-
Chương 20
Mấy ngày nay phải nói là Thượng Thư phủ cực kỳ náo nhiệt, phu nhân Thượng Thư nói một câu, mời tú nương và công tượng làm đồ trang sức tốt nhất Thịnh kinh tới, vì nữ nhi của mình làm một thân trang phục hoàn toàn mới, mấy ngày nữa vào cung ra mắt đương kim Thái hậu.
Một đoàn bà tử hạ nhân đi qua đi lại xung quanh Sở Tương Nguyên, trên tay cầm đồ trang sức tinh xảo và gấm Minh Cẩm màu sắc rực rỡ để cho nàng chọn, vẻ mặt nàng thản nhiên, khẽ nhíu mày, cuối cùng tiện tay chỉ một cái.
Trong mắt Cố Tú Cầm, chỉ muốn lấy những thứ tốt nhất để Sở Tương Nguyên mặc.
“Đại tiểu thư mặc thế này thật giống như tiên tử, ngày mai vào cung, Thái hậu nhất định sẽ thích người.”
“Chỉ cần Thái hậu nương nương mở miệng, Hoàng thượng nhất định sẽ không phản đối, huống chi là mấy vị Vương gia, còn ba tháng nữa là sẽ tới kỳ tuyển tú, nếu như lúc này tiểu thư người định thân phận, sẽ không cần phải tham gia tuyển tú!”
Trong khoảng thời gian ngắn bên trong nhà không ngừng vang lên tiếng nịnh nọt, khóe miệng Sở Tương Nguyên khẽ nhếch lên, trong mắt cũng có một chút hứng thú, trên mặt Cố Tú Cầm là nụ cười đắc ý, bây giờ nàng muốn cái gì là có cái đó, nữ nhi có thể gả vào Vương phủ, đến lúc đó, cho dù là Sở Thiên Tề hay là nàng, thân phận hay địa vị đều không ai có thể sánh được.
“Phu nhân, người trông cung Thái hậu đến.”
Nha đầu viện chủ mẫu mặt đầy sợ hãi đi vào nội viện, Cố Tú Cầm vui mừng, cam đoan là phương thuốc kia có hiệu quả nên đến đón mình vào cung!
“Hoảng cái gì mà hoảng, không ra thể thống gì hết!”
Nói xong, Cố Tú Cầm cực kỳ tao nhã ung dung bước ra cửa.
Chợt -----
Nàng dừng bước ở cửa.
Trong viện không phải là thái giám trong cung như tưởng tượng của nàng, càng không phải là mama hay cung nữ, người tới một thân triều phục võ quan, trên ống tay áo thêu kiếm hoa đầy màu sắc, trong lòng nàng căng thẳng, bước nhanh về phía trước.
“Không biết Trần Thống lĩnh cấm vệ quân đại giá quang lâm, bổn phu nhân không tiếp đón từ xa.”
Trần Thống lĩnh này chính là thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, là võ quan nhị phẩm, là thân tín của Hoàng đế, địa vị tất nhiên là không thấp.
Mặt Trần Ngạo sắc lạnh, giờ phút này nhìn Cố Tú Cầm cao giọng nói, “Mời phu nhân theo Bổn thống lĩnh vào cung!”
Cố Tú Cầm hơi ngừng lại, “Ý của Thống lĩnh là ----“
Trần Ngạo hạ giọng lặp lại lần nữa, “Mời phu nhân theo bản tướng vào cung!”
Trong lòng Cố Tú Cầm hơi kiềm lại, lại có chút sợ hãi với thân hình cao lớn và ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt, nàng gượng cười một tiếng, “Tú nhi, ngươi cùng ----“
“Bản tướng chỉ mời một mình phu nhân!”
Cố Tú Cầm nắm chặt hai nắm đấm, dù gì nàng cũng là người từng trải, nếu như đến bây giờ còn không nhìn ra cái gì, nàng sống thật uổng phí, nàng trầm nặng cười một tiếng, “Tú nhi, bổn phu nhân theo Trần thống lĩnh vào cung trước, ngươi nói với lão gia một tiếng.”
Trần Ngạo cười lạnh một tiếng, giống như nhìn thấy ý định của Cố Tú Cầm.
Lúc này tại Vĩnh Thọ cung đã loạn thành một đoàn, nha hoàn ra ra vào vào đều có vẻ nặng nề trên mặt, trong tẩm điện, vẻ mặt Tú Hà trầm trọng quỳ gối trước giường Thái hậu, than thở khóc lóc.
“Nương nương, cho mời thái y đi!”
Ngụy Trinh Nhiên trên mặt đầy mồ hôi, hai tay che bụng khuôn mặt không bị tàn phá theo năm tháng lúc này nheo lại, “Không được đi! Nếu mời thái y Hoàng thượng nhất định sẽ biết, ai gia không muốn gây thêm phiền toái cho hắn! Để cho Trần Ngạo mang tiện phụ kia đến, có phải phương thuốc của nàng có vấn đề hay không, ai gia nhất định sẽ làm rõ!”
Tú Hà che miệng nức nở, nhưng mà Thái hậu hạ lệnh không được phép kinh động đến Hoàng thượng, nàng làm sao dám không nghe theo?
“Ta vội đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu, vì sao các ngươi không để cho ta vào!”
Chợt một tiếng nói của trẻ con truyền đến, Tú Hà biến sắc, lúc xoay người Tiêu Cấp đã thoát khỏi ngăn cản của các cung nữ xông vào, nhưng mà Tiêu Cấp chỉ là một tiểu hài tử bảy tám tuổi, nhìn thấy Ngụy Trinh Nhiên trên mặt khó chịu nằm ở giường không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy!”
Tiêu Cấp nhào tới trước giường Thái hậu, Tú Hà ở bên cạnh chỉ cảm thấy tiểu hài tử đến xem, cũng không ngăn cản, Thái hậu vốn cũng không thân thiết với Tiêu Cấp, lúc này không có thời gian để ứng phó với hắn, chỉ nói, “Ai gia không sao, Lục điện hạ trở về đi.”
Tiêu Cấp không đi, khuôn mặt hắn đau xót, “Hoàng tổ mẫu khó chịu như vậy làm sao Tôn nhi có thể đi, Hoàng tổ mẫu người làm sao vậy, nói cho Tôn nhi biết, Tôn nhi giúp người.”
Thái hậu đã không còn hơi sức để nói, chỉ phất tay một cái, “Mang Lục điện hạ đi ra ngoài.”
Tú Hà gật đầu một cái vội kéo Tiêu Cấp, “Điện hạ, Thái hậu nương nương muốn nghỉ ngơi, người trở về trước đi.”
Tiêu Cấp cẩn thận nhìn bộ dáng của Thái hậu, rốt cục mở miệng, “Hoàng tổ mẫu như vậy cực kì giống như là trúng độc mà trên sách y thuật nói, để Tôn nhi xem cho người một chút đi.”
Tú Hà không nghĩ tới một tiểu hài tử cũng có thể nói ra lời như vậy, khi nàng đang sửng sốt, Tiêu Cấp đã tránh thoát khỏi tay nàng, trở lại trước giường của Ngụy Trinh Nhiên, thân thể nho nhỏ của hắn khẩn thiết lo lắng, cuối cùng Ngụy Trinh Nhiên cảm thấy không đành lòng.
“Hoàng tổ mẫu, có phải người ăn cái gì không nên ăn hay không?”
Dĩ nhiên là Ngụy Trinh Nhiên sẽ không nói cho tiểu hài tử biết mình dùng phương thuốc của Cố Tú Cầm mới bị như vậy, nhưng mà Tiêu Cấp lại nâng tay nhỏ bé lau mồ hôi trên trán của Ngụy Trinh Nhiên, hắn vừa nghe thấy vậy, quay đầu về phía Tú Hà nói, “Tú Hà cô cô, ngươi đi đem Thiên Trúc lan* đến đây!”
*Thiên Trúc lan: cây trẻ đỏ (tre xanh của VN)
Tú Hà ngạc nhiên, Tiêu Cấp vội vàng nói, “Cô cô ngươi muốn nhìn Hoàng tổ mẫu khó chịu như vậy sao, mau đi mang Thiên trúc lan tới!”
Tú Hà là mama đứng đầu trong Vĩnh Thọ cung, chỉ bị Thái hậu sai khiến, chưa từng bị một tiểu hài từ nào hét lên như vậy, nhưng mà lúc này nàng lo lắng cho bệnh của Thái hậu, lại thêm bắt gặp bình tĩnh trên người Tiêu Cấp, liền gật đầu một cái xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, một gốc Thiên trúc lan liền được mang đến, Tiêu Cấp nhanh tay lẹ mắt rút ra một gốc hoa lan, thuần thục bỏ hết toàn bộ lá, chỉ để lại rễ cây và cánh hoa, hắn đem rễ cây hơi ánh đỏ bỏ vào trong miệng ra sức nhai, rồi sau đó nhổ vào giữa cái khăn, lại chà xát những cánh hoa kia để cùng một chỗ.
Ngụy Trinh Nhiên và Tú Hà ngẩn người nhìn bộ dáng của Tiêu Triệt, không có ý kiến, cho đến khi trong phòng tràn ngập mùi thơm dịu, hắn giơ cánh tay dính đầy bùn lên lau khóe miệng, “Hoàng tổ mẫu, người có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Ngụy Trinh Nhiên đặt hai tay trên bụng, nàng cẩn thận cảm nhận, bụng nàng đã giảm đau không ít, nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Cấp, “Cấp nhi, tại sao ngươi ----“
Tiêu Cấp thấy sắc mặt của Ngụy Trinh Nhiên đã dịu đi không ít, lập tức cao hứng đứng lên, hắn cầm món đồ trong tay để xuống bên cạnh, ghé vào bên cạnh Ngụy Trinh Nhiên nói, “Trước đây mẫu thân thường hay ngã bệnh, Tôn nhi liền đi nghiên cứu rất nhiều sách thuốc, lường trước một ngày nào đó có thể vì mẫu thân hoặc tổ mẫu, thực sự hôm nay đã có ích, cây và hoa trúc lan ở chung một chỗ sẽ tạo ra mùi thơm kỳ lạ, có thể thanh nhiệt giải độc, công hiệu giảm đau bổ khí, bất quá Tôn nhi chỉ thử một chút, có thể giúp Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi thật cao hứng!”
Ngụy Trinh Nhiên từ từ đứng dậy, ánh mắt nàng dịu dàng, trên tay mang theo kim ngọc cực kỳ cẩn thận lau bùn đất trên môi Tiêu Cấp, “Hài tử ngốc, có gấp đi nữa cũng không cần phải cắn mình, trên miệng đầy bùn không phải sẽ khó chịu sao.”
Tiêu Cấp hơi ngạc nhiên, “Tôn nhi chỉ muốn Hoàng tổ mẫu hết đau, nhất thời quên mất.”
Trong mặt Ngụy Trinh Nhiên chợt có chút nước, nàng giơ tay lên đem Tiêu Cấp ôm vào lòng, “Không biết là Cấp nhi lại hiếu thuận với trưởng bối như vậy, Tú Hà, đi mang chút đồ ban thưởng cho Vân Tần cung, cũng lâu ngày rồi không thấy nàng.”
Tú Hà gật đầu đi ra ngoài phân phó, lúc nào đi vào lần nữa trên mặt mang theo vẻ chán ghét, “Nương nương, đã mang phu nhân Thượng Thư đến!”
Tiêu Cấp vẻ mặt ngây thơ, “Hoàng tổ mẫu còn bị bệnh không nên đi gặp người, Tôn nhi lại đi tìm một ít thuốc tới, chữa bệnh cho Hoàng tổ mẫu.”
Ngụy Trinh Nhiên sờ đầu Tiêu Cấp, từ ái nói, “Cấp nhi ngoan, Hoàng tổ mẫu nhất định phải đi gặp người này mới được.”
Tiêu Cấp gật đầu một cái, đi theo sau Ngụy Trinh Nhiên ra khỏi tẩm cung.
Trong đại sảnh, vẻ mặt Cố Tú Cầm lơ sợ không yên quỳ ở nơi đó, thấy sắc mặt tái nhợt bước chân như có như không của Thái hậu đi ra, sắc mặt càng thêm đại biến.
Mà Tiêu Cấp, hắn nhìn thấy Cố Tú Cầm không khỏi khẽ nói một tiếng, “Là nàng.”
Ngụy Trinh Nhiên ngừng bước, “Cấp nhi biết nàng?”
Tiêu Cấp liền vội vàng lắc đầu, “Lần trước tới thỉnh an lúc Hoàng tổ mẫu nói về hôn sự của mấy ca ca, Hoàng tổ mẫu vẫn nhớ chứ?”
Ngụy Trinh Nhiên gật đầu một cái, ý bảo hắn tiếp tục.
Tiêu Cấp mở to đôi mắt sáng nói, “Mấy ngày trước lúc ta đến thỉnh an liền thấy phu nhân này từ đi ra từ Vĩnh Thọ cung, nàng giống như đang hi vọng Hoàng tổ mẫu đem nữ nhi của nàng gả cho nhị ca, thế nên Cấp nhi mới có ấn tượng.”
“Nguyên lại là như vậy ----“ Ngụy Trinh Nhiên khẽ nhếch miệng, công danh lợi lộc nịnh nọt nàng thấy đã nhiều, nhưng người này không nên tính toán ở nơi của nàng, cánh tay của nàng vung lên, “Người đâu, phu nhân Thượng Thư muốn mưu hại ai gia, lập tức bắt giam vào đại lao Hình bộ!”
Một đoàn bà tử hạ nhân đi qua đi lại xung quanh Sở Tương Nguyên, trên tay cầm đồ trang sức tinh xảo và gấm Minh Cẩm màu sắc rực rỡ để cho nàng chọn, vẻ mặt nàng thản nhiên, khẽ nhíu mày, cuối cùng tiện tay chỉ một cái.
Trong mắt Cố Tú Cầm, chỉ muốn lấy những thứ tốt nhất để Sở Tương Nguyên mặc.
“Đại tiểu thư mặc thế này thật giống như tiên tử, ngày mai vào cung, Thái hậu nhất định sẽ thích người.”
“Chỉ cần Thái hậu nương nương mở miệng, Hoàng thượng nhất định sẽ không phản đối, huống chi là mấy vị Vương gia, còn ba tháng nữa là sẽ tới kỳ tuyển tú, nếu như lúc này tiểu thư người định thân phận, sẽ không cần phải tham gia tuyển tú!”
Trong khoảng thời gian ngắn bên trong nhà không ngừng vang lên tiếng nịnh nọt, khóe miệng Sở Tương Nguyên khẽ nhếch lên, trong mắt cũng có một chút hứng thú, trên mặt Cố Tú Cầm là nụ cười đắc ý, bây giờ nàng muốn cái gì là có cái đó, nữ nhi có thể gả vào Vương phủ, đến lúc đó, cho dù là Sở Thiên Tề hay là nàng, thân phận hay địa vị đều không ai có thể sánh được.
“Phu nhân, người trông cung Thái hậu đến.”
Nha đầu viện chủ mẫu mặt đầy sợ hãi đi vào nội viện, Cố Tú Cầm vui mừng, cam đoan là phương thuốc kia có hiệu quả nên đến đón mình vào cung!
“Hoảng cái gì mà hoảng, không ra thể thống gì hết!”
Nói xong, Cố Tú Cầm cực kỳ tao nhã ung dung bước ra cửa.
Chợt -----
Nàng dừng bước ở cửa.
Trong viện không phải là thái giám trong cung như tưởng tượng của nàng, càng không phải là mama hay cung nữ, người tới một thân triều phục võ quan, trên ống tay áo thêu kiếm hoa đầy màu sắc, trong lòng nàng căng thẳng, bước nhanh về phía trước.
“Không biết Trần Thống lĩnh cấm vệ quân đại giá quang lâm, bổn phu nhân không tiếp đón từ xa.”
Trần Thống lĩnh này chính là thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, là võ quan nhị phẩm, là thân tín của Hoàng đế, địa vị tất nhiên là không thấp.
Mặt Trần Ngạo sắc lạnh, giờ phút này nhìn Cố Tú Cầm cao giọng nói, “Mời phu nhân theo Bổn thống lĩnh vào cung!”
Cố Tú Cầm hơi ngừng lại, “Ý của Thống lĩnh là ----“
Trần Ngạo hạ giọng lặp lại lần nữa, “Mời phu nhân theo bản tướng vào cung!”
Trong lòng Cố Tú Cầm hơi kiềm lại, lại có chút sợ hãi với thân hình cao lớn và ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt, nàng gượng cười một tiếng, “Tú nhi, ngươi cùng ----“
“Bản tướng chỉ mời một mình phu nhân!”
Cố Tú Cầm nắm chặt hai nắm đấm, dù gì nàng cũng là người từng trải, nếu như đến bây giờ còn không nhìn ra cái gì, nàng sống thật uổng phí, nàng trầm nặng cười một tiếng, “Tú nhi, bổn phu nhân theo Trần thống lĩnh vào cung trước, ngươi nói với lão gia một tiếng.”
Trần Ngạo cười lạnh một tiếng, giống như nhìn thấy ý định của Cố Tú Cầm.
Lúc này tại Vĩnh Thọ cung đã loạn thành một đoàn, nha hoàn ra ra vào vào đều có vẻ nặng nề trên mặt, trong tẩm điện, vẻ mặt Tú Hà trầm trọng quỳ gối trước giường Thái hậu, than thở khóc lóc.
“Nương nương, cho mời thái y đi!”
Ngụy Trinh Nhiên trên mặt đầy mồ hôi, hai tay che bụng khuôn mặt không bị tàn phá theo năm tháng lúc này nheo lại, “Không được đi! Nếu mời thái y Hoàng thượng nhất định sẽ biết, ai gia không muốn gây thêm phiền toái cho hắn! Để cho Trần Ngạo mang tiện phụ kia đến, có phải phương thuốc của nàng có vấn đề hay không, ai gia nhất định sẽ làm rõ!”
Tú Hà che miệng nức nở, nhưng mà Thái hậu hạ lệnh không được phép kinh động đến Hoàng thượng, nàng làm sao dám không nghe theo?
“Ta vội đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu, vì sao các ngươi không để cho ta vào!”
Chợt một tiếng nói của trẻ con truyền đến, Tú Hà biến sắc, lúc xoay người Tiêu Cấp đã thoát khỏi ngăn cản của các cung nữ xông vào, nhưng mà Tiêu Cấp chỉ là một tiểu hài tử bảy tám tuổi, nhìn thấy Ngụy Trinh Nhiên trên mặt khó chịu nằm ở giường không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy!”
Tiêu Cấp nhào tới trước giường Thái hậu, Tú Hà ở bên cạnh chỉ cảm thấy tiểu hài tử đến xem, cũng không ngăn cản, Thái hậu vốn cũng không thân thiết với Tiêu Cấp, lúc này không có thời gian để ứng phó với hắn, chỉ nói, “Ai gia không sao, Lục điện hạ trở về đi.”
Tiêu Cấp không đi, khuôn mặt hắn đau xót, “Hoàng tổ mẫu khó chịu như vậy làm sao Tôn nhi có thể đi, Hoàng tổ mẫu người làm sao vậy, nói cho Tôn nhi biết, Tôn nhi giúp người.”
Thái hậu đã không còn hơi sức để nói, chỉ phất tay một cái, “Mang Lục điện hạ đi ra ngoài.”
Tú Hà gật đầu một cái vội kéo Tiêu Cấp, “Điện hạ, Thái hậu nương nương muốn nghỉ ngơi, người trở về trước đi.”
Tiêu Cấp cẩn thận nhìn bộ dáng của Thái hậu, rốt cục mở miệng, “Hoàng tổ mẫu như vậy cực kì giống như là trúng độc mà trên sách y thuật nói, để Tôn nhi xem cho người một chút đi.”
Tú Hà không nghĩ tới một tiểu hài tử cũng có thể nói ra lời như vậy, khi nàng đang sửng sốt, Tiêu Cấp đã tránh thoát khỏi tay nàng, trở lại trước giường của Ngụy Trinh Nhiên, thân thể nho nhỏ của hắn khẩn thiết lo lắng, cuối cùng Ngụy Trinh Nhiên cảm thấy không đành lòng.
“Hoàng tổ mẫu, có phải người ăn cái gì không nên ăn hay không?”
Dĩ nhiên là Ngụy Trinh Nhiên sẽ không nói cho tiểu hài tử biết mình dùng phương thuốc của Cố Tú Cầm mới bị như vậy, nhưng mà Tiêu Cấp lại nâng tay nhỏ bé lau mồ hôi trên trán của Ngụy Trinh Nhiên, hắn vừa nghe thấy vậy, quay đầu về phía Tú Hà nói, “Tú Hà cô cô, ngươi đi đem Thiên Trúc lan* đến đây!”
*Thiên Trúc lan: cây trẻ đỏ (tre xanh của VN)
Tú Hà ngạc nhiên, Tiêu Cấp vội vàng nói, “Cô cô ngươi muốn nhìn Hoàng tổ mẫu khó chịu như vậy sao, mau đi mang Thiên trúc lan tới!”
Tú Hà là mama đứng đầu trong Vĩnh Thọ cung, chỉ bị Thái hậu sai khiến, chưa từng bị một tiểu hài từ nào hét lên như vậy, nhưng mà lúc này nàng lo lắng cho bệnh của Thái hậu, lại thêm bắt gặp bình tĩnh trên người Tiêu Cấp, liền gật đầu một cái xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, một gốc Thiên trúc lan liền được mang đến, Tiêu Cấp nhanh tay lẹ mắt rút ra một gốc hoa lan, thuần thục bỏ hết toàn bộ lá, chỉ để lại rễ cây và cánh hoa, hắn đem rễ cây hơi ánh đỏ bỏ vào trong miệng ra sức nhai, rồi sau đó nhổ vào giữa cái khăn, lại chà xát những cánh hoa kia để cùng một chỗ.
Ngụy Trinh Nhiên và Tú Hà ngẩn người nhìn bộ dáng của Tiêu Triệt, không có ý kiến, cho đến khi trong phòng tràn ngập mùi thơm dịu, hắn giơ cánh tay dính đầy bùn lên lau khóe miệng, “Hoàng tổ mẫu, người có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Ngụy Trinh Nhiên đặt hai tay trên bụng, nàng cẩn thận cảm nhận, bụng nàng đã giảm đau không ít, nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Cấp, “Cấp nhi, tại sao ngươi ----“
Tiêu Cấp thấy sắc mặt của Ngụy Trinh Nhiên đã dịu đi không ít, lập tức cao hứng đứng lên, hắn cầm món đồ trong tay để xuống bên cạnh, ghé vào bên cạnh Ngụy Trinh Nhiên nói, “Trước đây mẫu thân thường hay ngã bệnh, Tôn nhi liền đi nghiên cứu rất nhiều sách thuốc, lường trước một ngày nào đó có thể vì mẫu thân hoặc tổ mẫu, thực sự hôm nay đã có ích, cây và hoa trúc lan ở chung một chỗ sẽ tạo ra mùi thơm kỳ lạ, có thể thanh nhiệt giải độc, công hiệu giảm đau bổ khí, bất quá Tôn nhi chỉ thử một chút, có thể giúp Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi thật cao hứng!”
Ngụy Trinh Nhiên từ từ đứng dậy, ánh mắt nàng dịu dàng, trên tay mang theo kim ngọc cực kỳ cẩn thận lau bùn đất trên môi Tiêu Cấp, “Hài tử ngốc, có gấp đi nữa cũng không cần phải cắn mình, trên miệng đầy bùn không phải sẽ khó chịu sao.”
Tiêu Cấp hơi ngạc nhiên, “Tôn nhi chỉ muốn Hoàng tổ mẫu hết đau, nhất thời quên mất.”
Trong mặt Ngụy Trinh Nhiên chợt có chút nước, nàng giơ tay lên đem Tiêu Cấp ôm vào lòng, “Không biết là Cấp nhi lại hiếu thuận với trưởng bối như vậy, Tú Hà, đi mang chút đồ ban thưởng cho Vân Tần cung, cũng lâu ngày rồi không thấy nàng.”
Tú Hà gật đầu đi ra ngoài phân phó, lúc nào đi vào lần nữa trên mặt mang theo vẻ chán ghét, “Nương nương, đã mang phu nhân Thượng Thư đến!”
Tiêu Cấp vẻ mặt ngây thơ, “Hoàng tổ mẫu còn bị bệnh không nên đi gặp người, Tôn nhi lại đi tìm một ít thuốc tới, chữa bệnh cho Hoàng tổ mẫu.”
Ngụy Trinh Nhiên sờ đầu Tiêu Cấp, từ ái nói, “Cấp nhi ngoan, Hoàng tổ mẫu nhất định phải đi gặp người này mới được.”
Tiêu Cấp gật đầu một cái, đi theo sau Ngụy Trinh Nhiên ra khỏi tẩm cung.
Trong đại sảnh, vẻ mặt Cố Tú Cầm lơ sợ không yên quỳ ở nơi đó, thấy sắc mặt tái nhợt bước chân như có như không của Thái hậu đi ra, sắc mặt càng thêm đại biến.
Mà Tiêu Cấp, hắn nhìn thấy Cố Tú Cầm không khỏi khẽ nói một tiếng, “Là nàng.”
Ngụy Trinh Nhiên ngừng bước, “Cấp nhi biết nàng?”
Tiêu Cấp liền vội vàng lắc đầu, “Lần trước tới thỉnh an lúc Hoàng tổ mẫu nói về hôn sự của mấy ca ca, Hoàng tổ mẫu vẫn nhớ chứ?”
Ngụy Trinh Nhiên gật đầu một cái, ý bảo hắn tiếp tục.
Tiêu Cấp mở to đôi mắt sáng nói, “Mấy ngày trước lúc ta đến thỉnh an liền thấy phu nhân này từ đi ra từ Vĩnh Thọ cung, nàng giống như đang hi vọng Hoàng tổ mẫu đem nữ nhi của nàng gả cho nhị ca, thế nên Cấp nhi mới có ấn tượng.”
“Nguyên lại là như vậy ----“ Ngụy Trinh Nhiên khẽ nhếch miệng, công danh lợi lộc nịnh nọt nàng thấy đã nhiều, nhưng người này không nên tính toán ở nơi của nàng, cánh tay của nàng vung lên, “Người đâu, phu nhân Thượng Thư muốn mưu hại ai gia, lập tức bắt giam vào đại lao Hình bộ!”