Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Ở trong “Trúc sinh vật ngữ”, Trúc Sơ Tâm vô tình được Cố Tầm An trượt xuống vách núi nhìn thấy và giúp cô ấy sống lại. Sau đó bản thể sống lại, vị trí với hoàn cảnh có biến đổi lớn, cô vừa muốn báo thù, vừa muốn dựa vào Cố Tầm An để khôi phục sức mạnh. Nhưng mà cô hận tra nam Lục Ngôn An - người đã hóa thành xương trắng, cuối cùng cô quyết định tìm Lục Ngôn An chuyển thế để trả thù.
Cố Tầm An không biết quá khứ của Trúc Sơ Tâm, mới ban đầu còn sợ cô, nhưng càng về sau lại càng vì Trúc Sơ Tâm mà đau lòng, cuối cùng vì yêu thương cô mà âm thầm hy sinh.
Biết được Trúc Sơ Tâm muốn tìm Lục Ngôn An chuyển thế, anh cũng giúp cô, kết quả phát hiện người Trúc Sơ Tâm muốn tìm lại là bạn trai của em gái mình, Lục Ngôn.
Sau trăm năm, cái tên Lục Ngôn An đã biến thành Lục Ngôn, một người cảnh sát hình sự chính trực lương thiện.
Cho nên ở trong phim Túc Hướng Địch đóng hai vai, một vai là tra nam Lục Ngôn An thời kỳ dân quốc, còn một là cảnh sát hình sự Lục Ngôn vào hoàn cảnh hiện đại.
Cố Tầm An không ngăn cản được Trúc Sơ Tâm báo thù, lại càng không thể trơ mắt nhìn cô giết Lục Ngôn, anh không khống chế nổi cục diện nên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vậy, giữa Thẩm Thính với Túc Hướng Địch có không hề ít cảnh đối địch nhau, phân cảnh lúc này bọn họ đang quay chính là khi Cố Tầm An mượn danh nghĩa của em gái đến cục cảnh sát tìm Lục Ngôn, suy xét xem Lục Ngôn là hạng người gì rồi từ đó thuật lại cho Trúc Sơ Tâm. Tuy rằng Lục Ngôn An mà cô muốn tìm có diện mạo giống Lục Ngôn như đúc, nhưng người cảnh sát hình sự chính trực lương thiện với kẻ bạc tình bạc nghĩa Lục Ngôn An lại là hai loại người khác nhau.
Tổng cộng phải quay đến lần thứ ba, Minh Ngọc Sênh mới hài lòng.
"Cám ơn thầy Thẩm." Túc Hướng Địch có chút ngại ngùng, trong ba lần quay, hai lần là do trong cảm xúc của anh ta xuất hiện vấn đề, Thẩm Thính thực sự đã châm chước, cho anh ta đủ không gian.
Tuy rằng ngoài đời tư, anh ta với Thẩm Thính không thân quen, nhưng lúc đóng phim Thẩm Thính rất chiếu cố bạn diễn đóng cùng mình, bất luận là đối diện với diễn viên nổi tiếng hay không nổi.
"Không cần khách sáo."
Sau khi trao đổi đơn giản, Thẩm Thính chú ý đến bóng dáng vội vàng của Cổ Nhạc Nhạc giữa đám người. Anh cau mày vượt qua đám đông, chặn Cổ Nhạc Nhạc lại, không thấy bóng hình quen thuộc ở bên cạnh cô ấy thì hỏi: "Cô ấy đâu?"
Đương nhiên Cổ Nhạc Nhạc biết người tổng giám đốc Thẩm hỏi chính là ai. Cô ấy sợ tái cả mặt, không nghĩ ông chủ lớn sẽ trực tiếp xuất hiện ở trước mặt mình, lắp bắp trả lời: "Đi, đi toilet."
Cô ấy không dám nói ra là chẳng thấy bóng dáng Tích Tích đâu, gọi điện thoại không nghe máy, trong toilet không có ai, phòng hoá trang cũng đã tìm qua nhưng vẫn không thấy, cô ấy sắp phát điên lên rồi.
Trợ lý mà không biết nghệ sĩ nhà mình đi đâu, đây là tại cô ấy không làm tròn chức trách, ngộ nhỡ tổng giám đốc Thẩm nổi giận, mách với dì thì cô ấy xong đời là cái chắc.
Thẩm Thính nhìn cô ấy một cái rồi thu hồi tầm mắt, Cổ Nhạc Nhạc khẩn trương hướng ánh nhìn sang bên cạnh, hướng qua hướng lại thì bỗng nhiên nhìn xéo thấy Khúc Kim Tích xuất hiện giữa đám người.
Cổ Nhạc Nhạc vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: "Tích Tích, chị đi đâu đấy, dọa chết em rồi."
"Thực xin lỗi, chị vừa đi ra ngoài một lát." Khúc Kim Tích đáp. "Đến lượt chị rồi sao?"
"Không đâu, vẫn còn phải chờ." Cổ Nhạc Nhạc đi phía trước chỉ chỉ, nhút nhát nói: "Vừa rồi tổng giám đốc Thẩm còn hỏi tới chị, em chỉ cần thấy ánh mắt của anh ta một cái là đã hoảng rồi."
Dứt lời, cô ấy phát hiện biểu cảm của nghệ sĩ nhà mình trở nên đặc biệt kỳ quái.
"Tích Tích, chị làm sao vậy?"
Khúc Kim Tích yên lặng lắc đầu.
Cô đang suy nghĩ một vấn đề hết sức nghiêm túc, là về việc bổ sung dương khí cho Thẩm Thính, cô nên dùng phương pháp gì mới thích hợp để bổ dương khí đây?
Nếu không thì vẫn nên quên đi.
"Nãy giờ cứ lơ đễng, đang suy nghĩ cái gì?" Khi nãy lúc diễn cùng Thẩm Thính, ông già này vô cùng nhạy bén nên đã nhận thấy được sự mất tập trung của người trước mặt.
"Thắt lưng của anh còn ổn không?" Khúc Kim Tích buột miệng.
Thẩm Thính: "..."
Nhận ra lời nói của chính mình có ý gì gì đó, Khúc Kim Tích cuống quít cố cứu vãn: "Ý tôi là lúc anh quay cảnh lăn xuống núi ở trong lều phông xanh, liệu có phải thắt lưng của anh đã bị thương rồi không?"
Khóe miệng Thẩm Thính kéo ra, thản nhiên nói: "Thắt lưng của tôi có ổn hay không, chẳng phải em là người rõ nhất à?"
Khúc Kim Tích: "...."
Minh Ngọc Sênh qua đây tìm bọn họ định chỉ đạo diễn xuất: "...."
"Đạo diễn Minh." Mặt Khúc Kim Tích đỏ bừng như thiêu đốt, cô đứng phắt dậy, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui vào.
Thẩm Thính thì lại chẳng mảy may biến sắc.
Mặt Minh Ngọc Sênh không chút thay đổi liếc mắt nhìn Thẩm Thính một cái, không ngờ người này cũng có lúc không đứng đắn như vậy. Chẳng qua vì tư cách một đạo diễn vàng hiểu biết sâu rộng, ông ta vờ như có cái gì cũng không nghe thấy, ngồi xuống một bên, bắt đầu chỉ đạo diễn xuất.
Trước tiên là với Thẩm Thính: "Lúc này, Cố Tầm An chỉ là một người bình thường chưa tiếp xúc với bất cứ sự việc gì kỳ dị, đương nhiên đến lúc trông thấy cây trúc biến thành người thì cảm xúc phải dần tăng lên, từ căng thẳng, khiếp sợ, hoài nghi đến luống cuống, cuối cùng là cẩn thận dè dặt. Nhưng dù sao một cô gái mảnh mai ở nơi núi non hoang dã, là đàn ông thì đều nảy sinh sự thương xót."
...
Nói xong với Thẩm Thính thì quay qua Khúc Kim Tích: "Lúc này cô vừa mới tỉnh, không rõ tại sao bản thân đã chết đi rồi mà lại sống lại, càng không biết người đàn ông xuất hiện ở trước mặt này là ai. Có điều, hiện tại yêu lực của cô rất kém, hết sức suy yếu."
"Cô không tin tưởng Cố Tầm An, vì sự an toàn của chính mình, cô phải làm bộ khống chế được anh ta, khiến cho anh ta thành ra sợ cô, không dám phản bội. Ánh mắt của cô phải tràn ngập lạnh lùng vô tình..."
Giảng giải kỹ càng một lần xong thì chính thức bắt tay vào quay.
Cái mà nhân viên công tác mong đợi nhất chính là Khúc Kim Tích với Thẩm Thính diễn cảnh đối địch nhau, tình hình giữa hai người đã sớm lan truyền trong tổ quay, nhưng mà không có ai dám phát tán tin đồn ra bên ngoài. Bởi vậy mỗi ngày xem hai người diễn cảnh đối địch nhau đầy đặc sắc chính là thời khắc mà mọi người phấn khích nhất... Cảm giác như ăn cẩu lương một cách quang minh chính đại vậy, vẫn là cái kiểu lén lút ăn thì thích hơn kia.
Mạnh mẽ quyết đấu!
Máy quay bắt đầu
Cố Tầm An không ngờ mình chẳng qua chỉ về tảo mộ ông bà thôi, mà lại ngã được xuống vách núi, may mắn là ngoài trầy da một ít ra thì không bị trọng thương chỗ nào khác, có điều muốn dựa vào chính mình để leo lên lại quá khó khăn.
Mà di động lại bị hỏng do cú ngã nên không gọi điện thoại đi được, trong quá trình quan sát xung quanh phát hiện một cây trúc non ố vàng, đang ngồi xổm xem xét thì không cẩn thận nhổ luôn cả cái cây lên.
"..."
Anh ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị trồng cây trúc non vào lại trong đất một lần nữa, nhưng mà cây trúc trong tay chợt trở nên nóng rẫy, vung lên theo bản năng, một trận gió lớn xẹt qua làm anh nhắm tịt mắt lại.
Khi con người ta nhắm mắt thì thính giác sẽ tự động trở nên nhanh nhạy hơn, vì thế mà anh đã nghe được một tiếng thở đầy khổ sở.
Hai tay buông thõng bên người của Cố Tầm An nắm chặt lại, yết hầu bất giác nuốt nuốt, anh có thể khẳng định lúc ngã xuống đây thì nơi này chỉ có một người sống là mình.
Anh chậm rãi mở to mắt ra.
Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng một màn trước mắt vẫn làm cho da đầu anh tê rần lên, ngồi trên bùn đất ở khoảng cách hai mét so với anh là một phụ nữ.
Cô mặc sườn xám màu xanh nhạt, bên trên có từng mảng vết bẩn lớn, chỗ làn da mà phơi bày ra bên ngoài trắng mịn như tuyết. Tóc của cô rất dài, rối tung xõa trên mặt đất, cho dù có chút tán loạn, nhưng lại vẫn có thể thấy được chất tóc cực tốt, giống loại gấm vóc hảo hạng.
Vô cùng xinh đẹp, đẹp đến đáng kinh ngạc.
Cố Tầm An ý thức được rằng có lẽ chính mình đã gặp phải sự việc kỳ dị vượt qua cả phạm trù khoa học.
Người phụ nữ ở trước mặt này chắc không phải là... Quỷ đấy chứ?
Không đúng... Anh nhớ tới trúc non nóng rẫy vừa rồi, chẳng lẽ là yêu quái? Trúc yêu?
Theo lý thì Cố Tầm An hẳn phải sợ lắm, vậy nhưng có thể nhìn bộ dạng cô gái kia mà lại không sinh ra cảm giác sợ hãi. Còn cái vết bẩn sẫm màu trên sườn xám, trực giác mách bảo anh đó là vết máu, lại liên tưởng đến trúc non ố vàng… Anh cho ra một cái kết luận: Con trúc yêu này hẳn là đã bị thương rồi.
Đúng lúc anh tính chủ động bắt chuyện thì bỗng nhiên người phụ nữ kia ngẩng đầu dậy, đôi mắt đen kịt nhìn qua đây, ánh mắt lạnh tanh, giống như trộn lẫn mảnh băng đá vỡ vụn, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Cố Tầm An trông thấy thế thì da đầu run lên, nhịn không được mà lui về phía sau từng bước, thử lên tiếng: "Xin chào, tôi tên là Cố Tầm An, chẳng may bị ngã xuống đây rồi lại bất cẩn nhổ cô lên. Chứ tôi không biết cô đang ngủ ở chỗ này, thật sự là không hay cho lắm..."
Trúc Sơ Tâm đứng dậy, lạnh lùng cắt ngang lời anh: "Lục Ngôn An đang ở đâu?"
"A...?" Cố Tầm An không hiểu gì: "Tôi không biết ai là Lục Ngôn An cả."
"Còn không nói thật ta sẽ giết ngươi." Cô phất tay thật mạnh, phía sau xuất hiện một cây gậy trúc uốn cong xuống, phần đỉnh trở nên bén nhọn trong nháy mắt, hướng thẳng tới Cố Tầm An.
"Tôi thật sự không biết Lục Ngôn An mà!" Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương Cố Tầm An.
Trúc Sơ Tâm theo dõi ánh mắt anh, tựa hồ phán định tính chân thật của lời nói kia, cuối cùng phá hủy đầu trúc nhọn đi, bóp hai má Cố Tầm An, đút một thứ vào trong miệng anh.
"Từ giờ trở đi mạng của ngươi chính là của ta, nếu dám có gan phản bội thì kết cục sẽ giống như trúc này." Răng rắc một tiếng, gậy trúc phía sau đã vỡ thành từng đoạn một.
Cố Tầm An nín thở, hai gò má bị bóp đến đau nhức. Anh không biết trúc yêu này đã cho mình ăn cái gì, đại khái là nguyên nhân tổn hại đến tâm lý, thấy bụng có hơi đau.
Quả nhiên yêu quái cũng không phải người tốt gì.
Ý niệm trong đầu mới chợt lóe lên thì người trước mặt như mềm nhũn ra, vừa rồi gương mặt vô cảm của nữ yêu còn sát khí ngút trời thì giờ đây đã nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Cố Tầm An ôm lấy cô theo bản năng.
...
"Cắt!"
Minh Ngọc Sênh cầm lấy loa: "Tốt lắm, lại một lần nữa nào."
Khúc Kim Tích ở trong lòng Thẩm Thính mở to mắt, chợt muốn tránh đi thì lại phát hiện bàn tay ở trên lưng cô không chịu buông ra.
Tưởng tượng đến chung quanh còn có nhiều người như vậy nhìn thấy, mặt cô lập tức đỏ hồng đến mức có thể nhỏ ra máu, thấp giọng nói: "Anh làm gì thế!"
Đậu xanh, lão nam nhân này bị phát bệnh thần kinh gì rồi ư?
"Lúc nãy bóp mặt tôi, bóp có thích không?" Nếu nhìn kỹ, có thể thấy hai gò má của Thẩm Thính phiếm hồng... Đúng là dấu vết Khúc Kim Tích vừa để lại.
"Trước kia anh cũng thường xuyên nhéo tôi, tôi làm một lần thì có sao? Đồ hẹp hòi!" Vẫn là mượn cảm xúc diễn còn bên trong người, Khúc Kim Tích lý sự.
Ánh mắt của Thẩm Thính biến đổi thâm sâu: "Nhắc lại lần nữa xem."
Khúc Kim Tích: "..."
"..." Minh Ngọc Sênh lại lấy loa lần thứ hai: "Mỗi người vào vị trí của mình đi, chuẩn bị bắt đầu."
Khúc Kim Tích cuống quít đẩy Thẩm Thính ra, may thay ông già đã buông lỏng cô, không dám nhìn biểu cảm của nhân viên công tác, cô vội vàng về nằm tại chỗ cũ, quay lại.
...
Nhân viên công tác rất mau đã ngưỡng mộ rồi được chưa nào, người đàn ông vừa mới ngang nhiên ôm Khúc Kim Tích không buông thật sự là Thẩm Thính ư!
Các cô có cảm giác chính mình đã hứng chịu ngàn vạn lần bạo kích.
Đám người tán gẫu riêng đang không ngừng truyền tin tức:
"Bây giờ mà còn có người kêu Khúc Kim Tích đơn phương á?! Rõ ràng là Thẩm Thính không buông nha."
"Hôm nay bị nhồi cẩu lương no nê luôn."
"Nam thần tượng của tôi như vừa rơi từ trên mây xuống, nhìn thái độ anh ấy đối với Khúc Kim Tích, lúc tiếp đất càng tức giận."
"Thành thực mà nói thì hình ảnh Thẩm Thính ôm Khúc Kim Tích không buông rất rất ngọt, muốn bọn họ kết hôn tại chỗ luôn quá!"
Buổi tối trở lại khách sạn sau khi kết thúc công việc, Khúc Kim Tích suy nghĩ một mạch xem có muốn nói cho Thẩm Thính hay không, Giang Lưu đi tìm hiểu chuyện của cô, nhưng mà vừa tưởng tượng đến Giang Lưu, cô sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới đối phương đưa ra ý kiến về việc bổ dương khí.
Lời nói vừa đến miệng cũng nuốt trở vào.
Không ngờ Thẩm Thính lại chủ động nhắc tới: "Giang đại sư tìm em à?"
"..." Khúc Kim Tích thông minh nên hỏi ngược lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
Thẩm Thính nhìn cô một cái: "Nhân tiện thì hỏi thôi."
Sau đó cầm áo ngủ đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Nhất định anh sẽ không vô duyên vô cớ đi hỏi như vậy, chẳng lẽ Giang Lưu cũng tìm tới anh sao?
Khúc Kim Tích ngó qua ngó lại, nhắm đến cái áo khoác Thẩm Thính để ở trên ghế sô pha.
Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô liền rón ra rón rén đến gần sô pha, cầm áo khoác của người đàn ông kia lên, lần sờ trong túi áo, lấy ra chiếc điện thoại màu đen.
Bật sáng màn hình mới phát hiện hình nền điện thoại của Thẩm Thính là bé gấu trúc cầm bình sữa bú, mà bối cảnh vốn là phòng ngủ lại biến thành phim hoạt hình.
"...?"
Trong đầu tưởng tượng ra cảnh Thẩm Thính nghiêm túc chỉnh sửa tấm ảnh này, cả người Khúc Kim Tích đều thấy không được thoải mái.
Cố Tầm An không biết quá khứ của Trúc Sơ Tâm, mới ban đầu còn sợ cô, nhưng càng về sau lại càng vì Trúc Sơ Tâm mà đau lòng, cuối cùng vì yêu thương cô mà âm thầm hy sinh.
Biết được Trúc Sơ Tâm muốn tìm Lục Ngôn An chuyển thế, anh cũng giúp cô, kết quả phát hiện người Trúc Sơ Tâm muốn tìm lại là bạn trai của em gái mình, Lục Ngôn.
Sau trăm năm, cái tên Lục Ngôn An đã biến thành Lục Ngôn, một người cảnh sát hình sự chính trực lương thiện.
Cho nên ở trong phim Túc Hướng Địch đóng hai vai, một vai là tra nam Lục Ngôn An thời kỳ dân quốc, còn một là cảnh sát hình sự Lục Ngôn vào hoàn cảnh hiện đại.
Cố Tầm An không ngăn cản được Trúc Sơ Tâm báo thù, lại càng không thể trơ mắt nhìn cô giết Lục Ngôn, anh không khống chế nổi cục diện nên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vậy, giữa Thẩm Thính với Túc Hướng Địch có không hề ít cảnh đối địch nhau, phân cảnh lúc này bọn họ đang quay chính là khi Cố Tầm An mượn danh nghĩa của em gái đến cục cảnh sát tìm Lục Ngôn, suy xét xem Lục Ngôn là hạng người gì rồi từ đó thuật lại cho Trúc Sơ Tâm. Tuy rằng Lục Ngôn An mà cô muốn tìm có diện mạo giống Lục Ngôn như đúc, nhưng người cảnh sát hình sự chính trực lương thiện với kẻ bạc tình bạc nghĩa Lục Ngôn An lại là hai loại người khác nhau.
Tổng cộng phải quay đến lần thứ ba, Minh Ngọc Sênh mới hài lòng.
"Cám ơn thầy Thẩm." Túc Hướng Địch có chút ngại ngùng, trong ba lần quay, hai lần là do trong cảm xúc của anh ta xuất hiện vấn đề, Thẩm Thính thực sự đã châm chước, cho anh ta đủ không gian.
Tuy rằng ngoài đời tư, anh ta với Thẩm Thính không thân quen, nhưng lúc đóng phim Thẩm Thính rất chiếu cố bạn diễn đóng cùng mình, bất luận là đối diện với diễn viên nổi tiếng hay không nổi.
"Không cần khách sáo."
Sau khi trao đổi đơn giản, Thẩm Thính chú ý đến bóng dáng vội vàng của Cổ Nhạc Nhạc giữa đám người. Anh cau mày vượt qua đám đông, chặn Cổ Nhạc Nhạc lại, không thấy bóng hình quen thuộc ở bên cạnh cô ấy thì hỏi: "Cô ấy đâu?"
Đương nhiên Cổ Nhạc Nhạc biết người tổng giám đốc Thẩm hỏi chính là ai. Cô ấy sợ tái cả mặt, không nghĩ ông chủ lớn sẽ trực tiếp xuất hiện ở trước mặt mình, lắp bắp trả lời: "Đi, đi toilet."
Cô ấy không dám nói ra là chẳng thấy bóng dáng Tích Tích đâu, gọi điện thoại không nghe máy, trong toilet không có ai, phòng hoá trang cũng đã tìm qua nhưng vẫn không thấy, cô ấy sắp phát điên lên rồi.
Trợ lý mà không biết nghệ sĩ nhà mình đi đâu, đây là tại cô ấy không làm tròn chức trách, ngộ nhỡ tổng giám đốc Thẩm nổi giận, mách với dì thì cô ấy xong đời là cái chắc.
Thẩm Thính nhìn cô ấy một cái rồi thu hồi tầm mắt, Cổ Nhạc Nhạc khẩn trương hướng ánh nhìn sang bên cạnh, hướng qua hướng lại thì bỗng nhiên nhìn xéo thấy Khúc Kim Tích xuất hiện giữa đám người.
Cổ Nhạc Nhạc vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: "Tích Tích, chị đi đâu đấy, dọa chết em rồi."
"Thực xin lỗi, chị vừa đi ra ngoài một lát." Khúc Kim Tích đáp. "Đến lượt chị rồi sao?"
"Không đâu, vẫn còn phải chờ." Cổ Nhạc Nhạc đi phía trước chỉ chỉ, nhút nhát nói: "Vừa rồi tổng giám đốc Thẩm còn hỏi tới chị, em chỉ cần thấy ánh mắt của anh ta một cái là đã hoảng rồi."
Dứt lời, cô ấy phát hiện biểu cảm của nghệ sĩ nhà mình trở nên đặc biệt kỳ quái.
"Tích Tích, chị làm sao vậy?"
Khúc Kim Tích yên lặng lắc đầu.
Cô đang suy nghĩ một vấn đề hết sức nghiêm túc, là về việc bổ sung dương khí cho Thẩm Thính, cô nên dùng phương pháp gì mới thích hợp để bổ dương khí đây?
Nếu không thì vẫn nên quên đi.
"Nãy giờ cứ lơ đễng, đang suy nghĩ cái gì?" Khi nãy lúc diễn cùng Thẩm Thính, ông già này vô cùng nhạy bén nên đã nhận thấy được sự mất tập trung của người trước mặt.
"Thắt lưng của anh còn ổn không?" Khúc Kim Tích buột miệng.
Thẩm Thính: "..."
Nhận ra lời nói của chính mình có ý gì gì đó, Khúc Kim Tích cuống quít cố cứu vãn: "Ý tôi là lúc anh quay cảnh lăn xuống núi ở trong lều phông xanh, liệu có phải thắt lưng của anh đã bị thương rồi không?"
Khóe miệng Thẩm Thính kéo ra, thản nhiên nói: "Thắt lưng của tôi có ổn hay không, chẳng phải em là người rõ nhất à?"
Khúc Kim Tích: "...."
Minh Ngọc Sênh qua đây tìm bọn họ định chỉ đạo diễn xuất: "...."
"Đạo diễn Minh." Mặt Khúc Kim Tích đỏ bừng như thiêu đốt, cô đứng phắt dậy, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui vào.
Thẩm Thính thì lại chẳng mảy may biến sắc.
Mặt Minh Ngọc Sênh không chút thay đổi liếc mắt nhìn Thẩm Thính một cái, không ngờ người này cũng có lúc không đứng đắn như vậy. Chẳng qua vì tư cách một đạo diễn vàng hiểu biết sâu rộng, ông ta vờ như có cái gì cũng không nghe thấy, ngồi xuống một bên, bắt đầu chỉ đạo diễn xuất.
Trước tiên là với Thẩm Thính: "Lúc này, Cố Tầm An chỉ là một người bình thường chưa tiếp xúc với bất cứ sự việc gì kỳ dị, đương nhiên đến lúc trông thấy cây trúc biến thành người thì cảm xúc phải dần tăng lên, từ căng thẳng, khiếp sợ, hoài nghi đến luống cuống, cuối cùng là cẩn thận dè dặt. Nhưng dù sao một cô gái mảnh mai ở nơi núi non hoang dã, là đàn ông thì đều nảy sinh sự thương xót."
...
Nói xong với Thẩm Thính thì quay qua Khúc Kim Tích: "Lúc này cô vừa mới tỉnh, không rõ tại sao bản thân đã chết đi rồi mà lại sống lại, càng không biết người đàn ông xuất hiện ở trước mặt này là ai. Có điều, hiện tại yêu lực của cô rất kém, hết sức suy yếu."
"Cô không tin tưởng Cố Tầm An, vì sự an toàn của chính mình, cô phải làm bộ khống chế được anh ta, khiến cho anh ta thành ra sợ cô, không dám phản bội. Ánh mắt của cô phải tràn ngập lạnh lùng vô tình..."
Giảng giải kỹ càng một lần xong thì chính thức bắt tay vào quay.
Cái mà nhân viên công tác mong đợi nhất chính là Khúc Kim Tích với Thẩm Thính diễn cảnh đối địch nhau, tình hình giữa hai người đã sớm lan truyền trong tổ quay, nhưng mà không có ai dám phát tán tin đồn ra bên ngoài. Bởi vậy mỗi ngày xem hai người diễn cảnh đối địch nhau đầy đặc sắc chính là thời khắc mà mọi người phấn khích nhất... Cảm giác như ăn cẩu lương một cách quang minh chính đại vậy, vẫn là cái kiểu lén lút ăn thì thích hơn kia.
Mạnh mẽ quyết đấu!
Máy quay bắt đầu
Cố Tầm An không ngờ mình chẳng qua chỉ về tảo mộ ông bà thôi, mà lại ngã được xuống vách núi, may mắn là ngoài trầy da một ít ra thì không bị trọng thương chỗ nào khác, có điều muốn dựa vào chính mình để leo lên lại quá khó khăn.
Mà di động lại bị hỏng do cú ngã nên không gọi điện thoại đi được, trong quá trình quan sát xung quanh phát hiện một cây trúc non ố vàng, đang ngồi xổm xem xét thì không cẩn thận nhổ luôn cả cái cây lên.
"..."
Anh ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị trồng cây trúc non vào lại trong đất một lần nữa, nhưng mà cây trúc trong tay chợt trở nên nóng rẫy, vung lên theo bản năng, một trận gió lớn xẹt qua làm anh nhắm tịt mắt lại.
Khi con người ta nhắm mắt thì thính giác sẽ tự động trở nên nhanh nhạy hơn, vì thế mà anh đã nghe được một tiếng thở đầy khổ sở.
Hai tay buông thõng bên người của Cố Tầm An nắm chặt lại, yết hầu bất giác nuốt nuốt, anh có thể khẳng định lúc ngã xuống đây thì nơi này chỉ có một người sống là mình.
Anh chậm rãi mở to mắt ra.
Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng một màn trước mắt vẫn làm cho da đầu anh tê rần lên, ngồi trên bùn đất ở khoảng cách hai mét so với anh là một phụ nữ.
Cô mặc sườn xám màu xanh nhạt, bên trên có từng mảng vết bẩn lớn, chỗ làn da mà phơi bày ra bên ngoài trắng mịn như tuyết. Tóc của cô rất dài, rối tung xõa trên mặt đất, cho dù có chút tán loạn, nhưng lại vẫn có thể thấy được chất tóc cực tốt, giống loại gấm vóc hảo hạng.
Vô cùng xinh đẹp, đẹp đến đáng kinh ngạc.
Cố Tầm An ý thức được rằng có lẽ chính mình đã gặp phải sự việc kỳ dị vượt qua cả phạm trù khoa học.
Người phụ nữ ở trước mặt này chắc không phải là... Quỷ đấy chứ?
Không đúng... Anh nhớ tới trúc non nóng rẫy vừa rồi, chẳng lẽ là yêu quái? Trúc yêu?
Theo lý thì Cố Tầm An hẳn phải sợ lắm, vậy nhưng có thể nhìn bộ dạng cô gái kia mà lại không sinh ra cảm giác sợ hãi. Còn cái vết bẩn sẫm màu trên sườn xám, trực giác mách bảo anh đó là vết máu, lại liên tưởng đến trúc non ố vàng… Anh cho ra một cái kết luận: Con trúc yêu này hẳn là đã bị thương rồi.
Đúng lúc anh tính chủ động bắt chuyện thì bỗng nhiên người phụ nữ kia ngẩng đầu dậy, đôi mắt đen kịt nhìn qua đây, ánh mắt lạnh tanh, giống như trộn lẫn mảnh băng đá vỡ vụn, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Cố Tầm An trông thấy thế thì da đầu run lên, nhịn không được mà lui về phía sau từng bước, thử lên tiếng: "Xin chào, tôi tên là Cố Tầm An, chẳng may bị ngã xuống đây rồi lại bất cẩn nhổ cô lên. Chứ tôi không biết cô đang ngủ ở chỗ này, thật sự là không hay cho lắm..."
Trúc Sơ Tâm đứng dậy, lạnh lùng cắt ngang lời anh: "Lục Ngôn An đang ở đâu?"
"A...?" Cố Tầm An không hiểu gì: "Tôi không biết ai là Lục Ngôn An cả."
"Còn không nói thật ta sẽ giết ngươi." Cô phất tay thật mạnh, phía sau xuất hiện một cây gậy trúc uốn cong xuống, phần đỉnh trở nên bén nhọn trong nháy mắt, hướng thẳng tới Cố Tầm An.
"Tôi thật sự không biết Lục Ngôn An mà!" Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương Cố Tầm An.
Trúc Sơ Tâm theo dõi ánh mắt anh, tựa hồ phán định tính chân thật của lời nói kia, cuối cùng phá hủy đầu trúc nhọn đi, bóp hai má Cố Tầm An, đút một thứ vào trong miệng anh.
"Từ giờ trở đi mạng của ngươi chính là của ta, nếu dám có gan phản bội thì kết cục sẽ giống như trúc này." Răng rắc một tiếng, gậy trúc phía sau đã vỡ thành từng đoạn một.
Cố Tầm An nín thở, hai gò má bị bóp đến đau nhức. Anh không biết trúc yêu này đã cho mình ăn cái gì, đại khái là nguyên nhân tổn hại đến tâm lý, thấy bụng có hơi đau.
Quả nhiên yêu quái cũng không phải người tốt gì.
Ý niệm trong đầu mới chợt lóe lên thì người trước mặt như mềm nhũn ra, vừa rồi gương mặt vô cảm của nữ yêu còn sát khí ngút trời thì giờ đây đã nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Cố Tầm An ôm lấy cô theo bản năng.
...
"Cắt!"
Minh Ngọc Sênh cầm lấy loa: "Tốt lắm, lại một lần nữa nào."
Khúc Kim Tích ở trong lòng Thẩm Thính mở to mắt, chợt muốn tránh đi thì lại phát hiện bàn tay ở trên lưng cô không chịu buông ra.
Tưởng tượng đến chung quanh còn có nhiều người như vậy nhìn thấy, mặt cô lập tức đỏ hồng đến mức có thể nhỏ ra máu, thấp giọng nói: "Anh làm gì thế!"
Đậu xanh, lão nam nhân này bị phát bệnh thần kinh gì rồi ư?
"Lúc nãy bóp mặt tôi, bóp có thích không?" Nếu nhìn kỹ, có thể thấy hai gò má của Thẩm Thính phiếm hồng... Đúng là dấu vết Khúc Kim Tích vừa để lại.
"Trước kia anh cũng thường xuyên nhéo tôi, tôi làm một lần thì có sao? Đồ hẹp hòi!" Vẫn là mượn cảm xúc diễn còn bên trong người, Khúc Kim Tích lý sự.
Ánh mắt của Thẩm Thính biến đổi thâm sâu: "Nhắc lại lần nữa xem."
Khúc Kim Tích: "..."
"..." Minh Ngọc Sênh lại lấy loa lần thứ hai: "Mỗi người vào vị trí của mình đi, chuẩn bị bắt đầu."
Khúc Kim Tích cuống quít đẩy Thẩm Thính ra, may thay ông già đã buông lỏng cô, không dám nhìn biểu cảm của nhân viên công tác, cô vội vàng về nằm tại chỗ cũ, quay lại.
...
Nhân viên công tác rất mau đã ngưỡng mộ rồi được chưa nào, người đàn ông vừa mới ngang nhiên ôm Khúc Kim Tích không buông thật sự là Thẩm Thính ư!
Các cô có cảm giác chính mình đã hứng chịu ngàn vạn lần bạo kích.
Đám người tán gẫu riêng đang không ngừng truyền tin tức:
"Bây giờ mà còn có người kêu Khúc Kim Tích đơn phương á?! Rõ ràng là Thẩm Thính không buông nha."
"Hôm nay bị nhồi cẩu lương no nê luôn."
"Nam thần tượng của tôi như vừa rơi từ trên mây xuống, nhìn thái độ anh ấy đối với Khúc Kim Tích, lúc tiếp đất càng tức giận."
"Thành thực mà nói thì hình ảnh Thẩm Thính ôm Khúc Kim Tích không buông rất rất ngọt, muốn bọn họ kết hôn tại chỗ luôn quá!"
Buổi tối trở lại khách sạn sau khi kết thúc công việc, Khúc Kim Tích suy nghĩ một mạch xem có muốn nói cho Thẩm Thính hay không, Giang Lưu đi tìm hiểu chuyện của cô, nhưng mà vừa tưởng tượng đến Giang Lưu, cô sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới đối phương đưa ra ý kiến về việc bổ dương khí.
Lời nói vừa đến miệng cũng nuốt trở vào.
Không ngờ Thẩm Thính lại chủ động nhắc tới: "Giang đại sư tìm em à?"
"..." Khúc Kim Tích thông minh nên hỏi ngược lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
Thẩm Thính nhìn cô một cái: "Nhân tiện thì hỏi thôi."
Sau đó cầm áo ngủ đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Nhất định anh sẽ không vô duyên vô cớ đi hỏi như vậy, chẳng lẽ Giang Lưu cũng tìm tới anh sao?
Khúc Kim Tích ngó qua ngó lại, nhắm đến cái áo khoác Thẩm Thính để ở trên ghế sô pha.
Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô liền rón ra rón rén đến gần sô pha, cầm áo khoác của người đàn ông kia lên, lần sờ trong túi áo, lấy ra chiếc điện thoại màu đen.
Bật sáng màn hình mới phát hiện hình nền điện thoại của Thẩm Thính là bé gấu trúc cầm bình sữa bú, mà bối cảnh vốn là phòng ngủ lại biến thành phim hoạt hình.
"...?"
Trong đầu tưởng tượng ra cảnh Thẩm Thính nghiêm túc chỉnh sửa tấm ảnh này, cả người Khúc Kim Tích đều thấy không được thoải mái.