Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 76
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn cứ thế mà đi, Tố Dĩ đuổi theo hai bước, muốn gọi hắn, nhưng mà nước mắt che kín miệng, nàng kêu không ra tiếng.
Gió tây bắc thốc lên mặt lạnh đến thấu xương, mùng một tết giữa con hẻm, nền gạch xanh ánh lên câu đối xuân, tang thương cùng diễm lệ đan vào nhau, nhìn mà khiến lòng người rung động. Chốc chốc đôi ba đứa trẻ từ trong nhà nhảy ra, lớn tiếng cười đùa, vui vẻ tựa như đang trong một thế giới khác. Nàng lẳng lặng nhìn, tay chân tê cóng.
“Vạn Tuế Gia… ngài đi chậm một chút.” Nàng dõi theo bóng lưng khuất dần thều thào, “Nô tỳ chỉ là không muốn mất đi, cho nên ngay cả dũng khí nắm giữ cũng không có. Ngài không hiểu, ngài vẫn không hiểu được nô tỳ.”
Nàng mười ba tuổi tiến cung, việc thông hiểu không nhiều lắm. Bản thân vốn ngây ngây ngốc ngốc, thẳng đến khi vị sư phụ mình toàn tâm ỷ lại đột nhiên mất đi, nàng mới ý thức được nơi đó đáng sợ nhường nào. Hành tẩu trong cung, có ngày nào mà không phải đi trên lưỡi đao? Nàng cẩn thận làm việc, ở Thượng Nghi Cục lăn lộn bảy năm, mắt thấy có thể thoát khỏi bể khổ, lại bước càng sâu vào trong vũng bùn. Nàng chỉ muốn tranh thủ nhiều thêm chút, tính toán vì tương lai của mình, điều này có gì là sai? Nàng không có bối cảnh không có chỗ dựa, nếu thánh quyến không còn, thâm cung tịch mịch, nàng dựa vào cái gì mà sống sót? Tần phi bậc thấp sống qua ngày như thế nào, nàng từng nghe Quắc Quắc Nhi nói. Ăn cơm ôi, mặc vải mục, sống không bằng cả dân chúng bình thường. Bởi vì cô không tiền không quyền, không có năng lực hối lộ những đầu bếp xấu bụng cùng đám thái giám giỏi ‘liệu cơm gắp mắm’ kia của Kính Sự Phòng, người ta lại càng có lý do cắt xén cô. Tiền tiêu hàng tháng không đủ xài ư? Thắt gút dây nhờ người bán đến tiệm đồ cũ ở phố Lưu Ly Hán đi! Loại sự tình này không nói tiền triều, triều này đời này đã có.
Nàng nâng tay lau nước mắt, hắn dầu gì cũng là Hoàng đế, không bỏ xuống được tư thế cao ngạo của hắn. Nhìn chỗ táo đỏ lăn lông lốc đầy đất, lòng nàng đau khôn xiết. Hắn không quen biểu đạt, nhưng hắn là một người chân thành. Biết nàng thích ăn táo đỏ, một Hoàng đế, có thể đụm một bọc trái cây đi thật xa như này, đây là thâm tình khiến người khác cảm kích nhường nào chứ! Nàng nhớ kỹ ân huệ của hắn, mặc kệ tương lai thế nào, cả đời nàng đều nhớ kỹ hắn.
Nàng nhặt lên từng quả từng quả cất vào trong khăn tay, vén vạt áo lên xoa xoa, cắn một ngụm giòn tan. Nếm được vị ngọt mà bắt đầu khổ sở, hắn đi rồi, có thể sẽ không bao giờ để ý tới nàng nữa.
“Đại nữu.” Trên cửa hông có người gọi nàng, là mẫu thân. Nàng không quay đầu lại, chỉ thưa một tiếng.
Tố phu nhân vịn cánh tay nha đầu đi ra, trái phải không phát hiện người, hỏi, “Tiểu Công gia đi rồi à?”
Nàng đáp phải, “Ngài ấy có công vụ, về nha môn trước rồi.”
Khuê nữ có tâm sự đâu gạt được mẫu thân, Tố phu nhân thấy mắt nàng đỏ, lòng chùng xuống, “Sao thế? Giận dỗi rồi hả? Mùng một khóc, sẽ xui cả năm đấy.” Lau mặt cho nàng nói, “Đừng khóc, có chuyện gì khó, nói cho ngạch niết biết, chúng ta cùng nghĩ biện pháp.”
Biện pháp này bất kể là ai cũng không nghĩ ra được, nàng cũng đã có chút vô vọng rồi, cúi đầu nói, “Ngạch niết và a mã mấy năm nay có khỏe không? Bên ngoài đàn ông đều thê thiếp thành đàn, a mã chỉ có một mình mẹ, con ước gì sau này cũng được giống như mẹ, chút ý niệm này phải chăng quá phận ư?”
“Là tiểu Công gia nói cái gì đó phải không? Ban đầu thề son sắt không nạp thiếp, muốn nâng con lên làm chính thất, sao vừa xoay chân đã thay đổi rồi?” Tố phu nhân cau mày nói, “Nói không giữ lời, đúng là nhìn lầm hắn rồi.”
Tố Dĩ lau mắt lắc đầu, “Không phải, không liên quan đến tiểu Công gia.” Đi tới dìu mẫu thân vào cửa hông, đuổi nha hoàn đi rồi mới do dự nói, “Ngạch niết, con có chuyện muốn tâm sự với mẹ.”
Tố phu nhân cẩn thận đánh giá nàng, “Vừa rồi có ai tới? Ngoài tiểu Công gia còn có người khác?”
Nàng đỏ mặt, gật gật đầu, “Ngạch niết, con thích người không nên thích, hiện tại không biết làm sao. Hắn đến đây, không nói hai câu nói liền cãi vã. Con biết hắn cũng khó xử, con không muốn ép buộc hắn, nhưng hắn không thể hiểu con.”
“Chuyện này thì có là gì!” Tố phu nhân thở dài, “Mẹ không biết con nói đến ai, dầu gì con là người đã có hôn ước, nếu bản thân cũng đã nói là không nên thích, hiểu được điều này là dễ rồi. Kết thúc đi, đừng dây dưa dài dòng. Mẹ là người làm mẹ, ai khiến con gái mẹ khóc mẹ đã không ưa nổi kẻ đó, mặc xác hắn là thiên binh thiên tướng ở đâu! Mẹ cũng không nói nhiều nữa, tuổi con không còn nhỏ, không giống với Nhị nữu, con không hề có gập ghềnh không xuôi, quản lý nhà cửa cũng không cần mẹ lo lắng. Tiểu Công gia mẹ không thâm giao, rốt cuộc là loại người gì mẹ cũng không nói được, nhưng nhìn mặt mũi là người có đốt đèn lồng cũng khó tìm. Đây là chuyện của cả đời con, trong lòng đã có người khác, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu. Hơn nữa ý chỉ của Lão Phật Gia đã ban xuống, cũng không cho phép con đổi ý. Theo mẹ thấy, thức thời liền dằn lòng lại, một lòng một dạ theo tiểu Công gia đi, là tạo hóa của con đó.”
Người làm trưởng bối đều nghĩ biện pháp này, bởi vì căn bản không có lựa chọn khác, chẳng lẽ lại đi cổ xuý nàng qua lại với người khác, chuốc họa cho gia đình sao? Bọn họ là xuất thân tôi tớ, luận địa vị còn không bằng quần thần người Hán. Trong cung một đạo ý chỉ ban xuống, cho dù muốn sao trảm cả nhà hắn, bọn họ cũng chỉ có thể thong dong mà đi chết.
Nguồn truyện: mac thieny blog.wordpress.com
Tố Dĩ chẳng biết làm sao, vừa hối hận đã nói cho mẫu thân khiến bà lo lắng, liền đáp, “Lời mẹ nói con nhớ rồi, giờ không còn sớm nữa, bảo đại ca đóng xe đưa con hồi cung đi, đừng để quá giờ khóa cửa cung, ngày mai con lại bị trách phạt.”
Lời vừa dứt, gã sai vặt canh cửa đã tiến vào thông bẩm, nói trong cung phái người đến đón đại tiểu thư rồi. Tố Dĩ ngó ra ngoài, nói vậy Hoàng đế phẩy tay áo bỏ đi rồi nghĩ lại sợ nàng lấp liếm ở nhà không chịu tiến cung, bèn phái người đến áp giải nàng đây mà. Nàng thi lễ với Tố phu nhân, “Ngạch niết, vậy con trở về đây.” Đoạn chỉ chỉ về hướng tây sương phòng, “Nhị nữu như vậy không nên, tốt xấu khuyên muội ấy ra ngoài đi dạo một chút. Cứ ru rú trong nhà không gặp ai như vậy, sau này làm sao đây….!”
Tố phu nhân gọi nha đầu gói ít đồ ăn vặt cho nàng, vừa nói, “Tật chân của nó uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy tốt, tự mình nản lòng, ai khuyên cũng không được. Bây giờ lại biết con chỉ hôn, trong lòng khẳng định càng tủi thân. A mã con lần trước có nói, điệu bộ đó của nó, sau này gả cho người ta e là không dễ, để ở nhà nuôi cả đời cũng không có gì. Nếu trong đám tá điền làm công có người thích hợp, chọn một đứa đánh cái tiếng là kén rể, rồi cấp cho chúng nó ít đất đai bên ngoài cũng là có thể… con cứ kệ nó đi, mỗi người đều quý trọng hạnh phúc của riêng mình là được.”
Tố Dĩ nghe vậy trong lòng chán nản, trước khi đi nhìn về chái nhà phía tây, bức tường xám ngói xanh kia như một nhà giam, khóa chặt trái tim em gái của nàng. Nàng cũng không thể nói gì hơn, tính tình Tố Tịnh ngày một cổ quái, nàng rời nhà bảy năm trở về, biết rõ nàng nán lại không hơn hai canh giờ là phải đi, con bé ngay cả mặt mũi cũng không lộ, lòng dạ thật ngoan cường. Muốn đi chào tạm biệt nó, lại sợ chọc cho nó đập đồ này nọ, cuối cùng vẫn là thôi.
Ngạch niết ca ca chị dâu trong nhà đưa ra cửa, cỗ xe ngựa màu xanh dừng dưới bậc thềm, thái giám đánh xe cúi chào gọi một tiếng cô cô, “Mời cô cô lên xe, đến giờ hồi cung rồi.”
Trong lòng nàng sinh ra thương cảm xa nhà, xoay người véo mặt các cháu trai, “Phải nghe lời mẹ và bà nội đó, lần sau cô cô về sẽ làm Ông già thỏ cho các cháu nhé.”
* Ông già thỏ: (Thố nhi gia 兔兒爺) là đồ chơi truyền thống trong dân gian Bắc Kinh, sớm nhất bắt nguồn từ búp bê đất sét nặn hình thỏ ngọc dùng để cúng trăng vào cuối thời Minh. Đến thời Thanh dần chuyển biến thành đồ chơi của trẻ con.
Hai đứa bé bập bẹ thưa vâng, lễ phép cúi đầu nói, “Chúng cháu nhớ kỹ, xin cô cô yên tâm.”
Tố Dĩ cười lên xe, vén màn che vẫy tay, “Mọi người trở vào đi, trong nhà có chuyện gì thì đánh thư vào cung cho con, con đi chuyến này không biết có phải đợi thêm ba năm nữa không!”
Lại nói thêm vài câu, rốt cuộc ngừng nói, thái giám quất roi, kiệu xe chạy thẳng về trước. Xe này không quá hoa mỹ, càng xe gác trên lưng con la, la bước một bước xe lắc một hồi. Tròng trành nghiêng ngả, lắc đến khiến đầu óc quay cuồng.
Lúc ở một mình Tố Dĩ thường hay suy nghĩ miên man, cân nhắc kỹ lưỡng, lời ngạch niết nói không sai, nếu gả cho tiểu Công gia, phần tình cảm của nàng và Hoàng đế nên đặt xuống, nếu không đối với người ta rất không công bằng. Vừa rồi lời kia của Vạn Tuế Gia thật tổn thương lòng người mà, bảo nàng gả cho tiểu Công gia đi, chẳng có chút dáng vẻ nào là lưu luyến, có thể là hắn không muốn nói, cũng thật sự cảm thấy khó giải quyết. Nếu đã đến nước này, tiếp tục quấn quýt si mê cũng không có ý nghĩa. Nàng còn cần thể diện nữa, trên đời không có đạo lý đàn ông vẫy tay là phụ nữ phải bò xin quỳ cầu quấn quít không buông, nếu quả thật như vậy nàng sẽ chẳng còn giá trị gì. Có lẽ nên dừng tại đây, hai bên không mắc nợ mới là tốt nhất. Óc nàng dính bùn mới nghĩ ở bên Hoàng đế sẽ có kết quả, kết quả thế nào còn phải nói sao! Nàng thỏa hiệp rồi, tấn một chức vị ưng ý, trở thành một thành viên trong hậu cung của hắn, được sủng ái lâu thì mười năm ngắn thì mấy tháng của hắn. Sau đó dần dần chán, dần dần xa, phát hiện ra đến cùng chỉ có thế mà thôi, vậy nàng chẳng phải là ngay cả tôn nghiêm làm người cũng không có sao!
Đang suy nghĩ, xe bỗng ngừng, tưởng là người đông xe không dễ đi. Nàng nơi này đang rối bời, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Ai ngờ màn xe bị người vén lên, liếc mắt một cái, thì ra là Vạn Tuế Gia chặn xe giữa đường. Nàng ngẩn ra, vội thẳng lưng lên. Nhớ lại quyết định mới ra ban nãy, cắn chặt môi không mở miệng.
Hoàng đế liếc nàng một cái, cau mày. Người rõ là đi rồi, tâm còn lưu lại. Đây là lần đầu tiên cãi nhau với nàng, cho dù có bị nàng mắng nhiếc, nghiêm túc mà nói cũng không giận nàng thật, hai người không nhất trí ý kiến, âu có phần tả thực như thường dân. Yêu nàng không bỏ được nàng, lúc đi ra đầu ngõ hắn cũng đã hối hận, tự mình quay đầu lại, không bỏ được mặt mũi. Đợi nàng giữ lại, nàng lại cứng đầu như vậy, chút ý tứ đuổi theo hắn cũng không có. Sao trước kia công phu nịnh hót nhiều trò lắm mà, bây giờ lại không lấy ra dùng? Hoàng đế một mình buồn bực nửa ngày, đoán chắc chắc là nàng đã động lòng rồi, bằng không đại khái đã bằng mặt không bằng lòng chọc cho hắn vui vẻ, hà tất từng câu từng chữ đâm vào phế phổi hắn thế chứ!
Hắn lên xe, kiệu xe lần nữa chuyển động. Hai người đều trầm mặc, không biết làm sao mở miệng nói câu đầu tiên. Hắn vụng trộm dò xét nàng, nàng cụp mắt cũng không nhìn hắn. Hắn có phần nhụt chí, nhưng lại không cam lòng. Trong xe không gian nhỏ, đầu gối đụng đầu gối, tay hắn ban đầu thành thật đặt trên đùi mình, lắc lư vài cái liền chạy tới trên đùi nàng.
Tố Dĩ quay đầu qua chỗ khác, chân hất qua một bên. Tay hắn như bị dính keo ấy, thế nào cũng không hất ra được. Nàng rốt cuộc nhướn mày nhìn hắn, “Ngài muốn làm gì?”
“Chả muốn làm gì cả.” Hoàng đế nói, sắc mặt bình tĩnh.
Nàng nhịn một lúc, rốt cục vẫn phải mở miệng, “Chủ tử vừa rồi bảo nô tỳ gả cho tiểu Công gia, nô tỳ suy nghĩ mãi, xác thực là vì tốt cho mọi người. Chúng ta cứ dây dưa như vậy không phải cách, dây dưa đến cuối cùng cũng là tử cục. Trước mắt cách tốt nhất là mỗi người tự tách ra, đau dài không bằng đau ngắn, chốc lát là hết ngay ấy mà. Qua ít ngày nữa, đến cả nhớ còn không nhớ ra, như vậy không phải rất tốt sao!”
Rất tốt? Hoàng đế đột nhiên rét lòng, nàng còn nói như vậy rất tốt? Bảo vệ tình yêu chung quy cũng cần hai người cùng nhau cố gắng, mỗi một mình hắn ra sức, cho dù quét sạch chướng ngại thì có ích gì?
“Trẫm thật tò mò,” hắn cười khổ thu tay về, “Thật muốn mổ tim nàng ra, xem thử làm từ thứ gì. Trong mắt nàng trẫm là một tên phiền toái đúng không? Đã chẳng làm được gì cho nàng, còn đem mầm họa dẫn tới trên người nàng. Nàng không ưa trẫm, trẫm biết.”
Hiểu lầm của hắn càng sâu, Tố Dĩ cảm thấy oan uổng, lại không biết giải thích thế nào. Nếu đã quyết tâm, cũng không cần lưu đường lui cho mình. Nàng thở dài nói, “Chủ tử đừng nói vậy, nô tỳ là người không quan trọng, nào dám khinh nhờn thiên ân chứ! Ngài đối tốt với nô tỳ, trong lòng nô tỳ đều hiểu rõ. Như việc ngài lật thẻ bài…” Nàng khàn khàn rũ khóe môi, “Việc ngài lật thẻ bài không thể ngừng lại. Đương nhiên đây là việc riêng của ngài, nô tỳ vốn không có quyền xen vào. Nhưng nghiêm túc mà nói, dầu gì cũng có chút liên quan đến nô tỳ. Nô tỳ liều chết khuyên can, cầu chủ tử cứ như trước đây đi! Hướng nhỏ mà nói, các chủ tử trong cung đều khổ, ngài gạt họ qua một bên như vậy, nô tỳ… lại chẳng thể cho ngài được thứ gì, cũng là vì tốt cho thân thể ngài. Hướng lớn mà nói, hậu cung tức là triều đình, mỗi vị chủ nhân cùng đại gia tộc sau lưng họ còn đang chờ chủ tử tin yêu đấy! Ngài đừng để bọn họ chờ sốt ruột, rồi quay đầu lại sinh bực dọc liền đá hậu, đối với xã tắc cũng bất lợi.”
Khá khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa, nói đến đường đường chính chính, khiến hắn không có chỗ bác bỏ nàng. Sốt ruột đẩy hắn ra phía ngoài, xem hắn là kẻ phiền hà chẳng ai cần, nào đến mức đó chứ! Hoàng đế căm phẫn bất bình, sao hắn lại trở nên đáng thương như vậy? Nơi này đã không lưu ta, tự có chỗ lưu ta. Hắn dồn hơi hừ một tiếng, “Nói thật có lý, muốn làm còn không dễ dàng sao, tối hôm nay có thể lật thẻ bài. Chính là phải lý luận một chút, ý niệm kia của nàng từ đâu ra, cảm thấy rằng trẫm không lật thẻ bài là vì nàng? Người thức thời như nàng, cớ gì ôm loại chuyện này lên người? Cái mũ lớn như vậy, cũng phải xem có cái đầu lớn không đã.”
Tố Dĩ thoáng chốc đỏ cả mặt, hắn đang bực bội, đương nhiên là làm sao khiến nàng khó chịu mới được. Tự nàng đã đánh trống lui quân, hắn oán nàng cũng phải. Bây giờ có quy hết trách nhiệm cho nàng, nàng cũng cảm thấy đã quá hời rồi. Bởi vậy ít nhất đã thành toàn cho ba người, thành toàn cho một đời anh danh của Hoàng đế, càng thành toàn cho mặt mũi của Hoàng hậu và tiểu Công gia. Bản thân nàng chẳng quan trọng, trời mới biết dương thọ của nàng dài bao nhiêu, có lẽ ngày nào đó không cẩn thận liền chết đi. Sau khi chết còn hại họ hai đầu không yên, tội nghiệt của nàng quá lớn, không thể đầu thai.
Cho nên lần này chia tay trong không vui, Hoàng đế cũng hạ quyết tâm, từ Thuận Trinh Môn đi vào, ngẩng đầu chắp tay sau lưng, cũng không có lời nào để nói. Tự trong lòng hắn đã tính sẵn cả rồi, hận nhất vẫn là Thái hoàng thái hậu, là bà ta ngăn trở mới khiến họ ra nông nỗi này. Bà đã không cho ta sống tốt, ta sẽ khiến cho cả nhà bà cũng không mấy dễ chịu! Tội trạng của A Lâm A Sơn ở trên tay hắn, hắn không lo không trị phục được Thái hoàng thái hậu. Tố Dĩ không nguyện theo hắn không quan trọng, trước hết phế bỏ chỉ hôn giữa nàng và tiểu Công gia cái đã. Hắn đã không chiếm được, cũng tuyệt không để cho Ân Hựu được tiện nghi
Hắn cứ thế mà đi, Tố Dĩ đuổi theo hai bước, muốn gọi hắn, nhưng mà nước mắt che kín miệng, nàng kêu không ra tiếng.
Gió tây bắc thốc lên mặt lạnh đến thấu xương, mùng một tết giữa con hẻm, nền gạch xanh ánh lên câu đối xuân, tang thương cùng diễm lệ đan vào nhau, nhìn mà khiến lòng người rung động. Chốc chốc đôi ba đứa trẻ từ trong nhà nhảy ra, lớn tiếng cười đùa, vui vẻ tựa như đang trong một thế giới khác. Nàng lẳng lặng nhìn, tay chân tê cóng.
“Vạn Tuế Gia… ngài đi chậm một chút.” Nàng dõi theo bóng lưng khuất dần thều thào, “Nô tỳ chỉ là không muốn mất đi, cho nên ngay cả dũng khí nắm giữ cũng không có. Ngài không hiểu, ngài vẫn không hiểu được nô tỳ.”
Nàng mười ba tuổi tiến cung, việc thông hiểu không nhiều lắm. Bản thân vốn ngây ngây ngốc ngốc, thẳng đến khi vị sư phụ mình toàn tâm ỷ lại đột nhiên mất đi, nàng mới ý thức được nơi đó đáng sợ nhường nào. Hành tẩu trong cung, có ngày nào mà không phải đi trên lưỡi đao? Nàng cẩn thận làm việc, ở Thượng Nghi Cục lăn lộn bảy năm, mắt thấy có thể thoát khỏi bể khổ, lại bước càng sâu vào trong vũng bùn. Nàng chỉ muốn tranh thủ nhiều thêm chút, tính toán vì tương lai của mình, điều này có gì là sai? Nàng không có bối cảnh không có chỗ dựa, nếu thánh quyến không còn, thâm cung tịch mịch, nàng dựa vào cái gì mà sống sót? Tần phi bậc thấp sống qua ngày như thế nào, nàng từng nghe Quắc Quắc Nhi nói. Ăn cơm ôi, mặc vải mục, sống không bằng cả dân chúng bình thường. Bởi vì cô không tiền không quyền, không có năng lực hối lộ những đầu bếp xấu bụng cùng đám thái giám giỏi ‘liệu cơm gắp mắm’ kia của Kính Sự Phòng, người ta lại càng có lý do cắt xén cô. Tiền tiêu hàng tháng không đủ xài ư? Thắt gút dây nhờ người bán đến tiệm đồ cũ ở phố Lưu Ly Hán đi! Loại sự tình này không nói tiền triều, triều này đời này đã có.
Nàng nâng tay lau nước mắt, hắn dầu gì cũng là Hoàng đế, không bỏ xuống được tư thế cao ngạo của hắn. Nhìn chỗ táo đỏ lăn lông lốc đầy đất, lòng nàng đau khôn xiết. Hắn không quen biểu đạt, nhưng hắn là một người chân thành. Biết nàng thích ăn táo đỏ, một Hoàng đế, có thể đụm một bọc trái cây đi thật xa như này, đây là thâm tình khiến người khác cảm kích nhường nào chứ! Nàng nhớ kỹ ân huệ của hắn, mặc kệ tương lai thế nào, cả đời nàng đều nhớ kỹ hắn.
Nàng nhặt lên từng quả từng quả cất vào trong khăn tay, vén vạt áo lên xoa xoa, cắn một ngụm giòn tan. Nếm được vị ngọt mà bắt đầu khổ sở, hắn đi rồi, có thể sẽ không bao giờ để ý tới nàng nữa.
“Đại nữu.” Trên cửa hông có người gọi nàng, là mẫu thân. Nàng không quay đầu lại, chỉ thưa một tiếng.
Tố phu nhân vịn cánh tay nha đầu đi ra, trái phải không phát hiện người, hỏi, “Tiểu Công gia đi rồi à?”
Nàng đáp phải, “Ngài ấy có công vụ, về nha môn trước rồi.”
Khuê nữ có tâm sự đâu gạt được mẫu thân, Tố phu nhân thấy mắt nàng đỏ, lòng chùng xuống, “Sao thế? Giận dỗi rồi hả? Mùng một khóc, sẽ xui cả năm đấy.” Lau mặt cho nàng nói, “Đừng khóc, có chuyện gì khó, nói cho ngạch niết biết, chúng ta cùng nghĩ biện pháp.”
Biện pháp này bất kể là ai cũng không nghĩ ra được, nàng cũng đã có chút vô vọng rồi, cúi đầu nói, “Ngạch niết và a mã mấy năm nay có khỏe không? Bên ngoài đàn ông đều thê thiếp thành đàn, a mã chỉ có một mình mẹ, con ước gì sau này cũng được giống như mẹ, chút ý niệm này phải chăng quá phận ư?”
“Là tiểu Công gia nói cái gì đó phải không? Ban đầu thề son sắt không nạp thiếp, muốn nâng con lên làm chính thất, sao vừa xoay chân đã thay đổi rồi?” Tố phu nhân cau mày nói, “Nói không giữ lời, đúng là nhìn lầm hắn rồi.”
Tố Dĩ lau mắt lắc đầu, “Không phải, không liên quan đến tiểu Công gia.” Đi tới dìu mẫu thân vào cửa hông, đuổi nha hoàn đi rồi mới do dự nói, “Ngạch niết, con có chuyện muốn tâm sự với mẹ.”
Tố phu nhân cẩn thận đánh giá nàng, “Vừa rồi có ai tới? Ngoài tiểu Công gia còn có người khác?”
Nàng đỏ mặt, gật gật đầu, “Ngạch niết, con thích người không nên thích, hiện tại không biết làm sao. Hắn đến đây, không nói hai câu nói liền cãi vã. Con biết hắn cũng khó xử, con không muốn ép buộc hắn, nhưng hắn không thể hiểu con.”
“Chuyện này thì có là gì!” Tố phu nhân thở dài, “Mẹ không biết con nói đến ai, dầu gì con là người đã có hôn ước, nếu bản thân cũng đã nói là không nên thích, hiểu được điều này là dễ rồi. Kết thúc đi, đừng dây dưa dài dòng. Mẹ là người làm mẹ, ai khiến con gái mẹ khóc mẹ đã không ưa nổi kẻ đó, mặc xác hắn là thiên binh thiên tướng ở đâu! Mẹ cũng không nói nhiều nữa, tuổi con không còn nhỏ, không giống với Nhị nữu, con không hề có gập ghềnh không xuôi, quản lý nhà cửa cũng không cần mẹ lo lắng. Tiểu Công gia mẹ không thâm giao, rốt cuộc là loại người gì mẹ cũng không nói được, nhưng nhìn mặt mũi là người có đốt đèn lồng cũng khó tìm. Đây là chuyện của cả đời con, trong lòng đã có người khác, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu. Hơn nữa ý chỉ của Lão Phật Gia đã ban xuống, cũng không cho phép con đổi ý. Theo mẹ thấy, thức thời liền dằn lòng lại, một lòng một dạ theo tiểu Công gia đi, là tạo hóa của con đó.”
Người làm trưởng bối đều nghĩ biện pháp này, bởi vì căn bản không có lựa chọn khác, chẳng lẽ lại đi cổ xuý nàng qua lại với người khác, chuốc họa cho gia đình sao? Bọn họ là xuất thân tôi tớ, luận địa vị còn không bằng quần thần người Hán. Trong cung một đạo ý chỉ ban xuống, cho dù muốn sao trảm cả nhà hắn, bọn họ cũng chỉ có thể thong dong mà đi chết.
Nguồn truyện: mac thieny blog.wordpress.com
Tố Dĩ chẳng biết làm sao, vừa hối hận đã nói cho mẫu thân khiến bà lo lắng, liền đáp, “Lời mẹ nói con nhớ rồi, giờ không còn sớm nữa, bảo đại ca đóng xe đưa con hồi cung đi, đừng để quá giờ khóa cửa cung, ngày mai con lại bị trách phạt.”
Lời vừa dứt, gã sai vặt canh cửa đã tiến vào thông bẩm, nói trong cung phái người đến đón đại tiểu thư rồi. Tố Dĩ ngó ra ngoài, nói vậy Hoàng đế phẩy tay áo bỏ đi rồi nghĩ lại sợ nàng lấp liếm ở nhà không chịu tiến cung, bèn phái người đến áp giải nàng đây mà. Nàng thi lễ với Tố phu nhân, “Ngạch niết, vậy con trở về đây.” Đoạn chỉ chỉ về hướng tây sương phòng, “Nhị nữu như vậy không nên, tốt xấu khuyên muội ấy ra ngoài đi dạo một chút. Cứ ru rú trong nhà không gặp ai như vậy, sau này làm sao đây….!”
Tố phu nhân gọi nha đầu gói ít đồ ăn vặt cho nàng, vừa nói, “Tật chân của nó uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy tốt, tự mình nản lòng, ai khuyên cũng không được. Bây giờ lại biết con chỉ hôn, trong lòng khẳng định càng tủi thân. A mã con lần trước có nói, điệu bộ đó của nó, sau này gả cho người ta e là không dễ, để ở nhà nuôi cả đời cũng không có gì. Nếu trong đám tá điền làm công có người thích hợp, chọn một đứa đánh cái tiếng là kén rể, rồi cấp cho chúng nó ít đất đai bên ngoài cũng là có thể… con cứ kệ nó đi, mỗi người đều quý trọng hạnh phúc của riêng mình là được.”
Tố Dĩ nghe vậy trong lòng chán nản, trước khi đi nhìn về chái nhà phía tây, bức tường xám ngói xanh kia như một nhà giam, khóa chặt trái tim em gái của nàng. Nàng cũng không thể nói gì hơn, tính tình Tố Tịnh ngày một cổ quái, nàng rời nhà bảy năm trở về, biết rõ nàng nán lại không hơn hai canh giờ là phải đi, con bé ngay cả mặt mũi cũng không lộ, lòng dạ thật ngoan cường. Muốn đi chào tạm biệt nó, lại sợ chọc cho nó đập đồ này nọ, cuối cùng vẫn là thôi.
Ngạch niết ca ca chị dâu trong nhà đưa ra cửa, cỗ xe ngựa màu xanh dừng dưới bậc thềm, thái giám đánh xe cúi chào gọi một tiếng cô cô, “Mời cô cô lên xe, đến giờ hồi cung rồi.”
Trong lòng nàng sinh ra thương cảm xa nhà, xoay người véo mặt các cháu trai, “Phải nghe lời mẹ và bà nội đó, lần sau cô cô về sẽ làm Ông già thỏ cho các cháu nhé.”
* Ông già thỏ: (Thố nhi gia 兔兒爺) là đồ chơi truyền thống trong dân gian Bắc Kinh, sớm nhất bắt nguồn từ búp bê đất sét nặn hình thỏ ngọc dùng để cúng trăng vào cuối thời Minh. Đến thời Thanh dần chuyển biến thành đồ chơi của trẻ con.
Hai đứa bé bập bẹ thưa vâng, lễ phép cúi đầu nói, “Chúng cháu nhớ kỹ, xin cô cô yên tâm.”
Tố Dĩ cười lên xe, vén màn che vẫy tay, “Mọi người trở vào đi, trong nhà có chuyện gì thì đánh thư vào cung cho con, con đi chuyến này không biết có phải đợi thêm ba năm nữa không!”
Lại nói thêm vài câu, rốt cuộc ngừng nói, thái giám quất roi, kiệu xe chạy thẳng về trước. Xe này không quá hoa mỹ, càng xe gác trên lưng con la, la bước một bước xe lắc một hồi. Tròng trành nghiêng ngả, lắc đến khiến đầu óc quay cuồng.
Lúc ở một mình Tố Dĩ thường hay suy nghĩ miên man, cân nhắc kỹ lưỡng, lời ngạch niết nói không sai, nếu gả cho tiểu Công gia, phần tình cảm của nàng và Hoàng đế nên đặt xuống, nếu không đối với người ta rất không công bằng. Vừa rồi lời kia của Vạn Tuế Gia thật tổn thương lòng người mà, bảo nàng gả cho tiểu Công gia đi, chẳng có chút dáng vẻ nào là lưu luyến, có thể là hắn không muốn nói, cũng thật sự cảm thấy khó giải quyết. Nếu đã đến nước này, tiếp tục quấn quýt si mê cũng không có ý nghĩa. Nàng còn cần thể diện nữa, trên đời không có đạo lý đàn ông vẫy tay là phụ nữ phải bò xin quỳ cầu quấn quít không buông, nếu quả thật như vậy nàng sẽ chẳng còn giá trị gì. Có lẽ nên dừng tại đây, hai bên không mắc nợ mới là tốt nhất. Óc nàng dính bùn mới nghĩ ở bên Hoàng đế sẽ có kết quả, kết quả thế nào còn phải nói sao! Nàng thỏa hiệp rồi, tấn một chức vị ưng ý, trở thành một thành viên trong hậu cung của hắn, được sủng ái lâu thì mười năm ngắn thì mấy tháng của hắn. Sau đó dần dần chán, dần dần xa, phát hiện ra đến cùng chỉ có thế mà thôi, vậy nàng chẳng phải là ngay cả tôn nghiêm làm người cũng không có sao!
Đang suy nghĩ, xe bỗng ngừng, tưởng là người đông xe không dễ đi. Nàng nơi này đang rối bời, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Ai ngờ màn xe bị người vén lên, liếc mắt một cái, thì ra là Vạn Tuế Gia chặn xe giữa đường. Nàng ngẩn ra, vội thẳng lưng lên. Nhớ lại quyết định mới ra ban nãy, cắn chặt môi không mở miệng.
Hoàng đế liếc nàng một cái, cau mày. Người rõ là đi rồi, tâm còn lưu lại. Đây là lần đầu tiên cãi nhau với nàng, cho dù có bị nàng mắng nhiếc, nghiêm túc mà nói cũng không giận nàng thật, hai người không nhất trí ý kiến, âu có phần tả thực như thường dân. Yêu nàng không bỏ được nàng, lúc đi ra đầu ngõ hắn cũng đã hối hận, tự mình quay đầu lại, không bỏ được mặt mũi. Đợi nàng giữ lại, nàng lại cứng đầu như vậy, chút ý tứ đuổi theo hắn cũng không có. Sao trước kia công phu nịnh hót nhiều trò lắm mà, bây giờ lại không lấy ra dùng? Hoàng đế một mình buồn bực nửa ngày, đoán chắc chắc là nàng đã động lòng rồi, bằng không đại khái đã bằng mặt không bằng lòng chọc cho hắn vui vẻ, hà tất từng câu từng chữ đâm vào phế phổi hắn thế chứ!
Hắn lên xe, kiệu xe lần nữa chuyển động. Hai người đều trầm mặc, không biết làm sao mở miệng nói câu đầu tiên. Hắn vụng trộm dò xét nàng, nàng cụp mắt cũng không nhìn hắn. Hắn có phần nhụt chí, nhưng lại không cam lòng. Trong xe không gian nhỏ, đầu gối đụng đầu gối, tay hắn ban đầu thành thật đặt trên đùi mình, lắc lư vài cái liền chạy tới trên đùi nàng.
Tố Dĩ quay đầu qua chỗ khác, chân hất qua một bên. Tay hắn như bị dính keo ấy, thế nào cũng không hất ra được. Nàng rốt cuộc nhướn mày nhìn hắn, “Ngài muốn làm gì?”
“Chả muốn làm gì cả.” Hoàng đế nói, sắc mặt bình tĩnh.
Nàng nhịn một lúc, rốt cục vẫn phải mở miệng, “Chủ tử vừa rồi bảo nô tỳ gả cho tiểu Công gia, nô tỳ suy nghĩ mãi, xác thực là vì tốt cho mọi người. Chúng ta cứ dây dưa như vậy không phải cách, dây dưa đến cuối cùng cũng là tử cục. Trước mắt cách tốt nhất là mỗi người tự tách ra, đau dài không bằng đau ngắn, chốc lát là hết ngay ấy mà. Qua ít ngày nữa, đến cả nhớ còn không nhớ ra, như vậy không phải rất tốt sao!”
Rất tốt? Hoàng đế đột nhiên rét lòng, nàng còn nói như vậy rất tốt? Bảo vệ tình yêu chung quy cũng cần hai người cùng nhau cố gắng, mỗi một mình hắn ra sức, cho dù quét sạch chướng ngại thì có ích gì?
“Trẫm thật tò mò,” hắn cười khổ thu tay về, “Thật muốn mổ tim nàng ra, xem thử làm từ thứ gì. Trong mắt nàng trẫm là một tên phiền toái đúng không? Đã chẳng làm được gì cho nàng, còn đem mầm họa dẫn tới trên người nàng. Nàng không ưa trẫm, trẫm biết.”
Hiểu lầm của hắn càng sâu, Tố Dĩ cảm thấy oan uổng, lại không biết giải thích thế nào. Nếu đã quyết tâm, cũng không cần lưu đường lui cho mình. Nàng thở dài nói, “Chủ tử đừng nói vậy, nô tỳ là người không quan trọng, nào dám khinh nhờn thiên ân chứ! Ngài đối tốt với nô tỳ, trong lòng nô tỳ đều hiểu rõ. Như việc ngài lật thẻ bài…” Nàng khàn khàn rũ khóe môi, “Việc ngài lật thẻ bài không thể ngừng lại. Đương nhiên đây là việc riêng của ngài, nô tỳ vốn không có quyền xen vào. Nhưng nghiêm túc mà nói, dầu gì cũng có chút liên quan đến nô tỳ. Nô tỳ liều chết khuyên can, cầu chủ tử cứ như trước đây đi! Hướng nhỏ mà nói, các chủ tử trong cung đều khổ, ngài gạt họ qua một bên như vậy, nô tỳ… lại chẳng thể cho ngài được thứ gì, cũng là vì tốt cho thân thể ngài. Hướng lớn mà nói, hậu cung tức là triều đình, mỗi vị chủ nhân cùng đại gia tộc sau lưng họ còn đang chờ chủ tử tin yêu đấy! Ngài đừng để bọn họ chờ sốt ruột, rồi quay đầu lại sinh bực dọc liền đá hậu, đối với xã tắc cũng bất lợi.”
Khá khen thay cho một kẻ hiểu đại nghĩa, nói đến đường đường chính chính, khiến hắn không có chỗ bác bỏ nàng. Sốt ruột đẩy hắn ra phía ngoài, xem hắn là kẻ phiền hà chẳng ai cần, nào đến mức đó chứ! Hoàng đế căm phẫn bất bình, sao hắn lại trở nên đáng thương như vậy? Nơi này đã không lưu ta, tự có chỗ lưu ta. Hắn dồn hơi hừ một tiếng, “Nói thật có lý, muốn làm còn không dễ dàng sao, tối hôm nay có thể lật thẻ bài. Chính là phải lý luận một chút, ý niệm kia của nàng từ đâu ra, cảm thấy rằng trẫm không lật thẻ bài là vì nàng? Người thức thời như nàng, cớ gì ôm loại chuyện này lên người? Cái mũ lớn như vậy, cũng phải xem có cái đầu lớn không đã.”
Tố Dĩ thoáng chốc đỏ cả mặt, hắn đang bực bội, đương nhiên là làm sao khiến nàng khó chịu mới được. Tự nàng đã đánh trống lui quân, hắn oán nàng cũng phải. Bây giờ có quy hết trách nhiệm cho nàng, nàng cũng cảm thấy đã quá hời rồi. Bởi vậy ít nhất đã thành toàn cho ba người, thành toàn cho một đời anh danh của Hoàng đế, càng thành toàn cho mặt mũi của Hoàng hậu và tiểu Công gia. Bản thân nàng chẳng quan trọng, trời mới biết dương thọ của nàng dài bao nhiêu, có lẽ ngày nào đó không cẩn thận liền chết đi. Sau khi chết còn hại họ hai đầu không yên, tội nghiệt của nàng quá lớn, không thể đầu thai.
Cho nên lần này chia tay trong không vui, Hoàng đế cũng hạ quyết tâm, từ Thuận Trinh Môn đi vào, ngẩng đầu chắp tay sau lưng, cũng không có lời nào để nói. Tự trong lòng hắn đã tính sẵn cả rồi, hận nhất vẫn là Thái hoàng thái hậu, là bà ta ngăn trở mới khiến họ ra nông nỗi này. Bà đã không cho ta sống tốt, ta sẽ khiến cho cả nhà bà cũng không mấy dễ chịu! Tội trạng của A Lâm A Sơn ở trên tay hắn, hắn không lo không trị phục được Thái hoàng thái hậu. Tố Dĩ không nguyện theo hắn không quan trọng, trước hết phế bỏ chỉ hôn giữa nàng và tiểu Công gia cái đã. Hắn đã không chiếm được, cũng tuyệt không để cho Ân Hựu được tiện nghi