-
Chương 5+6
Chương 5: Giao chiến
Cảm giác thần tượng sụp đổ là như thế nào?
Chính là cảm giác bây giờ của Lan Ninh đây.
Từ lúc lên đại học cô đã đọc sách của Hạnh Tâm. Muốn cô hình dung anh là một người như thế nào nếu chỉ cảm nhận qua văn phong, vậy thì anh sẽ là một chàng tài hoa phong nhã, ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự. Cô còn chắc mẩm anh nhất định là người như vậy, nhưng hiện thực…
Các nhà triết học đã nói khoảng cách sản sinh ra cái đẹp, quả đúng vậy. Đây chính là chân lý được xây dựng bằng biết bao máu và nước mắt đó!
“Ngôn tiên sinh, bạn gái của cậu đấy à?” Một dì hàng xóm không quen dẫn một đứa bé vừa đi nhà trẻ về, ánh mắt bát quái kia cứ dính chặt lấy bọn họ.
“Thật là một lời nguyền rủa độc ác.” Ngôn Nho Ngữ xoay người mở cửa, Lan Ninh xấu hổ cười gượng với dì hàng xóm một cái, trước khi anh kịp đóng cửa, liền anh hùng hy sinh máu thịt của mình mà cố gắng chen chân vào nhà.
Ngôn Nho Ngữ ném chìa khóa lên bàn, liếc mắt nhìn cô: “Cô vào đây làm gì?”
Lan Ninh hít sâu một hơi, tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn: “Thầy Hạnh Tâm, anh có lịch nộp bản thảo, không biết lúc nào mới giao được?”
“Cô đến giục bản thảo?” Ngôn Nho Ngữ đi xuống nhà bếp, lấy mấy thứ đồ trong túi xách xếp vào trong tủ lạnh, “Ai nói cho cô địa chỉ nhà tôi?”
“Chủ biên, cô ấy nói trước ngày mười lăm tháng sau nhất định phải có bản thảo.” Lan Ninh không theo anh xuống nhà bếp, mà ngồi lại ở trong phòng khách ngắm xung quanh.
Ngôn Nho Ngữ đóng cửa tủ lạnh lại, có chút không vui lông mày chau lên: “Quả nhiên tôi phải đi khỏi thành phố này mới đúng.”
Ha ha.
Lan Ninh thầm cười nhạt hai tiếng, tuy rằng trong lòng cô rất khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn phải nở nụ cười lấy lòng: “Kỳ thực tôi cũng không muốn đến quấy rầy thầy, có điều thầy không nhắn tin lại cho tôi, điện thoại cũng không nhận…”
“Mấy cuộc điện thoại quấy rối kia là của cô?” Cô còn chưa nói hết câu, đã bị Ngôn Nho Ngữ cắt ngang.
Lan Ninh: “…”
Tui…nhịn.
“Đó không phải cuộc gọi quấy rối…”
“Số nào không có trong danh bạ tôi coi là quấy rối hết.”
… Tiếp tục nhịn.”Tôi hi vọng thầy có thể lưu lại số của tôi.”
“Làm gì? Để cho cô tiện giục bản thảo sao?”
… Không thể nhịn được nữa!
“Vậy anh mau giao bản thảo đúng hẹn đi! Chỉ biết giả chết thì ra oai gì chứ? Có bản lĩnh lầy thì phải có bản lĩnh nhận điện thoại!” Lan Ninh đem hết sự phẫn nộ trong lòng gầm lên thành một câu, sau đó liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Có điều cảm giác thoải mái không kéo dài được ba giây, cô đã thấy hối hận rồi.
Buột miệng nói thì thoải mái trong nhất thời, nhắc đến giục bài thì sầu cả đời.
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, chậm chạp đi ra khỏi phòng bếp, nở nụ cười mỉm với cô: “Có thể cô không biết, tôi là chòm sao Kim Ngưu, đặc điểm lớn nhất của chòm sao Kim Ngưu chính là hết ăn rồi lại nằm.”
Lan Ninh: “…”
Vì trốn nộp bài anh ta không tiếc tự bôi xấu mình, anh ta cũng liều đó chứ. Nhưng cmn tất cả chỉ là mánh là thôi, cô sẽ không bị lừa đâu.
Mỉm cười.
“Thầy, trước tết anh nói với chủ biên mình bị bệnh, thật ra là đi du lịch Nhật Bản đúng không?”
Ngôn Nho Ngữ nhếch một bên lông mày nhìn cô: “Lẽ nào bị bệnh cũng không được nghỉ ngơi? Sau khi khỏi bệnh tôi mới đi du lịch Nhật Bản.”
“… Nếu có thời gian đi du lịch, tại sao không có thời gian viết bản thảo?”
“Bởi vì đặc diểm lớn nhất của chòm sao Kim Ngưu là hết ăn rồi lại nằm mà.”
Lan Ninh: “…”
Đại Kim Ngưu có thù oán gì với anh, sao anh cứ muốn bôi xấu nó chứ!
Có lẽ thấy Lan Ninh không nói được câu nào nên tâm trạng Ngôn Nho Ngữ rất tốt, anh lại cười đùa: “Tôi cũng muốn dậy sớm viết bài, nhưng mỗi sáng mở mắt ra, đồng hồ cũng chỉ mười hai giờ trưa rồi.”
Mẹ nó chứ, có kẻ ngu mới tin lời anh!
Lan Ninh khóe miệng càng ngày càng co giật mạnh hơn: “Thầy, ở Hokkaido mới sáng sớm sáu giờ tôi đã thấy anh tập thể dục theo đài.”
Ngôn Nho Ngữ chau mày, nghiêm túc sửa lại lời cô: “Thứ nhất, tôi không tập thể dục theo đài, đó là bài tập dãn cơ đang rất nổi trên mạng, vì tính chất công việc này phải ngồi thường xuyên trước máy vi tính, vì vậy tôi thường có thói quen tập dãn cơ. Thứ hai, cô cũng biết đó là Hokkaido, vậy có ai đi du lịch nước ngoài còn ngủ tận đến mười hai giờ trưa mới dậy không?”
Lan Ninh: “…”
Quả thực có tình có lý, cô không thể cãi lại được.
Không hổ là Thiên Vương lầy nhất Đông Á.
Sau khi kết thúc hiệp một, cột máu của Lan Ninh gần như là về mode, không khí trong phòng khách rơi vào trạng thái đóng băng trong vài phút.
Cô nghĩ cứng đối cứng không được, đổi sang mềm thử xem, mặc dù có chút nhục, nhưng ai bảo cô đang cần bản thảo của người ta chứ.
Cô vỗ vỗ hai má mình, để nụ cười trở nên tự nhiên hơn: “Thầy Hạnh Tâm, kỳ thực tôi là độc giả trung thành của anh, ở Hokkaido tôi không nên nói anh mù đường, đầu tiên tôi muốn nói lời xin lỗi với anh.”
Hai chữ “mù đường” khiến Ngôn Nho Ngữ lại chau lông mày: “Tôi không…”
“Tôi biết, anh không mù đường, chỉ là có cảm giác về hướng không tốt mà thôi.” Lan Ninh mỉm cười nhắc lại lời anh từng nói, vẻ mặt Ngôn Nho Ngữ khó chịu, nhưng vẫn im lặng nhìn cô.
Lan Ninh tiếp tục cười làm lành với anh: “Nếu như chuyện này đắc tội anh, cũng hi vọng anh có thể tạm thời bỏ qua, dù sao công là công, tư là tư, độc giả của anh cũng đang rất mong chờ tác phẩm mới.” Chẳng hạn như cô là một ví dụ sống.
Ngôn Nho Ngữ đi tới ngồi xuống sofa, khóe miệng cong lên nở nụ cười mỉm: “Nếu như tôi không bỏ qua thì sao?”
Lan Ninh nịnh nọt: “Đường đường là một người đàn ông, sao có thể nhỏ nhen như vậy.”
“Nhắc đến thù dai thì chòm sao Kim Ngưu đứng số một.”
Đừng cái gì xấu cũng đổ cho chòm sao nữa đi! Hơn nữa không phải chòm sao thù dai nhất là Thiên Yết à!
Lan Ninh quả thực muốn lao tới xé xác anh, chẳng lẽ còn muốn cô quỳ xuống dâng trà thì anh mới có thể bỏ qua chuyện cũ sao?
“Cô nói cô là biên tập mới tới? Tác phẩm mới của tôi sẽ do cô biên tập lại sao?” Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trên sofa lại lên tiếng, tuy rằng ánh mắt kia của anh hoàn toàn chứng tỏ anh đang cười nhạo cô, nhưng Lan Ninh lại cảm thấy chuyện này cũng rất dễ hiểu…
Tác phẩm sắp tới của anh là quyển thứ tư trong hệ liệt trinh thám An Nhiên, một cuốn sách quan trọng như thế, nghĩ bằng đầu gối cũng biết chắc chắn không giao cho một người mới như cô làm.
“Không phải, chủ biên chỉ giao cho tôi nhiệm vụ thu bài, ai biên tập sách còn chưa phân công… Nói tóm lại anh phải nộp bản thảo! Nếu anh không nộp bản thảo thì làm gì có sách!” Lan Ninh nói đi nói lại vẫn xoanh quanh chuyện nộp bài.
“Biết rồi, tôi sẽ viết bài, cô có thể đi rồi.” Ngôn Nho Ngữ không chút lưu luyến ra lệnh đuổi khách.
Lan Ninh khóe mắt co giật, ép mình phải nở nụ cười: “Thầy, hôm nay đã quấy rầy anh rồi, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức nhắc nhở anh viết bài, một ngày ba lần, bảo đảm anh sẽ không quên viết bản thảo.” Cô nói xong thì cúi đầu chào anh, rời khỏi phòng khách, mở cửa ra về.
Sau khi nhanh chóng rời khỏi khu chung cư nhà anh, Lan Ninh thầm nghĩ trước khi về nhà có nên qua phòng tập thể hình tập đấm bao cát không. Nhưng nghĩ đến quãng đường từ đây tới phòng tập thể hình, cuối cùng cô đành từ bỏ ý nghĩ này.
Cô về thẳng nhà, vừa mở cửa, xuất hiện trước mắt là hai nữ sinh mặc trang phục Lolita kiểu Tây trông giống nhau như đúc.
Lan Ninh: “…”
Mẹ nó, lẽ nào hôm nay cô hứng chịu quá nhiều rồi nên bỗng bị ảo giác sao? Bình thường mặc dù Khúc Đồng ăn mặc khác người thật, nhưng chưa từng biến thành hai đứa thế này!
“Chị Lan Ninh, chị về rồi.” Hai cô gái lolita đồng thời cùng nói với cô.
Lan Ninh: “…”
Điên rồi điên rồi cô thật sự muốn phát điên rồi.
“Chị Lan Ninh, chị sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?” Khúc Đồng thấy sắc mặt cô trắng bệch, liền vươn tay tới sờ trán cô.
Lan Ninh cười méo miệng mà hỏi cô nàng: “Hôm nay em biểu diễn… thuật phân thân đấy à?”
Khúc Đồng ngạc nhiên một chút, sau đó cười vang đáp lời: “Chị Lan Ninh, đây là em họ em Khúc Phỉ Phỉ, chị nói tối nay nhà mình ăn lẩu nên em gọi nó qua luôn.”
Lan Ninh: “…”
Cô suýt nữa đã quên bữa lẩu tối nay. Nói gì đi nữa, công việc này của cô có đáng để tổ chức một bữa lẩu chúc mừng không ?
Nghĩ lại hôm qua cô còn rất vui vẻ khi nhận được tin báo đỗ, còn hành động không khác gì kẻ phát dồ.
Cô chán nản đổi dép đi trong nhà, rồi quay lại nhìn hai chị em nhà Khúc cười: “Hai đứa hóa trang như vậy nhìn rất giống nhau.”
“Thật sao, chúng em định sẽ cosplay trang phục của chòm sao Song Tử, chị Lan Ninh chị có muốn tham gia không?”
“Chị sao mà làm được…”
Thấy Lan Ninh từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Phỉ Phỉ xụ xuống: “Chị Lan Ninh không phải chị học chuyên ngành tiếng Nhật sao? Tại sao không thích Anime!”
Chuyện đau thương lại bị nhắc lại lần nữa, Lan Ninh bất lực cười nhạt: “Ban đầu chị đăng ký chuyên ngành tiếng anh, vì không đủ điểm nên mới bị chuyển qua khoa tiếng Nhật .”
Nếu trước đây cô thi đỗ chuyên ngành tiếng Anh, bây giờ nhất định đã nhàn nhã làm giáo viên rồi, cần gì phải đi đòi bản thảo như đòi nợ thế này!
Cô quay về phòng thay quần áo ở nhà, túm mái tóc quấn lên thành búi, rồi xuống phòng bếp chuẩn bị cho nồi lẩu: “Để chị chuẩn bị đồ ăn trước, mấy đứa cứ ngồi chơi đi, khi nào Đại Thanh đến thì bảo chị ấy xuống giúp chị một chút.”
“Dạ.”
Hai công chúa Khúc Đồng và Khúc Phỉ Phỉ ngồi trong phòng khách, bắt đầu thi xem ai nói được nhiều từ tiếng nhật hơn.
Ban đầu lúc mới bắt đầu vẫn là một vài từ ngữ thông dụng bình thường, sau đó vốn từ càng ngày càng nghèo nàn hơn, Khúc Phỉ Phỉ im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghẹn ra một từ: “Uzumaki Naruto!”
Khúc Đồng ngồi đối diện ngẩn người một chút, sau đó nhanh chóng phản đối cô: “Uzumaki Naruto là tên người, không tính!”
“Tại sao không tính, em nói bằng tiếng Nhật mà!”
“Vậy chị cũng nói Yamashita Tomohisa!”
” Kurosaki Ichigo!”
” Ikuta Toma!”
Lan Ninh đang xào rau dưới bếp: “…”
Hoa chà [1], mấy từ đó cũng gọi là tiếng nhật à? Nếu thế vốn từ của cô cũng tăng thêm mấy trăm từ nữa rồi?
[1] Hoa chà : Nguyên gốc là 花擦 một lời than hay nguyền rủa đơn giản, sau khi được phổ biến trên cộng đồng mang nó đã dần dần trở thành một từ diễn tả cảm xúc của mình, đôi khi là sự tức giận, không hề mong muốn và bất lực
Khi Khúc Đồng và Khúc Phỉ Phỉ đang chuẩn bị đánh nhau, Đại Thanh đã xách theo một túi đồ ăn mang tới. Lan Ninh để đĩa thịt đã xào qua một bên, hai người cùng chuẩn bị bàn ăn, đồng thời cả đám cũng tập trung dưới bếp, bắt đầu vào bữa.
“Chị Lan Ninh, sau khi khai giảng em sẽ không thời gian biểu diễn hóa trang cho chị coi nữa.” Khúc Đồng buồn bã mà nhìn cô.
Lan Ninh: “…”
Không sao, cô cũng không chờ mong lắm đâu…
Đại Thanh mở ra một lon bia, cạn chén với Lan Ninh: “Ngày vui như hôm nay không nói chuyện đau lòng, chúc mừng Lan Ninh Ninh nhà ta đã tìm được công việc mới!”
“Ha ha.” Lan Ninh ngoài cười nhưng khóc thầm mà cụng chén với cô nàng.
Đại Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của cô, tò mò hỏi: “Sao vậy, công việc không ổn à?”
“Ổn, rất ổn.” Lan Ninh cụng chén với hai người còn lại.
Đại Thanh giọng điệu nghiêm túc giáo dục cô: “Đồng chí Tiểu Lan, không phải tao nói quá đâu, nhưng thời buổi bây giờ kiếm việc khó khăn, mày vào được công ty lớn như vậy cũng nên thỏa mãn…”
“Mày vẫn nên im lặng mà ăn thịt đi.” Lan Ninh gắp một miếng thịt bò vào trong bát Đại Thanh. Đại Thanh nhanh chóng giải quyết miếng thịt, cũng học theo giọng điệu buồn bã của Khúc Đồng vừa nãy mà nói: “Hôm qua tao…lại tăng thêm một cân.”
“Ngày nào mày chả ngồi lì ở nhà, rất dễ béo, bảo mày đi tới phòng tập yoga với tao thì mày không chịu.”
Đại Thanh bĩu môi: “Mệt lắm, tao định mua một cái máy chạy bộ về nhà.”
Lan Ninh A một tiếng rồi nói: “Thôi đi, mấy cái máy chạy bộ trên thị trường cũng chỉ mới chín mươi phần trăm.”
Đại Thanh: “…”
Lan Ninh gắp một miếng nộm ngàn sợi [2], nói với Đại Thanh: “Không phải trên mạng đang thịnh hành mấy bài tập dãn cơ sao, mày tập thử đi?”
[2] Nộm ngàn sợi – 千层肚 : ai biết món này là món gì thì bảo e với @.@ sớ gồ mãi mà ko biết nó là cái món gì ==’
“Bài tập dãn cơ?”
“Mày không biết à? Nghe nói rất tốt đấy.”
“Em biết, em biết !” Khúc Đồng để đũa xuống, cầm lấy laptop gõ vài chữ, rồi đưa đến trước mặt cô, “Chính là bài tập này, có một đứa lớp em cũng đang tập theo, nghe nó nói không chỉ dãn cơ đâu, còn có thể giảm béo nữa.”
“Có thật không?” Đại Thanh xem qua một lần, rồi kéo Lan Ninh đến giúp cô làm vài động tác.
Lan Ninh vốn định nói mới ăn được nửa nồi lẩu tập cái gì mà tập, thế nhưng vừa tập được vài động tác theo video cô cảm thấy…
Tốt thật, mà còn rất thoải mái nữa ~
Chương 6: Cuộc chiến Weibo
Buổi tối trước khi ngủ, Lan Ninh lên mạng tải vài video tập dãn cơ, sau khi thực hành lại một lượt, mới thoải mái tinh thần mà đi ngủ.
Ngày hôm sau thời gian đi làm vẫn như vậy, công ty bắt đầu làm việc từ chín giờ sáng, tám giờ bốn mươi phút Lan Ninh tới công ty, không sớm nhưng cũng không tính là muộn.
Bình Quả đang ngồi ở bàn của mình gặm bánh mì, thấy Lan Ninh vừa đến, liền thuận tay đưa cho cô một cái.
“Không cần, tôi đã ăn sáng ở mấy quán gần công ty, no lắm rồi.” Lan Ninh nói tiếng cám ơn với cô nàng, rồi kéo ghế ra mà ngồi xuống.
“Ờ.”
Bình Quả thu tay về tiếp tục gặm bánh mì, một đồng nghiệp nam ngồi bàn đối diện trêu chọc cô nàng: “Cô có biết tại sao cô béo như vậy không? Bởi vì người ta ăn no rồi sẽ không ăn nữa”.
Bình Quả chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Nhưng tôi đã ăn no đâu.”
Đồng nghiệp nam: “…”
Lan Ninh ngồi bên cạnh nở nụ cười, bắt đầu khởi động Computer. Bình Quả trong miệng vẫn ngậm bánh mì, nhồm nhoàm mà hỏi cô: “Đúng rồi, hôm qua cậu có gặp thầy Hạnh Tâm không?”
“Gặp thì có gặp, nhưng anh ta đúng là hoàn toàn không có tinh thần hợp tác nộp bản thảo.” Biên tập cũng đã tìm tới tận nhà, anh ta còn có thể quanh co trốn nộp bài, đúng là mặt dày không ai bằng.
Bình Quả vỗ vai cô, an ủi: “Dần dần rồi sẽ quen.” .
Lan Ninh: “…”
Sau khi khởi động máy tính, chuyện đầu tiên cô làm là đăng nhập chim cánh cụt QQ, gửi một tin nhắn cho thầy Hạnh Tâm: “Thầy, chào buổi sáng [ mặt trời ] ngày mới đến rồi phải chăm chỉ viết sách nhé!
”
Cô không tin ngày nào cô cũng quấy rầy anh ta thế này mà anh ta không cảm thấy phiền. .
Sau chín giờ mọi người bắt đầu làm việc, hôm nay công việc của Lan Ninh vẫn là thẩm định những bản thảo hôm qua chưa đọc xong, cô đọc bản thảo đến hơn một tiếng, thì lười biếng thả lỏng cơ thể rồi đăng nhập QQ nhìn qua đoạn hội thoại với Hạnh Tâm.
Hạnh Tâm chưa trả lời cô, thế nhưng anh ta đã thay đổi một status. .
“Bạn mãi mãi sẽ không đoán được mình có thể lười. •——• đến mức nào.”
Lan Ninh: “… …” .
Anh ta đăng staus này chính là cố ý muốn gây sự với cô đây mà!
Súp Lơ: Thầy, nếu anh đã dậy rồi thì mau viết sách đi! [chửi bới ][chửi bới ][chửi bới].
Lần này Hạnh Tâm không bơ cô nữa, lần đầu tiên anh nhắn tin lại cho cô.
Hạnh Tâm: Súp lơ là loại rau này sao? [ hình ảnh ].
Trong tấm ảnh là một đĩa súp lơ xào.
Lan Ninh: “………” .
Mẹ nó cô có thể chửi anh ta không!.
Súp Lơ: Bút danh của anh không ít lần bị người ta hiểu nhầm thành vị tác giả xinh đẹp nào đó phải không.
Hạnh Tâm: Xem ra cô không muốn lấy bản thảo thì phải.
Lan Ninh: “… …” .
Súp Lơ: Tôi vẫn luôn cho rằng bút danh của anh vô cùng có khí chất. .
Hạnh Tâm: Được rồi, tôi sẽ viết tạm một trăm chữ cái đã.
Lan Ninh: “…”
Cút đi đồ gà!
Cô thở ra thở vào vài cái để bình tĩnh lại, rồi cầm cốc nước chanh trên bàn uống một ngụm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng bị anh ta bức chết, cô vẫn nên dành nhiều thời gian đi thẩm định bản thảo đi.
Nói tới chuyện này mới nhớ, không biết bản thảo ngày hôm qua có được thông qua không?
Cô gửi một tin nhắn cho Bình Quả: “Bản thảo tên ‘Cầu xin’ hôm qua tôi gửi cho cậu, cậu đọc chưa?”
Quả Táo: Đọc rồi, viết cũng khá được, tôi đã gửi lại cho chủ biên, sau khi chủ biên xem xong sẽ nhắn tin lại cho cậu.
Súp Lơ: [OK].
Cuối buổi chiều chủ biên lại nhắn tin cho Lan Ninh, cô nói ‘Cầu xin’ đã được thông qua, bảo cô mau liên hệ với tác giả. Cuối cùng còn không quên dặn một câu, muốn lấy bản thảo của thầy Hạnh Tâm phải giục nhiều hơn một chút .
Lan Ninh: “…”
Bây giờ cô vừa nhìn thấy hai chữ Hạnh Tâm, liền có cảm giác nuốt nước bọt cũng không trôi.
Cô tìm mail của Trời xanh mây trắng trong hòm mail thu bản thảo của tạp chí, viết cho anh một mail hồi đáp: “Xin chào tác giả, tôi là biên tập Súp Lơ của tạp chí Mister Calitri, bản thảo ‘Cầu xin’ của bạn đã được thông qua, mong bạn thêm địa chỉ QQ của tôi.”
Số tài khoản [No.Chim Cánh Cụt] ngay cả cô vẫn còn chưa nhớ, cô đành copy rồi paste số hiệu qua mail, rồi click gửi thư.
Chẳng bao lâu, có một nick name với tên “Trời xanh mây trắng” gửi yêu cầu thêm bạn. Lan Ninh click đồng ý, sau đó đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô: “Chào cô Biên Biên \(^o^) ~”
Lan Ninh sắp cảm động đến khóc rồi, vẫn là những tác giả mới đáng yêu nhất, tuy rằng chưa nổi tiếng, nhưng vừa dễ thương lại không trốn bản thảo, còn gọi cô là Biên Biên nữa. QwQ.
Súp Lơ: Chào bạn \(^o^) ~ bản thảo của bạn đã được thông qua, chủ biên có một vài ý kiến sửa chữa bài, hi vọng bạn có thể sửa lại vài chỗ ~
Trời Xanh Mây Trắng: Được ~
Lan Ninh gửi một tệp, thấy anh nhận xong, lại gõ chữ: “Bạn sửa xong hãy gửi trực tiếp cho tôi, tôi sẽ gửi lại cho chủ biên xem ~ “
Trời Xanh Mây Trắng: Được ~=3=.
Lan Ninh cảm giác trái tim bé bỏng bị Hạnh Tâm tổn thương sâu sắc, đang từ từ hồi phục. Cô tắt khung chat, nhìn nick QQ của Hạnh Tâm im lặng đen xì, cô đành mở weibo nhìn qua một lượt .
Ngày hôm qua cô gửi tin nhắn cho thầy Hạnh Tâm đến giờ vẫn không nhận được tin nhắn đáp lại. Được rồi chuyện này cô cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng cho đến bây giờ, vẫn chỉ có một mình cô đơn phương quan tâm đến anh ta.
Anh ta không thể nhắn lại một câu sao? Tốt xấu gì cô cũng là… nửa biên tập của anh mà!
Lan Ninh bĩu môi, thế lực của Hạnh Tâm rất lớn mạnh, chỉ tính riêng số lượng fans trên weibo đã gần tới một vạn người theo dõi, một tiểu biên tập nhỏ bé như cô hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với anh. Nhưng người xưa đã nói, người đông sức lớn. Fans anh ta không phải rất nhiều đó sao? Cô sẽ phát động đám fans của anh cùng giúp cô giục bản thảo!
Cô đăng kí một nick weibo mới, đặt tên là “Hôm nay thầy Hạnh Tâm phải nộp bản thảo”, tiếp theo cô viết một status mới nhất trên weibo —— “Không có…”
Sau khi đăng xong status, sau đó cô đổi sang nick weibo của mình, chia sẻ status cô vừa viết bên nick kia, cũng tag @Hạnh Tâm.
Nick weibo này cô đã dùng rất nhiều năm rồi, fans cũng được hơn vài ngàn người, hơn nữa phần lớn là các tác giả trong ngành, cô tin, status này nhất định sẽ mau chóng được chia sẻ rộng rãi! .
Quả nhiên, vài phút sau cô liền nhận được không ít bình luận và lượt share .
Hoa nở giữa ruộng: Biên Biên, rốt cục chế cũng xuất hiện! Tui muốn gửi bản thảo cho chế này QAQ.
Tiêu Tiêu: Mẹ nó Biên Biên, đây thực sự là weibo biên tập của Mister Calitri??! .
Miêu Miêu trong suốt: Biên Biên Biên Biên! Chế là biên tập nam thần của tui?? [hoảng sợ ][hoảng sợ ][hoảng sợ].
Tui muốn trở thành nữ nhân của đại thần: Biên Biên, thầy Hạnh Tâm không nộp bản thảo cho chế sao? [móc mũi ] tui giúp chế quất anh ~
Lan Ninh cảm giác như vừa được uống thần dược, vui vẻ mà đáp lại: “Gửi cho tất cả mọi người, hiện tại tôi đang là biên tập của Mister Calitri, nếu các bạn có bản thảo muốn nộp có thể gửi cho tôi nhé ~ Gần đây tôi đang chịu trách nhiệm thu bản thảo của thầy Hạnh Tâm để chuẩn bị cho tác phẩm xuất bản sắp tới, chính là cuốn thứ tư trong hệ liệt trinh thám An Nhiên [ mỉm cười ] mọi người có muốn đọc không? Nếu muốn hãy giúp tôi giục anh ấy nhé, cám ơn
”.
Trời ạ sao cô có thể thông minh như vợiiii!
Lan Ninh cảm thấy chiêu mượn đao giết người này, nhất định có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện.
Status này rất nhanh được share hơn một trăm lượt, Lan Ninh cố tình qua trang weibo của Hạnh Tâm đọc thử một lượt, mới phát hiện có không ít độc giả đang cầm roi giục anh viết bản thảo.
Cô mỉm cười hài lòng.
Nửa tiếng sau, thầy Hạnh Tâm rốt cục cũng bùng nổ, giọng điệu nghiêm túc phát một status.
Hạnh Tâm V: Bình luận giục bài của mọi người trên trang weibo tôi đều đã đọc hết, vô cùng cám ơn mọi người đã quan tâm đến tác phẩm mới của tôi, đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Tất nhiên tôi cũng muốn viết cho xong bản thảo, sớm ngày để sách mới gặp mặt mọi người. Nhưng sáng tác là một công việc vô cùng vất vả, mỗi ngày tôi ngồi trước Computer mười tiếng, nhưng cũng chỉ có thể viết được hơn một nghìn chữ. Tôi không muốn để các bạn đọc một tác phẩm chưa hoàn chỉnh, càng không muốn viết qua loa cho xong. Hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn một chút, chờ ngày ra sách mới.
Lan Ninh: “…” .
Mỗi ngày ngồi máy tính mười tiếng sao, ai thèm tin anh! Lại còn trong lòng vô cùng lo lắng, người lo lắng phải là cô mới đúng! Anh diễn tốt như vậy sao không tiến vào giới showbiz luôn đi!
Từ cổ chí kim Khổ nhục kế đều vô cùng có tác dụng, trong nháy mắt đám độc giả vừa rồi còn vung roi đòi bản thảo, giờ đã bắt đầu vuốt lông mèo an ủi anh.
“Được rồi tác phẩm rất đáng để chờ, tui tin vào thầy Hạnh Tâm.”
“Nam thần cứ từ từ viết! Chúng tui không vội đâu!”
“Sáng tác không dễ chút nào, hi vọng mọi người kiên trì cho anh ấy thêm chút thời gian nữa.”
“Lúc học cao trung đã sa hố của Ngô Dạng, quả thực là soái ca của lòng em [doge] chỉ cần anh để anh ấy xuất hiện, bao lâu nữa em cũng nguyện ý chờ [doge]” .
“Thầy, mặc dù viết bài cũng quan trọng, nhưng cũng phải chú ý chăm sóc sức khỏe nha.”.
Lan Ninh: “…”
Cô hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới ngây thơ này.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, ngay khi Hạnh Tâm viết status chưa được bao lâu, một vị tác giả nổi tiếng của giới truyện trinh thám đã chia sẻ status của anh.
Mười Chín Tai V: Dạo này Biên Tập giục bài càng ngày càng điên cuồng [ bái bai ] mấy hôm trước nói chuyện với Hạnh Tâm tôi bất ngờ được biết, trước tết anh ấy bị bệnh nặng nhưng vẫn cố gắng viết bản thảo. Tác giả cũng là người, không phải cỗ máy gõ chữ. Hồi trước nghe nói có tác giả vẽ tranh châm biếm bị Biên tập giục bản thảo tới mức nộp luôn cả bản nháp, mấy người phải bắt chúng tôi nộp luôn cả quyển sách mới hài lòng phải không[ mỉm cười ].
[1] V : Kí hiệu của những tài khoản người nổi tiếng đã được chứng thực.
Lan Ninh: “………..” .
Mẹ nó, đòn trả đũa này quả thực quá hoàn hảo! Tên này và thầy Hạnh Tâm hẳn là cùng một giuộc bắt tay nhau làm chuyện xấu, nói vậy anh ta chính là Phó giáo chủ bang lầy đây! .
Lan Ninh tức đến mức sắp nôn ra máu, cô mở QQ, gửi một tin nhắn cho Bình Quả: “Thầy Mười Chín Tai là người bên cậu phải không? Lên Weibo cầu giúp đỡ [ Thổ Huyết ]” .
Bình Quả mau chóng bò lên trên weibo, bắt sống Mười Chín Tai: “Thầy! ! Có thời gian lướt weibo không bằng mau chóng đi viết bài đi! ! Bản thảo của tôi anh đã khất nửa tháng nay rồi!!!!” .
Lan Ninh: “…”
Mọi người đều… rất vất vả nhỉ.
Vì có sự giúp đỡ của Mười Chín Tai cái, độc giả của Hạnh Tâm cũng không đành lòng giục anh viết bài, hơn nữa Lan Ninh phát hiện càng ngày càng có những bình luận phát triển theo một hướng kỳ quái.
“Oa! Thầy Mười Chín Tai xuất hiện bảo vệ người yêu mình kìa!” .
“Thuyền Hạnh Tai ôm chặt tui! ! !”
“Thuyền này tui lên
” .
“Mấy bạn thuyền Hạnh Tai vừa phải thôi, Tai đại nhân người ta có vợ có con, còn YY vớ vẩn, có tự thấy tởm không?”.
“Ờ, Fan “trân trính” ghê gớm nhở. Người ta cũng không thèm động chạm weibo nhà chế, chế tởm cái méo gì.”
Lan Ninh: “…”
Cô di chuột qua nút X màu hồng nằm bên phải trang web, quyết định từ bỏ cuộc chiến weibo này..
Thực sự là khắp nơi đều có thể thành chiến trường máu me.
Mới vừa hớp một ngụm nước chanh, cô phát hiện thầy Hạnh Tâm đã chủ động nhắn tin cho cô!
“Phụt, khụ khụ!” Lan Ninh suýt chút nữa phun hết chỗ nước vừa uống, cô giật một tờ khăn giấy trên bàn, rồi mở khung chat của thầy Hạnh Tâm.
Hạnh Tâm: [Thắng lợi ].
Lan Ninh: “………” .
Cho anh ta một quả tên lửa, anh ta có thể lên tận trời!
Cô tắt máy tính, cầm áo khoác trên giá nói: “Còn một tiếng nữa là tan việc, hôm nay tôi tiếp tục đi giục thầy Hạnh Tâm.”
Bình Quả: “…”
Sau khi Lan Ninh rời khỏi công ty, cô cố ý ghé một tiệm bánh ngọt trên đường mua mấy chiếc bánh gatô
Không phải anh ta nói chòm sao Kim Ngưu hết ăn rồi lại nằm sao? Vậy thì cô ra tay với cái dạ dày trước đã.
Cảm giác thần tượng sụp đổ là như thế nào?
Chính là cảm giác bây giờ của Lan Ninh đây.
Từ lúc lên đại học cô đã đọc sách của Hạnh Tâm. Muốn cô hình dung anh là một người như thế nào nếu chỉ cảm nhận qua văn phong, vậy thì anh sẽ là một chàng tài hoa phong nhã, ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự. Cô còn chắc mẩm anh nhất định là người như vậy, nhưng hiện thực…
Các nhà triết học đã nói khoảng cách sản sinh ra cái đẹp, quả đúng vậy. Đây chính là chân lý được xây dựng bằng biết bao máu và nước mắt đó!
“Ngôn tiên sinh, bạn gái của cậu đấy à?” Một dì hàng xóm không quen dẫn một đứa bé vừa đi nhà trẻ về, ánh mắt bát quái kia cứ dính chặt lấy bọn họ.
“Thật là một lời nguyền rủa độc ác.” Ngôn Nho Ngữ xoay người mở cửa, Lan Ninh xấu hổ cười gượng với dì hàng xóm một cái, trước khi anh kịp đóng cửa, liền anh hùng hy sinh máu thịt của mình mà cố gắng chen chân vào nhà.
Ngôn Nho Ngữ ném chìa khóa lên bàn, liếc mắt nhìn cô: “Cô vào đây làm gì?”
Lan Ninh hít sâu một hơi, tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn: “Thầy Hạnh Tâm, anh có lịch nộp bản thảo, không biết lúc nào mới giao được?”
“Cô đến giục bản thảo?” Ngôn Nho Ngữ đi xuống nhà bếp, lấy mấy thứ đồ trong túi xách xếp vào trong tủ lạnh, “Ai nói cho cô địa chỉ nhà tôi?”
“Chủ biên, cô ấy nói trước ngày mười lăm tháng sau nhất định phải có bản thảo.” Lan Ninh không theo anh xuống nhà bếp, mà ngồi lại ở trong phòng khách ngắm xung quanh.
Ngôn Nho Ngữ đóng cửa tủ lạnh lại, có chút không vui lông mày chau lên: “Quả nhiên tôi phải đi khỏi thành phố này mới đúng.”
Ha ha.
Lan Ninh thầm cười nhạt hai tiếng, tuy rằng trong lòng cô rất khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn phải nở nụ cười lấy lòng: “Kỳ thực tôi cũng không muốn đến quấy rầy thầy, có điều thầy không nhắn tin lại cho tôi, điện thoại cũng không nhận…”
“Mấy cuộc điện thoại quấy rối kia là của cô?” Cô còn chưa nói hết câu, đã bị Ngôn Nho Ngữ cắt ngang.
Lan Ninh: “…”
Tui…nhịn.
“Đó không phải cuộc gọi quấy rối…”
“Số nào không có trong danh bạ tôi coi là quấy rối hết.”
… Tiếp tục nhịn.”Tôi hi vọng thầy có thể lưu lại số của tôi.”
“Làm gì? Để cho cô tiện giục bản thảo sao?”
… Không thể nhịn được nữa!
“Vậy anh mau giao bản thảo đúng hẹn đi! Chỉ biết giả chết thì ra oai gì chứ? Có bản lĩnh lầy thì phải có bản lĩnh nhận điện thoại!” Lan Ninh đem hết sự phẫn nộ trong lòng gầm lên thành một câu, sau đó liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Có điều cảm giác thoải mái không kéo dài được ba giây, cô đã thấy hối hận rồi.
Buột miệng nói thì thoải mái trong nhất thời, nhắc đến giục bài thì sầu cả đời.
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, chậm chạp đi ra khỏi phòng bếp, nở nụ cười mỉm với cô: “Có thể cô không biết, tôi là chòm sao Kim Ngưu, đặc điểm lớn nhất của chòm sao Kim Ngưu chính là hết ăn rồi lại nằm.”
Lan Ninh: “…”
Vì trốn nộp bài anh ta không tiếc tự bôi xấu mình, anh ta cũng liều đó chứ. Nhưng cmn tất cả chỉ là mánh là thôi, cô sẽ không bị lừa đâu.
Mỉm cười.
“Thầy, trước tết anh nói với chủ biên mình bị bệnh, thật ra là đi du lịch Nhật Bản đúng không?”
Ngôn Nho Ngữ nhếch một bên lông mày nhìn cô: “Lẽ nào bị bệnh cũng không được nghỉ ngơi? Sau khi khỏi bệnh tôi mới đi du lịch Nhật Bản.”
“… Nếu có thời gian đi du lịch, tại sao không có thời gian viết bản thảo?”
“Bởi vì đặc diểm lớn nhất của chòm sao Kim Ngưu là hết ăn rồi lại nằm mà.”
Lan Ninh: “…”
Đại Kim Ngưu có thù oán gì với anh, sao anh cứ muốn bôi xấu nó chứ!
Có lẽ thấy Lan Ninh không nói được câu nào nên tâm trạng Ngôn Nho Ngữ rất tốt, anh lại cười đùa: “Tôi cũng muốn dậy sớm viết bài, nhưng mỗi sáng mở mắt ra, đồng hồ cũng chỉ mười hai giờ trưa rồi.”
Mẹ nó chứ, có kẻ ngu mới tin lời anh!
Lan Ninh khóe miệng càng ngày càng co giật mạnh hơn: “Thầy, ở Hokkaido mới sáng sớm sáu giờ tôi đã thấy anh tập thể dục theo đài.”
Ngôn Nho Ngữ chau mày, nghiêm túc sửa lại lời cô: “Thứ nhất, tôi không tập thể dục theo đài, đó là bài tập dãn cơ đang rất nổi trên mạng, vì tính chất công việc này phải ngồi thường xuyên trước máy vi tính, vì vậy tôi thường có thói quen tập dãn cơ. Thứ hai, cô cũng biết đó là Hokkaido, vậy có ai đi du lịch nước ngoài còn ngủ tận đến mười hai giờ trưa mới dậy không?”
Lan Ninh: “…”
Quả thực có tình có lý, cô không thể cãi lại được.
Không hổ là Thiên Vương lầy nhất Đông Á.
Sau khi kết thúc hiệp một, cột máu của Lan Ninh gần như là về mode, không khí trong phòng khách rơi vào trạng thái đóng băng trong vài phút.
Cô nghĩ cứng đối cứng không được, đổi sang mềm thử xem, mặc dù có chút nhục, nhưng ai bảo cô đang cần bản thảo của người ta chứ.
Cô vỗ vỗ hai má mình, để nụ cười trở nên tự nhiên hơn: “Thầy Hạnh Tâm, kỳ thực tôi là độc giả trung thành của anh, ở Hokkaido tôi không nên nói anh mù đường, đầu tiên tôi muốn nói lời xin lỗi với anh.”
Hai chữ “mù đường” khiến Ngôn Nho Ngữ lại chau lông mày: “Tôi không…”
“Tôi biết, anh không mù đường, chỉ là có cảm giác về hướng không tốt mà thôi.” Lan Ninh mỉm cười nhắc lại lời anh từng nói, vẻ mặt Ngôn Nho Ngữ khó chịu, nhưng vẫn im lặng nhìn cô.
Lan Ninh tiếp tục cười làm lành với anh: “Nếu như chuyện này đắc tội anh, cũng hi vọng anh có thể tạm thời bỏ qua, dù sao công là công, tư là tư, độc giả của anh cũng đang rất mong chờ tác phẩm mới.” Chẳng hạn như cô là một ví dụ sống.
Ngôn Nho Ngữ đi tới ngồi xuống sofa, khóe miệng cong lên nở nụ cười mỉm: “Nếu như tôi không bỏ qua thì sao?”
Lan Ninh nịnh nọt: “Đường đường là một người đàn ông, sao có thể nhỏ nhen như vậy.”
“Nhắc đến thù dai thì chòm sao Kim Ngưu đứng số một.”
Đừng cái gì xấu cũng đổ cho chòm sao nữa đi! Hơn nữa không phải chòm sao thù dai nhất là Thiên Yết à!
Lan Ninh quả thực muốn lao tới xé xác anh, chẳng lẽ còn muốn cô quỳ xuống dâng trà thì anh mới có thể bỏ qua chuyện cũ sao?
“Cô nói cô là biên tập mới tới? Tác phẩm mới của tôi sẽ do cô biên tập lại sao?” Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trên sofa lại lên tiếng, tuy rằng ánh mắt kia của anh hoàn toàn chứng tỏ anh đang cười nhạo cô, nhưng Lan Ninh lại cảm thấy chuyện này cũng rất dễ hiểu…
Tác phẩm sắp tới của anh là quyển thứ tư trong hệ liệt trinh thám An Nhiên, một cuốn sách quan trọng như thế, nghĩ bằng đầu gối cũng biết chắc chắn không giao cho một người mới như cô làm.
“Không phải, chủ biên chỉ giao cho tôi nhiệm vụ thu bài, ai biên tập sách còn chưa phân công… Nói tóm lại anh phải nộp bản thảo! Nếu anh không nộp bản thảo thì làm gì có sách!” Lan Ninh nói đi nói lại vẫn xoanh quanh chuyện nộp bài.
“Biết rồi, tôi sẽ viết bài, cô có thể đi rồi.” Ngôn Nho Ngữ không chút lưu luyến ra lệnh đuổi khách.
Lan Ninh khóe mắt co giật, ép mình phải nở nụ cười: “Thầy, hôm nay đã quấy rầy anh rồi, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức nhắc nhở anh viết bài, một ngày ba lần, bảo đảm anh sẽ không quên viết bản thảo.” Cô nói xong thì cúi đầu chào anh, rời khỏi phòng khách, mở cửa ra về.
Sau khi nhanh chóng rời khỏi khu chung cư nhà anh, Lan Ninh thầm nghĩ trước khi về nhà có nên qua phòng tập thể hình tập đấm bao cát không. Nhưng nghĩ đến quãng đường từ đây tới phòng tập thể hình, cuối cùng cô đành từ bỏ ý nghĩ này.
Cô về thẳng nhà, vừa mở cửa, xuất hiện trước mắt là hai nữ sinh mặc trang phục Lolita kiểu Tây trông giống nhau như đúc.
Lan Ninh: “…”
Mẹ nó, lẽ nào hôm nay cô hứng chịu quá nhiều rồi nên bỗng bị ảo giác sao? Bình thường mặc dù Khúc Đồng ăn mặc khác người thật, nhưng chưa từng biến thành hai đứa thế này!
“Chị Lan Ninh, chị về rồi.” Hai cô gái lolita đồng thời cùng nói với cô.
Lan Ninh: “…”
Điên rồi điên rồi cô thật sự muốn phát điên rồi.
“Chị Lan Ninh, chị sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?” Khúc Đồng thấy sắc mặt cô trắng bệch, liền vươn tay tới sờ trán cô.
Lan Ninh cười méo miệng mà hỏi cô nàng: “Hôm nay em biểu diễn… thuật phân thân đấy à?”
Khúc Đồng ngạc nhiên một chút, sau đó cười vang đáp lời: “Chị Lan Ninh, đây là em họ em Khúc Phỉ Phỉ, chị nói tối nay nhà mình ăn lẩu nên em gọi nó qua luôn.”
Lan Ninh: “…”
Cô suýt nữa đã quên bữa lẩu tối nay. Nói gì đi nữa, công việc này của cô có đáng để tổ chức một bữa lẩu chúc mừng không ?
Nghĩ lại hôm qua cô còn rất vui vẻ khi nhận được tin báo đỗ, còn hành động không khác gì kẻ phát dồ.
Cô chán nản đổi dép đi trong nhà, rồi quay lại nhìn hai chị em nhà Khúc cười: “Hai đứa hóa trang như vậy nhìn rất giống nhau.”
“Thật sao, chúng em định sẽ cosplay trang phục của chòm sao Song Tử, chị Lan Ninh chị có muốn tham gia không?”
“Chị sao mà làm được…”
Thấy Lan Ninh từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Phỉ Phỉ xụ xuống: “Chị Lan Ninh không phải chị học chuyên ngành tiếng Nhật sao? Tại sao không thích Anime!”
Chuyện đau thương lại bị nhắc lại lần nữa, Lan Ninh bất lực cười nhạt: “Ban đầu chị đăng ký chuyên ngành tiếng anh, vì không đủ điểm nên mới bị chuyển qua khoa tiếng Nhật .”
Nếu trước đây cô thi đỗ chuyên ngành tiếng Anh, bây giờ nhất định đã nhàn nhã làm giáo viên rồi, cần gì phải đi đòi bản thảo như đòi nợ thế này!
Cô quay về phòng thay quần áo ở nhà, túm mái tóc quấn lên thành búi, rồi xuống phòng bếp chuẩn bị cho nồi lẩu: “Để chị chuẩn bị đồ ăn trước, mấy đứa cứ ngồi chơi đi, khi nào Đại Thanh đến thì bảo chị ấy xuống giúp chị một chút.”
“Dạ.”
Hai công chúa Khúc Đồng và Khúc Phỉ Phỉ ngồi trong phòng khách, bắt đầu thi xem ai nói được nhiều từ tiếng nhật hơn.
Ban đầu lúc mới bắt đầu vẫn là một vài từ ngữ thông dụng bình thường, sau đó vốn từ càng ngày càng nghèo nàn hơn, Khúc Phỉ Phỉ im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghẹn ra một từ: “Uzumaki Naruto!”
Khúc Đồng ngồi đối diện ngẩn người một chút, sau đó nhanh chóng phản đối cô: “Uzumaki Naruto là tên người, không tính!”
“Tại sao không tính, em nói bằng tiếng Nhật mà!”
“Vậy chị cũng nói Yamashita Tomohisa!”
” Kurosaki Ichigo!”
” Ikuta Toma!”
Lan Ninh đang xào rau dưới bếp: “…”
Hoa chà [1], mấy từ đó cũng gọi là tiếng nhật à? Nếu thế vốn từ của cô cũng tăng thêm mấy trăm từ nữa rồi?
[1] Hoa chà : Nguyên gốc là 花擦 một lời than hay nguyền rủa đơn giản, sau khi được phổ biến trên cộng đồng mang nó đã dần dần trở thành một từ diễn tả cảm xúc của mình, đôi khi là sự tức giận, không hề mong muốn và bất lực
Khi Khúc Đồng và Khúc Phỉ Phỉ đang chuẩn bị đánh nhau, Đại Thanh đã xách theo một túi đồ ăn mang tới. Lan Ninh để đĩa thịt đã xào qua một bên, hai người cùng chuẩn bị bàn ăn, đồng thời cả đám cũng tập trung dưới bếp, bắt đầu vào bữa.
“Chị Lan Ninh, sau khi khai giảng em sẽ không thời gian biểu diễn hóa trang cho chị coi nữa.” Khúc Đồng buồn bã mà nhìn cô.
Lan Ninh: “…”
Không sao, cô cũng không chờ mong lắm đâu…
Đại Thanh mở ra một lon bia, cạn chén với Lan Ninh: “Ngày vui như hôm nay không nói chuyện đau lòng, chúc mừng Lan Ninh Ninh nhà ta đã tìm được công việc mới!”
“Ha ha.” Lan Ninh ngoài cười nhưng khóc thầm mà cụng chén với cô nàng.
Đại Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của cô, tò mò hỏi: “Sao vậy, công việc không ổn à?”
“Ổn, rất ổn.” Lan Ninh cụng chén với hai người còn lại.
Đại Thanh giọng điệu nghiêm túc giáo dục cô: “Đồng chí Tiểu Lan, không phải tao nói quá đâu, nhưng thời buổi bây giờ kiếm việc khó khăn, mày vào được công ty lớn như vậy cũng nên thỏa mãn…”
“Mày vẫn nên im lặng mà ăn thịt đi.” Lan Ninh gắp một miếng thịt bò vào trong bát Đại Thanh. Đại Thanh nhanh chóng giải quyết miếng thịt, cũng học theo giọng điệu buồn bã của Khúc Đồng vừa nãy mà nói: “Hôm qua tao…lại tăng thêm một cân.”
“Ngày nào mày chả ngồi lì ở nhà, rất dễ béo, bảo mày đi tới phòng tập yoga với tao thì mày không chịu.”
Đại Thanh bĩu môi: “Mệt lắm, tao định mua một cái máy chạy bộ về nhà.”
Lan Ninh A một tiếng rồi nói: “Thôi đi, mấy cái máy chạy bộ trên thị trường cũng chỉ mới chín mươi phần trăm.”
Đại Thanh: “…”
Lan Ninh gắp một miếng nộm ngàn sợi [2], nói với Đại Thanh: “Không phải trên mạng đang thịnh hành mấy bài tập dãn cơ sao, mày tập thử đi?”
[2] Nộm ngàn sợi – 千层肚 : ai biết món này là món gì thì bảo e với @.@ sớ gồ mãi mà ko biết nó là cái món gì ==’
“Bài tập dãn cơ?”
“Mày không biết à? Nghe nói rất tốt đấy.”
“Em biết, em biết !” Khúc Đồng để đũa xuống, cầm lấy laptop gõ vài chữ, rồi đưa đến trước mặt cô, “Chính là bài tập này, có một đứa lớp em cũng đang tập theo, nghe nó nói không chỉ dãn cơ đâu, còn có thể giảm béo nữa.”
“Có thật không?” Đại Thanh xem qua một lần, rồi kéo Lan Ninh đến giúp cô làm vài động tác.
Lan Ninh vốn định nói mới ăn được nửa nồi lẩu tập cái gì mà tập, thế nhưng vừa tập được vài động tác theo video cô cảm thấy…
Tốt thật, mà còn rất thoải mái nữa ~
Chương 6: Cuộc chiến Weibo
Buổi tối trước khi ngủ, Lan Ninh lên mạng tải vài video tập dãn cơ, sau khi thực hành lại một lượt, mới thoải mái tinh thần mà đi ngủ.
Ngày hôm sau thời gian đi làm vẫn như vậy, công ty bắt đầu làm việc từ chín giờ sáng, tám giờ bốn mươi phút Lan Ninh tới công ty, không sớm nhưng cũng không tính là muộn.
Bình Quả đang ngồi ở bàn của mình gặm bánh mì, thấy Lan Ninh vừa đến, liền thuận tay đưa cho cô một cái.
“Không cần, tôi đã ăn sáng ở mấy quán gần công ty, no lắm rồi.” Lan Ninh nói tiếng cám ơn với cô nàng, rồi kéo ghế ra mà ngồi xuống.
“Ờ.”
Bình Quả thu tay về tiếp tục gặm bánh mì, một đồng nghiệp nam ngồi bàn đối diện trêu chọc cô nàng: “Cô có biết tại sao cô béo như vậy không? Bởi vì người ta ăn no rồi sẽ không ăn nữa”.
Bình Quả chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Nhưng tôi đã ăn no đâu.”
Đồng nghiệp nam: “…”
Lan Ninh ngồi bên cạnh nở nụ cười, bắt đầu khởi động Computer. Bình Quả trong miệng vẫn ngậm bánh mì, nhồm nhoàm mà hỏi cô: “Đúng rồi, hôm qua cậu có gặp thầy Hạnh Tâm không?”
“Gặp thì có gặp, nhưng anh ta đúng là hoàn toàn không có tinh thần hợp tác nộp bản thảo.” Biên tập cũng đã tìm tới tận nhà, anh ta còn có thể quanh co trốn nộp bài, đúng là mặt dày không ai bằng.
Bình Quả vỗ vai cô, an ủi: “Dần dần rồi sẽ quen.” .
Lan Ninh: “…”
Sau khi khởi động máy tính, chuyện đầu tiên cô làm là đăng nhập chim cánh cụt QQ, gửi một tin nhắn cho thầy Hạnh Tâm: “Thầy, chào buổi sáng [ mặt trời ] ngày mới đến rồi phải chăm chỉ viết sách nhé!
Cô không tin ngày nào cô cũng quấy rầy anh ta thế này mà anh ta không cảm thấy phiền. .
Sau chín giờ mọi người bắt đầu làm việc, hôm nay công việc của Lan Ninh vẫn là thẩm định những bản thảo hôm qua chưa đọc xong, cô đọc bản thảo đến hơn một tiếng, thì lười biếng thả lỏng cơ thể rồi đăng nhập QQ nhìn qua đoạn hội thoại với Hạnh Tâm.
Hạnh Tâm chưa trả lời cô, thế nhưng anh ta đã thay đổi một status. .
“Bạn mãi mãi sẽ không đoán được mình có thể lười. •——• đến mức nào.”
Lan Ninh: “… …” .
Anh ta đăng staus này chính là cố ý muốn gây sự với cô đây mà!
Súp Lơ: Thầy, nếu anh đã dậy rồi thì mau viết sách đi! [chửi bới ][chửi bới ][chửi bới].
Lần này Hạnh Tâm không bơ cô nữa, lần đầu tiên anh nhắn tin lại cho cô.
Hạnh Tâm: Súp lơ là loại rau này sao? [ hình ảnh ].
Trong tấm ảnh là một đĩa súp lơ xào.
Lan Ninh: “………” .
Mẹ nó cô có thể chửi anh ta không!.
Súp Lơ: Bút danh của anh không ít lần bị người ta hiểu nhầm thành vị tác giả xinh đẹp nào đó phải không.
Hạnh Tâm: Xem ra cô không muốn lấy bản thảo thì phải.
Lan Ninh: “… …” .
Súp Lơ: Tôi vẫn luôn cho rằng bút danh của anh vô cùng có khí chất. .
Hạnh Tâm: Được rồi, tôi sẽ viết tạm một trăm chữ cái đã.
Lan Ninh: “…”
Cút đi đồ gà!
Cô thở ra thở vào vài cái để bình tĩnh lại, rồi cầm cốc nước chanh trên bàn uống một ngụm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng bị anh ta bức chết, cô vẫn nên dành nhiều thời gian đi thẩm định bản thảo đi.
Nói tới chuyện này mới nhớ, không biết bản thảo ngày hôm qua có được thông qua không?
Cô gửi một tin nhắn cho Bình Quả: “Bản thảo tên ‘Cầu xin’ hôm qua tôi gửi cho cậu, cậu đọc chưa?”
Quả Táo: Đọc rồi, viết cũng khá được, tôi đã gửi lại cho chủ biên, sau khi chủ biên xem xong sẽ nhắn tin lại cho cậu.
Súp Lơ: [OK].
Cuối buổi chiều chủ biên lại nhắn tin cho Lan Ninh, cô nói ‘Cầu xin’ đã được thông qua, bảo cô mau liên hệ với tác giả. Cuối cùng còn không quên dặn một câu, muốn lấy bản thảo của thầy Hạnh Tâm phải giục nhiều hơn một chút .
Lan Ninh: “…”
Bây giờ cô vừa nhìn thấy hai chữ Hạnh Tâm, liền có cảm giác nuốt nước bọt cũng không trôi.
Cô tìm mail của Trời xanh mây trắng trong hòm mail thu bản thảo của tạp chí, viết cho anh một mail hồi đáp: “Xin chào tác giả, tôi là biên tập Súp Lơ của tạp chí Mister Calitri, bản thảo ‘Cầu xin’ của bạn đã được thông qua, mong bạn thêm địa chỉ QQ của tôi.”
Số tài khoản [No.Chim Cánh Cụt] ngay cả cô vẫn còn chưa nhớ, cô đành copy rồi paste số hiệu qua mail, rồi click gửi thư.
Chẳng bao lâu, có một nick name với tên “Trời xanh mây trắng” gửi yêu cầu thêm bạn. Lan Ninh click đồng ý, sau đó đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô: “Chào cô Biên Biên \(^o^) ~”
Lan Ninh sắp cảm động đến khóc rồi, vẫn là những tác giả mới đáng yêu nhất, tuy rằng chưa nổi tiếng, nhưng vừa dễ thương lại không trốn bản thảo, còn gọi cô là Biên Biên nữa. QwQ.
Súp Lơ: Chào bạn \(^o^) ~ bản thảo của bạn đã được thông qua, chủ biên có một vài ý kiến sửa chữa bài, hi vọng bạn có thể sửa lại vài chỗ ~
Trời Xanh Mây Trắng: Được ~
Lan Ninh gửi một tệp, thấy anh nhận xong, lại gõ chữ: “Bạn sửa xong hãy gửi trực tiếp cho tôi, tôi sẽ gửi lại cho chủ biên xem ~ “
Trời Xanh Mây Trắng: Được ~=3=.
Lan Ninh cảm giác trái tim bé bỏng bị Hạnh Tâm tổn thương sâu sắc, đang từ từ hồi phục. Cô tắt khung chat, nhìn nick QQ của Hạnh Tâm im lặng đen xì, cô đành mở weibo nhìn qua một lượt .
Ngày hôm qua cô gửi tin nhắn cho thầy Hạnh Tâm đến giờ vẫn không nhận được tin nhắn đáp lại. Được rồi chuyện này cô cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng cho đến bây giờ, vẫn chỉ có một mình cô đơn phương quan tâm đến anh ta.
Anh ta không thể nhắn lại một câu sao? Tốt xấu gì cô cũng là… nửa biên tập của anh mà!
Lan Ninh bĩu môi, thế lực của Hạnh Tâm rất lớn mạnh, chỉ tính riêng số lượng fans trên weibo đã gần tới một vạn người theo dõi, một tiểu biên tập nhỏ bé như cô hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với anh. Nhưng người xưa đã nói, người đông sức lớn. Fans anh ta không phải rất nhiều đó sao? Cô sẽ phát động đám fans của anh cùng giúp cô giục bản thảo!
Cô đăng kí một nick weibo mới, đặt tên là “Hôm nay thầy Hạnh Tâm phải nộp bản thảo”, tiếp theo cô viết một status mới nhất trên weibo —— “Không có…”
Sau khi đăng xong status, sau đó cô đổi sang nick weibo của mình, chia sẻ status cô vừa viết bên nick kia, cũng tag @Hạnh Tâm.
Nick weibo này cô đã dùng rất nhiều năm rồi, fans cũng được hơn vài ngàn người, hơn nữa phần lớn là các tác giả trong ngành, cô tin, status này nhất định sẽ mau chóng được chia sẻ rộng rãi! .
Quả nhiên, vài phút sau cô liền nhận được không ít bình luận và lượt share .
Hoa nở giữa ruộng: Biên Biên, rốt cục chế cũng xuất hiện! Tui muốn gửi bản thảo cho chế này QAQ.
Tiêu Tiêu: Mẹ nó Biên Biên, đây thực sự là weibo biên tập của Mister Calitri??! .
Miêu Miêu trong suốt: Biên Biên Biên Biên! Chế là biên tập nam thần của tui?? [hoảng sợ ][hoảng sợ ][hoảng sợ].
Tui muốn trở thành nữ nhân của đại thần: Biên Biên, thầy Hạnh Tâm không nộp bản thảo cho chế sao? [móc mũi ] tui giúp chế quất anh ~
Lan Ninh cảm giác như vừa được uống thần dược, vui vẻ mà đáp lại: “Gửi cho tất cả mọi người, hiện tại tôi đang là biên tập của Mister Calitri, nếu các bạn có bản thảo muốn nộp có thể gửi cho tôi nhé ~ Gần đây tôi đang chịu trách nhiệm thu bản thảo của thầy Hạnh Tâm để chuẩn bị cho tác phẩm xuất bản sắp tới, chính là cuốn thứ tư trong hệ liệt trinh thám An Nhiên [ mỉm cười ] mọi người có muốn đọc không? Nếu muốn hãy giúp tôi giục anh ấy nhé, cám ơn
Trời ạ sao cô có thể thông minh như vợiiii!
Lan Ninh cảm thấy chiêu mượn đao giết người này, nhất định có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện.
Status này rất nhanh được share hơn một trăm lượt, Lan Ninh cố tình qua trang weibo của Hạnh Tâm đọc thử một lượt, mới phát hiện có không ít độc giả đang cầm roi giục anh viết bản thảo.
Cô mỉm cười hài lòng.
Nửa tiếng sau, thầy Hạnh Tâm rốt cục cũng bùng nổ, giọng điệu nghiêm túc phát một status.
Hạnh Tâm V: Bình luận giục bài của mọi người trên trang weibo tôi đều đã đọc hết, vô cùng cám ơn mọi người đã quan tâm đến tác phẩm mới của tôi, đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Tất nhiên tôi cũng muốn viết cho xong bản thảo, sớm ngày để sách mới gặp mặt mọi người. Nhưng sáng tác là một công việc vô cùng vất vả, mỗi ngày tôi ngồi trước Computer mười tiếng, nhưng cũng chỉ có thể viết được hơn một nghìn chữ. Tôi không muốn để các bạn đọc một tác phẩm chưa hoàn chỉnh, càng không muốn viết qua loa cho xong. Hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn một chút, chờ ngày ra sách mới.
Lan Ninh: “…” .
Mỗi ngày ngồi máy tính mười tiếng sao, ai thèm tin anh! Lại còn trong lòng vô cùng lo lắng, người lo lắng phải là cô mới đúng! Anh diễn tốt như vậy sao không tiến vào giới showbiz luôn đi!
Từ cổ chí kim Khổ nhục kế đều vô cùng có tác dụng, trong nháy mắt đám độc giả vừa rồi còn vung roi đòi bản thảo, giờ đã bắt đầu vuốt lông mèo an ủi anh.
“Được rồi tác phẩm rất đáng để chờ, tui tin vào thầy Hạnh Tâm.”
“Nam thần cứ từ từ viết! Chúng tui không vội đâu!”
“Sáng tác không dễ chút nào, hi vọng mọi người kiên trì cho anh ấy thêm chút thời gian nữa.”
“Lúc học cao trung đã sa hố của Ngô Dạng, quả thực là soái ca của lòng em [doge] chỉ cần anh để anh ấy xuất hiện, bao lâu nữa em cũng nguyện ý chờ [doge]” .
“Thầy, mặc dù viết bài cũng quan trọng, nhưng cũng phải chú ý chăm sóc sức khỏe nha.”.
Lan Ninh: “…”
Cô hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới ngây thơ này.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, ngay khi Hạnh Tâm viết status chưa được bao lâu, một vị tác giả nổi tiếng của giới truyện trinh thám đã chia sẻ status của anh.
Mười Chín Tai V: Dạo này Biên Tập giục bài càng ngày càng điên cuồng [ bái bai ] mấy hôm trước nói chuyện với Hạnh Tâm tôi bất ngờ được biết, trước tết anh ấy bị bệnh nặng nhưng vẫn cố gắng viết bản thảo. Tác giả cũng là người, không phải cỗ máy gõ chữ. Hồi trước nghe nói có tác giả vẽ tranh châm biếm bị Biên tập giục bản thảo tới mức nộp luôn cả bản nháp, mấy người phải bắt chúng tôi nộp luôn cả quyển sách mới hài lòng phải không[ mỉm cười ].
[1] V : Kí hiệu của những tài khoản người nổi tiếng đã được chứng thực.
Lan Ninh: “………..” .
Mẹ nó, đòn trả đũa này quả thực quá hoàn hảo! Tên này và thầy Hạnh Tâm hẳn là cùng một giuộc bắt tay nhau làm chuyện xấu, nói vậy anh ta chính là Phó giáo chủ bang lầy đây! .
Lan Ninh tức đến mức sắp nôn ra máu, cô mở QQ, gửi một tin nhắn cho Bình Quả: “Thầy Mười Chín Tai là người bên cậu phải không? Lên Weibo cầu giúp đỡ [ Thổ Huyết ]” .
Bình Quả mau chóng bò lên trên weibo, bắt sống Mười Chín Tai: “Thầy! ! Có thời gian lướt weibo không bằng mau chóng đi viết bài đi! ! Bản thảo của tôi anh đã khất nửa tháng nay rồi!!!!” .
Lan Ninh: “…”
Mọi người đều… rất vất vả nhỉ.
Vì có sự giúp đỡ của Mười Chín Tai cái, độc giả của Hạnh Tâm cũng không đành lòng giục anh viết bài, hơn nữa Lan Ninh phát hiện càng ngày càng có những bình luận phát triển theo một hướng kỳ quái.
“Oa! Thầy Mười Chín Tai xuất hiện bảo vệ người yêu mình kìa!” .
“Thuyền Hạnh Tai ôm chặt tui! ! !”
“Thuyền này tui lên
“Mấy bạn thuyền Hạnh Tai vừa phải thôi, Tai đại nhân người ta có vợ có con, còn YY vớ vẩn, có tự thấy tởm không?”.
“Ờ, Fan “trân trính” ghê gớm nhở. Người ta cũng không thèm động chạm weibo nhà chế, chế tởm cái méo gì.”
Lan Ninh: “…”
Cô di chuột qua nút X màu hồng nằm bên phải trang web, quyết định từ bỏ cuộc chiến weibo này..
Thực sự là khắp nơi đều có thể thành chiến trường máu me.
Mới vừa hớp một ngụm nước chanh, cô phát hiện thầy Hạnh Tâm đã chủ động nhắn tin cho cô!
“Phụt, khụ khụ!” Lan Ninh suýt chút nữa phun hết chỗ nước vừa uống, cô giật một tờ khăn giấy trên bàn, rồi mở khung chat của thầy Hạnh Tâm.
Hạnh Tâm: [Thắng lợi ].
Lan Ninh: “………” .
Cho anh ta một quả tên lửa, anh ta có thể lên tận trời!
Cô tắt máy tính, cầm áo khoác trên giá nói: “Còn một tiếng nữa là tan việc, hôm nay tôi tiếp tục đi giục thầy Hạnh Tâm.”
Bình Quả: “…”
Sau khi Lan Ninh rời khỏi công ty, cô cố ý ghé một tiệm bánh ngọt trên đường mua mấy chiếc bánh gatô
Không phải anh ta nói chòm sao Kim Ngưu hết ăn rồi lại nằm sao? Vậy thì cô ra tay với cái dạ dày trước đã.