• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New CUỘC ĐÁNH CẮP TRÁI TIM CÓ MỘT KHÔNG HAI (2 Viewers)

  • Chương 43-44

Quyển 4 – Chương 43: Chọc Giận


Ta vì oán hận kiếp trời còn lưu lại, kiếp này xin trả lại bằng ân tình


Hồng trần bụi bặm đầy trời, tình yêu sao quá cô đơn


Người tới theo lời hẹn kiếp trước, kiếp này muốn hóa giải hiểu lầm


Trong mộng ta và người còn mặn nồng, mà nỗi đau vẫn còn đây


Lệ tràn khóe mi…


***


Lãnh Thiên Dục ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô rồi cất giọng lạnh lẽo: “Cô cười gì?”


Trong mắt Thượng Quan Tuyền toàn là vẻ khinh thường và châm chọc: “Hôm nay rốt cuộc tôi cũng đã biết, “lão đại” chẳng qua cũng chỉ là con chuột nhắt nhát gan mà thôi”.


Lãnh Thiên Dục uể oải nâng người dậy, tạm thời cho Thượng Quan Tuyền chút không gian, nhưng vẻ quỷ quyệt lại kín đáo ẩn núp sâu đôi mắt thâm sâu: “Cô còn muốn đánh cược cùng tôi nữa?”


– Đúng! – Thượng Quan Tuyền quả quyết đáp lời.


Lãnh Thiên Dục từ từ đứng dậy, thong thả sửa sang lại áo sơ mi trên người.


– Tốt, hôm nay tôi cũng muốn xem sát thủ đặc công không có dụng cụ hỗ trợ sẽ làm thế nào để trốn thoát từ tầng mười chín.


Đáy mắt Thượng Quan Tuyền lướt qua tia đắc ý. Cô ngồi dậy, nhanh chóng cài lại cúc áo, sau đó đi tới trước cửa sổ sát đất, lớn tiếng nói: “Chúng ta đánh cược, trong vòng mười phút nếu tôi chạy thoát ra khỏi đây, anh không được phá đám tôi nữa, nếu tôi thất bại, tùy anh xử lý”.


Gương mặt tuấn tú như điêu khắc của Lãnh Thiên Dục vẫn hờ hững như cũ, đôi mắt thâm thúy cũng không nhìn ra đang suy nghĩ gì. Hắn lên tiếng: “Được”.


Hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, đang ở trên tầng cao như vậy, rốt cuộc cô sẽ làm thế nào để thoát ra ngoài. Trên đời này người đám đánh cược với hắn cũng chỉ có mình Thượng Quan Tuyền cô mà thôi.


Thượng Quan Tuyền hớn hở, không nói gì nữa, cô biết chỉ cần Lãnh Thiên Dục đã nói ra, tất sẽ không đổi ý, giờ phải nghĩ ra biện pháp an toàn để thoát khỏi nơi này trong mười phút.


Cô đi tới trước cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, sau đó ánh mắt giống như tia X-quang quét một vòng căn phòng. Khi nhìn đến ga giường xa hoa, cô khẽ nhếch lên một nụ cười.


Sau đó, Thượng Quan Tuyền bước nhanh đến bên giường, dùng sức kéo ga giường ra.


Lãnh Thiên Dục nãy giờ giống như một con báo nguy hiểm đang ẩn núp, khi thấy cảnh tượng trên, đôi mày rậm chau lại: “Thượng Quan Tuyền, cô không ngốc đến mức dùng ga giường thả xuống dưới để thoát khỏi nơi này chứ, đây là tầng mười chín đấy”.


Thượng Quan Tuyền hừ lạnh một tiếng, cô chẳng buồn trả lời Lãnh Thiên Dục, chỉ xé ga giường ra. Đôi mắt to trong veo đầy tỉnh táo, cô nhìn Lãnh Thiên Dục, đôi môi anh đào hé mở: “Lãnh Thiên Dục, anh mà đánh cược với tôi, vĩnh viễn chỉ có thua mà thôi”.


Sau đó, đang lúc Lãnh Thiên Dục nhìn chăm chú, cô không buộc những tấm ga giường bị xé rách vào nhau mà cuốn chúng vào hai bàn tay.


Mi tâm Lãnh Thiên Dục nhíu chặt lại.


Đúng lúc này, Thượng Quan Tuyền chậm rãi há miệng ra. Răng của người bình thường chỉ có ba mươi hai cái, nhưng sát thủ đặc công lại có ba mươi ba cái, cái răng kia chính là một loại vũ khí đỉnh cao, sát thủ đặc công trong trường hợp bất đắc dĩ mới phải dùng tới thứ vũ khí này.


Thượng Quan Tuyền chậm rãi rút từ cái răng thứ ba mươi ba ra một sợi dây dài. Đây không phải là sợi dây bình thường, nó có độ đàn hồi rất cao, đây cũng chính là nguyên nhân Thượng Quan Tuyền cuốn ga giường vào tay mình.


Khi cô lấy sợi dây ra, sắc mặt Lãnh Thiên Dục trở nên xanh mét.


Thượng Quan Tuyền! Lúc hắn thấy sợi dây kia, cuối cùng hắn cũng đã biết nguyên nhân khiến cô tự tin như vậy. Cô gái chết tiệt này, hắn không nghĩ tới cô không chỉ giấu vũ khí trong quần áo mà còn giấu trong miệng nữa.


Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng mở cửa sổ ra rồi tay vung xuống.


Sợi dây trong tay cô được bắn ra, bay thẳng tắp về hướng tòa nhà đối diện, sau đó cắm chắc chắn cố định vào đó.


Ngọn gió lướt qua làm mái tóc dài của Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng tung bay khiến vẻ đẹp của cô càng thêm phần hoàn mỹ.


– Lãnh Thiên Dục, chịu thua đi! – Khi nói xong câu đó, cả người cô giống như một con chim, cô dùng ga giường cuộn trong tay đu lên dây, bóng hình bay trong không trung càng ngày càng xa.


Khi chỉ còn cách mặt đất khoảng bốn năm tầng, Thượng Quan Tuyền đột nhiên nhảy một cái, sau đó vững vàng nhảy xuống nóc một chiếc xe tải đang chạy trên đường.


Thượng Quan Tuyền đã an toàn thoát khỏi nơi đó, nhưng cô không quên quay đầu nhìn lên. Khi thấy bóng dáng Lãnh Thiên Dục sừng sững đứng ở bên cửa sổ, cô cười lạnh một cái, sau đó giơ ngón cái lên rồi chậm chậm quay ngược xuống.


Giống hệt như lần đầu tiên cô khiêu khích Lãnh Thiên Dục.


Rầm, Lãnh Thiên Dục đập mạnh tay vào cửa kính, lớp kính thủy tinh công nghiệp rơi xuống vỡ tan, đôi mắt đen càng thêm âm trầm đầy nguy hiểm.


– Nghe cho rõ đây, dù có phải lật tung cả thế giới này lên cũng phải đưa Thượng Quan Tuyền về đây cho tôi! – Lãnh Thiên Dục cầm điện thoại, giọng điệu lạnh lẽo như đến từ địa ngục ra lệnh.





Quyển 4 – Chương 44: Được Cứu Giúp


Lãnh Thiên Dục tức giận, không hề chứng kiến được cảnh tượng còn kinh sợ hơn sắp xảy ra. Khi Thượng Quan Tuyền an toàn nhảy lên nóc xe tải, ở phía xa, một khẩu súng lạnh lùng đang nhắm về hướng cô.


Sau ống ngắm bắn là một đôi mắt lạnh lẽo. Sau đó, ngón tay di chuyển, dứt khoát bóp cò.


Xe tải đang đi thẳng vì tránh một chiếc xe khác liền đột ngột chuyển hướng…


– A… – Thượng Quan Tuyền chợt cảm thấy một cơn đau đớn truyền đến từ đầu vai, theo hướng xe lắc, cả người cô ngã xuống dưới khoang để hàng trong xe.


Tay bắn tỉa ở phía xa vung tay đấm mạnh xuống, thời cơ giết người tốt nhất đã bỏ lỡ. Nếu không phải chiếc xe kia đột ngột chuyển hướng, viên đạn chắc chắn sẽ xuyên thẳng vào tim Thượng Quan Tuyền.


Trong một góc xe hàng, đầu vai Thượng Quan Tuyền túa máu, nỗi đau đớn khiến cô không đứng dậy nổi. Cô không biết xe đã đi bao lâu, chỉ thấy khung cảnh bên ngoài ngày càng vắng vẻ.


Thượng Quan Tuyền cố gắng đè giữ vết thương, giúp cho máu không chảy ra nữa, cả người cô bây giờ không có vũ khí hay đồ dưỡng thương nào, chỉ có thể cố gắng gượng.


Cơn đau đớn khiến trong lòng Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảm thấy phẫn hận. Lãnh Thiên Dục, anh quả là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, đã sớm sai người…


Không được, cô không thể cho bất kì ai nhìn thấy mình trong bộ dạng này, những người như cô tuyệt đối không thể yếu đuối. Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền cố nhịn đau, khi xe đi ngang qua một khu rừng, cô cắn răng, từ trên xe nhảy xuống.


– Đau quá!


Mặt đất lạnh như băng càng kích thích vào vết thương bị đạn bắn trên đầu vai, cô lảo đảo đi vào trong rừng, gương mặt tuyệt mỹ giờ càng tái nhợt, cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, rốt cuộc cô cũng ngất đi.


Máu, nhuộm đỏ mặt đất…


***


Trong không khí có mùi thơm ngát thoang thoảng của trái cây làm người ta thấy dịu nhẹ, thứ mềm mại dưới lưng càng khiến người ta muốn chìm đắm trong đó.


Vậy mà…


Thượng Quan Tuyền dần mở mắt, trong chốc lát cô cảm thấy mình bị một hơi thở mát mẻ bao quanh, đôi mắt lạnh như băng dần ấm áp lên.


Đây là nơi nào?


Cô nhìn bốn phía, thấy gian phòng này được sắp xếp đơn giản mà sạch sẽ, thiết kế có phần mạnh mẽ nhưng cũng không hề mất đi nét nhu hòa, đèn thủy tinh chiếu sáng nói cho cô biết hiện tại đã là ban đêm.


Đây rõ ràng là một nơi xa lạ, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cô có cảm giác thư thái.


Thượng Quan Tuyền muốn ngồi dậy…


– A… – Cơn đau truyền đến từ bả vai làm Thượng Quan Tuyền kêu lên một tiếng. Cô nhìn xuống đầu vai, nơi đó đã được quấn băng gạc, rõ ràng vết thương đã được người khác xử lý.


Là ai? Chủ nhân của căn phòng này rốt cuộc là người nào?


Thượng Quan Tuyền đang mải suy nghĩ, cửa phòng được đẩy ra.


Thân hình một người đàn ông xuất hiện. Anh ta có dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt.


Đáy mắt Thượng Quan Tuyền thoát qua tia giật mình kinh ngạc.


Là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người rất đẹp trai!


Khuôn mặt anh ta rất anh tuấn, sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, cả người mang đến một cảm giác thong dong tao nhã, vậy mà…


Thượng Quan Tuyền híp mắt lại, cô ngạc nhiên phát hiện khí khái của anh ta cực kì giống một người.


Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, anh ta đã thấp giọng lên tiếng: “Vết thương của cô không nhẹ, cô nên cố gắng không động đến vết thương”.


Sau đó, anh ta mím chặt môi, thoạt nhìn có vẻ là người phóng khoáng, không ngờ lúc nghiêm mặt lại mang đến cảm giác nghiêm nghị.


– Anh… đã cứu tôi? – Giọng nói của Thượng Quan Tuyền hơi khàn khàn, thân thể suy yếu.


Người đàn ông không trả lời ngay cô, anh ta hứng thú nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô rồi nói: “May mà lúc đó xe tôi đi ngang qua, nếu không cô có chảy hết máu cũng chẳng ai phát hiện ra”.


Thượng Quan Tuyền quan sát khuôn mặt của người đàn ông, phát hiện anh ta không có ác ý, sau đó mới từ tốn hỏi: “Cám ơn, đây là đâu?”


– Nhà của tôi! – Anh ta tao nhã đưa một cốc nước ấm cho Thượng Quan Tuyền, sau đó thấp giọng nói – Uống đi, thứ này tốt cho cô!


Thượng Quan Tuyền nhìn bàn tay thon dài mà to lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt vừa thâm thúy vừa dịu dàng, rồi lấy thuốc uống vào.


Người đàn ông thấy bộ dạng của cô, không nhịn được mà nói: “Quả một cô gái thú vị, ngay cả là thuốc gì cũng không biết mà cứ thế uống luôn?”


– Nếu như anh muốn giết tôi thì cũng chẳng cần thiết phải tốn công như vậy! – Thượng Quan Tuyền tỉnh táo đáp lời.


Ánh mắt người đàn ông lóe lên tia tán thưởng, anh ta tò mò hỏi: “Rất nhiều người muốn giết cô à?”


Trên mặt Thượng Quan Tuyền thoáng qua nét bi thương rồi nhanh chóng biến mất, sau đó cô thản nhiên mở miệng: “Ít nhất cũng có rất nhiều người không hy vọng tôi sống”.


Anh ta nhìn chăm chú Thượng Quan Tuyền một lúc lâu, sau đó từ từ xòe tay ra, dưới ánh đèn thủy tinh, viên đạn lóe lên sáng bóng: “Đường kính 22mm. Loại đạn này dù bắn ở tầm xa cũng có thể xuyên qua ba lớp áo chống đạn, xem ra kẻ giết cô hận cô đến tận xương tủy”.


Thượng Quan Tuyền nghe những lời này, đáy mắt nổi lên tia cảnh giác: “Rốt cuộc anh là ai?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom