Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Thấy Khương Nhan im lặng, hắc y nhân giấu mặt kia mới buông tay ra, kiệt sức dựa bên ô cửa sổ thở dốc, máu đỏ theo cánh tay chảy xuống đầu ngón tay, tí tách nhỏ lên mặt đất.
Khương Nhan chống tay lên bục cửa sổ, đưa tay kéo khăn che mặt xuống, quả nhiên lộ ra gương mặt tuấn mỹ của Phù Ly. Sắc đêm se lạnh, nàng đờ đẫn, ánh mắt trượt xuống, rơi trên cánh tay phải đầm đìa máu tươi, thì thầm hỏi: “Phù Ly, chàng...sao thế?”
Giây phút bị nàng kéo khăn xuống, Phù Ly không hề phản kháng, chỉ là hơi nhíu mày, đưa tay bịt kín vết thương trên cánh tay phải, cắn răng nói: “Dưới bậc thang có máu, cần phải dọn dẹp sạch sẽ...”
“Đã là lúc nào rồi, chàng còn để ý chút vết máu này!” Khương Nhan đưa tay giữ lấy hắn, cổ tay thường ngày luyện chữ trầm ổn bấy giờ không kiềm được mà run rẩy, “Chàng mau vào đây!”
“Chậm thôi!” Phù Ly trở tay giữ lấy cổ tay nàng, ánh mắt bỗng trở nên cảnh giác. Hắn ra hiệu cho Khương Nhan im lặng, đôi mắt nhìn về con đường sân sau bỗng trở nên sắc bén, nghiêng tay nghe ngóng, mới nói: “Có người đuổi giết, ta không thể ở lại đây, nàng...mọi chuyện cẩn thận.”
Trên đường có tiếng bước chân hỗn loạn đến gần, dường như chạy về hướng tiểu viện. Trong lòng Khương Nhan khẩn trương, thật sự không yên tâm tình cảnh hiện giờ của hắn, run giọng nói: “Chờ chút! Bây giờ chàng muốn đi đâu?”
“Mục đích của bọn họ là ta, ta nếu ở đây sẽ liên lụy đến nàng, nghe lời.” Phù Ly nhẹ giọng, mà kiên định buông tay nàng ra, thấp giọng nói, “Chờ ta đem thông tin cơ mật về Bắc trấn phủ tư, sau khi kết thúc mọi chuyện, trễ lắm là ngày mai sẽ đến tìm nàng.”
Khương Nhan lắc đầu: “Nghe tiếng bước chân, người bên ngoài không ít đâu, chàng làm sao một mình chống lại họ đây?”
Vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng đập cửa mãnh liệt, ánh đuốc từ khe cửa truyền đến, có người thô lỗ gọi: “Ngự sử tuần thành phụng lệnh truy nã nghịch tặc! Nhanh chóng mở cửa để kiểm tra! Nhanh chóng mở cửa để kiểm tra!”
Không kịp nói nhiều nữa, Khương Nhan hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân duy trì sự bình tĩnh, quyết đoán nói: “Chàng mau trốn đi, ở đây để ta ứng phó.”
Phù Ly mở miệng, không đồng ý nàng bị cuốn vào, Khương Nhan lại lười lôi thôi, vội kéo hắn vào trong phòng, thấp giọng nói: “Trốn kĩ đừng nhúc nhích.” Nói rồi, nàng từ sau ghế tiện tay kéo áo khoác ngoài khoác lên, sẵn tiện dùng dây buộc tóc buộc cao lên đỉnh đầu, xoay người nhìn ánh mắt trầm trầm của Phù Ly, lúc này mới hít sâu một hơi, bước bước lớn đi về cửa trước.
Lúc bước qua vò rượu vỡ nát bên bàn đá, nàng nhíu mày, khom người cầm lấy một mảnh vỡ giấu vào lòng bàn tay.
Tiếng đập cửa ầm ầm vẫn tiếp tục vang lên, tiếng gọi của tốt lại tuần thành từ thúc giục chuyển sang không còn nhẫn nại, cao giọng quát: “Mở cửa mở cửa! Nếu không sẽ xem như che giấu tội phạm!”
Kẽo kẹt một tiếng, cửa từ bên trong đẩy ra. Khương Nhan choàng áo ngoài, suýt bị ánh đuốc sáng rực ngoài cửa chiếu đến chói mắt, nàng dụi dụi đôi mắt vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái, lảo đảo bước ra, lười biếng nói: “Đại nhân, ta đây nào có nghịch tặc, chỉ là vừa rồi say rượu ngã nhào, vang lên tiếng đánh vỡ vò rượu, có phải khiến ngài hiểu lầm thành thích khách đến đây không?”
“Vừa rồi người nọ chính là chạy về hướng nhà ngươi! Có thích khách hay không, không phải là ngươi nói là được!” Một sĩ tốt trung niên mặc võ bào rút đao ra, cao ngạo đứng trước mặt Khương Nhan, đưa mắt đánh giá nàng.
Người này thật là quen mắt, vẫn là oan gia ngõ hẹp.
Khương Nhan thầm cười lạnh: Gã này không phải là Tôn ngự sử lần trước đổ oan cho nàng hãm hại Nguyễn Ngọc sao? Sau khi vụ án của Nguyễn Ngọc giao cho Đại Lý Tự, hắn hẳn là được không ít lợi ích, cùng với Đại Lý Tự, kết cấu với Tiết gia làm chuyện xấu, hủy đi không ít chứng cứ quan trọng, khiến Tiết Duệ ung dung ngoài vòng pháp luật, Nguyễn Ngọc chịu hàm oan đến tận nay!
Tôn ngự sử đương nhiên cũng phát giác gì đó, nheo mắt, ‘ôi’ một tiếng nói: “Quen mặt, ngươi là...?”
“Tại hạ bất tài, vốn là học trò Quốc Tử Giám, nay thi đình thành tân thám hoa, Khương Nhan.” Nói rồi, nàng chắp tay vái chào.
Tôn ngự sử ‘ồ’ một tiếng thật dài. Gã đảo mắt, bỗng nói: “Nếu đã là ‘người quen’, bổn quan càng phải tra kĩ càng rồi!” Nói xong, gã giơ tay ra hiệu, “Bước vào dò soát!”
“Từ từ đã!” Khương Nhan lồng tay vào vạt áo đứng đó, dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng khí thế lại không hề bị áp đảo, không nhanh không chậm nói, “Soát nhà có thể, không biết là đại nhân có công văn soát nhà hay không? Nếu không, thế là tự ý đột nhập nhà dân. Đương nhiên, đại nhân chấp pháp ở Kinh Sư nhiều năm như thế, che chở một cõi bình an, quy củ nho nhỏ này ắt hẳn cũng hiểu nhỉ.”
“Ngươi là một giới nữ lưu, nếu không phải thánh thượng khai ân phá lệ cho ngươi, dựa vào ngươi cũng dám vọng tưởng dám nói chuyện thám hoa với bổn quan ư?” Tôn ngự sử lạnh lùng cười, “Tình huống khác thường sẽ có cách giải quyết khác thường, bắt nghịch tặc quan trọng hơn! Nếu có sơ suất gì, bổn quan sẽ hỏi tội ngươi! Soát!”
Tôn ngự sử cứng mềm không ăn, sĩ tốt dưới trướng càng là cáo mượn oai hùm, ồ ập xông vào.
Khương Nhan bị bọn họ đẩy sang một bên, ánh mắt chợt lạnh, bất giác dùng mảnh vỡ vò rượu trong tay giấu sau lưng, dùng sức rạch một đường.
“Đại nhân! Chỗ này có vết máu!”
Lập tức có tiếng kinh hô của một sĩ tốt, Tôn ngự sĩ liền lườm Khương Nhan một cái, lộ ra vẻ mặt ‘Quả nhiên là như thế’, hừ lạnh: “Khương thám hoa lại giải thích thế nào đây?”
Sắc mặt Khương Nhan bất động, chìa lòng bàn tay giấu sau lưng ra, lộ ra vết thương chảy máu. Mất đi ngón tay ấn chặt, máu trong lòng bàn tay lập tức không ngừng chảy xuống, giọt máu thuận theo kẽ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
“Vừa rồi không phải nói với đại nhân rồi sao? Tại hạ uống say, không cẩn thận vấp ngã, vò rượu vỡ tan tành, mảnh vỡ cứa xuống lòng bàn tay, chảy máu không ngừng, chảy xuống thềm trước.”
Tôn ngự sử hồ nghi, cầm đao chạy vào trong viện, trên đất quả nhiên có một vò rượu vỡ, khắp nơi đều là mảnh vỡ.
Gã nhất thời không nói, cầm đao vào trong sân dạo một vòng, dường như muốn tìm lại chút thể diện của mình, đưa mắt nhìn phòng ngủ của Khương Nhan một cái, vừa muốn hạ lệnh, Khương Nhan liền dùng tay áo ấn lấy vết thương chậm rãi cười nói: “Ngự sử đại nhân ban đêm xông vào khuê phòng, truyền ra ngoài e rằng sẽ tổn hạ đến danh dự chăng? Ta ngược lại cũng không để ý đến danh tiếng gì, nhưng đại nhân không giống như thế, phải biết lời đồn đãi hung mãnh như hổ vậy. Hơn nữa, cho dù là phản tặc giấu trong nhà ta, động tĩnh của ngài lớn như thế, hắn vẫn sẽ ngốc nghếch ở trong phòng đưa tay chịu trói sao? Theo ta thấy, đại nhân vẫn là đi nơi khác xem thử đi, có lẽ còn có thể tra được hành tung của thích khách!”
Nàng nói thật sự là nói có sách mách có chứng, Tôn ngự sử đuối lý, chần chừ một lúc, cuối cùng hừ mạnh một tiếng: “Nếu đã như thế, đã quấy rầy Khương thám hoa rồi.” Nói xong, gã khoát tay, quát, “Đi! Đi đến phố Tây xem thử!”
Mọi người bước ra ngoài, ánh lửa đi xa, xác định bên ngoài không còn ai nữa, Khương Nhan mới đóng cửa lại, dựa lên chốt cửa hít sâu một hơi, chạy vào trong nhà.
Đẩy cửa tẩm phòng ra, giá nến tỏa ra vầng sáng mờ mờ, trong phòng yên tĩnh lạ thường, mà sau cửa sớm đã không còn bóng dáng của Phù Ly, chỉ có vào vệt máu để lại trên đất, tựa như hồng mai lặng lẽ nở rộ.
Khương Nhan ở trong phòng tìm một lượt, thậm chí đến cả dưới giường cũng nhìn một lượt, cũng không phát hiện ra Phù Ly.
Xung quanh tĩnh lặng, nàng vịn bàn chậm rãi ngồi xuống, đến cả đau đớn trong lòng bàn tay cũng không để tâm, mờ mịt nghĩ: Hắn đi rồi sao?
Sao lại cậy mạnh như thế! Đã bị thương nặng như vậy còn không dừng lại chút, nếu lại đụng phải bọn sài lang ăn thịt Tôn ngự sử nghe tin chạy đến thì làm sao thoát thân đây?
Chẳng qua chuyện này nói ra cũng thật kì lạ, Phù Ly đang ở Trừ Châu tra án, sao lại bị người ta truy giết? Nếu là đụng phải lợi ích quyền quý rước họa sát thân, ngược lại cũng không phải không có khả năng, chỉ là tại sao Tôn ngự sử cũng tham gia vào?
Trong lòng dày đặc sương mù, lại lo lắng cho an nguy của Phù Ly, Khương Nhan không ngủ được, ngồi trên bàn nghe tiếng nước nhỏ, một mình ngồi đến khi trời sáng dần mới gục lên bàn ngủ.
Nàng ngủ không yên, trong đầu toàn là cảnh tượng kì lạ, lại vì giá rét sáng sớm mà hàn khí vào phổi, không nhịn được ho vài tiếng, lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như nghe thấy cửa phòng truyền đến tiếng động thật khẽ, sau đó một tấm chăn mỏng mềm mại rơi xuống vai nàng.
Khương Nhan lập tức tỉnh ngủ, vô thức gọi: “Phù Ly!”
Tầm mắt mơ hồ, người trước mặt mơ hồ đứng đó, đang duy trì tư thế khom người đắp chăn cho nàng. dường như không ngờ được nàng đột nhiên tỉnh dậy, người kia dừng chút, mới khẽ giọng hỏi: “Tại sao không lên giường ngủ?”
Giọng nói quen thuộc, tầm mắt của Khương Nhan dần rõ, chầm chậm đưa tay thăm dò kéo lấy tay áo hắn, khàn giọng hỏi: “Đêm qua...Tại sao không từ mà biệt?”
Giọng nàng khản đặc, rõ ràng là đêm qua bị lạnh. Phù Ly khoác võ bào tay bó sạch sẽ tinh tươm, hoàn toàn không giống vẻ chật vật hôm qua, ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Tôn ngự sử ở ngoài nhìn vào, một khi ta ở lại, nếu xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến nàng.” Nói rồi, hắn kéo tay Khương Nhan, nhìn vết thương rách da trong lòng bàn tay nàng, nhíu mày nói, “Sau này không cần vì ta mà làm bản thân bị thương, cũng không cần vì ta ra mặt, điều quan trọng nhất là tự bảo vệ tốt tính mạng của mình...”
“Mạng ta là mạng, mạng chàng không phải là mạng à? Chẳng lẽ chàng mạo hiểm bị thương như thế, ta sẽ không đau lòng ư?”
Thi hội, thi đình, thám hoa, Phù Ly tra án cả đường bị truy sát...
Gần đây đủ loại chuyện phát sinh quá mức đáng sợ, Khương Nhan cả đêm lo lắng như đê vỡ bờ, nhìn Phù Ly nói: “Không phải nói cẩm y vệ trấn thủ Kinh Sư chức cao trọng vọng, là an toàn nhất sao, là vị trí khiến mọi người ngưỡng mộ nhất sao? Tại sao chàng lại gặp đầy rẫy nguy hiểm thế?”
Trong mắt nàng có tơ máu, lại không có ý cười quen thuộc hằng ngày. Trong lòng Phù Ly âm ỉ đau, cúi gằm mặt nói: “Ta giúp nàng băng bó vết thương.”
Hắn vẫn như thế, vừa gặp chuyện không muốn trả lời liền chuyển sang chủ đề khác. Khương Nhan rút tay, lườm hắn một lúc mới thở dài nói, “Vết thương của ta không quan trọng, ngược lại là chàng...”
“Ta đã bó thuốc rồi, không còn đau nữa.” Thấy Khương Nhan dùng ánh mắt hồ nghi nhìn sang, hắn nghiêm túc nói, “Thật đấy.”
Tìm được hòm thuốc, Phù Ly dùng vải bông luộc sơ qua giúp Khương Nhan xử lý sạch vết thương, sau đó bôi thuốc tiêu viêm, rải bột thuốc, lại cẩn thận buộc dây gạc. Trong quá trình đó, Khương Nhan bị đau, vài lần muốn rút tay về, Phù Ly liền thấp giọng an ủi: “Nhịn chút, một lúc nữa sẽ hết đau.”
Hắn trước giờ luôn thanh cao kiêu ngạo, rất hiếm khi nhỏ nhẹ chăm sóc người khác như thế, sự lo lắng và buồn bực trong lòng Khương Nhan tiêu tan đi rất nhiều, nhìn băng gạc băng bó ngay ngắn trong lòng bàn tay, hỏi: “Ở Trừ Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại có người truy sát chàng?”
“Gần đây vựa muối Trừ Châu buôn bán lậu tràn lan, ta phụng lệnh đến đó điều tra.” Ánh ban mai chiếu vào, thắp sáng căn phòng tối om, sắc mặt Phù Ly thanh lạnh, điềm đạm nói ra một bí mật động trời, “Gần đây nhận được thư mật giữa tri phủ Trừ Châu cùng với trưởng quan Đại Lý Tự, mới biết vụ án buôn lậu kia cấu kết với trưởng quan Đại Lý Tự.”
Trưởng quan Đại Lý Tự là vây cánh của Tiết gia, ban đầu Tiết Duệ phạm tội, cũng là do trưởng quan Đại Lý Tự sửa án áp xuống.
Không cần nói cũng biết người đứng đằng sau Trừ Châu nho nhỏ kia là nhà nào, cũng khó trách bọn họ chó cùng rứt giậu liều mạng cũng phải giết Phù Ly.
“Làm người khác bị thương, buôn muối lậu, tri phủ Trừ Châu, ngự sử tuần thành, Đại Lý Tự, hình bộ...còn có Tiết gia không chạm đến được gì đó?” Hóa ra, thứ lộ ra trước mặt Khương Nhan chỉ là một góc nhỏ u tối của núi băng Tiết gia, mà dưới lớp băng bên dưới là tội ác sâu không thấy đáy.
“Cùng với việc hi vọng chàng nhanh chóng thăng thành thiên hộ, khoác Phi Ngư phục, mang đao Tú Xuân, ta càng hi vọng chàng có thể bình an vô sự.” Khương Nhan không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi, ngẩng đầu dán lên gương mặt đường nét rõ ràng của Phù Ly, rầu rĩ nói, “Đừng thấy ta thường ngày dáng vẻ bất cần, nhưng vừa thấy chàng chảy máu, trong lòng ta liền đau như bị một đao đâm vào vậy, không thể cười nổi dù chỉ một chút.”
Bình minh lên, xua đi bóng tối như gông cùm xiềng xích, ánh nắng ôn hòa màu vàng nhạt từ bên cửa chiếu vào, Khương Nhan thấp giọng nói: “Cho nên, Tiểu Phù đại nhân phải thật thận trọng. Ta thích cười, không thích chàng bị thương.”
“...Được.” Không để ý đến trọng thương trên người, Phù Ly gắt gao ôm lấy nàng, hận không thể nào đem nào hòa vào trong xương máu của mình, sau này cũng sẽ không xa cách nữa.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, suy nghĩ của cả hai khó lòng bình ổn lại.
“A Nhan..” Phù Ly bỗng nhiên phá vỡ im lặng.
“...”
Cả người Khương Nhan run rẩy, lập tức ngẩng đầu hỏi: “Chàng vừa rồi...Gọi ta là gì?”
Phù Ly lại không muốn lặp lại, chỉ nói: “Hai ngày nữa là đến ngày tân khoa tiến sĩ trâm hoa dạo phố, không cho phép nàng nhận khăn và hoa mà người khác đưa.”
Khương Nhan vẫn chìm đắm trong tiếng gọi thân thiết kia của Phù Ly, nhất thời không phản ứng kịp, cười hỏi: “Tại sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Đã gọi là ‘A Nhan rồi’, sắp sẽ gọi là ‘nương tử’ rồi nha!
Khương Nhan chống tay lên bục cửa sổ, đưa tay kéo khăn che mặt xuống, quả nhiên lộ ra gương mặt tuấn mỹ của Phù Ly. Sắc đêm se lạnh, nàng đờ đẫn, ánh mắt trượt xuống, rơi trên cánh tay phải đầm đìa máu tươi, thì thầm hỏi: “Phù Ly, chàng...sao thế?”
Giây phút bị nàng kéo khăn xuống, Phù Ly không hề phản kháng, chỉ là hơi nhíu mày, đưa tay bịt kín vết thương trên cánh tay phải, cắn răng nói: “Dưới bậc thang có máu, cần phải dọn dẹp sạch sẽ...”
“Đã là lúc nào rồi, chàng còn để ý chút vết máu này!” Khương Nhan đưa tay giữ lấy hắn, cổ tay thường ngày luyện chữ trầm ổn bấy giờ không kiềm được mà run rẩy, “Chàng mau vào đây!”
“Chậm thôi!” Phù Ly trở tay giữ lấy cổ tay nàng, ánh mắt bỗng trở nên cảnh giác. Hắn ra hiệu cho Khương Nhan im lặng, đôi mắt nhìn về con đường sân sau bỗng trở nên sắc bén, nghiêng tay nghe ngóng, mới nói: “Có người đuổi giết, ta không thể ở lại đây, nàng...mọi chuyện cẩn thận.”
Trên đường có tiếng bước chân hỗn loạn đến gần, dường như chạy về hướng tiểu viện. Trong lòng Khương Nhan khẩn trương, thật sự không yên tâm tình cảnh hiện giờ của hắn, run giọng nói: “Chờ chút! Bây giờ chàng muốn đi đâu?”
“Mục đích của bọn họ là ta, ta nếu ở đây sẽ liên lụy đến nàng, nghe lời.” Phù Ly nhẹ giọng, mà kiên định buông tay nàng ra, thấp giọng nói, “Chờ ta đem thông tin cơ mật về Bắc trấn phủ tư, sau khi kết thúc mọi chuyện, trễ lắm là ngày mai sẽ đến tìm nàng.”
Khương Nhan lắc đầu: “Nghe tiếng bước chân, người bên ngoài không ít đâu, chàng làm sao một mình chống lại họ đây?”
Vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng đập cửa mãnh liệt, ánh đuốc từ khe cửa truyền đến, có người thô lỗ gọi: “Ngự sử tuần thành phụng lệnh truy nã nghịch tặc! Nhanh chóng mở cửa để kiểm tra! Nhanh chóng mở cửa để kiểm tra!”
Không kịp nói nhiều nữa, Khương Nhan hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân duy trì sự bình tĩnh, quyết đoán nói: “Chàng mau trốn đi, ở đây để ta ứng phó.”
Phù Ly mở miệng, không đồng ý nàng bị cuốn vào, Khương Nhan lại lười lôi thôi, vội kéo hắn vào trong phòng, thấp giọng nói: “Trốn kĩ đừng nhúc nhích.” Nói rồi, nàng từ sau ghế tiện tay kéo áo khoác ngoài khoác lên, sẵn tiện dùng dây buộc tóc buộc cao lên đỉnh đầu, xoay người nhìn ánh mắt trầm trầm của Phù Ly, lúc này mới hít sâu một hơi, bước bước lớn đi về cửa trước.
Lúc bước qua vò rượu vỡ nát bên bàn đá, nàng nhíu mày, khom người cầm lấy một mảnh vỡ giấu vào lòng bàn tay.
Tiếng đập cửa ầm ầm vẫn tiếp tục vang lên, tiếng gọi của tốt lại tuần thành từ thúc giục chuyển sang không còn nhẫn nại, cao giọng quát: “Mở cửa mở cửa! Nếu không sẽ xem như che giấu tội phạm!”
Kẽo kẹt một tiếng, cửa từ bên trong đẩy ra. Khương Nhan choàng áo ngoài, suýt bị ánh đuốc sáng rực ngoài cửa chiếu đến chói mắt, nàng dụi dụi đôi mắt vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái, lảo đảo bước ra, lười biếng nói: “Đại nhân, ta đây nào có nghịch tặc, chỉ là vừa rồi say rượu ngã nhào, vang lên tiếng đánh vỡ vò rượu, có phải khiến ngài hiểu lầm thành thích khách đến đây không?”
“Vừa rồi người nọ chính là chạy về hướng nhà ngươi! Có thích khách hay không, không phải là ngươi nói là được!” Một sĩ tốt trung niên mặc võ bào rút đao ra, cao ngạo đứng trước mặt Khương Nhan, đưa mắt đánh giá nàng.
Người này thật là quen mắt, vẫn là oan gia ngõ hẹp.
Khương Nhan thầm cười lạnh: Gã này không phải là Tôn ngự sử lần trước đổ oan cho nàng hãm hại Nguyễn Ngọc sao? Sau khi vụ án của Nguyễn Ngọc giao cho Đại Lý Tự, hắn hẳn là được không ít lợi ích, cùng với Đại Lý Tự, kết cấu với Tiết gia làm chuyện xấu, hủy đi không ít chứng cứ quan trọng, khiến Tiết Duệ ung dung ngoài vòng pháp luật, Nguyễn Ngọc chịu hàm oan đến tận nay!
Tôn ngự sử đương nhiên cũng phát giác gì đó, nheo mắt, ‘ôi’ một tiếng nói: “Quen mặt, ngươi là...?”
“Tại hạ bất tài, vốn là học trò Quốc Tử Giám, nay thi đình thành tân thám hoa, Khương Nhan.” Nói rồi, nàng chắp tay vái chào.
Tôn ngự sử ‘ồ’ một tiếng thật dài. Gã đảo mắt, bỗng nói: “Nếu đã là ‘người quen’, bổn quan càng phải tra kĩ càng rồi!” Nói xong, gã giơ tay ra hiệu, “Bước vào dò soát!”
“Từ từ đã!” Khương Nhan lồng tay vào vạt áo đứng đó, dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng khí thế lại không hề bị áp đảo, không nhanh không chậm nói, “Soát nhà có thể, không biết là đại nhân có công văn soát nhà hay không? Nếu không, thế là tự ý đột nhập nhà dân. Đương nhiên, đại nhân chấp pháp ở Kinh Sư nhiều năm như thế, che chở một cõi bình an, quy củ nho nhỏ này ắt hẳn cũng hiểu nhỉ.”
“Ngươi là một giới nữ lưu, nếu không phải thánh thượng khai ân phá lệ cho ngươi, dựa vào ngươi cũng dám vọng tưởng dám nói chuyện thám hoa với bổn quan ư?” Tôn ngự sử lạnh lùng cười, “Tình huống khác thường sẽ có cách giải quyết khác thường, bắt nghịch tặc quan trọng hơn! Nếu có sơ suất gì, bổn quan sẽ hỏi tội ngươi! Soát!”
Tôn ngự sử cứng mềm không ăn, sĩ tốt dưới trướng càng là cáo mượn oai hùm, ồ ập xông vào.
Khương Nhan bị bọn họ đẩy sang một bên, ánh mắt chợt lạnh, bất giác dùng mảnh vỡ vò rượu trong tay giấu sau lưng, dùng sức rạch một đường.
“Đại nhân! Chỗ này có vết máu!”
Lập tức có tiếng kinh hô của một sĩ tốt, Tôn ngự sĩ liền lườm Khương Nhan một cái, lộ ra vẻ mặt ‘Quả nhiên là như thế’, hừ lạnh: “Khương thám hoa lại giải thích thế nào đây?”
Sắc mặt Khương Nhan bất động, chìa lòng bàn tay giấu sau lưng ra, lộ ra vết thương chảy máu. Mất đi ngón tay ấn chặt, máu trong lòng bàn tay lập tức không ngừng chảy xuống, giọt máu thuận theo kẽ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
“Vừa rồi không phải nói với đại nhân rồi sao? Tại hạ uống say, không cẩn thận vấp ngã, vò rượu vỡ tan tành, mảnh vỡ cứa xuống lòng bàn tay, chảy máu không ngừng, chảy xuống thềm trước.”
Tôn ngự sử hồ nghi, cầm đao chạy vào trong viện, trên đất quả nhiên có một vò rượu vỡ, khắp nơi đều là mảnh vỡ.
Gã nhất thời không nói, cầm đao vào trong sân dạo một vòng, dường như muốn tìm lại chút thể diện của mình, đưa mắt nhìn phòng ngủ của Khương Nhan một cái, vừa muốn hạ lệnh, Khương Nhan liền dùng tay áo ấn lấy vết thương chậm rãi cười nói: “Ngự sử đại nhân ban đêm xông vào khuê phòng, truyền ra ngoài e rằng sẽ tổn hạ đến danh dự chăng? Ta ngược lại cũng không để ý đến danh tiếng gì, nhưng đại nhân không giống như thế, phải biết lời đồn đãi hung mãnh như hổ vậy. Hơn nữa, cho dù là phản tặc giấu trong nhà ta, động tĩnh của ngài lớn như thế, hắn vẫn sẽ ngốc nghếch ở trong phòng đưa tay chịu trói sao? Theo ta thấy, đại nhân vẫn là đi nơi khác xem thử đi, có lẽ còn có thể tra được hành tung của thích khách!”
Nàng nói thật sự là nói có sách mách có chứng, Tôn ngự sử đuối lý, chần chừ một lúc, cuối cùng hừ mạnh một tiếng: “Nếu đã như thế, đã quấy rầy Khương thám hoa rồi.” Nói xong, gã khoát tay, quát, “Đi! Đi đến phố Tây xem thử!”
Mọi người bước ra ngoài, ánh lửa đi xa, xác định bên ngoài không còn ai nữa, Khương Nhan mới đóng cửa lại, dựa lên chốt cửa hít sâu một hơi, chạy vào trong nhà.
Đẩy cửa tẩm phòng ra, giá nến tỏa ra vầng sáng mờ mờ, trong phòng yên tĩnh lạ thường, mà sau cửa sớm đã không còn bóng dáng của Phù Ly, chỉ có vào vệt máu để lại trên đất, tựa như hồng mai lặng lẽ nở rộ.
Khương Nhan ở trong phòng tìm một lượt, thậm chí đến cả dưới giường cũng nhìn một lượt, cũng không phát hiện ra Phù Ly.
Xung quanh tĩnh lặng, nàng vịn bàn chậm rãi ngồi xuống, đến cả đau đớn trong lòng bàn tay cũng không để tâm, mờ mịt nghĩ: Hắn đi rồi sao?
Sao lại cậy mạnh như thế! Đã bị thương nặng như vậy còn không dừng lại chút, nếu lại đụng phải bọn sài lang ăn thịt Tôn ngự sử nghe tin chạy đến thì làm sao thoát thân đây?
Chẳng qua chuyện này nói ra cũng thật kì lạ, Phù Ly đang ở Trừ Châu tra án, sao lại bị người ta truy giết? Nếu là đụng phải lợi ích quyền quý rước họa sát thân, ngược lại cũng không phải không có khả năng, chỉ là tại sao Tôn ngự sử cũng tham gia vào?
Trong lòng dày đặc sương mù, lại lo lắng cho an nguy của Phù Ly, Khương Nhan không ngủ được, ngồi trên bàn nghe tiếng nước nhỏ, một mình ngồi đến khi trời sáng dần mới gục lên bàn ngủ.
Nàng ngủ không yên, trong đầu toàn là cảnh tượng kì lạ, lại vì giá rét sáng sớm mà hàn khí vào phổi, không nhịn được ho vài tiếng, lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như nghe thấy cửa phòng truyền đến tiếng động thật khẽ, sau đó một tấm chăn mỏng mềm mại rơi xuống vai nàng.
Khương Nhan lập tức tỉnh ngủ, vô thức gọi: “Phù Ly!”
Tầm mắt mơ hồ, người trước mặt mơ hồ đứng đó, đang duy trì tư thế khom người đắp chăn cho nàng. dường như không ngờ được nàng đột nhiên tỉnh dậy, người kia dừng chút, mới khẽ giọng hỏi: “Tại sao không lên giường ngủ?”
Giọng nói quen thuộc, tầm mắt của Khương Nhan dần rõ, chầm chậm đưa tay thăm dò kéo lấy tay áo hắn, khàn giọng hỏi: “Đêm qua...Tại sao không từ mà biệt?”
Giọng nàng khản đặc, rõ ràng là đêm qua bị lạnh. Phù Ly khoác võ bào tay bó sạch sẽ tinh tươm, hoàn toàn không giống vẻ chật vật hôm qua, ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Tôn ngự sử ở ngoài nhìn vào, một khi ta ở lại, nếu xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến nàng.” Nói rồi, hắn kéo tay Khương Nhan, nhìn vết thương rách da trong lòng bàn tay nàng, nhíu mày nói, “Sau này không cần vì ta mà làm bản thân bị thương, cũng không cần vì ta ra mặt, điều quan trọng nhất là tự bảo vệ tốt tính mạng của mình...”
“Mạng ta là mạng, mạng chàng không phải là mạng à? Chẳng lẽ chàng mạo hiểm bị thương như thế, ta sẽ không đau lòng ư?”
Thi hội, thi đình, thám hoa, Phù Ly tra án cả đường bị truy sát...
Gần đây đủ loại chuyện phát sinh quá mức đáng sợ, Khương Nhan cả đêm lo lắng như đê vỡ bờ, nhìn Phù Ly nói: “Không phải nói cẩm y vệ trấn thủ Kinh Sư chức cao trọng vọng, là an toàn nhất sao, là vị trí khiến mọi người ngưỡng mộ nhất sao? Tại sao chàng lại gặp đầy rẫy nguy hiểm thế?”
Trong mắt nàng có tơ máu, lại không có ý cười quen thuộc hằng ngày. Trong lòng Phù Ly âm ỉ đau, cúi gằm mặt nói: “Ta giúp nàng băng bó vết thương.”
Hắn vẫn như thế, vừa gặp chuyện không muốn trả lời liền chuyển sang chủ đề khác. Khương Nhan rút tay, lườm hắn một lúc mới thở dài nói, “Vết thương của ta không quan trọng, ngược lại là chàng...”
“Ta đã bó thuốc rồi, không còn đau nữa.” Thấy Khương Nhan dùng ánh mắt hồ nghi nhìn sang, hắn nghiêm túc nói, “Thật đấy.”
Tìm được hòm thuốc, Phù Ly dùng vải bông luộc sơ qua giúp Khương Nhan xử lý sạch vết thương, sau đó bôi thuốc tiêu viêm, rải bột thuốc, lại cẩn thận buộc dây gạc. Trong quá trình đó, Khương Nhan bị đau, vài lần muốn rút tay về, Phù Ly liền thấp giọng an ủi: “Nhịn chút, một lúc nữa sẽ hết đau.”
Hắn trước giờ luôn thanh cao kiêu ngạo, rất hiếm khi nhỏ nhẹ chăm sóc người khác như thế, sự lo lắng và buồn bực trong lòng Khương Nhan tiêu tan đi rất nhiều, nhìn băng gạc băng bó ngay ngắn trong lòng bàn tay, hỏi: “Ở Trừ Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại có người truy sát chàng?”
“Gần đây vựa muối Trừ Châu buôn bán lậu tràn lan, ta phụng lệnh đến đó điều tra.” Ánh ban mai chiếu vào, thắp sáng căn phòng tối om, sắc mặt Phù Ly thanh lạnh, điềm đạm nói ra một bí mật động trời, “Gần đây nhận được thư mật giữa tri phủ Trừ Châu cùng với trưởng quan Đại Lý Tự, mới biết vụ án buôn lậu kia cấu kết với trưởng quan Đại Lý Tự.”
Trưởng quan Đại Lý Tự là vây cánh của Tiết gia, ban đầu Tiết Duệ phạm tội, cũng là do trưởng quan Đại Lý Tự sửa án áp xuống.
Không cần nói cũng biết người đứng đằng sau Trừ Châu nho nhỏ kia là nhà nào, cũng khó trách bọn họ chó cùng rứt giậu liều mạng cũng phải giết Phù Ly.
“Làm người khác bị thương, buôn muối lậu, tri phủ Trừ Châu, ngự sử tuần thành, Đại Lý Tự, hình bộ...còn có Tiết gia không chạm đến được gì đó?” Hóa ra, thứ lộ ra trước mặt Khương Nhan chỉ là một góc nhỏ u tối của núi băng Tiết gia, mà dưới lớp băng bên dưới là tội ác sâu không thấy đáy.
“Cùng với việc hi vọng chàng nhanh chóng thăng thành thiên hộ, khoác Phi Ngư phục, mang đao Tú Xuân, ta càng hi vọng chàng có thể bình an vô sự.” Khương Nhan không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi, ngẩng đầu dán lên gương mặt đường nét rõ ràng của Phù Ly, rầu rĩ nói, “Đừng thấy ta thường ngày dáng vẻ bất cần, nhưng vừa thấy chàng chảy máu, trong lòng ta liền đau như bị một đao đâm vào vậy, không thể cười nổi dù chỉ một chút.”
Bình minh lên, xua đi bóng tối như gông cùm xiềng xích, ánh nắng ôn hòa màu vàng nhạt từ bên cửa chiếu vào, Khương Nhan thấp giọng nói: “Cho nên, Tiểu Phù đại nhân phải thật thận trọng. Ta thích cười, không thích chàng bị thương.”
“...Được.” Không để ý đến trọng thương trên người, Phù Ly gắt gao ôm lấy nàng, hận không thể nào đem nào hòa vào trong xương máu của mình, sau này cũng sẽ không xa cách nữa.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, suy nghĩ của cả hai khó lòng bình ổn lại.
“A Nhan..” Phù Ly bỗng nhiên phá vỡ im lặng.
“...”
Cả người Khương Nhan run rẩy, lập tức ngẩng đầu hỏi: “Chàng vừa rồi...Gọi ta là gì?”
Phù Ly lại không muốn lặp lại, chỉ nói: “Hai ngày nữa là đến ngày tân khoa tiến sĩ trâm hoa dạo phố, không cho phép nàng nhận khăn và hoa mà người khác đưa.”
Khương Nhan vẫn chìm đắm trong tiếng gọi thân thiết kia của Phù Ly, nhất thời không phản ứng kịp, cười hỏi: “Tại sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Đã gọi là ‘A Nhan rồi’, sắp sẽ gọi là ‘nương tử’ rồi nha!