Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Màn thẩm phán trên triều giằng co nửa ngày, cuối cùng do thái tử Chu Văn Lễ chủ động nhận phạt hai mươi roi để đi đến đỉnh điểm.
Theo lời Chu Văn Lễ nói: “Tiết Duệ phạm vào tội lớn, Đông Cung có tội dung túng bao che, nên tự phạt si hình hai mươi, để công bằng luật pháp.”
Không cần nói đến Đại Lý Tự như rắn mất đầu, đến cả Hình Bộ cùng Đốc Sát Viện cũng không dám quật roi với đế vương tương lai, cuối cùng bá quan quỳ bái cầu xin, lại dùng đại hôn của Đông Cung sắp đến mà khuyên răn mãi, Chu Văn Lễ mới miễn cưỡng đem hình phạt của mình đổi thành ‘diện bích thụ huấn’. Hình phạt tuy nhẹ nhưng với vị trí cao quý trữ quân của Chu Văn Lễ không chỉ dám lấy mình làm gương mà còn tỏ rõ lập trường của mình cùng ngoại thích phân chia rõ ràng, càng là lời cảnh cáo với các bè phái âm thầm cấu kết đừng ỷ vào hoàng quyền mà biết pháp phạm pháp...
Mà ngoài điện, một trăm trượng không biết đã đánh bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng giáo úy hành hình đã đổi vài lượt, tiếng hét thảm của Tiết Duệ từ lớn đến yếu dần, ngắt ngắt quãng quãng, cuối cùng không còn tiếng hét nào, chỉ còn nghe thấy tiếng gậy gỗ nặng nề đánh lên da thịt nghe rõ mồn một...
Một trăm gậy đánh xong, hai vị giáo úy kéo Tiết Duệ đã hôn mê vào trong cung——Thế tử Tiết gia trước giờ vẫn luôn huênh hoang kiêu ngạo giờ lại như một con chó chết bị người ta vác lấy cánh tay mà khiêng vào trong đại điện, tóc tai hỗn loạn dính bết vào nhau. Sau lưng từ cổ đến mông đều là một mảng máu thịt mơ hồ, máu chảy xuống hai chân quét trên đất thành một vệt bẩn đỏ sậm, mùi tanh khó ngửi buồn nôn lập tức tản ra trong điện.
Không biết là vì bị đánh hay vì bị dọa sợ, hắn đã ngất đi, tình huống này không chết cũng tàn phế, e rằng cả đời cũng không thể đứng dậy được nữa.
Có vài đại thần không dám nhìn thẳng vào máu tanh, lén lút dời tầm mắt đi; có vài người lại nhíu mày, dường như chê bai sự thối rữa vàng đỏ lẫn lộn trên người Tiết Duệ...Tiết Trường Khánh nhìn thấy con trai mình bị đánh thành như thế, nhất thời bi thương nồng đậm, thường ngày kẻ tàn nhẫn giết chóc bấy giờ cũng đỏ hoe mắt, đôi mắt chứa đầy tơ máu, khiến cho gương mặt vặn vẹo nói không ra là oán hận hay là đau lòng.
Phụ tử Tiết Trường Khánh bị đưa đến Bắc trấn phủ tư thẩm tra, lúc hạ triều, bá quan lần lượt rời đi, một canh giờ sau vẫn có quan triều đứng ngoài điện xôn xao chuyện này. Có người nói thái tử điện hạ gần đây thay đổi rất lớn, nếu như trước đây chỉ là có phong phạm nhân quân, bây giờ càng thêm vài phần tư thái của đế vương, ân uy đều có, đem thế cục trong triều đình khống chế trong lòng bàn tay...
Chẳng qua những điều này, Khương Nhan đều không để ý đến. Trên đường cung ngoài cổng lễ bộ, nàng gặp Trình Ôn vừa từ thái y viện băng bó vết thương bước ra.
Phỏng chừng vì mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, thấy Khương Nhan đi đến, hắn cũng không bất ngờ, chỉ đứng yên tại đó, hơi gật đầu đáp lễ.
“Vết thương của Trình đại nhân, không sao chứ?” Khương Nhan nhìn tay áo dính máu của hắn, hỏi.
“Đã cầm máu băng bó trong Thái Y Viện, không sao cả, phiền Khương cô nương nhọc lòng rồi.” Khi gặp riêng, hắn vẫn sẽ dùng từ ‘cô nương’ để xưng hô với nàng, hệt như khi ở trong Quốc Tử Giám.
Nhất thời trong lòng có nghìn vạn suy tư, không biết phải giải quyết từ đâu. Nghĩ lại trong bốn tháng này hiểu lầm và nghi ngờ hắn, trong lòng Khương Nhan vô cùng áy náy, tùy tiện ném tất cả ra sau đầu, thẳng thắn nói: “Hôm ấy, quyển《Đại Đồng phủ phương chí》đặt trên bàn trong Hàn Lâm Viện là ngươi cố ý để lại phải không, vì để chỉ dẫn mang mối cho ta tiếp tục điều tra? Cũng từ hôm ấy bắt đầu, ta mơ hồ biết được ngươi đầu quân vào Tiết gia, thật ra là đang âm thầm giúp đỡ bọn ta...Nhưng đáng tiếc, ta biết quá muộn rồi, cuối cùng cũng nợ ngươi một câu ‘Xin lỗi’.”
Nói rồi, Khương Nhan chắp tay, khom người thật thấp vái lạy.
“Hẳn nói xin lỗi là ta, ta vờ như trung thành với Tiết gia, Tiết Trường Khánh vẫn luôn nghi ngờ ý đầu quân của ta, cho tai mắt canh chừng hành động của ta từng phút từng giây, cho nên có những lời nói trái với lương tâm, mạo phạm Khương cô nương cùng đại công tử.” Trình Ôn mặc kệ vết thương trên cánh tay, cố chấp chắp tay trả lễ, nói “Nên nói đa tạ cũng là ta mới phải.” Dù sao chuyện này vốn là yêu hận tình thù của hắn, vốn không liên quan đến Khương Nhan, đến cả việc vô tình liên lụy đến Khương Nhan cũng là chuyện hắn không mong muốn đến.
Ánh nắng tháng tám đã giảm đi sự oi bức, chiếu lên người vô cùng ấm áp, Khương Nhan chưa từng thả lỏng như bây giờ. Vài lần muốn nói lại thôi, nàng cuối cùng cũng từ trong tay áo lấy ra một vật đưa cho Trình Ôn, khẽ nói: “Đây là vật ngươi tặng cho A Ngọc, hôm ấy ma ma quét dọn tìm ra nó, đưa vật này cho ta, muốn ta trả lại cho người tặng...”
Nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc kết đồng tâm, màu sắc vẫn rất tươi sáng, không như cái trong lòng của Trình Ôn, vì thường ngày hay vuốt ve mà trở nên cũ kĩ bay màu.
Đôi mắt Trình Ôn lộ ra vài phần ảm đạm. Khương Nhan vội giải thích: “Triệu ma ma không biết là ngươi đưa cho A Ngọc, mà lúc ấy ta cũng có hiểu lầm với ngươi, liền đem vật này cầm về. Nay nghĩ lại, hẳn nên vật trả lại cho chủ, đưa cho ngươi xử trí sẽ càng ổn thỏa hơn...Dù sao đi nữa, A Ngọc sau khi tỉnh lại liền quên đi tất cả mọi chuyện, cũng không nhớ được cái kết này rồi.”
Ánh nắng rơi trên chiếc kết đỏ trong lòng bàn tay, khiến nó phát ra lấp lánh ánh vàng, Trình Ôn nhìn chiếc kết đỏ hồi lâu mới đưa tay nhận lấy. Không biết là vì bị thương hay vì nguyên nhân khác mà tay hắn có chút run.
“Nàng cuối cùng cũng không thể...hiểu được ý của ta.” Giọng Trình Ôn nhẹ tênh, đôi mắt ôn hòa lộ ra vài tia mất mát.
“Thật ra, A Ngọc không nhớ được chuyện cũ cũng rất tốt, có thể quên đi rất nhiều khổ đau, may mà chúng ta vẫn còn rất trẻ, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu.” Khương Nhan an ủi hắn.
Trình Ôn gật đầu, không biết nghĩ đến chuyện gì, hắn nhận lại kết đồng tâm, trên mặt lại lộ ra vài phần kiên định.
Chào tạm biệt Trình Ôn, Khương Nhan cả người nhẹ nhõm đi ra cổng Hồng Võ, bước qua tường cung đi ra cổng Chính Dương, liền nhìn thấy Phù Ly cầm kiếm đứng trên đường lớn ngoài cổng, lẳng lặng chờ nàng.
Khương Nhan ngẩn ngơ, lập tức bước nhanh chân đến đó, đè nén vui mừng xuống hỏi: “Chàng không cần áp giải phụ tử Tiết gia về Bắc trấn phủ tư sao? Vừa rồi trên triều đình vẫn chưa có cơ hội hỏi chàng, trên người chàng có máu, là bị thương ư?”
Trên áo của Phù Ly vẫn có vết máu ám sát sáng sớm lưu lại, cũng không biết có thể rửa sạch hay không. Dưới ánh nắng vàng, hắn cụp mắt nói: “Máu không phải là của ta. Chuyện của Tiết gia Thái phủ sử đã sắp xếp người khác làm rồi, ta đưa nàng về nhà nghỉ ngơi trước.”
“Ta muốn đi thăm A Ngọc.” Sóng gió hơn một năm đã yên ổn, thiện báo ác quả đều đã định trong hôm nay, trong lòng Khương Nhan có vô vàn cảm xúc, cần có một người để giải bày.
Phù Ly cũng không hỏi nhiều, chỉ nói ‘ừ’ một tiếng. Hai người sóng vai bước đi đến đầu phố Trường An, rẽ vào một ngõ nhỏ, hoa quế tam thu trên đỉnh đầu tỏa hương thơm ngát, cánh hoa vàng rơi lả tả đầy trên mặt đất. Khương Nhan bỗng dừng bước, bóng lưng thoáng khựng lại, sau đó lập tức xoay người ôm lấy Phù Ly.
Khương Nhan thường ngày rất tự tin độc lập, rất hiếm khi ngoan ngoãn như chú chim non dựa người như thế này, Phù Ly rất bất ngờ. Cho đến khi cánh tay nhỏ gầy bên hông dùng sức ôm hắn, gương mặt vùi vào lòng hắn, hắn mới hoàn hồn, cầm đao không tiện ôm lại nàng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, A Nhan?”
Khương Nhan ở trong lòng hắn lắc lắc đầu, không nói chuyện, chỉ là hô hấp run run, mang theo giọng mũi.
Phù Ly bây giờ mới biết, nàng đang khóc.
“Rốt cuộc sao vậy?” Giọng nói thanh lạnh lại không thể che giấu sự lo lắng, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Khương Nhan, muốn nhìn rõ mặt nàng, nàng lại cố chấp giấu đi không chịu để hắn nhìn.
Phù Ly không biết cách dỗ dành người khác, chỉ đành đứng đờ người lo lắng, để mặc Khương Nhan gắt gao giữ lấy vạt áo hắn, cắn môi im lặng đứng đó.
Nàng khóc không phát ra tiếng độ, ẩn nhẫn mà yên tĩnh, lại càng khiến người ta đau lòng hơn ầm ĩ khóc lớn.
Phù Ly biết, ban đầu Khương Nhan cố chấp thi cử nhập sĩ, phần lớn vì muốn giải oan cho Nguyễn Ngọc...Thời gian này rất nhiều đêm chong đèn đọc sách, đóng cửa không ra, trải qua bao nhiêu lần tấn công ngoài sáng trong tối, gập ghềnh gian nan, một khi mong ước đã được thực hiện, tất cả mỏi mệt tích lũy, nôn nóng cùng niềm vui mừng trong tuyệt cảnh phùng sinh liền tựa như nước lũ ập đến, phá tan lý trí.
Cả đường này, nàng thật sự đi quá không dễ dàng rồi.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc kích động của Khương Nhan dần bình ổn lại, thời điểm ngẩng đầu lần nữa, nàng ngoại trừ vành mắt còn đo đỏ, ươn ướt, thì cơ bản đã khôi phục lại như thường.
“Cảm xúc khó lòng kiềm chế, khiến Tiểu Phù đại nhân của ta chê cười rồi.” Khương Nhan dụi dụi mắt, mặt dày cười.
Phù Ly không có tâm trạng cười vui. Hắn đem bàn tay đang dụi mắt của nàng kéo xuống, nhìn nàng một lúc, mới chậm rãi cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, hôn đi ươn ướt trên khóe mắt nàng.
Trong con ngõ nhỏ không người, cách đi tất cả ồn ào trên phố, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hoa quế rụng.
Nụ hôn này không mang theo tia tình dục nào, lại là liều thuốc hiệu quả nhất có thể làm dịu đi cơn đau. Khương Nhan thấy qua dáng vẻ cao ngạo nhất của Phù Ly, cũng thấy qua tín ngưỡng chật vật nhất của hắn, mặt hắn tuy lạnh nhưng lòng hắn lại rất ấm áp...
“Cảm ơn chàng, Phù Ly.” Chóp mũi Khương Nhan đo đỏ, giọng mang theo tiếng khàn khàn sau khi khóc, cho dù trong mắt có mưa bụi nhưng nụ cười bên môi lại vô cùng rạng rỡ, “Cả đường đi này, người ta cần cảm ơn rất nhiều, nhưng muốn cảm ơn nhất vẫn là chàng.”
Phù Ly rõ ràng không biết bộc lộ tình cảm. Mắt hắn chợt mềm mại, cụp mắt cứng giọng nói: “Nói những lời thừa thãi đó làm gì? Nàng biết tất cả ta muốn không phải là một câu ‘đa tạ’ của nàng.”
“Ta đương nhiên biết, thứ chàng muốn là sắc đẹp của ta.” Gương mặt này của Khương Nhan nói mưa liền mưa, nói nắng liền nắng, nàng đứng dưới gốc cây quế cùng với nắng chiều nhìn hắn, cười hỏi, “Muốn ta lấy thân báo đáp sao, Tiểu Phù đại nhân?”
Phù Ly không đáp, chỉ ôm đao đứng đó, rất nghiêm túc hỏi: “Chuyện của Tiết gia giải quyết xong rồi, bây giờ nàng hẳn nên suy nghĩ đến chuyện của ta không?”
“Chuyện gì của chàng cơ?”
“Chuyện cưới hỏi.” Phù Ly nghiêm túc, trong giọng điệu mang theo ‘mùi chua’ quen thuộc, “Ngày mốt là đại hôn của Đông Cung, qua mười ngày nữa là đến lượt Ngụy Kinh Hồng cũng thành hôn rồi, chúng ta sao có thể chịu thua, đi sau người ta chứ?”
Khương Nhan ngây người, bị lời này của hắn làm cho buồn cười, hỏi: “Chàng con nít thế, đến cả thành hôn cũng muốn giành trước sau?”
“Cho dù là tài học hay võ lực, ta chưa từng thua cho họ bao giờ cả, chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên cũng không thể thua, quan trọng hơn là——” Nói rồi, Phù Ly khom người cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, “Ta muốn nàng.”
Tim Khương Nhan chợt run lên, cảm giác tê dại lan ra khắp người.
Đây thật sự là một ngày đẹp trời, nàng dựa vào bức tường đá xanh, nhìn Phù Ly đưa tay, đem nàng đứng trong khoảng cách giữa hắn cùng bức tường, nhìn thấy nắng vụn loang lổ phản chiếu trong mắt hắn, nóng bỏng cùng thâm trầm khác mọi ngày...Nhiều lần như thế, tim đập thình thịch.
Lúc đi đến Nguyễn phủ, đã là chạng vạng.
Mấy ngày hôm nay, Nguyễn Ngọc đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là bệnh lâu vừa khỏi, cơ thể không quá rắn rỏi, đi một khắc đồng hồ liền mệt đến đi không nổi. Khương Nhan dẫn nàng ra sân sau ngắm cúc, giục nàng uống một ly rượu hoa mai nhỏ, nhìn thấy trên làn da nõn nà lộ ra chút đỏ ửng khỏe mạnh, Khương Nhan mới kiên định hơn nhiều.
“A Nhan gặp được chuyện tốt gì sao, vui vẻ như thế?” Nguyễn Ngọc có chút mệt rồi, ngồi trên chiếc ghế đá trong sân hỏi, bên môi treo theo nụ cười khiêm tốn dịu dàng, hệt như ngày trước.
“Phạt ác giúp thiện, là chuyện vô cùng tốt.” Khương Nhan cười vẹo má Nguyễn Ngọc, nói, “A Ngọc ngươi phải nhớ, bất kể ngươi đã trải qua chuyện gì, đều sẽ có rất nhiều người yêu ngươi, vô cùng vô cùng yêu ngươi.”
Nguyễn Ngọc chỉ ngây ngô nhìn nàng. Khương Nhan than nói: “Cuối cùng có ngày, ngươi sẽ hiểu thôi.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, phủ Ứng Thiên lại là một đêm ánh đèn rực rỡ, mà trong phủ Bình Tân hầu bị tịch thu lại là một mảng tối tăm, ảm đạm.
“Ngươi đến làm gì?” Giọng phẫn nộ của Tiết Vãn Tình phá vỡ sự im lặng, trong ánh đèn dầu leo lắt, tóc nàng ta rối tung, lập tức đứng dậy nói, “Cút! Ta không cần ngươi thương hại!”
Trình Ôn đứng trước cửa tối tăm, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có mỉa mai cũng không có một tia đáng thương.
“Giáo úy gác cổng chỉ cho ta một khắc đồng hồ, nói xong vài câu, ta liền đi.” Đêm lạnh như nước, Trình Ôn không vào cổng, chỉ cách một cánh cửa chậm rãi nói, “Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết ta tại sao phải tiếp cận Tiết gia, phản bội Tiết gia sao?”
“Ngươi không cần nói! Ta biết ngươi vì tên tiện nhân Nguyễn Ngọc kia!” Tiết Vãn Tình bỗng trở nên kích động, đỏ mắt hung dữ nói, “Ta biết ngươi và ả ta mập mờ không dứt! Trình Ôn ngươi biết không, ta thà hi vọng ngươi là vì quyền thế của Tiết gia, cũng không hi vọng ngươi là vì nàng ta mà hủy đi ta!”
“Không. Chuyện này tuy có liên quan đến Nguyễn cô nương, nhưng không phải hoàn toàn vì nàng mà ra, không giấu gì ngươi, ta căm thù Tiết gia bắt đầu từ sáu năm trước rồi.” Không biết bao lâu sau, Trình Ôn hỏi, “Ta có một muội muội, ngươi biết muội ấy vì sao lại chết không?”
Theo lời Chu Văn Lễ nói: “Tiết Duệ phạm vào tội lớn, Đông Cung có tội dung túng bao che, nên tự phạt si hình hai mươi, để công bằng luật pháp.”
Không cần nói đến Đại Lý Tự như rắn mất đầu, đến cả Hình Bộ cùng Đốc Sát Viện cũng không dám quật roi với đế vương tương lai, cuối cùng bá quan quỳ bái cầu xin, lại dùng đại hôn của Đông Cung sắp đến mà khuyên răn mãi, Chu Văn Lễ mới miễn cưỡng đem hình phạt của mình đổi thành ‘diện bích thụ huấn’. Hình phạt tuy nhẹ nhưng với vị trí cao quý trữ quân của Chu Văn Lễ không chỉ dám lấy mình làm gương mà còn tỏ rõ lập trường của mình cùng ngoại thích phân chia rõ ràng, càng là lời cảnh cáo với các bè phái âm thầm cấu kết đừng ỷ vào hoàng quyền mà biết pháp phạm pháp...
Mà ngoài điện, một trăm trượng không biết đã đánh bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng giáo úy hành hình đã đổi vài lượt, tiếng hét thảm của Tiết Duệ từ lớn đến yếu dần, ngắt ngắt quãng quãng, cuối cùng không còn tiếng hét nào, chỉ còn nghe thấy tiếng gậy gỗ nặng nề đánh lên da thịt nghe rõ mồn một...
Một trăm gậy đánh xong, hai vị giáo úy kéo Tiết Duệ đã hôn mê vào trong cung——Thế tử Tiết gia trước giờ vẫn luôn huênh hoang kiêu ngạo giờ lại như một con chó chết bị người ta vác lấy cánh tay mà khiêng vào trong đại điện, tóc tai hỗn loạn dính bết vào nhau. Sau lưng từ cổ đến mông đều là một mảng máu thịt mơ hồ, máu chảy xuống hai chân quét trên đất thành một vệt bẩn đỏ sậm, mùi tanh khó ngửi buồn nôn lập tức tản ra trong điện.
Không biết là vì bị đánh hay vì bị dọa sợ, hắn đã ngất đi, tình huống này không chết cũng tàn phế, e rằng cả đời cũng không thể đứng dậy được nữa.
Có vài đại thần không dám nhìn thẳng vào máu tanh, lén lút dời tầm mắt đi; có vài người lại nhíu mày, dường như chê bai sự thối rữa vàng đỏ lẫn lộn trên người Tiết Duệ...Tiết Trường Khánh nhìn thấy con trai mình bị đánh thành như thế, nhất thời bi thương nồng đậm, thường ngày kẻ tàn nhẫn giết chóc bấy giờ cũng đỏ hoe mắt, đôi mắt chứa đầy tơ máu, khiến cho gương mặt vặn vẹo nói không ra là oán hận hay là đau lòng.
Phụ tử Tiết Trường Khánh bị đưa đến Bắc trấn phủ tư thẩm tra, lúc hạ triều, bá quan lần lượt rời đi, một canh giờ sau vẫn có quan triều đứng ngoài điện xôn xao chuyện này. Có người nói thái tử điện hạ gần đây thay đổi rất lớn, nếu như trước đây chỉ là có phong phạm nhân quân, bây giờ càng thêm vài phần tư thái của đế vương, ân uy đều có, đem thế cục trong triều đình khống chế trong lòng bàn tay...
Chẳng qua những điều này, Khương Nhan đều không để ý đến. Trên đường cung ngoài cổng lễ bộ, nàng gặp Trình Ôn vừa từ thái y viện băng bó vết thương bước ra.
Phỏng chừng vì mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, thấy Khương Nhan đi đến, hắn cũng không bất ngờ, chỉ đứng yên tại đó, hơi gật đầu đáp lễ.
“Vết thương của Trình đại nhân, không sao chứ?” Khương Nhan nhìn tay áo dính máu của hắn, hỏi.
“Đã cầm máu băng bó trong Thái Y Viện, không sao cả, phiền Khương cô nương nhọc lòng rồi.” Khi gặp riêng, hắn vẫn sẽ dùng từ ‘cô nương’ để xưng hô với nàng, hệt như khi ở trong Quốc Tử Giám.
Nhất thời trong lòng có nghìn vạn suy tư, không biết phải giải quyết từ đâu. Nghĩ lại trong bốn tháng này hiểu lầm và nghi ngờ hắn, trong lòng Khương Nhan vô cùng áy náy, tùy tiện ném tất cả ra sau đầu, thẳng thắn nói: “Hôm ấy, quyển《Đại Đồng phủ phương chí》đặt trên bàn trong Hàn Lâm Viện là ngươi cố ý để lại phải không, vì để chỉ dẫn mang mối cho ta tiếp tục điều tra? Cũng từ hôm ấy bắt đầu, ta mơ hồ biết được ngươi đầu quân vào Tiết gia, thật ra là đang âm thầm giúp đỡ bọn ta...Nhưng đáng tiếc, ta biết quá muộn rồi, cuối cùng cũng nợ ngươi một câu ‘Xin lỗi’.”
Nói rồi, Khương Nhan chắp tay, khom người thật thấp vái lạy.
“Hẳn nói xin lỗi là ta, ta vờ như trung thành với Tiết gia, Tiết Trường Khánh vẫn luôn nghi ngờ ý đầu quân của ta, cho tai mắt canh chừng hành động của ta từng phút từng giây, cho nên có những lời nói trái với lương tâm, mạo phạm Khương cô nương cùng đại công tử.” Trình Ôn mặc kệ vết thương trên cánh tay, cố chấp chắp tay trả lễ, nói “Nên nói đa tạ cũng là ta mới phải.” Dù sao chuyện này vốn là yêu hận tình thù của hắn, vốn không liên quan đến Khương Nhan, đến cả việc vô tình liên lụy đến Khương Nhan cũng là chuyện hắn không mong muốn đến.
Ánh nắng tháng tám đã giảm đi sự oi bức, chiếu lên người vô cùng ấm áp, Khương Nhan chưa từng thả lỏng như bây giờ. Vài lần muốn nói lại thôi, nàng cuối cùng cũng từ trong tay áo lấy ra một vật đưa cho Trình Ôn, khẽ nói: “Đây là vật ngươi tặng cho A Ngọc, hôm ấy ma ma quét dọn tìm ra nó, đưa vật này cho ta, muốn ta trả lại cho người tặng...”
Nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc kết đồng tâm, màu sắc vẫn rất tươi sáng, không như cái trong lòng của Trình Ôn, vì thường ngày hay vuốt ve mà trở nên cũ kĩ bay màu.
Đôi mắt Trình Ôn lộ ra vài phần ảm đạm. Khương Nhan vội giải thích: “Triệu ma ma không biết là ngươi đưa cho A Ngọc, mà lúc ấy ta cũng có hiểu lầm với ngươi, liền đem vật này cầm về. Nay nghĩ lại, hẳn nên vật trả lại cho chủ, đưa cho ngươi xử trí sẽ càng ổn thỏa hơn...Dù sao đi nữa, A Ngọc sau khi tỉnh lại liền quên đi tất cả mọi chuyện, cũng không nhớ được cái kết này rồi.”
Ánh nắng rơi trên chiếc kết đỏ trong lòng bàn tay, khiến nó phát ra lấp lánh ánh vàng, Trình Ôn nhìn chiếc kết đỏ hồi lâu mới đưa tay nhận lấy. Không biết là vì bị thương hay vì nguyên nhân khác mà tay hắn có chút run.
“Nàng cuối cùng cũng không thể...hiểu được ý của ta.” Giọng Trình Ôn nhẹ tênh, đôi mắt ôn hòa lộ ra vài tia mất mát.
“Thật ra, A Ngọc không nhớ được chuyện cũ cũng rất tốt, có thể quên đi rất nhiều khổ đau, may mà chúng ta vẫn còn rất trẻ, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu.” Khương Nhan an ủi hắn.
Trình Ôn gật đầu, không biết nghĩ đến chuyện gì, hắn nhận lại kết đồng tâm, trên mặt lại lộ ra vài phần kiên định.
Chào tạm biệt Trình Ôn, Khương Nhan cả người nhẹ nhõm đi ra cổng Hồng Võ, bước qua tường cung đi ra cổng Chính Dương, liền nhìn thấy Phù Ly cầm kiếm đứng trên đường lớn ngoài cổng, lẳng lặng chờ nàng.
Khương Nhan ngẩn ngơ, lập tức bước nhanh chân đến đó, đè nén vui mừng xuống hỏi: “Chàng không cần áp giải phụ tử Tiết gia về Bắc trấn phủ tư sao? Vừa rồi trên triều đình vẫn chưa có cơ hội hỏi chàng, trên người chàng có máu, là bị thương ư?”
Trên áo của Phù Ly vẫn có vết máu ám sát sáng sớm lưu lại, cũng không biết có thể rửa sạch hay không. Dưới ánh nắng vàng, hắn cụp mắt nói: “Máu không phải là của ta. Chuyện của Tiết gia Thái phủ sử đã sắp xếp người khác làm rồi, ta đưa nàng về nhà nghỉ ngơi trước.”
“Ta muốn đi thăm A Ngọc.” Sóng gió hơn một năm đã yên ổn, thiện báo ác quả đều đã định trong hôm nay, trong lòng Khương Nhan có vô vàn cảm xúc, cần có một người để giải bày.
Phù Ly cũng không hỏi nhiều, chỉ nói ‘ừ’ một tiếng. Hai người sóng vai bước đi đến đầu phố Trường An, rẽ vào một ngõ nhỏ, hoa quế tam thu trên đỉnh đầu tỏa hương thơm ngát, cánh hoa vàng rơi lả tả đầy trên mặt đất. Khương Nhan bỗng dừng bước, bóng lưng thoáng khựng lại, sau đó lập tức xoay người ôm lấy Phù Ly.
Khương Nhan thường ngày rất tự tin độc lập, rất hiếm khi ngoan ngoãn như chú chim non dựa người như thế này, Phù Ly rất bất ngờ. Cho đến khi cánh tay nhỏ gầy bên hông dùng sức ôm hắn, gương mặt vùi vào lòng hắn, hắn mới hoàn hồn, cầm đao không tiện ôm lại nàng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, A Nhan?”
Khương Nhan ở trong lòng hắn lắc lắc đầu, không nói chuyện, chỉ là hô hấp run run, mang theo giọng mũi.
Phù Ly bây giờ mới biết, nàng đang khóc.
“Rốt cuộc sao vậy?” Giọng nói thanh lạnh lại không thể che giấu sự lo lắng, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Khương Nhan, muốn nhìn rõ mặt nàng, nàng lại cố chấp giấu đi không chịu để hắn nhìn.
Phù Ly không biết cách dỗ dành người khác, chỉ đành đứng đờ người lo lắng, để mặc Khương Nhan gắt gao giữ lấy vạt áo hắn, cắn môi im lặng đứng đó.
Nàng khóc không phát ra tiếng độ, ẩn nhẫn mà yên tĩnh, lại càng khiến người ta đau lòng hơn ầm ĩ khóc lớn.
Phù Ly biết, ban đầu Khương Nhan cố chấp thi cử nhập sĩ, phần lớn vì muốn giải oan cho Nguyễn Ngọc...Thời gian này rất nhiều đêm chong đèn đọc sách, đóng cửa không ra, trải qua bao nhiêu lần tấn công ngoài sáng trong tối, gập ghềnh gian nan, một khi mong ước đã được thực hiện, tất cả mỏi mệt tích lũy, nôn nóng cùng niềm vui mừng trong tuyệt cảnh phùng sinh liền tựa như nước lũ ập đến, phá tan lý trí.
Cả đường này, nàng thật sự đi quá không dễ dàng rồi.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc kích động của Khương Nhan dần bình ổn lại, thời điểm ngẩng đầu lần nữa, nàng ngoại trừ vành mắt còn đo đỏ, ươn ướt, thì cơ bản đã khôi phục lại như thường.
“Cảm xúc khó lòng kiềm chế, khiến Tiểu Phù đại nhân của ta chê cười rồi.” Khương Nhan dụi dụi mắt, mặt dày cười.
Phù Ly không có tâm trạng cười vui. Hắn đem bàn tay đang dụi mắt của nàng kéo xuống, nhìn nàng một lúc, mới chậm rãi cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, hôn đi ươn ướt trên khóe mắt nàng.
Trong con ngõ nhỏ không người, cách đi tất cả ồn ào trên phố, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hoa quế rụng.
Nụ hôn này không mang theo tia tình dục nào, lại là liều thuốc hiệu quả nhất có thể làm dịu đi cơn đau. Khương Nhan thấy qua dáng vẻ cao ngạo nhất của Phù Ly, cũng thấy qua tín ngưỡng chật vật nhất của hắn, mặt hắn tuy lạnh nhưng lòng hắn lại rất ấm áp...
“Cảm ơn chàng, Phù Ly.” Chóp mũi Khương Nhan đo đỏ, giọng mang theo tiếng khàn khàn sau khi khóc, cho dù trong mắt có mưa bụi nhưng nụ cười bên môi lại vô cùng rạng rỡ, “Cả đường đi này, người ta cần cảm ơn rất nhiều, nhưng muốn cảm ơn nhất vẫn là chàng.”
Phù Ly rõ ràng không biết bộc lộ tình cảm. Mắt hắn chợt mềm mại, cụp mắt cứng giọng nói: “Nói những lời thừa thãi đó làm gì? Nàng biết tất cả ta muốn không phải là một câu ‘đa tạ’ của nàng.”
“Ta đương nhiên biết, thứ chàng muốn là sắc đẹp của ta.” Gương mặt này của Khương Nhan nói mưa liền mưa, nói nắng liền nắng, nàng đứng dưới gốc cây quế cùng với nắng chiều nhìn hắn, cười hỏi, “Muốn ta lấy thân báo đáp sao, Tiểu Phù đại nhân?”
Phù Ly không đáp, chỉ ôm đao đứng đó, rất nghiêm túc hỏi: “Chuyện của Tiết gia giải quyết xong rồi, bây giờ nàng hẳn nên suy nghĩ đến chuyện của ta không?”
“Chuyện gì của chàng cơ?”
“Chuyện cưới hỏi.” Phù Ly nghiêm túc, trong giọng điệu mang theo ‘mùi chua’ quen thuộc, “Ngày mốt là đại hôn của Đông Cung, qua mười ngày nữa là đến lượt Ngụy Kinh Hồng cũng thành hôn rồi, chúng ta sao có thể chịu thua, đi sau người ta chứ?”
Khương Nhan ngây người, bị lời này của hắn làm cho buồn cười, hỏi: “Chàng con nít thế, đến cả thành hôn cũng muốn giành trước sau?”
“Cho dù là tài học hay võ lực, ta chưa từng thua cho họ bao giờ cả, chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên cũng không thể thua, quan trọng hơn là——” Nói rồi, Phù Ly khom người cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, “Ta muốn nàng.”
Tim Khương Nhan chợt run lên, cảm giác tê dại lan ra khắp người.
Đây thật sự là một ngày đẹp trời, nàng dựa vào bức tường đá xanh, nhìn Phù Ly đưa tay, đem nàng đứng trong khoảng cách giữa hắn cùng bức tường, nhìn thấy nắng vụn loang lổ phản chiếu trong mắt hắn, nóng bỏng cùng thâm trầm khác mọi ngày...Nhiều lần như thế, tim đập thình thịch.
Lúc đi đến Nguyễn phủ, đã là chạng vạng.
Mấy ngày hôm nay, Nguyễn Ngọc đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là bệnh lâu vừa khỏi, cơ thể không quá rắn rỏi, đi một khắc đồng hồ liền mệt đến đi không nổi. Khương Nhan dẫn nàng ra sân sau ngắm cúc, giục nàng uống một ly rượu hoa mai nhỏ, nhìn thấy trên làn da nõn nà lộ ra chút đỏ ửng khỏe mạnh, Khương Nhan mới kiên định hơn nhiều.
“A Nhan gặp được chuyện tốt gì sao, vui vẻ như thế?” Nguyễn Ngọc có chút mệt rồi, ngồi trên chiếc ghế đá trong sân hỏi, bên môi treo theo nụ cười khiêm tốn dịu dàng, hệt như ngày trước.
“Phạt ác giúp thiện, là chuyện vô cùng tốt.” Khương Nhan cười vẹo má Nguyễn Ngọc, nói, “A Ngọc ngươi phải nhớ, bất kể ngươi đã trải qua chuyện gì, đều sẽ có rất nhiều người yêu ngươi, vô cùng vô cùng yêu ngươi.”
Nguyễn Ngọc chỉ ngây ngô nhìn nàng. Khương Nhan than nói: “Cuối cùng có ngày, ngươi sẽ hiểu thôi.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, phủ Ứng Thiên lại là một đêm ánh đèn rực rỡ, mà trong phủ Bình Tân hầu bị tịch thu lại là một mảng tối tăm, ảm đạm.
“Ngươi đến làm gì?” Giọng phẫn nộ của Tiết Vãn Tình phá vỡ sự im lặng, trong ánh đèn dầu leo lắt, tóc nàng ta rối tung, lập tức đứng dậy nói, “Cút! Ta không cần ngươi thương hại!”
Trình Ôn đứng trước cửa tối tăm, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có mỉa mai cũng không có một tia đáng thương.
“Giáo úy gác cổng chỉ cho ta một khắc đồng hồ, nói xong vài câu, ta liền đi.” Đêm lạnh như nước, Trình Ôn không vào cổng, chỉ cách một cánh cửa chậm rãi nói, “Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết ta tại sao phải tiếp cận Tiết gia, phản bội Tiết gia sao?”
“Ngươi không cần nói! Ta biết ngươi vì tên tiện nhân Nguyễn Ngọc kia!” Tiết Vãn Tình bỗng trở nên kích động, đỏ mắt hung dữ nói, “Ta biết ngươi và ả ta mập mờ không dứt! Trình Ôn ngươi biết không, ta thà hi vọng ngươi là vì quyền thế của Tiết gia, cũng không hi vọng ngươi là vì nàng ta mà hủy đi ta!”
“Không. Chuyện này tuy có liên quan đến Nguyễn cô nương, nhưng không phải hoàn toàn vì nàng mà ra, không giấu gì ngươi, ta căm thù Tiết gia bắt đầu từ sáu năm trước rồi.” Không biết bao lâu sau, Trình Ôn hỏi, “Ta có một muội muội, ngươi biết muội ấy vì sao lại chết không?”