Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Ngũ Lập Thu nhíu chặt mày lại, trước đó chị ấy đứng ở bên ngoài. Nếu như Khúc Kim Tích đi vệ sinh thì chị ấy chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy được cô bước ra. Nhưng mà trong toàn bộ quá trình, chị ấy không hề nhìn thấy Khúc Kim Tích.
Hơn nữa túi xách và áo khoác của Khúc Kim Tích đều được đặt trên ghế.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Ngũ Lập Thu không kìm chế được, ánh mắt hoài nghi nhìn vào chiếc khăn trên thảm.
Chị ấy cảm thấy bản thân quá điên rồ rồi, nên mới có thể cảm thấy chiếc khăn này là do Khúc Kim Tích biến thành.
May mắn thay, chị Thu cũng là một người trải đời, hơn nữa, trước đó Khúc Kim Tích từ một con cá chép biến thành người trước mặt chị Thu, nên chị ấy đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định.
Chị ấy bình tĩnh thông báo với trợ lý của Ngô Á Huy, không lâu sau trợ lý của ông ta đến và đưa giám đốc Ngô đang ngủ thiếp đi vì say rời đi.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình chị ấy, trước tiên chị ấy gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Thính: [Có bận không, có tiện gọi video không?]
Sau khoảng hai phút, Thẩm Thính gọi video qua.
“Làm sao vậy?” Trên màn hình điện thoại, Thẩm Thính lên tiếng hỏi, ánh mắt anh lạnh lùng.
"Cậu đang ở trong văn phòng sao?"
"Ừ."
"Không có ai chứ?"
“?” Thẩm Thính nhướng mày, lại nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Ngũ Lập Thu, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, nói một câu: “Cô ấy biến thân rồi sao?”
Ngũ Lập Thu: "..."
Còn thực sự hiểu rõ như vậy.
Chị ấy gật đầu, sau đó nhìn thấy Thẩm Thính quan tâm hỏi: "Biến thành cái gì rồi?"
Ngũ Lập Thu: "..."
Bây giờ chị ấy dường như đã hiểu một chút lý do tại sao Thẩm Thính lại nhìn trúng Khúc Kim Tích rồi..
Nhìn Thẩm Thính như vậy, e rằng nuôi đến nghiện rồi.
Ngũ Lập Thu quay máy ảnh lại, quay vào chiếc khăn trên thảm, hơi ngập ngừng nói: "Tôi không biết có phải là cô ấy không."
Thẩm Thính thành thục nói: "Chị bảo cô ấy cử động một chút xem".
Còn có thể như vậy sao?
Ngũ Lập Thu bán tín bán nghi, ngồi xổm xuống: "Kim Tích?"
Khúc Kim Tích nghe thấy giọng nói của Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính trong cuộc trò chuyện. Lúc biến thành một chiếc khăn, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn và đổ xuống, thậm chí không thể cảm nhận được tay và chân của mình ở đâu. Cô chỉ có thể dựa theo trực giác tưởng tượng để nâng tay mình lên.
Điều xuất hiện trong mắt Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính là một góc của chiếc khăn trên thảm đột nhiên bị lật lên.
Ngũ Lập Thu: "..."
Cho dù cách cả cái màn hình thì Thẩm Thính cũng có thể biết được phản ứng của Ngũ Lập Thu bây giờ như thế nào, trong mắt anh mang theo ý cười, chậm rãi nói: "Không cần ngạc nhiên, chị cứ làm quen dần là được."
Ngũ Lập Thu gần như cẩn thận nhặt chiếc khăn lên, sau đó quay trở lại công ty nhanh nhất có thể, lao vào văn phòng của Thẩm Thính, ném ‘miếng khoai tây’ khó giải quyết này cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính vén hai góc của chiếc khăn lên lắc nhẹ, chiếc khăn đang gấp lại được mở ra. Anh nhìn một lượt, sau đó trực tiếp dùng khăn lau tay, cảm giác rất tốt.
Anh "ừm" một tiếng, "Lần này cũng khá thực tế."
Khúc Kim Tích: "..."
Có bản lĩnh cầm tôi lau tay, có bản lĩnh thì cầm tôi lau bồn tắm đi!
Thẩm Thính thông qua Ngũ Lập Thu biết được tình huống của chương trình thực tế, sau khi nghe xong, anh không nói gì.
“Tôi vừa hỏi thăm rồi, Từ Nam Nam gần đây đã nhận làm đại diện cho một nhãn hiệu hạng nhất, phí đại diện là mười con số.” Ngũ Lập Thu đặt tay lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, “Còn tiểu đáng thương nhà anh đến một cơ hội tham gia chương trình thực tế cũng bị cô ta xóa sổ chỉ bằng một câu nói."
Vừa nói chị vừa nhìn chiếc khăn, cũng không biết có phải là ảo giác tâm lý hay không mà luôn cảm thấy chiếc khăn này rất đẹp, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt của Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính không trả lời chị ấy mà gọi Tần Tang tới, đưa chiếc khăn cho cậu ta: "Đưa cô ấy đi mua chút đồ ăn đi."
Tần Tang lập tức hiểu được chiếc khăn này là Khúc Kim Tích biến thành, cậu ta nhịn cười, cầm chiếc khăn rời khỏi văn phòng.
Khúc Kim Tích: "..."
Xin hỏi cô như vậy thì ăn thế nào đây!
Tần Tang biết cô có thể nghe thấy, thậm chí cậu ta có thể đoán được lúc này cô đang nghĩ gì nên thấp giọng an ủi: "Cô Khúc, không thể ăn cũng không sao, nhìn một chút cũng được."
Khúc Kim Tích: "..."
Tần Tang, cậu đã thay đổi rồi!
Văn phòng.
Sau khi Tần Tang cùng chiếc khăn rời đi, lúc này Thẩm Thính mới hỏi Ngũ Lập Thu: "Thương hiệu nào vậy?"
Ngũ Lập Thu: "Tùng Vân. Tôi đã gọi điện hỏi rồi. Nội bộ quả thật gần như đã xác định là cô ta, chỉ là hợp đồng vẫn chưa được ký kết."
Thẩm Thính cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi nhớ là Mao Y Sảo luôn làm đại diện cho Tùng Vân mà."
Ngũ Lập Thu nhún vai: "Bị cướp rồi."
Thẩm Thính trầm mặc, Ngũ Lập Thu khá hiểu anh, vừa nhìn thoáng qua cũng biết anh đã tức giận rồi.
Mặc dù bên ngoài Thẩm Thính không phải là người tình cảm, nhìn có vẻ lạnh lùng khó hòa đồng nhưng thực ra anh đối xử với người của mình rất tốt.
Nói cách khác chính là bao che con cái.
Khúc Kim Tích bị Từ Nam Nam ức hiếp thành thế này rồi, Thẩm Thính tuyệt đối không thể bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Chị ấy có chút tò mò Thẩm Thính sẽ làm gì.
Trước tiên, Thẩm Thính gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh nói với Ngũ Lập Thu: "Hãy liên hệ với Mao Y Sảo, nói chuyện với cô ta về việc hợp tác."
"Chúng ta giúp cô ta lấy lại vai trò đại diện của Tùng Vân, vai nữ chính của bộ phim trong tay cô ta sẽ dành cho Khúc Kim Tích."
Đồng tử của Ngũ Lập Thu hơi co lại.
Mao Y Sảo là một diễn viên có thực lực của nền điện ảnh và truyền hình, nắm trong tay không ít bộ phim và chương trình truyền hình, vị trí trong giới rất vững vàng.
Vị trí đại diện của Tùng Vân bị Từ Nam Nam cướp đi, không phải vì cô ấy không nổi tiếng bằng Từ Nam Nam mà là bởi vì bối cảnh của cô ấy không đủ mạnh.
Mao Y Sảo sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh và dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt được địa vị như hiện tại, tuy nổi tiếng và có địa vị cao nhưng cô ấy lại không có bối cảnh.
Cô ấy từ chối mọi quy tắc bất thành văn trong giới.
Những nghệ sĩ đình đám nhất giới giải trí không có hậu đài đáng tin cậy để nâng đỡ, nếu như có người muốn chỉnh thì rất dễ chịu thiệt thòi.
Theo tin tức nội bộ, không lâu trước đây Mao Y Sảo đã có ý định nhận bộ phim của một đạo diễn lớn nổi tiếng như Hà Chiếu, nhưng vì lý do lịch trình nên tạm thời vẫn đang thảo luận.
Bây giờ vị trí người đại diện của Tùng Vân đã bị Từ Nam Nam cướp mất, Mao Y Sảo chắc chắn sẽ đảm nhận bộ phim này.
Nếu như bộ phim này rơi vào tay Khúc Kim Tích …
“Được rồi, Thẩm Thính.” Ngũ Lập Thu mỉm cười, Thẩm Thính không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là bá vương.
"Tại sao anh lại muốn Tần Tang đưa Khúc Kim Tích đi, để cô ấy ở đây nghe không được sao?"
Thẩm Thính nói: "Không cần phải để cho cô ấy biết những chuyện này."
“Tại sao lại không cần?” Ngũ Lập Thu không hiểu những người trẻ tuổi này. “Chắc không phải là anh đóng phim quá nhiều rồi cho nên nghĩ đến loại phim ‘tôi đối xử tốt với em nhưng lại không để cho em biết’ đó chứ? "
Đầu Thẩm Thính có một vạch đen lướt qua, mặt không biểu cảm chỉ vào cửa: "Chị có thể đi rồi."
Ngũ Lập Thu vui vẻ rời đi.
Chị ấy không hiểu quan niệm về tình yêu của giới trẻ.
Thẩm Thính vuốt lông mày.
Tại sao không muốn để cho Khúc Kim Tích biết những chuyện mà anh đã làm chứ? Thực ra chính anh cũng không biết tại sao, chỉ là anh không muốn để cho cô biết mà thôi.
Chỉ đơn giản là như vậy.
Sau khi Thẩm Kế vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại di động của anh ta liền đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn, vậy mà là đứa em trai bảo bối vạn năm không hề chủ động gọi cho anh ta.
Anh ta cố tình để một lúc rồi mới bắt máy.
"Em trai yêu quý của anh, ây da a lô, nhớ anh trai của em sao? Cho nên..."
Thẩm Thính không chút do dự ngắt lời anh ta: "Tùng Vân có phải là muốn thay đổi người đại diện không?"
"?" Thẩm Kế đầu óc bối rối, "Anh không biết."
Tùng Vân chẳng qua chỉ là một thương hiệu công ty con của tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Kế rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi quan tâm đến những cái này làm gì?
Thẩm Thính: "Bây giờ điều tra một chút."
"Này, tên nhóc em gọi điện thoại cho anh trai, vừa đến đã bảo anh làm việc cho em. Trong mắt em còn có người làm anh này hay không?"
"Có điều tra không?"
"..."
Thẩm Kế dứt khoát cúp điện thoại, đứa em trai này thật sự muốn đè đầu cưỡi cổ anh ta đây mà!
Vài giây sau, Thẩm Kế bấm số của trợ lý: "Cái đó, hỏi thử xem người đại diện của Tùng Vân có phải đã thay đổi rồi không."
Trợ lý có chút bối rối, bởi vì Thẩm Kế chưa bao giờ để ý tới tình hình của công ty con trong giới giải trí.
Nhưng mà bây giờ ông chủ lớn hỏi đến, người bên dưới đương nhiên sẽ báo cáo tình hình ngay lập tức, năm phút sau, Thẩm Kế có được phản hồi.
—— Người phát ngôn ban đầu của Tùng Vân là Mao Y Sảo đã được thay thế bởi người phụ trách, dự định sẽ thay thế thành Từ Nam Nam.
Thẩm Kế cố tình đợi mười phút mới gọi lại cho Thẩm Thính.
"Người bên dưới nói với anh là đổi thành Từ Nam Nam vì cô ta phù hợp hơn. Về phần Mao Y Sảo, trước đó có một chút mâu thuẫn, không hài lòng với phí đại diện."
Thẩm Thính không chút ngạc nhiên khi sau mười phút mới nhận được cuộc gọi từ Thẩm Kế, anh trực tiếp nói: "Tiếp tục dùng Mao Y Sảo."
“Em và Mao Y Sảo này có quan hệ gì?” Thẩm Kế thấp giọng nói, như thể ăn được quả dưa lớn của em trai, vô cùng hưng phấn nói, “Em đừng quên, em là người đã có vợ rồi.”
Thẩm Thính thờ ơ nói: "Mao Y Sảo không liên quan gì đến em, nhưng mà Từ Nam Nam bắt nạt em dâu của anh, anh xem mà làm đi."
Thẩm Kế: "?"
Chờ đã, anh ta soát lại thông tin một chút đã, Mao Y Sảo không liên quan gì đến Thẩm Thính, Từ Nam Nam bắt nạt Khúc Kim Tích, cho nên không dùng Từ Nam Nam làm đại diện cho Tùng Vân. Nhưng mà, theo cách này, không phải Mao Y Sảo là người chiến thắng cuối cùng sao?
Vậy em dâu này của anh ta được cái gì chứ?
Sau nửa phút, Thẩm Kế độc đoán nói: "Nếu đã như vậy, tại sao lại tiếp tục sử dụng Mao Y Sảo, trực tiếp dùng em dâu, để nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Thẩm Thính từ chối: "Không cần, em tự có sắp xếp."
Hơn nữa túi xách và áo khoác của Khúc Kim Tích đều được đặt trên ghế.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Ngũ Lập Thu không kìm chế được, ánh mắt hoài nghi nhìn vào chiếc khăn trên thảm.
Chị ấy cảm thấy bản thân quá điên rồ rồi, nên mới có thể cảm thấy chiếc khăn này là do Khúc Kim Tích biến thành.
May mắn thay, chị Thu cũng là một người trải đời, hơn nữa, trước đó Khúc Kim Tích từ một con cá chép biến thành người trước mặt chị Thu, nên chị ấy đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định.
Chị ấy bình tĩnh thông báo với trợ lý của Ngô Á Huy, không lâu sau trợ lý của ông ta đến và đưa giám đốc Ngô đang ngủ thiếp đi vì say rời đi.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình chị ấy, trước tiên chị ấy gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Thính: [Có bận không, có tiện gọi video không?]
Sau khoảng hai phút, Thẩm Thính gọi video qua.
“Làm sao vậy?” Trên màn hình điện thoại, Thẩm Thính lên tiếng hỏi, ánh mắt anh lạnh lùng.
"Cậu đang ở trong văn phòng sao?"
"Ừ."
"Không có ai chứ?"
“?” Thẩm Thính nhướng mày, lại nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Ngũ Lập Thu, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, nói một câu: “Cô ấy biến thân rồi sao?”
Ngũ Lập Thu: "..."
Còn thực sự hiểu rõ như vậy.
Chị ấy gật đầu, sau đó nhìn thấy Thẩm Thính quan tâm hỏi: "Biến thành cái gì rồi?"
Ngũ Lập Thu: "..."
Bây giờ chị ấy dường như đã hiểu một chút lý do tại sao Thẩm Thính lại nhìn trúng Khúc Kim Tích rồi..
Nhìn Thẩm Thính như vậy, e rằng nuôi đến nghiện rồi.
Ngũ Lập Thu quay máy ảnh lại, quay vào chiếc khăn trên thảm, hơi ngập ngừng nói: "Tôi không biết có phải là cô ấy không."
Thẩm Thính thành thục nói: "Chị bảo cô ấy cử động một chút xem".
Còn có thể như vậy sao?
Ngũ Lập Thu bán tín bán nghi, ngồi xổm xuống: "Kim Tích?"
Khúc Kim Tích nghe thấy giọng nói của Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính trong cuộc trò chuyện. Lúc biến thành một chiếc khăn, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn và đổ xuống, thậm chí không thể cảm nhận được tay và chân của mình ở đâu. Cô chỉ có thể dựa theo trực giác tưởng tượng để nâng tay mình lên.
Điều xuất hiện trong mắt Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính là một góc của chiếc khăn trên thảm đột nhiên bị lật lên.
Ngũ Lập Thu: "..."
Cho dù cách cả cái màn hình thì Thẩm Thính cũng có thể biết được phản ứng của Ngũ Lập Thu bây giờ như thế nào, trong mắt anh mang theo ý cười, chậm rãi nói: "Không cần ngạc nhiên, chị cứ làm quen dần là được."
Ngũ Lập Thu gần như cẩn thận nhặt chiếc khăn lên, sau đó quay trở lại công ty nhanh nhất có thể, lao vào văn phòng của Thẩm Thính, ném ‘miếng khoai tây’ khó giải quyết này cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính vén hai góc của chiếc khăn lên lắc nhẹ, chiếc khăn đang gấp lại được mở ra. Anh nhìn một lượt, sau đó trực tiếp dùng khăn lau tay, cảm giác rất tốt.
Anh "ừm" một tiếng, "Lần này cũng khá thực tế."
Khúc Kim Tích: "..."
Có bản lĩnh cầm tôi lau tay, có bản lĩnh thì cầm tôi lau bồn tắm đi!
Thẩm Thính thông qua Ngũ Lập Thu biết được tình huống của chương trình thực tế, sau khi nghe xong, anh không nói gì.
“Tôi vừa hỏi thăm rồi, Từ Nam Nam gần đây đã nhận làm đại diện cho một nhãn hiệu hạng nhất, phí đại diện là mười con số.” Ngũ Lập Thu đặt tay lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, “Còn tiểu đáng thương nhà anh đến một cơ hội tham gia chương trình thực tế cũng bị cô ta xóa sổ chỉ bằng một câu nói."
Vừa nói chị vừa nhìn chiếc khăn, cũng không biết có phải là ảo giác tâm lý hay không mà luôn cảm thấy chiếc khăn này rất đẹp, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt của Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính không trả lời chị ấy mà gọi Tần Tang tới, đưa chiếc khăn cho cậu ta: "Đưa cô ấy đi mua chút đồ ăn đi."
Tần Tang lập tức hiểu được chiếc khăn này là Khúc Kim Tích biến thành, cậu ta nhịn cười, cầm chiếc khăn rời khỏi văn phòng.
Khúc Kim Tích: "..."
Xin hỏi cô như vậy thì ăn thế nào đây!
Tần Tang biết cô có thể nghe thấy, thậm chí cậu ta có thể đoán được lúc này cô đang nghĩ gì nên thấp giọng an ủi: "Cô Khúc, không thể ăn cũng không sao, nhìn một chút cũng được."
Khúc Kim Tích: "..."
Tần Tang, cậu đã thay đổi rồi!
Văn phòng.
Sau khi Tần Tang cùng chiếc khăn rời đi, lúc này Thẩm Thính mới hỏi Ngũ Lập Thu: "Thương hiệu nào vậy?"
Ngũ Lập Thu: "Tùng Vân. Tôi đã gọi điện hỏi rồi. Nội bộ quả thật gần như đã xác định là cô ta, chỉ là hợp đồng vẫn chưa được ký kết."
Thẩm Thính cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi nhớ là Mao Y Sảo luôn làm đại diện cho Tùng Vân mà."
Ngũ Lập Thu nhún vai: "Bị cướp rồi."
Thẩm Thính trầm mặc, Ngũ Lập Thu khá hiểu anh, vừa nhìn thoáng qua cũng biết anh đã tức giận rồi.
Mặc dù bên ngoài Thẩm Thính không phải là người tình cảm, nhìn có vẻ lạnh lùng khó hòa đồng nhưng thực ra anh đối xử với người của mình rất tốt.
Nói cách khác chính là bao che con cái.
Khúc Kim Tích bị Từ Nam Nam ức hiếp thành thế này rồi, Thẩm Thính tuyệt đối không thể bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Chị ấy có chút tò mò Thẩm Thính sẽ làm gì.
Trước tiên, Thẩm Thính gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh nói với Ngũ Lập Thu: "Hãy liên hệ với Mao Y Sảo, nói chuyện với cô ta về việc hợp tác."
"Chúng ta giúp cô ta lấy lại vai trò đại diện của Tùng Vân, vai nữ chính của bộ phim trong tay cô ta sẽ dành cho Khúc Kim Tích."
Đồng tử của Ngũ Lập Thu hơi co lại.
Mao Y Sảo là một diễn viên có thực lực của nền điện ảnh và truyền hình, nắm trong tay không ít bộ phim và chương trình truyền hình, vị trí trong giới rất vững vàng.
Vị trí đại diện của Tùng Vân bị Từ Nam Nam cướp đi, không phải vì cô ấy không nổi tiếng bằng Từ Nam Nam mà là bởi vì bối cảnh của cô ấy không đủ mạnh.
Mao Y Sảo sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh và dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt được địa vị như hiện tại, tuy nổi tiếng và có địa vị cao nhưng cô ấy lại không có bối cảnh.
Cô ấy từ chối mọi quy tắc bất thành văn trong giới.
Những nghệ sĩ đình đám nhất giới giải trí không có hậu đài đáng tin cậy để nâng đỡ, nếu như có người muốn chỉnh thì rất dễ chịu thiệt thòi.
Theo tin tức nội bộ, không lâu trước đây Mao Y Sảo đã có ý định nhận bộ phim của một đạo diễn lớn nổi tiếng như Hà Chiếu, nhưng vì lý do lịch trình nên tạm thời vẫn đang thảo luận.
Bây giờ vị trí người đại diện của Tùng Vân đã bị Từ Nam Nam cướp mất, Mao Y Sảo chắc chắn sẽ đảm nhận bộ phim này.
Nếu như bộ phim này rơi vào tay Khúc Kim Tích …
“Được rồi, Thẩm Thính.” Ngũ Lập Thu mỉm cười, Thẩm Thính không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là bá vương.
"Tại sao anh lại muốn Tần Tang đưa Khúc Kim Tích đi, để cô ấy ở đây nghe không được sao?"
Thẩm Thính nói: "Không cần phải để cho cô ấy biết những chuyện này."
“Tại sao lại không cần?” Ngũ Lập Thu không hiểu những người trẻ tuổi này. “Chắc không phải là anh đóng phim quá nhiều rồi cho nên nghĩ đến loại phim ‘tôi đối xử tốt với em nhưng lại không để cho em biết’ đó chứ? "
Đầu Thẩm Thính có một vạch đen lướt qua, mặt không biểu cảm chỉ vào cửa: "Chị có thể đi rồi."
Ngũ Lập Thu vui vẻ rời đi.
Chị ấy không hiểu quan niệm về tình yêu của giới trẻ.
Thẩm Thính vuốt lông mày.
Tại sao không muốn để cho Khúc Kim Tích biết những chuyện mà anh đã làm chứ? Thực ra chính anh cũng không biết tại sao, chỉ là anh không muốn để cho cô biết mà thôi.
Chỉ đơn giản là như vậy.
Sau khi Thẩm Kế vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại di động của anh ta liền đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn, vậy mà là đứa em trai bảo bối vạn năm không hề chủ động gọi cho anh ta.
Anh ta cố tình để một lúc rồi mới bắt máy.
"Em trai yêu quý của anh, ây da a lô, nhớ anh trai của em sao? Cho nên..."
Thẩm Thính không chút do dự ngắt lời anh ta: "Tùng Vân có phải là muốn thay đổi người đại diện không?"
"?" Thẩm Kế đầu óc bối rối, "Anh không biết."
Tùng Vân chẳng qua chỉ là một thương hiệu công ty con của tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Kế rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi quan tâm đến những cái này làm gì?
Thẩm Thính: "Bây giờ điều tra một chút."
"Này, tên nhóc em gọi điện thoại cho anh trai, vừa đến đã bảo anh làm việc cho em. Trong mắt em còn có người làm anh này hay không?"
"Có điều tra không?"
"..."
Thẩm Kế dứt khoát cúp điện thoại, đứa em trai này thật sự muốn đè đầu cưỡi cổ anh ta đây mà!
Vài giây sau, Thẩm Kế bấm số của trợ lý: "Cái đó, hỏi thử xem người đại diện của Tùng Vân có phải đã thay đổi rồi không."
Trợ lý có chút bối rối, bởi vì Thẩm Kế chưa bao giờ để ý tới tình hình của công ty con trong giới giải trí.
Nhưng mà bây giờ ông chủ lớn hỏi đến, người bên dưới đương nhiên sẽ báo cáo tình hình ngay lập tức, năm phút sau, Thẩm Kế có được phản hồi.
—— Người phát ngôn ban đầu của Tùng Vân là Mao Y Sảo đã được thay thế bởi người phụ trách, dự định sẽ thay thế thành Từ Nam Nam.
Thẩm Kế cố tình đợi mười phút mới gọi lại cho Thẩm Thính.
"Người bên dưới nói với anh là đổi thành Từ Nam Nam vì cô ta phù hợp hơn. Về phần Mao Y Sảo, trước đó có một chút mâu thuẫn, không hài lòng với phí đại diện."
Thẩm Thính không chút ngạc nhiên khi sau mười phút mới nhận được cuộc gọi từ Thẩm Kế, anh trực tiếp nói: "Tiếp tục dùng Mao Y Sảo."
“Em và Mao Y Sảo này có quan hệ gì?” Thẩm Kế thấp giọng nói, như thể ăn được quả dưa lớn của em trai, vô cùng hưng phấn nói, “Em đừng quên, em là người đã có vợ rồi.”
Thẩm Thính thờ ơ nói: "Mao Y Sảo không liên quan gì đến em, nhưng mà Từ Nam Nam bắt nạt em dâu của anh, anh xem mà làm đi."
Thẩm Kế: "?"
Chờ đã, anh ta soát lại thông tin một chút đã, Mao Y Sảo không liên quan gì đến Thẩm Thính, Từ Nam Nam bắt nạt Khúc Kim Tích, cho nên không dùng Từ Nam Nam làm đại diện cho Tùng Vân. Nhưng mà, theo cách này, không phải Mao Y Sảo là người chiến thắng cuối cùng sao?
Vậy em dâu này của anh ta được cái gì chứ?
Sau nửa phút, Thẩm Kế độc đoán nói: "Nếu đã như vậy, tại sao lại tiếp tục sử dụng Mao Y Sảo, trực tiếp dùng em dâu, để nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Thẩm Thính từ chối: "Không cần, em tự có sắp xếp."
Bình luận facebook