Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Bên ngoài cửa sổ, tuyết mỏng bay tán loạn, người đàn ông và cô gái ôm hôn thoả thích.
Bên trong cửa sổ, cha con nhà họ Chung, Lôi Trí Viễn, ảm đạm nhìn bọn họ chăm chú.
Chấn Văn đứng lên, nện một quyền lên bàn, buồn bực đi ra ngoài.
Chung Bang Lập và Lôi Trí Viễn đồng thời quát bảo anh dừng lại.
"Không được đi." Với Chung Bang Lập, ông không hy vọng các con của ông lại lần nữa lâm vào con đường tình yêu dị thường này, dựa vào sự từng trải của ông, dĩ nhiên nhìn ra được, Lạc Lạc vui vẻ ở d'đ/l'q'd chung với Quý Thiếu Kiệt là phát ra từ nội tâm. Trên khuôn mặt trẻ tuổi toát ra nhẹ nhàng và vui sướng, không cách nào giả mạo. Kết quả như thế, mặc dù không như ý, nhưng dù sao vẫn tốt ba người cùng dây dưa một đời.
"Không được đi quấy rầy bọn họ." Với Lôi Trí Viễn, hiện tại không có gì quan trong hơn hạnh phúc của con gái.
"Bang Lập, chuyện của Chấn Thanh, anh không cần phải lo lắng, bắt đầu ngày mai, tám công ty truyền thông dưới danh nghĩa Lôi thị của tôi sẽ cùng lúc bác bỏ tin đồn, những công ty truyền thông khác cũng đã xử lý xong, sẽ không còn người nào dám đưa tin."
Lôi Trí Viễn có phong cách trầm ổn ung dung, khi giở tay nhấc chân đều tản ra khí tức quý tộc một cách tự nhiên, nói xong, liền khom người rời đi.
Sau lưng, người áo đen thu hồi ghế nệm chuyên dụng, theo sát phía sau.
Chung Bang Lập nhìn hai đứa con trai thất hồn lạc phách, chỉ có thể lắc đầu mà thở dài , vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, cũng rời đi.
Những hạt tuyết thật nhỏ phác phác gõ vào cửa sổ thủy tinh.
Người đi đường, đèn xanh đèn đỏ, đường kẻ gạch cho người đi bộ, cây ngô đồng, đều vẫn còn tồn tại.
Những cảnh vật quen thuộc này, Chấn Thanh và Chấn Văn nhìn bốn năm, đợi bốn năm, bọn họ đã từng bi thương khổ sở tự trách hoài niệm, nhưng mà, chưa bao giờ có tâm trạng như thế này, trái tim đau đớn triệt để giống như giờ phút này, trái tim, giống như bị phá huỷ một lỗ thủng to.
Chấn Thanh liếc mắt nhìn Chấn Văn theo thói quen, bọn họ là gương của lẫn nhau, anh nhìn thấy, ánh mắt của Chấn Văn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giống như đang rơi vào vực sâu đáng sợ nhất, tối đen ủ dột như vậy, không thấy được chút ánh sáng và nhiệt độ nào.
"Lạc Lạc!"
Có lẽ hai chữ đó, đã khắc vào trong lòng anh quá sâu, gọi quá nhiều, bất tri bất giác, Chấn Văn lại khẽ hô ra tiếng, các đốt ngón tay niết lại thành trắng xanh.
Anh ngoái đầu lại nhìn về phía Chấn Thanh, trong đôi mắt viết rõ thống khổ và nghi vấn, "Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Cứ như vậy, tặng em gái thật khó khăn mới tìm lại được cho người khác sao?"
Chấn Thanh trầm mặc, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, đưa cho Chấn Văn.
Trên điện thoại di động rõ ràng biểu hiện, ba giờ sáng hôm qua, Lạc Lạc đã gọi cho Quý Thiếu Kiệt, thời gian trò chuyện là một tiếng.
Tối hôm qua, sau khi xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, người em gái muốn tâm sự lại là Quý Thiếu Kiệt mà không phải bọn anh.
Hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ nói những gì? Có từng bày tỏ uất ức? Có từng oán trách anh trai không bảo vệ tốt cho cô?
"Không, Lạc Lạc, em ấy chỉ vì rời xa chúng ta quá lâu, không tìm được đường về nhà thôi." Chấn Văn ném điện thoại lại lên bàn, giognj nói thống khổ thì thầm, lông mày tuấn lãng nhíu chặt lại.
Lúc này, có người phục vụ sợ hãi trên đất tới hỏi, "Ông chủ, bên ngoài có khách muốn vào, có thể không?"
Nghe được giọng nói này, Chấn Văn ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn nhìn người phụ vụ này, giống như nghe thấy, rồi lại giống như không nghe thấy, ánh mắt trống rỗng như vậy, một người vẫn luôn xa cách lễ độ hữu lễ, đột nhiên phẫn nộ quát, "Đi ra ngoài! Tất cả các người đều về nhà hết đi!"
Không có được người đó, tất cả tất cả đều là trống không. Hãy để cho nơi này, cùng với bọn họ cùng nhau trống rỗng đi.
"Chúng ta sẽ không buông tha, nhất định sẽ tìm được em gái trở về, lần nữa dắt tay của cô, giúp cô nhận rõ đường về nhà." Gần như đồng thời, trong lòng hai anh em đều nói như vậy.
Dù con đường đó nhất định là một ngõ cụt, bọn họ cũng sẽ đi tới đáy.
Khổ sở đánh mất trái tim, bốn năm trước đã nếm qua, bọn họ không muốn thử lại lần thứ hai.
Ánh mắt hai người đều chuyển ra ngoài cửa sổ, càng ngày tuyết rơi xuống càng lớn, hai người đó, đã cùng nhau đi lên xe, Quý Thiếu Kiệt nhấc áo khoác ngoài lên, em gái núp trong nách anh ta, từ xa nhìn lại, giống như một người tuyết mập mạp. . . . . .
Xe Lôi Trí Viễn đi ngang qua bên cạnh hai người, ông bảo tài xế thả chậm tốc độ, xuyên thấu qua cửa sổ xe, không nháy mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhẹ nhàng trong tuyết, thật sự giống nhau, rất giống với người trong mộng của ông.
Ông hoảng hốt nhớ lại, người đó, đã từng, cười như vậy với ông, trên mặt tràn đầy lệ thuộc và tin tưởng, da trắng như tuyết, cằm nhọn, mang theo hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. . . . . .
Hôm nay vốn dĩ ông tới nhận con gái, khuôn mặt nhỏ nhắn này hết sức giống với người trong lòng ông, lần đầu tiên nhìn thấy, ông đã biết, nếu như không phải là con gái của cô ấy, thế gian không thể nào giống nhau như vậy.
Ở quán Thư Phòng Thái, ông sai người nhặt được sợi tóc của Chung Tĩnh Ngôn, kết quả DNA, quả thật chính là cốt nhục của ông. Cả đời ông chưa từng lấy vợ, người trước sáng chói, người sau cô đơn, ông từng cho là, cả đời bản thân ông chỉ trôi qua như vậy thì đột nhiên trời cao d'đ/l'q;d lại cho ông một đứa con gái, chính là cô gái nhỏ trước mắt, khi ông hoàn toàn không biết trong một góc nào đó, tự nảy mầm, sinh trưởng, nở hoa. . . . . . Ông lại chưa bao giờ tưới nước cho cô lấy một lần, bắt qua côn trùng một lần, nhưng mà, nhìn cô gái nhỏ đang chảy dòng máu Lôi thị của ông thế nhưng đã lớn như vậy rồi.
Ông mất đi người phụ nữ trân quý đó, không ngờ, cô ấy lại còn để lại cho ông một bảo bối nhỏ làm kỷ niệm. . . . . . Cô ấy nhất định là cố ý như vậy, cho ông một cơ hội, trao tất cả tình yêu thương mà ông đã chuẩn bị cho cô ấy lại con gái của bọn họ . . . . . .
*
Trong xe chạy băng băng đến nhà họ Quý, điện thoại di động vang lên thật lâu, Quý Thiếu Kiệt cũng không nhận, chỉ lo ôm Chung Tĩnh Ngôn không ngừng hôn môi cô.
Chung Tĩnh Ngôn bị tiếng động của điện thoại làm phiền, trái đẩy đẩy bên phải đẩy đẩy, khiến anh ăn không được miệng, không cẩn thận đẩy tới vết thương của anh, anh hí một tiếng, mới cau mày, không nhịn được cầm lên, liếc mắt nhìn tên, trực tiếp bấm tắt. Môi lại hạ thấp xuống tìm môi của cô.
Bên kia chưa từ bỏ ý định lại gọi tới.
Bản thân Chung Tĩnh Ngôn hầm hừ lấy di động qua, trực tiếp nhấn nút nghe.
"Alo?"
"Alo . . . . . . ?" Có thể nghe là giọng nữ, bên kia điện thoại dừng lại một chút, giọng điệu rất nhẹ nhàng, "Cho tôi tìm Quý đổng một chút được không?"
"Cô là ai?" Chung Tĩnh Ngôn không được kiên nhẫn, trực tiếp hỏi.
"Nói với Quý đổng tôi là Mạc An Ny, anh ấy sẽ biết."
"Cô có chuyện gì không?" Chung Tĩnh Ngôn vừa nghe cũng biết là người có tin đồn với Quý Thiếu Kiệt mà anh trai đã từng nói. Cô trợn mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt một cái, chú già làm như vô tội nhún vai.
Bên kia điện thoại hình như bị nghẹn một chút, "À, tôi và Quý đổng của cô là bạn tốt, cô là thư ký của anh ấy à? Cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu như hiện giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại, khi khác tôi sẽ gọi lại." Giọng nói đó, thật đúng là vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, chỉ dựa vào giọng nói đã có thể tưởng tượng được dáng người bên kia điện thoại xinh đẹp đến cỡ nào.
Chung Tĩnh Ngôn cắn răng mỉm cười: "Không, tôi là vợ của anh ấy! Có chuyện gì, cô cũng có thể trực tiếp nói với tôi. Đúng rồi, cô Mạc phải không? Con người của tôi tương đối ích kỉ, không thích nhất là người khác không có việc gì lại gọi điện thoại cho chồng tôi. Đừng nói phụ nữ, d'đ/l'q;d chỉ cần một con muỗi cái bay gần anh ấy, tôi cũng nhất định phải đập chết. Sau này, nếu cô có công việc, xin hãy trực tiếp gọi điện cho thư ký của anh ấy, nếu như có chuyện riêng, ừm, anh ấy là đàn ông đã có vợ, chắc hẳn giữa các người cũng không thích hợp có chuyện riêng gì. . . . . ."
Hiển nhiên đầu bên kia đã bị tin tức Quý Thiếu Kiệt có vợ hù doạ, một hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Xin lỗi, sao tôi chưa từng nghe nói Quý đổng đã có vợ. . . . . . ?"
"Cô à!" Chung Tĩnh Ngôn vuốt ve tay Quý Thiếu Kiệt đang rà qua rà lại trước ngực cô, "Vậy thì hiện giờ cô đã biết rồi đúng không? Nhân tiện cô cũng có thể biết thêm một chút, lúc Quý đổng và tôi kết hôn, bởi vì tâm tình quá mức kích động, chưa kịp ký bất kỳ công chứng tài sản nào trước hôn nhân, cho nên, tất cả tài sản hiện giờ của anh ấy đều có một nửa của tôi. . . . . .
Lú này, bên kia đã không còn hơi sức: "Ý của phu nhân Quý là. . . . . ."
"Không sai, ý của tôi là, thứ nhất, tài sản riêng của Quý Thiếu Kiệt đã rút lại một nửa, thứ hai, bà Quý tôi đây, tài sản hiện giờ đã. . . . . ." Cô suy nghĩ một chút, thật sự không biết nói bao nhiêu mới thích hợp, Quý Thiếu Kiệt quả quyết đưa tay ra hiệu, ". . . . . . Đã tương đối to lớn rồi, đắc tội với một người không phóng khoáng như tôi, hậu quả sẽ không được tốt lắm. . . . . ."
Bên kia điện thoại tĩnh lặng không tiếng động.
Chung Tĩnh Ngôn từ từ cúp điện thoại.
Mặc dù cách một tầng thủy tinh, nhưng Quý Thiếu Kiệt không khó đoán được, steven và chú Cương tài xế ngồi ở phía trước đã cười trộm đến miệng cũng rút gân rồi.
"Chú à, anh biết tôi vẫn luôn hẹp hòi, có đúng không?" Cô mở to đôi mắt đen nhánh, hai tay ôm lấy cổ anh, dùng âm khí nói chuyện, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào lỗ tai anh.
Lúc trở lại nhà họ Quý, mới vừa vào cửa, Quý Thiếu Kiệt đột ngột bị ăn cốc.
"Tên nhóc thối, bà xã của mình mà thiếu chút nữa cũng đánh mất! Không có tiền đồ!" Giọng nói ông nội Quý vang dội, tiếng cố đầu cũng vô cùng vang dội.
Lúc này Quý Thiếu Kiệt bị cốc đầu, cau mày, chạy trốn thật xa.
Chung Tĩnh Ngôn thì được đối xử hoàn toàn ngược lại.
Bà nội Quý, mẹ Quý sớm cười chào đón, ấn cô ngồi ở trên ghế sa lon, lôi kéo tay của cô, nhìn chung quanh, người này nói cô mập, người kia lại nói cô gầy, mập là do bà ngoại Quý ở Anh nuôi được, gầy là do nhà họ Chung hành hạ mà gầy, "Trở lại là tốt rồi, vẫn là trở về nhà mình mới tốt, ở nhà người ta, nào có thoải mái như nhà chúng mình."
Nhà người ta? Đó là nhà Chung Tĩnh Ngôn ở mấy chục năm có được không?
Trên bàn cơm, trừ bà ngoại Quý vẫn còn ở bên Anh ra, những người khác đều đã đến đông đủ.
Vóc dáng người nhà bọn họ đều rất cao, ngay cả đầu bếp, bảo mẫu cũng có vóc dáng khá cao. Cho nên chén ăn cơm, bàn cũng đều rất lớn, khi gắp thức ăn và bới cơm cho Chung Tĩnh Ngôn, cũng đều theo như thói quen dáng vóc của bọn họ.
Chung Tĩnh Ngôn khổ không thể tả, trực tiếp nháy mắt với chú già nhà mình.
Chú già chỉ chỉ chén cơm chất đầy thức ăn trước mặt mình, lắc đầu một cái, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Khó khăn lắm mới nuốt xuống hạt cơm cuối cùng, sau khi ăn xong, bà nội Quý, mẹ Quý lôi kéo Chung Tĩnh Ngôn rỗi rãnh nói chuyện nhà. Mẹ Quý lấy nửa tủ mặt nạ, sơn móng tay chuyển ra ngoài, vỗ tay cười to, "Được lắm được lắm, cuối cùng cũng có người giúp mẹ tiêu diệt những hàng tồn này rồi. . . . . ."
Bà cười đến quá mức sung sướng, đến nỗi tất cả mọi người đều hoài nghi lời ngầm của bà là, cuối cùng cũng có người cho bà dày vò rồi. . . . . .
Ông nội Quý và ông ngoại Quý lôi kéo Chung Tĩnh Ngôn hạ cờ vây, "Bé ngoan, đến đây làm trọng tài cho bọn ông, tên tiểu tử thối Thiếu Kiệt kia không ngồi được lần nào, nếu có thì cũng ăn nói lung tung, làm người ta. . . . . ."
Quý Thiếu Kiệt ba mươi mấy tuổi đời, thường ngày trở về còn bị đám người này giày vò, hôm nay mừng rỡ không có ai phiền, cầm một quyển tạp chí nằm trên ghế sa lon xem, thỉnh thoảng không quên kêu lên một tiếng, tìm chút cảm giác tồn tại, "Ngôn Ngôn, bảo chị Lâm bưng cho bệnh nhân ly trà nóng!"
Oẹ! Sao không tự gọi chị Lâm đi? Cần phải quẹo một cái như vậy?
. . . . . .
Không khí gia đình nhẹ nhàng như vậy, là điều Chung Tĩnh Ngôn khát vọng đã lâu.
Cô rất thích ngồi giữa bà nội Quý và mẹ Quý, đó là hơi thở ấm áp đến người lớn của phái nữ mà cô hướng tới đã lâu.
Cô vừa thích thú, vừa thưởng thức từ các góc độ Quý Thiếu Kiệt từ từ mất đi kiên nhẫn, vẻ mặt trở nên cực kỳ tức giận.
Khi Quý Thiếu Kiệt ám chỉ Chung Tĩnh Ngôn về phòng lần thứ n, tất cả trưởng bối đều không vui lòng rồi, "Thiếu Kiệt, con đủ chưa? Ngôn Ngôn thật vất vả mới trở về nước một chuyến, chơi cùng bọn ta thì thế nào? Con cần phải gấp gáp như vậy sao?"
Dáng người Quý Thiếu Kiệt cao gầy đứng ở trong phòng khách, càng lớn tiếng rống trả lời, "Các người có muốn ôm cháu nội cháu ngoại không hả?"
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức giải tán.
Sau khi tắm uyên ương xong, thân thể vừa trắng vừa mềm của Chung Tĩnh Ngôn đã bị chú già đặt dưới móng vuốt.
Trên người chú già có vết thương, biên độ động tác không thể quá lớn, nửa nghiêng thân thể, đầu lại tham lam chôn vào nơi phấn phấn giữa hai chân cô, vừa liếm vừa mút.
Dục vọng của anh đã sớm vận sức chờ phát động, cố tình tối hôm nay lời nói của bảo bối nhà anh lại đặc biệt nhiều.
"Chú, anh trai em, bọn họ không sao chứ? Ngày mai sẽ không sao chứ?"
"Không sao! Tập trung. . . . . ."
"Nhưng anh cả em đã. . . . . . A, nhẹ một chút. . . . . . Đưa thư từ chức, làm thế nào đây? Có thể huỷ bỏ không?"
"Có thể huỷ bỏ! Tập trung. . . . . ."
". . . . . . A, đầy quá, chú lấy ngón tay chú ra. . . . . . Ai cho chú lấy hết ra hả? Chỉ lấy ra một cái là được rồi. . . Ưm. . A. . . Chuyện này có ảnh hưởng gì tới ba em không?"
"Không ảnh hưởng! Tập trung. . . . . ."
"Hôm nay, thấy chú Lôi đó thật là lạ, . . . . . . Đúng, ừ. . . . . . Chính là chỗ đó, nhẹ một chút, không cần, không cần hút, phải vê từng cái. . . . . . Chú ấy nói ai là con gái của chú ấy?"
"Em là con gái của ông ấy! Tập trung. . . . . ."
"Ấy da da. . . . . . Chính là chỗ đó, đừng có ngừng. . . . . ." Cặp mắt Chung Tĩnh Ngôn mê ly, cắn môi, bắp thịt kéo căng đã bị chú già trêu chọc đến không còn cách nào suy nghĩ bình thường.
Thế nhưng anh đột nhiên dừng lại, xấu xa nhìn vào chỗ non mềm đó, đang bất lực co rút lại trước mặt anh, trong ngoài ướt đẫm, lại cầu xin mà không được.
Chung Tĩnh Ngôn cắn ngón tay, gấp đến độ khóc cầu xin, "Anh làm gì vậy chú, mau, nhanh lên một chút. . . . . . Em khó chịu. . . . . ."
Quý Thiếu Kiệt nằm ngang lại trên giường, dáng vẻ rất mệt mỏi, "Miệng vết thương đau, bác sĩ nói không thể quá cực khổ."
Đến phiên Chung Tĩnh Ngôn ngồi dậy, "Hả? Làm sao?"
"Em tới ngồi lên chỗ này của anh, anh sẽ tiết kiệm được chút lực. . . . . ."
Thương thế của anh xác thực không thể quá mệt nhọc, cô suy nghĩ một chút, "Chú, ngày mai chúng ta hãy tiếp tục. . . . . . Thương thế của chú. . . . . ."
"Không được! Ngày mai em phải bay sang Anh rồi!"
"Nhất định phải làm sao? Không làm không được sao?"
Quý Thiếu Kiệt trầm mặc một chút, lời lẽ chính nghĩa, "Không phải Bá tước Earl Granville từng nói, không biết hưởng thụ là mỹ đức sao? Đó chỉ là sinh lý hoặc trên tâm lý có chỗ thiếu hụt một chút mà thôi, tình hình này giống như không được hưởng thụ thức ăn ngon vậy."
Mẹ nó, bạn nói với anh về chuyện làm tình, anh ấy lại nới bạn về triết học.
Quan trọng hơn là, mỗi lần nói chuyện triết học, bộ dạng thâm trầm của người nào đó lại đặc biệt hấp dẫn, quả thật làm người ta muốn trực tiếp ngồi xuống chỗ đó “Bành bạch” mấy cái mới sảng khoái.
Vẻ mặt Chung Tĩnh Ngôn đỏ ửng, theo lời nhảy lên người anh.
"Đi lên một chút, mau lên đây một chút, nếu không anh không nhìn thấy. . . . . ." Anh không ngừng thúc giục, yêu cầu.
Chung Tĩnh Ngôn cắn môi, xê dịch một chút xíu, rốt cuộc chuyển đến vị trí anh hài lòng.
". . . . . . Như vậy. . . . . . Rất. . . . . ." Cô hiểu chú già xấu xa muốn làm cái gì, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lúc này, trên giường lớn khắc hoa văn lộng lẫy, hai bàn chân nhỏ của cô kiễng hai bên đầu anh, tay nhỏ bé run rẩy đặt trên đầu giường, cửa tư mật mở rộng ra, treo ở trên mặt anh.
"Đúng! Anh sẽ như vậy! Bảo bối, cho anh. . . . . ." Giọng nói trầm thấp của Quý Thiếu Kiệt, đã bị ảnh đẹp gần trong gang tấc trước mắt lấy đi tâm thần.
Chung Tĩnh Ngôn biết người này, lúc nào cũng rất yêu thích phía dưới của cô, chỉ có thể cắn chặt môi, để tuỳ anh lấy.
Cái bánh bao trắng trẻo mập mạp đó, chỉ treo cách mấy tấc trên đỉnh đầu, nóng hừng hực toả mùi hương thơm phức, phun thẳng vào mặt, anh tự đưa tay đến chỗ nhỏ bé mà anh thích đến trái cũng phát đau, từ từ vê, tỉ mỉ bóp, kéo ra, vạch, vê ra một tầng mồ hôi.
Bởi vì mới vừa suồng sã một hồi, nơi đó đỏ au, nước trong suốt, vẫn còn khẽ co rút, giống như đang nhận người thân với anh, chọc ghẹo trái tim người ta vô cùng ngứa ngáy.
Chỉ nhìn thôi mà cặp mắt của Thiếu Kiệt đã đỏ ngầu, mà khi anh thử duỗi một ngón tay đi vào trong cái miệng nhỏ nhắn không răng, trong nháy mắt cảm giác bị tầng tầng che kín, làm eo anh tê rần, thế nhưng suýt nữa đã duy trì không nổi.
Bên trong cửa sổ, cha con nhà họ Chung, Lôi Trí Viễn, ảm đạm nhìn bọn họ chăm chú.
Chấn Văn đứng lên, nện một quyền lên bàn, buồn bực đi ra ngoài.
Chung Bang Lập và Lôi Trí Viễn đồng thời quát bảo anh dừng lại.
"Không được đi." Với Chung Bang Lập, ông không hy vọng các con của ông lại lần nữa lâm vào con đường tình yêu dị thường này, dựa vào sự từng trải của ông, dĩ nhiên nhìn ra được, Lạc Lạc vui vẻ ở d'đ/l'q'd chung với Quý Thiếu Kiệt là phát ra từ nội tâm. Trên khuôn mặt trẻ tuổi toát ra nhẹ nhàng và vui sướng, không cách nào giả mạo. Kết quả như thế, mặc dù không như ý, nhưng dù sao vẫn tốt ba người cùng dây dưa một đời.
"Không được đi quấy rầy bọn họ." Với Lôi Trí Viễn, hiện tại không có gì quan trong hơn hạnh phúc của con gái.
"Bang Lập, chuyện của Chấn Thanh, anh không cần phải lo lắng, bắt đầu ngày mai, tám công ty truyền thông dưới danh nghĩa Lôi thị của tôi sẽ cùng lúc bác bỏ tin đồn, những công ty truyền thông khác cũng đã xử lý xong, sẽ không còn người nào dám đưa tin."
Lôi Trí Viễn có phong cách trầm ổn ung dung, khi giở tay nhấc chân đều tản ra khí tức quý tộc một cách tự nhiên, nói xong, liền khom người rời đi.
Sau lưng, người áo đen thu hồi ghế nệm chuyên dụng, theo sát phía sau.
Chung Bang Lập nhìn hai đứa con trai thất hồn lạc phách, chỉ có thể lắc đầu mà thở dài , vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, cũng rời đi.
Những hạt tuyết thật nhỏ phác phác gõ vào cửa sổ thủy tinh.
Người đi đường, đèn xanh đèn đỏ, đường kẻ gạch cho người đi bộ, cây ngô đồng, đều vẫn còn tồn tại.
Những cảnh vật quen thuộc này, Chấn Thanh và Chấn Văn nhìn bốn năm, đợi bốn năm, bọn họ đã từng bi thương khổ sở tự trách hoài niệm, nhưng mà, chưa bao giờ có tâm trạng như thế này, trái tim đau đớn triệt để giống như giờ phút này, trái tim, giống như bị phá huỷ một lỗ thủng to.
Chấn Thanh liếc mắt nhìn Chấn Văn theo thói quen, bọn họ là gương của lẫn nhau, anh nhìn thấy, ánh mắt của Chấn Văn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giống như đang rơi vào vực sâu đáng sợ nhất, tối đen ủ dột như vậy, không thấy được chút ánh sáng và nhiệt độ nào.
"Lạc Lạc!"
Có lẽ hai chữ đó, đã khắc vào trong lòng anh quá sâu, gọi quá nhiều, bất tri bất giác, Chấn Văn lại khẽ hô ra tiếng, các đốt ngón tay niết lại thành trắng xanh.
Anh ngoái đầu lại nhìn về phía Chấn Thanh, trong đôi mắt viết rõ thống khổ và nghi vấn, "Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Cứ như vậy, tặng em gái thật khó khăn mới tìm lại được cho người khác sao?"
Chấn Thanh trầm mặc, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, đưa cho Chấn Văn.
Trên điện thoại di động rõ ràng biểu hiện, ba giờ sáng hôm qua, Lạc Lạc đã gọi cho Quý Thiếu Kiệt, thời gian trò chuyện là một tiếng.
Tối hôm qua, sau khi xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, người em gái muốn tâm sự lại là Quý Thiếu Kiệt mà không phải bọn anh.
Hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ nói những gì? Có từng bày tỏ uất ức? Có từng oán trách anh trai không bảo vệ tốt cho cô?
"Không, Lạc Lạc, em ấy chỉ vì rời xa chúng ta quá lâu, không tìm được đường về nhà thôi." Chấn Văn ném điện thoại lại lên bàn, giognj nói thống khổ thì thầm, lông mày tuấn lãng nhíu chặt lại.
Lúc này, có người phục vụ sợ hãi trên đất tới hỏi, "Ông chủ, bên ngoài có khách muốn vào, có thể không?"
Nghe được giọng nói này, Chấn Văn ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn nhìn người phụ vụ này, giống như nghe thấy, rồi lại giống như không nghe thấy, ánh mắt trống rỗng như vậy, một người vẫn luôn xa cách lễ độ hữu lễ, đột nhiên phẫn nộ quát, "Đi ra ngoài! Tất cả các người đều về nhà hết đi!"
Không có được người đó, tất cả tất cả đều là trống không. Hãy để cho nơi này, cùng với bọn họ cùng nhau trống rỗng đi.
"Chúng ta sẽ không buông tha, nhất định sẽ tìm được em gái trở về, lần nữa dắt tay của cô, giúp cô nhận rõ đường về nhà." Gần như đồng thời, trong lòng hai anh em đều nói như vậy.
Dù con đường đó nhất định là một ngõ cụt, bọn họ cũng sẽ đi tới đáy.
Khổ sở đánh mất trái tim, bốn năm trước đã nếm qua, bọn họ không muốn thử lại lần thứ hai.
Ánh mắt hai người đều chuyển ra ngoài cửa sổ, càng ngày tuyết rơi xuống càng lớn, hai người đó, đã cùng nhau đi lên xe, Quý Thiếu Kiệt nhấc áo khoác ngoài lên, em gái núp trong nách anh ta, từ xa nhìn lại, giống như một người tuyết mập mạp. . . . . .
Xe Lôi Trí Viễn đi ngang qua bên cạnh hai người, ông bảo tài xế thả chậm tốc độ, xuyên thấu qua cửa sổ xe, không nháy mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười nhẹ nhàng trong tuyết, thật sự giống nhau, rất giống với người trong mộng của ông.
Ông hoảng hốt nhớ lại, người đó, đã từng, cười như vậy với ông, trên mặt tràn đầy lệ thuộc và tin tưởng, da trắng như tuyết, cằm nhọn, mang theo hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. . . . . .
Hôm nay vốn dĩ ông tới nhận con gái, khuôn mặt nhỏ nhắn này hết sức giống với người trong lòng ông, lần đầu tiên nhìn thấy, ông đã biết, nếu như không phải là con gái của cô ấy, thế gian không thể nào giống nhau như vậy.
Ở quán Thư Phòng Thái, ông sai người nhặt được sợi tóc của Chung Tĩnh Ngôn, kết quả DNA, quả thật chính là cốt nhục của ông. Cả đời ông chưa từng lấy vợ, người trước sáng chói, người sau cô đơn, ông từng cho là, cả đời bản thân ông chỉ trôi qua như vậy thì đột nhiên trời cao d'đ/l'q;d lại cho ông một đứa con gái, chính là cô gái nhỏ trước mắt, khi ông hoàn toàn không biết trong một góc nào đó, tự nảy mầm, sinh trưởng, nở hoa. . . . . . Ông lại chưa bao giờ tưới nước cho cô lấy một lần, bắt qua côn trùng một lần, nhưng mà, nhìn cô gái nhỏ đang chảy dòng máu Lôi thị của ông thế nhưng đã lớn như vậy rồi.
Ông mất đi người phụ nữ trân quý đó, không ngờ, cô ấy lại còn để lại cho ông một bảo bối nhỏ làm kỷ niệm. . . . . . Cô ấy nhất định là cố ý như vậy, cho ông một cơ hội, trao tất cả tình yêu thương mà ông đã chuẩn bị cho cô ấy lại con gái của bọn họ . . . . . .
*
Trong xe chạy băng băng đến nhà họ Quý, điện thoại di động vang lên thật lâu, Quý Thiếu Kiệt cũng không nhận, chỉ lo ôm Chung Tĩnh Ngôn không ngừng hôn môi cô.
Chung Tĩnh Ngôn bị tiếng động của điện thoại làm phiền, trái đẩy đẩy bên phải đẩy đẩy, khiến anh ăn không được miệng, không cẩn thận đẩy tới vết thương của anh, anh hí một tiếng, mới cau mày, không nhịn được cầm lên, liếc mắt nhìn tên, trực tiếp bấm tắt. Môi lại hạ thấp xuống tìm môi của cô.
Bên kia chưa từ bỏ ý định lại gọi tới.
Bản thân Chung Tĩnh Ngôn hầm hừ lấy di động qua, trực tiếp nhấn nút nghe.
"Alo?"
"Alo . . . . . . ?" Có thể nghe là giọng nữ, bên kia điện thoại dừng lại một chút, giọng điệu rất nhẹ nhàng, "Cho tôi tìm Quý đổng một chút được không?"
"Cô là ai?" Chung Tĩnh Ngôn không được kiên nhẫn, trực tiếp hỏi.
"Nói với Quý đổng tôi là Mạc An Ny, anh ấy sẽ biết."
"Cô có chuyện gì không?" Chung Tĩnh Ngôn vừa nghe cũng biết là người có tin đồn với Quý Thiếu Kiệt mà anh trai đã từng nói. Cô trợn mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt một cái, chú già làm như vô tội nhún vai.
Bên kia điện thoại hình như bị nghẹn một chút, "À, tôi và Quý đổng của cô là bạn tốt, cô là thư ký của anh ấy à? Cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu như hiện giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại, khi khác tôi sẽ gọi lại." Giọng nói đó, thật đúng là vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, chỉ dựa vào giọng nói đã có thể tưởng tượng được dáng người bên kia điện thoại xinh đẹp đến cỡ nào.
Chung Tĩnh Ngôn cắn răng mỉm cười: "Không, tôi là vợ của anh ấy! Có chuyện gì, cô cũng có thể trực tiếp nói với tôi. Đúng rồi, cô Mạc phải không? Con người của tôi tương đối ích kỉ, không thích nhất là người khác không có việc gì lại gọi điện thoại cho chồng tôi. Đừng nói phụ nữ, d'đ/l'q;d chỉ cần một con muỗi cái bay gần anh ấy, tôi cũng nhất định phải đập chết. Sau này, nếu cô có công việc, xin hãy trực tiếp gọi điện cho thư ký của anh ấy, nếu như có chuyện riêng, ừm, anh ấy là đàn ông đã có vợ, chắc hẳn giữa các người cũng không thích hợp có chuyện riêng gì. . . . . ."
Hiển nhiên đầu bên kia đã bị tin tức Quý Thiếu Kiệt có vợ hù doạ, một hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Xin lỗi, sao tôi chưa từng nghe nói Quý đổng đã có vợ. . . . . . ?"
"Cô à!" Chung Tĩnh Ngôn vuốt ve tay Quý Thiếu Kiệt đang rà qua rà lại trước ngực cô, "Vậy thì hiện giờ cô đã biết rồi đúng không? Nhân tiện cô cũng có thể biết thêm một chút, lúc Quý đổng và tôi kết hôn, bởi vì tâm tình quá mức kích động, chưa kịp ký bất kỳ công chứng tài sản nào trước hôn nhân, cho nên, tất cả tài sản hiện giờ của anh ấy đều có một nửa của tôi. . . . . .
Lú này, bên kia đã không còn hơi sức: "Ý của phu nhân Quý là. . . . . ."
"Không sai, ý của tôi là, thứ nhất, tài sản riêng của Quý Thiếu Kiệt đã rút lại một nửa, thứ hai, bà Quý tôi đây, tài sản hiện giờ đã. . . . . ." Cô suy nghĩ một chút, thật sự không biết nói bao nhiêu mới thích hợp, Quý Thiếu Kiệt quả quyết đưa tay ra hiệu, ". . . . . . Đã tương đối to lớn rồi, đắc tội với một người không phóng khoáng như tôi, hậu quả sẽ không được tốt lắm. . . . . ."
Bên kia điện thoại tĩnh lặng không tiếng động.
Chung Tĩnh Ngôn từ từ cúp điện thoại.
Mặc dù cách một tầng thủy tinh, nhưng Quý Thiếu Kiệt không khó đoán được, steven và chú Cương tài xế ngồi ở phía trước đã cười trộm đến miệng cũng rút gân rồi.
"Chú à, anh biết tôi vẫn luôn hẹp hòi, có đúng không?" Cô mở to đôi mắt đen nhánh, hai tay ôm lấy cổ anh, dùng âm khí nói chuyện, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào lỗ tai anh.
Lúc trở lại nhà họ Quý, mới vừa vào cửa, Quý Thiếu Kiệt đột ngột bị ăn cốc.
"Tên nhóc thối, bà xã của mình mà thiếu chút nữa cũng đánh mất! Không có tiền đồ!" Giọng nói ông nội Quý vang dội, tiếng cố đầu cũng vô cùng vang dội.
Lúc này Quý Thiếu Kiệt bị cốc đầu, cau mày, chạy trốn thật xa.
Chung Tĩnh Ngôn thì được đối xử hoàn toàn ngược lại.
Bà nội Quý, mẹ Quý sớm cười chào đón, ấn cô ngồi ở trên ghế sa lon, lôi kéo tay của cô, nhìn chung quanh, người này nói cô mập, người kia lại nói cô gầy, mập là do bà ngoại Quý ở Anh nuôi được, gầy là do nhà họ Chung hành hạ mà gầy, "Trở lại là tốt rồi, vẫn là trở về nhà mình mới tốt, ở nhà người ta, nào có thoải mái như nhà chúng mình."
Nhà người ta? Đó là nhà Chung Tĩnh Ngôn ở mấy chục năm có được không?
Trên bàn cơm, trừ bà ngoại Quý vẫn còn ở bên Anh ra, những người khác đều đã đến đông đủ.
Vóc dáng người nhà bọn họ đều rất cao, ngay cả đầu bếp, bảo mẫu cũng có vóc dáng khá cao. Cho nên chén ăn cơm, bàn cũng đều rất lớn, khi gắp thức ăn và bới cơm cho Chung Tĩnh Ngôn, cũng đều theo như thói quen dáng vóc của bọn họ.
Chung Tĩnh Ngôn khổ không thể tả, trực tiếp nháy mắt với chú già nhà mình.
Chú già chỉ chỉ chén cơm chất đầy thức ăn trước mặt mình, lắc đầu một cái, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Khó khăn lắm mới nuốt xuống hạt cơm cuối cùng, sau khi ăn xong, bà nội Quý, mẹ Quý lôi kéo Chung Tĩnh Ngôn rỗi rãnh nói chuyện nhà. Mẹ Quý lấy nửa tủ mặt nạ, sơn móng tay chuyển ra ngoài, vỗ tay cười to, "Được lắm được lắm, cuối cùng cũng có người giúp mẹ tiêu diệt những hàng tồn này rồi. . . . . ."
Bà cười đến quá mức sung sướng, đến nỗi tất cả mọi người đều hoài nghi lời ngầm của bà là, cuối cùng cũng có người cho bà dày vò rồi. . . . . .
Ông nội Quý và ông ngoại Quý lôi kéo Chung Tĩnh Ngôn hạ cờ vây, "Bé ngoan, đến đây làm trọng tài cho bọn ông, tên tiểu tử thối Thiếu Kiệt kia không ngồi được lần nào, nếu có thì cũng ăn nói lung tung, làm người ta. . . . . ."
Quý Thiếu Kiệt ba mươi mấy tuổi đời, thường ngày trở về còn bị đám người này giày vò, hôm nay mừng rỡ không có ai phiền, cầm một quyển tạp chí nằm trên ghế sa lon xem, thỉnh thoảng không quên kêu lên một tiếng, tìm chút cảm giác tồn tại, "Ngôn Ngôn, bảo chị Lâm bưng cho bệnh nhân ly trà nóng!"
Oẹ! Sao không tự gọi chị Lâm đi? Cần phải quẹo một cái như vậy?
. . . . . .
Không khí gia đình nhẹ nhàng như vậy, là điều Chung Tĩnh Ngôn khát vọng đã lâu.
Cô rất thích ngồi giữa bà nội Quý và mẹ Quý, đó là hơi thở ấm áp đến người lớn của phái nữ mà cô hướng tới đã lâu.
Cô vừa thích thú, vừa thưởng thức từ các góc độ Quý Thiếu Kiệt từ từ mất đi kiên nhẫn, vẻ mặt trở nên cực kỳ tức giận.
Khi Quý Thiếu Kiệt ám chỉ Chung Tĩnh Ngôn về phòng lần thứ n, tất cả trưởng bối đều không vui lòng rồi, "Thiếu Kiệt, con đủ chưa? Ngôn Ngôn thật vất vả mới trở về nước một chuyến, chơi cùng bọn ta thì thế nào? Con cần phải gấp gáp như vậy sao?"
Dáng người Quý Thiếu Kiệt cao gầy đứng ở trong phòng khách, càng lớn tiếng rống trả lời, "Các người có muốn ôm cháu nội cháu ngoại không hả?"
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức giải tán.
Sau khi tắm uyên ương xong, thân thể vừa trắng vừa mềm của Chung Tĩnh Ngôn đã bị chú già đặt dưới móng vuốt.
Trên người chú già có vết thương, biên độ động tác không thể quá lớn, nửa nghiêng thân thể, đầu lại tham lam chôn vào nơi phấn phấn giữa hai chân cô, vừa liếm vừa mút.
Dục vọng của anh đã sớm vận sức chờ phát động, cố tình tối hôm nay lời nói của bảo bối nhà anh lại đặc biệt nhiều.
"Chú, anh trai em, bọn họ không sao chứ? Ngày mai sẽ không sao chứ?"
"Không sao! Tập trung. . . . . ."
"Nhưng anh cả em đã. . . . . . A, nhẹ một chút. . . . . . Đưa thư từ chức, làm thế nào đây? Có thể huỷ bỏ không?"
"Có thể huỷ bỏ! Tập trung. . . . . ."
". . . . . . A, đầy quá, chú lấy ngón tay chú ra. . . . . . Ai cho chú lấy hết ra hả? Chỉ lấy ra một cái là được rồi. . . Ưm. . A. . . Chuyện này có ảnh hưởng gì tới ba em không?"
"Không ảnh hưởng! Tập trung. . . . . ."
"Hôm nay, thấy chú Lôi đó thật là lạ, . . . . . . Đúng, ừ. . . . . . Chính là chỗ đó, nhẹ một chút, không cần, không cần hút, phải vê từng cái. . . . . . Chú ấy nói ai là con gái của chú ấy?"
"Em là con gái của ông ấy! Tập trung. . . . . ."
"Ấy da da. . . . . . Chính là chỗ đó, đừng có ngừng. . . . . ." Cặp mắt Chung Tĩnh Ngôn mê ly, cắn môi, bắp thịt kéo căng đã bị chú già trêu chọc đến không còn cách nào suy nghĩ bình thường.
Thế nhưng anh đột nhiên dừng lại, xấu xa nhìn vào chỗ non mềm đó, đang bất lực co rút lại trước mặt anh, trong ngoài ướt đẫm, lại cầu xin mà không được.
Chung Tĩnh Ngôn cắn ngón tay, gấp đến độ khóc cầu xin, "Anh làm gì vậy chú, mau, nhanh lên một chút. . . . . . Em khó chịu. . . . . ."
Quý Thiếu Kiệt nằm ngang lại trên giường, dáng vẻ rất mệt mỏi, "Miệng vết thương đau, bác sĩ nói không thể quá cực khổ."
Đến phiên Chung Tĩnh Ngôn ngồi dậy, "Hả? Làm sao?"
"Em tới ngồi lên chỗ này của anh, anh sẽ tiết kiệm được chút lực. . . . . ."
Thương thế của anh xác thực không thể quá mệt nhọc, cô suy nghĩ một chút, "Chú, ngày mai chúng ta hãy tiếp tục. . . . . . Thương thế của chú. . . . . ."
"Không được! Ngày mai em phải bay sang Anh rồi!"
"Nhất định phải làm sao? Không làm không được sao?"
Quý Thiếu Kiệt trầm mặc một chút, lời lẽ chính nghĩa, "Không phải Bá tước Earl Granville từng nói, không biết hưởng thụ là mỹ đức sao? Đó chỉ là sinh lý hoặc trên tâm lý có chỗ thiếu hụt một chút mà thôi, tình hình này giống như không được hưởng thụ thức ăn ngon vậy."
Mẹ nó, bạn nói với anh về chuyện làm tình, anh ấy lại nới bạn về triết học.
Quan trọng hơn là, mỗi lần nói chuyện triết học, bộ dạng thâm trầm của người nào đó lại đặc biệt hấp dẫn, quả thật làm người ta muốn trực tiếp ngồi xuống chỗ đó “Bành bạch” mấy cái mới sảng khoái.
Vẻ mặt Chung Tĩnh Ngôn đỏ ửng, theo lời nhảy lên người anh.
"Đi lên một chút, mau lên đây một chút, nếu không anh không nhìn thấy. . . . . ." Anh không ngừng thúc giục, yêu cầu.
Chung Tĩnh Ngôn cắn môi, xê dịch một chút xíu, rốt cuộc chuyển đến vị trí anh hài lòng.
". . . . . . Như vậy. . . . . . Rất. . . . . ." Cô hiểu chú già xấu xa muốn làm cái gì, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lúc này, trên giường lớn khắc hoa văn lộng lẫy, hai bàn chân nhỏ của cô kiễng hai bên đầu anh, tay nhỏ bé run rẩy đặt trên đầu giường, cửa tư mật mở rộng ra, treo ở trên mặt anh.
"Đúng! Anh sẽ như vậy! Bảo bối, cho anh. . . . . ." Giọng nói trầm thấp của Quý Thiếu Kiệt, đã bị ảnh đẹp gần trong gang tấc trước mắt lấy đi tâm thần.
Chung Tĩnh Ngôn biết người này, lúc nào cũng rất yêu thích phía dưới của cô, chỉ có thể cắn chặt môi, để tuỳ anh lấy.
Cái bánh bao trắng trẻo mập mạp đó, chỉ treo cách mấy tấc trên đỉnh đầu, nóng hừng hực toả mùi hương thơm phức, phun thẳng vào mặt, anh tự đưa tay đến chỗ nhỏ bé mà anh thích đến trái cũng phát đau, từ từ vê, tỉ mỉ bóp, kéo ra, vạch, vê ra một tầng mồ hôi.
Bởi vì mới vừa suồng sã một hồi, nơi đó đỏ au, nước trong suốt, vẫn còn khẽ co rút, giống như đang nhận người thân với anh, chọc ghẹo trái tim người ta vô cùng ngứa ngáy.
Chỉ nhìn thôi mà cặp mắt của Thiếu Kiệt đã đỏ ngầu, mà khi anh thử duỗi một ngón tay đi vào trong cái miệng nhỏ nhắn không răng, trong nháy mắt cảm giác bị tầng tầng che kín, làm eo anh tê rần, thế nhưng suýt nữa đã duy trì không nổi.