ thõng dài xuống, kéo Lâm Châu từ trên cây xuống dưới đất.
"Sao? Tình hình thế nào?"
Fujiwara Sakura nhìn Lâm Châu trèo xuống liền lên tiếng hỏi. Cô đứng ở dưới không nhìn thấy gì nên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết ban nãy có một cảm giác khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu bất ngờ ập đến. Umbreon cũng xù lông lên như thể nó cảm nhận được có mùi nguy hiểm.
"Không có gì, chỉ là ban nãy có một con chim lớn giao hàng đến thôi, bây giờ thì đi mất rồi."
Lâm Châu xua tay bảo cô không cần để ý chuyện đó.
Fujiwara Sakura vẻ mặt ngơ ngác, cô đã hiểu gì đâu.
"Bên đó có bảy người ngoài hành tinh, bảy dị thú Ultra ở trong quân trại. Do ở xa quá nên tôi cũng không nhìn được thực lực của chúng đến đâu. Nhưng chắc chúng chưa biết mình đã bị phát hiện. Địch ngoài sáng còn quân ta trong tối, chúng ta đang có ưu thế rất lớn."
Lâm Châu phân tích tình hình.
Thiệu Thiên đứng bên cạnh mỉm cười và nói xen vào:
"Xem ra muốn tiêu diệt bọn chúng cũng không phải là không có khả năng. Kể cả chúng có bảy tên cấp Tinh Anh thì chúng ta vẫn có thể đối phó được với chúng bằng cách đánh úp."
Fujiwara Sakura trừng mắt với anh ta rồi nói:
"Cậu đi theo chúng tôi làm gì? Tự mình đi chơi đi được không?"
Bọn họ vốn không phải người cùng chiến tuyến.
Lục Minh bên kia thì tác chiến cùng với đội của mình, cô và Lâm Châu cùng nhau hành động. Còn cái tên Thiệu Thiên này lại cứ không biết ý tứ, toàn bám theo cô và Lâm Châu.
"Đâu, tí nữa kiểu gì Lục Minh cũng sẽ gọi chúng ta tới. Chắc chắn cậu ta không tự mình giải quyết được chuyện này đâu."
Thiệu Thiên vừa nói xong thì Lục Minh đi tới chỗ bọn họ thật.
"Mọi người chắc cũng đã biết rồi, không cần tôi nói nữa đúng không?"
Lục Minh xoa hai tay vào nhau. Ban nãy khi qua bên đây, cậu cũng đã nghe thấy những lời Thiệu Thiên nói.
"Chúng tôi đã điều tra rõ rồi. Là bảy con cấp Quán Chủ. Chúng tôi không đối phó hết được nên muốn nhờ hai người giúp đỡ."
Thiệu Thiên mỉm cười.
"Đơn giản, báo giá đi."
Ban Tìm kiếm và Ban Công tác Mặt trận là hai ban có công việc trong mê cung hay trùng lặp nhau nhất. Đây đúng là hai nhà "oan gia ngõ hẹp", ân oán tình thù liên miên không dứt.
"Cho cậu 10% thu hoạch từ việc khai hoang."
Lợi ích của việc khai hoang mê cung đó là những mê cung còn chưa được khai phá luôn chứa đựng những nguồn tài nguyên vô cùng phong phú. Thu hoạch từ việc khai hoang bao giờ cũng là phong phú nhất.
Liên minh có quyền thầu hết việc khai hoang mê cung. Nhưng cũng có rất nhiều những luật bất thành văn khác nhau.
Kiểu phân chia lợi ích như này được coi là một cách phân thầu khá phổ biến. Bên tôi không đủ người, giờ tôi chi tiền thì bên anh chi sức chi người.
Nhưng rõ ràng Thiệu Thiên không hứng thú với "cái giá" này.
"Cậu đừng đùa nữa. Chỗ này đã bị đám người ngoài hành tinh kia càn quét một lượt trước đó rồi. Làm gì còn gì mấy để thu về đâu."
Chưa kể tới những tài nguyên khác. Riêng một đàn Pokemon bị giết sạch đã mất đi không ít tiền rồi. Đi sau bọn người ngoài hành tinh như này thì ai gọi là khai hoang nữa. 10% thì được là bao.
Lục Minh nhún vai.
"Thế cậu muốn cái gì? Cậu nhìn tôi nghèo như này mà cậu cũng nỡ đòi à?"
"Cậu đừng có giả nghèo giả khổ ở đây với tôi. Tôi lại không biết cậu thế nào chắc. Thế trang trại rồng nhà cậu dạo này có con con mới nào không? Tặng tôi một con đi, coi như là thù lao của lần này."
"Hừ, mơ đi nhé."
Lục Minh cười ha hả, sau đó quay người đi mất.
"Không chịu thì thôi, tôi nghĩ cách khác."
"Hứ, tôi cũng có nói là không được đâu. Cậu vội cái gì? Nào, hai chúng ta từ từ thương lượng tiếp..."
Hai người họ thì thầm to nhỏ ở đó rất lâu. Cuối cùng mới thống nhất được cái giá.
Lục Minh quay lại hỏi Fujiwara Sakura.
"Sao? Cô có tham gia không? Ngự Long có thể hỗ trợ cô lấy được chức vụ chủ gia tộc."
Fujiwara Sakura lắc đầu.
Tuy con đường tới cái ghế chủ gia tộc gặp chút trở ngại nhưng cũng không phải khó khăn to tát gì. Bản thân cô tự tin mình có thể giải quyết được, không cần Lục Minh lấy nó ra làm điều kiện trao đổi.
Lục Minh nghiêng đầu suy nghĩ rồi thương lượng tiếp:
"Vậy thì thế này nhé! Tôi sẽ đưa thêm cho cô một tin tức."
"Tin tức gì?"
"Tin tức về chú của cô."
Fujiwara Sakura kinh ngạc.
"Cậu biết tin về chú của tôi?"
"Đúng vậy."
"Mắc mớ gì mà tôi phải tin cậu?"
"Tôi dùng danh dự và uy tín của gia tộc Ngự Long để đảm bảo."
"..."
Fujiwara Sakura thấy Lục Minh đã nói như vậy rồi nên cô cũng không nghi ngờ thêm nữa. Cô và Lục Minh quen biết nhau, chưa nói đến danh dự và uy tín của Ngự Long. Chỉ riêng con người cậu ta cũng đáng để tin cậy.
Fujiwara Sakura im lặng một lúc rồi nói:
"Đi thôi, tôi sẽ giúp cậu."
Lục Minh mỉm cười, cuộc tấn công lần này chắc thắng rồi.
Tính cả cậu thì bọn họ có ba Huấn luyện viên cao cấp. Chỉ cần sắp xếp hợp lý thì không khó để đánh úp được bảy tên phía đối phương.
Huống hồ trong đội của cậu còn có thêm rất nhiều người khác.
"Nào, chúng ta bố trí một chút để tiêu diệt bọn chúng."
Mấy người bọn họ đang định đi thì có người gọi lại.
"Này! Đợi chút."
Người lên tiếng là Lâm Châu.
Chỉ thấy cậu nhìn Lục Minh và hỏi:
"Thế còn phí xuất trận của tôi thì sao?"
...
Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Pokemon trong truyền thuyết được đặt theo tên của những truyền thuyết vì chúng có những ý nghĩa biểu tượng đặc biệt.
Dù cho có đầu óc không tốt lắm thì tam thần Sinnoh* cũng đủ tiếng tắm lẫy lừng rồi. Mỗi lần chúng xuất trận đều mang theo những thảm họa thiên tai, giống như có thể tiêu diệt đất trời chỉ trong tức khắc vậy.
(*) Ba Pokemon đầu tiên được tạo ra ở Sinnoh, nơi được coi là vùng đất đầu tiên trong tất cả các vùng đất của nguyên tác Pokemon. Trong số ba Pokemon này, Dialga và Palkia được trao khả năng điều khiển không gian và thời gian, còn Giratina thì bị đày đến một chiều không gian khác do hành vi bạo lực.
Đơn giản mà nói thì do chúng lắm đất diễn cho nên được nhiều người biết đến.
Nhưng tại sao "thần mặt trăng" và "thần mặt trời" lại bị coi là "thấp kém"?
Vì thuộc tính của chúng không tốt sao?
Không phải như vậy.
Sau khi nhìn biết về Lugia, Lâm Châu đã cảm nhận sâu sắc một điều rằng, đối diện với một sức mạnh tuyệt đối thì những thứ khác chỉ là cỏ rác.
Sức mạnh của một Pokemon trong truyền thuyết không thể dùng những cách thông thường để đo lường được. Khi chúng đánh nhau thì cũng không nói được kẻ nào mạnh yếu, thắng thua mà chỉ có thể gọi là thiên tai thảm họa.
Sức mạnh của cặp đôi Lunala và Solgaleo không hề yếu. Tuy chúng có thể kém hơn Lugia một chút nhưng năng lực của chúng lại đặc biệt hơn.
Chúng có khả năng mở ra lỗ hổng Ultra giúp di chuyển tới những không gian khác trong vũ trụ.
Đây cũng là lý do tại sao người ngoài hành tinh có thể lọt được vào Trái đất.
Mà cũng chính vì khả năng này nên cặp đôi thần "mặt trăng-mặt trời" mới để lại ấn tượng cho người khác rằng chúng giống như những "phương tiện di chuyển".
Một cặp Pokemon trong truyền thuyết không có gốc gác, không oai phong lẫm liệt và ít được nhớ đến.
Như thể một nô lệ... à không, là súc vật, vừa xuất hiện đã bị dùng làm phương tiện vận chuyển...
Đây chính là nguồn gốc của cái tên vị thần "thấp kém" nhất.
Tất nhiên chế nhạo thì chế nhạo là vậy. Một vị thần vẫn là một vị thần, sức mạnh của chúng chắc chắn không hề tầm thường.
Lâm Châu quan sát thấy con Lunala giao hai container đến xong liền bay vào trong lỗ hổng Ultra, lỗ hổng xoay tròn rồi thu nhỏ dần lại, sau cùng biến mất hoàn toàn.
Những người ngoài hành tinh bắt đầu hành động. Chúng mở cái thùng container ra, bên trong chất đầy nào là thức ăn, vật liệu xây dựng...
Có vẻ như Lunala chỉ tới để đưa đồ cho bọn chúng, đúng chất "phương tiện vận chuyển"...
Một đám người ngoài hành tinh đứng vận chuyển đồ ở đó, xem ra không hề phòng bị gì.
Có lẽ chúng cũng không ngờ rằng sau khi chúng phát quang khu đất này thì trong mê cung lại xuất hiện một cửa đá mới và có người đã phát hiện ra dấu vết của bọn chúng rồi thông qua cửa đá để lần tìm đến tận đây.
Ai mà ngờ được lại có sự trùng hợp này chứ?
Nếu không phải do Luxray chạy tới nhà máy phát điện cũng như Lâm Châu biết được vết thương trên người nó là do Nihilego gây ra thì sao có thể phát hiện được bọn người ngoài hành tinh đang xây dựng căn cứ ở đây nhanh như vậy chứ.
Trang phục chiến đấu Ditto bắn ra hai sợi dây thừng vắt lên cành cây, từ từ thõng dài xuống, kéo Lâm Châu từ trên cây xuống dưới đất.
"Sao? Tình hình thế nào?"
Fujiwara Sakura nhìn Lâm Châu trèo xuống liền lên tiếng hỏi. Cô đứng ở dưới không nhìn thấy gì nên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết ban nãy có một cảm giác khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu bất ngờ ập đến. Umbreon cũng xù lông lên như thể nó cảm nhận được có mùi nguy hiểm.
"Không có gì, chỉ là ban nãy có một con chim lớn giao hàng đến thôi, bây giờ thì đi mất rồi."
Lâm Châu xua tay bảo cô không cần để ý chuyện đó.
Fujiwara Sakura vẻ mặt ngơ ngác, cô đã hiểu gì đâu.
"Bên đó có bảy người ngoài hành tinh, bảy dị thú Ultra ở trong quân trại. Do ở xa quá nên tôi cũng không nhìn được thực lực của chúng đến đâu. Nhưng chắc chúng chưa biết mình đã bị phát hiện. Địch ngoài sáng còn quân ta trong tối, chúng ta đang có ưu thế rất lớn."
Lâm Châu phân tích tình hình.
Thiệu Thiên đứng bên cạnh mỉm cười và nói xen vào:
"Xem ra muốn tiêu diệt bọn chúng cũng không phải là không có khả năng. Kể cả chúng có bảy tên cấp Tinh Anh thì chúng ta vẫn có thể đối phó được với chúng bằng cách đánh úp."
Fujiwara Sakura trừng mắt với anh ta rồi nói:
"Cậu đi theo chúng tôi làm gì? Tự mình đi chơi đi được không?"
Bọn họ vốn không phải người cùng chiến tuyến.
Lục Minh bên kia thì tác chiến cùng với đội của mình, cô và Lâm Châu cùng nhau hành động. Còn cái tên Thiệu Thiên này lại cứ không biết ý tứ, toàn bám theo cô và Lâm Châu.
"Đâu, tí nữa kiểu gì Lục Minh cũng sẽ gọi chúng ta tới. Chắc chắn cậu ta không tự mình giải quyết được chuyện này đâu."
Thiệu Thiên vừa nói xong thì Lục Minh đi tới chỗ bọn họ thật.
"Mọi người chắc cũng đã biết rồi, không cần tôi nói nữa đúng không?"
Lục Minh xoa hai tay vào nhau. Ban nãy khi qua bên đây, cậu cũng đã nghe thấy những lời Thiệu Thiên nói.
"Chúng tôi đã điều tra rõ rồi. Là bảy con cấp Quán Chủ. Chúng tôi không đối phó hết được nên muốn nhờ hai người giúp đỡ."
Thiệu Thiên mỉm cười.
"Đơn giản, báo giá đi."
Ban Tìm kiếm và Ban Công tác Mặt trận là hai ban có công việc trong mê cung hay trùng lặp nhau nhất. Đây đúng là hai nhà "oan gia ngõ hẹp", ân oán tình thù liên miên không dứt.
"Cho cậu 10% thu hoạch từ việc khai hoang."
Lợi ích của việc khai hoang mê cung đó là những mê cung còn chưa được khai phá luôn chứa đựng những nguồn tài nguyên vô cùng phong phú. Thu hoạch từ việc khai hoang bao giờ cũng là phong phú nhất.
Liên minh có quyền thầu hết việc khai hoang mê cung. Nhưng cũng có rất nhiều những luật bất thành văn khác nhau.
Kiểu phân chia lợi ích như này được coi là một cách phân thầu khá phổ biến. Bên tôi không đủ người, giờ tôi chi tiền thì bên anh chi sức chi người.
Nhưng rõ ràng Thiệu Thiên không hứng thú với "cái giá" này.
"Cậu đừng đùa nữa. Chỗ này đã bị đám người ngoài hành tinh kia càn quét một lượt trước đó rồi. Làm gì còn gì mấy để thu về đâu."
Chưa kể tới những tài nguyên khác. Riêng một đàn Pokemon bị giết sạch đã mất đi không ít tiền rồi. Đi sau bọn người ngoài hành tinh như này thì ai gọi là khai hoang nữa. 10% thì được là bao.
Lục Minh nhún vai.
"Thế cậu muốn cái gì? Cậu nhìn tôi nghèo như này mà cậu cũng nỡ đòi à?"
"Cậu đừng có giả nghèo giả khổ ở đây với tôi. Tôi lại không biết cậu thế nào chắc. Thế trang trại rồng nhà cậu dạo này có con con mới nào không? Tặng tôi một con đi, coi như là thù lao của lần này."
"Hừ, mơ đi nhé."
Lục Minh cười ha hả, sau đó quay người đi mất.
"Không chịu thì thôi, tôi nghĩ cách khác."
"Hứ, tôi cũng có nói là không được đâu. Cậu vội cái gì? Nào, hai chúng ta từ từ thương lượng tiếp..."
Hai người họ thì thầm to nhỏ ở đó rất lâu. Cuối cùng mới thống nhất được cái giá.
Lục Minh quay lại hỏi Fujiwara Sakura.
"Sao? Cô có tham gia không? Ngự Long có thể hỗ trợ cô lấy được chức vụ chủ gia tộc."
Fujiwara Sakura lắc đầu.
Tuy con đường tới cái ghế chủ gia tộc gặp chút trở ngại nhưng cũng không phải khó khăn to tát gì. Bản thân cô tự tin mình có thể giải quyết được, không cần Lục Minh lấy nó ra làm điều kiện trao đổi.
Lục Minh nghiêng đầu suy nghĩ rồi thương lượng tiếp:
"Vậy thì thế này nhé! Tôi sẽ đưa thêm cho cô một tin tức."
"Tin tức gì?"
"Tin tức về chú của cô."
Fujiwara Sakura kinh ngạc.
"Cậu biết tin về chú của tôi?"
"Đúng vậy."
"Mắc mớ gì mà tôi phải tin cậu?"
"Tôi dùng danh dự và uy tín của gia tộc Ngự Long để đảm bảo."
"..."
Fujiwara Sakura thấy Lục Minh đã nói như vậy rồi nên cô cũng không nghi ngờ thêm nữa. Cô và Lục Minh quen biết nhau, chưa nói đến danh dự và uy tín của Ngự Long. Chỉ riêng con người cậu ta cũng đáng để tin cậy.
Fujiwara Sakura im lặng một lúc rồi nói:
"Đi thôi, tôi sẽ giúp cậu."
Lục Minh mỉm cười, cuộc tấn công lần này chắc thắng rồi.
Tính cả cậu thì bọn họ có ba Huấn luyện viên cao cấp. Chỉ cần sắp xếp hợp lý thì không khó để đánh úp được bảy tên phía đối phương.
Huống hồ trong đội của cậu còn có thêm rất nhiều người khác.
"Nào, chúng ta bố trí một chút để tiêu diệt bọn chúng."
Mấy người bọn họ đang định đi thì có người gọi lại.
"Này! Đợi chút."
Người lên tiếng là Lâm Châu.
Chỉ thấy cậu nhìn Lục Minh và hỏi:
"Thế còn phí xuất trận của tôi thì sao?"
...