-
Chương 35
Trong phòng đen chong đã cạn dầu tắt ngấm, trên bàn chỉ còn một cây đèn cầy sáng mờ. Giữa những luồng sáng đong đưa khi tối khi bừng lên, biểu cảm Diêm Tuấn Vĩ có phần mơ màng. Nghe Chu Vũ Đế kể xong, hắn khép lại cái miệng đang há to, không thể tin được mà cảm thán, “Thì ra Hoàng thượng nương nhờ thân thể A Bảo, tôi đã đoán được nhưng còn nghĩ chuyện này quá mức viển vông! Quả nhiên thế gian này không thiếu những điều kỳ lạ!”
“Đó là duyên phận trời cao đã định trước giữa trẫm và Tang Du.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, trên mặt là nở nụ cười khẽ, dường như đang miên man nhớ nhung, tựa hồ cũng đã hiểu ra, trong đôi mắt sâu thẳm dâng trào nét dịu dàng mặn nồng không lẫn vào đâu được.
Đây là lần đầu tiên Diêm Tuấn Vĩ thấy cái vẻ dịu dàng tha thiết kia của hắn, quả thực không nói nên lời. Cho dù đối với Lương phi Hoàng thượng cũng chỉ khoan dung hơn được tí, chưa từng lộ ra cảm xúc si mê đến mức này. Xem ra Đức phi nương nương đã tóm chặt trái tim Hoàng thượng trong tay rồi.
“Đức phi nương nương đã nhìn thấy âm mưu của đám Thẩm gia sao? Quả thật là con gái Mạnh Trường Hùng, hổ phụ sinh hổ nữ!” Gã cố ý khen ngợi một câu, thấy Hoàng thượng lại để lộ biểu tự hào rất vang vẻ, không khỏi bật cười, “Xem ra Đức phi nương nương đối với Hoàng thượng rất tốt.”
“Đâu chỉ rất tốt.” Chu Vũ Đế thì thầm, bây giờ nghĩ lại, dường như cảm giác hạnh phúc nóng rẫy nồng nàn vẫn còn quẩn quanh thân thể, đặc biệt vào một đêm mùa đông như thế này càng thêm rõ ràng.
“Đúng rồi, ngươi nhanh chóng phái người đến vùng đầm lầy cứu Mạnh quốc công cùng Hàn Xương Bình. Hai người đã bị quân Man phục kích, ép vào nơi đó.” Nhớ tới nhạc phụ nhà mình, trong lòng Chu Vũ Đế sắt lại, biểu cảm trầm trọng thay thế dịu dàng vừa nãy, “Chung quy đều do trẫm quá nóng vội, Hàn Xương Bình còn trẻ nông nổi, sao có tư cách thay thế Mạnh quốc công? Nếu như lần này hắn an toàn, trẫm sẽ bỏ chức vụ Hữu tướng quân của hắn, đưa hắn xuống dưới trướng Mạnh quốc công để mài dũa thêm vài năm nữa.”
“Thuộc hạ lập tức phái người tìm cứu hỗ trợ, mọi sự chờ họ bình an quay về rồi bàn tiếp.” Diêm Tuấn Vĩ tuân lệnh, ra hiệu ột thuộc hạ canh giữ ở cửa. Gã thuộc hạ gật đầu, lập tức biến mất trong đêm tối.
“Còn nữa, Thẩm Tuệ Như chuẩn bị ban thánh chỉ đến biên cương, ngươi phái người giết Tạ Chính Hào, trận đại chiến sắp tới không có tướng quân, phó tướng tất sẽ tạm thời đảm nhiệm chức này, không cần nhận lệnh trong kinh thành. Phó soái trong quân đội là Mạnh Lượng, cũng là phụ tá đắc lực cho Mạnh quốc công, có hắn dẫn dắt, trận chiến này chưa chắc sẽ thắng nhưng tuyệt đối cũng không thua. Trước mắt đang là tháng chạp, tiết trời rét đậm, Man di thiếu lương thực, chiến tranh còn giằng co thêm khoảng thời gian ngắn nữa, chúng tất tự bại trận.” Hai mắt Chu Vũ Đế khẽ nheo lại, chậm rãi phân tích, trên mặt phủ kín sát khí.
“Hoàng thượng không giữ Tạ Chính Hào để chỉ ra tội thông đồng với địch bán nước của Thẩm Trung Lương?” Diêm Tuấn Vĩ chần chờ mở miệng.
“Thẩm Trung Lương, hừ, hắn xứng với cái tên này chắc?” Chu Vũ Đế cười trào phúng, ngón tay mảnh dài gõ gõ mặt bàn, “Thiên hạ này là của trẫm, chỉ cần trẫm định tội đã đủ, không có nhân chứng vật chứng trẫm vẫn có thể lấy mạng tộc nhà họ Thẩm. Giết xong Tạ Chính Hào, ngươi đi phủ của y tìm thư từ y cùng Thẩm thái sư thông đồng với địch bán nước, nếu mấy lá thư đã bị xử lý thì tạo ra vài cái, chỉ cần chữ giống một chút là được, đem lên triều đình. Trẫm nói đó là thật thì ai dám nói là giả?”
Diêm Tuấn Vĩ vâng vâng tuân lệnh, bi ai thay Thẩm thái sư. Đang yên đang lành chơi trò ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’, phú quý đâu chẳng thấy, chỉ thấy đánh đổi bằng toàn bộ mạng sống của người trong gia tộc. Nếu như hai cha con nhà họ Thẩm có thể phối hợp với gã, yên phận bảo vệ tốt thân thể Hoàng thượng, đợi đến khi Hoàng thượng tỉnh lại chẳng phải một bước lên trời? Con người, đừng nên bị lòng tham nhất thời che mắt, bằng không hối hận không kịp!
Ban bố mệnh lệnh xong đâu vào đấy, lúc này Chu Vũ Đế mới thấy hơi mệt Diêm Tuấn Vĩ vội vàng gọi người đem nước vào cho hắn rửa mặt chải đầu, lại gọi toàn bộ thần y trong thiên viện hội chẩn một lần
Ngủ gần năm tháng, mặc dù có những phương thuốc quý giá nhất níu giữ sinh mệnh, mỗi ngày ba lần xoa bóp cơ bắp nhưng Chu Vũ Đế vẫn khá gầy đi. Nhưng cũng may hắn tập võ từ nhỏ, căn cốt vô cùng vững chặt, ngâm mình trong thùng gỗ uống thêm một bát canh đã cảm thấy tốt hơn nhiều
“Đây là cái vị gì? Quả thực khó mà nuốt xuống được!” Đặt bát xuống, hắn khẽ nhíu mày
“Đây là tôi mời Vương đại trù nổi tiếng nhất Thao Thiết lâu làm cho, vừa ngửi một cái thôi đã cảm thấy đói. Theo lý cũng đã bốn năm tháng ngài chưa ăn cơm, hẳn là nên gọi hết bát này tới bát khác ấy chứ?” Diêm Tuấn Vĩ cầm bát, nhăn mày hỏi lại.
“Không bằng một nửa tay nghề của Tang Du, trẫm không muốn uống bát thứ hai.” Chu Vũ Đế nhướng mắt nhìn về phía Hoàng thành xa xa, như thể muốn xuyên qua hư không bay đến chỗ Tang Du. Nỗi niềm vừa nãy chưa dịu lại, luồng sóng thương nhớ khác lại ập đến, như thủy triều đập vỗ trong lòng khiến hắn không thể hô hấp. Không nghe được tiếng cười của nàng, không thấy dung nhan nàng, không chạm tới vòng ôm của nàng, hắn cảm thấy cả người khó chịu, cứ có gì đó không ổn.
“Tôi lại thấy ngài là có tình uống nước cũng thỏa mãn.” Diêm Tuấn Vĩ cười ha ha chế nhạo, cuối cùng nhớ ra chuyện gì đó mới bổ sung thêm, “Lúc nãy đã nhận được tin tức, A Bảo mất tích, hơn nửa đêm Đức phi vẫn chưa ngủ mà tìm kiếm khắp cung, ngay cả Hoàng thượng cũng kinh động. Nghe nói người còn khóc.”
Dứt lời, Diêm Tuấn Vĩ cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoàng thượng.
“Khóc?” Chu Vũ Đế ngẩn ra, chân mày bất giác nhíu chặt, khóe mắt dần dần ửng đỏ một chút, bàn tay khoác lên thành thùng gỗ dùng sức siết lại, khớp xương trở nên trắng bệch.
Đây là, đây là biểu cảm đau lòng à? Diêm Tuấn Vĩ không dám tin, mở to hai mắt nhìn, trong lòng âm thầm thở dài: Xem ra lần này Hoàng thượng hoàn toàn gặp hạn. Vì một cô gái mà đau lòng tới mức này, không phải yêu thì là gì?
“Tuấn Vĩ, nhanh chóng nghĩ cách đưa trẫm vào cung, đổi lại thế thân kia.” Khẽ cắn môi, Chu Vũ Đế gắng gượng kiềm chế cơn đau quặn trong lòng, trầm giọng ra lệnh.
“Vì sao không trực tiếp giết gia tộc nhà họ Thẩm cùng thế thân kia xong ngài lại quang minh chính đại xuất hiện? Muốn âm thầm thay đổi hai người quả thật không dễ dàng, thế thân kia ra ra vào vào đều mang theo một cánh Cấm vệ quân, ám vệ của họ Thẩm cũng không ít, ngay cả lúc lên giường với đàn bà cũng có ám vệ chung quanh, khó xuống tay được” Diêm Tuấn Vĩ có phần khó xử.
“Thẩm Trung Lương lôi kéo quan viên khắp nơi, triều đình này đã không còn triều đình của trẫm nữa. Thẩm Tuệ Như có cơ sở ngầm (người bí mật quan sát tình hình) khắp Hoàng cung, Hoàng cung này cũng không phải là Hoàng cung của trẫm. Giết hai cha con nhà họ Thẩm, triều đình cùng hậu cung cũng sẽ mất khống chế, sau này trẫm còn phí sức ‘sửa chữa’, không bằng trẫm yên lặng quay về, từ từ xử lý bọn yêu ma quỷ quái kia. Chúng dùng thế thân thay trẫm, trẫm cũng có thể gậy ông đập lưng ông, đẩy chúng vào vòng vây bốn phía, khó có thể phòng bị.” Chu Vũ Đế được Diêm Tuấn Vĩ đỡ ra khỏi thùng gỗ, dùng khăn bố lau nước trên người, sau đó được hai ám vệ khác giúp đỡ thay áo lót tiết khố.
“Vậy Hoàng thượng cần phải đợi một thời gian, chờ thuộc hạ sắp xếp cẩn thận.” Diêm Tuấn Vĩ nghĩ nghĩ rồi đáp lời.
“Trẫm chỉ cho ngươi một con đường. Trước đây Thẩm Tuệ Như thường xuyên nói mong trẫm có thể mang cô ta quay về thăm nhà. Mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của Triệu lão phong quân, ngươi phái người đi thuyết phục mẫu thân của Thần Phi để bà ta dâng tấu khẩn cầu Thần Phi trở về chúc thọ, lại phái người khích bên Thẩm Tuệ Như, y thị cũng sẽ suy nghĩ chuyện này. Chỉ cần y thị mang thế thân kia quay về thăm gia tộc, chúng ta có thể động thủ.” Chu Vũ Đế khẽ khép mắt để mặc ám vệ lau khô tóc ình, trong lòng không ngừng nhung nhớ khuôn mặt cười xinh đẹp động lòng của Tang Du, chỉ như thế tâm trạng căng thẳng cuồng giận mới ổn định hơn một chút. Tuy rằng quay về thân thể nhưng lại không có Tang Du kề bên, hắn cũng không có cảm giác vui mừng khôn xiết như trong tưởng tượng.
(Con làm quan, cha được phong tước gọi là phong ông 封翁 hay phong quân 封君.)
“Muốn ngài tự mình mang y thị quay về thăm nhà? Y thị ám chỉ rằng muốn ngài sắc phong thị làm Hoàng hậu.” Diêm Tuấn Vĩ nhíu mày. Thẩm Tuệ Như đã nói rõ ràng như thế mà Hoàng thượng lại đeo chặt cái phẩm vị phi tần trong ba năm trời, khó trách y thị lại phản bội Hoàng thượng.
“Trước kia trẫm không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô ta nhớ người nhà.” Chu Vũ Đế tự giễu mà cười, khoát tay, không muốn nói thêm nữa.
Diêm Tuấn Vĩ hiểu ý, tư lự một lát rồi nói tiếp, “Đây cũng là một cách, lát nữa thuộc hạ đi sắp xếp.”
“Hành động nhanh một chút, Tang Du còn ở trong cung chờ trẫm.” Chu Vũ Đế thúc giục, cuối cùng thận trọng nói tiếp, “Phái người đi thông báo với mẫu hậu trẫm, trẫm cần mẫu hậu giúp đỡ. Còn nữa, thuốc giải của người trẫm đặt phía sau bảng hiệu ở Ngự thư phòng, trong một cái hộp gỗ, ngươi tự đi lấy đi.”
“Hoàng thượng, ý người là gì?” Diêm Tuấn Vĩ mở to mắt, vẻ mặt bất ngờ không tin được.
“Ngươi vẫn là Thống lĩnh ám vệ như trước, nhưng trẫm muốn chuyển một bộ phận ám vệ ra ánh sáng, cũng mang trọng trách giống như ám vệ, gọi là Cẩm y vệ, trực tiếp nghe lệnh trẫm, chỉ có trách nhiệm với trẫm, quản lý cả sáu bộ (bắt đầu từ thời kỳ Tuỳ Đường, cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành: lại, hộ, lễ, binh, hình, công; gồm có sáu bộ), tuy Thống lĩnh chỉ là quan võ tam phẩm nhưng quyền lực rất nhiều, có thể gánh vác việc lớn, làm như thế để đe dọa những quan viên không an phận, để cho chúng biết trẫm vẫn còn quan sát chúng từng giờ từng phút. Trước đây các ngươi ẩn nấp trong bóng tối, bọn chúng không nhìn thấy tính uy hiếp thực sự cho nên lá gan mới càng lúc càng lớn!” Chu Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, lúc nhìn về phía Diêm Tuấn Vĩ, sắc mặt hơi dịu xuống, “Ngươi lớn lên cùng trẫm, năng lực của ngươi không ai rõ ràng hơn trẫm cả. Có tài nhưng không có cách biểu lộ, còn phải giả bộ phong lưu háo sắc, bị thứ đệ xa lánh chèn ép, mất đi tước vị vốn thuộc về mình, chịu khổ quá nhiều! Trước kia trẫm không cho ngươi lộ diện, sau này ngươi kiêm luôn chức vị Thống lĩnh Cẩm y vệ, ra mặt vì chính bản thân mình đi.”
“Hoàng thượng không sợ sau khi thuộc hạ lấy được thuốc giải sẽ đâm sau lưng ngài?” Diêm Tuấn Vĩ khàn giọng hỏi, trên khuôn mặt luôn đầy vẻ bạo ngược lại để lộ vài phần xúc động hiếm hoi.
“Trẫm không vì Thẩm Trung Lương phản bội mà hoài nghi ngươi, người nào dùng được, người nào không thể dùng, trẫm sẽ dụng tâm phán đoán. Trẫm không lạ gì việc dùng độc dược khống chế lòng người. Còn nữa, từ nhỏ đến giờ trẫm cùng ngươi ra sinh vào tử bao nhiêu lần? Ngươi chưa bao giờ phản bội trẫm, trẫm tin ngươi!” Chu Vũ Đế ngửa đầu cười, quả nhiên là thoải mái rộng lượng.
Diêm Tuấn Vĩ cũng từ từ mỉm cười, quỳ một gối xuống, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, “Thần nguyện vì Hoàng thượng thịt nát xương tan.”
“Rất hay! Chữ ‘thần’ quả thực rất hay!” Cái chữ này dễ nghe hơn so với thuộc hạ, Chu Vũ Đế đập bàn, cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười sảng khoái sang sảng bên trong, trái tim lơ lửng treo cao của vài vị thần y rốt cuộc cũng hạ xuống.
﹡﹡﹡﹡
Thiên Phật Sơn, chùa Phổ Độ.
Thái hậu tuổi gần sáu mươi, hai bên tóc mai đã hoa râm, mặc một bộ tăng y vải thô quỳ ở trong phật đường tụng kinh. Đại cung nữ Niệm Từ ngồi quỳ sau lưng bà, trong tay cầm một quyển kinh thư tập trung sao chép.
Bỗng nhiên bên ngoài phật đường truyền đến thanh âm vỗ cách, con bồ câu chân buộc tơ vàng đậu trên bệ cửa Phật đường. Niệm Từ đặt bút lông xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ ôm con bồ câu, tháo tờ giấy được cột ở chân nó ra. Thấy hoa văn Đằng long bên trên, ánh mắt cô ta lóe lên, lấy lại bình tĩnh xong mới đi đến bên cạnh Thái hậu nhẹ nhàng hỏi, “Thái hậu nương nương, là thư Hoàng thượng gởi đến, người có muốn xem không ạ?”
“Không xem, mang đi đi.” Ánh mắt Thái hậu cũng chưa mở ra đã phất tay từ chối, thái độ lạnh lùng như thường ngày.
Trong mắt Niệm Từ vụt qua tia sáng lạnh, vâng một tiếng rồi sau đó mang tờ giấy ra ngoài đốt sạch. Hoa văn Đằng long, thư này đâu phải Hoàng thượng đưa tới, rõ ràng là mật tín từ ám vệ. Nhưng Niệm Từ đã lựa chọn một minh chủ khác, tất nhiên sẽ không để mật tín dạng này xuất hiện trước mặt Thái hậu.
Vừa đốt thư xong, chủ trì chùa Phổ Độ – Huyền Không pháp sư liền đến, Niệm Từ vội vàng hành lễ.
“Không cần đa lễ, chẳng hay bây giờ Vong Trần (quên đi trần thế) có thời gian hay không? Bần ni muốn cùng Vong Trần thảo luận thiện lý.” Huyền Không pháp sư ôn hòa hỏi.
“Mời chủ trì sư phụ vào.” Thái hậu ngồi trong Phật đường cất giọng mời. Huyền Không pháp sư gật đầu với Niệm Từ, đẩy cửa bước vào.
Mỗi khi Thái hậu cùng Pháp sư đàm luận thiện lý tối kỵ có người quấy rầy, Niệm Từ vô cùng biết điều quay về sương phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, gương mặt vốn bình tĩnh lạnh nhạt trở nên âm trầm nặng nề. Lúc còn thiếu nữ đã bị bắt đến trong chùa miếu làm bạn thanh đăng, vinh hoa phú quý vốn nằm trong lòng bàn tay chợt thành thứ xa vời, sao trong lòng cô ta không thể oán hận?
“Hôm nay sư phụ chuẩn bị cùng Vong Trần thảo luận chương mấy?” Thái hậu lấy một quyển Đại tàng kinh.
“A di đà phật, bần ni đã nói lời dối lừa, nguyện Phật tổ tha thứ.” Huyền Không pháp sư tự kể tội, lấy một phong thư từ cổ tay áo đưa cho Thái hậu, “Đây là thư Thánh thượng tự tay viết, sự tình rất trọng đại, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng mong Vong Trần đọc qua một lần.”
Bởi vì đây là lần đầu tiên chủ trì sư phụ thỉnh cầu mình, cho dù trong lòng không muốn, Thái hậu vẫn cầm lấy lá thư sau một lúc nhìn thật lâu, đọc nhanh như gió lướt, “Gia tộc họ Thẩm thực sự quá giỏi, Niệm Từ cũng quá giỏi, hơn mười phong mật tín lại không đến được tay ai gia cái nào, chẳng lẽ nghĩ lâu rồi ai gia chưa nhúng tay vào thế tục nên coi thường ai gia tuổi già sức yếu sao?” Khuôn mặt phảng phất nét già nua của bà ánh lên sự tàn khốc.
“A di đà phật, Vong Trần rốt cuộc cũng khó có thể quên trần thế, nhưng cũng đã quên oán hận trong lòng, là thời điểm quay về.” Huyền Không pháp sư chắp hai tay trước ngực mỉm cười.
“Cảm ơn pháp sư đã khuyên giải nhiều năm qua, kết thúc lần này Vong Trần nhất định còn có thể trở về.” Thái hậu đứng dậy hành lễ.
“Không cần đa lễ, có về hay không tùy vào trái tim Vong Trần.” Huyền Không niệm một câu phật chú, thong thả rời đi.
“Người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa, ai gia phải hồi cung lập tức!” Thái hậu bỏ mũ tăng trên đầu xuống, cao giọng mệnh lệnh. Nghe giọng thị vệ gần đó tuân lệnh, Niệm Từ lập tức từ phòng riêng chạy đến.
“Thái hậu nương nương, vì sao người phải vội vàng hồi cung? Trong cung có chuyện gì sao ạ?” Sắc mặt Niệm Từ trắng bệch.
“Mới vừa rồi lúc luận về thiện lý, ai gia bỗng nhiên đau lòng như cắt, chắc Hoàng thượng xảy ra chuyện lớn. Năm đó tiên đế về trời ai gia cũng có dự cảm tương tự, không trở về kinh xem thế nào sao ai gia có thể an tâm được?” Thái hậu đi nhanh trở về phòng, ưu tư buồn lo trên mặt là thật sự.
Niệm Từ không nhìn ra manh mối, trầm ngâm một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh quả thực đã chết quách rồi? Trong lòng không khỏi nhảy nhót. Như thế cũng tốt, Thiên Phật Sơn được bảo vệ trùng trùng, tất cả sự vụ bên cạnh Thái hậu đều do Kim ma ma xử lý, cô chỉ có thể phụ trách chuyện cùng Thái hậu tụng kinh, thật sự không có cơ hội xuống tay, bây giờ tình thế thay đổi, chờ Thái hậu hồi cung, Lương phi nương nương âm thầm trừ khử Thái hậu cũng không khó.
“Đó là duyên phận trời cao đã định trước giữa trẫm và Tang Du.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, trên mặt là nở nụ cười khẽ, dường như đang miên man nhớ nhung, tựa hồ cũng đã hiểu ra, trong đôi mắt sâu thẳm dâng trào nét dịu dàng mặn nồng không lẫn vào đâu được.
Đây là lần đầu tiên Diêm Tuấn Vĩ thấy cái vẻ dịu dàng tha thiết kia của hắn, quả thực không nói nên lời. Cho dù đối với Lương phi Hoàng thượng cũng chỉ khoan dung hơn được tí, chưa từng lộ ra cảm xúc si mê đến mức này. Xem ra Đức phi nương nương đã tóm chặt trái tim Hoàng thượng trong tay rồi.
“Đức phi nương nương đã nhìn thấy âm mưu của đám Thẩm gia sao? Quả thật là con gái Mạnh Trường Hùng, hổ phụ sinh hổ nữ!” Gã cố ý khen ngợi một câu, thấy Hoàng thượng lại để lộ biểu tự hào rất vang vẻ, không khỏi bật cười, “Xem ra Đức phi nương nương đối với Hoàng thượng rất tốt.”
“Đâu chỉ rất tốt.” Chu Vũ Đế thì thầm, bây giờ nghĩ lại, dường như cảm giác hạnh phúc nóng rẫy nồng nàn vẫn còn quẩn quanh thân thể, đặc biệt vào một đêm mùa đông như thế này càng thêm rõ ràng.
“Đúng rồi, ngươi nhanh chóng phái người đến vùng đầm lầy cứu Mạnh quốc công cùng Hàn Xương Bình. Hai người đã bị quân Man phục kích, ép vào nơi đó.” Nhớ tới nhạc phụ nhà mình, trong lòng Chu Vũ Đế sắt lại, biểu cảm trầm trọng thay thế dịu dàng vừa nãy, “Chung quy đều do trẫm quá nóng vội, Hàn Xương Bình còn trẻ nông nổi, sao có tư cách thay thế Mạnh quốc công? Nếu như lần này hắn an toàn, trẫm sẽ bỏ chức vụ Hữu tướng quân của hắn, đưa hắn xuống dưới trướng Mạnh quốc công để mài dũa thêm vài năm nữa.”
“Thuộc hạ lập tức phái người tìm cứu hỗ trợ, mọi sự chờ họ bình an quay về rồi bàn tiếp.” Diêm Tuấn Vĩ tuân lệnh, ra hiệu ột thuộc hạ canh giữ ở cửa. Gã thuộc hạ gật đầu, lập tức biến mất trong đêm tối.
“Còn nữa, Thẩm Tuệ Như chuẩn bị ban thánh chỉ đến biên cương, ngươi phái người giết Tạ Chính Hào, trận đại chiến sắp tới không có tướng quân, phó tướng tất sẽ tạm thời đảm nhiệm chức này, không cần nhận lệnh trong kinh thành. Phó soái trong quân đội là Mạnh Lượng, cũng là phụ tá đắc lực cho Mạnh quốc công, có hắn dẫn dắt, trận chiến này chưa chắc sẽ thắng nhưng tuyệt đối cũng không thua. Trước mắt đang là tháng chạp, tiết trời rét đậm, Man di thiếu lương thực, chiến tranh còn giằng co thêm khoảng thời gian ngắn nữa, chúng tất tự bại trận.” Hai mắt Chu Vũ Đế khẽ nheo lại, chậm rãi phân tích, trên mặt phủ kín sát khí.
“Hoàng thượng không giữ Tạ Chính Hào để chỉ ra tội thông đồng với địch bán nước của Thẩm Trung Lương?” Diêm Tuấn Vĩ chần chờ mở miệng.
“Thẩm Trung Lương, hừ, hắn xứng với cái tên này chắc?” Chu Vũ Đế cười trào phúng, ngón tay mảnh dài gõ gõ mặt bàn, “Thiên hạ này là của trẫm, chỉ cần trẫm định tội đã đủ, không có nhân chứng vật chứng trẫm vẫn có thể lấy mạng tộc nhà họ Thẩm. Giết xong Tạ Chính Hào, ngươi đi phủ của y tìm thư từ y cùng Thẩm thái sư thông đồng với địch bán nước, nếu mấy lá thư đã bị xử lý thì tạo ra vài cái, chỉ cần chữ giống một chút là được, đem lên triều đình. Trẫm nói đó là thật thì ai dám nói là giả?”
Diêm Tuấn Vĩ vâng vâng tuân lệnh, bi ai thay Thẩm thái sư. Đang yên đang lành chơi trò ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’, phú quý đâu chẳng thấy, chỉ thấy đánh đổi bằng toàn bộ mạng sống của người trong gia tộc. Nếu như hai cha con nhà họ Thẩm có thể phối hợp với gã, yên phận bảo vệ tốt thân thể Hoàng thượng, đợi đến khi Hoàng thượng tỉnh lại chẳng phải một bước lên trời? Con người, đừng nên bị lòng tham nhất thời che mắt, bằng không hối hận không kịp!
Ban bố mệnh lệnh xong đâu vào đấy, lúc này Chu Vũ Đế mới thấy hơi mệt Diêm Tuấn Vĩ vội vàng gọi người đem nước vào cho hắn rửa mặt chải đầu, lại gọi toàn bộ thần y trong thiên viện hội chẩn một lần
Ngủ gần năm tháng, mặc dù có những phương thuốc quý giá nhất níu giữ sinh mệnh, mỗi ngày ba lần xoa bóp cơ bắp nhưng Chu Vũ Đế vẫn khá gầy đi. Nhưng cũng may hắn tập võ từ nhỏ, căn cốt vô cùng vững chặt, ngâm mình trong thùng gỗ uống thêm một bát canh đã cảm thấy tốt hơn nhiều
“Đây là cái vị gì? Quả thực khó mà nuốt xuống được!” Đặt bát xuống, hắn khẽ nhíu mày
“Đây là tôi mời Vương đại trù nổi tiếng nhất Thao Thiết lâu làm cho, vừa ngửi một cái thôi đã cảm thấy đói. Theo lý cũng đã bốn năm tháng ngài chưa ăn cơm, hẳn là nên gọi hết bát này tới bát khác ấy chứ?” Diêm Tuấn Vĩ cầm bát, nhăn mày hỏi lại.
“Không bằng một nửa tay nghề của Tang Du, trẫm không muốn uống bát thứ hai.” Chu Vũ Đế nhướng mắt nhìn về phía Hoàng thành xa xa, như thể muốn xuyên qua hư không bay đến chỗ Tang Du. Nỗi niềm vừa nãy chưa dịu lại, luồng sóng thương nhớ khác lại ập đến, như thủy triều đập vỗ trong lòng khiến hắn không thể hô hấp. Không nghe được tiếng cười của nàng, không thấy dung nhan nàng, không chạm tới vòng ôm của nàng, hắn cảm thấy cả người khó chịu, cứ có gì đó không ổn.
“Tôi lại thấy ngài là có tình uống nước cũng thỏa mãn.” Diêm Tuấn Vĩ cười ha ha chế nhạo, cuối cùng nhớ ra chuyện gì đó mới bổ sung thêm, “Lúc nãy đã nhận được tin tức, A Bảo mất tích, hơn nửa đêm Đức phi vẫn chưa ngủ mà tìm kiếm khắp cung, ngay cả Hoàng thượng cũng kinh động. Nghe nói người còn khóc.”
Dứt lời, Diêm Tuấn Vĩ cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoàng thượng.
“Khóc?” Chu Vũ Đế ngẩn ra, chân mày bất giác nhíu chặt, khóe mắt dần dần ửng đỏ một chút, bàn tay khoác lên thành thùng gỗ dùng sức siết lại, khớp xương trở nên trắng bệch.
Đây là, đây là biểu cảm đau lòng à? Diêm Tuấn Vĩ không dám tin, mở to hai mắt nhìn, trong lòng âm thầm thở dài: Xem ra lần này Hoàng thượng hoàn toàn gặp hạn. Vì một cô gái mà đau lòng tới mức này, không phải yêu thì là gì?
“Tuấn Vĩ, nhanh chóng nghĩ cách đưa trẫm vào cung, đổi lại thế thân kia.” Khẽ cắn môi, Chu Vũ Đế gắng gượng kiềm chế cơn đau quặn trong lòng, trầm giọng ra lệnh.
“Vì sao không trực tiếp giết gia tộc nhà họ Thẩm cùng thế thân kia xong ngài lại quang minh chính đại xuất hiện? Muốn âm thầm thay đổi hai người quả thật không dễ dàng, thế thân kia ra ra vào vào đều mang theo một cánh Cấm vệ quân, ám vệ của họ Thẩm cũng không ít, ngay cả lúc lên giường với đàn bà cũng có ám vệ chung quanh, khó xuống tay được” Diêm Tuấn Vĩ có phần khó xử.
“Thẩm Trung Lương lôi kéo quan viên khắp nơi, triều đình này đã không còn triều đình của trẫm nữa. Thẩm Tuệ Như có cơ sở ngầm (người bí mật quan sát tình hình) khắp Hoàng cung, Hoàng cung này cũng không phải là Hoàng cung của trẫm. Giết hai cha con nhà họ Thẩm, triều đình cùng hậu cung cũng sẽ mất khống chế, sau này trẫm còn phí sức ‘sửa chữa’, không bằng trẫm yên lặng quay về, từ từ xử lý bọn yêu ma quỷ quái kia. Chúng dùng thế thân thay trẫm, trẫm cũng có thể gậy ông đập lưng ông, đẩy chúng vào vòng vây bốn phía, khó có thể phòng bị.” Chu Vũ Đế được Diêm Tuấn Vĩ đỡ ra khỏi thùng gỗ, dùng khăn bố lau nước trên người, sau đó được hai ám vệ khác giúp đỡ thay áo lót tiết khố.
“Vậy Hoàng thượng cần phải đợi một thời gian, chờ thuộc hạ sắp xếp cẩn thận.” Diêm Tuấn Vĩ nghĩ nghĩ rồi đáp lời.
“Trẫm chỉ cho ngươi một con đường. Trước đây Thẩm Tuệ Như thường xuyên nói mong trẫm có thể mang cô ta quay về thăm nhà. Mấy ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của Triệu lão phong quân, ngươi phái người đi thuyết phục mẫu thân của Thần Phi để bà ta dâng tấu khẩn cầu Thần Phi trở về chúc thọ, lại phái người khích bên Thẩm Tuệ Như, y thị cũng sẽ suy nghĩ chuyện này. Chỉ cần y thị mang thế thân kia quay về thăm gia tộc, chúng ta có thể động thủ.” Chu Vũ Đế khẽ khép mắt để mặc ám vệ lau khô tóc ình, trong lòng không ngừng nhung nhớ khuôn mặt cười xinh đẹp động lòng của Tang Du, chỉ như thế tâm trạng căng thẳng cuồng giận mới ổn định hơn một chút. Tuy rằng quay về thân thể nhưng lại không có Tang Du kề bên, hắn cũng không có cảm giác vui mừng khôn xiết như trong tưởng tượng.
(Con làm quan, cha được phong tước gọi là phong ông 封翁 hay phong quân 封君.)
“Muốn ngài tự mình mang y thị quay về thăm nhà? Y thị ám chỉ rằng muốn ngài sắc phong thị làm Hoàng hậu.” Diêm Tuấn Vĩ nhíu mày. Thẩm Tuệ Như đã nói rõ ràng như thế mà Hoàng thượng lại đeo chặt cái phẩm vị phi tần trong ba năm trời, khó trách y thị lại phản bội Hoàng thượng.
“Trước kia trẫm không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô ta nhớ người nhà.” Chu Vũ Đế tự giễu mà cười, khoát tay, không muốn nói thêm nữa.
Diêm Tuấn Vĩ hiểu ý, tư lự một lát rồi nói tiếp, “Đây cũng là một cách, lát nữa thuộc hạ đi sắp xếp.”
“Hành động nhanh một chút, Tang Du còn ở trong cung chờ trẫm.” Chu Vũ Đế thúc giục, cuối cùng thận trọng nói tiếp, “Phái người đi thông báo với mẫu hậu trẫm, trẫm cần mẫu hậu giúp đỡ. Còn nữa, thuốc giải của người trẫm đặt phía sau bảng hiệu ở Ngự thư phòng, trong một cái hộp gỗ, ngươi tự đi lấy đi.”
“Hoàng thượng, ý người là gì?” Diêm Tuấn Vĩ mở to mắt, vẻ mặt bất ngờ không tin được.
“Ngươi vẫn là Thống lĩnh ám vệ như trước, nhưng trẫm muốn chuyển một bộ phận ám vệ ra ánh sáng, cũng mang trọng trách giống như ám vệ, gọi là Cẩm y vệ, trực tiếp nghe lệnh trẫm, chỉ có trách nhiệm với trẫm, quản lý cả sáu bộ (bắt đầu từ thời kỳ Tuỳ Đường, cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành: lại, hộ, lễ, binh, hình, công; gồm có sáu bộ), tuy Thống lĩnh chỉ là quan võ tam phẩm nhưng quyền lực rất nhiều, có thể gánh vác việc lớn, làm như thế để đe dọa những quan viên không an phận, để cho chúng biết trẫm vẫn còn quan sát chúng từng giờ từng phút. Trước đây các ngươi ẩn nấp trong bóng tối, bọn chúng không nhìn thấy tính uy hiếp thực sự cho nên lá gan mới càng lúc càng lớn!” Chu Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, lúc nhìn về phía Diêm Tuấn Vĩ, sắc mặt hơi dịu xuống, “Ngươi lớn lên cùng trẫm, năng lực của ngươi không ai rõ ràng hơn trẫm cả. Có tài nhưng không có cách biểu lộ, còn phải giả bộ phong lưu háo sắc, bị thứ đệ xa lánh chèn ép, mất đi tước vị vốn thuộc về mình, chịu khổ quá nhiều! Trước kia trẫm không cho ngươi lộ diện, sau này ngươi kiêm luôn chức vị Thống lĩnh Cẩm y vệ, ra mặt vì chính bản thân mình đi.”
“Hoàng thượng không sợ sau khi thuộc hạ lấy được thuốc giải sẽ đâm sau lưng ngài?” Diêm Tuấn Vĩ khàn giọng hỏi, trên khuôn mặt luôn đầy vẻ bạo ngược lại để lộ vài phần xúc động hiếm hoi.
“Trẫm không vì Thẩm Trung Lương phản bội mà hoài nghi ngươi, người nào dùng được, người nào không thể dùng, trẫm sẽ dụng tâm phán đoán. Trẫm không lạ gì việc dùng độc dược khống chế lòng người. Còn nữa, từ nhỏ đến giờ trẫm cùng ngươi ra sinh vào tử bao nhiêu lần? Ngươi chưa bao giờ phản bội trẫm, trẫm tin ngươi!” Chu Vũ Đế ngửa đầu cười, quả nhiên là thoải mái rộng lượng.
Diêm Tuấn Vĩ cũng từ từ mỉm cười, quỳ một gối xuống, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc, “Thần nguyện vì Hoàng thượng thịt nát xương tan.”
“Rất hay! Chữ ‘thần’ quả thực rất hay!” Cái chữ này dễ nghe hơn so với thuộc hạ, Chu Vũ Đế đập bàn, cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười sảng khoái sang sảng bên trong, trái tim lơ lửng treo cao của vài vị thần y rốt cuộc cũng hạ xuống.
﹡﹡﹡﹡
Thiên Phật Sơn, chùa Phổ Độ.
Thái hậu tuổi gần sáu mươi, hai bên tóc mai đã hoa râm, mặc một bộ tăng y vải thô quỳ ở trong phật đường tụng kinh. Đại cung nữ Niệm Từ ngồi quỳ sau lưng bà, trong tay cầm một quyển kinh thư tập trung sao chép.
Bỗng nhiên bên ngoài phật đường truyền đến thanh âm vỗ cách, con bồ câu chân buộc tơ vàng đậu trên bệ cửa Phật đường. Niệm Từ đặt bút lông xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ ôm con bồ câu, tháo tờ giấy được cột ở chân nó ra. Thấy hoa văn Đằng long bên trên, ánh mắt cô ta lóe lên, lấy lại bình tĩnh xong mới đi đến bên cạnh Thái hậu nhẹ nhàng hỏi, “Thái hậu nương nương, là thư Hoàng thượng gởi đến, người có muốn xem không ạ?”
“Không xem, mang đi đi.” Ánh mắt Thái hậu cũng chưa mở ra đã phất tay từ chối, thái độ lạnh lùng như thường ngày.
Trong mắt Niệm Từ vụt qua tia sáng lạnh, vâng một tiếng rồi sau đó mang tờ giấy ra ngoài đốt sạch. Hoa văn Đằng long, thư này đâu phải Hoàng thượng đưa tới, rõ ràng là mật tín từ ám vệ. Nhưng Niệm Từ đã lựa chọn một minh chủ khác, tất nhiên sẽ không để mật tín dạng này xuất hiện trước mặt Thái hậu.
Vừa đốt thư xong, chủ trì chùa Phổ Độ – Huyền Không pháp sư liền đến, Niệm Từ vội vàng hành lễ.
“Không cần đa lễ, chẳng hay bây giờ Vong Trần (quên đi trần thế) có thời gian hay không? Bần ni muốn cùng Vong Trần thảo luận thiện lý.” Huyền Không pháp sư ôn hòa hỏi.
“Mời chủ trì sư phụ vào.” Thái hậu ngồi trong Phật đường cất giọng mời. Huyền Không pháp sư gật đầu với Niệm Từ, đẩy cửa bước vào.
Mỗi khi Thái hậu cùng Pháp sư đàm luận thiện lý tối kỵ có người quấy rầy, Niệm Từ vô cùng biết điều quay về sương phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, gương mặt vốn bình tĩnh lạnh nhạt trở nên âm trầm nặng nề. Lúc còn thiếu nữ đã bị bắt đến trong chùa miếu làm bạn thanh đăng, vinh hoa phú quý vốn nằm trong lòng bàn tay chợt thành thứ xa vời, sao trong lòng cô ta không thể oán hận?
“Hôm nay sư phụ chuẩn bị cùng Vong Trần thảo luận chương mấy?” Thái hậu lấy một quyển Đại tàng kinh.
“A di đà phật, bần ni đã nói lời dối lừa, nguyện Phật tổ tha thứ.” Huyền Không pháp sư tự kể tội, lấy một phong thư từ cổ tay áo đưa cho Thái hậu, “Đây là thư Thánh thượng tự tay viết, sự tình rất trọng đại, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng mong Vong Trần đọc qua một lần.”
Bởi vì đây là lần đầu tiên chủ trì sư phụ thỉnh cầu mình, cho dù trong lòng không muốn, Thái hậu vẫn cầm lấy lá thư sau một lúc nhìn thật lâu, đọc nhanh như gió lướt, “Gia tộc họ Thẩm thực sự quá giỏi, Niệm Từ cũng quá giỏi, hơn mười phong mật tín lại không đến được tay ai gia cái nào, chẳng lẽ nghĩ lâu rồi ai gia chưa nhúng tay vào thế tục nên coi thường ai gia tuổi già sức yếu sao?” Khuôn mặt phảng phất nét già nua của bà ánh lên sự tàn khốc.
“A di đà phật, Vong Trần rốt cuộc cũng khó có thể quên trần thế, nhưng cũng đã quên oán hận trong lòng, là thời điểm quay về.” Huyền Không pháp sư chắp hai tay trước ngực mỉm cười.
“Cảm ơn pháp sư đã khuyên giải nhiều năm qua, kết thúc lần này Vong Trần nhất định còn có thể trở về.” Thái hậu đứng dậy hành lễ.
“Không cần đa lễ, có về hay không tùy vào trái tim Vong Trần.” Huyền Không niệm một câu phật chú, thong thả rời đi.
“Người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa, ai gia phải hồi cung lập tức!” Thái hậu bỏ mũ tăng trên đầu xuống, cao giọng mệnh lệnh. Nghe giọng thị vệ gần đó tuân lệnh, Niệm Từ lập tức từ phòng riêng chạy đến.
“Thái hậu nương nương, vì sao người phải vội vàng hồi cung? Trong cung có chuyện gì sao ạ?” Sắc mặt Niệm Từ trắng bệch.
“Mới vừa rồi lúc luận về thiện lý, ai gia bỗng nhiên đau lòng như cắt, chắc Hoàng thượng xảy ra chuyện lớn. Năm đó tiên đế về trời ai gia cũng có dự cảm tương tự, không trở về kinh xem thế nào sao ai gia có thể an tâm được?” Thái hậu đi nhanh trở về phòng, ưu tư buồn lo trên mặt là thật sự.
Niệm Từ không nhìn ra manh mối, trầm ngâm một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh quả thực đã chết quách rồi? Trong lòng không khỏi nhảy nhót. Như thế cũng tốt, Thiên Phật Sơn được bảo vệ trùng trùng, tất cả sự vụ bên cạnh Thái hậu đều do Kim ma ma xử lý, cô chỉ có thể phụ trách chuyện cùng Thái hậu tụng kinh, thật sự không có cơ hội xuống tay, bây giờ tình thế thay đổi, chờ Thái hậu hồi cung, Lương phi nương nương âm thầm trừ khử Thái hậu cũng không khó.