Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-62
Chương 61
Trịnh Cẩn Dư xuống dưới từ công ty. Cô mới ra cửa đã thấy xe lăn Lục Tư Sâm dừng lại bên thềm đá. Lục Tư Sâm mặc chiếc áo sơ mi đen ngồi ở bên trên, đôi mắt sâu đen nhìn về phía cô.
Trịnh Cẩn Dư dừng bước, xoay người rời đi.
Lục Tư Sâm gọi cô xuyên không khí: “Cẩn Dư đừng đi mà. Anh ngồi xe lăn không đuổi kịp em.”
Trịnh Cẩn Dư do dự một chút, cuối cùng không đi, mà đi đến trước mặt Lục Tư Sâm: “Tìm tôi có việc gì?”
Cô nhìn lướt từ trên xuống dưới xe lăn của Lục Tư Sâm, chế giễu nói: “Sao thế, giả vờ đến nghiện rồi à?”
Lục Tư Sâm làm lơ sự chế giễu của cô. Ánh mắt anh như dính trên người cô, giống như si ngốc nhìn cô.
“Cẩn Dư.” Lục Tư Sâm duỗi tay muốn giữ chặt cô, ánh mắt dừng trên bụng nhỏ của cô. Nơi đó có đứa trẻ cùng dòng máu với anh. Điều này khiến tinh thần anh vô cùng kích động.
Trịnh Cẩn Dư lùi về sau một bước, cố ý đứng ở khoảng cách cánh tay anh không với tới, liếc mắt hỏi anh: “Anh lại trình diễn màn cha con tình thâm gì đấy?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước có người còn muốn giết chết nó.”
“Anh không có.” Lục Tư Sâm thề thốt phủ nhận: “Anh chỉ muốn làm em trở về.”
“Vui đùa cái gì thế?” Trịnh Cẩn Dư không tin Lục Tư Sâm biết cô là người đến từ giới Tu Tiên, chỉ là một người yếu đuối mà thôi. Một người đàn ông vì liên quan đến sự sống còn của đứa trẻ mà không có dũng khí, có tư cách gì làm cha của con cô.
“Tôi bị bệnh, anh không mang tôi đi bệnh viện, ngược lại còn chạy đến nơi hoang vu không người. Anh còn không biết xấu hổ nói là muốn tôi trở về à?”
“Tôi thấy anh đang muốn khiến tôi tức chết đó!”
Lục Tư Sâm: “…”
Tất nhiên anh không thể giải thích thân phận thật sự của mình. Một khi để Trịnh Cẩn Dư biết chuyện anh là sư phụ cô, cô nhóc này chắc chắn sẽ không muốn thấy anh.
“Anh, anh có lý do mà.”
“Có lý do à?” Trịnh Cẩn Dư cười lạnh: “Đừng nói là thần trí anh không rõ.”
Lục Tư Sâm gật đầu: “Không khác biệt lắm như thế. Lúc ấy thật sự giống như có người nói em phải như thế Trịnh Cẩn Dư mới có thể trở về. Sau đó anh cũng không biết tỉnh táo như thế nào, chuyện về sau em biết rồi đó.”
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy kỹ thuật nói dối của Lục Tư Sâm càng ngày càng cao. Ngay cả chuyện ma mưu quỷ chước này cũng không biết xấu hổ mà nói với cô.
“Phải không, vậy tôi phải tìm một đại thần nhìn xem cho anh rồi.”
Trịnh Cẩn Dư nói xong phải đi: “Không biết khi nào anh phát bệnh, vẫn là chờ đến khi anh xác định khỏi hẳn bệnh rồi đến tìm tôi sau.”
Lục Tư Sâm kéo cánh tay cô: “Cẩn Dư, đừng đi. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
“Đây là công ty của tôi.” Trịnh Cẩn Dư dùng sức ném tay anh ra: “Làm các đồng nghiệp thấy sẽ ra sao?”
“Đi ăn cơm với anh, lỡ đâu anh nổi điên thì làm sao bây giờ, lỡ như tôi bị tổn thương thì sao?”
Lục Tư Sâm bất lực buông tay cô ra: “Được rồi. Nếu như em không muốn thấy anh, anh sẽ nói người đưa em trở về.”
“Không cần.” Trịnh Cẩn Dư đặc biệt kiên quyết từ chối: “Tôi tự mình mang theo tài xế.”
Người ta không cần, anh cũng không thể bắt ép. Lục Tư Sâm chỉ có thể theo ý cô: “Vậy được rồi, nhưng tại sao em lên công ty? Có chuyện gì em có thể nói với anh, anh xử lý giúp em.”
Trịnh Cẩn Dư không thèm để Lục Tư Sâm hỗ trợ: “Không cần. Đại tổng tài Lục bận rộn như vậy, tôi không dùng nổi đâu.”
Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư nhìn thoáng qua Lục Tư Sâm. Trong mắt người đàn ông giống như chứa bi thương. Điều này khiến trong lòng cô rất khó chịu. Nhưng cô sẽ không dễ dàng tha thứ Lục Tư Sâm như thế.
Người đàn ông dám lôi kéo con cô tìm chết, không có bài học làm sao được chứ?
Hai người đường ai nấy đi. Trịnh Cẩn Dư không đề cập đến chuyện về nhà.
Lục Tư Sâm gọi trợ lý mình đến đây: “Anh điều tra tại sao Cẩn Dư đột nhiên đến công ty chưa?”
Ánh mắt trợ lý rất tốt: “Tổng giám đốc Lục, việc này tôi đã điều tra qua rồi. Hình như gần đây Trịnh thị có vài nét bút tài chính đi không rõ hướng. Nói là đầu tư một con phố buôn bán, tôi đi hỏi thăm thử con phố buôn bán kia, trước mắt chưa có lời đáp lại.”
Lục Tư Sâm rất vừa lòng thái độ công việc của anh ta: “Được rồi, anh nhìn chằm chằm đi, có tin tức gì nói với tôi đầu tiên.”
Sau khi Trịnh Cẩn Dư về nhà, phát hiện Lục Tư Trình đến nữa. Cô không khỏi nhíu nhíu mày: “Sao em đến đây?”
Lục Tư Trình tỏ ra dáng vẻ lấy lòng: “Chị, em mang đồ ăn ngon cho chị. Chuyện là đêm nay em muốn ở nơi này.”
“Ở nơi này?” Trịnh Cẩn Dư cực kỳ cạn lời nhìn cậu ta. Mình đuổi chồng mình ra ngoài, lại ở một chỗ cùng em chồng, truyền ra bên ngoài không biết bị mắng thành cái dạng gì đâu.
“Em điên rồi à?”
Sắc mặt lấy lòng của Lục Tư Trình biến thành mặt khóc tang. Biểu cảm rất đau đớn muốn chết: “Chị, chị không biết đâu. Hôm nay Trịnh Nguyệt Dung trở lại rồi, muốn đến nhà chúng em. Em không muốn gặp cô ta.”
“Trịnh Nguyệt Dung?” Tuy rằng sắc mặt Trịnh Cẩn Dư còn tính là tự nhiên, nhưng tâm lý không vui vẻ gì.
Đó không phải thanh mai nhỏ của Lục Tư Sâm sao?
Lúc trước mới nổ trên hot search, người phụ nữ này vẫn không chịu hết hy vọng với Lục Tư Sâm.
Nhưng Lục Tư Sâm còn có thể để cô ta trở về nhà cũ nhà họ Lục sao?
Hai người trai đơn gái chiếc, có thể làm chuyện tốt gì chứ.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư càng không thoải mái, cô cạn lời nhìn Lục Tư Trình: “Em không sợ vợ em đội nón xanh cho em à?”
Lục Tư Trình khinh thường nói: “Em sợ cô ta không mang cho em. Dám mang cho em, em sẽ đưa cô ta ra ánh sáng, về sau bớt quản em!”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Đối với anh em nhà họ Lục, đã không cần từ ngữ nào để miêu tả. Cô đau đầu đè đè giữa mày.
Tiểu thiếu gia nhà họ Lục người ta không sợ xanh, vậy cô cũng không sợ xanh.
Cơm tối Trịnh Cẩn Dư cũng không ăn mấy miếng. Trong lòng cô vẫn luôn là hình ảnh lúc trước Lục Tư Trình giả làm Lục Tư Sâm ôm Trịnh Nguyệt Dung. Nếu hai người thật sự ở bên nhau, vậy con cô phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng một mình cô cũng có thể nuôi lớn con. Nhưng cô thật sự không thể tưởng tượng nếu con không ba sẽ trở thành người như thế nào.
Lỡ đâu đến lúc đó Lục Tư Sâm và Trịnh Nguyệt Dung ở bên nhau, bọn họ còn có con…
Vậy cô tự mình mang theo con, đụng với hai người bọn họ cũng mang theo con. Sau đó con mình hỏi cô: “Mẹ ơi, tại sao con không có ba?”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Không được, cô sẽ không thành toàn cho đôi cẩu nam nữ kia.
Hơn mười một giờ đêm, Trịnh Cẩn Dư mặc tốt quần áo để tài xế đưa cô về nhà cũ của nhà họ Lục.
Hôm nay xác thật Trịnh Nguyệt Dung trở lại, nhưng Lục Tư Sâm không có cho cô ta vào nhà.
Bây giờ trừ bỏ người giúp việc ở nhà họ Lục, chỉ có một mình anh.
Sau khi trở về, vào nửa đêm mỗi ngày chân phải anh đau đớn giống như bị chặt đứt.
Đây cũng là do Trịnh Cẩn Dư không muốn trở về nhà họ Lục với anh, là lý do anh không sống ở nhà họ Trịnh.
Không có pháp lực, còn loại bỏ tiên cốt, anh không bằng một người bình thường. Bây giờ chính là một người tàn phế.
Anh lo lắng Trịnh Cẩn Dư biết anh đau sẽ khóc nhè, còn lo lắng Trịnh Cẩn Dư ghét bỏ anh, hoàn toàn chia tay với anh.
Anh trả giá vì cô nhiều như thế. Nếu không thể ở cạnh bên cô lâu dài, vậy tất cả sẽ uổng phí.
Đau…
Loại đau đớn xuyên tim giống như nứt xương lại đến tiếp. Lục Tư Sâm ôm hai chân đau, trán đầy mồ hôi. Anh tiện tay từ bên cạnh cầm một khối khăn lông cắn trong miệng.
Mỗi ngày ít nhất phải đau liên tục nửa tiếng, thậm chí lâu hơn. Đã hơn hai mươi ngày rồi, cũng không biết khi nào bắt đầu.
Mỗi lần đau không kiềm chế được, không chống đỡ nổi nữa, anh sẽ nghĩ đến gương mặt tươi cười của Trịnh Cẩn Dư và đứa bé đang dần dần lớn lên trong bụng cô. Anh lập tức cảm thấy cả người tràn đầy sức lực.
Vì có thể ở cạnh người phụ nữ mình yêu, chịu khổ nhiều thì có là gì đâu.
Rầm…
Lục Tư Sâm cuộn tròn cơ thể, không cẩn thận rơi xuống đất.
Vừa lúc Trịnh Cẩn Dư đang đi đến tầng một. Một tiếng rầm vang này khiến cô sợ đến mức ngạc nhiên một chút, mặt đầy nghi ngờ nhìn lên trên tầng.
Không phải là Lục Tư Sâm và Trịnh Nguyệt Dung làm gì với nhau chứ?
Nếu là cô bắt được bọn họ ở bên nhau, cô nhất định xử lý bọn họ.
Trịnh Cẩn Dư tạm dừng vài giây, sau đó nhanh chóng chạy lên tầng.
Nhưng chờ sau khi cô vào phòng, vậy mà cái gì cũng không thấy.
Chăn trên giường rất lộn xộn, nhưng không có người. Xe lăn dừng ở mép giường, đầu giường đặt hai bộ quần áo, thấy áo sơ mi Lục Tư Sâm mặc sáng hôm nay.
Người đàn ông thối tha này, xe lăn đặt ở đây, người thì không thấy, quả nhiên là giả vờ.
Trịnh Cẩn Dư không tìm thấy người trong phòng, nhanh chóng rời khỏi phòng tìm kiếm nơi khác.
Chờ Trịnh Cẩn Dư đi ra ngoài, Lục Tư Sâm mới bò ra từ phía sau cửa phòng tắm. Bây giờ hai chân anh giống như tàn phế, một chút sức lực cũng không thể sử dụng. Chỉ có thể đôi tay mạnh mẽ chống đỡ.
Quả nhiên không thể giả vờ bị liệt, bây giờ gặp báo ứng.
Trịnh Cẩn Dư ở bên ngoài tìm một lần cũng không thấy người, vừa vặn thấy quản gia đi ngang qua, hỏi: “Lục thiếu đâu?”
Quản gia nghi hoặc nói: “Ở phòng mà, chưa từng ra ngoài.”
Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày, quay trở về phòng ngủ.
Không nghĩ đến khi cô tiến vào phòng đã thấy Lục Tư Sâm ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Thấy cô tiến vào, cười giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư càng nghi hoặc: “Anh đi ra từ chỗ nào đấy?”
Nàng tìm khắp nơi một lần: “Chỉ một mình anh à?”
Lục Tư Sâm hỏi lại: “Em nghĩ sao?”
Trịnh Cẩn Dư không quá tin tưởng lời anh nói. Cô đến gần Lục Tư Sâm, cúi đầu cẩn thận ngửi mùi trên người anh một lần.
Xác thật giống như không có mùi của người phụ nữ khác, chẳng lẽ thật sự là do cô đa tâm?
Nhưng tại sao trên mặt anh nhiều mồ hôi như thế?
Trịnh Cẩn Dư giơ tay đặt lên trán anh, nhẹ nhàng sờ sờ: “Anh đang chột dạ à?”
Lục Tư Sâm cong cong khóe môi. Sự đau đớn ở hai chân còn chưa qua đâu, anh đang cường chống đấy: “Anh chột dạ làm gì.”
Anh dường như cắn răng nói ra.
Trịnh Cẩn Dư mẫn cảm bắt giữ anh thay đổi sắc mặt. Đồng thời mũi ngửi thấy mùi thuốc trung y nhàn nhạt.
Bị thương nên trị liệu?
Trịnh Cẩn Dư càng thấy kỳ lạ: “Không phải anh đang bệnh đó chứ?”
Lục Tư Sâm phủ nhận: “Đâu có, cơ thể anh rất tốt.”
“Vậy chuyện chân của anh là thế nào?” Đôi mắt Trịnh Cẩn Dư rơi xuống đùi anh, ánh mắt sắc bén vô cùng.
Thấy ánh mắt Trịnh Cẩn Dư thay đổi, trong lòng Lục Tư Sâm hơi hoảng hốt, anh nói linh tinh: “Gần đây không thoải mái lắm, cũng không phải cái gì to tát. Qua mấy ngày…”
Bỗng nhiên một trận đau đớn xuyên tim đánh ập đến. Lục Tư Sâm cắn răng, anh đỡ xe lăn hồi lâu vẫn chưa thấy dịu xuống.
“Lục Tư Sâm…” Nhìn anh không giống giả vờ, Trịnh Cẩn Dư sốt ruột: “Rốt cuộc anh bị làm sao thế?”
Lục Tư Sâm lắc đầu, mồ hôi trên mặt tụ vào nhau, giống dòng nước chảy xuống. Anh cắn răng nói: “Anh không sao. Thật… Sự… Không sao…”
“Em dẫn anh đi xem bác sĩ.” Giọng nói Trịnh Cẩn Dư mang theo khóc nức nở. Cô luống cuống tay chân đỡ lấy Lục Tư Sâm, muốn đẩy xe lăn xuống tầng.
“Tại sao nghiêm trọng như thế. Lúc trước không phải chân anh tốt lắm sao?”
“Tại sao thành ra như vậy?”
Lục Tư Sâm không chịu để cô động đậy. Cơn đau này qua đi, anh thở dốc mấy hơi, nói: “Không sao, không sao đâu. Anh gặp bác sĩ rồi. Bác sĩ nói không sao, chỉ là sẽ khó chịu, qua mấy ngày sẽ tốt.”
Ánh mắt người đàn ông quá mức đen tối. Trịnh Cẩn Dư nhìn anh, cảm thấy ánh mắt này giống như đã từng quen biết.
Thật giống như rất lâu, rất lâu rất lâu trước kia. Trạng thái giống như sư phụ bị bệnh.
Chương 62
Trịnh Cẩn Dư đỡ Lục Tư Sâm lên trên giường, duỗi tay muốn cởi quần anh, nhưng bị Lục Tư Sâm ngăn lại: “Em làm gì vậy?”
Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn cô. Trịnh Cẩn Dư nghiêm mặt, giọng điệu không vui: “Anh muốn nói với em là nam nữ thụ thụ bất tương thân à?”
Cô thật sự muốn biết chuyện về chân của anh ra sao.
Lần đầu tiên thấy Trịnh Cẩn Dư nghiêm túc như vậy. Đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng lạnh lùng dọa người. Lục Tư Sâm sợ mình hành động không cẩn thận chọc đến cô, nên bàn tay chậm rãi rụt về.
Sau khi cởi quần, hai chân dài trắng nõn của Lục Tư Sâm lộ ra.
Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày, cẩn thận kiểm tra một lần, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu: “Tại sao như thế này?”
Vừa rồi thấy dáng vẻ đau đớn khó nhịn của anh giống như bị chặt đứt, nhưng rõ ràng hai cái đùi này hoàn hảo không hao tổn gì.
Vừa rồi đau lên xác thật muốn mạng, nhưng sau khi cơn đau qua, cũng không khác gì người thường cho lắm. Lục Tư Sâm nhìn Trịnh Cẩn Dư, trong lòng nảy ra ý tưởng nào đó.
“Cẩn Dư.” Anh kéo Trịnh Cẩn Dư ôm vào trong lòng ngực: “Anh nói không sao mà, em nhìn thấy xác thật không có sao đúng không?”
Nếu thật sự có nơi nào đó chạm vào bị thương, đổ máu thì Trịnh Cẩn Dư không có lo lắng. Nhưng cái gì cũng không nhìn ra mới khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Bây giờ Trịnh Cẩn Dư ngồi trên đùi anh: “Anh thành thật nói cho em, cuối cùng sao bị như thế này?”
Lục Tư Sâm không chịu nói, chỉ kéo cô vào trong lòng ngực.
Trịnh Cẩn Dư bực bội đẩy tay anh ra: “Có phải anh muốn khiến em chết không?”
Giọng nói của cô mang theo khóc nức nở: “Anh biết rõ bây giờ em mang thai, có chuyện gì cũng không nói. Có phải anh muốn làm em sợ hãi một lần không?”
“Lục Tư Sâm, nếu anh dám làm em sợ, về sau em sẽ mang con đi và không bao giờ gặp lại anh.”
Lúc trước sư phụ cũng không thể hiểu được sinh bệnh, cuối cùng không biết đi đâu. Cuối cùng cô không về giới Tu Chân được, tất nhiên không thể biết nơi sư phụ đến.
Nếu về sau Lục Tư Sâm cũng xuất hiện chuyện gì, vậy làm sao cô sống sót?
Lục Tư Sâm nhìn cô không nói lời nào.
Trịnh Cẩn Dư không ngừng thút tha thút thít.
Hai người giằng co như vậy một lúc lâu, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư mở lời trước: “Anh uống thuốc gì, em lấy giúp anh.”
Lục Tư Sâm thấy cô sốt ruột, thật ra muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô, chỉ lo lắng cô không chịu tiếp thu.
Dù sao Minh Tốc cũng là người nuôi cô từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng cô chắc hẳn giống như người cha.
Vậy mà anh lại sinh ra loại tình cảm này với cô. Ở giới Tu Chân là hậu thế bất dung. Đi vào trong truyện, thân phận bọn họ đã chuyển biến, không bao giờ cần lo lắng những trở ngại đó. Nhưng mà…
Rốt cuộc Trịnh Cẩn Dư có thể tiếp thu sư phụ mình và chồng mình là một người không, trong lòng Lục Tư Sâm không chắc chắn chút nào.
“Anh uống rồi.” Lục Tư Sâm kéo tay cô, không cho cô cử động: “Cẩn Dư, để anh ôm một lát. Từ khi em khỏe chúng ta không có…”
Thấy Trịnh Cẩn Dư không có giãy giụa, Lục Tư Sâm kéo cô từng chút một vào trong lòng ngực, thẳng đến khi cô vững chắc dựa vào ngực anh.
Hai người đã lâu rồi chưa thân mật đến vậy, đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cuối cùng hai người cứ ôm nhau như vậy mà ngủ.
Sáng hôm sau, khi Trịnh Cẩn Dư tỉnh thì Lục Tư Sâm không còn ở bên cạnh.
Cô đi xuống tầng tìm người, phòng ăn tràn đầy một bàn bữa sáng, trông cực kỳ phong phú.
Lục Tư Sâm ngồi ở trên xe lăn bận rộn di chuyển giữa phòng bếp và nhà ăn.
Trịnh Cẩn Dư quẹt miệng, trong lòng xuy một tiếng. Người này!
Sau khi ăn cơm sáng xong, Trịnh Cẩn Dư tính toán đến công ty: “Em còn phải đến công ty, anh tiện đường đưa em qua đó đi.”
Lời này của Trịnh Cẩn Dư biểu lộ thái độ của cô đối với Lục Tư Sâm.
Lục Tư Sâm ngẩn ra một chút, cười nói: “Được.”
“Nhưng nếu em muốn điều tra về hạng mục phố buôn bán, anh có thể nói với em một chút.”
Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết à?”
Tối hôm qua trợ lý điều tra suốt đêm, sáng nay đã đưa thông tinh cho anh: “Cái phố buôn bán kia chỉ là vỏ rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn không mở được. Đừng nói là thế gia nước hoa đậu khấu, dù là xí nghiệp ngành địa ốc to lớn, muốn làm cũng không phải dễ dàng.”
Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày: “Thật sao?”
Lục Tư Sâm gật đầu: “Đương nhiên.”
Trịnh Cẩn Dư không rõ: “Vậy cuối cùng bọn họ muốn làm gì?”
Lục Tư Sâm: “Rất đơn giản, chính là muốn dời tài chính mà thôi.”
“Không dùng được bao lâu, Đậu Khấu Beauty sẽ bởi vì đầu tư thất bại mà dẫn đến việc tài chính khủng hoảng. Đến lúc đó không cách phá sản bao xa.”
Không biết ai tàn nhẫn như thế, Trịnh Cẩn Dư thổn thức không thôi: “Vậy anh có biết là ai làm không?”
Lục Tư Sâm: “Rất đơn giản, anh nghe nói gần đây có một công ty nước hoa mới mở, làm nước hoa và Đậu Khấu Beauty hơi giống nhau. Anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là việc di dời tài sản.”
Trịnh Cẩn Dư không thể hiểu được ý của Lục Tư Sâm: “Anh nói là Đậu Khấu thất bại, có thể rất nhanh sẽ xuất hiện một công ty giống y hệt công ty Đậu Khấu?”
Lục Tư Sâm nhấp môi, gật gật đầu: “Rất có thể.”
Trịnh Cẩn Dư cắn môi, khó nén phẫn nộ: “Thật quá đáng. Bọn họ đang bắt nạt cô gái cái gì cũng không hiểu như em, muốn em dọn khỏi công ty đây mà.”
“Cho nên…” Lục Tư Sâm khuyên nhủ: “Việc này không thể để một cô gái như em quản lý. Anh sẽ phái người đi xử lý, em ở nhà chờ tin tức đi.”
Trịnh Cẩn Dư không chịu: “Không được, em cần phải biết con chuột đó là ai. Sau đó một lưới bắt hết bọn họ.”
Lục Tư Sâm bất đắc dĩ nói: “Vậy để trợ lý của anh đi theo em. Em một mình đơn thương độc mã, còn không hiểu việc quản lý, muốn thăm dò chi tiết không biết tốn bao nhiêu thời gian.”
Trịnh Cẩn Dư không đồng ý: “Người anh vừa qua, sẽ rút dây động rừng. Một người cái gì cũng không biết như em, bọn họ mới không phòng bị. Chờ em lấy được chứng cứ rồi nói sau.”
Lục Tư Sâm không còn cách nào: “Vậy em không thể cứng rắn, có việc gì cần thiết kịp thời nói cho anh.”
Trịnh Cẩn Dư ghét bỏ anh dong dài: “Được rồi, em biết rồi. Em không phải người dễ nắn bóp. Anh quên lúc trước em đối phó người nhà họ Tôn ra sao à?”
Cứ như vậy, Trịnh Cẩn Dư đi đến công ty dưới tình trạng cực kỳ không yên tâm của Lục Tư Sâm.
Thông tin Lục Tư Sâm nói cho cô rất quan trọng. Cô dựa theo phương hướng này, khẳng định sẽ rất nhanh điều tra rõ sự thật.
Đúng rồi, công ty mới mở đó cũng rất quan trọng. Pháp nhân là ai, cần thiết nhanh chóng điều tra xong.
Cô gọi điện thoại cho Lục Tư Sâm, nói ra việc này.
Quả nhiên Lục Tư Sâm là người hành động nhanh chóng. Anh đã sớm nghĩ trước cô, phái người đi tra xét.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư đến công ty sẽ uống nước trước rồi ăn điểm tâm sáng. Cô muốn ăn trái cây, nhưng gọi một lúc lâu vẫn chưa thấy bóng dáng Lưu Tĩnh Ngọc đâu cả.
Trong lòng thấy kỳ lạ, người đi đâu mất rồi?
Khoảng hơn mười phút, Lưu Tĩnh Ngọc mới trở về, thở hổn hển chạy đến: “Chủ tịch Trịnh, cô gọi tôi sao?”
Trịnh Cẩn Dư: “Cũng không có việc gì. Tôi chỉ muốn nhờ cô rửa giúp tôi ít trái cây.”
Lưu Tĩnh Ngọc không dám chậm trễ, rất nhanh rửa sạch một mâm trái cây rồi đặt lên trên bàn.
“Được rồi. Cô muốn ăn gì, tôi giúp cô.”
Trịnh Cẩn Dư nói cô ngồi xuống sô pha, giống như bạn bè nói chuyện: “Vừa rồi cô đi đâu thế?”
Lưu Tĩnh Ngọc cười nói: “Giúp phòng pháp lý xử lý tài liệu.”
Cô ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt Trịnh Cẩn Dư, nói tiếp: “Chủ tịch Trịnh, tôi nghe được một tin đồn rất thú vị, không biết cô có thích nghe hay không?”
“Tin đồn?” Đáy lòng Trịnh Cẩn Dư cảm thấy khẳng định đây không phải tin đồn đơn giản: “Tất nhiên thích rồi.”
Lưu Tĩnh Ngọc nhìn thoáng qua cửa văn phòng, phát hiện đóng lại mới yên tâm lớn mật nói: “Cô biết luật sư Lưu công ty chúng ta chứ?”
“Luật sư Lưu?” Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một chút: “Chính là người có hai chòm râu ở khóe miệng à?”
Lưu Tĩnh Ngọc gật đầu: “Vâng.”
Trịnh Cẩn Dư: “Đương nhiên là biết, có rất nhiều tài liệu tôi để hắn hỗ trợ làm.”
Trước kia cô chỉ cảm thấy luật sư Lưu rất khéo đưa đẩy, nhưng tiếp xúc không nhiều lắm. Trịnh Cẩn Dư cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ Lưu Tĩnh Ngọc nhắc đến, thật ra cô nhớ ra rất nhiều chi tiết.
Lưu Tĩnh Ngọc nhỏ giọng nói: “Chị gái trước của cô, lên hot search phát sóng trực tiếp, cô có biết không?”
“Tôn Cẩn Tình?” Trịnh Cẩn Dư vô thức hỏi. Không biết tại sao Lưu Tĩnh Ngọc lại nói về Tôn Cẩn Tình.
Lưu Tĩnh Ngọc nói tiếp: “Có một ngày tôi thấy hai người bọn họ vào cùng một phòng ở một khu dân cư.”
“Vốn dĩ tôi cũng không quen biết Tôn Cẩn Tình, nhưng chuyện lên hot search lần đó, cô biết chuyện này nháo rất lớn. Lúc ấy Tôn tổng còn ở, không có ai trong công ty không biết, còn truyền việc này làm trò cười rất lâu. Sau đó thì tôi mới biết.”
“Bây giờ tôi thuê nhà ở bên ngoài. Có một lần cuối tuần đi ra ngoài dạo phố, vừa lúc thấy Tôn Cẩn Tình đi xuống từ trên xe hắn. Sau đó hai người cùng nhau bước vào siêu thị bên ngoài khu dân cư. Tôi tò mò nên vẫn luôn đi theo hai người đó. Cuối cùng tôi chính mắt mình nhìn thấy bọn họ đi vào một căn hộ.”
“Lúc sau tôi đợi ở dưới tầng rất lâu nhưng không hề thấy người đi xuống.”
***
Trịnh Cẩn Dư lẳng lặng nghe. Cô đã nhanh chóng quên mất Tôn Cẩn Tình, không nghĩ nơi này còn có chuyện của cô ta.
Khó trách sau khi nguyên chủ chết ngoài ý muốn ở trong sách, nhà họ Tôn có thể không hề gặp chướng ngại mà tiếp quản công ty và nhà họ Trịnh. Hóa ra Tôn Cẩn Tình và luật sư cùng một thuyền.
Thật là nhân tâm hiểm ác, không thể không phòng.
Xem ra người luật sư này rất có vấn đề, cũng không biết việc tài chính công ty bị dời đi có liên quan đến hắn hay không?
Nghe nói là do một giám đốc dẫn đầu. Cô đã nói Lục Tư Sâm đi điều tra, có khi có thể điều tra ra được thứ gì đó.
“Đúng rồi.” Trịnh Cẩn Dư nghe Lưu Tĩnh Ngọc nói tin đồn xong, hỏi tiếp: “Vậy cô có nghe tin đồn gì về Hạ Dư Sinh không?”
Lưu Tĩnh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, lắc lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
“Anh ta rất lạnh lùng, tương đối khó tiếp xúc. Mọi người không dám nói về chuyện của anh ta, cho nên không rõ chuyện của anh ta lắm.”
Trịnh Cẩn Dư: “Được rồi, vậy cô đi đi.”
Sau khi Lưu Tĩnh Ngọc ra ngoài, Trịnh Cẩn Dư một mình đi ăn nên giữa trưa gọi Điền Dĩnh Hòa cùng nhau đi ra ngoài ăn.
Hai người đều là trộm ra ngoài. Chủ yếu do Trịnh Cẩn Dư không muốn để mọi người biết quan hệ giữa cô và Điền Dĩnh Hòa.
Nếu không Điền Dĩnh Hòa muốn điều tra cái gì, mọi người sẽ lừa cô.
Hai người tách nhau đi ra từ công ty, đến một phòng bao ở nhà hàng mới gặp nhau.
“Cẩn Dư, chị điều tra ra được gì không?” Điền Dĩnh Hòa tiến vào phòng đã hỏi cô.
Trịnh Cẩn Dư lắc lắc đầu: “Không có gì tiến triển lớn, nhưng mà chị nghe được một tin đồn.”
Điền Dĩnh Hòa cười nói: “Tin đồn gì thế, chị nói em nghe với.”
Trịnh Cẩn Dư lập tức nói tin đồn về Tôn Cẩn Tình và luật sư Lưu cho cô ấy. Điền Dĩnh Hòa suy nghĩ gì đó, lắc lắc đầu: “Thật đúng là em không hề nghe nói hai người này thông đồng với nhau.”
Trịnh Cẩn Dư nói: “Chủ yếu là bọn họ không gặp mặt ở công ty. Sao em có thể biết rõ được.”
Điền Dĩnh Hòa im lặng một lúc, hỏi: “Việc này chị nghe Lưu Tĩnh Ngọc nói à?”
Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Đúng thế.”
Điền Dĩnh Hòa suy nghĩ về dáng vẻ của Lưu Tĩnh Ngọc một lúc, cười: “Nói về tin đồn của người ta, nhưng tất nhiên bản thân cũng có tin đồn.”
Trịnh Cẩn Dư hứng thú: “Cô ta có tin đồn gì?”
Trịnh Cẩn Dư xuống dưới từ công ty. Cô mới ra cửa đã thấy xe lăn Lục Tư Sâm dừng lại bên thềm đá. Lục Tư Sâm mặc chiếc áo sơ mi đen ngồi ở bên trên, đôi mắt sâu đen nhìn về phía cô.
Trịnh Cẩn Dư dừng bước, xoay người rời đi.
Lục Tư Sâm gọi cô xuyên không khí: “Cẩn Dư đừng đi mà. Anh ngồi xe lăn không đuổi kịp em.”
Trịnh Cẩn Dư do dự một chút, cuối cùng không đi, mà đi đến trước mặt Lục Tư Sâm: “Tìm tôi có việc gì?”
Cô nhìn lướt từ trên xuống dưới xe lăn của Lục Tư Sâm, chế giễu nói: “Sao thế, giả vờ đến nghiện rồi à?”
Lục Tư Sâm làm lơ sự chế giễu của cô. Ánh mắt anh như dính trên người cô, giống như si ngốc nhìn cô.
“Cẩn Dư.” Lục Tư Sâm duỗi tay muốn giữ chặt cô, ánh mắt dừng trên bụng nhỏ của cô. Nơi đó có đứa trẻ cùng dòng máu với anh. Điều này khiến tinh thần anh vô cùng kích động.
Trịnh Cẩn Dư lùi về sau một bước, cố ý đứng ở khoảng cách cánh tay anh không với tới, liếc mắt hỏi anh: “Anh lại trình diễn màn cha con tình thâm gì đấy?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước có người còn muốn giết chết nó.”
“Anh không có.” Lục Tư Sâm thề thốt phủ nhận: “Anh chỉ muốn làm em trở về.”
“Vui đùa cái gì thế?” Trịnh Cẩn Dư không tin Lục Tư Sâm biết cô là người đến từ giới Tu Tiên, chỉ là một người yếu đuối mà thôi. Một người đàn ông vì liên quan đến sự sống còn của đứa trẻ mà không có dũng khí, có tư cách gì làm cha của con cô.
“Tôi bị bệnh, anh không mang tôi đi bệnh viện, ngược lại còn chạy đến nơi hoang vu không người. Anh còn không biết xấu hổ nói là muốn tôi trở về à?”
“Tôi thấy anh đang muốn khiến tôi tức chết đó!”
Lục Tư Sâm: “…”
Tất nhiên anh không thể giải thích thân phận thật sự của mình. Một khi để Trịnh Cẩn Dư biết chuyện anh là sư phụ cô, cô nhóc này chắc chắn sẽ không muốn thấy anh.
“Anh, anh có lý do mà.”
“Có lý do à?” Trịnh Cẩn Dư cười lạnh: “Đừng nói là thần trí anh không rõ.”
Lục Tư Sâm gật đầu: “Không khác biệt lắm như thế. Lúc ấy thật sự giống như có người nói em phải như thế Trịnh Cẩn Dư mới có thể trở về. Sau đó anh cũng không biết tỉnh táo như thế nào, chuyện về sau em biết rồi đó.”
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy kỹ thuật nói dối của Lục Tư Sâm càng ngày càng cao. Ngay cả chuyện ma mưu quỷ chước này cũng không biết xấu hổ mà nói với cô.
“Phải không, vậy tôi phải tìm một đại thần nhìn xem cho anh rồi.”
Trịnh Cẩn Dư nói xong phải đi: “Không biết khi nào anh phát bệnh, vẫn là chờ đến khi anh xác định khỏi hẳn bệnh rồi đến tìm tôi sau.”
Lục Tư Sâm kéo cánh tay cô: “Cẩn Dư, đừng đi. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
“Đây là công ty của tôi.” Trịnh Cẩn Dư dùng sức ném tay anh ra: “Làm các đồng nghiệp thấy sẽ ra sao?”
“Đi ăn cơm với anh, lỡ đâu anh nổi điên thì làm sao bây giờ, lỡ như tôi bị tổn thương thì sao?”
Lục Tư Sâm bất lực buông tay cô ra: “Được rồi. Nếu như em không muốn thấy anh, anh sẽ nói người đưa em trở về.”
“Không cần.” Trịnh Cẩn Dư đặc biệt kiên quyết từ chối: “Tôi tự mình mang theo tài xế.”
Người ta không cần, anh cũng không thể bắt ép. Lục Tư Sâm chỉ có thể theo ý cô: “Vậy được rồi, nhưng tại sao em lên công ty? Có chuyện gì em có thể nói với anh, anh xử lý giúp em.”
Trịnh Cẩn Dư không thèm để Lục Tư Sâm hỗ trợ: “Không cần. Đại tổng tài Lục bận rộn như vậy, tôi không dùng nổi đâu.”
Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư nhìn thoáng qua Lục Tư Sâm. Trong mắt người đàn ông giống như chứa bi thương. Điều này khiến trong lòng cô rất khó chịu. Nhưng cô sẽ không dễ dàng tha thứ Lục Tư Sâm như thế.
Người đàn ông dám lôi kéo con cô tìm chết, không có bài học làm sao được chứ?
Hai người đường ai nấy đi. Trịnh Cẩn Dư không đề cập đến chuyện về nhà.
Lục Tư Sâm gọi trợ lý mình đến đây: “Anh điều tra tại sao Cẩn Dư đột nhiên đến công ty chưa?”
Ánh mắt trợ lý rất tốt: “Tổng giám đốc Lục, việc này tôi đã điều tra qua rồi. Hình như gần đây Trịnh thị có vài nét bút tài chính đi không rõ hướng. Nói là đầu tư một con phố buôn bán, tôi đi hỏi thăm thử con phố buôn bán kia, trước mắt chưa có lời đáp lại.”
Lục Tư Sâm rất vừa lòng thái độ công việc của anh ta: “Được rồi, anh nhìn chằm chằm đi, có tin tức gì nói với tôi đầu tiên.”
Sau khi Trịnh Cẩn Dư về nhà, phát hiện Lục Tư Trình đến nữa. Cô không khỏi nhíu nhíu mày: “Sao em đến đây?”
Lục Tư Trình tỏ ra dáng vẻ lấy lòng: “Chị, em mang đồ ăn ngon cho chị. Chuyện là đêm nay em muốn ở nơi này.”
“Ở nơi này?” Trịnh Cẩn Dư cực kỳ cạn lời nhìn cậu ta. Mình đuổi chồng mình ra ngoài, lại ở một chỗ cùng em chồng, truyền ra bên ngoài không biết bị mắng thành cái dạng gì đâu.
“Em điên rồi à?”
Sắc mặt lấy lòng của Lục Tư Trình biến thành mặt khóc tang. Biểu cảm rất đau đớn muốn chết: “Chị, chị không biết đâu. Hôm nay Trịnh Nguyệt Dung trở lại rồi, muốn đến nhà chúng em. Em không muốn gặp cô ta.”
“Trịnh Nguyệt Dung?” Tuy rằng sắc mặt Trịnh Cẩn Dư còn tính là tự nhiên, nhưng tâm lý không vui vẻ gì.
Đó không phải thanh mai nhỏ của Lục Tư Sâm sao?
Lúc trước mới nổ trên hot search, người phụ nữ này vẫn không chịu hết hy vọng với Lục Tư Sâm.
Nhưng Lục Tư Sâm còn có thể để cô ta trở về nhà cũ nhà họ Lục sao?
Hai người trai đơn gái chiếc, có thể làm chuyện tốt gì chứ.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư càng không thoải mái, cô cạn lời nhìn Lục Tư Trình: “Em không sợ vợ em đội nón xanh cho em à?”
Lục Tư Trình khinh thường nói: “Em sợ cô ta không mang cho em. Dám mang cho em, em sẽ đưa cô ta ra ánh sáng, về sau bớt quản em!”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Đối với anh em nhà họ Lục, đã không cần từ ngữ nào để miêu tả. Cô đau đầu đè đè giữa mày.
Tiểu thiếu gia nhà họ Lục người ta không sợ xanh, vậy cô cũng không sợ xanh.
Cơm tối Trịnh Cẩn Dư cũng không ăn mấy miếng. Trong lòng cô vẫn luôn là hình ảnh lúc trước Lục Tư Trình giả làm Lục Tư Sâm ôm Trịnh Nguyệt Dung. Nếu hai người thật sự ở bên nhau, vậy con cô phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng một mình cô cũng có thể nuôi lớn con. Nhưng cô thật sự không thể tưởng tượng nếu con không ba sẽ trở thành người như thế nào.
Lỡ đâu đến lúc đó Lục Tư Sâm và Trịnh Nguyệt Dung ở bên nhau, bọn họ còn có con…
Vậy cô tự mình mang theo con, đụng với hai người bọn họ cũng mang theo con. Sau đó con mình hỏi cô: “Mẹ ơi, tại sao con không có ba?”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Không được, cô sẽ không thành toàn cho đôi cẩu nam nữ kia.
Hơn mười một giờ đêm, Trịnh Cẩn Dư mặc tốt quần áo để tài xế đưa cô về nhà cũ của nhà họ Lục.
Hôm nay xác thật Trịnh Nguyệt Dung trở lại, nhưng Lục Tư Sâm không có cho cô ta vào nhà.
Bây giờ trừ bỏ người giúp việc ở nhà họ Lục, chỉ có một mình anh.
Sau khi trở về, vào nửa đêm mỗi ngày chân phải anh đau đớn giống như bị chặt đứt.
Đây cũng là do Trịnh Cẩn Dư không muốn trở về nhà họ Lục với anh, là lý do anh không sống ở nhà họ Trịnh.
Không có pháp lực, còn loại bỏ tiên cốt, anh không bằng một người bình thường. Bây giờ chính là một người tàn phế.
Anh lo lắng Trịnh Cẩn Dư biết anh đau sẽ khóc nhè, còn lo lắng Trịnh Cẩn Dư ghét bỏ anh, hoàn toàn chia tay với anh.
Anh trả giá vì cô nhiều như thế. Nếu không thể ở cạnh bên cô lâu dài, vậy tất cả sẽ uổng phí.
Đau…
Loại đau đớn xuyên tim giống như nứt xương lại đến tiếp. Lục Tư Sâm ôm hai chân đau, trán đầy mồ hôi. Anh tiện tay từ bên cạnh cầm một khối khăn lông cắn trong miệng.
Mỗi ngày ít nhất phải đau liên tục nửa tiếng, thậm chí lâu hơn. Đã hơn hai mươi ngày rồi, cũng không biết khi nào bắt đầu.
Mỗi lần đau không kiềm chế được, không chống đỡ nổi nữa, anh sẽ nghĩ đến gương mặt tươi cười của Trịnh Cẩn Dư và đứa bé đang dần dần lớn lên trong bụng cô. Anh lập tức cảm thấy cả người tràn đầy sức lực.
Vì có thể ở cạnh người phụ nữ mình yêu, chịu khổ nhiều thì có là gì đâu.
Rầm…
Lục Tư Sâm cuộn tròn cơ thể, không cẩn thận rơi xuống đất.
Vừa lúc Trịnh Cẩn Dư đang đi đến tầng một. Một tiếng rầm vang này khiến cô sợ đến mức ngạc nhiên một chút, mặt đầy nghi ngờ nhìn lên trên tầng.
Không phải là Lục Tư Sâm và Trịnh Nguyệt Dung làm gì với nhau chứ?
Nếu là cô bắt được bọn họ ở bên nhau, cô nhất định xử lý bọn họ.
Trịnh Cẩn Dư tạm dừng vài giây, sau đó nhanh chóng chạy lên tầng.
Nhưng chờ sau khi cô vào phòng, vậy mà cái gì cũng không thấy.
Chăn trên giường rất lộn xộn, nhưng không có người. Xe lăn dừng ở mép giường, đầu giường đặt hai bộ quần áo, thấy áo sơ mi Lục Tư Sâm mặc sáng hôm nay.
Người đàn ông thối tha này, xe lăn đặt ở đây, người thì không thấy, quả nhiên là giả vờ.
Trịnh Cẩn Dư không tìm thấy người trong phòng, nhanh chóng rời khỏi phòng tìm kiếm nơi khác.
Chờ Trịnh Cẩn Dư đi ra ngoài, Lục Tư Sâm mới bò ra từ phía sau cửa phòng tắm. Bây giờ hai chân anh giống như tàn phế, một chút sức lực cũng không thể sử dụng. Chỉ có thể đôi tay mạnh mẽ chống đỡ.
Quả nhiên không thể giả vờ bị liệt, bây giờ gặp báo ứng.
Trịnh Cẩn Dư ở bên ngoài tìm một lần cũng không thấy người, vừa vặn thấy quản gia đi ngang qua, hỏi: “Lục thiếu đâu?”
Quản gia nghi hoặc nói: “Ở phòng mà, chưa từng ra ngoài.”
Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày, quay trở về phòng ngủ.
Không nghĩ đến khi cô tiến vào phòng đã thấy Lục Tư Sâm ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Thấy cô tiến vào, cười giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư càng nghi hoặc: “Anh đi ra từ chỗ nào đấy?”
Nàng tìm khắp nơi một lần: “Chỉ một mình anh à?”
Lục Tư Sâm hỏi lại: “Em nghĩ sao?”
Trịnh Cẩn Dư không quá tin tưởng lời anh nói. Cô đến gần Lục Tư Sâm, cúi đầu cẩn thận ngửi mùi trên người anh một lần.
Xác thật giống như không có mùi của người phụ nữ khác, chẳng lẽ thật sự là do cô đa tâm?
Nhưng tại sao trên mặt anh nhiều mồ hôi như thế?
Trịnh Cẩn Dư giơ tay đặt lên trán anh, nhẹ nhàng sờ sờ: “Anh đang chột dạ à?”
Lục Tư Sâm cong cong khóe môi. Sự đau đớn ở hai chân còn chưa qua đâu, anh đang cường chống đấy: “Anh chột dạ làm gì.”
Anh dường như cắn răng nói ra.
Trịnh Cẩn Dư mẫn cảm bắt giữ anh thay đổi sắc mặt. Đồng thời mũi ngửi thấy mùi thuốc trung y nhàn nhạt.
Bị thương nên trị liệu?
Trịnh Cẩn Dư càng thấy kỳ lạ: “Không phải anh đang bệnh đó chứ?”
Lục Tư Sâm phủ nhận: “Đâu có, cơ thể anh rất tốt.”
“Vậy chuyện chân của anh là thế nào?” Đôi mắt Trịnh Cẩn Dư rơi xuống đùi anh, ánh mắt sắc bén vô cùng.
Thấy ánh mắt Trịnh Cẩn Dư thay đổi, trong lòng Lục Tư Sâm hơi hoảng hốt, anh nói linh tinh: “Gần đây không thoải mái lắm, cũng không phải cái gì to tát. Qua mấy ngày…”
Bỗng nhiên một trận đau đớn xuyên tim đánh ập đến. Lục Tư Sâm cắn răng, anh đỡ xe lăn hồi lâu vẫn chưa thấy dịu xuống.
“Lục Tư Sâm…” Nhìn anh không giống giả vờ, Trịnh Cẩn Dư sốt ruột: “Rốt cuộc anh bị làm sao thế?”
Lục Tư Sâm lắc đầu, mồ hôi trên mặt tụ vào nhau, giống dòng nước chảy xuống. Anh cắn răng nói: “Anh không sao. Thật… Sự… Không sao…”
“Em dẫn anh đi xem bác sĩ.” Giọng nói Trịnh Cẩn Dư mang theo khóc nức nở. Cô luống cuống tay chân đỡ lấy Lục Tư Sâm, muốn đẩy xe lăn xuống tầng.
“Tại sao nghiêm trọng như thế. Lúc trước không phải chân anh tốt lắm sao?”
“Tại sao thành ra như vậy?”
Lục Tư Sâm không chịu để cô động đậy. Cơn đau này qua đi, anh thở dốc mấy hơi, nói: “Không sao, không sao đâu. Anh gặp bác sĩ rồi. Bác sĩ nói không sao, chỉ là sẽ khó chịu, qua mấy ngày sẽ tốt.”
Ánh mắt người đàn ông quá mức đen tối. Trịnh Cẩn Dư nhìn anh, cảm thấy ánh mắt này giống như đã từng quen biết.
Thật giống như rất lâu, rất lâu rất lâu trước kia. Trạng thái giống như sư phụ bị bệnh.
Chương 62
Trịnh Cẩn Dư đỡ Lục Tư Sâm lên trên giường, duỗi tay muốn cởi quần anh, nhưng bị Lục Tư Sâm ngăn lại: “Em làm gì vậy?”
Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn cô. Trịnh Cẩn Dư nghiêm mặt, giọng điệu không vui: “Anh muốn nói với em là nam nữ thụ thụ bất tương thân à?”
Cô thật sự muốn biết chuyện về chân của anh ra sao.
Lần đầu tiên thấy Trịnh Cẩn Dư nghiêm túc như vậy. Đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng lạnh lùng dọa người. Lục Tư Sâm sợ mình hành động không cẩn thận chọc đến cô, nên bàn tay chậm rãi rụt về.
Sau khi cởi quần, hai chân dài trắng nõn của Lục Tư Sâm lộ ra.
Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày, cẩn thận kiểm tra một lần, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu: “Tại sao như thế này?”
Vừa rồi thấy dáng vẻ đau đớn khó nhịn của anh giống như bị chặt đứt, nhưng rõ ràng hai cái đùi này hoàn hảo không hao tổn gì.
Vừa rồi đau lên xác thật muốn mạng, nhưng sau khi cơn đau qua, cũng không khác gì người thường cho lắm. Lục Tư Sâm nhìn Trịnh Cẩn Dư, trong lòng nảy ra ý tưởng nào đó.
“Cẩn Dư.” Anh kéo Trịnh Cẩn Dư ôm vào trong lòng ngực: “Anh nói không sao mà, em nhìn thấy xác thật không có sao đúng không?”
Nếu thật sự có nơi nào đó chạm vào bị thương, đổ máu thì Trịnh Cẩn Dư không có lo lắng. Nhưng cái gì cũng không nhìn ra mới khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Bây giờ Trịnh Cẩn Dư ngồi trên đùi anh: “Anh thành thật nói cho em, cuối cùng sao bị như thế này?”
Lục Tư Sâm không chịu nói, chỉ kéo cô vào trong lòng ngực.
Trịnh Cẩn Dư bực bội đẩy tay anh ra: “Có phải anh muốn khiến em chết không?”
Giọng nói của cô mang theo khóc nức nở: “Anh biết rõ bây giờ em mang thai, có chuyện gì cũng không nói. Có phải anh muốn làm em sợ hãi một lần không?”
“Lục Tư Sâm, nếu anh dám làm em sợ, về sau em sẽ mang con đi và không bao giờ gặp lại anh.”
Lúc trước sư phụ cũng không thể hiểu được sinh bệnh, cuối cùng không biết đi đâu. Cuối cùng cô không về giới Tu Chân được, tất nhiên không thể biết nơi sư phụ đến.
Nếu về sau Lục Tư Sâm cũng xuất hiện chuyện gì, vậy làm sao cô sống sót?
Lục Tư Sâm nhìn cô không nói lời nào.
Trịnh Cẩn Dư không ngừng thút tha thút thít.
Hai người giằng co như vậy một lúc lâu, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư mở lời trước: “Anh uống thuốc gì, em lấy giúp anh.”
Lục Tư Sâm thấy cô sốt ruột, thật ra muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô, chỉ lo lắng cô không chịu tiếp thu.
Dù sao Minh Tốc cũng là người nuôi cô từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng cô chắc hẳn giống như người cha.
Vậy mà anh lại sinh ra loại tình cảm này với cô. Ở giới Tu Chân là hậu thế bất dung. Đi vào trong truyện, thân phận bọn họ đã chuyển biến, không bao giờ cần lo lắng những trở ngại đó. Nhưng mà…
Rốt cuộc Trịnh Cẩn Dư có thể tiếp thu sư phụ mình và chồng mình là một người không, trong lòng Lục Tư Sâm không chắc chắn chút nào.
“Anh uống rồi.” Lục Tư Sâm kéo tay cô, không cho cô cử động: “Cẩn Dư, để anh ôm một lát. Từ khi em khỏe chúng ta không có…”
Thấy Trịnh Cẩn Dư không có giãy giụa, Lục Tư Sâm kéo cô từng chút một vào trong lòng ngực, thẳng đến khi cô vững chắc dựa vào ngực anh.
Hai người đã lâu rồi chưa thân mật đến vậy, đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cuối cùng hai người cứ ôm nhau như vậy mà ngủ.
Sáng hôm sau, khi Trịnh Cẩn Dư tỉnh thì Lục Tư Sâm không còn ở bên cạnh.
Cô đi xuống tầng tìm người, phòng ăn tràn đầy một bàn bữa sáng, trông cực kỳ phong phú.
Lục Tư Sâm ngồi ở trên xe lăn bận rộn di chuyển giữa phòng bếp và nhà ăn.
Trịnh Cẩn Dư quẹt miệng, trong lòng xuy một tiếng. Người này!
Sau khi ăn cơm sáng xong, Trịnh Cẩn Dư tính toán đến công ty: “Em còn phải đến công ty, anh tiện đường đưa em qua đó đi.”
Lời này của Trịnh Cẩn Dư biểu lộ thái độ của cô đối với Lục Tư Sâm.
Lục Tư Sâm ngẩn ra một chút, cười nói: “Được.”
“Nhưng nếu em muốn điều tra về hạng mục phố buôn bán, anh có thể nói với em một chút.”
Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết à?”
Tối hôm qua trợ lý điều tra suốt đêm, sáng nay đã đưa thông tinh cho anh: “Cái phố buôn bán kia chỉ là vỏ rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn không mở được. Đừng nói là thế gia nước hoa đậu khấu, dù là xí nghiệp ngành địa ốc to lớn, muốn làm cũng không phải dễ dàng.”
Trịnh Cẩn Dư nhíu nhíu mày: “Thật sao?”
Lục Tư Sâm gật đầu: “Đương nhiên.”
Trịnh Cẩn Dư không rõ: “Vậy cuối cùng bọn họ muốn làm gì?”
Lục Tư Sâm: “Rất đơn giản, chính là muốn dời tài chính mà thôi.”
“Không dùng được bao lâu, Đậu Khấu Beauty sẽ bởi vì đầu tư thất bại mà dẫn đến việc tài chính khủng hoảng. Đến lúc đó không cách phá sản bao xa.”
Không biết ai tàn nhẫn như thế, Trịnh Cẩn Dư thổn thức không thôi: “Vậy anh có biết là ai làm không?”
Lục Tư Sâm: “Rất đơn giản, anh nghe nói gần đây có một công ty nước hoa mới mở, làm nước hoa và Đậu Khấu Beauty hơi giống nhau. Anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là việc di dời tài sản.”
Trịnh Cẩn Dư không thể hiểu được ý của Lục Tư Sâm: “Anh nói là Đậu Khấu thất bại, có thể rất nhanh sẽ xuất hiện một công ty giống y hệt công ty Đậu Khấu?”
Lục Tư Sâm nhấp môi, gật gật đầu: “Rất có thể.”
Trịnh Cẩn Dư cắn môi, khó nén phẫn nộ: “Thật quá đáng. Bọn họ đang bắt nạt cô gái cái gì cũng không hiểu như em, muốn em dọn khỏi công ty đây mà.”
“Cho nên…” Lục Tư Sâm khuyên nhủ: “Việc này không thể để một cô gái như em quản lý. Anh sẽ phái người đi xử lý, em ở nhà chờ tin tức đi.”
Trịnh Cẩn Dư không chịu: “Không được, em cần phải biết con chuột đó là ai. Sau đó một lưới bắt hết bọn họ.”
Lục Tư Sâm bất đắc dĩ nói: “Vậy để trợ lý của anh đi theo em. Em một mình đơn thương độc mã, còn không hiểu việc quản lý, muốn thăm dò chi tiết không biết tốn bao nhiêu thời gian.”
Trịnh Cẩn Dư không đồng ý: “Người anh vừa qua, sẽ rút dây động rừng. Một người cái gì cũng không biết như em, bọn họ mới không phòng bị. Chờ em lấy được chứng cứ rồi nói sau.”
Lục Tư Sâm không còn cách nào: “Vậy em không thể cứng rắn, có việc gì cần thiết kịp thời nói cho anh.”
Trịnh Cẩn Dư ghét bỏ anh dong dài: “Được rồi, em biết rồi. Em không phải người dễ nắn bóp. Anh quên lúc trước em đối phó người nhà họ Tôn ra sao à?”
Cứ như vậy, Trịnh Cẩn Dư đi đến công ty dưới tình trạng cực kỳ không yên tâm của Lục Tư Sâm.
Thông tin Lục Tư Sâm nói cho cô rất quan trọng. Cô dựa theo phương hướng này, khẳng định sẽ rất nhanh điều tra rõ sự thật.
Đúng rồi, công ty mới mở đó cũng rất quan trọng. Pháp nhân là ai, cần thiết nhanh chóng điều tra xong.
Cô gọi điện thoại cho Lục Tư Sâm, nói ra việc này.
Quả nhiên Lục Tư Sâm là người hành động nhanh chóng. Anh đã sớm nghĩ trước cô, phái người đi tra xét.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư đến công ty sẽ uống nước trước rồi ăn điểm tâm sáng. Cô muốn ăn trái cây, nhưng gọi một lúc lâu vẫn chưa thấy bóng dáng Lưu Tĩnh Ngọc đâu cả.
Trong lòng thấy kỳ lạ, người đi đâu mất rồi?
Khoảng hơn mười phút, Lưu Tĩnh Ngọc mới trở về, thở hổn hển chạy đến: “Chủ tịch Trịnh, cô gọi tôi sao?”
Trịnh Cẩn Dư: “Cũng không có việc gì. Tôi chỉ muốn nhờ cô rửa giúp tôi ít trái cây.”
Lưu Tĩnh Ngọc không dám chậm trễ, rất nhanh rửa sạch một mâm trái cây rồi đặt lên trên bàn.
“Được rồi. Cô muốn ăn gì, tôi giúp cô.”
Trịnh Cẩn Dư nói cô ngồi xuống sô pha, giống như bạn bè nói chuyện: “Vừa rồi cô đi đâu thế?”
Lưu Tĩnh Ngọc cười nói: “Giúp phòng pháp lý xử lý tài liệu.”
Cô ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt Trịnh Cẩn Dư, nói tiếp: “Chủ tịch Trịnh, tôi nghe được một tin đồn rất thú vị, không biết cô có thích nghe hay không?”
“Tin đồn?” Đáy lòng Trịnh Cẩn Dư cảm thấy khẳng định đây không phải tin đồn đơn giản: “Tất nhiên thích rồi.”
Lưu Tĩnh Ngọc nhìn thoáng qua cửa văn phòng, phát hiện đóng lại mới yên tâm lớn mật nói: “Cô biết luật sư Lưu công ty chúng ta chứ?”
“Luật sư Lưu?” Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một chút: “Chính là người có hai chòm râu ở khóe miệng à?”
Lưu Tĩnh Ngọc gật đầu: “Vâng.”
Trịnh Cẩn Dư: “Đương nhiên là biết, có rất nhiều tài liệu tôi để hắn hỗ trợ làm.”
Trước kia cô chỉ cảm thấy luật sư Lưu rất khéo đưa đẩy, nhưng tiếp xúc không nhiều lắm. Trịnh Cẩn Dư cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ Lưu Tĩnh Ngọc nhắc đến, thật ra cô nhớ ra rất nhiều chi tiết.
Lưu Tĩnh Ngọc nhỏ giọng nói: “Chị gái trước của cô, lên hot search phát sóng trực tiếp, cô có biết không?”
“Tôn Cẩn Tình?” Trịnh Cẩn Dư vô thức hỏi. Không biết tại sao Lưu Tĩnh Ngọc lại nói về Tôn Cẩn Tình.
Lưu Tĩnh Ngọc nói tiếp: “Có một ngày tôi thấy hai người bọn họ vào cùng một phòng ở một khu dân cư.”
“Vốn dĩ tôi cũng không quen biết Tôn Cẩn Tình, nhưng chuyện lên hot search lần đó, cô biết chuyện này nháo rất lớn. Lúc ấy Tôn tổng còn ở, không có ai trong công ty không biết, còn truyền việc này làm trò cười rất lâu. Sau đó thì tôi mới biết.”
“Bây giờ tôi thuê nhà ở bên ngoài. Có một lần cuối tuần đi ra ngoài dạo phố, vừa lúc thấy Tôn Cẩn Tình đi xuống từ trên xe hắn. Sau đó hai người cùng nhau bước vào siêu thị bên ngoài khu dân cư. Tôi tò mò nên vẫn luôn đi theo hai người đó. Cuối cùng tôi chính mắt mình nhìn thấy bọn họ đi vào một căn hộ.”
“Lúc sau tôi đợi ở dưới tầng rất lâu nhưng không hề thấy người đi xuống.”
***
Trịnh Cẩn Dư lẳng lặng nghe. Cô đã nhanh chóng quên mất Tôn Cẩn Tình, không nghĩ nơi này còn có chuyện của cô ta.
Khó trách sau khi nguyên chủ chết ngoài ý muốn ở trong sách, nhà họ Tôn có thể không hề gặp chướng ngại mà tiếp quản công ty và nhà họ Trịnh. Hóa ra Tôn Cẩn Tình và luật sư cùng một thuyền.
Thật là nhân tâm hiểm ác, không thể không phòng.
Xem ra người luật sư này rất có vấn đề, cũng không biết việc tài chính công ty bị dời đi có liên quan đến hắn hay không?
Nghe nói là do một giám đốc dẫn đầu. Cô đã nói Lục Tư Sâm đi điều tra, có khi có thể điều tra ra được thứ gì đó.
“Đúng rồi.” Trịnh Cẩn Dư nghe Lưu Tĩnh Ngọc nói tin đồn xong, hỏi tiếp: “Vậy cô có nghe tin đồn gì về Hạ Dư Sinh không?”
Lưu Tĩnh Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, lắc lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
“Anh ta rất lạnh lùng, tương đối khó tiếp xúc. Mọi người không dám nói về chuyện của anh ta, cho nên không rõ chuyện của anh ta lắm.”
Trịnh Cẩn Dư: “Được rồi, vậy cô đi đi.”
Sau khi Lưu Tĩnh Ngọc ra ngoài, Trịnh Cẩn Dư một mình đi ăn nên giữa trưa gọi Điền Dĩnh Hòa cùng nhau đi ra ngoài ăn.
Hai người đều là trộm ra ngoài. Chủ yếu do Trịnh Cẩn Dư không muốn để mọi người biết quan hệ giữa cô và Điền Dĩnh Hòa.
Nếu không Điền Dĩnh Hòa muốn điều tra cái gì, mọi người sẽ lừa cô.
Hai người tách nhau đi ra từ công ty, đến một phòng bao ở nhà hàng mới gặp nhau.
“Cẩn Dư, chị điều tra ra được gì không?” Điền Dĩnh Hòa tiến vào phòng đã hỏi cô.
Trịnh Cẩn Dư lắc lắc đầu: “Không có gì tiến triển lớn, nhưng mà chị nghe được một tin đồn.”
Điền Dĩnh Hòa cười nói: “Tin đồn gì thế, chị nói em nghe với.”
Trịnh Cẩn Dư lập tức nói tin đồn về Tôn Cẩn Tình và luật sư Lưu cho cô ấy. Điền Dĩnh Hòa suy nghĩ gì đó, lắc lắc đầu: “Thật đúng là em không hề nghe nói hai người này thông đồng với nhau.”
Trịnh Cẩn Dư nói: “Chủ yếu là bọn họ không gặp mặt ở công ty. Sao em có thể biết rõ được.”
Điền Dĩnh Hòa im lặng một lúc, hỏi: “Việc này chị nghe Lưu Tĩnh Ngọc nói à?”
Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Đúng thế.”
Điền Dĩnh Hòa suy nghĩ về dáng vẻ của Lưu Tĩnh Ngọc một lúc, cười: “Nói về tin đồn của người ta, nhưng tất nhiên bản thân cũng có tin đồn.”
Trịnh Cẩn Dư hứng thú: “Cô ta có tin đồn gì?”