-
Chương 46
Thổi đến khi sái quai hàm gã đàn ông kia mới thấp giọng nói, “Được rồi.” Mạnh Tang Du như được đại xá, vừa vội vàng vừa cẩn thận buông mảnh vải đè miệng vết thương của hắn lại. Máu đã ngừng chảy, miệng vết thương hở rộng nhìn vô cùng kinh khủng. Cô cầm lọ kim sang dược, vỗ đều bình để thuốc bột nhẹ nhàng rơi bên trên, cuối cùng là nhanh nhẹn thay lớp băng sạch sẽ khác.
Làm xong hết thảy, Mạnh Tang Du âm thầm thở ra một hơi.
Đúng lúc này Thường Hỉ lại bê bát thuốc nóng hổi đi vào, quỳ một gối dâng bát thuốc lên trước mặt chủ tử.
Mạnh Tang Du ngước nhìn, tầm mắt thoáng lướt qua hầu kết nhấp nhô thấp thoáng sau vạt áo đã kéo kín, cuối cùng đã hiểu rõ. Một khi Thường Hỉ là giả thì tên Hoàng đế kia tất nhiên là thật. Còn về chuyện vì sao hắn cứ động kinh liên tiếp mấy bận như thế này cô đã không còn sức đâu mà tìm hiểu đến cùng, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc buổi chăm nom ngày hôm nay.
Chu Vũ Đế cho Thường Hỉ lui qua một bên, cởi áo khoác trên người, tà tà dựa mình trên long sàng, vẫy vẫy tay nói, “Trẫm mệt mỏi, ái phi cho trẫm uống thuốc đi.”
Mệt mẹ mi! Tiểu nhân Mạnh Tang Du tao nhã giơ ngón tay giữa lên, chầm chậm đi đến bên giường cầm lấy bát thuốc nóng hổi kia.
“Hoàng thượng, thuốc rất nóng, để thiếp thổi nguội cho ngài.” Cô dịu dàng cười, cái miệng đầy đặn nho nhỏ khẽ chu lại, nhẹ nhàng thổi thổi vào thìa thuốc. Ánh mắt nóng rẫy của Chu Vũ Đế đóng đinh cứng ngắc trên môi nàng, không thể dứt ra nổi. Mạnh Tang Du khép hờ mắt, tia sáng lạnh lướt nhanh qua, cùng lúc đó, ngón tay run run, bát thuốc vô cùng tự nhiên lại hoàn toàn rõ ràng hắt lên cẩm bảo thật dày khoác trên người.
“Tang Du, có bị phỏng không?” Chu Vũ Đế kéo giật nàng đứng dậy, cuốn ống tay áo lên xem xét. Trên cổ tay trắng ngần như tuyết mịn đã đỏ ửng, nhìn khá đáng sợ, nếu không có Thường Hỉ ngay đó, hắn hận không thể kéo tuột cả áo cả váy của nàng kiểm tra kỹ càng một phen.
“Thần thiếp nhất thời nhỡ tay, không phải cố ý, mong Hoàng thượng tha tội!” Đôi mày thanh tú của Mạnh Tang Du nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên giường Chu Vũ Đế ngửng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngập tràn nét hoàng sợ thảng thốt, trong lòng lại kinh ngạc vì hai chữ “Tang Du” lúc nãy. Bắt đầu từ lúc nào mình cùng với tên này đã thân mật đến mức có thể gọi thẳng tên? Sao mình lại không nhớ rõ chứ?
“Nàng…” Vì sao nàng lại cố ý tổn thương bản thân?! Hàng mày rậm của Chu Vũ Đế nhíu chặt, giọng nói vừa lạnh lại vừa trầm, mới thốt ra được một chữ lại thấy làn váy ướt đẫm cùng cổ tay đỏ ửng kia, đành ép mình nuốt ngược mấy lời định nói xuống bụng.
“Nàng về đi, nhanh thay quần áo, cẩn thận kẻo nhiễm bệnh, trẫm sẽ sai Đỗ thái y đến kiểm tra xem.” Hắn dùng lực kéo nàng đứng dậy, thấy nàng lập tức lùi ra sau hai bước kéo dãn khoảng cách giữa cả hai, đôi mắt tối tăm càng thêm u ám.
“Cảm ơn Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du quỳ gối hành lễ, túm tà váy ướt sũng đi ra ngoài, thấy Ngân Thúy cùng Bích Thủy đứng bên ngoài tẩm điện chờ đợi, bỗng nhiên có loại cảm giác sống sót sau thiên tai hoạn nạn. Hoàng đế động kinh kiểu này còn khó đối phó gấp ngàn lần so với tên Hoàng đế lạnh lùng vô tình dạo trước!
Chờ bóng lưng Tang Du hoàn toàn biến mất, Chu Vũ Đế mới từ từ thu hồi tầm mắt, trên môi nhếch lên nụ cười đắng chát.
“Trẫm làm không tốt điều gì đúng không? Nàng cố ý tổn thương mình chỉ để nhanh thoát khỏi trẫm?” Hắn lia ánh mắt về phía Thường Hỉ đang ngoan ngoãn đứng lặng ở góc điện.
Tuy Thường Hỉ không phải là thái giám nhưng cũng là một ám vệ trong trắng chưa dính hồng trần, gã ngẩn ra, chắp tay nói, “Hoàng thượng làm rất tốt ạ…” Nói đến đây đã nghẹn lại, không biết nên tiếp tục kiểu gì.
“Làm rất tốt?” Chu Vũ Đế ngã người vào lòng sàng, lẩm bẩm lại những từ vừa rồi, một lúc lâu sau mới gõ mạnh vào mặt, đột nhiên hiểu ra, “Trẫm biết rồi, nhất định là vì trẫm đối tốt với nàng nàng mới nóng lòng thoát khỏi trẫm! Nhất định nàng cho rằng trẫm là giả!” Dứt lời, hắn lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười không biết làm thế nào, vị cay đắng trong lòng càng lúc càng nồng.
Đối với Đức phi nương nương tốt Đức phi nương nương đã cho rằng ngài là giả? Có phải trước kia ngài đối xử rất tệ với nương ngương? Thường Hỉ thối lui vào góc, âm thầm cân nhắc.
Trong Bích tiêu cung, chân trước Mạnh Tang Du vừa mới tới cửa cung chân sau Đỗ thái y đã đến, thấy vết thương chỉ đơn giản đỏ ửng, không nghiêm trọng lắm mới để lại lọ thuốc trị phỏng, lại dặn dò một số việc cần chú ý xong đã vội vã rời đi, Hoàng thượng đang ở Càn Thanh Cung còn chờ ông về phục mệnh.
“Nương nương, để nô tì bôi thuốc cho người.” Phùng ma ma đau lòng đỡ cổ tay chủ tử lên, lấy một ít thuốc mỡ cẩn thận bôi.
“Nương nương, có phải Hoàng thượng là giả không ạ? Người cố ý làm mình bị thương để thoát thân?” Mắt Ngân Thúy đảo quanh, thấp giọng đoán.
“Không, là thật. Đại khái hắn ta hôn mê quá lâu nên đầu óc hơi loạn. Mấy hôm nữa sẽ bình thường.” Mạnh Tang Du xoa xoa thái dương, chỉ có thể lấy lý do này làm câu trả lời ấy hành vi động kinh của Chu Vũ Đế ngày hôm nay.
“Là thật? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Phùng ma ma nhìn lên trời bái lại xong, giữ chặt vạt áo chủ tử, sốt ruột nói tiếp, “Nương nương, người đi cầu xin Hoàng thượng để ngài tăng số người đi tìm Quốc công lão gia đi, đã bảy tám ngày rồi vẫn không biết lão gia sống chết thế nào.”
“Chiều nay ta sẽ đi.” Mạnh Tang Du gật đầu, khuôn mặt lộ vài phần nghiêm trọng. Tin tức của cha vẫn chưa có, nhất định cha vẫn còn sống. Dầu gì Hoàng đế cũng là Hoàng đế, dù suýt chút nữa bị kẻ khác đoạt quyền nhưng chỉ cần hắn ta trở về, quyền lực nắm trong tay vẫn cực kỳ đáng sợ. Nếu quả thật có ám vệ dưới trướng hắn hỗ trợ tìm kiếm, tỷ lệ tìm được cha sẽ lớn hơn, nếu đã vậy thì chiều nay không thể không bán chút nhan sắc.
Nghĩ đến đây, cô lại từ từ lau đi son phấn, rửa mặt xong chuẩn bị ngủ một phen dưỡng dung nhan, bồi bổ tinh thần để chuẩn bị đối phó tên Hoàng đế động kinh kia.
Đúng lúc này có một y nữ cầu kiến ngoài điện, trong tay y nữ cầm một bát thuốc vẫn còn bốc từng cuộn khói nhờ nhờ.
“Sao, sao lại phải uống thuốc nữa?” Sắc mặt Phùng ma ma trắng bệch. Không cần hỏi nhiều, nhất định Hoàng đế là thật!
Y nữ kia chỉ mỉm cười, quỳ xuống trước mặt Mạnh Tang Du, hai tay nâng cao bát thuốc, cung kính nói, “Mời nương nương uống thuốc.”
“Nương nương, đừng…” Phùng ma ma vươn tay muốn cản lại, nhưng Mạnh Tang Du đã cầm lấy bát thuốc, ngửa đầu uống cạn. Giờ phút này Phùng ma ma đặc biệt nhớ thương A Bảo, con quỷ nhỏ nghịch phá kia nhất định sẽ có cách hất đổ bát thuốc này, chỉ tiếc nương nương kiên quyết không cho chúng nô tì đi tìm nữa.
“Đi xuống đi.” Đưa trả lại chén thuốc, Mạnh Tang Du phất tay. Đừng nghĩ rằng cô không nhận thấy ánh nhìn chằm chằm của y nữ kia, nếu cô không ngoan ngoãn uống thuốc, không chừng còn có chín bát mười bát đang chờ phía sau. Như vậy cũng tốt, cô hoàn toàn, hoàn toàn không muốn có con với gã đàn ông kia. Đã không có con, nửa đời này cô chỉ cần tranh đấu vì bản thân mình, nửa đời sau còn có thể an nhàn tự tại xem người khác chọi nhau, nhưng nếu có con rồi cô lại phải dùng nửa đời sau bày mưu tính kế, cùng con mình đấu đá. Cứ sống như vậy sao mà chịu nổi? Mạnh Tang Du cô đã quá mệt mỏi rồi!
“Nương nương…” Mắt Phùng ma ma ngấn lệ nhìn đăm đăm vào chủ tử. Mới thấy thân thể đã ổn định được hơn phân nửa, bây giờ công sức đã sụp đổ, sao Hoàng thượng có thể nhẫn tâm như vậy?
“Không có gì, một mình ta càng thêm tự do.” Mạnh Tang Du cười khẽ, để Bích Thủy cùng Ngân Thúy mặt mày căng thẳng giúp mình sửa sang mái tóc đen dài, sau đó mệt mỏi chui vào trong đệm chăn ấm áp, đầu vừa chạm vào gối hô hấp đã nhanh chóng đều đều. Nếu mọi chuyện cứ mãi phiền não rối rắm, trong cung cũng đừng bao giờ mơ tưởng có một ngày lành mà sống, Mạnh Tang Du cô sẽ không để tâm lý của mình âm u, cả ngày thống khổ rồi thành con ngốc. Làm người, lúc không thể phản kháng cuộc sống thì chuyện duy nhất có thể làm chính là xuôi theo dòng nước, tận sức để bản thân có thể yên ổn mà bước tiếp.
Ngủ nửa canh giờ, Bích Thủy đúng giờ gọi Mạnh Tang Du dậy đi Càn Thanh Cung ‘chăm bẵm’ Hoàng đế.
Búi tóc lên thành kiểu trụy mã kế, bên tóc mai gài đóa bộ diêu phỉ thúy mạ vàng, mở ra đống chai chai lọ lọ để trước mặt, Mạnh Tang Du xoa xoa khóe môi rồi đóng tất cả lại. Một khi tên Hoàng thượng kia thích như thế này thì cô sẽ không bôi trát lên làm gì, bây giờ phi tần địa vị cao trong cung chỉ có mỗi mình tấm thân cô trong sạch, Hoàng thượng nhiệt tình một chút cũng hiểu được. Cũng tiện, mình sẽ dùng cơ hội này cứu cha ra, sau đó tính tiếp. Năm tới lại có tú nữ mới tiến cung, cũng không biết ai qua sông người nào, ai qua cầu người nào.
Nhếch môi cười, cô chỉ bôi một chút hương cao trên mặt, lại quét một giọt hương lộ giữa môi, sau đó thong thả đi đến Càn Thanh Cung. Gió lạnh buốt thấu nhanh chóng khiến gò má trắng ngần của Mạnh Tang Du ửng đỏ.
Mười bảy tuổi đúng là độ tuổi như hoa như ngọc, thiếu nữ ngược gió lay động mà đến quả khiến ‘hoa nhường nguyệt thẹn’, mắt ngọc mày ngài, giống như đóa bạch mai nở rộ. Chu Vũ Đế khoanh tay đứng tựa ở cửa cung nhìn ra xa, thấy bóng hình xinh đẹp đang đến gần, đôi mắt tối sẫm bừng sáng.
Đi trở về đại điện, hắn trải một tờ giấy lụa, trầm giọng hạ lệnh với Thường Hỉ đứng bên cạnh bàn, “Mài mực cho trẫm.”
“Hoàng thượng, vết thương trên vai chưa lành, hãy để sau rồi luyện chữ.” Thường Hỉ vội vàng cung kính khuyên can.
“Không có gì, chỉ viết vài chữ thôi.” Hắn phất tay, đứng yên một lát, nghe tiếng bước chân khẽ khàng kia càng lúc càng gần, lúc này mới vung bút lông sói phóng chữ.
Lúc Mạnh Tang Du bước vào đã thấy Chu Vũ Đế tập trung luyện chữ trước ngự bàn. Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu, cánh môi mỏng lạnh bạc vô tình mím thành một đường thẳng, biểu cảm chuyên chú khiến khuôn mặt vốn tuấn tú kia càng thêm phần cuốn hút. Đây chắc chắn là một người đàn ông đầy sức hấp dẫn, lại là người quyền lực nhất trên thế gian này, thảo nào mà hàng loạt phụ nữ trong cấm cung này có thể vì hắn sống chết.
Ánh mắt cô vẫn trong sáng tĩnh lặng, trên mặt nở nụ cười hợp tiêu chuẩn, chân thành đi qua, đứng im bên cạnh hắn, ánh mắt quan sát tờ giấy lụa trên bàn. Nét bút đi như rồng tung mình, lối viết chữ thảo thể hiện khí phách rõ ràng, mạnh mẽ trên giấy, phong thái vương giả lạnh lùng phả thẳng vào mặt, hoàn toàn khuất phục kẻ khác. Đây chính là chữ viết duy thuộc về Chu Vũ Đế, người bình thường có thể bắt chước đường nét, nhưng không thể bắt chước thần thái này.
Quả nhiên là thật! Ánh mắt Mạnh Tang Du lóe lên, nhận lấy thỏi mực Thường Hỉ đang cầm tự mình mài mực.
Vừa mới bắt đầu, phỏng chừng Chu Vũ Đế mới phát hiện cô đứng bên cạnh, lập tức đặt cây bút lông sói xuống, tự nhiên kéo tay áo cô lên xem xét cổ tay bị phỏng lúc sáng. Thấy vệt đỏ đã biến mất, đường nét khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc lập tức dịu hẳn xuống. Quả nhiên Tang Du vẫn biết chừng mực, không vì người khác mà làm tổn thương mình, điểm này rất tốt.
“Tang Du, nàng đến rồi, trẫm mới viết vài chữ, nàng xem thế nào.” Xoa nắn đầu ngón tay xanh lục của nàng, Chu Vũ Đế chỉ chỉ tờ giấy lụa, thầm nghĩ trong lòng: Nhận không ra người thì chắc hẳn nên nhận ra chữ.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du muốn quỳ gối hành lễ lại bị hắn kéo giật lên, tự nhiên ôm vào lòng, hơi thở đàn ông nóng rẫy mà mãnh liệt quanh quẩn nơi cánh mũi cô. Không có hứng thú đâu mà tìm hiểu vì sao hắn ta đột nhiên thay đổi xưng hô, cô nở nụ cười trong trẻo, dịu dàng trả lời, “Chữ của Hoàng thượng tất nhiên vô cùng tốt.”
“Đừng có lệ với trẫm.” Đôi môi mỏng nóng bỏng của hắn dán bên tai cô, âm giọng trầm thấp mạnh mẽ xuyên vào màng tai, mang đến cảm giác tê tê run rẩy. Có gì đó thật mờ ám dính chặt lên thân thể hai người, ngay cả không khí chung quanh cũng ngưng đọng.
Tai Mạnh Tang Du khẽ nhúc nhích, nụ cười giả tạo trên mặt càng thêm xán lạn, “Hoàng thượng cũng biết thần thiếp không giỏi văn chương chữ nghĩa, nếu thật sự muốn thiếp nói ra một hai điều không phải Hoàng thượng muốn khiến thiếp khó xử chứ?”
“Không giỏi chữ nghĩa?” Chu Vũ Đế vừa mơn trớn gò má mịn màng của nàng vừa thì thầm lập lại những chữ kia, đôi mắt thâm trầm lóe lên tia sáng khó hiểu.
Mạnh Tang Du chỉ cảm thấy nửa mặt mình đã tê rần.
“Không giỏi thì không giỏi, trẫm dạy nàng.” Hắn bỗng nhiên cười to, trong tiếng cười mang theo cảm xúc ranh mãnh nào đó, lại cúi đầu, in một cái hôn môi lên sườn mặt không son phấn của nàng, cuối cùng còn nhẹ nhàng liếm liếm một chút, dường như cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Làm xong hết thảy, Mạnh Tang Du âm thầm thở ra một hơi.
Đúng lúc này Thường Hỉ lại bê bát thuốc nóng hổi đi vào, quỳ một gối dâng bát thuốc lên trước mặt chủ tử.
Mạnh Tang Du ngước nhìn, tầm mắt thoáng lướt qua hầu kết nhấp nhô thấp thoáng sau vạt áo đã kéo kín, cuối cùng đã hiểu rõ. Một khi Thường Hỉ là giả thì tên Hoàng đế kia tất nhiên là thật. Còn về chuyện vì sao hắn cứ động kinh liên tiếp mấy bận như thế này cô đã không còn sức đâu mà tìm hiểu đến cùng, chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc buổi chăm nom ngày hôm nay.
Chu Vũ Đế cho Thường Hỉ lui qua một bên, cởi áo khoác trên người, tà tà dựa mình trên long sàng, vẫy vẫy tay nói, “Trẫm mệt mỏi, ái phi cho trẫm uống thuốc đi.”
Mệt mẹ mi! Tiểu nhân Mạnh Tang Du tao nhã giơ ngón tay giữa lên, chầm chậm đi đến bên giường cầm lấy bát thuốc nóng hổi kia.
“Hoàng thượng, thuốc rất nóng, để thiếp thổi nguội cho ngài.” Cô dịu dàng cười, cái miệng đầy đặn nho nhỏ khẽ chu lại, nhẹ nhàng thổi thổi vào thìa thuốc. Ánh mắt nóng rẫy của Chu Vũ Đế đóng đinh cứng ngắc trên môi nàng, không thể dứt ra nổi. Mạnh Tang Du khép hờ mắt, tia sáng lạnh lướt nhanh qua, cùng lúc đó, ngón tay run run, bát thuốc vô cùng tự nhiên lại hoàn toàn rõ ràng hắt lên cẩm bảo thật dày khoác trên người.
“Tang Du, có bị phỏng không?” Chu Vũ Đế kéo giật nàng đứng dậy, cuốn ống tay áo lên xem xét. Trên cổ tay trắng ngần như tuyết mịn đã đỏ ửng, nhìn khá đáng sợ, nếu không có Thường Hỉ ngay đó, hắn hận không thể kéo tuột cả áo cả váy của nàng kiểm tra kỹ càng một phen.
“Thần thiếp nhất thời nhỡ tay, không phải cố ý, mong Hoàng thượng tha tội!” Đôi mày thanh tú của Mạnh Tang Du nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên giường Chu Vũ Đế ngửng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngập tràn nét hoàng sợ thảng thốt, trong lòng lại kinh ngạc vì hai chữ “Tang Du” lúc nãy. Bắt đầu từ lúc nào mình cùng với tên này đã thân mật đến mức có thể gọi thẳng tên? Sao mình lại không nhớ rõ chứ?
“Nàng…” Vì sao nàng lại cố ý tổn thương bản thân?! Hàng mày rậm của Chu Vũ Đế nhíu chặt, giọng nói vừa lạnh lại vừa trầm, mới thốt ra được một chữ lại thấy làn váy ướt đẫm cùng cổ tay đỏ ửng kia, đành ép mình nuốt ngược mấy lời định nói xuống bụng.
“Nàng về đi, nhanh thay quần áo, cẩn thận kẻo nhiễm bệnh, trẫm sẽ sai Đỗ thái y đến kiểm tra xem.” Hắn dùng lực kéo nàng đứng dậy, thấy nàng lập tức lùi ra sau hai bước kéo dãn khoảng cách giữa cả hai, đôi mắt tối tăm càng thêm u ám.
“Cảm ơn Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du quỳ gối hành lễ, túm tà váy ướt sũng đi ra ngoài, thấy Ngân Thúy cùng Bích Thủy đứng bên ngoài tẩm điện chờ đợi, bỗng nhiên có loại cảm giác sống sót sau thiên tai hoạn nạn. Hoàng đế động kinh kiểu này còn khó đối phó gấp ngàn lần so với tên Hoàng đế lạnh lùng vô tình dạo trước!
Chờ bóng lưng Tang Du hoàn toàn biến mất, Chu Vũ Đế mới từ từ thu hồi tầm mắt, trên môi nhếch lên nụ cười đắng chát.
“Trẫm làm không tốt điều gì đúng không? Nàng cố ý tổn thương mình chỉ để nhanh thoát khỏi trẫm?” Hắn lia ánh mắt về phía Thường Hỉ đang ngoan ngoãn đứng lặng ở góc điện.
Tuy Thường Hỉ không phải là thái giám nhưng cũng là một ám vệ trong trắng chưa dính hồng trần, gã ngẩn ra, chắp tay nói, “Hoàng thượng làm rất tốt ạ…” Nói đến đây đã nghẹn lại, không biết nên tiếp tục kiểu gì.
“Làm rất tốt?” Chu Vũ Đế ngã người vào lòng sàng, lẩm bẩm lại những từ vừa rồi, một lúc lâu sau mới gõ mạnh vào mặt, đột nhiên hiểu ra, “Trẫm biết rồi, nhất định là vì trẫm đối tốt với nàng nàng mới nóng lòng thoát khỏi trẫm! Nhất định nàng cho rằng trẫm là giả!” Dứt lời, hắn lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười không biết làm thế nào, vị cay đắng trong lòng càng lúc càng nồng.
Đối với Đức phi nương nương tốt Đức phi nương nương đã cho rằng ngài là giả? Có phải trước kia ngài đối xử rất tệ với nương ngương? Thường Hỉ thối lui vào góc, âm thầm cân nhắc.
Trong Bích tiêu cung, chân trước Mạnh Tang Du vừa mới tới cửa cung chân sau Đỗ thái y đã đến, thấy vết thương chỉ đơn giản đỏ ửng, không nghiêm trọng lắm mới để lại lọ thuốc trị phỏng, lại dặn dò một số việc cần chú ý xong đã vội vã rời đi, Hoàng thượng đang ở Càn Thanh Cung còn chờ ông về phục mệnh.
“Nương nương, để nô tì bôi thuốc cho người.” Phùng ma ma đau lòng đỡ cổ tay chủ tử lên, lấy một ít thuốc mỡ cẩn thận bôi.
“Nương nương, có phải Hoàng thượng là giả không ạ? Người cố ý làm mình bị thương để thoát thân?” Mắt Ngân Thúy đảo quanh, thấp giọng đoán.
“Không, là thật. Đại khái hắn ta hôn mê quá lâu nên đầu óc hơi loạn. Mấy hôm nữa sẽ bình thường.” Mạnh Tang Du xoa xoa thái dương, chỉ có thể lấy lý do này làm câu trả lời ấy hành vi động kinh của Chu Vũ Đế ngày hôm nay.
“Là thật? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Phùng ma ma nhìn lên trời bái lại xong, giữ chặt vạt áo chủ tử, sốt ruột nói tiếp, “Nương nương, người đi cầu xin Hoàng thượng để ngài tăng số người đi tìm Quốc công lão gia đi, đã bảy tám ngày rồi vẫn không biết lão gia sống chết thế nào.”
“Chiều nay ta sẽ đi.” Mạnh Tang Du gật đầu, khuôn mặt lộ vài phần nghiêm trọng. Tin tức của cha vẫn chưa có, nhất định cha vẫn còn sống. Dầu gì Hoàng đế cũng là Hoàng đế, dù suýt chút nữa bị kẻ khác đoạt quyền nhưng chỉ cần hắn ta trở về, quyền lực nắm trong tay vẫn cực kỳ đáng sợ. Nếu quả thật có ám vệ dưới trướng hắn hỗ trợ tìm kiếm, tỷ lệ tìm được cha sẽ lớn hơn, nếu đã vậy thì chiều nay không thể không bán chút nhan sắc.
Nghĩ đến đây, cô lại từ từ lau đi son phấn, rửa mặt xong chuẩn bị ngủ một phen dưỡng dung nhan, bồi bổ tinh thần để chuẩn bị đối phó tên Hoàng đế động kinh kia.
Đúng lúc này có một y nữ cầu kiến ngoài điện, trong tay y nữ cầm một bát thuốc vẫn còn bốc từng cuộn khói nhờ nhờ.
“Sao, sao lại phải uống thuốc nữa?” Sắc mặt Phùng ma ma trắng bệch. Không cần hỏi nhiều, nhất định Hoàng đế là thật!
Y nữ kia chỉ mỉm cười, quỳ xuống trước mặt Mạnh Tang Du, hai tay nâng cao bát thuốc, cung kính nói, “Mời nương nương uống thuốc.”
“Nương nương, đừng…” Phùng ma ma vươn tay muốn cản lại, nhưng Mạnh Tang Du đã cầm lấy bát thuốc, ngửa đầu uống cạn. Giờ phút này Phùng ma ma đặc biệt nhớ thương A Bảo, con quỷ nhỏ nghịch phá kia nhất định sẽ có cách hất đổ bát thuốc này, chỉ tiếc nương nương kiên quyết không cho chúng nô tì đi tìm nữa.
“Đi xuống đi.” Đưa trả lại chén thuốc, Mạnh Tang Du phất tay. Đừng nghĩ rằng cô không nhận thấy ánh nhìn chằm chằm của y nữ kia, nếu cô không ngoan ngoãn uống thuốc, không chừng còn có chín bát mười bát đang chờ phía sau. Như vậy cũng tốt, cô hoàn toàn, hoàn toàn không muốn có con với gã đàn ông kia. Đã không có con, nửa đời này cô chỉ cần tranh đấu vì bản thân mình, nửa đời sau còn có thể an nhàn tự tại xem người khác chọi nhau, nhưng nếu có con rồi cô lại phải dùng nửa đời sau bày mưu tính kế, cùng con mình đấu đá. Cứ sống như vậy sao mà chịu nổi? Mạnh Tang Du cô đã quá mệt mỏi rồi!
“Nương nương…” Mắt Phùng ma ma ngấn lệ nhìn đăm đăm vào chủ tử. Mới thấy thân thể đã ổn định được hơn phân nửa, bây giờ công sức đã sụp đổ, sao Hoàng thượng có thể nhẫn tâm như vậy?
“Không có gì, một mình ta càng thêm tự do.” Mạnh Tang Du cười khẽ, để Bích Thủy cùng Ngân Thúy mặt mày căng thẳng giúp mình sửa sang mái tóc đen dài, sau đó mệt mỏi chui vào trong đệm chăn ấm áp, đầu vừa chạm vào gối hô hấp đã nhanh chóng đều đều. Nếu mọi chuyện cứ mãi phiền não rối rắm, trong cung cũng đừng bao giờ mơ tưởng có một ngày lành mà sống, Mạnh Tang Du cô sẽ không để tâm lý của mình âm u, cả ngày thống khổ rồi thành con ngốc. Làm người, lúc không thể phản kháng cuộc sống thì chuyện duy nhất có thể làm chính là xuôi theo dòng nước, tận sức để bản thân có thể yên ổn mà bước tiếp.
Ngủ nửa canh giờ, Bích Thủy đúng giờ gọi Mạnh Tang Du dậy đi Càn Thanh Cung ‘chăm bẵm’ Hoàng đế.
Búi tóc lên thành kiểu trụy mã kế, bên tóc mai gài đóa bộ diêu phỉ thúy mạ vàng, mở ra đống chai chai lọ lọ để trước mặt, Mạnh Tang Du xoa xoa khóe môi rồi đóng tất cả lại. Một khi tên Hoàng thượng kia thích như thế này thì cô sẽ không bôi trát lên làm gì, bây giờ phi tần địa vị cao trong cung chỉ có mỗi mình tấm thân cô trong sạch, Hoàng thượng nhiệt tình một chút cũng hiểu được. Cũng tiện, mình sẽ dùng cơ hội này cứu cha ra, sau đó tính tiếp. Năm tới lại có tú nữ mới tiến cung, cũng không biết ai qua sông người nào, ai qua cầu người nào.
Nhếch môi cười, cô chỉ bôi một chút hương cao trên mặt, lại quét một giọt hương lộ giữa môi, sau đó thong thả đi đến Càn Thanh Cung. Gió lạnh buốt thấu nhanh chóng khiến gò má trắng ngần của Mạnh Tang Du ửng đỏ.
Mười bảy tuổi đúng là độ tuổi như hoa như ngọc, thiếu nữ ngược gió lay động mà đến quả khiến ‘hoa nhường nguyệt thẹn’, mắt ngọc mày ngài, giống như đóa bạch mai nở rộ. Chu Vũ Đế khoanh tay đứng tựa ở cửa cung nhìn ra xa, thấy bóng hình xinh đẹp đang đến gần, đôi mắt tối sẫm bừng sáng.
Đi trở về đại điện, hắn trải một tờ giấy lụa, trầm giọng hạ lệnh với Thường Hỉ đứng bên cạnh bàn, “Mài mực cho trẫm.”
“Hoàng thượng, vết thương trên vai chưa lành, hãy để sau rồi luyện chữ.” Thường Hỉ vội vàng cung kính khuyên can.
“Không có gì, chỉ viết vài chữ thôi.” Hắn phất tay, đứng yên một lát, nghe tiếng bước chân khẽ khàng kia càng lúc càng gần, lúc này mới vung bút lông sói phóng chữ.
Lúc Mạnh Tang Du bước vào đã thấy Chu Vũ Đế tập trung luyện chữ trước ngự bàn. Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu, cánh môi mỏng lạnh bạc vô tình mím thành một đường thẳng, biểu cảm chuyên chú khiến khuôn mặt vốn tuấn tú kia càng thêm phần cuốn hút. Đây chắc chắn là một người đàn ông đầy sức hấp dẫn, lại là người quyền lực nhất trên thế gian này, thảo nào mà hàng loạt phụ nữ trong cấm cung này có thể vì hắn sống chết.
Ánh mắt cô vẫn trong sáng tĩnh lặng, trên mặt nở nụ cười hợp tiêu chuẩn, chân thành đi qua, đứng im bên cạnh hắn, ánh mắt quan sát tờ giấy lụa trên bàn. Nét bút đi như rồng tung mình, lối viết chữ thảo thể hiện khí phách rõ ràng, mạnh mẽ trên giấy, phong thái vương giả lạnh lùng phả thẳng vào mặt, hoàn toàn khuất phục kẻ khác. Đây chính là chữ viết duy thuộc về Chu Vũ Đế, người bình thường có thể bắt chước đường nét, nhưng không thể bắt chước thần thái này.
Quả nhiên là thật! Ánh mắt Mạnh Tang Du lóe lên, nhận lấy thỏi mực Thường Hỉ đang cầm tự mình mài mực.
Vừa mới bắt đầu, phỏng chừng Chu Vũ Đế mới phát hiện cô đứng bên cạnh, lập tức đặt cây bút lông sói xuống, tự nhiên kéo tay áo cô lên xem xét cổ tay bị phỏng lúc sáng. Thấy vệt đỏ đã biến mất, đường nét khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc lập tức dịu hẳn xuống. Quả nhiên Tang Du vẫn biết chừng mực, không vì người khác mà làm tổn thương mình, điểm này rất tốt.
“Tang Du, nàng đến rồi, trẫm mới viết vài chữ, nàng xem thế nào.” Xoa nắn đầu ngón tay xanh lục của nàng, Chu Vũ Đế chỉ chỉ tờ giấy lụa, thầm nghĩ trong lòng: Nhận không ra người thì chắc hẳn nên nhận ra chữ.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du muốn quỳ gối hành lễ lại bị hắn kéo giật lên, tự nhiên ôm vào lòng, hơi thở đàn ông nóng rẫy mà mãnh liệt quanh quẩn nơi cánh mũi cô. Không có hứng thú đâu mà tìm hiểu vì sao hắn ta đột nhiên thay đổi xưng hô, cô nở nụ cười trong trẻo, dịu dàng trả lời, “Chữ của Hoàng thượng tất nhiên vô cùng tốt.”
“Đừng có lệ với trẫm.” Đôi môi mỏng nóng bỏng của hắn dán bên tai cô, âm giọng trầm thấp mạnh mẽ xuyên vào màng tai, mang đến cảm giác tê tê run rẩy. Có gì đó thật mờ ám dính chặt lên thân thể hai người, ngay cả không khí chung quanh cũng ngưng đọng.
Tai Mạnh Tang Du khẽ nhúc nhích, nụ cười giả tạo trên mặt càng thêm xán lạn, “Hoàng thượng cũng biết thần thiếp không giỏi văn chương chữ nghĩa, nếu thật sự muốn thiếp nói ra một hai điều không phải Hoàng thượng muốn khiến thiếp khó xử chứ?”
“Không giỏi chữ nghĩa?” Chu Vũ Đế vừa mơn trớn gò má mịn màng của nàng vừa thì thầm lập lại những chữ kia, đôi mắt thâm trầm lóe lên tia sáng khó hiểu.
Mạnh Tang Du chỉ cảm thấy nửa mặt mình đã tê rần.
“Không giỏi thì không giỏi, trẫm dạy nàng.” Hắn bỗng nhiên cười to, trong tiếng cười mang theo cảm xúc ranh mãnh nào đó, lại cúi đầu, in một cái hôn môi lên sườn mặt không son phấn của nàng, cuối cùng còn nhẹ nhàng liếm liếm một chút, dường như cảm thấy vô cùng ngon miệng.