-
Chương 34
Trong Càn Thanh Cung, Hoàng đế giả đã theo chỉ thị Thẩm Tuệ Như đi lâm hạnh đám phi tử, chỉ còn mình y thị ngồi sau ngự bàn đọc chồng tấu chương dày, nét hằn giữa hai chân mày để lộ phong thái uy nghi của bậc bề trên, khí thế kinh người.
Thấy con gái như vậy, Thẩm thái sư ngẩn người, trên khuôn mặt là thần sắc vui mừng. Hai đứa con của y từ nhỏ đã thông minh nổi trội, ngọc chất kim tướng, là rồng phượng giữa biển người, vốn nên hưởng thụ mọi tôn vinh không gì sánh được trên thế gian này. Bây giờ xem ra đi con đường này quá đúng đắn, Đại Chu sắp lọt vào tay gia tộc họ Thẩm, cho dù Hoàng thượng tỉnh lại cũng không làm nên trò trống gì.
Chu Vũ Đế dựa vào thân thể linh hoạt cùng bộ lông nâu đậm, thuận lợi đi theo hai người đến Càn Thanh Cung. Vì lo sợ có người thấy Thẩm thái sư nửa đêm tiến cung, Thường Hỉ đi trước cho thị vệ lui xuống, để Chu Vũ Đế cũng suôn sẻ vào cùng. Nấp trong góc đại điện, dò xét tình hình bên trong xuyên qua khe cửa, thấy Thẩm Tuệ Như chiếm ngự tòa của mình lại dương dương tự đắc, ánh mắt hắn hốt nhiên trở nên lạnh băng.
“Vi thần tham kiến nương nương.” Thẩm thái sư khom lưng hành lễ.
“Phụ thân đã đến.” Thấy Thẩm thái sư, Thẩm Tuệ Như đặt ngự bút xuống, đi tới cửa nghênh đón phụ thân.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, Thường Hỉ đứng ở cửa trông chừng. Chu Vũ Đế co mình vào bóng tối vểnh tai nghe lén hai kẻ kia nói chuyện.
“Phụ thân, rốt cuộc Mạnh Trường Hùng đã chết hay chưa?” Ngữ khí Thẩm Tuệ Như có phần nôn nóng.
Tai Chu Vũ Đế khẽ giật lên, bất giác nín thở.
“An Trát Đạt đã truyền tin đến, Mạnh Trường Hùng không nằm trong tay chúng, chúng đã dồn Mạnh Trường Hùng cùng Hàn Xương Bình vào vùng đầm lầy đã lập tức lui binh, bây giờ sống chết không rõ.” Thẩm thái sư chậm rãi dùng nắp tách trà lướt qua miệng tách vài lần, âm thanh va chạm chối tai càng khiến người ta bực bội.
An Trát Đạt là mãnh tướng hạng nhất dưới trướng Nha luật Hãn vương, Thẩm thái sư có thể quan hệ với người này, có thể thấy được tộc Thẩm đã thông đồng bán nước với địch từ lâu, chuyện Mạnh quốc công mất tích tuyệt đối có liên quan đến y! Tốt! Răng Chu Vũ Đế nghiến vào nhau ken két, lưng bất giác cong lên, toàn bộ lông trên người đều dựng đứng.
“Sao lại không tiếp tục truy đuổi? Nếu Mạnh Trường Hùng không chết chúng sao có thể xoay chuyển thế thua? Thật sự là một đám ngu xuẩn!” Thẩm Tuệ Như đập mạnh vào mặt bàn, ngữ khí nôn nóng. Mạnh Trường Hùng là chỗ dựa lớn nhất của Mạnh Tang Du, chỉ khi Mạnh Trường Hùng chết đi mới có thể mạnh tay đối phó Mạnh Tang Du. Mạnh Tang Du chính là cái gai trong lòng, không thể không nhổ!
“Nương nương có chuyện không biết, thảo nguyên trên vùng bùn lầy này có tiếng là nơi chết chóc, nơi đó hàng sa số đầm lầy, tràn ngập chướng khí, đừng nói là người, ngay cả chim cũng không dám bay sát. Vào chỗ đó, Mạnh Trường Hùng cùng Hàn Xương Bình chắc chắn phải chết.” Ngữ khí Thẩm thái sư rất chắc chắn.
Chu Vũ Đế gắng gượng đè nét cơn rít gào giữa cổ họng, ánh mắt ngầu đỏ nhìn chằm chằm hai người sau khe cửa. Lúc trước sao hắn có thể tin tưởng hai kẻ này? Thật sự là có mắt không tròng!
“Chỉ dựa vào phán đoán bản cung vẫn còn lo lắng, phụ thân viết một phong thư cho Tạ Chính Hào để hắn tăng người đến vùng đầm lầy kia tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.” Âm giọng Thẩm Tuệ Như trĩu nặng sát khí.
Tạ Chính Hào, Cam Túc Đề Đốc, là một trong những mười chín vị tướng soái trông giữ biên cương, cũng là một tâm phúc hắn có vài phần tin tưởng, không thể ngờ là đã bị Thẩm thái sư lôi kéo lung lạc. Chu Vũ đế cười lạnh, ý giết chóc dâng trào ứ nghẹn nơi đáy mắt.
“Được, khi vi phụ quay về sẽ viết thư cho Tạ Chính Hào. Mạnh Trường Hùng mất tích, quân đội không thể không có tướng quân, ngày mai nương nương hãy ban thánh chỉ sắc phong Tạ Chính Hào làm Đại tướng quân, chấp chưởng ấn soái tiến đánh Hoàng triều tộc Man. Vi phụ đã đàm phán điều kiện ổn thỏa với Nha luật Hãn vương, Tạ Chính Hào giả vờ bại trận, hắn ta sẽ nhân lúc hỗn loạn thay vi phụ giết mấy viên đại tướng dưới trướng Mạnh Trường Hùng, mười thành Túc châu sẽ đưa cho hắn coi như thù lao. Sau trận chiến Tạ Chính Hào sẽ đổ hết thất bại lên đầu toàn bộ quân đội nhà họ Mạnh, đến lúc đó nương nương lại ban thánh chỉ chém đầu hết những người này, sau lại đổi thành người của chúng ta. Như thế trăm vạn đại quân đều rơi vào tay họ Thẩm.”
Ngữ khí Thẩm thái sư đắc ý khoái trá, Chu Vũ Đế ngoài cửa đã tức giận đến mức cả người run rẩy.
Thẩm Tuệ Như gật đầu đồng ý, nhận danh sách của phụ thân đưa qua đọc kỹ. Người trong danh sách đều là tướng soái Thẩm thái sư chuẩn bị lôi kéo, có thể dùng để thay thế thuộc hạ tâm phúc của Mạnh Trường Hùng.
Thẩm thái sư nhìn kỹ thần sắc con gái dưới ánh đèn, lại chuyển tầm mắt xuống bụng con, giọng nói đè thấp xuống, “Đã hơn một tháng trôi qua, nương nương đã có tin tức gì chưa?”
Thẩm Tuệ Như sững ra một lúc lâu mới hiểu được, ngữ khí cứng nhắc lại lạnh lẽo, “Vừa lỡ tín kỳ ba ngày, chắc hắn đã mang thai, còn phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể chẩn đoán chính xác.”
“Được, được, rất được!” Thẩm thái sư kích động nói ba chữ ‘được’ liên tiếp, cuối cùng thận trong giao phó, “Cái thai này là then chốt để gia tộc họ Thẩm chúng ta ngồi lên ngôi báu, nương nương nhất định phải bảo vệ cho tốt. Đợi thời cơ chín muồi, nếu cái thai này là con trai thì tiện, nếu là con gái, vi phụ sẽ tính toán trước chuẩn bị một đứa bé trai sai người đưa vào cung thay thế. Bây giờ nương nương gọi Vãn Thanh vào đây, vi phụ sẽ giao cho cô ta, nương nương chỉ cần yên ổn gìn giữ thai nhi, đừng quan tâm những chuyện khác.”
“Đã biết.” Thẩm Tuệ Như nặng nề trả lời.
Chu Vũ Đế không muốn nghe tiếp nữa, hắn sự nếu nghe tiếp mình sẽ không nhịn được mà xông vào cắn chết hai cha con nhà kia. Thông đồng với kẻ địch bên ngoài, giết hại trung thần, loạn lạc triều đình, trộm long tráo phụng, mưu triều soán vị…Tất cả tội danh này đủ để chúng tộc họ Thẩm chết một vạn lần!
Đè cơn giận dữ trong ngực xuống, Chu Vũ Đế gầm gừ một tiếng quay đầu muốn rời khỏi Càn Thanh Cung.
“Ối, con chó ở đâu ra thế này?” Một giọng nữ vang lên phá vỡ yên tĩnh ngoài điện, Vãn Thanh không biết xuất hiện tự khi nào, vừa vặn đụng vào Chu Vũ Đế.
Năm chữ vàng to rõ ‘A Bảo Bích tiêu cung’ càng sáng lóa dưới ánh nến rọi chiếu, vô cùng gây chú ý, Vãn Thanh rung mình, khom người tóm nghiến Chu Vũ Đế, hai tay bịt chặt mõm cùng bốn chân chú, mang vào Kiền thanh điện.
“Nương nương, thú cưng của Đức phi chạy vào.” Hành lễ trước Thái sư và chủ tử, Vãn Thanh giơ A Bảo đang giãy dụa không ngừng trong tay.
“Giao cho Thường Hỉ xử lý triệt để đi. Ngươi đến đây, phụ thân ta có chuyện giao phó.” Thẩm Tuệ Như uống một ngụm trà, không để ý mở miệng. Một thời gian ngồi trên ngai vàng, y thị không bao giờ tức giận vì một con súc sinh hạ đẳng nữa. Trong mắt y thị, sinh mạng A Bảo không bằng cả rơm rạ.
“Thưa vâng.” Vãn Thanh giao A Bảo cho Thường Hỉ, quỳ bên chân Thẩm thái sư nghe dạy bảo.
Thường Hỉ nhận lấy A Bảo đang giãy dụa kịch liệt, đưa chú ra bãi đất trống cách Càn Thanh Cung khá xa, quăng mạnh xuống đất, sau đó dùng chân giẫm lên ngực chú, càng lúc càng dùng sức. Thường Hỉ có thể giết A Bảo bằng một cú đạp duy nhất, nhưng lần trước vì A Bảo mà hắn bị Đức phải tát tai, cơn oán giận ngày qua ngày tích tụ từ gió thành bão, cần phải giải tỏa ngay lập tức. Thấy A Bảo vừa tru tréo vừa giãy dụa, oán hận không cam lòng chết nhưng lại bất lực buông xuôi khiến nội tâm bạo ngược của hắn ta thỏa mãn vô cùng, tốc độ dấn chân xuống càng chậm hơn.
Âm thanh răng rắc truyền đến từ lồng ngực, là tiếng xương gãy, cơn đau buốt nhói dường như xuyên thấm từ linh hồn, liên miên không dứt. Đôi ngươi mắt đỏ ngầu của Chu Vũ Đế nhìn thẳng vào Thường Hỉ, trong lòng thầm gọi tên Tang Du hết lần này đến lần khác. Thời khắc này ba chữ như khắc vào xương tủy đã cho hắn sức mạnh vô biên, hắn không muốn dễ dàng nhắm mắt buông tay. Nếu hắn chết, Tang Du phải làm sao bây giờ?
“Con súc sinh này còn cứng đầu!” Thường Hỉ cười khẩy, bàn chân đột nhiên dùng sức.
Xương sườn gãy phá nát phổi, xuyên thủng trái tim, máu trào ra từ mõm, Chu Vũ Đế rít gào tru lên không ngừng, trong ngươi mắt đen thẫm như bóng tối dần dần phủ kín một lớp sương màu máu đổ. Trong cơn thảng thốt không biết, tiếng Kinh Phật như có như không truyền đến từ xa xôi, luồng sức mạnh dịu hòa nào đó kéo linh hồn hắn rời khỏi thân thể A Bảo rồi dẫn vào hư không. Hắn không cam lòng nhắm hai mắt lại, trong cái mõm đầy máu trút hơi thở cuối cùng.
“Vây giờ chết rồi? Thật chẳng vui chút nào!” Thấy con súc vật dưới chân mình không cử động nữa, Thường Hỉ đạp mạnh hai chân, xong xuôi mới vẫy tay gọi một thái giám ném đại A Bảo vào vườn hoa cạnh Càn Thanh Cung làm phân bón thúc.
﹡﹡﹡﹡
Một trạch viện u tĩnh nào đó trong kinh thành.
Một gian phòng đốt vô số đen chong (thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật), mùi đàn hương giăng kín bên trong, một lão hòa thượng chân mày bộ râu bạc trắng, thần sắc nghiêm túc đạo mạo chậm rãi ngừng tiếng phạm xướng, nói với người đàn ông đang canh giữ ở cửa, quanh người ngập tràn hơi thở bạo ngược mở lời, “Hồn vị thí chủ này đã quay về, tức khắc sẽ tỉnh.”
(“Phạm”: nết làm cho thanh tịnh. Phật giáo lấy thanh tịnh làm tôn chỉ, cho nên sự gì có quan thiệp đến Phật đều gọi là phạm.)
“Thật sao?” Gã nhíu mày, ngữ khí chất vấn. Mời hết thần y này đến thần y khác đều bó tay không chữa được, lão hòa thượng này đến chỉ liếc mắt một cái rồi bảo ‘Tất cả do số trời, ít ngày nữa sẽ về’, sau đó đốt đèn niệm kinh, làm như chuyện kia rất thoải mái rất dễ dàng, sao gã có thể tin được? Nhưng nghĩ đến tờ giấy kỳ lạ kia gã cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống, mặc lão hòa thượng này ‘xoay vần.’
Cả nói chuyện một lát, người đàn ông tuấn tú được ánh đèn vây quanh rên lên một tiếng, từ từ mở mắt. Thấy trần nhà độc màu tuyết trắng, hắn ngẩn ra, lập tức ý thức được nơi này không phải là Hoàng cung. Những trần vòm cao trong cung đều vẽ những bích họa tráng lệ, không đơn giản như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn khung cảnh chung quanh, bắt gặp một khuôn mặt đầy kinh ngạc. Đường nét trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị, phủ đầy sát khí, không phải Diêm Tuấn Vĩ thì còn ai vào đây?
“Tuấn Vĩ?” Chu Vũ Đế kinh ngạc mở miệng, nghe âm giọng khàn khàn của mình lập tức ngẩn ra, không dám tin giơ hai tay lên nhìn. Đây là tay người? Mình cứ thế mà hồi hồn?
“Thí chủ không có việc gì, chỉ cần uống vài ngày thuốc điều dưỡng thân thể là được, bần tăng cáo từ.” Lão hòa thượng niệm phật, chậm rãi đi đến cửa phòng nghỉ, vừa đến cạnh cửa đã dừng lại, chắp hai tay trước ngực thận trọng nhắc nhở, “Việc ở đây bần tăng sẽ giữ bí mật tuyệt đối, thí chủ cũng chớ quên hứa hẹn lúc trước, nhất định phải mạ vàng tượng phật cho chùa mới phải.”
“Diêm mỗ bái tạ đại sư! Việc mạ vàng tượng Phật sẽ hoàn thành trong vòng một tháng.” Diêm Tuấn Vĩ vội vàng khom người đáp lời. Lão hòa thượng này suốt ngày nhắc chuyện tu sửa mạ vàng tượng Phật, lúc trước gã còn tưởng người này vì lừa tiền nên mới đến, không ngờ ông ta có bản lãnh thực sự. A di đà phật, may mắn gặp được lão hòa thượng tương đối có tiên khí, giữ ông ta ở lại.
Lão hoà thượng lại niệm câu phật pháp gì đó, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Chu Vũ Đế không có tâm trạng nào để ý tới chuyện giữa hai người kia, hắn nhìn chằm chặp vào Diêm Tuấn Vĩ, vừa mở miệng liền hỏi, “Ngươi có phái người đi bảo vệ Tang Du?”
“Tang Du?” Diêm Tuấn Vĩ ngẩn ra, lưỡng lự hỏi lại, “Đức phi ạ?”
“Trẫm để lại tờ giấy cho ngươi ngươi không thấy sao?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi.
“Thật sự là Hoàng thượng để lại sao? Không phải là chó bới? Mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo cùng dấu chân chó này là sao?” Diêm Tuấn Vĩ lấy tờ giấy trong lòng ra, chỉ vào một cái dấu nho nhỏ bên trên hỏi.
Chu Vũ Đế thất bại xoa xoa ấn đường, ngữ khí có phần bất đắc dĩ, “Trước mắt ngươi phái người lập tức tiến cung bảo vệ Tang Du, chuyện tờ giấy này từ từ trẫm giải thích cho ngươi nghe sau.” Thực sự không muốn kể chuyện này cho Diêm Tuấn Vĩ, nhưng anh chàng này thích nhất việc hỏi cặn kẽ cho đến nơi đến chốn, không có đáp án vừa lòng ấy à, gã có thể đem chủ đề câu chuyện vòng đến tận chân trời. An toàn của Tang Du chậm trễ bất cứ khắc nào hắn cũng không chịu được.
“Hoàng thượng yên tâm, ngay sau khi nhận được tờ giấy kia thuộc hạ đã phái người đến bên cạnh Đức phi nương nương. Nghe nói Đức phi có một con vật cưng gọi là A Bảo…” Diêm Tuấn Vĩ ngừng câu chuyện lại, đầy ý vị nhìn về phía dấu chân chó trên giấy. Gã vốn chỉ to gan mà đoán, còn do dự không biết có phải do chó làm ra chuyện này hay không, lão hòa thượng kia bảo cứ để mọi sự thuận theo tự nhiên, mấy ngày nữa thí chủ sẽ tỉnh, dặn dò gã tuyệt đối đừng nhúng tay vào, quấy rối thiên mệnh thí chủ.
Như thế xem ra gần đây Hoàng thượng có khoảng thời gian kỳ ngộ nha! Gã rất rất hứng thú với những chuyện kỳ ngộ như thế này! Mấy tiểu thuyết kì quái nhét đầy thư phòng cũng không phải xem chơi!
Thấy con gái như vậy, Thẩm thái sư ngẩn người, trên khuôn mặt là thần sắc vui mừng. Hai đứa con của y từ nhỏ đã thông minh nổi trội, ngọc chất kim tướng, là rồng phượng giữa biển người, vốn nên hưởng thụ mọi tôn vinh không gì sánh được trên thế gian này. Bây giờ xem ra đi con đường này quá đúng đắn, Đại Chu sắp lọt vào tay gia tộc họ Thẩm, cho dù Hoàng thượng tỉnh lại cũng không làm nên trò trống gì.
Chu Vũ Đế dựa vào thân thể linh hoạt cùng bộ lông nâu đậm, thuận lợi đi theo hai người đến Càn Thanh Cung. Vì lo sợ có người thấy Thẩm thái sư nửa đêm tiến cung, Thường Hỉ đi trước cho thị vệ lui xuống, để Chu Vũ Đế cũng suôn sẻ vào cùng. Nấp trong góc đại điện, dò xét tình hình bên trong xuyên qua khe cửa, thấy Thẩm Tuệ Như chiếm ngự tòa của mình lại dương dương tự đắc, ánh mắt hắn hốt nhiên trở nên lạnh băng.
“Vi thần tham kiến nương nương.” Thẩm thái sư khom lưng hành lễ.
“Phụ thân đã đến.” Thấy Thẩm thái sư, Thẩm Tuệ Như đặt ngự bút xuống, đi tới cửa nghênh đón phụ thân.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, Thường Hỉ đứng ở cửa trông chừng. Chu Vũ Đế co mình vào bóng tối vểnh tai nghe lén hai kẻ kia nói chuyện.
“Phụ thân, rốt cuộc Mạnh Trường Hùng đã chết hay chưa?” Ngữ khí Thẩm Tuệ Như có phần nôn nóng.
Tai Chu Vũ Đế khẽ giật lên, bất giác nín thở.
“An Trát Đạt đã truyền tin đến, Mạnh Trường Hùng không nằm trong tay chúng, chúng đã dồn Mạnh Trường Hùng cùng Hàn Xương Bình vào vùng đầm lầy đã lập tức lui binh, bây giờ sống chết không rõ.” Thẩm thái sư chậm rãi dùng nắp tách trà lướt qua miệng tách vài lần, âm thanh va chạm chối tai càng khiến người ta bực bội.
An Trát Đạt là mãnh tướng hạng nhất dưới trướng Nha luật Hãn vương, Thẩm thái sư có thể quan hệ với người này, có thể thấy được tộc Thẩm đã thông đồng bán nước với địch từ lâu, chuyện Mạnh quốc công mất tích tuyệt đối có liên quan đến y! Tốt! Răng Chu Vũ Đế nghiến vào nhau ken két, lưng bất giác cong lên, toàn bộ lông trên người đều dựng đứng.
“Sao lại không tiếp tục truy đuổi? Nếu Mạnh Trường Hùng không chết chúng sao có thể xoay chuyển thế thua? Thật sự là một đám ngu xuẩn!” Thẩm Tuệ Như đập mạnh vào mặt bàn, ngữ khí nôn nóng. Mạnh Trường Hùng là chỗ dựa lớn nhất của Mạnh Tang Du, chỉ khi Mạnh Trường Hùng chết đi mới có thể mạnh tay đối phó Mạnh Tang Du. Mạnh Tang Du chính là cái gai trong lòng, không thể không nhổ!
“Nương nương có chuyện không biết, thảo nguyên trên vùng bùn lầy này có tiếng là nơi chết chóc, nơi đó hàng sa số đầm lầy, tràn ngập chướng khí, đừng nói là người, ngay cả chim cũng không dám bay sát. Vào chỗ đó, Mạnh Trường Hùng cùng Hàn Xương Bình chắc chắn phải chết.” Ngữ khí Thẩm thái sư rất chắc chắn.
Chu Vũ Đế gắng gượng đè nét cơn rít gào giữa cổ họng, ánh mắt ngầu đỏ nhìn chằm chằm hai người sau khe cửa. Lúc trước sao hắn có thể tin tưởng hai kẻ này? Thật sự là có mắt không tròng!
“Chỉ dựa vào phán đoán bản cung vẫn còn lo lắng, phụ thân viết một phong thư cho Tạ Chính Hào để hắn tăng người đến vùng đầm lầy kia tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.” Âm giọng Thẩm Tuệ Như trĩu nặng sát khí.
Tạ Chính Hào, Cam Túc Đề Đốc, là một trong những mười chín vị tướng soái trông giữ biên cương, cũng là một tâm phúc hắn có vài phần tin tưởng, không thể ngờ là đã bị Thẩm thái sư lôi kéo lung lạc. Chu Vũ đế cười lạnh, ý giết chóc dâng trào ứ nghẹn nơi đáy mắt.
“Được, khi vi phụ quay về sẽ viết thư cho Tạ Chính Hào. Mạnh Trường Hùng mất tích, quân đội không thể không có tướng quân, ngày mai nương nương hãy ban thánh chỉ sắc phong Tạ Chính Hào làm Đại tướng quân, chấp chưởng ấn soái tiến đánh Hoàng triều tộc Man. Vi phụ đã đàm phán điều kiện ổn thỏa với Nha luật Hãn vương, Tạ Chính Hào giả vờ bại trận, hắn ta sẽ nhân lúc hỗn loạn thay vi phụ giết mấy viên đại tướng dưới trướng Mạnh Trường Hùng, mười thành Túc châu sẽ đưa cho hắn coi như thù lao. Sau trận chiến Tạ Chính Hào sẽ đổ hết thất bại lên đầu toàn bộ quân đội nhà họ Mạnh, đến lúc đó nương nương lại ban thánh chỉ chém đầu hết những người này, sau lại đổi thành người của chúng ta. Như thế trăm vạn đại quân đều rơi vào tay họ Thẩm.”
Ngữ khí Thẩm thái sư đắc ý khoái trá, Chu Vũ Đế ngoài cửa đã tức giận đến mức cả người run rẩy.
Thẩm Tuệ Như gật đầu đồng ý, nhận danh sách của phụ thân đưa qua đọc kỹ. Người trong danh sách đều là tướng soái Thẩm thái sư chuẩn bị lôi kéo, có thể dùng để thay thế thuộc hạ tâm phúc của Mạnh Trường Hùng.
Thẩm thái sư nhìn kỹ thần sắc con gái dưới ánh đèn, lại chuyển tầm mắt xuống bụng con, giọng nói đè thấp xuống, “Đã hơn một tháng trôi qua, nương nương đã có tin tức gì chưa?”
Thẩm Tuệ Như sững ra một lúc lâu mới hiểu được, ngữ khí cứng nhắc lại lạnh lẽo, “Vừa lỡ tín kỳ ba ngày, chắc hắn đã mang thai, còn phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể chẩn đoán chính xác.”
“Được, được, rất được!” Thẩm thái sư kích động nói ba chữ ‘được’ liên tiếp, cuối cùng thận trong giao phó, “Cái thai này là then chốt để gia tộc họ Thẩm chúng ta ngồi lên ngôi báu, nương nương nhất định phải bảo vệ cho tốt. Đợi thời cơ chín muồi, nếu cái thai này là con trai thì tiện, nếu là con gái, vi phụ sẽ tính toán trước chuẩn bị một đứa bé trai sai người đưa vào cung thay thế. Bây giờ nương nương gọi Vãn Thanh vào đây, vi phụ sẽ giao cho cô ta, nương nương chỉ cần yên ổn gìn giữ thai nhi, đừng quan tâm những chuyện khác.”
“Đã biết.” Thẩm Tuệ Như nặng nề trả lời.
Chu Vũ Đế không muốn nghe tiếp nữa, hắn sự nếu nghe tiếp mình sẽ không nhịn được mà xông vào cắn chết hai cha con nhà kia. Thông đồng với kẻ địch bên ngoài, giết hại trung thần, loạn lạc triều đình, trộm long tráo phụng, mưu triều soán vị…Tất cả tội danh này đủ để chúng tộc họ Thẩm chết một vạn lần!
Đè cơn giận dữ trong ngực xuống, Chu Vũ Đế gầm gừ một tiếng quay đầu muốn rời khỏi Càn Thanh Cung.
“Ối, con chó ở đâu ra thế này?” Một giọng nữ vang lên phá vỡ yên tĩnh ngoài điện, Vãn Thanh không biết xuất hiện tự khi nào, vừa vặn đụng vào Chu Vũ Đế.
Năm chữ vàng to rõ ‘A Bảo Bích tiêu cung’ càng sáng lóa dưới ánh nến rọi chiếu, vô cùng gây chú ý, Vãn Thanh rung mình, khom người tóm nghiến Chu Vũ Đế, hai tay bịt chặt mõm cùng bốn chân chú, mang vào Kiền thanh điện.
“Nương nương, thú cưng của Đức phi chạy vào.” Hành lễ trước Thái sư và chủ tử, Vãn Thanh giơ A Bảo đang giãy dụa không ngừng trong tay.
“Giao cho Thường Hỉ xử lý triệt để đi. Ngươi đến đây, phụ thân ta có chuyện giao phó.” Thẩm Tuệ Như uống một ngụm trà, không để ý mở miệng. Một thời gian ngồi trên ngai vàng, y thị không bao giờ tức giận vì một con súc sinh hạ đẳng nữa. Trong mắt y thị, sinh mạng A Bảo không bằng cả rơm rạ.
“Thưa vâng.” Vãn Thanh giao A Bảo cho Thường Hỉ, quỳ bên chân Thẩm thái sư nghe dạy bảo.
Thường Hỉ nhận lấy A Bảo đang giãy dụa kịch liệt, đưa chú ra bãi đất trống cách Càn Thanh Cung khá xa, quăng mạnh xuống đất, sau đó dùng chân giẫm lên ngực chú, càng lúc càng dùng sức. Thường Hỉ có thể giết A Bảo bằng một cú đạp duy nhất, nhưng lần trước vì A Bảo mà hắn bị Đức phải tát tai, cơn oán giận ngày qua ngày tích tụ từ gió thành bão, cần phải giải tỏa ngay lập tức. Thấy A Bảo vừa tru tréo vừa giãy dụa, oán hận không cam lòng chết nhưng lại bất lực buông xuôi khiến nội tâm bạo ngược của hắn ta thỏa mãn vô cùng, tốc độ dấn chân xuống càng chậm hơn.
Âm thanh răng rắc truyền đến từ lồng ngực, là tiếng xương gãy, cơn đau buốt nhói dường như xuyên thấm từ linh hồn, liên miên không dứt. Đôi ngươi mắt đỏ ngầu của Chu Vũ Đế nhìn thẳng vào Thường Hỉ, trong lòng thầm gọi tên Tang Du hết lần này đến lần khác. Thời khắc này ba chữ như khắc vào xương tủy đã cho hắn sức mạnh vô biên, hắn không muốn dễ dàng nhắm mắt buông tay. Nếu hắn chết, Tang Du phải làm sao bây giờ?
“Con súc sinh này còn cứng đầu!” Thường Hỉ cười khẩy, bàn chân đột nhiên dùng sức.
Xương sườn gãy phá nát phổi, xuyên thủng trái tim, máu trào ra từ mõm, Chu Vũ Đế rít gào tru lên không ngừng, trong ngươi mắt đen thẫm như bóng tối dần dần phủ kín một lớp sương màu máu đổ. Trong cơn thảng thốt không biết, tiếng Kinh Phật như có như không truyền đến từ xa xôi, luồng sức mạnh dịu hòa nào đó kéo linh hồn hắn rời khỏi thân thể A Bảo rồi dẫn vào hư không. Hắn không cam lòng nhắm hai mắt lại, trong cái mõm đầy máu trút hơi thở cuối cùng.
“Vây giờ chết rồi? Thật chẳng vui chút nào!” Thấy con súc vật dưới chân mình không cử động nữa, Thường Hỉ đạp mạnh hai chân, xong xuôi mới vẫy tay gọi một thái giám ném đại A Bảo vào vườn hoa cạnh Càn Thanh Cung làm phân bón thúc.
﹡﹡﹡﹡
Một trạch viện u tĩnh nào đó trong kinh thành.
Một gian phòng đốt vô số đen chong (thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật), mùi đàn hương giăng kín bên trong, một lão hòa thượng chân mày bộ râu bạc trắng, thần sắc nghiêm túc đạo mạo chậm rãi ngừng tiếng phạm xướng, nói với người đàn ông đang canh giữ ở cửa, quanh người ngập tràn hơi thở bạo ngược mở lời, “Hồn vị thí chủ này đã quay về, tức khắc sẽ tỉnh.”
(“Phạm”: nết làm cho thanh tịnh. Phật giáo lấy thanh tịnh làm tôn chỉ, cho nên sự gì có quan thiệp đến Phật đều gọi là phạm.)
“Thật sao?” Gã nhíu mày, ngữ khí chất vấn. Mời hết thần y này đến thần y khác đều bó tay không chữa được, lão hòa thượng này đến chỉ liếc mắt một cái rồi bảo ‘Tất cả do số trời, ít ngày nữa sẽ về’, sau đó đốt đèn niệm kinh, làm như chuyện kia rất thoải mái rất dễ dàng, sao gã có thể tin được? Nhưng nghĩ đến tờ giấy kỳ lạ kia gã cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống, mặc lão hòa thượng này ‘xoay vần.’
Cả nói chuyện một lát, người đàn ông tuấn tú được ánh đèn vây quanh rên lên một tiếng, từ từ mở mắt. Thấy trần nhà độc màu tuyết trắng, hắn ngẩn ra, lập tức ý thức được nơi này không phải là Hoàng cung. Những trần vòm cao trong cung đều vẽ những bích họa tráng lệ, không đơn giản như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn khung cảnh chung quanh, bắt gặp một khuôn mặt đầy kinh ngạc. Đường nét trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị, phủ đầy sát khí, không phải Diêm Tuấn Vĩ thì còn ai vào đây?
“Tuấn Vĩ?” Chu Vũ Đế kinh ngạc mở miệng, nghe âm giọng khàn khàn của mình lập tức ngẩn ra, không dám tin giơ hai tay lên nhìn. Đây là tay người? Mình cứ thế mà hồi hồn?
“Thí chủ không có việc gì, chỉ cần uống vài ngày thuốc điều dưỡng thân thể là được, bần tăng cáo từ.” Lão hòa thượng niệm phật, chậm rãi đi đến cửa phòng nghỉ, vừa đến cạnh cửa đã dừng lại, chắp hai tay trước ngực thận trọng nhắc nhở, “Việc ở đây bần tăng sẽ giữ bí mật tuyệt đối, thí chủ cũng chớ quên hứa hẹn lúc trước, nhất định phải mạ vàng tượng phật cho chùa mới phải.”
“Diêm mỗ bái tạ đại sư! Việc mạ vàng tượng Phật sẽ hoàn thành trong vòng một tháng.” Diêm Tuấn Vĩ vội vàng khom người đáp lời. Lão hòa thượng này suốt ngày nhắc chuyện tu sửa mạ vàng tượng Phật, lúc trước gã còn tưởng người này vì lừa tiền nên mới đến, không ngờ ông ta có bản lãnh thực sự. A di đà phật, may mắn gặp được lão hòa thượng tương đối có tiên khí, giữ ông ta ở lại.
Lão hoà thượng lại niệm câu phật pháp gì đó, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Chu Vũ Đế không có tâm trạng nào để ý tới chuyện giữa hai người kia, hắn nhìn chằm chặp vào Diêm Tuấn Vĩ, vừa mở miệng liền hỏi, “Ngươi có phái người đi bảo vệ Tang Du?”
“Tang Du?” Diêm Tuấn Vĩ ngẩn ra, lưỡng lự hỏi lại, “Đức phi ạ?”
“Trẫm để lại tờ giấy cho ngươi ngươi không thấy sao?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi.
“Thật sự là Hoàng thượng để lại sao? Không phải là chó bới? Mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo cùng dấu chân chó này là sao?” Diêm Tuấn Vĩ lấy tờ giấy trong lòng ra, chỉ vào một cái dấu nho nhỏ bên trên hỏi.
Chu Vũ Đế thất bại xoa xoa ấn đường, ngữ khí có phần bất đắc dĩ, “Trước mắt ngươi phái người lập tức tiến cung bảo vệ Tang Du, chuyện tờ giấy này từ từ trẫm giải thích cho ngươi nghe sau.” Thực sự không muốn kể chuyện này cho Diêm Tuấn Vĩ, nhưng anh chàng này thích nhất việc hỏi cặn kẽ cho đến nơi đến chốn, không có đáp án vừa lòng ấy à, gã có thể đem chủ đề câu chuyện vòng đến tận chân trời. An toàn của Tang Du chậm trễ bất cứ khắc nào hắn cũng không chịu được.
“Hoàng thượng yên tâm, ngay sau khi nhận được tờ giấy kia thuộc hạ đã phái người đến bên cạnh Đức phi nương nương. Nghe nói Đức phi có một con vật cưng gọi là A Bảo…” Diêm Tuấn Vĩ ngừng câu chuyện lại, đầy ý vị nhìn về phía dấu chân chó trên giấy. Gã vốn chỉ to gan mà đoán, còn do dự không biết có phải do chó làm ra chuyện này hay không, lão hòa thượng kia bảo cứ để mọi sự thuận theo tự nhiên, mấy ngày nữa thí chủ sẽ tỉnh, dặn dò gã tuyệt đối đừng nhúng tay vào, quấy rối thiên mệnh thí chủ.
Như thế xem ra gần đây Hoàng thượng có khoảng thời gian kỳ ngộ nha! Gã rất rất hứng thú với những chuyện kỳ ngộ như thế này! Mấy tiểu thuyết kì quái nhét đầy thư phòng cũng không phải xem chơi!