Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Chử Tình vô tội trợn tròn mắt, hiển nhiên đã bị logic của Thích Vị Thần làm cho nói không lên lời. Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cô, tai đỏ toàn tập giống như đã bị đông lạnh hỏng: “Cậu còn thích mình, có thể quay lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình: “… Chờ đã!” Trong thời khắc mấu chốt đầu óc cô không tiếp tục bị đơ nữa, lập tức ngăn lại hành vi muốn đơn phương quay lại của cậu.
Thích Vị Thần dừng lại: “Còn có việc?”
“Đương nhiên có việc!” Chử Tình phục hồi tinh thần, hoàn toàn hết chỗ nói, “Tôi đồng ý quay lại với cậu lúc nào? Cậu có thể hỏi ý kiến tôi một chút không?”
“Chúng ta đều thích đối phương, hiểu lầm đã hóa giải chẳng lẽ không nên quay lại?” Thích Vị Thần hỏi lại, hỏi xong nhận ra chuyện gì đó, ánh mắt trầm xuống: “Cậu không muốn chịu trách nhiệm?”
Chử Tình khắc chế xúc động muốn trợn trắng mắt: “… Tôi chịu trách nhiệm cái gì đây, cậu mới là người chủ động hôn, muốn chịu trách nhiệm cũng là cậu.”
“Mình phụ trách.” Thích Vị Thần lập tức nói.
Chử Tình bị cậu chặn họng đến sững sờ, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, quyết định không đi theo ý nghĩ của cậu: “Dù sao tôi không quay lại với cậu…” Cô còn chưa dứt lời thì áp khí xung quanh Thích Vị Thần đã bắt đầu thấp, cô nuốt nước miếng, cảm thấy quay lại cũng không có gì không thể.
Dù sao tương lai cũng sẽ kết hôn, huống chi cô thật sự cảm thấy Thích Vị Thần khá tốt, chỉ là…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hít sâu một hơi, nói ra toàn bộ những gì mình muốn: “Tôi chia tay với cậu thực ra cũng là vì cậu quản tôi quá chặt, làm tôi mỗi lần thấy cậu đều giống như chuột thấy mèo, tôi cảm thấy quan hệ như vậy không bình đẳng chút nào, nếu không giải quyết chuyện này mà đã quay lại, về sau nhất định tôi sẽ còn chia tay với cậu, trừ khi…”
“Trừ khi gì?” Thích Vị Thần nhíu mày.
Chử Tình hừ nhẹ một tiếng: “Trừ khi cậu sửa lại hoàn toàn.”
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Sửa như thế nào?”
Chử Tình liếc nhìn cậu một cái, hít sâu một hơi rồi đi vòng qua cậu, ngồi trở lại chỗ của mình, ra hiệu cho cậu ngồi xuống chỗ đối diện. Thích Vị Thần nghe lời đi qua, ngồi xuống nhìn cô ăn bánh kem, yên tĩnh chờ lời nói tiếp theo của cô.
Chử Tình vốn định ăn xong bánh kem lại nói chuyện giữa hai người với cậu, kết quả lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy cậu đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, không khỏi hơi buồn cười: “Tôi nói thì cậu sẽ sửa sao?”
“Cậu nói trước đi.” Thích Vị Thần cẩn thận nhìn lên.
Chử Tình buông chiếc dĩa nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu: “Vậy về sau cậu đừng quản tôi, tôi muốn làm gì thì làm, tốt nhất là bỏ thái độ quản lý hành động của tôi, đừng luôn can thiệp vào cuộc đời của tôi, làm tôi mỗi khi nhìn thấy cậu đều không khác gì nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục.”
Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt: “Cụ thể ở phương diện nào?”
“Cụ thể à…” Chử Tình có chút khó xử, suy nghĩ nửa ngày liền bắt đầu nói từ các khía cạnh lớn: “Ví dụ như tôi trốn học ra quán net hoặc là đánh nhau với người khác, những việc này tôi đều có chừng mực, cậu đừng quản tôi, a đúng rồi, còn có học hành nữa, đừng luôn ép tôi học bài, tôi không phải người thích hợp với việc học, lúc chúng ta hẹn hò không được nhắc đến bất cứ việc gì liên quan đến học tập.”
Thích Vị Thần: “…”
“Còn nữa còn nữa, nếu tôi không muốn làm việc gì thì đừng ép tôi, thời thời khắc khắc nhỡ kỹ cậu là bạn trai, bạn trai nhà người khác đều là cực kỳ chiều bạn gái, tôi không trông chờ vào việc cậu chiều tôi, cậu chỉ cần đừng hơi một chút đã uy hiếp tôi là được.” Chử Tình cẩn thận nghĩ lại, hình như không còn gì khác, vì vậy ra hiệu với Thích Vị Thần là cô đã nói xong.
Thích Vị Thần yên tĩnh khá lâu, sắp xếp lại các vấn đề trọng điểm trong lời nói của cô: “Không ép cậu học, không can thiệp vào sinh hoạt của cậu, không quản lý cậu làm bất cứ việc gì, như vậy sao?”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Chử Tình liên tục gật đầu: “Nếu cậu đồng ý thì giờ chúng ta sẽ quay lại.”
Thích Vị Thần mà xóa đi thuộc tính chủ nhiệm giáo dục thì mê người đến mức nào, quả thực cô vừa nghĩ đến đã không nhịn được động tâm.
Sau khi Thích Vị Thần trầm tư một hồi thì bình tĩnh nhìn cô nói: “Cậu tưởng bở.”
Chử Tình: “?”
“Nếu tương lai chú định cậu và mình sẽ kết hôn, sẽ có một đứa con trai tên là Thích Mộ Dương, dưới tiền đề kết quả bất biến, cá nhân mình có khuynh hướng thuận theo tự nhiên.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chử Tình hơi ngây ngốc: “Cậu có ý gì?”
“Ý là trong vòng một năm rưỡi tới, mình sẽ đốc thúc cậu học tập cho tốt, trông coi không cho cậu trốn học, cậu cùng đừng nghĩ đến việc đánh nhau gây sự.” Từng câu từng chữ của Thích Vị Thần đánh nát mộng đẹp của Chử Tình.
Chử Tình phát điên rồi: “Vậy tôi sẽ không quay lại với cậu!”
“Nếu mình mặc kệ những chuyện này của cậu, cậu sẽ quay lại với mình?” Thích Vị Thần hỏi.
Chử Tình sợ cậu thật sự sẽ quản mình giống như trước kia, lập tức điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu mặc kệ tôi tôi sẽ quay lại với cậu.”
“Vậy mình chờ cậu thi đại học xong rồi sẽ mặc kệ.” Thích Vị Thần tự tiện đưa ra quyết định: “Dù sao cũng chỉ là thời gian hơn một năm, có thể dùng thời gian hơn một năm đặt cơ sở cho tương lai của cậu thì dù tạm thời không yêu nhau mình cũng có thể tiếp thu.”
Chử Tình: “?”
“Đến lúc đó quay lại cũng như nhau, còn hiện tại...” Con ngươi của Thích Vị Thần đen láy, lúc nhìn về phía cô đã hoàn toàn bình tĩnh: “Quay lại tạm thời không vội, cậu vẫn là học hành cho tốt đi.”
Chử Tình: “…”
Thích Vị Thần nói xong thì không nhìn lại biểu cảm của cô, thu dọn rác rưởi trên bàn, xách theo bánh kem để phần cho Thích Mộ Dương về nhà. Chử Tình ngồi dại ra một mình ba phút, tức giận đến mức đập một cái thật mạnh trên bàn đá, đau đớn cùng tức giận trong nháy mắt khiến ngũ quan của cô trở nên vặn vẹo ——
Cậu quả nhiên không yêu cô! Cậu chỉ thích bảo cô học tập cho tốt!
Chử Tình nghẹn một bụng hỏa khí hừ hừ về nhà, sau khi vào cửa nhìn cũng không nhìn hai bố con trên sofa, xụ mặt về phòng của mình, thuận tiện lúc đóng cửa tạo ra một tiếng ‘bang’.
“Mẹ làm sao vậy?” Thích Mộ Dương mê man hỏi.
Thích Vị Thần bình tĩnh đưa bánh kem cho cậu ta: “Ăn không?”
“Ăn ăn ăn.” Con cháu bất hiếu lập tức quên mất người mẹ còn đang tức giận, buông di động bắt đầu ăn bánh ngọt.
Trở lại trong phòng, Chử Tình thề không bao giờ nói chuyện với Thích Vị Thần nữa, nhưng chờ đến chiều lúc cậu mua vịt nướng về gọi cô thì cô nháy mắt quên lời thề của mình không còn một mảnh.
Ba người cãi nhau ầm ĩ ở nhà gần nửa tháng rốt cuộc nghênh đón khai giảng. Một đêm trước khai giảng, mỗi người đều ở trong phòng mình thu dọn vali hành lý.
Chử Tình vốn muốn mang theo toàn bộ quần áo đi, nhưng nghĩ đến giờ mình cũng là người có nhà, không cần để tất cả đồ vật ở ký túc xá trường học, nên chỉ cầm vài bộ quần áo thường mặc, còn lại đều để trong phòng ngủ.
Cô thu xếp đơn giản một chút, vừa thu dọn xong đã nghe thấy Thích Mộ Dương gọi cô đi uống trà sữa, vì vậy lập tức đi từ trong phòng ra ngoài.
“Con đặt cơm hộp lúc nào?” Cô đến sofa ngồi xuống, tùy tay cầm một ly trà sữa chọc ra.
Thích Mộ Dương vui vẻ ‘hắc hắc’ một tiếng: “Vừa nãy lúc thu dọn đồ đạc, không phải nghĩ đây là bữa cuối cùng ở nhà cho nên ăn chút gì đó ngon chúc mừng một chút sao.”
“Còn chúc mừng một chút, chẳng lẽ ở cùng Thích Vị Thần làm con khó chịu như vậy?” Chử Tình thuận miệng đào một cái hố.
Thích Mộ Dương lập tức nhìn về phía Thích Vị Thần tỏ lòng trung thành: “Bố bố đừng nghe mẹ nói, con không có ý đó.”
“Vô sự hiến ân cần, nói đi, rốt cuộc con muốn làm sao?” Chử Tình không mắc lừa.
Thích Mộ Dương ‘khụ’ một tiếng, úp úp mở mở nói: “Còn có thể là chuyện gì, sinh hoạt phí đó...”
Chử Tình dừng lại, lúc này mới nhớ ra còn có chuyện sinh hoạt phí, vì vậy nháy mắt thống nhất trận doanh với Thích Mộ Dương: “Muốn sinh hoạt phí cứ việc nói thẳng, không cần thiết vòng vo tam quốc như vậy, bố con không phải người lòng dạ hẹp hòi người, nhất định sẽ cho con tiền.”
“Con cũng cảm thấy vậy, bố con tốt như vậy, sao có thể không cho con tiền.” Thích Mộ Dương lập tức phối hợp.
Hai người kẻ xướng người hoạ nói xong, bèn mỏi mắt trông mong nhìn về phía Thích Vị Thần vẫn luôn không phản ứng, dùng ánh mắt ám chỉ cậu đến lúc chi tiền rồi.
Thích Vị Thần sắc mặt như thường buông cái ly trong tay, liếc nhìn bọn họ một cái rồi thong thả nói: “Giữa trưa đã chuyển tiền cho hai người, hai người dùng điện thoại kiểm tra một chút đi.”
“Thật vậy sao? Sao con không nhận được tin nhắn ta….à nhận được, con không để ý.” Thích Mộ Dương cười mở tin nhắn, sau khi nhìn thấy số tiền thì biểu tình cứng đờ: “Tám, 800? Bố, bố chuyển sai rồi đi, sao có thể chỉ có 800?!”
“Một tuần con chỉ ăn cơm ở trường năm ngày, 800 tệ là đủ rồi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương dại ra nhìn cậu, sau khi xác nhận là cậu nghiêm túc thì nháy mắt suy sụp: “Nhưng con không phải chỉ ăn cơm! Con còn muốn mua đồ ăn vặt mua đồ uống…”
“Cần cái gì, trực tiếp nói với bố.” Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta một cái.
Thích Mộ Dương nghẹn lời, không cam lòng mở miệng: “Vậy, con còn muốn mời bạn uống nước ra quán net thì sao? Đến lúc đó cũng bảo bố tính tiền?”
Thích Vị Thần liếc cậu ta một cái: “Nếu con nghe lời bố sẽ chuyển thêm cho con một phần.”
“Nghe lời nghe lời, giờ bố chuyển cho con đi.” Thích Mộ Dương vội nói.
Nhưng mà Thích Vị Thần lại không có ý định đưa tiền: “Bố sẽ căn cứ biểu hiện mỗi ngày mà phát thêm phí sinh hoạt, nếu trong 5 ngày một tuần con ở trường biểu hiện tốt sẽ thu được một khoản tiền đủ để con tụ tập cuối tuần.”
Thích Mộ Dương: “…”
Cậu ta trợn mắt há hốc mồm đối diện với Thích Vị Thần một lát, sau đó lập tức nhìn về phía Chử Tình: “Mẹ! Mẹ xem ông ấy!”
“Khụ, mẹ cảm thấy cậu ấy làm rất đúng, con thật sự tiêu xài quá phung phí.” Chử Tình trấn định buông điện thoại.
Thích Mộ Dương sửng sốt, đột nhiên nheo mắt lại: “Bố con chuyển cho mẹ bao nhiêu tiền?”
“Giống như con.” Chử Tình vô tội nhìn về phía cậu ta.
“Đừng nói dối, con mới không tin!” Thích Mộ Dương nói xong bèn nhào tới, nhân lúc cô không chú ý đoạt lại điện thoại, giao diện điện thoại vẫn còn dừng ở mục tin tức chuyển khoản, cậu ta mắt tinh nhìn thấy con số 2000 bên trên, lập tức tức giận: “Bố! Vì sao mẹ có 2000, con lại chỉ có 800?!”
“Tiền dư ra là để cậu ấy mua đồ dùng con gái.” Vẻ mặt Thích Vị Thần bình tĩnh.
Thích Mộ Dương trừng mắt: “Con không phục! Mẹ muốn mua cái gì mà có thể mua hơn 1200?! Con có ý kiến!”
“Ý kiến giữ lại đi.” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.
Chử Tình được tiện nghi còn khoe mẽ: “Có gì không phục, con ở cùng Thích Vị Thần, không đủ tiền bảo cậu ấy trả giúp con cũng giống nhau.”
Thích Mộ Dương thấy Chử Tình cũng làm phản, lập tức sinh ra tâm lý phản nghịch, cậu ta tức giận ôm tất cả đồ vật trên bàn trà của mình, thuận tiện đoạt trà sữa Chử Tình đang uống lại: “Con tự ăn một mình!”
“… Con có thấy mình ấu trĩ không hả.” Chử Tình vừa mới dứt lời, cậu ta liền nổi giận đùng đùng về phòng. Khóe miệng cô giật giật, không còn lời gì để nói nhìn về phía Thích Vị Thần: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu thật sự cho nó quá ít, thằng bé nhất định sẽ khó chịu.”
“Chỉ cần thằng bé ngoan, khoản còn lại mình sẽ tính theo ngày cho nó.” Thích Vị Thần vẫn nói những lời này, nói xong liếc nhìn Chử Tình một cái: “Cậu cũng vậy.”
Chử Tình: “?” Cô một tháng đã có 2000 tệ, sao lại còn có khoản còn lại?
Thích Vị Thần nhìn ra sự nghi hoặc của cô, sau khi trầm mặc trong chớp mắt thì bình tĩnh nói: “Là mình không nói rõ ràng, cậu nhiều hơn thằng bé 1200 là dùng để mua đồ dùng con gái.”
“… Cậu không cần nói đi nói lại, vừa nãy tôi nghe được.” Chử Tình cạn lời.
Tai Thích Vị Thần hơi đỏ, im lặng một lúc sau mới nói: “1200 kia là dùng cho cả năm, về sau sẽ không có thêm, 800 còn lại là sinh hoạt phí ở trường học, nếu cần thêm đồ vật khác có thể tìm mình để chi trả hoặc cuối tuần đi mua với mình.”
“… Cậu chờ một lát đã.” Chử Tình bảo cậu dừng lại, sau khi ngẩn người thì không thể tin tưởng nói: “Nói cách khác, ngoại trừ tháng này, về sau tôi cũng là 800 tệ một tháng?”
“Nói đúng ra là lấy 30 ngày làm chu kỳ, cứ cách 30 ngày sẽ có 800 tệ, nhưng nếu cậu học tập tốt, thành tích thi có tiến bộ thì còn có thể có một loạt khen thưởng.” Thích Vị Thần rất nghiêm túc.
Chử Tình vốn đang hóng hớt chuyện của Thích Mộ Dương, kết quả không nghĩ tới chính mình cũng ở trong chuyện này, lập tức có cảm giác nhà sập.
“Đừng nghĩ đến việc làm thêm, cũng đừng nghĩ trốn học, trong một năm rưỡi tới hi vọng cậu có thể học tập cho tương lai một chút, hy vọng cậu có thể có được thành quả.” Thích Vị Thần nói xong, bỏ lại Chử Tình đã hóa đá, về phòng trước một bước.
Chử Tình cứng đờ ngồi ở phòng khách, sau một lúc lâu thì trong đầu toát ra một ý niệm: Cậu thật sự nghiêm túc, cậu thật sự nghiêm túc sao…..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình: “… Chờ đã!” Trong thời khắc mấu chốt đầu óc cô không tiếp tục bị đơ nữa, lập tức ngăn lại hành vi muốn đơn phương quay lại của cậu.
Thích Vị Thần dừng lại: “Còn có việc?”
“Đương nhiên có việc!” Chử Tình phục hồi tinh thần, hoàn toàn hết chỗ nói, “Tôi đồng ý quay lại với cậu lúc nào? Cậu có thể hỏi ý kiến tôi một chút không?”
“Chúng ta đều thích đối phương, hiểu lầm đã hóa giải chẳng lẽ không nên quay lại?” Thích Vị Thần hỏi lại, hỏi xong nhận ra chuyện gì đó, ánh mắt trầm xuống: “Cậu không muốn chịu trách nhiệm?”
Chử Tình khắc chế xúc động muốn trợn trắng mắt: “… Tôi chịu trách nhiệm cái gì đây, cậu mới là người chủ động hôn, muốn chịu trách nhiệm cũng là cậu.”
“Mình phụ trách.” Thích Vị Thần lập tức nói.
Chử Tình bị cậu chặn họng đến sững sờ, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, quyết định không đi theo ý nghĩ của cậu: “Dù sao tôi không quay lại với cậu…” Cô còn chưa dứt lời thì áp khí xung quanh Thích Vị Thần đã bắt đầu thấp, cô nuốt nước miếng, cảm thấy quay lại cũng không có gì không thể.
Dù sao tương lai cũng sẽ kết hôn, huống chi cô thật sự cảm thấy Thích Vị Thần khá tốt, chỉ là…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hít sâu một hơi, nói ra toàn bộ những gì mình muốn: “Tôi chia tay với cậu thực ra cũng là vì cậu quản tôi quá chặt, làm tôi mỗi lần thấy cậu đều giống như chuột thấy mèo, tôi cảm thấy quan hệ như vậy không bình đẳng chút nào, nếu không giải quyết chuyện này mà đã quay lại, về sau nhất định tôi sẽ còn chia tay với cậu, trừ khi…”
“Trừ khi gì?” Thích Vị Thần nhíu mày.
Chử Tình hừ nhẹ một tiếng: “Trừ khi cậu sửa lại hoàn toàn.”
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Sửa như thế nào?”
Chử Tình liếc nhìn cậu một cái, hít sâu một hơi rồi đi vòng qua cậu, ngồi trở lại chỗ của mình, ra hiệu cho cậu ngồi xuống chỗ đối diện. Thích Vị Thần nghe lời đi qua, ngồi xuống nhìn cô ăn bánh kem, yên tĩnh chờ lời nói tiếp theo của cô.
Chử Tình vốn định ăn xong bánh kem lại nói chuyện giữa hai người với cậu, kết quả lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy cậu đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, không khỏi hơi buồn cười: “Tôi nói thì cậu sẽ sửa sao?”
“Cậu nói trước đi.” Thích Vị Thần cẩn thận nhìn lên.
Chử Tình buông chiếc dĩa nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu: “Vậy về sau cậu đừng quản tôi, tôi muốn làm gì thì làm, tốt nhất là bỏ thái độ quản lý hành động của tôi, đừng luôn can thiệp vào cuộc đời của tôi, làm tôi mỗi khi nhìn thấy cậu đều không khác gì nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục.”
Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt: “Cụ thể ở phương diện nào?”
“Cụ thể à…” Chử Tình có chút khó xử, suy nghĩ nửa ngày liền bắt đầu nói từ các khía cạnh lớn: “Ví dụ như tôi trốn học ra quán net hoặc là đánh nhau với người khác, những việc này tôi đều có chừng mực, cậu đừng quản tôi, a đúng rồi, còn có học hành nữa, đừng luôn ép tôi học bài, tôi không phải người thích hợp với việc học, lúc chúng ta hẹn hò không được nhắc đến bất cứ việc gì liên quan đến học tập.”
Thích Vị Thần: “…”
“Còn nữa còn nữa, nếu tôi không muốn làm việc gì thì đừng ép tôi, thời thời khắc khắc nhỡ kỹ cậu là bạn trai, bạn trai nhà người khác đều là cực kỳ chiều bạn gái, tôi không trông chờ vào việc cậu chiều tôi, cậu chỉ cần đừng hơi một chút đã uy hiếp tôi là được.” Chử Tình cẩn thận nghĩ lại, hình như không còn gì khác, vì vậy ra hiệu với Thích Vị Thần là cô đã nói xong.
Thích Vị Thần yên tĩnh khá lâu, sắp xếp lại các vấn đề trọng điểm trong lời nói của cô: “Không ép cậu học, không can thiệp vào sinh hoạt của cậu, không quản lý cậu làm bất cứ việc gì, như vậy sao?”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Chử Tình liên tục gật đầu: “Nếu cậu đồng ý thì giờ chúng ta sẽ quay lại.”
Thích Vị Thần mà xóa đi thuộc tính chủ nhiệm giáo dục thì mê người đến mức nào, quả thực cô vừa nghĩ đến đã không nhịn được động tâm.
Sau khi Thích Vị Thần trầm tư một hồi thì bình tĩnh nhìn cô nói: “Cậu tưởng bở.”
Chử Tình: “?”
“Nếu tương lai chú định cậu và mình sẽ kết hôn, sẽ có một đứa con trai tên là Thích Mộ Dương, dưới tiền đề kết quả bất biến, cá nhân mình có khuynh hướng thuận theo tự nhiên.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Chử Tình hơi ngây ngốc: “Cậu có ý gì?”
“Ý là trong vòng một năm rưỡi tới, mình sẽ đốc thúc cậu học tập cho tốt, trông coi không cho cậu trốn học, cậu cùng đừng nghĩ đến việc đánh nhau gây sự.” Từng câu từng chữ của Thích Vị Thần đánh nát mộng đẹp của Chử Tình.
Chử Tình phát điên rồi: “Vậy tôi sẽ không quay lại với cậu!”
“Nếu mình mặc kệ những chuyện này của cậu, cậu sẽ quay lại với mình?” Thích Vị Thần hỏi.
Chử Tình sợ cậu thật sự sẽ quản mình giống như trước kia, lập tức điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu mặc kệ tôi tôi sẽ quay lại với cậu.”
“Vậy mình chờ cậu thi đại học xong rồi sẽ mặc kệ.” Thích Vị Thần tự tiện đưa ra quyết định: “Dù sao cũng chỉ là thời gian hơn một năm, có thể dùng thời gian hơn một năm đặt cơ sở cho tương lai của cậu thì dù tạm thời không yêu nhau mình cũng có thể tiếp thu.”
Chử Tình: “?”
“Đến lúc đó quay lại cũng như nhau, còn hiện tại...” Con ngươi của Thích Vị Thần đen láy, lúc nhìn về phía cô đã hoàn toàn bình tĩnh: “Quay lại tạm thời không vội, cậu vẫn là học hành cho tốt đi.”
Chử Tình: “…”
Thích Vị Thần nói xong thì không nhìn lại biểu cảm của cô, thu dọn rác rưởi trên bàn, xách theo bánh kem để phần cho Thích Mộ Dương về nhà. Chử Tình ngồi dại ra một mình ba phút, tức giận đến mức đập một cái thật mạnh trên bàn đá, đau đớn cùng tức giận trong nháy mắt khiến ngũ quan của cô trở nên vặn vẹo ——
Cậu quả nhiên không yêu cô! Cậu chỉ thích bảo cô học tập cho tốt!
Chử Tình nghẹn một bụng hỏa khí hừ hừ về nhà, sau khi vào cửa nhìn cũng không nhìn hai bố con trên sofa, xụ mặt về phòng của mình, thuận tiện lúc đóng cửa tạo ra một tiếng ‘bang’.
“Mẹ làm sao vậy?” Thích Mộ Dương mê man hỏi.
Thích Vị Thần bình tĩnh đưa bánh kem cho cậu ta: “Ăn không?”
“Ăn ăn ăn.” Con cháu bất hiếu lập tức quên mất người mẹ còn đang tức giận, buông di động bắt đầu ăn bánh ngọt.
Trở lại trong phòng, Chử Tình thề không bao giờ nói chuyện với Thích Vị Thần nữa, nhưng chờ đến chiều lúc cậu mua vịt nướng về gọi cô thì cô nháy mắt quên lời thề của mình không còn một mảnh.
Ba người cãi nhau ầm ĩ ở nhà gần nửa tháng rốt cuộc nghênh đón khai giảng. Một đêm trước khai giảng, mỗi người đều ở trong phòng mình thu dọn vali hành lý.
Chử Tình vốn muốn mang theo toàn bộ quần áo đi, nhưng nghĩ đến giờ mình cũng là người có nhà, không cần để tất cả đồ vật ở ký túc xá trường học, nên chỉ cầm vài bộ quần áo thường mặc, còn lại đều để trong phòng ngủ.
Cô thu xếp đơn giản một chút, vừa thu dọn xong đã nghe thấy Thích Mộ Dương gọi cô đi uống trà sữa, vì vậy lập tức đi từ trong phòng ra ngoài.
“Con đặt cơm hộp lúc nào?” Cô đến sofa ngồi xuống, tùy tay cầm một ly trà sữa chọc ra.
Thích Mộ Dương vui vẻ ‘hắc hắc’ một tiếng: “Vừa nãy lúc thu dọn đồ đạc, không phải nghĩ đây là bữa cuối cùng ở nhà cho nên ăn chút gì đó ngon chúc mừng một chút sao.”
“Còn chúc mừng một chút, chẳng lẽ ở cùng Thích Vị Thần làm con khó chịu như vậy?” Chử Tình thuận miệng đào một cái hố.
Thích Mộ Dương lập tức nhìn về phía Thích Vị Thần tỏ lòng trung thành: “Bố bố đừng nghe mẹ nói, con không có ý đó.”
“Vô sự hiến ân cần, nói đi, rốt cuộc con muốn làm sao?” Chử Tình không mắc lừa.
Thích Mộ Dương ‘khụ’ một tiếng, úp úp mở mở nói: “Còn có thể là chuyện gì, sinh hoạt phí đó...”
Chử Tình dừng lại, lúc này mới nhớ ra còn có chuyện sinh hoạt phí, vì vậy nháy mắt thống nhất trận doanh với Thích Mộ Dương: “Muốn sinh hoạt phí cứ việc nói thẳng, không cần thiết vòng vo tam quốc như vậy, bố con không phải người lòng dạ hẹp hòi người, nhất định sẽ cho con tiền.”
“Con cũng cảm thấy vậy, bố con tốt như vậy, sao có thể không cho con tiền.” Thích Mộ Dương lập tức phối hợp.
Hai người kẻ xướng người hoạ nói xong, bèn mỏi mắt trông mong nhìn về phía Thích Vị Thần vẫn luôn không phản ứng, dùng ánh mắt ám chỉ cậu đến lúc chi tiền rồi.
Thích Vị Thần sắc mặt như thường buông cái ly trong tay, liếc nhìn bọn họ một cái rồi thong thả nói: “Giữa trưa đã chuyển tiền cho hai người, hai người dùng điện thoại kiểm tra một chút đi.”
“Thật vậy sao? Sao con không nhận được tin nhắn ta….à nhận được, con không để ý.” Thích Mộ Dương cười mở tin nhắn, sau khi nhìn thấy số tiền thì biểu tình cứng đờ: “Tám, 800? Bố, bố chuyển sai rồi đi, sao có thể chỉ có 800?!”
“Một tuần con chỉ ăn cơm ở trường năm ngày, 800 tệ là đủ rồi.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương dại ra nhìn cậu, sau khi xác nhận là cậu nghiêm túc thì nháy mắt suy sụp: “Nhưng con không phải chỉ ăn cơm! Con còn muốn mua đồ ăn vặt mua đồ uống…”
“Cần cái gì, trực tiếp nói với bố.” Thích Vị Thần liếc nhìn cậu ta một cái.
Thích Mộ Dương nghẹn lời, không cam lòng mở miệng: “Vậy, con còn muốn mời bạn uống nước ra quán net thì sao? Đến lúc đó cũng bảo bố tính tiền?”
Thích Vị Thần liếc cậu ta một cái: “Nếu con nghe lời bố sẽ chuyển thêm cho con một phần.”
“Nghe lời nghe lời, giờ bố chuyển cho con đi.” Thích Mộ Dương vội nói.
Nhưng mà Thích Vị Thần lại không có ý định đưa tiền: “Bố sẽ căn cứ biểu hiện mỗi ngày mà phát thêm phí sinh hoạt, nếu trong 5 ngày một tuần con ở trường biểu hiện tốt sẽ thu được một khoản tiền đủ để con tụ tập cuối tuần.”
Thích Mộ Dương: “…”
Cậu ta trợn mắt há hốc mồm đối diện với Thích Vị Thần một lát, sau đó lập tức nhìn về phía Chử Tình: “Mẹ! Mẹ xem ông ấy!”
“Khụ, mẹ cảm thấy cậu ấy làm rất đúng, con thật sự tiêu xài quá phung phí.” Chử Tình trấn định buông điện thoại.
Thích Mộ Dương sửng sốt, đột nhiên nheo mắt lại: “Bố con chuyển cho mẹ bao nhiêu tiền?”
“Giống như con.” Chử Tình vô tội nhìn về phía cậu ta.
“Đừng nói dối, con mới không tin!” Thích Mộ Dương nói xong bèn nhào tới, nhân lúc cô không chú ý đoạt lại điện thoại, giao diện điện thoại vẫn còn dừng ở mục tin tức chuyển khoản, cậu ta mắt tinh nhìn thấy con số 2000 bên trên, lập tức tức giận: “Bố! Vì sao mẹ có 2000, con lại chỉ có 800?!”
“Tiền dư ra là để cậu ấy mua đồ dùng con gái.” Vẻ mặt Thích Vị Thần bình tĩnh.
Thích Mộ Dương trừng mắt: “Con không phục! Mẹ muốn mua cái gì mà có thể mua hơn 1200?! Con có ý kiến!”
“Ý kiến giữ lại đi.” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.
Chử Tình được tiện nghi còn khoe mẽ: “Có gì không phục, con ở cùng Thích Vị Thần, không đủ tiền bảo cậu ấy trả giúp con cũng giống nhau.”
Thích Mộ Dương thấy Chử Tình cũng làm phản, lập tức sinh ra tâm lý phản nghịch, cậu ta tức giận ôm tất cả đồ vật trên bàn trà của mình, thuận tiện đoạt trà sữa Chử Tình đang uống lại: “Con tự ăn một mình!”
“… Con có thấy mình ấu trĩ không hả.” Chử Tình vừa mới dứt lời, cậu ta liền nổi giận đùng đùng về phòng. Khóe miệng cô giật giật, không còn lời gì để nói nhìn về phía Thích Vị Thần: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu thật sự cho nó quá ít, thằng bé nhất định sẽ khó chịu.”
“Chỉ cần thằng bé ngoan, khoản còn lại mình sẽ tính theo ngày cho nó.” Thích Vị Thần vẫn nói những lời này, nói xong liếc nhìn Chử Tình một cái: “Cậu cũng vậy.”
Chử Tình: “?” Cô một tháng đã có 2000 tệ, sao lại còn có khoản còn lại?
Thích Vị Thần nhìn ra sự nghi hoặc của cô, sau khi trầm mặc trong chớp mắt thì bình tĩnh nói: “Là mình không nói rõ ràng, cậu nhiều hơn thằng bé 1200 là dùng để mua đồ dùng con gái.”
“… Cậu không cần nói đi nói lại, vừa nãy tôi nghe được.” Chử Tình cạn lời.
Tai Thích Vị Thần hơi đỏ, im lặng một lúc sau mới nói: “1200 kia là dùng cho cả năm, về sau sẽ không có thêm, 800 còn lại là sinh hoạt phí ở trường học, nếu cần thêm đồ vật khác có thể tìm mình để chi trả hoặc cuối tuần đi mua với mình.”
“… Cậu chờ một lát đã.” Chử Tình bảo cậu dừng lại, sau khi ngẩn người thì không thể tin tưởng nói: “Nói cách khác, ngoại trừ tháng này, về sau tôi cũng là 800 tệ một tháng?”
“Nói đúng ra là lấy 30 ngày làm chu kỳ, cứ cách 30 ngày sẽ có 800 tệ, nhưng nếu cậu học tập tốt, thành tích thi có tiến bộ thì còn có thể có một loạt khen thưởng.” Thích Vị Thần rất nghiêm túc.
Chử Tình vốn đang hóng hớt chuyện của Thích Mộ Dương, kết quả không nghĩ tới chính mình cũng ở trong chuyện này, lập tức có cảm giác nhà sập.
“Đừng nghĩ đến việc làm thêm, cũng đừng nghĩ trốn học, trong một năm rưỡi tới hi vọng cậu có thể học tập cho tương lai một chút, hy vọng cậu có thể có được thành quả.” Thích Vị Thần nói xong, bỏ lại Chử Tình đã hóa đá, về phòng trước một bước.
Chử Tình cứng đờ ngồi ở phòng khách, sau một lúc lâu thì trong đầu toát ra một ý niệm: Cậu thật sự nghiêm túc, cậu thật sự nghiêm túc sao…..