-
Chương 26
Trở về Bích tiêu cung ăn qua loa vài món, rửa mặt chải đầu xong xuôi một phen, Mạnh Tang Du ôm A Bảo chui vào chiếc giường êm ái, thong thả đánh giấc ngủ trưa
Chờ đến lúc chủ tớ hai người thức dậy đã đến giờ Mùi, không lâu nữa là có thể dùng bữa tối. Đúng là khi có người bên cạnh, cảm giác mỗi ngày dài trôi qua thật nhanh.
Xỏ giày thêu, cào cào tóc, Mạnh Tang Du ôm A Bảo đến trước bàn trang điểm ngồi xuống để Bích Thủy và Ngân Thúy giúp mình sửa sang lại dung nhan. Quấn một lọn tóc đen quanh ngón tay, dùng đuôi tóc cọ cọ mũi A Bảo, thấy chú cứ hắc xì liên tục, bàn chân nho nhỏ định nhấc lên muốn túm lấy lọn tóc nhưng lúc nào cũng chậm một bước, cô bật cười khúc khích.
Chu Vũ Đế thộn mặt ra nhìn khuôn mặt cười xinh đẹp của nàng đến quên cả hành động. Vốn muốn chơi đùa cùng nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Thấy A Bảo bất động, Mạnh Tang Du lại nghĩ chú giận dỗi, ngượng ngùng cười, chủ động nhét lọn tóc vào lòng chú. A Bảo lập tức túm chặt lọn tóc, cái mũi nhỏ chun lại hít ngửi mùi hương trên đó, biểu cảm hoàn toàn chuyên chú, hoàn toàn nghiêm túc, dường như muốn khắc hương vị của chủ nhân vào tâm khảm.
Mạnh Tang Du dịu dàng cười, vỗ vỗ cái đầu bé xinh của chú, “A Bảo, em hãy nhớ kỹ mùi của chị, sau này có lúc em rời khỏi chị thì cứ lần theo mùi này mà tìm về nhé.”
Trẫm sẽ không để nàng ra đi đâu! Chúng ta luôn luôn bên nhau, vĩnh viễn không rời! Chu Vũ Đế gâu gâu sủa, chỉ tiếc không ai có thể nghe hiểu được lời hắn.
Phùng ma ma mang một tách trà, sắc mặt hầm hầm đi tới, đặt tách trà vào trong tay chủ tử, mở miệng định nói rồi lại thôi.
“Ma ma, có chuyện gì sao?” Mạnh Tang Du uống một ngụm trà, sau đưa tách trà tới bên miệng A Bảo để chú liếm vài miếng, chậm rãi hỏi.
“Nương nương, bên ngoài đang có lời đồn đại rằng Bích tiêu cung của chúng ta chính là ngọn nguồn xúi quẩy khiến cây tùng cổ thụ chết héo. Ngày đã dính phải điềm xấu, trở thành người mang điềm xấu, chẳng những bản thân người bị bệnh nặng, suýt chút nữa lại còn xung khắc chết chóc gì đó cho Ngũ hoàng tử cùng Hiền phi. Chỉ cần lời người nói ra, hên thì chẳng có chuyện gì, còn không toàn bộ đều linh ứng!” Ngữ khí Phùng ma ma nặng nề, thuật lại lời đồn đại bên ngoài một lần.
“Vong ân bội nghĩa, ném đá giấu tay, quả nhiên là phong cách từ xưa đến nay của Hiền phi. Chỉ trong một buổi trưa đã đồn thổi đến mức độ này, các tần phi khác cũng không cố gắng bao nhiêu!” Mạnh Tang Du bật cười giễu cợt.
Mấy con đàn bà đáng chết! Chu Vũ Đế lạnh lẽo nheo mắt lại.
“Biết trước như thế thì lúc đó nương nương đừng quan tâm đến chuyện Ngũ hoàng tử, để xem y thị điên cuồng như thế nào khi mất chỗ dựa!” Phùng ma ma nghiến răng.
“Thằng bé mới chừng ấy tuổi đầu, sao ta có thể để nó chết trước mặt mình được. Đã có khả năng thì hãy cố hết sức mà cứu họ. Ta cứu nó, chỉ hy vọng nó sống thật tốt, chỉ mong ta không thẹn với lương tâm mình, chẳng cần cảm ơn hay hồi báo gì cả. Cô ta thích nói gì thì nói, lúc này vừa vặn cho ta một ân huệ cực lớn. Đã là người mang điềm xấu trong mình đương nhiên không nên xuất hiện trước mặt người khác, mấy ngày này chúng ta cứ đóng cửa cung tu dưỡng, không cần để ý tới những chuyện lộn xộn bên ngoài, thanh thản yên ổn chờ tin tức của cha, đến lúc đó có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ tỉnh.” Gương mặt Mạnh Tang Du ánh lên nét nhẹ nhõm sung sướng. Đang muốn tránh khỏi đầu ngọn gió, Hiền phi đã cho cô một cái cớ hoàn hảo, cuộc sống này không nên quá vừa lòng đẹp ý.
Phùng ma ma nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, sắc mặt tối tăm lập tức khôi phục như bình thường.
Chu Vũ Đế liếm liếm những đầu móng tay màu xanh lục của nàng, vì sự rộng lượng khoát đạt nàng có mà cảm thấy trái tim nôn nao. Cả người nàng luôn tràn ngập ấm áp và ánh sáng mặt trời, mang đến sức mạnh khiến người ta phấn chấn, những chuyện bẩn thỉu đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng dính tới nàng chút mảy may. Chỉ cần ở bên cạnh nàng, mỗi giây mỗi phút đều trong khiết, phong phú và vui vẻ. Có thể gặp được nàng sau khi nhập hồn vào một con chó, quả thực đây là sự quan tâm tuyệt vời nhất ông trời dành cho hắn.
Chải đầu gọn gàng sạch sẽ, Mạnh Tang Du lười biếng dựa vào trường kỷ đặt bên cạnh cửa sổ, cầm cây kéo nhỏ trong tay tu bổ chậu cây tùng. Cây tùng này xum xuê tươi tốt, cần phải trải qua một lần sửa sang mới có thể giúp nó bày ra những cành nhánh mạnh mẽ khỏe khoắn. Chu Vũ Đế ngồi trên cái bàn con, ngậm mấy cành lá nàng cắt đi quăng vào cái khay để bên cạnh.
Hai người chị cắt em quăng, phối hợp khá ăn ý, không bao lâu sau cây tùng dần dần để lộ sự mộc mạc cổ sơ vốn có, mang đến hơi thở từ vùng đất Trung Hoa đại lục.
“Sao nào? Đẹp không?” Xem trái ngó phải đánh giá, Mạnh Tang Du nhìn sang A Bảo ngồi bên cạnh, hỏi ý kiến của chú.
Rất đẹp! Ý tưởng lí thú độc đáo! Chu Vũ Đế không keo kiệt lời khen ngợi, nhưng nói ra miệng chỉ có thể là âm thanh gâu gâu ‘ngàn bài một làn điệu.’ Mạnh Tang Du vừa nghe đã hiểu, mỉm cười vỗ vỗ đầu chó của chú, “Cảm ơn khích lệ.”
“Nương nương, người có thể nghe hiểu tiếng chó sao ạ?” Miệng Bích Thủy mở ra khép lại, sau rốt cũng nhịn không được hỏi. Trong cảm nhận của cô bé, chủ tử nhà mình không gì không làm được, nếu có thể nghe hiểu tiếng chõ cũng chẳng đáng ngạc nhiên lắm đâu.
Ha ha…Mạnh Tang Du ôm A Bảo ư ử kêu cười ngã xuống trường kỷ, cô bé con này quả thật rất đáng yêu!
Ngân Thúy cùng Phùng ma ma cũng bật cười theo, trong Bích tiêu cung đổ đầy bầu không khí vui vẻ, không hề bị lời đồn đại ngoài kia ảnh hưởng.
Nhưng có người hết lần này đến lần khác lại muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp kia, chỉ nghe ngoài điện truyền đến tiếng thái giám thông báo, Thường Hỉ công công mang theo tặng phẩm Hoàng thượng ban tới. Có tiếng là ban thưởng dược liệu quý cùng châu báu ngọc ngà, nhưng cái chính vẫn là xấp Kinh Phật dày cộp đặt đó. Thường Hỉ tự mình đặt Kinh Phật vào trong tay Đức phi nương nương đang quỳ xuống tiếp chỉ, dặn dò cô hãy sao chép cẩn thận, kịp thời đuổi đi xúi quẩy trong người càng sớm càng tốt.
“Quá đã, lại bị giam cầm!” Vỗ vỗ lên xấp Kinh Phật, ngữ khí Mạnh Tang Du nghe kiểu gì cũng chỉ thấy thỏa mãn. Đám người Phùng ma ma cũng cười phụ họa, vui mừng khôn xiết.
Chu Vũ Đế chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mấy người làm ra hành động kỳ quặc kia, trong đôi mắt đen thăm thẳm chỉ tràn đầy nét dịu dàng.
Cũng chẳng có việc gì để làm, Mạnh Tang Du ôm A Bảo vào lòng, rút ra một quyển Đại tàng kinh chầm chậm đọc cho chú nghe. Âm giọng của cô gái vừa dịu hòa vừa nhẹ nhàng, thanh âm trầm bổng du dương quyện trong từng chữ Phật pháp, thanh bằng âm trắc, so với những nhạc khúc êm tai nhất trên đời này càng êm ái hơn. Chu Vũ Đế tựa hai chân trước vào cổ tay nàng, ngửa đầu ngây ngốc ngắm nhìn khuôn mặt như những nét chấm phá trong các bức thủy mặc, ngươi mắt thâm trầm phủ kín lớp sương mù có tên gọi si mê.
Nếu việc hoàn hồn là vô vọng, cứ như vậy dựa vào lòng nàng đi hết kiếp này cũng tốt. Quả thực suy nghĩ này đối với một Đế vương mà nói thì quá vớ vẩn, yếu đuối không có năng lực, nhưng nó cứ thể mà nhảy ra, không thể ngăn chặn.
﹡﹡﹡﹡
Trong Chung túy cung, tóc tai Thẩm Tuệ Như rối bù, sắc mặt tái xanh ngồi trước bàn trang điểm, không hề cử động. Bỗng nhiên cô ta điên cuồng gạt đổ hộp trang điểm đặt trước gương, âm thanh loảng xoảng lách cách vang lên khiến Vãn Thanh đứng bên cạnh phát run.
“Nương nương, đã tới nước này rồi người không nên do dự nữa. Nghĩ đến tương lai họ Thẩm, nghĩ đến tôn vinh không gì có thể sánh được sau này, hy sinh bây giờ đều đáng giá. Đợi đến ngày công thành, tất có thể xóa sạch những chuyện hiện tại.” Vãn Thanh nhỏ giọng trấn an.
Thẩm Tuệ Như ngửng đầu lên, lấy tay che mặt, không biết là đang khóc hay trầm ngâm suy nghĩ. Hồi lâu sau đó, cô ta buông tay, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói nặng nề vang lên, “Trang điểm cho bản cung, sắp đến canh giờ tiếp giá.”
“Thưa vâng!” Tinh thần Vãn Thanh phấn chấn, nhanh chóng nhặt hộp trang điểm lên, cẩn thận trang điểm cho chủ tử nhà mình thật diễm lệ, thật sang trọng. Hết thảy người trong cung đều đổ dồn mắt về đây, cho dù biết người kia là giả cũng không thể làm qua loa cho xong.
Lúc Hoàng đế giả đến, vừa thấy Lương phi đứng một mình trong gió lạnh, trong lòng không hề có cảm giác động lòng hay tâm trạng rạo rực vì chuyện sắp diễn ra. Không ai có thể rõ ràng gương mặt thật của mụ đàn bà này hơn y. Qua đêm với một mụ rắn rết tàn độc như thế này, y cũng thực hoài nghi bản thân mình có thể cứng nổi hay không nữa.
Đi vào nội điện, cho những cung nhân đang chờ đợi lui ra, Thẩm Tuệ Như cũng không dài dòng, trực tiếp cởi hết xiêm áo trên người, thân thể trần trụi đứng trước mặt Hoàng đế giả, giọng nói lạnh lẽo, “Nhanh chút, đừng làm mất thời gian của bản cung.”
Thấy thân thể trắng mịn xinh đẹp trước mắt, thấy ánh mắt cao ngạo ẩn chứa miệt thị, Hoàng đế giả không rõ cơn giận dữ tàn độc đang dồn lên trong lòng đến từ đâu, thân dưới vốn chẳng có bất cứ phản ứng nào bắt đầu rục rịch. Chẳng phải con mụ này tự khoe mình là cao quý hay sao? Chẳng phải cũng chỉ cung phụng hầu hạ dưới người mình?
“Xin nương nương quay lưng lại, nô tài không dám nhìn thẳng mặt nương nương rồi làm chuyện mạo phạm người.” Hoàng đế giả quỳ xuống đáp lời, thái độ như thể nhún nhường, kỳ thực là không muốn thấy gương mặt chán ngán của mụ.
Thẩm Tuệ Như ngẩn ra, xoay người lại. Tuy rằng mặt người này giống hệt Cổ Thiệu Trạch, nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu rõ bọn họ là hai người khác nhau. Nhìn gương mặt này mà làm chuyện hợp hoan ân ái, cảm giác tội lỗi trong lòng càng lúc càng đè nặng.
Hoàng đế giả nhanh chóng cởi long bào, đi đến phía trước, không hề có khai mào, cầm phần thân thể bên dưới nhắm ngay nơi khô ráp người đàn bà đối diện, tàn nhẫn đâm thẳng vào sâu bên trong. Thấy mụ chỉ hừ hừ chẳng hề quở trách, hiển nhiên cũng muốn xong việc cho rồi, y nhếch môi, động tác bắt đầu dữ đội hơn. Nghĩ đến chuyện sinh mạng mình lại nằm trong tay một mụ đàn bà, nghĩ đến chuyện bị nó áp đặt lợi dụng, y dùng hai tay nghiết chặt vòng eo của mụ, dùng sức càng lúc càng cuồng bạo. Trong giây phút thoải mái như kéo dài vô tận, trong cơn phẫn hận phát tác, hắn bắn tinh hoa của mình vào nơi sâu nhất trong cơ thể mụ.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Tuệ Như đều cắn răng, chỉ cầu nguyện chuyện này nhanh thêm chút nữa. Cô ta không hề cảm giác được niềm vui hay hạnh phúc, chỉ thấy cơn uất nghẹn cùng xúc động muốn nôn mửa cứ ứ nghẹn, cứ lưng chừng nơi cổ họng. Lúc gã đàn ông đối diện kêu rên khi lên đến đỉnh, một giọt nước mắt nóng rẫy chảy trôi từ hốc mắt, nặng nề rỏ xuống tấm thảm lông dê. Biến mất không thấy.
﹡﹡﹡﹡
Trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du ngồi đối diện với A Bảo dùng bữa. A Bảo vẫn ăn cháo như dạo trước, nhưng đã có thể ăn thêm một vài loại thức ăn mềm xốp. Thi thoảng Mạnh Tang Du bỏ vào trong bát chú mấy món dễ tiêu hóa, khi thì bánh ngọt, đậu hủ, lúc lại thịt nướng. A Bảo dùng chân ẩy những đĩa thức ăn Mạnh Tang Du thích đến trước mặt cô. Chủ tớ hai người em tới chị đi, không khí rất ấm áp.
“Nương nương, nghe nói mới rồi Lương phi đã thị tẩm.” Phùng ma ma đi vào, đến trước mặt cô thấp giọng bẩm báo.
Động tác liếm đồ ăn của Chu Vũ Đế ngừng lại, sững người nhìn bát cháo trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Rốt cuộc cô ta cũng đánh đổi bất cứ giá nào, sớm hơn ta nghĩ. Xem ra tình cảm cô ta đối với Hoàng thượng cũng chẳng hơn gì cái này. Được sủng ái, mang thai, ngai Hậu, Thái tử. Không đến năm năm, chờ thế lực tộc Thẩm sắp xếp ổn thỏa, Hoàng đế sẽ băng hà, Thái tử danh chính ngôn thuận đăng cơ, Thẩm thái sư nhiếp chính (thay quyền), Thái hậu buông rèm nhấp chính (nắm quyền cai trị). Qua vài năm nữa, đến khi thế lực họ Thẩm đã thâm căn cố đế, có lẽ Hoàng đế bù nhìn cũng chẳng cần thiết. Thiên hạ họ Cổ từ đây có thể chính thức sửa thành họ Thẩm…Quả là mưu kế rất hay! Chỉ mong chúng được phần may mắn!” Mạnh Tang Du buông đũa trúc, thản nhiên thở dài.
Tính toán giỏi đấy! Nội tâm Chu Vũ Đế thở dài theo. Hắn căng người bất động trên bàn, lẳng lặng chờ đợi cơn quặn đau thối lui. Hắn vốn tưởng trải qua hàng loạt chuyện đả kích, trái tim này đã chết lặng, nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ dành tình cảm nhiều năm, bắt đầu làm bạn từ thiếu thời cho đến bây giờ, không thể nói quên liền quên.
Nhưng đây chính là lần cuối cùng ta đau lòng vì ngươi! Thẩm Tuệ Như, từ đây về sau chúng ta đường ai nấy đi, khi gặp lại cũng chỉ có binh khí tranh đấu, ngươi chớ nên trách trẫm! Yên lặng chặt đứt mọi quan hệ với Thẩm Tuệ Như, Chu Vũ Đế như không có việc gì liếm một miếng thịt Mạnh Tang Du vừa bỏ vào trong bát mình, cẩn thận nhai nuốt. Không ai có thể phát hiện một khoảnh khắc hắn vừa thất thường.
Chờ đến lúc chủ tớ hai người thức dậy đã đến giờ Mùi, không lâu nữa là có thể dùng bữa tối. Đúng là khi có người bên cạnh, cảm giác mỗi ngày dài trôi qua thật nhanh.
Xỏ giày thêu, cào cào tóc, Mạnh Tang Du ôm A Bảo đến trước bàn trang điểm ngồi xuống để Bích Thủy và Ngân Thúy giúp mình sửa sang lại dung nhan. Quấn một lọn tóc đen quanh ngón tay, dùng đuôi tóc cọ cọ mũi A Bảo, thấy chú cứ hắc xì liên tục, bàn chân nho nhỏ định nhấc lên muốn túm lấy lọn tóc nhưng lúc nào cũng chậm một bước, cô bật cười khúc khích.
Chu Vũ Đế thộn mặt ra nhìn khuôn mặt cười xinh đẹp của nàng đến quên cả hành động. Vốn muốn chơi đùa cùng nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Thấy A Bảo bất động, Mạnh Tang Du lại nghĩ chú giận dỗi, ngượng ngùng cười, chủ động nhét lọn tóc vào lòng chú. A Bảo lập tức túm chặt lọn tóc, cái mũi nhỏ chun lại hít ngửi mùi hương trên đó, biểu cảm hoàn toàn chuyên chú, hoàn toàn nghiêm túc, dường như muốn khắc hương vị của chủ nhân vào tâm khảm.
Mạnh Tang Du dịu dàng cười, vỗ vỗ cái đầu bé xinh của chú, “A Bảo, em hãy nhớ kỹ mùi của chị, sau này có lúc em rời khỏi chị thì cứ lần theo mùi này mà tìm về nhé.”
Trẫm sẽ không để nàng ra đi đâu! Chúng ta luôn luôn bên nhau, vĩnh viễn không rời! Chu Vũ Đế gâu gâu sủa, chỉ tiếc không ai có thể nghe hiểu được lời hắn.
Phùng ma ma mang một tách trà, sắc mặt hầm hầm đi tới, đặt tách trà vào trong tay chủ tử, mở miệng định nói rồi lại thôi.
“Ma ma, có chuyện gì sao?” Mạnh Tang Du uống một ngụm trà, sau đưa tách trà tới bên miệng A Bảo để chú liếm vài miếng, chậm rãi hỏi.
“Nương nương, bên ngoài đang có lời đồn đại rằng Bích tiêu cung của chúng ta chính là ngọn nguồn xúi quẩy khiến cây tùng cổ thụ chết héo. Ngày đã dính phải điềm xấu, trở thành người mang điềm xấu, chẳng những bản thân người bị bệnh nặng, suýt chút nữa lại còn xung khắc chết chóc gì đó cho Ngũ hoàng tử cùng Hiền phi. Chỉ cần lời người nói ra, hên thì chẳng có chuyện gì, còn không toàn bộ đều linh ứng!” Ngữ khí Phùng ma ma nặng nề, thuật lại lời đồn đại bên ngoài một lần.
“Vong ân bội nghĩa, ném đá giấu tay, quả nhiên là phong cách từ xưa đến nay của Hiền phi. Chỉ trong một buổi trưa đã đồn thổi đến mức độ này, các tần phi khác cũng không cố gắng bao nhiêu!” Mạnh Tang Du bật cười giễu cợt.
Mấy con đàn bà đáng chết! Chu Vũ Đế lạnh lẽo nheo mắt lại.
“Biết trước như thế thì lúc đó nương nương đừng quan tâm đến chuyện Ngũ hoàng tử, để xem y thị điên cuồng như thế nào khi mất chỗ dựa!” Phùng ma ma nghiến răng.
“Thằng bé mới chừng ấy tuổi đầu, sao ta có thể để nó chết trước mặt mình được. Đã có khả năng thì hãy cố hết sức mà cứu họ. Ta cứu nó, chỉ hy vọng nó sống thật tốt, chỉ mong ta không thẹn với lương tâm mình, chẳng cần cảm ơn hay hồi báo gì cả. Cô ta thích nói gì thì nói, lúc này vừa vặn cho ta một ân huệ cực lớn. Đã là người mang điềm xấu trong mình đương nhiên không nên xuất hiện trước mặt người khác, mấy ngày này chúng ta cứ đóng cửa cung tu dưỡng, không cần để ý tới những chuyện lộn xộn bên ngoài, thanh thản yên ổn chờ tin tức của cha, đến lúc đó có lẽ Hoàng thượng cũng sẽ tỉnh.” Gương mặt Mạnh Tang Du ánh lên nét nhẹ nhõm sung sướng. Đang muốn tránh khỏi đầu ngọn gió, Hiền phi đã cho cô một cái cớ hoàn hảo, cuộc sống này không nên quá vừa lòng đẹp ý.
Phùng ma ma nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, sắc mặt tối tăm lập tức khôi phục như bình thường.
Chu Vũ Đế liếm liếm những đầu móng tay màu xanh lục của nàng, vì sự rộng lượng khoát đạt nàng có mà cảm thấy trái tim nôn nao. Cả người nàng luôn tràn ngập ấm áp và ánh sáng mặt trời, mang đến sức mạnh khiến người ta phấn chấn, những chuyện bẩn thỉu đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng dính tới nàng chút mảy may. Chỉ cần ở bên cạnh nàng, mỗi giây mỗi phút đều trong khiết, phong phú và vui vẻ. Có thể gặp được nàng sau khi nhập hồn vào một con chó, quả thực đây là sự quan tâm tuyệt vời nhất ông trời dành cho hắn.
Chải đầu gọn gàng sạch sẽ, Mạnh Tang Du lười biếng dựa vào trường kỷ đặt bên cạnh cửa sổ, cầm cây kéo nhỏ trong tay tu bổ chậu cây tùng. Cây tùng này xum xuê tươi tốt, cần phải trải qua một lần sửa sang mới có thể giúp nó bày ra những cành nhánh mạnh mẽ khỏe khoắn. Chu Vũ Đế ngồi trên cái bàn con, ngậm mấy cành lá nàng cắt đi quăng vào cái khay để bên cạnh.
Hai người chị cắt em quăng, phối hợp khá ăn ý, không bao lâu sau cây tùng dần dần để lộ sự mộc mạc cổ sơ vốn có, mang đến hơi thở từ vùng đất Trung Hoa đại lục.
“Sao nào? Đẹp không?” Xem trái ngó phải đánh giá, Mạnh Tang Du nhìn sang A Bảo ngồi bên cạnh, hỏi ý kiến của chú.
Rất đẹp! Ý tưởng lí thú độc đáo! Chu Vũ Đế không keo kiệt lời khen ngợi, nhưng nói ra miệng chỉ có thể là âm thanh gâu gâu ‘ngàn bài một làn điệu.’ Mạnh Tang Du vừa nghe đã hiểu, mỉm cười vỗ vỗ đầu chó của chú, “Cảm ơn khích lệ.”
“Nương nương, người có thể nghe hiểu tiếng chó sao ạ?” Miệng Bích Thủy mở ra khép lại, sau rốt cũng nhịn không được hỏi. Trong cảm nhận của cô bé, chủ tử nhà mình không gì không làm được, nếu có thể nghe hiểu tiếng chõ cũng chẳng đáng ngạc nhiên lắm đâu.
Ha ha…Mạnh Tang Du ôm A Bảo ư ử kêu cười ngã xuống trường kỷ, cô bé con này quả thật rất đáng yêu!
Ngân Thúy cùng Phùng ma ma cũng bật cười theo, trong Bích tiêu cung đổ đầy bầu không khí vui vẻ, không hề bị lời đồn đại ngoài kia ảnh hưởng.
Nhưng có người hết lần này đến lần khác lại muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp kia, chỉ nghe ngoài điện truyền đến tiếng thái giám thông báo, Thường Hỉ công công mang theo tặng phẩm Hoàng thượng ban tới. Có tiếng là ban thưởng dược liệu quý cùng châu báu ngọc ngà, nhưng cái chính vẫn là xấp Kinh Phật dày cộp đặt đó. Thường Hỉ tự mình đặt Kinh Phật vào trong tay Đức phi nương nương đang quỳ xuống tiếp chỉ, dặn dò cô hãy sao chép cẩn thận, kịp thời đuổi đi xúi quẩy trong người càng sớm càng tốt.
“Quá đã, lại bị giam cầm!” Vỗ vỗ lên xấp Kinh Phật, ngữ khí Mạnh Tang Du nghe kiểu gì cũng chỉ thấy thỏa mãn. Đám người Phùng ma ma cũng cười phụ họa, vui mừng khôn xiết.
Chu Vũ Đế chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mấy người làm ra hành động kỳ quặc kia, trong đôi mắt đen thăm thẳm chỉ tràn đầy nét dịu dàng.
Cũng chẳng có việc gì để làm, Mạnh Tang Du ôm A Bảo vào lòng, rút ra một quyển Đại tàng kinh chầm chậm đọc cho chú nghe. Âm giọng của cô gái vừa dịu hòa vừa nhẹ nhàng, thanh âm trầm bổng du dương quyện trong từng chữ Phật pháp, thanh bằng âm trắc, so với những nhạc khúc êm tai nhất trên đời này càng êm ái hơn. Chu Vũ Đế tựa hai chân trước vào cổ tay nàng, ngửa đầu ngây ngốc ngắm nhìn khuôn mặt như những nét chấm phá trong các bức thủy mặc, ngươi mắt thâm trầm phủ kín lớp sương mù có tên gọi si mê.
Nếu việc hoàn hồn là vô vọng, cứ như vậy dựa vào lòng nàng đi hết kiếp này cũng tốt. Quả thực suy nghĩ này đối với một Đế vương mà nói thì quá vớ vẩn, yếu đuối không có năng lực, nhưng nó cứ thể mà nhảy ra, không thể ngăn chặn.
﹡﹡﹡﹡
Trong Chung túy cung, tóc tai Thẩm Tuệ Như rối bù, sắc mặt tái xanh ngồi trước bàn trang điểm, không hề cử động. Bỗng nhiên cô ta điên cuồng gạt đổ hộp trang điểm đặt trước gương, âm thanh loảng xoảng lách cách vang lên khiến Vãn Thanh đứng bên cạnh phát run.
“Nương nương, đã tới nước này rồi người không nên do dự nữa. Nghĩ đến tương lai họ Thẩm, nghĩ đến tôn vinh không gì có thể sánh được sau này, hy sinh bây giờ đều đáng giá. Đợi đến ngày công thành, tất có thể xóa sạch những chuyện hiện tại.” Vãn Thanh nhỏ giọng trấn an.
Thẩm Tuệ Như ngửng đầu lên, lấy tay che mặt, không biết là đang khóc hay trầm ngâm suy nghĩ. Hồi lâu sau đó, cô ta buông tay, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói nặng nề vang lên, “Trang điểm cho bản cung, sắp đến canh giờ tiếp giá.”
“Thưa vâng!” Tinh thần Vãn Thanh phấn chấn, nhanh chóng nhặt hộp trang điểm lên, cẩn thận trang điểm cho chủ tử nhà mình thật diễm lệ, thật sang trọng. Hết thảy người trong cung đều đổ dồn mắt về đây, cho dù biết người kia là giả cũng không thể làm qua loa cho xong.
Lúc Hoàng đế giả đến, vừa thấy Lương phi đứng một mình trong gió lạnh, trong lòng không hề có cảm giác động lòng hay tâm trạng rạo rực vì chuyện sắp diễn ra. Không ai có thể rõ ràng gương mặt thật của mụ đàn bà này hơn y. Qua đêm với một mụ rắn rết tàn độc như thế này, y cũng thực hoài nghi bản thân mình có thể cứng nổi hay không nữa.
Đi vào nội điện, cho những cung nhân đang chờ đợi lui ra, Thẩm Tuệ Như cũng không dài dòng, trực tiếp cởi hết xiêm áo trên người, thân thể trần trụi đứng trước mặt Hoàng đế giả, giọng nói lạnh lẽo, “Nhanh chút, đừng làm mất thời gian của bản cung.”
Thấy thân thể trắng mịn xinh đẹp trước mắt, thấy ánh mắt cao ngạo ẩn chứa miệt thị, Hoàng đế giả không rõ cơn giận dữ tàn độc đang dồn lên trong lòng đến từ đâu, thân dưới vốn chẳng có bất cứ phản ứng nào bắt đầu rục rịch. Chẳng phải con mụ này tự khoe mình là cao quý hay sao? Chẳng phải cũng chỉ cung phụng hầu hạ dưới người mình?
“Xin nương nương quay lưng lại, nô tài không dám nhìn thẳng mặt nương nương rồi làm chuyện mạo phạm người.” Hoàng đế giả quỳ xuống đáp lời, thái độ như thể nhún nhường, kỳ thực là không muốn thấy gương mặt chán ngán của mụ.
Thẩm Tuệ Như ngẩn ra, xoay người lại. Tuy rằng mặt người này giống hệt Cổ Thiệu Trạch, nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu rõ bọn họ là hai người khác nhau. Nhìn gương mặt này mà làm chuyện hợp hoan ân ái, cảm giác tội lỗi trong lòng càng lúc càng đè nặng.
Hoàng đế giả nhanh chóng cởi long bào, đi đến phía trước, không hề có khai mào, cầm phần thân thể bên dưới nhắm ngay nơi khô ráp người đàn bà đối diện, tàn nhẫn đâm thẳng vào sâu bên trong. Thấy mụ chỉ hừ hừ chẳng hề quở trách, hiển nhiên cũng muốn xong việc cho rồi, y nhếch môi, động tác bắt đầu dữ đội hơn. Nghĩ đến chuyện sinh mạng mình lại nằm trong tay một mụ đàn bà, nghĩ đến chuyện bị nó áp đặt lợi dụng, y dùng hai tay nghiết chặt vòng eo của mụ, dùng sức càng lúc càng cuồng bạo. Trong giây phút thoải mái như kéo dài vô tận, trong cơn phẫn hận phát tác, hắn bắn tinh hoa của mình vào nơi sâu nhất trong cơ thể mụ.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Tuệ Như đều cắn răng, chỉ cầu nguyện chuyện này nhanh thêm chút nữa. Cô ta không hề cảm giác được niềm vui hay hạnh phúc, chỉ thấy cơn uất nghẹn cùng xúc động muốn nôn mửa cứ ứ nghẹn, cứ lưng chừng nơi cổ họng. Lúc gã đàn ông đối diện kêu rên khi lên đến đỉnh, một giọt nước mắt nóng rẫy chảy trôi từ hốc mắt, nặng nề rỏ xuống tấm thảm lông dê. Biến mất không thấy.
﹡﹡﹡﹡
Trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du ngồi đối diện với A Bảo dùng bữa. A Bảo vẫn ăn cháo như dạo trước, nhưng đã có thể ăn thêm một vài loại thức ăn mềm xốp. Thi thoảng Mạnh Tang Du bỏ vào trong bát chú mấy món dễ tiêu hóa, khi thì bánh ngọt, đậu hủ, lúc lại thịt nướng. A Bảo dùng chân ẩy những đĩa thức ăn Mạnh Tang Du thích đến trước mặt cô. Chủ tớ hai người em tới chị đi, không khí rất ấm áp.
“Nương nương, nghe nói mới rồi Lương phi đã thị tẩm.” Phùng ma ma đi vào, đến trước mặt cô thấp giọng bẩm báo.
Động tác liếm đồ ăn của Chu Vũ Đế ngừng lại, sững người nhìn bát cháo trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Rốt cuộc cô ta cũng đánh đổi bất cứ giá nào, sớm hơn ta nghĩ. Xem ra tình cảm cô ta đối với Hoàng thượng cũng chẳng hơn gì cái này. Được sủng ái, mang thai, ngai Hậu, Thái tử. Không đến năm năm, chờ thế lực tộc Thẩm sắp xếp ổn thỏa, Hoàng đế sẽ băng hà, Thái tử danh chính ngôn thuận đăng cơ, Thẩm thái sư nhiếp chính (thay quyền), Thái hậu buông rèm nhấp chính (nắm quyền cai trị). Qua vài năm nữa, đến khi thế lực họ Thẩm đã thâm căn cố đế, có lẽ Hoàng đế bù nhìn cũng chẳng cần thiết. Thiên hạ họ Cổ từ đây có thể chính thức sửa thành họ Thẩm…Quả là mưu kế rất hay! Chỉ mong chúng được phần may mắn!” Mạnh Tang Du buông đũa trúc, thản nhiên thở dài.
Tính toán giỏi đấy! Nội tâm Chu Vũ Đế thở dài theo. Hắn căng người bất động trên bàn, lẳng lặng chờ đợi cơn quặn đau thối lui. Hắn vốn tưởng trải qua hàng loạt chuyện đả kích, trái tim này đã chết lặng, nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ dành tình cảm nhiều năm, bắt đầu làm bạn từ thiếu thời cho đến bây giờ, không thể nói quên liền quên.
Nhưng đây chính là lần cuối cùng ta đau lòng vì ngươi! Thẩm Tuệ Như, từ đây về sau chúng ta đường ai nấy đi, khi gặp lại cũng chỉ có binh khí tranh đấu, ngươi chớ nên trách trẫm! Yên lặng chặt đứt mọi quan hệ với Thẩm Tuệ Như, Chu Vũ Đế như không có việc gì liếm một miếng thịt Mạnh Tang Du vừa bỏ vào trong bát mình, cẩn thận nhai nuốt. Không ai có thể phát hiện một khoảnh khắc hắn vừa thất thường.