-
Chương 83
Mạnh quốc công xuất chinh, không thể tham dự hôn lễ của Mạnh Viêm Châu, tất cả đều do một tay Mạnh phu nhân lo liệu. Tuy Hoàng thượng đã chọn lựa rất nhiều thiếu nữ môn đăng hộ đối, nhưng Mạnh phu nhân vẫn vừa ý với trưởng nữ Phó Minh Châu của Lễ bộ thị lang Phó Quảng Đạt. Phủ Quốc công như mặt trời ban trưa, không cần thiết phải dùng hôn nhân để củng cố vị thế. Tuy xuất thân Phó Minh Châu hơi thấp, nhưng nhân phẩm cùng khả năng đều rất tuyệt vời, khiến Mạnh phu nhân rất vừa lòng.
Một tháng sau hôn lễ, rốt cuộc Mạnh phu nhân mới có thời gian, nhớ tới con gái đang có thai, nửa tháng sau sẽ được phong Hậu, bà vội vàng đưa con dâu tiến cung tạ ơn.
Mẹ chồng nàng dâu ngồi trong xe ngựa, mỗi người một suy nghĩ, không ai lên tiếng. Phó Minh Châu điểm nhã nhặn, khuôn mặt thanh tú hơi cúi xuống, biểu cảm như trầm tĩnh, nhưng chỉ có bàn tay cuộn lại trong ống tay áo mới để lộ sự lo lắng của nàng.
Người nhà họ Mạnh hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của nàng. Tuy trượng phu có phần cẩu thả, tính tình cũng không được tốt, nhưng chỉ cần biết nói chuyện thì rất dễ đối phó, thậm chí còn có vài phần đáng yêu. Mẹ chồng cao quý độ lượng, bình dị gần gũi, vừa bước chân vào cửa nhà đã giao sự vụ cho nàng quản lý, không hề làm khó dễ. Nàng chưa gặp cha chồng bao giờ, nhưng nghe nói cũng là người hào sảng; về phần ba mẹ con Văn di nương đều bị cha chồng răn đe, căn bản không gây ra sóng gió gì.
Có thể nói, nàng tương đối hài lòng với cuộc sống trong phủ Quốc công, ngay cả đệ đệ cũng được cha chồng cất nhắc quan tâm, bái đại nho đương thời Phương Hiếu Trực làm môn sinh, trước và sau khi xuất giá như trên trời dưới đất, rất có cảm giác hãnh diện.
Chính vì cuộc sống hạnh phúc quá mong đợi mới khiến Phó Minh Châu không dám sơ xuất. Địa vị của Hoàng quý phi trong nhà họ Mạnh không cần nói cũng biết. Chỉ cần nghe phu quân cùng mẹ chồng nói đôi ba câu đã có thể nhìn thấu, trước khi xuất giá, Hoàng quý phi chính là trụ cột gia tộc, có đôi khi cha chồng cũng phải nghe theo người, hẳn nhiên năng lực cùng bản lĩnh vô cùng xuất sắc.
Nàng ít nhiều cũng từng được nghe qua những lời đồn liên quan đến Hoàng quý phi. Như chuyện gần đây về Ngu Nhã Ca bị trục xuất ra khỏi cung, đó là cô thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng chỉ vì một chú chó con của Hoàng quý phi mà bị đuổi ra khỏi cung đình, biến thành trò cười trong kinh thành. Thậm chí Hoàng thượng vì Hoàng quý phi mà giải tán điện tuyển, ba ngàn mỹ nữ chỉ độc sủng một người, quả nhiên trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy.
Gặp được nhân vật truyền kỳ như vậy, mặc dù trầm ổn như Phó Minh Châu cũng không khỏi e ngại, mồ hôi rịn đầy trong lòng bàn tay. Những mối sầu lo cân nặng trong óc nàng. Tính tình Hoàng quý phi như thế nào? Người có vừa lòng với mình hay không? Có phải ghét bỏ mình xuất thân quá thấp?
“Không nên lo lắng, trước đây Tang Du đã xin Hoàng thượng chỉ hôn giữa con và Viêm Châu, con bé rất thích con.” Trong lòng Mạnh phu nhân đang nghĩ đến những chuyện cần dặn dò con gái, một hồi lâu sau mới phát hiện con dâu lo âu, vội vàng cầm tay nàng an ủi.
“Con không sao ạ.” Phó Minh Châu mỉm cười, cố gắng bình tĩnh lại.
Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, hai người bước xuống kiệu, được cung nhân dẫn vào Bích tiêu cung gấm hoa rực rỡ, cỏ cây xum xuê.
Xa xa đã nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt, trái tim Phó Minh Châu khẽ căng thẳng, học mẹ chồng quỳ gối hành lễ. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ khiến nàng rung động. Mái tóc tựa mây, mặt mày như phù dung, khí chất vô song. Nữ tử lộng lẫy cao quý, siêu phàm thoát tục như vậy chỉ có người đứng đầu trong thiên hạ mới xứng đôi.
Trái tim vốn không mấy bình tĩnh lại càng hoảng loạn! Phó Minh Châu âm thầm xiết chặt chiếc tú khăn trong tay.
“Mẫu thân mau mau đứng lên.” Mạnh Tang Du bước nhanh về phía trước đỡ Mạnh phu nhân lên, nghiêng đầu đánh giá Phó Minh Châu, thấy nàng trấn định lại tự nhiên, thái độ đúng mực, rất có phong cách sang quý, cô không khỏi mỉm cười, vươn tay nói, “Mời đại tẩu đứng lên, ngồi.”
Chỉ cần cười một cái, thần thái ung dung đẹp đẽ của Hoàng quý phi trong nháy mắt biến mất, thay thế bằng sự đáng yêu dễ gần. Lúc này Phó Minh Châu mới phát hiện Hoàng quý phi cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, dường như còn nhỏ hơn cả mình. Nàng cố gắng thả lỏng, không tự giác mỉm cười.
“Đại tẩu ở nhà họ Mạnh đã quen chưa?” Mạnh Tang Du ôn hòa hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng quý phi nương nương, phu nhân cùng phu quân đối xử với Minh Châu rất tốt, như người nhà vậy.” Phó Minh Châu hơi khom người, sự cảm kích bộc lộ ngay trong lời nói. Trước khi xuất giá trong lòng nàng có phần thê lương, sợ sẽ bị phủ Quốc công ghét bỏ. Sau khi xuất giá mới biết được mình đã nghĩ quá nhiều, không phải bất kỳ gia tộc danh gia vọng tộc nào như nhà họ Phó cũng lạnh lẽo vô tình.
“Ha ~ Đại tẩu nói sai rồi nha, chị đã là người của nhà họ Mạnh ta rồi!” Mạnh Tang Du che miệng cười, đôi mắt trong veo linh động, vô cùng đáng yêu. Trước mặt người nhà, cô chỉ là Mạnh Tang Du, không phải là vị sủng phi ăn trên ngồi trước nào đó.
Mạnh phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Phó Minh Châu mỉm cười để nàng hoàn toàn thả lỏng. Ba người nói vài chuyện trong nhà, Mạnh phu nhân dạy con gái một vài việc dưỡng thai cần chú ý, từng mục từng mục, cái gì cần cái gì chưa đủ. Phùng ma ma lo nhớ không rõ, gọi Ngân Thúy cùng Bích Thủy tới chép lại.
Bận rộn đến giữa trưa, Mạnh Tang Du giữ hai người dùng bữa trưa rồi về. Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu đang định từ chối, Chu Vũ Đế lại bước vào lên tiếng mời. Đế vương đã tự mình mở miệng, mẹ chồng nàng dâu không thể không ở lại.
Thấy chiếc bàn tròn còn nhỏ hơn trong nhà, Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu ngẩn ra, rồi lại nhìn cung nhân tục tục bê lên hơn mười món ăn gia đình, hai người kinh ngạc nhìn nhau.
“Tang Du thích dùng bàn tròn nhỏ ăn cơm, trẫm cũng cảm thấy rất tốt,” Chu Vũ Đế mỉm cười, cầm đũa gắp thức ăn cho Tang Du, dịu dàng nói tiếp, “Có cảm giác gia đình!”
Trong giọng hắn toát ra tình nồng ý mặn khiến Mạnh phu nhân cùng Phó minh châu vô cùng xúc động.
“Mẫu thân, đại tẩu, ăn nhiều một chút.” Mạnh Tang Du khẽ liếc hắn một cái, mời hai người vẫn còn đang ngây ra dùng bữa.
Hai người hoàn hồn, vội vàng đáp ứng. Tay nghề ngự trù vốn thượng đẳng, lại được Hoàng thượng nhắc nhở, dùng mười hai phần khả năng chế biến, tất nhiên mùi vị tuyệt đỉnh. Trong bữa ăn Hoàng thượng liên tục giúp Hoàng quý phi gắp thức ăn, thậm chí bưng trà rót nước, chà lau khóe miệng, không hề có phong phạm Đế vương, mà chỉ là một người đàn ông bình thường yêu thương thê tử của mình, khiến Phó Minh Châu cùng Mạnh phu nhân mở mang tầm mắt.
Vừa ăn một miếng cá Lư hấp, Mạnh Tang Du bỗng nhiên che miệng, vội vàng đứng bật dậy. Tiếng ghế đổ khiến mọi người trong điện giật nảy, chỉ duy Chu Vũ Đế lập tức đứng dậy đi theo, một tay giữ lấy thắt lưng nàng để nàng khỏi ngã xuống, một tay cầm lấy thóa hồ Phùng ma ma đưa tới để nàng nôn vào, động tác vô cùng thuần thục, dường như đã làm cả trăm lần.
Phó Minh Châu cùng Mạnh phu nhân vội đặt bát đũa trong tay xuống chạy lên xem lại bị Mạnh Tang Du xua tay ngăn lại. Tiếng nôn khan vang lên không dứt, còn có vị chua ngái khó chịu. Chu Vũ Đế như không ngửi thấy, chỉ đau lòng vỗ vỗ lên lưng nàng.
Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu không làm được gì, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn. Mạnh phu nhân đã biết Đế vương yêu thương con gái nhà mình như thế nào, không lấy gì làm kinh ngạc, Phó Minh Châu lại nhìn đến choáng váng. Nàng cùng Mạnh Viêm Châu cũng vừa tân hôn nhưng cũng không khắng khít nồng nàn, tuy hai mà một bằng Hoàng thượng và Hoàng quý phi như vậy. Người ta nói Hoàng quý phi độc sủng hậu cung rồi tiến tới hậu vị chỉ dựa vào Mạnh quốc công chiến công hiển hách, nhưng hôm nay thấy hai người bên cạnh nhau mới biết, lời đồn quả không thể tin.
Chu Vũ Đế cầm tách trà, cẩn thận cho nàng uống từng ngụm một, lại cầm thóa hồ để nàng phun ra, làm thêm mấy lần mới có thể chặn được cơn buồn nôn trào lên cổ họng.
Đưa thóa hồ cho cung nhân, Chu Vũ Đế cầm lấy chiếc khăn ẩm lau sạch cho Tang Du cùng mình, xong xuôi mới nhìn về phía hai người Mạnh phu nhân, ôn hòa nói, “Thật có lỗi đã khiến phu nhân mất ngon. Theo trẫm dời bước đến đại điện, đổi một bàn ăn khác, thế nào?”
“Hoàng thượng đã khách sáo rồi. Nếu Hoàng quý phi không khỏe, thần phụ trước cáo lui.” Mạnh phu nhân thấy con gái mệt mỏi, đôi mắt ươn ướt, mở miệng cáo từ. Mình đi sớm một chút thì con gái cũng có thể nghỉ ngơi.
Chu Vũ Đế ôm lấy bờ vai mảnh mai của nàng, trong lòng khó chịu, ngón tay lau đi nước mắt của nàng nói tiếp, “Mời phu nhân dùng bữa xong lại đi. Dạo gần đây Tang Du không muốn ăn, có hai người ở đây nàng cũng có thể ăn thêm một chút.” Mấy hôm nay Tang Du còn làm nũng, thậm chí còn trốn ăn, hắn không có cách nào, chỉ hận không thể ngậm nàng trong miệng nâng trong lòng bàn tay chiều chuộng nàng, yêu thương nàng. Khó khăn lắm hôm nay nàng mới thèm ăn được một chút, sao hắn lại dễ dàng cho phép Mạnh phu nhân ra cung?
Mạnh phu nhân nghe xong vô cùng đau lòng, vội vàng đáp ứng. Tất cả dời bước đến chính điện tiếp tục dùng bữa, thức ăn mới cũng được mang lên. Mạnh Tang Du cầm đũa chọt chọt bát cơm, không chịu mở miệng vì sợ nôn. Chu Vũ Đế thở dài, gắp chút đồ ăn chay thanh đạm kề sát miệng nàng, nhẹ nhàng dụ dỗ. Bộ dáng tha thiết dịu dàng kia như cha hiền dỗ dành con gái, khiến Phó Minh Châu cùng Mạnh phu nhân trố mắt nhìn.
“Hoàng thượng, thật sự ta ăn không nổi!” Mạnh Tang Du kéo kéo ống tay áo Chu Vũ Đế, ngữ khí yếu ớt, đôi mắt phượng ngập nước, nhìn đáng thương vô cùng.
“Ăn thêm một chút nữa. Nào!” Chu Vũ Đế dằn lòng, đút một miếng nấm hương vào miệng nàng.
Mạnh Tang Du cố gắng nuốt xuống, cuối cùng nhịn không được nhả ra, dạ dày lại cuộn lên.
Chu Vũ Đế vội kéo nàng vào lòng, vuốt lưng nàng, còn cẩn thận sờ sờ lên cái bụng chưa to ra mấy kia, trong lòng nôn nóng không chịu được. Hắn hoàn toàn không biết dựng dục một đứa con là chuyện vất vả đến như vậy.
“Hoàng quý phi muốn ăn gì? Nếu trong cung không có, thần phụ có thể mang vào cho người.” Mạnh phu nhân cũng đau lòng con, nhớ trước khi xuất giá Tang Du rất thích món ăn mình làm, dù biết không hợp quy củ vẫn hỏi ra miệng.
Phó Minh Châu lo lắng nhìn Hoàng thượng, chỉ lo ngài không vui. Nhưng Chu Vũ Đế lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm kích hỏi, “Phải rồi, Tang Du thích ăn cái gì? Chỉ cần nói để phu nhân mang vào.” Dứt lời, hắn yêu thương xoa xoa bả vai nàng.
Đôi mắt Mạnh Tang Du sáng lên, nghĩ nghĩ một lát rồi chờ mong mở miệng, “Mẫu thân, con muốn ăn bánh hấp với bánh cao lương hấp, muốn ăn cả măng chua, rồi rau trộn lá hương thung non, với hành nhúng tương nữa…” Cô đếm đếm đầu ngón tay, tất cả đều là những món ăn dân dã, quả nhiên trong cung không có được, mà cho dù có, ngự trù cũng không thể làm được hương vị như ở nhà.
Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu càng nghe càng không yên, những món này không hợp quy củ để đặt lên bàn ăn, không biết Hoàng thượng cho phép mang vào cung hay không. Chưa nghĩ xong đã thấy Chu Vũ Đế cười khẽ, nắm lấy chóp mũi nàng, ngữ khí yêu chiều vô biên, “Thật sự là con mèo tham ăn! Nàng thích sao không nói sớm? Trẫm phái người tìm cho nàng!”
“Ta chỉ thích mẫu thân làm cho ta ăn, người khác làm không ngon bằng!” Mạnh Tang Du hất tay hắn ra, giọng nói không tự giác lộ ra vài phần ngây thơ. Nửa tháng nay được hắn nâng trong lòng bàn tay che chở, lớp phòng ngự trong cô đã biến mất không ít.
“Được rồi được rồi ~” Tim Chu Vũ Đế ngưa ngứa, nếu không phải Mạnh phu nhân vẫn còn ở đây, hắn hận không thể kéo nàng vào trong lòng yêu thương một phen. Hắn nhìn về phía Mạnh phu nhân, ngữ khí thận trọng, “Sau này có gì xin nhờ phu nhân. Một lát nữa mời phu nhân đến nội vụ nhận một tấm cung bài, không cần xin phép có thể tự do ra vào.”
Mạnh phu nhân cùng Phó minh châu vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Lúc này Mạnh Tang Du mới vui vẻ, miễn cưỡng ăn thêm một chút.
Được Đại nội Tổng quản Thường Hỉ tự mình đưa ra tận cửa cung, Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu lên xe ngựa, biểu cảm trên mặt còn có chút hoảng hốt.
Phó Minh Châu im lặng không nói, cân nhắc từng hành động của Hoàng thượng, sầu lo trong lòng dần tiêu tán. Trước khi gả vào nhà họ Mạnh, nàng vốn tưởng tất cả sủng ái Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi chỉ là diễn kịch che mắt thế gian, là vì ảnh hưởng của gia tộc, là để giăng bẫy họ. Nhà họ Mạnh tưởng chừng như mặt trời ban trưa, thật ra cũng nằm ở bờ vực nguy hiểm. Nhưng hiện giờ nàng không nghĩ như vậy. Hoàng thượng rõ ràng yêu thương Hoàng quý phi như vậy, chỉ cần sau khi trừ bỏ phiên vương, Mạnh quốc công chủ động trao trả lại quân quyền, gia tộc họ Mạnh còn giữ vững trăm năm vinh hoa.
Nghĩ đến đây, nàng âm thầm thở dài, trong lòng vô cùng hâm mộ Hoàng quý phi. Có lẽ, lần sau tiến cung, nàng nên lãnh giáo ‘thuật ngự phu’ (thuật dạy chồng) của Hoàng quý phi mới được.
Một tháng sau hôn lễ, rốt cuộc Mạnh phu nhân mới có thời gian, nhớ tới con gái đang có thai, nửa tháng sau sẽ được phong Hậu, bà vội vàng đưa con dâu tiến cung tạ ơn.
Mẹ chồng nàng dâu ngồi trong xe ngựa, mỗi người một suy nghĩ, không ai lên tiếng. Phó Minh Châu điểm nhã nhặn, khuôn mặt thanh tú hơi cúi xuống, biểu cảm như trầm tĩnh, nhưng chỉ có bàn tay cuộn lại trong ống tay áo mới để lộ sự lo lắng của nàng.
Người nhà họ Mạnh hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của nàng. Tuy trượng phu có phần cẩu thả, tính tình cũng không được tốt, nhưng chỉ cần biết nói chuyện thì rất dễ đối phó, thậm chí còn có vài phần đáng yêu. Mẹ chồng cao quý độ lượng, bình dị gần gũi, vừa bước chân vào cửa nhà đã giao sự vụ cho nàng quản lý, không hề làm khó dễ. Nàng chưa gặp cha chồng bao giờ, nhưng nghe nói cũng là người hào sảng; về phần ba mẹ con Văn di nương đều bị cha chồng răn đe, căn bản không gây ra sóng gió gì.
Có thể nói, nàng tương đối hài lòng với cuộc sống trong phủ Quốc công, ngay cả đệ đệ cũng được cha chồng cất nhắc quan tâm, bái đại nho đương thời Phương Hiếu Trực làm môn sinh, trước và sau khi xuất giá như trên trời dưới đất, rất có cảm giác hãnh diện.
Chính vì cuộc sống hạnh phúc quá mong đợi mới khiến Phó Minh Châu không dám sơ xuất. Địa vị của Hoàng quý phi trong nhà họ Mạnh không cần nói cũng biết. Chỉ cần nghe phu quân cùng mẹ chồng nói đôi ba câu đã có thể nhìn thấu, trước khi xuất giá, Hoàng quý phi chính là trụ cột gia tộc, có đôi khi cha chồng cũng phải nghe theo người, hẳn nhiên năng lực cùng bản lĩnh vô cùng xuất sắc.
Nàng ít nhiều cũng từng được nghe qua những lời đồn liên quan đến Hoàng quý phi. Như chuyện gần đây về Ngu Nhã Ca bị trục xuất ra khỏi cung, đó là cô thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng chỉ vì một chú chó con của Hoàng quý phi mà bị đuổi ra khỏi cung đình, biến thành trò cười trong kinh thành. Thậm chí Hoàng thượng vì Hoàng quý phi mà giải tán điện tuyển, ba ngàn mỹ nữ chỉ độc sủng một người, quả nhiên trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy.
Gặp được nhân vật truyền kỳ như vậy, mặc dù trầm ổn như Phó Minh Châu cũng không khỏi e ngại, mồ hôi rịn đầy trong lòng bàn tay. Những mối sầu lo cân nặng trong óc nàng. Tính tình Hoàng quý phi như thế nào? Người có vừa lòng với mình hay không? Có phải ghét bỏ mình xuất thân quá thấp?
“Không nên lo lắng, trước đây Tang Du đã xin Hoàng thượng chỉ hôn giữa con và Viêm Châu, con bé rất thích con.” Trong lòng Mạnh phu nhân đang nghĩ đến những chuyện cần dặn dò con gái, một hồi lâu sau mới phát hiện con dâu lo âu, vội vàng cầm tay nàng an ủi.
“Con không sao ạ.” Phó Minh Châu mỉm cười, cố gắng bình tĩnh lại.
Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, hai người bước xuống kiệu, được cung nhân dẫn vào Bích tiêu cung gấm hoa rực rỡ, cỏ cây xum xuê.
Xa xa đã nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt, trái tim Phó Minh Châu khẽ căng thẳng, học mẹ chồng quỳ gối hành lễ. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ khiến nàng rung động. Mái tóc tựa mây, mặt mày như phù dung, khí chất vô song. Nữ tử lộng lẫy cao quý, siêu phàm thoát tục như vậy chỉ có người đứng đầu trong thiên hạ mới xứng đôi.
Trái tim vốn không mấy bình tĩnh lại càng hoảng loạn! Phó Minh Châu âm thầm xiết chặt chiếc tú khăn trong tay.
“Mẫu thân mau mau đứng lên.” Mạnh Tang Du bước nhanh về phía trước đỡ Mạnh phu nhân lên, nghiêng đầu đánh giá Phó Minh Châu, thấy nàng trấn định lại tự nhiên, thái độ đúng mực, rất có phong cách sang quý, cô không khỏi mỉm cười, vươn tay nói, “Mời đại tẩu đứng lên, ngồi.”
Chỉ cần cười một cái, thần thái ung dung đẹp đẽ của Hoàng quý phi trong nháy mắt biến mất, thay thế bằng sự đáng yêu dễ gần. Lúc này Phó Minh Châu mới phát hiện Hoàng quý phi cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, dường như còn nhỏ hơn cả mình. Nàng cố gắng thả lỏng, không tự giác mỉm cười.
“Đại tẩu ở nhà họ Mạnh đã quen chưa?” Mạnh Tang Du ôn hòa hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng quý phi nương nương, phu nhân cùng phu quân đối xử với Minh Châu rất tốt, như người nhà vậy.” Phó Minh Châu hơi khom người, sự cảm kích bộc lộ ngay trong lời nói. Trước khi xuất giá trong lòng nàng có phần thê lương, sợ sẽ bị phủ Quốc công ghét bỏ. Sau khi xuất giá mới biết được mình đã nghĩ quá nhiều, không phải bất kỳ gia tộc danh gia vọng tộc nào như nhà họ Phó cũng lạnh lẽo vô tình.
“Ha ~ Đại tẩu nói sai rồi nha, chị đã là người của nhà họ Mạnh ta rồi!” Mạnh Tang Du che miệng cười, đôi mắt trong veo linh động, vô cùng đáng yêu. Trước mặt người nhà, cô chỉ là Mạnh Tang Du, không phải là vị sủng phi ăn trên ngồi trước nào đó.
Mạnh phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Phó Minh Châu mỉm cười để nàng hoàn toàn thả lỏng. Ba người nói vài chuyện trong nhà, Mạnh phu nhân dạy con gái một vài việc dưỡng thai cần chú ý, từng mục từng mục, cái gì cần cái gì chưa đủ. Phùng ma ma lo nhớ không rõ, gọi Ngân Thúy cùng Bích Thủy tới chép lại.
Bận rộn đến giữa trưa, Mạnh Tang Du giữ hai người dùng bữa trưa rồi về. Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu đang định từ chối, Chu Vũ Đế lại bước vào lên tiếng mời. Đế vương đã tự mình mở miệng, mẹ chồng nàng dâu không thể không ở lại.
Thấy chiếc bàn tròn còn nhỏ hơn trong nhà, Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu ngẩn ra, rồi lại nhìn cung nhân tục tục bê lên hơn mười món ăn gia đình, hai người kinh ngạc nhìn nhau.
“Tang Du thích dùng bàn tròn nhỏ ăn cơm, trẫm cũng cảm thấy rất tốt,” Chu Vũ Đế mỉm cười, cầm đũa gắp thức ăn cho Tang Du, dịu dàng nói tiếp, “Có cảm giác gia đình!”
Trong giọng hắn toát ra tình nồng ý mặn khiến Mạnh phu nhân cùng Phó minh châu vô cùng xúc động.
“Mẫu thân, đại tẩu, ăn nhiều một chút.” Mạnh Tang Du khẽ liếc hắn một cái, mời hai người vẫn còn đang ngây ra dùng bữa.
Hai người hoàn hồn, vội vàng đáp ứng. Tay nghề ngự trù vốn thượng đẳng, lại được Hoàng thượng nhắc nhở, dùng mười hai phần khả năng chế biến, tất nhiên mùi vị tuyệt đỉnh. Trong bữa ăn Hoàng thượng liên tục giúp Hoàng quý phi gắp thức ăn, thậm chí bưng trà rót nước, chà lau khóe miệng, không hề có phong phạm Đế vương, mà chỉ là một người đàn ông bình thường yêu thương thê tử của mình, khiến Phó Minh Châu cùng Mạnh phu nhân mở mang tầm mắt.
Vừa ăn một miếng cá Lư hấp, Mạnh Tang Du bỗng nhiên che miệng, vội vàng đứng bật dậy. Tiếng ghế đổ khiến mọi người trong điện giật nảy, chỉ duy Chu Vũ Đế lập tức đứng dậy đi theo, một tay giữ lấy thắt lưng nàng để nàng khỏi ngã xuống, một tay cầm lấy thóa hồ Phùng ma ma đưa tới để nàng nôn vào, động tác vô cùng thuần thục, dường như đã làm cả trăm lần.
Phó Minh Châu cùng Mạnh phu nhân vội đặt bát đũa trong tay xuống chạy lên xem lại bị Mạnh Tang Du xua tay ngăn lại. Tiếng nôn khan vang lên không dứt, còn có vị chua ngái khó chịu. Chu Vũ Đế như không ngửi thấy, chỉ đau lòng vỗ vỗ lên lưng nàng.
Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu không làm được gì, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn. Mạnh phu nhân đã biết Đế vương yêu thương con gái nhà mình như thế nào, không lấy gì làm kinh ngạc, Phó Minh Châu lại nhìn đến choáng váng. Nàng cùng Mạnh Viêm Châu cũng vừa tân hôn nhưng cũng không khắng khít nồng nàn, tuy hai mà một bằng Hoàng thượng và Hoàng quý phi như vậy. Người ta nói Hoàng quý phi độc sủng hậu cung rồi tiến tới hậu vị chỉ dựa vào Mạnh quốc công chiến công hiển hách, nhưng hôm nay thấy hai người bên cạnh nhau mới biết, lời đồn quả không thể tin.
Chu Vũ Đế cầm tách trà, cẩn thận cho nàng uống từng ngụm một, lại cầm thóa hồ để nàng phun ra, làm thêm mấy lần mới có thể chặn được cơn buồn nôn trào lên cổ họng.
Đưa thóa hồ cho cung nhân, Chu Vũ Đế cầm lấy chiếc khăn ẩm lau sạch cho Tang Du cùng mình, xong xuôi mới nhìn về phía hai người Mạnh phu nhân, ôn hòa nói, “Thật có lỗi đã khiến phu nhân mất ngon. Theo trẫm dời bước đến đại điện, đổi một bàn ăn khác, thế nào?”
“Hoàng thượng đã khách sáo rồi. Nếu Hoàng quý phi không khỏe, thần phụ trước cáo lui.” Mạnh phu nhân thấy con gái mệt mỏi, đôi mắt ươn ướt, mở miệng cáo từ. Mình đi sớm một chút thì con gái cũng có thể nghỉ ngơi.
Chu Vũ Đế ôm lấy bờ vai mảnh mai của nàng, trong lòng khó chịu, ngón tay lau đi nước mắt của nàng nói tiếp, “Mời phu nhân dùng bữa xong lại đi. Dạo gần đây Tang Du không muốn ăn, có hai người ở đây nàng cũng có thể ăn thêm một chút.” Mấy hôm nay Tang Du còn làm nũng, thậm chí còn trốn ăn, hắn không có cách nào, chỉ hận không thể ngậm nàng trong miệng nâng trong lòng bàn tay chiều chuộng nàng, yêu thương nàng. Khó khăn lắm hôm nay nàng mới thèm ăn được một chút, sao hắn lại dễ dàng cho phép Mạnh phu nhân ra cung?
Mạnh phu nhân nghe xong vô cùng đau lòng, vội vàng đáp ứng. Tất cả dời bước đến chính điện tiếp tục dùng bữa, thức ăn mới cũng được mang lên. Mạnh Tang Du cầm đũa chọt chọt bát cơm, không chịu mở miệng vì sợ nôn. Chu Vũ Đế thở dài, gắp chút đồ ăn chay thanh đạm kề sát miệng nàng, nhẹ nhàng dụ dỗ. Bộ dáng tha thiết dịu dàng kia như cha hiền dỗ dành con gái, khiến Phó Minh Châu cùng Mạnh phu nhân trố mắt nhìn.
“Hoàng thượng, thật sự ta ăn không nổi!” Mạnh Tang Du kéo kéo ống tay áo Chu Vũ Đế, ngữ khí yếu ớt, đôi mắt phượng ngập nước, nhìn đáng thương vô cùng.
“Ăn thêm một chút nữa. Nào!” Chu Vũ Đế dằn lòng, đút một miếng nấm hương vào miệng nàng.
Mạnh Tang Du cố gắng nuốt xuống, cuối cùng nhịn không được nhả ra, dạ dày lại cuộn lên.
Chu Vũ Đế vội kéo nàng vào lòng, vuốt lưng nàng, còn cẩn thận sờ sờ lên cái bụng chưa to ra mấy kia, trong lòng nôn nóng không chịu được. Hắn hoàn toàn không biết dựng dục một đứa con là chuyện vất vả đến như vậy.
“Hoàng quý phi muốn ăn gì? Nếu trong cung không có, thần phụ có thể mang vào cho người.” Mạnh phu nhân cũng đau lòng con, nhớ trước khi xuất giá Tang Du rất thích món ăn mình làm, dù biết không hợp quy củ vẫn hỏi ra miệng.
Phó Minh Châu lo lắng nhìn Hoàng thượng, chỉ lo ngài không vui. Nhưng Chu Vũ Đế lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm kích hỏi, “Phải rồi, Tang Du thích ăn cái gì? Chỉ cần nói để phu nhân mang vào.” Dứt lời, hắn yêu thương xoa xoa bả vai nàng.
Đôi mắt Mạnh Tang Du sáng lên, nghĩ nghĩ một lát rồi chờ mong mở miệng, “Mẫu thân, con muốn ăn bánh hấp với bánh cao lương hấp, muốn ăn cả măng chua, rồi rau trộn lá hương thung non, với hành nhúng tương nữa…” Cô đếm đếm đầu ngón tay, tất cả đều là những món ăn dân dã, quả nhiên trong cung không có được, mà cho dù có, ngự trù cũng không thể làm được hương vị như ở nhà.
Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu càng nghe càng không yên, những món này không hợp quy củ để đặt lên bàn ăn, không biết Hoàng thượng cho phép mang vào cung hay không. Chưa nghĩ xong đã thấy Chu Vũ Đế cười khẽ, nắm lấy chóp mũi nàng, ngữ khí yêu chiều vô biên, “Thật sự là con mèo tham ăn! Nàng thích sao không nói sớm? Trẫm phái người tìm cho nàng!”
“Ta chỉ thích mẫu thân làm cho ta ăn, người khác làm không ngon bằng!” Mạnh Tang Du hất tay hắn ra, giọng nói không tự giác lộ ra vài phần ngây thơ. Nửa tháng nay được hắn nâng trong lòng bàn tay che chở, lớp phòng ngự trong cô đã biến mất không ít.
“Được rồi được rồi ~” Tim Chu Vũ Đế ngưa ngứa, nếu không phải Mạnh phu nhân vẫn còn ở đây, hắn hận không thể kéo nàng vào trong lòng yêu thương một phen. Hắn nhìn về phía Mạnh phu nhân, ngữ khí thận trọng, “Sau này có gì xin nhờ phu nhân. Một lát nữa mời phu nhân đến nội vụ nhận một tấm cung bài, không cần xin phép có thể tự do ra vào.”
Mạnh phu nhân cùng Phó minh châu vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Lúc này Mạnh Tang Du mới vui vẻ, miễn cưỡng ăn thêm một chút.
Được Đại nội Tổng quản Thường Hỉ tự mình đưa ra tận cửa cung, Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu lên xe ngựa, biểu cảm trên mặt còn có chút hoảng hốt.
Phó Minh Châu im lặng không nói, cân nhắc từng hành động của Hoàng thượng, sầu lo trong lòng dần tiêu tán. Trước khi gả vào nhà họ Mạnh, nàng vốn tưởng tất cả sủng ái Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi chỉ là diễn kịch che mắt thế gian, là vì ảnh hưởng của gia tộc, là để giăng bẫy họ. Nhà họ Mạnh tưởng chừng như mặt trời ban trưa, thật ra cũng nằm ở bờ vực nguy hiểm. Nhưng hiện giờ nàng không nghĩ như vậy. Hoàng thượng rõ ràng yêu thương Hoàng quý phi như vậy, chỉ cần sau khi trừ bỏ phiên vương, Mạnh quốc công chủ động trao trả lại quân quyền, gia tộc họ Mạnh còn giữ vững trăm năm vinh hoa.
Nghĩ đến đây, nàng âm thầm thở dài, trong lòng vô cùng hâm mộ Hoàng quý phi. Có lẽ, lần sau tiến cung, nàng nên lãnh giáo ‘thuật ngự phu’ (thuật dạy chồng) của Hoàng quý phi mới được.