Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
"Cắn người lại còn rất có lực." Thấy cô không có việc gì, Thẩm Thính yên tâm nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Anh phát hiện người nào đó khi không biến thân, đối mặt với anh lại vô cùng nhát gan.
Nhưng khi biến thân thì mười tám ban võ nghệ cùng nhau ra trận, nhất cử nhất động đều không biết "sợ" là gì.
Cô gái này quả thật là có hai bộ mặt khác nhau.
Khúc Kim Tích tiếp tục mài răng, Thẩm Thính chọn đồ cũng đã xong, cầm lấy bé thỏ trắng lá gan đột nhiên biến lớn nào đó trở về nhà.
Anh thả Khúc Kim Tích trên ghế salon, quay người cầm theo cà rốt tiến vào phòng bếp.
Thấy bóng dáng của anh biến mất ở cửa phòng bếp, lúc này Khúc Kim Tích nhảy dựng lên, cố gắng duỗi móng vuốt nhỏ đi kiểm tra cái đuôi của mình.
Cô muốn nhìn một chút xem cái đuôi của mình hiện tại thế nào rồi.
Đến bây giờ cô vẫn còn thấy rất không thoải mái.
Nhưng mà đừng nói dùng tay, dù có dùng chân cũng với không tới, rơi vào đường cùng, cô đành phải nhảy đến gối tựa, nhẹ nhàng dùng cái đuôi cọ cọ.
Cô luôn cảm thấy cái tay kia của Thẩm Thính đã khiến cái "đuôi xương cụt" của cô bị thương ―― mặc dù thỏ có lẽ cũng có khả năng không có đuôi xương cụt.
Tê...
Một cỗ cảm giác tê dại truyền đến.
Rất khó hình dung cảm giác này, nói đau cũng không phải quá đau, nằm trong phạm vi cô có thể chịu đựng được, mấu chốt là loại ê ẩm này khiến cô cảm giác không ổn.
Sẽ không phải bị đứt mất đó chứ?
Mặt thỏ của Khúc Kim Tích hoảng sợ.
Điện thoại di động của cô và Thẩm Thính đều đặt ở trên ghế salon, Khúc Kim Tích nhảy lên, chật vật dùng móng vuốt thỏ mở khóa, cũng may lúc trước cô từng có kinh nghiệm dùng móng heo để chơi điện thoại di động nên bây giờ cô đã sử dụng móng vuốt thành thạo hơn không ít.
Ấn mở thanh tìm kiếm, tìm: đuôi của thỏ bị túm đứt thì sẽ như thế nào?
Nhiều trang web liên tiếp nhảy ra, có cái nói đuôi của thỏ bị túm đứt sẽ chảy máu, Khúc Kim Tích trực tiếp bỏ qua trang này. Cô cũng không ngốc, có chảy máu hay không đương nhiên cô đều biết.
Mà nếu như bị đứt, khẳng định sẽ chảy máu, Thẩm Thính không đến mức thấy cô bị đứt đuôi mà còn thờ ơ được.
Giật mình vì phát hiện mình không có tìm kiếm đúng, Khúc Kim Tích lại tìm kiếm bằng từ khóa khác: Đuôi của thỏ có thể bị gãy xương không?
Website nửa ngày mới nhảy ra.
Không có tin tức liên quan đến đuôi thỏ bị gãy xương.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô có chút bực bội lấy tay chọc chọc màn hình, nghĩ một lát rồi lại tìm kiếm tiếp, nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã thấy hai ngón tay quen thuộc xuất hiện, cầm lấy cái điện thoại trước mặt đi.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt của Thẩm Thính lướt qua màn hình điện thoại: "Đuôi của thỏ có thể bị gãy xương à... Em đang làm cái gì thế?"
Bé thỏ trắng rũ tai xuống, u oán trừng anh một cái, sau đó lui về phía sau, ánh mắt thèm không nhìn anh.
Thẩm Thính: "?"
Anh thả đĩa đựng trái cây trên tay xuống, bên trong bày hơn mười cây củ cà rốt có chiều dài và hình dáng giống nhau như đúc, bên cạnh còn một ít rau xanh.
Ghế salon lún xuống, Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính đã ngồi. Thấy vậy cô mau chóng chạy đi, nhưng mà đã chậm một bước, thân thể bay lên không, Thẩm Thính trực tiếp bắt lấy cô ôm vào trong ngực.
"..."
Cái đuôi bị ép lập tức truyền đến cảm xúc đau nhói, không thoải mái.
Cô định điều chỉnh tư thế một chút thì trước mắt đột ngột xuất hiện một cây cà rốt, người nào đó còn cố ý lắc lắc mấy cái, giống như đang đùa mèo con.
Bản năng của Khúc Kim Tích thúc đẩy, nhịn không được cắn một cái.
Có lẽ là do cô biến thân thành bé thỏ trắng nên hiện tại ăn cà rốt cũng cảm thấy hương vị có chút lạ, không ngọt không thơm không giòn, nhạt như nước ốc.
Khúc Kim Tích ăn một miếng sau đó đẩy tay Thẩm Thính ra.
"Không thích."
Bộ lông mềm như nhung gật đầu.
"Có con thỏ không thích ăn cà rốt sao?" Người đàn ông nhăn mày: "Ngay cả đồ ăn của cá mà em cũng ăn đến say sưa ngon lành, hiện tại thì lại kén ăn."
Khúc Kim Tích lườm anh một cái.
Giống loài khác nhau mà!
Thấy cô thật sự không thích ăn, Thẩm Thính cũng không có ép buộc, ánh mắt nhìn về cái đuôi ngắn ngủn phía sau của bé thỏ trắng.
"Đuôi không thoải mái?"
Khúc Kim Tích vô thức gật đầu.
Gật xong, trong nháy mắt đó cô liền hối hận. Vì sao cô! Lại! Gật đầu.
Một giây sau, cái người đàn ông nào đó rất không biết xấu hổ xoay người cô lại, có ý đồ kiểm tra cái đuôi của cô.
"Chi chi!"
Thẩm Thính còn chưa bắt đầu kiểm tra, mặt đã bị hai cái chân sau đạp một cái. Tay anh buông lỏng, con thỏ nhỏ hoảng sợ nhảy xuống sàn nhà, nhảy mấy cái đã chui xuống dưới bàn trà.
Thẩm Thính: ".........
Anh sờ má phải bị đá đau của mình, vừa bực mình vừa buồn cười, gõ gõ mặt bàn trà: "Cái đuôi của em bị thương, tôi chỉ giúp em kiểm tra một chút, có cái gì không đúng sao?"
"Kít!"
Người đàn ông này tại sao lại có thể dùng giọng điệu tự nhiên như vậy trong khi giở trò lưu manh như vậy chứ?
Khúc Kim Tích đều muốn xù hết lông lên, toàn bộ cơ thể cảm thấy có một một luồng hơi nóng kỳ lạ phát ra từ bên trong, giống như đưa thân thể vào trong lò nướng.
Thẩm Thính dừng lại, khẽ nắm tay, trong mắt như có điều suy nghĩ, một lát sau bỗng nhiên kịp phản ứng.
Cái đuôi của thỏ hẳn là tương ứng với một bộ phận nào đó trên cơ thể con người?
Suy nghĩ của anh chỉ trong nháy mắt mà thôi, thần sắc trở nên có mấy phần cổ quái, anh chợt đứng lên.
Khúc Kim Tích ở dưới bàn trà nghe được Thẩm Thính ho một tiếng, cô vểnh tai, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh của anh.
Lặng yên như tờ.
Anh đang làm cái gì vậy?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không có nghe được bất kỳ thanh âm gì khiến Khúc Kim Tích có chút tò mò, cũng có chút lo lắng. Cô cũng không thể trốn ở dưới bàn trà mãi được.
Lại qua một phút, trải qua cân nhắc, Khúc Kim Tích thăm dò lên tiếng: "Kít?"
Người đâu.
Không có âm thanh trả lời.
Sẽ không phải là đi lên lầu rồi chứ.
Khúc Kim Tích nghĩ đi nghĩ lại, hướng phía trước cọ xát mấy lần, lặng lẽ thò một lỗ tai ra―― Cô cảm thấy có thể là do mình trốn ở dưới bàn trà, thính giác bị ảnh hưởng cho nên nghe không được thanh âm khác.
Vẫn không có thanh âm.
Cô cũng không biết Thẩm Thính đang yên tĩnh ngồi ở trên ghế salon, cầm điện thoại trong tay, khóe mắt bị lỗ tai của con vật ở dưới bàn trà hấp dẫn, anh im lặng mỉm cười, tiếp tục giữ yên lặng.
Anh không tin cô có thể kiềm chế được.
Quả nhiên, chưa được mấy giây, một lỗ tai khác cũng nhô ra, tiếp đó một tấc lại một tấc, nửa cái đầu nhung cũng chui ra.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn màn hình một cái, điện thoại liền lập tức quay phim.
"Ngẩng đầu."
Đột nhiên nghe được thanh âm, Khúc Kim Tích lập tức ngẩng đầu, đôi mắt hồng ngọc tiến vào trong camera của điện thoại. Cô mơ màng hai giây, từ từ phản ứng lại, Thẩm Thính đang chụp hình cô.
"..."
Đây là chuyện mà Thẩm Thính có thể làm sao?
Khúc Kim Tích bắt đầu hoài nghi cái túi da trước mặt này có phải là Thẩm Thính hay không. Bởi vì trước đó cô cũng biến thành các động vật khác nhưng Thẩm Thính chưa từng chụp ảnh cô bao giờ.
Khúc Kim Tích lâm vào trầm tư, quên mất cơ thể mình bây giờ đã chui ra hơn một nửa, Thẩm Thính chỉ cần xoay người một chút là có thể dễ dàng xách lỗ tai của cô, ôm xô vào trong ngực.
Cho nên, khi ý thức được mình lại bị Thẩm Thính bắt được, Khúc Kim Tích đập đập hai lần, sau đó chấp nhận số phận ―― dù sao chỉ cần không động vào cái đuôi của cô là được.
"Cái đuôi của em bị đau mà em lại với không tới, tất nhiên là tôi muốn giúp em kiểm tra rồi." Thẩm Thính lo lắng nói: "Chẳng lẽ em muốn để cho cái đuôi của mình chuyển biến xấu?"
"Kít." Chờ biến trở về người thì dễ xử lý mà.
Thẩm Thính giống như có thể nghe hiểu cô đang nói cái gì: "Em thà để cái đuôi đau như bây giờ chứ cũng không cho tôi giúp em kiểm tra?"
Nói nhảm.
"Đi." Thẩm Thính qua lấy chìa khoá xe và áo khoác: "Vậy thì đi đến chỗ bác sỹ thú y đi."
Khúc Kim Tích: "?"
"Em không muốn để cho tôi giúp em kiểm tra thì chắc là bác sĩ thú y có thể kiểm tra được." Thẩm Thính mặc áo khoác rồi cài nút áo, lập tức ôm bé thỏ trắng bị lời nói của anh dọa cho choáng váng lên.
Mắt thấy anh bắt đầu đổi giày, rốt cuộc Khúc Kim Tích cũng phản ứng lại, cô vội vàng giãy dụa ở trong lòng Thẩm Thính, cô muốn rời xa người đàn ông đáng ghét này!
Cô đâu chỉ không muốn anh kiểm tra, mà là cô không muốn bất kỳ người đàn ông nào kể cả bác sĩ cũng không được nhìn.
Nhưng mà Thẩm Thính đã sớm đoán được chiêu này của cô, dễ dàng khống chế thân thể nhỏ bé của cô trong ngực, mượn lời nói của Khúc Kim Tích, đó chính là Ngũ Chỉ Sơn, dù cô có lật như thế nào cũng không lật được, ngược lại khiến chính mình mệt mỏi tới mức không thở nổi, tứ chi bủn rủn bất lực.
Cùng Thẩm Thính "ở chung" lâu như vậy, cô không dám nói hiểu rõ anh trăm phần trăm, nhưng cô hiểu được một điều ở Thẩm Thính: Chỉ cần là chuyện anh đã quyết định thì anh nhất định sẽ làm.
Nói cách khác, nếu như cô kiên trì không cho Thẩm Thính kiểm tra đuôi giúp cô thì anh nhất định sẽ cưỡng chế đưa cô đi tới bác sĩ thú y, để bác sĩ thú y kiểm tra cho cô.
Hai lựa chọn.
Bị Thẩm Thính nhìn hết, hay bị vị bác sĩ thú y xa lạ nhìn hết, lựa chọn cái nào thì tốt hơn?
Nhưng mà Khúc Kim Tích nhớ tới lần trước biến thành khăn tay, cảm giác lúc Thẩm Thính dùng cô lau tay.
Là cô lau tay Thẩm Thính nhưng lại cho cô cảm giác giống như là Thẩm Thính đang... Khúc Kim Tích đang suy nghĩ bỗng nhiên dừng lại một chút, vô thức tưởng tượng, cuối cùng lông mao trên mặt đỏ lên, lựa chọn cái thứ nhất.
Đời này Khúc Kim Tích không muốn trải qua cảm giác bị kiểm tra đuôi lần nữa. Nếu như lông thỏ có thể theo nhiệt độ biến hóa của làn da mà thay đổi thì như vậy thời khắc này cô nhất định là một con thỏ toàn thân đều đỏ rực rồi.
Sau khi Thẩm Thính kiểm tra cẩn thận thì phát hiện cái đuôi ngắm cũn của bé thỏ trắng đỏ lên một vòng, nửa sưng nửa không sưng, anh hiểu được đây là do lúc ở siêu thị vì để tránh cho Khúc Kim Tích té xuống, anh theo phản xạ có điều kiện mà túm lấy.
Trọng lực + quán tính dẫn đến... mà anh lại vì hành vi của con thỏ nhỏ nhảy nhót tưng bừng còn cắn tay anh nên đoán cô không bị thương.
Dưới ánh đèn, người đàn ông tuấn mỹ mím chặt khóe môi, ánh mắt dần sâu thăm thẳm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương, cơ thể đầy lông lập tức run lên.
"Thật xin lỗi."
Nghe thấy Thẩm Thính đột ngột xin lỗi, cô ngơ ngác: "?"
Cô không lên tiếng.
"Về sau sẽ không như vậy nữa."
Khúc Kim Tích không được tự nhiên giật giật lỗ tai, Thẩm Thính chủ động xin lỗi lại nói chuyện dịu dàng giống như là thần tiên xuất hiện.
Thẩm Thính thuần thục bấm số của bác sĩ thú y Lâm Thiên Hà.
―― phần đuôi của bé thỏ trắng bị thương, xử lý như thế nào mới phù hợp... Loại này vấn đề chuyên sâu này đương nhiên phải hỏi bác sĩ chuyên nghiệp.
"Bác sĩ Lâm, tôi là Thẩm Thính."
"... Tôi biết." Từ lúc điện thoại di động kêu lên, Lâm Thiên Hà đã biết là ai gọi tới.
Cái này gọi là trước lạ sau quen, đối với việc nhận điện thoại của Thẩm Thính, hiện tại anh ta đã vô cùng bình tĩnh.
Lâm Thiên Hà chủ động hỏi: "Lần này lại nuôi con gì?"
Thẩm Thính: "Một con bé thỏ trắng, lớn chừng bàn tay."
Lâm Thiên Hà: "Bị thương chỗ nào rồi?"
"Cái đuôi." Thẩm Thính thuật lại quá trình, còn miêu tả lại hình ảnh cái đuôi sưng đỏ.
Sau một lát, Lâm Thiên Hà nói: "Bị thương do lôi kéo là việc bình thường, không có chuyện gì lớn."
Thú cưng không cẩn thận đập trái đụng phải, loại thương tích bình thường này đều là tự lành, không có gì phải bôi thuốc cả.
Nghĩ đến Thẩm Thính vô cùng coi trọng và bảo vệ thú cưng, Lâm Thiên Hà suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một phương pháp: "Có thể thử chườm nóng một chút, hẳn là có thể làm dịu."
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, là việc nên làm."
Hai người nói chuyện xã giao vài câu, Thẩm Thính cúp điện thoại, đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng ra.
Khúc Kim Tích: "?"
Không phải chườm nóng sao?
Thẩm Thính đã thử qua nhiệt độ nước, vẫn cưỡng chế ấn móng vuốt của bé thỏ trắng xuống nước: "Bỏng sao?"
Khúc Kim Tích không hiểu rõ động tác của Thẩm Thính, chỉ lắc đầu.
Sau đó, cô liền bị Thẩm Thính nhấc lên, thả vào trong nước nóng, chỉ còn đầu lộ trên mặt nước.
"Chắc là ngâm nước nóng hiệu quả sẽ tốt hơn chườm nước nóng, trước tiên ngâm một lúc đã."
Chân Khúc Kim Tích đạp không đến đáy chậu, nửa người lơ lửng ở trong nước, trọng lượng toàn thân chèo chống trên tay Thẩm Thính.
Cảm xúc trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, lại cảm động người giám hộ kiên nhẫn chăm sóc mình, nhưng ―― cái tay đáng chết kia lại vén cái đuôi của cô lên.
"..."
Bé thỏ trắng ướt sũng cam chịu nhắm mắt lại.
Anh phát hiện người nào đó khi không biến thân, đối mặt với anh lại vô cùng nhát gan.
Nhưng khi biến thân thì mười tám ban võ nghệ cùng nhau ra trận, nhất cử nhất động đều không biết "sợ" là gì.
Cô gái này quả thật là có hai bộ mặt khác nhau.
Khúc Kim Tích tiếp tục mài răng, Thẩm Thính chọn đồ cũng đã xong, cầm lấy bé thỏ trắng lá gan đột nhiên biến lớn nào đó trở về nhà.
Anh thả Khúc Kim Tích trên ghế salon, quay người cầm theo cà rốt tiến vào phòng bếp.
Thấy bóng dáng của anh biến mất ở cửa phòng bếp, lúc này Khúc Kim Tích nhảy dựng lên, cố gắng duỗi móng vuốt nhỏ đi kiểm tra cái đuôi của mình.
Cô muốn nhìn một chút xem cái đuôi của mình hiện tại thế nào rồi.
Đến bây giờ cô vẫn còn thấy rất không thoải mái.
Nhưng mà đừng nói dùng tay, dù có dùng chân cũng với không tới, rơi vào đường cùng, cô đành phải nhảy đến gối tựa, nhẹ nhàng dùng cái đuôi cọ cọ.
Cô luôn cảm thấy cái tay kia của Thẩm Thính đã khiến cái "đuôi xương cụt" của cô bị thương ―― mặc dù thỏ có lẽ cũng có khả năng không có đuôi xương cụt.
Tê...
Một cỗ cảm giác tê dại truyền đến.
Rất khó hình dung cảm giác này, nói đau cũng không phải quá đau, nằm trong phạm vi cô có thể chịu đựng được, mấu chốt là loại ê ẩm này khiến cô cảm giác không ổn.
Sẽ không phải bị đứt mất đó chứ?
Mặt thỏ của Khúc Kim Tích hoảng sợ.
Điện thoại di động của cô và Thẩm Thính đều đặt ở trên ghế salon, Khúc Kim Tích nhảy lên, chật vật dùng móng vuốt thỏ mở khóa, cũng may lúc trước cô từng có kinh nghiệm dùng móng heo để chơi điện thoại di động nên bây giờ cô đã sử dụng móng vuốt thành thạo hơn không ít.
Ấn mở thanh tìm kiếm, tìm: đuôi của thỏ bị túm đứt thì sẽ như thế nào?
Nhiều trang web liên tiếp nhảy ra, có cái nói đuôi của thỏ bị túm đứt sẽ chảy máu, Khúc Kim Tích trực tiếp bỏ qua trang này. Cô cũng không ngốc, có chảy máu hay không đương nhiên cô đều biết.
Mà nếu như bị đứt, khẳng định sẽ chảy máu, Thẩm Thính không đến mức thấy cô bị đứt đuôi mà còn thờ ơ được.
Giật mình vì phát hiện mình không có tìm kiếm đúng, Khúc Kim Tích lại tìm kiếm bằng từ khóa khác: Đuôi của thỏ có thể bị gãy xương không?
Website nửa ngày mới nhảy ra.
Không có tin tức liên quan đến đuôi thỏ bị gãy xương.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô có chút bực bội lấy tay chọc chọc màn hình, nghĩ một lát rồi lại tìm kiếm tiếp, nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã thấy hai ngón tay quen thuộc xuất hiện, cầm lấy cái điện thoại trước mặt đi.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt của Thẩm Thính lướt qua màn hình điện thoại: "Đuôi của thỏ có thể bị gãy xương à... Em đang làm cái gì thế?"
Bé thỏ trắng rũ tai xuống, u oán trừng anh một cái, sau đó lui về phía sau, ánh mắt thèm không nhìn anh.
Thẩm Thính: "?"
Anh thả đĩa đựng trái cây trên tay xuống, bên trong bày hơn mười cây củ cà rốt có chiều dài và hình dáng giống nhau như đúc, bên cạnh còn một ít rau xanh.
Ghế salon lún xuống, Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính đã ngồi. Thấy vậy cô mau chóng chạy đi, nhưng mà đã chậm một bước, thân thể bay lên không, Thẩm Thính trực tiếp bắt lấy cô ôm vào trong ngực.
"..."
Cái đuôi bị ép lập tức truyền đến cảm xúc đau nhói, không thoải mái.
Cô định điều chỉnh tư thế một chút thì trước mắt đột ngột xuất hiện một cây cà rốt, người nào đó còn cố ý lắc lắc mấy cái, giống như đang đùa mèo con.
Bản năng của Khúc Kim Tích thúc đẩy, nhịn không được cắn một cái.
Có lẽ là do cô biến thân thành bé thỏ trắng nên hiện tại ăn cà rốt cũng cảm thấy hương vị có chút lạ, không ngọt không thơm không giòn, nhạt như nước ốc.
Khúc Kim Tích ăn một miếng sau đó đẩy tay Thẩm Thính ra.
"Không thích."
Bộ lông mềm như nhung gật đầu.
"Có con thỏ không thích ăn cà rốt sao?" Người đàn ông nhăn mày: "Ngay cả đồ ăn của cá mà em cũng ăn đến say sưa ngon lành, hiện tại thì lại kén ăn."
Khúc Kim Tích lườm anh một cái.
Giống loài khác nhau mà!
Thấy cô thật sự không thích ăn, Thẩm Thính cũng không có ép buộc, ánh mắt nhìn về cái đuôi ngắn ngủn phía sau của bé thỏ trắng.
"Đuôi không thoải mái?"
Khúc Kim Tích vô thức gật đầu.
Gật xong, trong nháy mắt đó cô liền hối hận. Vì sao cô! Lại! Gật đầu.
Một giây sau, cái người đàn ông nào đó rất không biết xấu hổ xoay người cô lại, có ý đồ kiểm tra cái đuôi của cô.
"Chi chi!"
Thẩm Thính còn chưa bắt đầu kiểm tra, mặt đã bị hai cái chân sau đạp một cái. Tay anh buông lỏng, con thỏ nhỏ hoảng sợ nhảy xuống sàn nhà, nhảy mấy cái đã chui xuống dưới bàn trà.
Thẩm Thính: ".........
Anh sờ má phải bị đá đau của mình, vừa bực mình vừa buồn cười, gõ gõ mặt bàn trà: "Cái đuôi của em bị thương, tôi chỉ giúp em kiểm tra một chút, có cái gì không đúng sao?"
"Kít!"
Người đàn ông này tại sao lại có thể dùng giọng điệu tự nhiên như vậy trong khi giở trò lưu manh như vậy chứ?
Khúc Kim Tích đều muốn xù hết lông lên, toàn bộ cơ thể cảm thấy có một một luồng hơi nóng kỳ lạ phát ra từ bên trong, giống như đưa thân thể vào trong lò nướng.
Thẩm Thính dừng lại, khẽ nắm tay, trong mắt như có điều suy nghĩ, một lát sau bỗng nhiên kịp phản ứng.
Cái đuôi của thỏ hẳn là tương ứng với một bộ phận nào đó trên cơ thể con người?
Suy nghĩ của anh chỉ trong nháy mắt mà thôi, thần sắc trở nên có mấy phần cổ quái, anh chợt đứng lên.
Khúc Kim Tích ở dưới bàn trà nghe được Thẩm Thính ho một tiếng, cô vểnh tai, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh của anh.
Lặng yên như tờ.
Anh đang làm cái gì vậy?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không có nghe được bất kỳ thanh âm gì khiến Khúc Kim Tích có chút tò mò, cũng có chút lo lắng. Cô cũng không thể trốn ở dưới bàn trà mãi được.
Lại qua một phút, trải qua cân nhắc, Khúc Kim Tích thăm dò lên tiếng: "Kít?"
Người đâu.
Không có âm thanh trả lời.
Sẽ không phải là đi lên lầu rồi chứ.
Khúc Kim Tích nghĩ đi nghĩ lại, hướng phía trước cọ xát mấy lần, lặng lẽ thò một lỗ tai ra―― Cô cảm thấy có thể là do mình trốn ở dưới bàn trà, thính giác bị ảnh hưởng cho nên nghe không được thanh âm khác.
Vẫn không có thanh âm.
Cô cũng không biết Thẩm Thính đang yên tĩnh ngồi ở trên ghế salon, cầm điện thoại trong tay, khóe mắt bị lỗ tai của con vật ở dưới bàn trà hấp dẫn, anh im lặng mỉm cười, tiếp tục giữ yên lặng.
Anh không tin cô có thể kiềm chế được.
Quả nhiên, chưa được mấy giây, một lỗ tai khác cũng nhô ra, tiếp đó một tấc lại một tấc, nửa cái đầu nhung cũng chui ra.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn màn hình một cái, điện thoại liền lập tức quay phim.
"Ngẩng đầu."
Đột nhiên nghe được thanh âm, Khúc Kim Tích lập tức ngẩng đầu, đôi mắt hồng ngọc tiến vào trong camera của điện thoại. Cô mơ màng hai giây, từ từ phản ứng lại, Thẩm Thính đang chụp hình cô.
"..."
Đây là chuyện mà Thẩm Thính có thể làm sao?
Khúc Kim Tích bắt đầu hoài nghi cái túi da trước mặt này có phải là Thẩm Thính hay không. Bởi vì trước đó cô cũng biến thành các động vật khác nhưng Thẩm Thính chưa từng chụp ảnh cô bao giờ.
Khúc Kim Tích lâm vào trầm tư, quên mất cơ thể mình bây giờ đã chui ra hơn một nửa, Thẩm Thính chỉ cần xoay người một chút là có thể dễ dàng xách lỗ tai của cô, ôm xô vào trong ngực.
Cho nên, khi ý thức được mình lại bị Thẩm Thính bắt được, Khúc Kim Tích đập đập hai lần, sau đó chấp nhận số phận ―― dù sao chỉ cần không động vào cái đuôi của cô là được.
"Cái đuôi của em bị đau mà em lại với không tới, tất nhiên là tôi muốn giúp em kiểm tra rồi." Thẩm Thính lo lắng nói: "Chẳng lẽ em muốn để cho cái đuôi của mình chuyển biến xấu?"
"Kít." Chờ biến trở về người thì dễ xử lý mà.
Thẩm Thính giống như có thể nghe hiểu cô đang nói cái gì: "Em thà để cái đuôi đau như bây giờ chứ cũng không cho tôi giúp em kiểm tra?"
Nói nhảm.
"Đi." Thẩm Thính qua lấy chìa khoá xe và áo khoác: "Vậy thì đi đến chỗ bác sỹ thú y đi."
Khúc Kim Tích: "?"
"Em không muốn để cho tôi giúp em kiểm tra thì chắc là bác sĩ thú y có thể kiểm tra được." Thẩm Thính mặc áo khoác rồi cài nút áo, lập tức ôm bé thỏ trắng bị lời nói của anh dọa cho choáng váng lên.
Mắt thấy anh bắt đầu đổi giày, rốt cuộc Khúc Kim Tích cũng phản ứng lại, cô vội vàng giãy dụa ở trong lòng Thẩm Thính, cô muốn rời xa người đàn ông đáng ghét này!
Cô đâu chỉ không muốn anh kiểm tra, mà là cô không muốn bất kỳ người đàn ông nào kể cả bác sĩ cũng không được nhìn.
Nhưng mà Thẩm Thính đã sớm đoán được chiêu này của cô, dễ dàng khống chế thân thể nhỏ bé của cô trong ngực, mượn lời nói của Khúc Kim Tích, đó chính là Ngũ Chỉ Sơn, dù cô có lật như thế nào cũng không lật được, ngược lại khiến chính mình mệt mỏi tới mức không thở nổi, tứ chi bủn rủn bất lực.
Cùng Thẩm Thính "ở chung" lâu như vậy, cô không dám nói hiểu rõ anh trăm phần trăm, nhưng cô hiểu được một điều ở Thẩm Thính: Chỉ cần là chuyện anh đã quyết định thì anh nhất định sẽ làm.
Nói cách khác, nếu như cô kiên trì không cho Thẩm Thính kiểm tra đuôi giúp cô thì anh nhất định sẽ cưỡng chế đưa cô đi tới bác sĩ thú y, để bác sĩ thú y kiểm tra cho cô.
Hai lựa chọn.
Bị Thẩm Thính nhìn hết, hay bị vị bác sĩ thú y xa lạ nhìn hết, lựa chọn cái nào thì tốt hơn?
Nhưng mà Khúc Kim Tích nhớ tới lần trước biến thành khăn tay, cảm giác lúc Thẩm Thính dùng cô lau tay.
Là cô lau tay Thẩm Thính nhưng lại cho cô cảm giác giống như là Thẩm Thính đang... Khúc Kim Tích đang suy nghĩ bỗng nhiên dừng lại một chút, vô thức tưởng tượng, cuối cùng lông mao trên mặt đỏ lên, lựa chọn cái thứ nhất.
Đời này Khúc Kim Tích không muốn trải qua cảm giác bị kiểm tra đuôi lần nữa. Nếu như lông thỏ có thể theo nhiệt độ biến hóa của làn da mà thay đổi thì như vậy thời khắc này cô nhất định là một con thỏ toàn thân đều đỏ rực rồi.
Sau khi Thẩm Thính kiểm tra cẩn thận thì phát hiện cái đuôi ngắm cũn của bé thỏ trắng đỏ lên một vòng, nửa sưng nửa không sưng, anh hiểu được đây là do lúc ở siêu thị vì để tránh cho Khúc Kim Tích té xuống, anh theo phản xạ có điều kiện mà túm lấy.
Trọng lực + quán tính dẫn đến... mà anh lại vì hành vi của con thỏ nhỏ nhảy nhót tưng bừng còn cắn tay anh nên đoán cô không bị thương.
Dưới ánh đèn, người đàn ông tuấn mỹ mím chặt khóe môi, ánh mắt dần sâu thăm thẳm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương, cơ thể đầy lông lập tức run lên.
"Thật xin lỗi."
Nghe thấy Thẩm Thính đột ngột xin lỗi, cô ngơ ngác: "?"
Cô không lên tiếng.
"Về sau sẽ không như vậy nữa."
Khúc Kim Tích không được tự nhiên giật giật lỗ tai, Thẩm Thính chủ động xin lỗi lại nói chuyện dịu dàng giống như là thần tiên xuất hiện.
Thẩm Thính thuần thục bấm số của bác sĩ thú y Lâm Thiên Hà.
―― phần đuôi của bé thỏ trắng bị thương, xử lý như thế nào mới phù hợp... Loại này vấn đề chuyên sâu này đương nhiên phải hỏi bác sĩ chuyên nghiệp.
"Bác sĩ Lâm, tôi là Thẩm Thính."
"... Tôi biết." Từ lúc điện thoại di động kêu lên, Lâm Thiên Hà đã biết là ai gọi tới.
Cái này gọi là trước lạ sau quen, đối với việc nhận điện thoại của Thẩm Thính, hiện tại anh ta đã vô cùng bình tĩnh.
Lâm Thiên Hà chủ động hỏi: "Lần này lại nuôi con gì?"
Thẩm Thính: "Một con bé thỏ trắng, lớn chừng bàn tay."
Lâm Thiên Hà: "Bị thương chỗ nào rồi?"
"Cái đuôi." Thẩm Thính thuật lại quá trình, còn miêu tả lại hình ảnh cái đuôi sưng đỏ.
Sau một lát, Lâm Thiên Hà nói: "Bị thương do lôi kéo là việc bình thường, không có chuyện gì lớn."
Thú cưng không cẩn thận đập trái đụng phải, loại thương tích bình thường này đều là tự lành, không có gì phải bôi thuốc cả.
Nghĩ đến Thẩm Thính vô cùng coi trọng và bảo vệ thú cưng, Lâm Thiên Hà suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một phương pháp: "Có thể thử chườm nóng một chút, hẳn là có thể làm dịu."
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, là việc nên làm."
Hai người nói chuyện xã giao vài câu, Thẩm Thính cúp điện thoại, đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng ra.
Khúc Kim Tích: "?"
Không phải chườm nóng sao?
Thẩm Thính đã thử qua nhiệt độ nước, vẫn cưỡng chế ấn móng vuốt của bé thỏ trắng xuống nước: "Bỏng sao?"
Khúc Kim Tích không hiểu rõ động tác của Thẩm Thính, chỉ lắc đầu.
Sau đó, cô liền bị Thẩm Thính nhấc lên, thả vào trong nước nóng, chỉ còn đầu lộ trên mặt nước.
"Chắc là ngâm nước nóng hiệu quả sẽ tốt hơn chườm nước nóng, trước tiên ngâm một lúc đã."
Chân Khúc Kim Tích đạp không đến đáy chậu, nửa người lơ lửng ở trong nước, trọng lượng toàn thân chèo chống trên tay Thẩm Thính.
Cảm xúc trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, lại cảm động người giám hộ kiên nhẫn chăm sóc mình, nhưng ―― cái tay đáng chết kia lại vén cái đuôi của cô lên.
"..."
Bé thỏ trắng ướt sũng cam chịu nhắm mắt lại.