Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Editor: Thu Lệ
Xuống xe mới phát hiện bên ngoài thật là nóng, cũng may trời đã gần tối, mặt trời đã sớm thu lại ánh nắng gay gắt, chỉ còn non phân nửa lòng đỏ trứng yếu ớt, hoàng hôn đang dần buông xuống, màn đêm đang dần dần lan rộng ra. Đèn đường đã được phát sáng lên từ lâu, hai bên đường là những cây ngô đồng Pháp cao cao, được một dãy màu trắng cực nhanh đánh qua từng cái, thân cây và lá ở trong bầu trời tối liền khảm một vòng lại một vòng trong suốt, thỉnh thoảng bị gió đêm phất qua làm cho lay động, phát ra những âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.
Quý Thiếu Kiệt một vắt áo khoác màu trắng trong khuỷu tay, một tay nắm lấy tay của Lạc Lạc, đạp lên lá cây đi trên đường dành cho người đi bộ.
Bị gió đêm thổi qua, nổi bất mãn trong lòng đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ đây chính là sức mạnh của thiên nhiên. Cứ như vậy mà lôi kéo tay cô gái nhỏ, nhàn nhã thong dong đi dưới trời chiều, đột nhiên anh suy nghĩ, thì ra lúc anh nhìn thấy những đôi tình nhân khác cũng đi như thế này, thực ra tự trong đáy lòng cũng thèm muốn sao?
Hết giờ làm, dòng người dòng xe dày đặc như nước chảy, khó có khi Quý Thiếu Kiệt được hưởng thụ loại phố xá sầm uất, hỗn loạn và khói lửa nhân gian như thế này, khóe miệng không nhịn được mà ẩn chứa ý cười, chỉ nghĩ đến trong tay mình đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, đó chính là thỏa mãn.
“Này, chú, tôi đau chân......” Có người lại sát phong cảnh.
Một chuỗi sạp dê nướng bay tới từng trận khói dày đặc, Quý Thiếu Kiệt bị sặc một cái, lôi kéo cô gái đi nhanh hơn vài bước để tránh đi, mới dụ dỗ người trong ngực: “Ngoan, đừng náo loạn, một lát nữa là đến rồi, em mới vừa bị cảm mạo xong, ngồi trong khí lạnh một thời gian dài không tốt cho thân thể, chúng ta đi dạo bên ngoài một chút, hít thở không khí mới mẻ.”
Giống như là đặc biệt muốn đối đầu với anh, lại một làn khói “Trong lành” nồng nặc thổi tới dày đặc, khiến anh phải lôi cánh tay cô chạy nhanh về phía trước.
Hửm? Kéo không động đậy? Anh cúi đầu liền nhìn thấy, cô gái mở đôi mắt thật to nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, giống như một chú thỏ nhỏ nhìn thấy cà rốt, như chú cún nhỏ nhìn thấy cục xương.
Anh cau mày trách móc, “Nhìn lung tung cái gì vậy? Muốn ăn thì lát nữa trở về bảo người ta làm cho em ăn!”
“Nhưng tôi muốn ăn bây giờ.” Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ như không được ăn nhất định sẽ không bỏ qua.
Quý Thiếu Kiệt bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tùy hứng của cô, mang chút khiêu khích, đôi mắt to mà đen láy, bộ dạng sa sút, đau thương khi bị vứt bỏ mới vừa rồi đã không cánh mà bay---- chỉ cần cô không rời khỏi anh, cho dù cô có muốn sao trên trời thì anh cũng hái cho cô.
“Chỉ có thể ăn một xiên.....”
“Mười xiên!”
“Một xiên!”
“Ông chủ, cho tôi mười xiên nướng.....” Cô gái hất tay anh ra vội vàng chạy qua.
Ông chủ quán xiên nướng cũng biết có phải là người Tân Cương* không, trên đầu đội một chiếc nón sáu cạnh màu trắng lệch qua một bên, khuôn mặt lõm sâu, sắc mặt vàng như nghệ do bị hun khói lửa nhiều năm, vừa vẩy rất nhiều bột đáng nghi lên những xiên nướng, vừa cuốn đầu lưỡi cao giọng nói: “Muốn ăn thịt xiên nướng?”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm giá nướng không chớp mắt, nhìn bàn tay to đầy vết bẩn lật tới lật lui xiên thịt nướng, gật đầu lia lịa, “Cho nhiều ớt....”
Quý Thiếu Kiệt đi theo ở phía sau, vẻ mặt không được tốt, “Em được đấy, ít ồn ào lại cho tôi, lần trước nôn đầy ớt trong phòng tôi, bây giờ mùi vị đó vẫn còn chưa có tan hết......”
Lạc Lạc đưa tay ra hiệu với ông chủ, ý là “Không cần để ý đến anh ta, cứ nghe tôi”, quay người trừng mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt, “Cái đó còn không phải do chú dày vò....” Nói đến một nửa, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì đó, lập tức ngậm miệng.
“Tôi dày vò em như thế nào hả?” Anh ngược lại hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn cô. Mặt cô thoáng chốc đỏ đến rỉ máu!
“Hừ!” Cô khẽ gắt một tiếng, bĩu môi, chán ghét bản thân mình lúc này lại đỏ mặt, giống như thật sự đang liếc mắt đưa tình với ông chú này vậy.
“Ai cần chú lo! Tôi cứ thích ăn!” Cô giân dỗi giống như thì thầm với ông chủ: “Ông chủ, thêm cay, tôi muốn thêm cay.”
Bộ dạng cô gái nhỏ đỏ mặt giấu đầu hở đuôi, đúng là đáng yêu, ngang ngược, tươi mới, nháy mắt làm Quý Thiếu Kiệt nhìn ông chủ bẩn thỉu dơ dáy kia cũng thuận mắt hơn nhiều.
Sau đó, một người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng đứng trên đường, cao lớn rắn rỏi mà vững chãi, tay áo hơi hơi cuộn lên, hai tay ôm ngực, chán ghét đứng hơi xa một chút, sợ mùi dầu bắn tung tóe lên người, nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đang cúi thắt lưng, hai bàn tay mỗi bên bên cầm năm xiên thị nướng, làm nhiều việc cùng lúc, ăn vô cùng hăng hái.
Quý Thiếu Kiệt ở bên cạnh nhìn một hồi, vẫn là nhịn không được mà đi qua, cầm khăn tay lau dầu mỡ và tương ớt dính đầy trên má, khẽ trách, “Em là một cô gái, có thể có một chút hình tượng được không?”
Trong miệng cô đầy thịt, bị cay đến nước mắt lưng tròng không ngừng hít hà, khuôn mặt chỉ lo tránh khỏi chiếc khăn đang lau.
Anh nhìn thấy liền nhíu mày, vẻ mặt bắt đầu từ từ đen lại, ngừng động tác lau lại, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Nhìn cô nhếch nhác! Nhìn cô tuôn nước mắt như suối trào! Nhìn cô ở bên cạnh mình lại nghĩ đến người khác.
Cô ăn đến chảy nước mắt, nếu có các anh ở đây, bọn họ một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, một người cầm nước khoáng, một người cầm khăn giấy ướt, có khi còn cầm cả kem cô thích ăn.
Bọn họ nói “Lạc Lạc, ăn từ từ kẻo sặc, coi chừng nghẹn...”
Bọn họ nói “Lạc Lạc, uống miếng nước, đừng ăn nhiều quá, lát nữa về nhà lại không ăn được cơm....”
“Tôi muốn uống nước!” Hai mắt cô đẫm nước mắt mơ hồ nhìn Quý Thiếu Kiệt.
“Không có nước.” Quý Thiếu Kiệt nhíu mày.
“Tôi muốn uống nước! Tôi nói tôi nuốn uống nước!” Cô cố chấp nhìn anh, lặp đi lặp lại nói, đôi mắt mở thật to, cháy cũng không nháy, nhưng những giọt nước mắt lại bốp bốp rơi xuống đất.
“Em ầm ĩ cái gì? Trên giữa đường này có chỗ nào bán nước?” Quý Thiếu Kiệt đau đâu nhìn cô, rồi lại nhìn xung quanh, quán thịt xiên nướng cũng không bán nước.
“Tôi muốn uống nước!”
“Chú không nghe thấy sao? Tôi muốn uống nước!”
“Không có nước sao chú lại để cho tôi ăn thịt xiên nướng? Chú không biết tôi ăn thịt xiên nướng nhất định phải uống nước sao?”
Cô gái đột nhiên ném toàn bộ thịt xiên còn lại xuống đất, gào khóc thật to. Cô tùy hứng, rất không hiểu chuyện, lqd lôi kéo tay áo Quý Thiếu Kiệt, toàn nước mắt nước mũi đều chảy ra, dán đầy trên mặt, mỗi một tiếng khóc đến khàn cả giọng, giống như chịu đựng rất nhiều oan ức.
Mấy người qua lại khó hiểu nhìn bọn họ, một người đàn ông giống như người mẫu, một cô gái giống như búp bê sứ, nhất định có chuyện xưa! Mấy người rảnh rỗi liền bắt đầu tốp năm tốp ba vây quanh bọn họ.
Ông chủ bán thịt dê nướng cũng không giả bộ cuốn đầu lưỡi---- không phải ông không muốn cuốn, thật sự là ông không thể giả bộ lời nói quá dài, chỉ có thể nói thẳng: “Hắc hắc, tôi nói này chàng trai, sao cậu lại chọc cô gái nhỏ khóc vậy? Tôi để cho cậu mua hai mươi xiên không phải mua mười xiên, cậu mua hơn hai mươi xiên không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Nào, nào cậu mua đủ hai mươi xiên tôi sẽ tặng cậu hai xiên nữa! Mau dỗ cô gái nhà người ta cho tốt......”
Quý Thiếu Kiệt cắn răng nhìn tay áo màu trắng bị cô nắm dính đầy dầu mỡ và tương ớt, trên trán toát mồ hôi, mấy chục lqd tuổi đời còn chưa bao giờ bị làm khỉ cho người ta nhìn. Anh có thể nói anh mua nổi một cửa hàng nước giờ phút này lại không thể biến ra một bình nước sao?
Nhưng mà cô nhóc này khóc thật thê thảm, thở không ra hơi, giống như có chút điên rồ, tay chân anh luống cuống lau nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra cho cô, cô lại di chuyển từ tay áo lên vạt áo, cô thấp anh cao, cô treo ngược trên bờ vai anh không dừng rung lắc.
Đám người vây xem nghị luận ầm ĩ, từ nghi ngờ anh ăn con gái nhà người ta sạch sành sanh rồi bỏ chạy, nghi ngờ anh thiếu tiền con gái nhà người ta, nghi ngờ anh bắt cóc mẹ của cô gái đến bắt cóc ba của cô gái.
Lúc nào cô cũng có cách tra tấn anh, lúc nào cũng có biện pháp khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh.
Cô giống như đứa nhỏ khóc lóc om sòm đòi mua đồ chơi, chỉ còn kém lăn lộn trên mặt đất, mà anh lại giống như một người cha đần độn vô trách nhiệm.
Cuối cùng anh cũng nổi giận, luồng tay dưới nách cô, dễ dàng nhấc cô treo lơ lửng giữa trời, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn bị bay đến đỏ au của cô lại, ngậm mút.
Thì ra hôn cũng có muôn vàn mùi vị, ví như mùi vị cay lúc này, thấm ướt cả đầu lưỡi.
Thì ra trái tim cũng có muôn vàn đau đớn, ví như đau thương lúc này, thấu vào xương tủy.
Lạc Lạc le lưỡi ra thở dốc giống như một chú chó nhỏ, cô là cay thật, đầu lưỡi đều đã tê dại, ròng rã diễn ra một vòng, khóc rống quá lớn, dưỡng khí cung cấp không đủ, đang lúc cảm thấy choáng váng, bỗng nhiên trời đất xoay tròn, người bị nâng lên, được ôm trong lòng ngực cứng cáp sau đó là môi bị mút chặt, đầu lưỡi trơn tuột không đầu không đuôi tiến vào, có dòng chất lỏng mát rượi tiến vào giữa môi.
“Oẹ!” Cô trố mắt ba giây, xấu hổ đẩy anh ra, nhảy xuống đất, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, lắp bắp nói: “Ai, ai muốn uống nước miếng của chú chứ?” Nhưng đầu lưỡi được an ủi qua đang lưu luyến dòng nước mát rượi ở răng và môi.
Quý Thiếu Kiệt rũ mắt nhìn cô, vô tội nói: “Nhưng tôi chỉ có cái này.”
Anh nâng mặt cô lên, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, “Chung Tĩnh Ngôn, bảo bối đừng khóc, sau này đừng khóc nữa! Được không?”
Biểu cảm trên mặt anh là, yêu thương sao?
Trong nháy mắt Lạc Lạc bị mê hoặc, xấu hổ lui ra, ủy khuất, kinh hoàng, bất an, sợ hãi, ào áo kéo đến từ các góc trong thân thể, cô biết người đàn ông này có bản lĩnh làm cho người ta đi theo anh, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà rơi vào cặp mắt thâm thúy mang chút màu xanh tối của anh.
“Bọn họ không cần tôi nữa.” Cô đáng thương, khóc không tiếng động, chỉ có nước mắt phốc phốc rơi xuống.
“Tôi cần em! Em hãy đi theo tôi!” Anh dùng ngón tay cái lần lượt gảy nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Tôi cũng không có nhà...” Cô nghẹn ngào, nấc cục.
“Cô gái ngốc, sau này em hãy nhớ kỹ, có tôi thì có nhà!”
Trái tim của anh như bị ai nhéo, bị tuyệt vọng trong mắt cô gái làm rung động, lại cảm thấy ấm áp và yên tĩnh kỳ lạ. Anh không hiểu tình yêu, giờ phút này lại thấy không hề nóng nảy, chỉ thầm nghĩ phải che chở cô gái nhỏ yếu ớt như tơ này vào trong ngực.
Anh vén mái tóc của cô bị mồ hôi làm ướt ra hai bên, bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khóc đến đỏ rực, trên nửa bên mặt còn có dấu vết đã lau nước mũi, nhưng đối với anh lại chỉ cảm thấy rất đẹp và đáng yêu ---- chỉ cần thuộc về anh, thì cái gì cũng tốt đẹp.
Lôi kéo một hồi, anh cúi người lại lần nữa bao phủ lên cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang hé mở.
Lạc Lạc cả kinh đến nỗi quên khóc, trong đầu hỗn độn, cô tự nhận bản thân mình cũng là một người liều lĩnh, nhưng cô chưa từng gặp qua người nào điên cuồng như vậy, giữa ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại đông đúc vây quanh, anh cứ như vậy mà hôn lên, đã vậy còn đưa vào quá mức, cả đầu lưỡi trơn trượt ẩm ướt duỗi vào, xâm nhập lật chuyển khuấy đảo, vướng víu như tảo biển, mút đầu lưỡi cô như muốn tan chảy ra rồi
Xuống xe mới phát hiện bên ngoài thật là nóng, cũng may trời đã gần tối, mặt trời đã sớm thu lại ánh nắng gay gắt, chỉ còn non phân nửa lòng đỏ trứng yếu ớt, hoàng hôn đang dần buông xuống, màn đêm đang dần dần lan rộng ra. Đèn đường đã được phát sáng lên từ lâu, hai bên đường là những cây ngô đồng Pháp cao cao, được một dãy màu trắng cực nhanh đánh qua từng cái, thân cây và lá ở trong bầu trời tối liền khảm một vòng lại một vòng trong suốt, thỉnh thoảng bị gió đêm phất qua làm cho lay động, phát ra những âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.
Quý Thiếu Kiệt một vắt áo khoác màu trắng trong khuỷu tay, một tay nắm lấy tay của Lạc Lạc, đạp lên lá cây đi trên đường dành cho người đi bộ.
Bị gió đêm thổi qua, nổi bất mãn trong lòng đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ đây chính là sức mạnh của thiên nhiên. Cứ như vậy mà lôi kéo tay cô gái nhỏ, nhàn nhã thong dong đi dưới trời chiều, đột nhiên anh suy nghĩ, thì ra lúc anh nhìn thấy những đôi tình nhân khác cũng đi như thế này, thực ra tự trong đáy lòng cũng thèm muốn sao?
Hết giờ làm, dòng người dòng xe dày đặc như nước chảy, khó có khi Quý Thiếu Kiệt được hưởng thụ loại phố xá sầm uất, hỗn loạn và khói lửa nhân gian như thế này, khóe miệng không nhịn được mà ẩn chứa ý cười, chỉ nghĩ đến trong tay mình đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, đó chính là thỏa mãn.
“Này, chú, tôi đau chân......” Có người lại sát phong cảnh.
Một chuỗi sạp dê nướng bay tới từng trận khói dày đặc, Quý Thiếu Kiệt bị sặc một cái, lôi kéo cô gái đi nhanh hơn vài bước để tránh đi, mới dụ dỗ người trong ngực: “Ngoan, đừng náo loạn, một lát nữa là đến rồi, em mới vừa bị cảm mạo xong, ngồi trong khí lạnh một thời gian dài không tốt cho thân thể, chúng ta đi dạo bên ngoài một chút, hít thở không khí mới mẻ.”
Giống như là đặc biệt muốn đối đầu với anh, lại một làn khói “Trong lành” nồng nặc thổi tới dày đặc, khiến anh phải lôi cánh tay cô chạy nhanh về phía trước.
Hửm? Kéo không động đậy? Anh cúi đầu liền nhìn thấy, cô gái mở đôi mắt thật to nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, giống như một chú thỏ nhỏ nhìn thấy cà rốt, như chú cún nhỏ nhìn thấy cục xương.
Anh cau mày trách móc, “Nhìn lung tung cái gì vậy? Muốn ăn thì lát nữa trở về bảo người ta làm cho em ăn!”
“Nhưng tôi muốn ăn bây giờ.” Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ như không được ăn nhất định sẽ không bỏ qua.
Quý Thiếu Kiệt bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tùy hứng của cô, mang chút khiêu khích, đôi mắt to mà đen láy, bộ dạng sa sút, đau thương khi bị vứt bỏ mới vừa rồi đã không cánh mà bay---- chỉ cần cô không rời khỏi anh, cho dù cô có muốn sao trên trời thì anh cũng hái cho cô.
“Chỉ có thể ăn một xiên.....”
“Mười xiên!”
“Một xiên!”
“Ông chủ, cho tôi mười xiên nướng.....” Cô gái hất tay anh ra vội vàng chạy qua.
Ông chủ quán xiên nướng cũng biết có phải là người Tân Cương* không, trên đầu đội một chiếc nón sáu cạnh màu trắng lệch qua một bên, khuôn mặt lõm sâu, sắc mặt vàng như nghệ do bị hun khói lửa nhiều năm, vừa vẩy rất nhiều bột đáng nghi lên những xiên nướng, vừa cuốn đầu lưỡi cao giọng nói: “Muốn ăn thịt xiên nướng?”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm giá nướng không chớp mắt, nhìn bàn tay to đầy vết bẩn lật tới lật lui xiên thịt nướng, gật đầu lia lịa, “Cho nhiều ớt....”
Quý Thiếu Kiệt đi theo ở phía sau, vẻ mặt không được tốt, “Em được đấy, ít ồn ào lại cho tôi, lần trước nôn đầy ớt trong phòng tôi, bây giờ mùi vị đó vẫn còn chưa có tan hết......”
Lạc Lạc đưa tay ra hiệu với ông chủ, ý là “Không cần để ý đến anh ta, cứ nghe tôi”, quay người trừng mắt nhìn Quý Thiếu Kiệt, “Cái đó còn không phải do chú dày vò....” Nói đến một nửa, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì đó, lập tức ngậm miệng.
“Tôi dày vò em như thế nào hả?” Anh ngược lại hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn cô. Mặt cô thoáng chốc đỏ đến rỉ máu!
“Hừ!” Cô khẽ gắt một tiếng, bĩu môi, chán ghét bản thân mình lúc này lại đỏ mặt, giống như thật sự đang liếc mắt đưa tình với ông chú này vậy.
“Ai cần chú lo! Tôi cứ thích ăn!” Cô giân dỗi giống như thì thầm với ông chủ: “Ông chủ, thêm cay, tôi muốn thêm cay.”
Bộ dạng cô gái nhỏ đỏ mặt giấu đầu hở đuôi, đúng là đáng yêu, ngang ngược, tươi mới, nháy mắt làm Quý Thiếu Kiệt nhìn ông chủ bẩn thỉu dơ dáy kia cũng thuận mắt hơn nhiều.
Sau đó, một người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng đứng trên đường, cao lớn rắn rỏi mà vững chãi, tay áo hơi hơi cuộn lên, hai tay ôm ngực, chán ghét đứng hơi xa một chút, sợ mùi dầu bắn tung tóe lên người, nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đang cúi thắt lưng, hai bàn tay mỗi bên bên cầm năm xiên thị nướng, làm nhiều việc cùng lúc, ăn vô cùng hăng hái.
Quý Thiếu Kiệt ở bên cạnh nhìn một hồi, vẫn là nhịn không được mà đi qua, cầm khăn tay lau dầu mỡ và tương ớt dính đầy trên má, khẽ trách, “Em là một cô gái, có thể có một chút hình tượng được không?”
Trong miệng cô đầy thịt, bị cay đến nước mắt lưng tròng không ngừng hít hà, khuôn mặt chỉ lo tránh khỏi chiếc khăn đang lau.
Anh nhìn thấy liền nhíu mày, vẻ mặt bắt đầu từ từ đen lại, ngừng động tác lau lại, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Nhìn cô nhếch nhác! Nhìn cô tuôn nước mắt như suối trào! Nhìn cô ở bên cạnh mình lại nghĩ đến người khác.
Cô ăn đến chảy nước mắt, nếu có các anh ở đây, bọn họ một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, một người cầm nước khoáng, một người cầm khăn giấy ướt, có khi còn cầm cả kem cô thích ăn.
Bọn họ nói “Lạc Lạc, ăn từ từ kẻo sặc, coi chừng nghẹn...”
Bọn họ nói “Lạc Lạc, uống miếng nước, đừng ăn nhiều quá, lát nữa về nhà lại không ăn được cơm....”
“Tôi muốn uống nước!” Hai mắt cô đẫm nước mắt mơ hồ nhìn Quý Thiếu Kiệt.
“Không có nước.” Quý Thiếu Kiệt nhíu mày.
“Tôi muốn uống nước! Tôi nói tôi nuốn uống nước!” Cô cố chấp nhìn anh, lặp đi lặp lại nói, đôi mắt mở thật to, cháy cũng không nháy, nhưng những giọt nước mắt lại bốp bốp rơi xuống đất.
“Em ầm ĩ cái gì? Trên giữa đường này có chỗ nào bán nước?” Quý Thiếu Kiệt đau đâu nhìn cô, rồi lại nhìn xung quanh, quán thịt xiên nướng cũng không bán nước.
“Tôi muốn uống nước!”
“Chú không nghe thấy sao? Tôi muốn uống nước!”
“Không có nước sao chú lại để cho tôi ăn thịt xiên nướng? Chú không biết tôi ăn thịt xiên nướng nhất định phải uống nước sao?”
Cô gái đột nhiên ném toàn bộ thịt xiên còn lại xuống đất, gào khóc thật to. Cô tùy hứng, rất không hiểu chuyện, lqd lôi kéo tay áo Quý Thiếu Kiệt, toàn nước mắt nước mũi đều chảy ra, dán đầy trên mặt, mỗi một tiếng khóc đến khàn cả giọng, giống như chịu đựng rất nhiều oan ức.
Mấy người qua lại khó hiểu nhìn bọn họ, một người đàn ông giống như người mẫu, một cô gái giống như búp bê sứ, nhất định có chuyện xưa! Mấy người rảnh rỗi liền bắt đầu tốp năm tốp ba vây quanh bọn họ.
Ông chủ bán thịt dê nướng cũng không giả bộ cuốn đầu lưỡi---- không phải ông không muốn cuốn, thật sự là ông không thể giả bộ lời nói quá dài, chỉ có thể nói thẳng: “Hắc hắc, tôi nói này chàng trai, sao cậu lại chọc cô gái nhỏ khóc vậy? Tôi để cho cậu mua hai mươi xiên không phải mua mười xiên, cậu mua hơn hai mươi xiên không phải đã không có chuyện gì rồi sao? Nào, nào cậu mua đủ hai mươi xiên tôi sẽ tặng cậu hai xiên nữa! Mau dỗ cô gái nhà người ta cho tốt......”
Quý Thiếu Kiệt cắn răng nhìn tay áo màu trắng bị cô nắm dính đầy dầu mỡ và tương ớt, trên trán toát mồ hôi, mấy chục lqd tuổi đời còn chưa bao giờ bị làm khỉ cho người ta nhìn. Anh có thể nói anh mua nổi một cửa hàng nước giờ phút này lại không thể biến ra một bình nước sao?
Nhưng mà cô nhóc này khóc thật thê thảm, thở không ra hơi, giống như có chút điên rồ, tay chân anh luống cuống lau nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra cho cô, cô lại di chuyển từ tay áo lên vạt áo, cô thấp anh cao, cô treo ngược trên bờ vai anh không dừng rung lắc.
Đám người vây xem nghị luận ầm ĩ, từ nghi ngờ anh ăn con gái nhà người ta sạch sành sanh rồi bỏ chạy, nghi ngờ anh thiếu tiền con gái nhà người ta, nghi ngờ anh bắt cóc mẹ của cô gái đến bắt cóc ba của cô gái.
Lúc nào cô cũng có cách tra tấn anh, lúc nào cũng có biện pháp khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh.
Cô giống như đứa nhỏ khóc lóc om sòm đòi mua đồ chơi, chỉ còn kém lăn lộn trên mặt đất, mà anh lại giống như một người cha đần độn vô trách nhiệm.
Cuối cùng anh cũng nổi giận, luồng tay dưới nách cô, dễ dàng nhấc cô treo lơ lửng giữa trời, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn bị bay đến đỏ au của cô lại, ngậm mút.
Thì ra hôn cũng có muôn vàn mùi vị, ví như mùi vị cay lúc này, thấm ướt cả đầu lưỡi.
Thì ra trái tim cũng có muôn vàn đau đớn, ví như đau thương lúc này, thấu vào xương tủy.
Lạc Lạc le lưỡi ra thở dốc giống như một chú chó nhỏ, cô là cay thật, đầu lưỡi đều đã tê dại, ròng rã diễn ra một vòng, khóc rống quá lớn, dưỡng khí cung cấp không đủ, đang lúc cảm thấy choáng váng, bỗng nhiên trời đất xoay tròn, người bị nâng lên, được ôm trong lòng ngực cứng cáp sau đó là môi bị mút chặt, đầu lưỡi trơn tuột không đầu không đuôi tiến vào, có dòng chất lỏng mát rượi tiến vào giữa môi.
“Oẹ!” Cô trố mắt ba giây, xấu hổ đẩy anh ra, nhảy xuống đất, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, lắp bắp nói: “Ai, ai muốn uống nước miếng của chú chứ?” Nhưng đầu lưỡi được an ủi qua đang lưu luyến dòng nước mát rượi ở răng và môi.
Quý Thiếu Kiệt rũ mắt nhìn cô, vô tội nói: “Nhưng tôi chỉ có cái này.”
Anh nâng mặt cô lên, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, “Chung Tĩnh Ngôn, bảo bối đừng khóc, sau này đừng khóc nữa! Được không?”
Biểu cảm trên mặt anh là, yêu thương sao?
Trong nháy mắt Lạc Lạc bị mê hoặc, xấu hổ lui ra, ủy khuất, kinh hoàng, bất an, sợ hãi, ào áo kéo đến từ các góc trong thân thể, cô biết người đàn ông này có bản lĩnh làm cho người ta đi theo anh, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà rơi vào cặp mắt thâm thúy mang chút màu xanh tối của anh.
“Bọn họ không cần tôi nữa.” Cô đáng thương, khóc không tiếng động, chỉ có nước mắt phốc phốc rơi xuống.
“Tôi cần em! Em hãy đi theo tôi!” Anh dùng ngón tay cái lần lượt gảy nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Tôi cũng không có nhà...” Cô nghẹn ngào, nấc cục.
“Cô gái ngốc, sau này em hãy nhớ kỹ, có tôi thì có nhà!”
Trái tim của anh như bị ai nhéo, bị tuyệt vọng trong mắt cô gái làm rung động, lại cảm thấy ấm áp và yên tĩnh kỳ lạ. Anh không hiểu tình yêu, giờ phút này lại thấy không hề nóng nảy, chỉ thầm nghĩ phải che chở cô gái nhỏ yếu ớt như tơ này vào trong ngực.
Anh vén mái tóc của cô bị mồ hôi làm ướt ra hai bên, bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khóc đến đỏ rực, trên nửa bên mặt còn có dấu vết đã lau nước mũi, nhưng đối với anh lại chỉ cảm thấy rất đẹp và đáng yêu ---- chỉ cần thuộc về anh, thì cái gì cũng tốt đẹp.
Lôi kéo một hồi, anh cúi người lại lần nữa bao phủ lên cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang hé mở.
Lạc Lạc cả kinh đến nỗi quên khóc, trong đầu hỗn độn, cô tự nhận bản thân mình cũng là một người liều lĩnh, nhưng cô chưa từng gặp qua người nào điên cuồng như vậy, giữa ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại đông đúc vây quanh, anh cứ như vậy mà hôn lên, đã vậy còn đưa vào quá mức, cả đầu lưỡi trơn trượt ẩm ướt duỗi vào, xâm nhập lật chuyển khuấy đảo, vướng víu như tảo biển, mút đầu lưỡi cô như muốn tan chảy ra rồi