Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-911
Chương 911: Chương 911UẤT ỨC - PHÍA SAU NÚI CÓ NGƯỜI XÂM NHẬP (9)
Cô theo bản năng định ném dao qua, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt đó, lập tức dừng hành động.
“Kha Lỗ?” Nhiếp Nhiên không xác định gọi một tiếng.
Người kia nghe thấy có người gọi mình thì cũng ngẩn ra, sau đó thấy Nhiếp Nhiên đi ra từ phía sau cái cây.
Anh ta ngây ngốc nhìn cô, còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác, dùng sức dụi mắt mấy cái, sau đó kinh ngạc nhào tới, kích động nói: “Tại sao cô lại ở đây? Trời ơi, đúng là ông trời phù hộ mà!”
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ anh ta, vội vàng nhét một cái đùi thỏ vào trong miệng anh ta, “Được rồi, có gì thì nói, đừng có động tay động chân.”
Kha Lỗ bị mùi thịt dẫn tới đây, đã mấy ngày anh ta chưa ăn gì rồi, lúc này trong miệng có cái đùi thỏ là ngoan ngoan ngồi gặm.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta ăn ngấu nghiến, không nhịn được hỏi, “Anh đến đây làm gì?”
Nơi này cách hòn đảo của bọn họ rất xa, đám người bọn họ quanh năm sống ở trong đảo, từ trước đến nay không vượt biển, bình thường sẽ không xuất hiện ở đây mới đúng.
Kha Lỗ bị hỏi đến chuyện này giống như dừng hình, anh ta vội vàng nuốt miếng thịt thỏ trong miệng xuống, lúng búng nói: “Cầu xin cô hãy cứu đám người tộc trưởng!”
Cứu tộc trưởng? Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Bọn họ lại làm sao nữa?”
Kha Lỗ vỗ ngực, khó khăn nuốt chỗ thịt thỏ còn sót lại xuống, nói: “Bọn họ bị cướp biển ở đây bắt đi rồi!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Bị cướp biển ở đây bắt đi?”
Nơi này lại cũng có cướp biển?
Chẳng lẽ lần này bọn họ tới để đánh cướp biển à?
Nhiếp Nhiên tính toán trong lòng rồi lại hỏi: “Mọi người cách nơi này rất xa, sao cướp biển lại đến chỗ mọi người bắt người được”
Nói tới chuyện này, vẻ mặt Kha Lỗ lập tức ảm đạm, anh ta ngồi xếp bằng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, rủ rỉ nói: “Không phải. Từ sau khi mọi người đi, chúng tôi được sắp xếp cho lên đất liền, nhưng sống ở đó chúng tôi không quen một chút nào, cho nên lập kế hoạch trở về. Mấy ngày trước chúng tôi lén tìm một chiếc thuyền, mấy người chúng tôi định về đảo nhỏ trước thì bị đám cướp biển kia bắt ở trên biển.”
Nhiếp Nhiên cười như không cười cắn thêm một miếng thịt, “Anh chắc chắn anh tìm thuyền, mà không phải là trộm thuyền chứ?”
Chỉ dựa vào mấy người bọn họ, nếu sống ở trên đất liền không quen, vậy chắc chắn sẽ không đi làm, không có tiền tại sao có thể có thuyền?
Kha Lỗ bị vạch trần, vẻ mặt hơi lúng túng, ngượng ngùng cúi đầu xuống không nói gì.
“Cho dù mọi người lái thuyền trở về, vậy thì đường biển này cũng không đúng.”
“Tôi... chúng tôi không biết lái thuyền. Người lái thuyền đã từng ở trên thuyền cướp biển hai ngày, nhầm lẫn hết đường biển, càng lái càng sai phương hướng. Chúng tôi muốn cầu cứu thì gặp phải một đám cướp biển, tôi nhảy xuống biển mới trốn thoát được! Tôi bơi mấy ngày mới bơi được đến đây. Cầu xin cô cứu bọn họ! Nếu không bọn họ sắp chết mất!” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Kha Lỗ lại kích động.
Cứu người? Nhìn cô giống người nhân từ thế à?
Nhiếp Nhiên lại nhét miếng thịt vào trong miệng, sau đó chỉ căn cứ dưới chân núi, nói với anh ta: “Đi xuyên qua đây là có thể đến căn cứ, sau đó anh hô to ba tiếng cứu mạng về phía đó, sẽ có vô số người xuất hiện tới giúp anh.”
“Thật không?”
“Ừ, đi đi.” Nhiếp Nhiên vỗ vai anh ta, giục.
Kha Lỗ không dám chậm trễ, lập tức đứng lên chạy xuống núi.
Nhiếp Nhiên ăn xong con thỏ rồi dập tắt hết lửa, đi vào trong phòng nhỏ của mình thì nghe thấy tiếng gào thét lớn vang đến từ dưới núi.
“Cứu mạng... cứu mạng... cứu mạng...”
Một loạt tiếng vang đó làm lũ chim sau núi giật mình bay tán loạn.
Nhiếp Nhiên nghe thấy mà phì cười.
Cô không ngủ được, những người khác cũng đừng mơ được ngủ ngon!
Trong căn cứ nghe được tiếng kêu gào thảm thiết kia, đèn và còi báo động ở ký túc xá lại bật hết lên, tất cả binh lính đều nhanh chóng lao xuống.
“Chuyện gì thế!”
“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Truyện Khác
Một đám binh lính nhao nhao chạy đến chỗ kêu cứu.
An Viễn Đạo vừa mới cởi quần áo định nằm xuống thì bị tiếng kêu cứu bất ngờ này làm cho không thể không mặc đồ vào, nhanh chóng lao xuống tầng.
“Chuyện gì thế, chuyện gì thế hả? Mẹ kiếp, nửa đêm rồi ai còn hô cứu mạng!” An Viễn Đạo vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy đám binh lính kia chạy về một điểm y như tối hôm qua.
Anh ta cũng đành phải đi theo.
Trong sân huấn luyện tụ tập rất nhiều người, anh ta tốn công chen vào trong đám người, cẩn thận nhìn, không nhịn được kinh ngạc, “Tại sao lại là anh?”
“Anh không phải là sĩ quan huấn luyện đó sao?” Kha Lỗ thấy được người quen thì vô cùng vui mừng, nữ binh đó không lừa anh ta thật.
Anh ta nắm tay An Viễn Đạo kêu cứu: “Cứu mạng, người của chúng tôi bị cướp biển bắt đi rồi, các anh mau đi cứu bọn họ đi!”
An Viễn Đạo lập tức kéo anh ta đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng, “Bây giờ anh lập tức theo tôi đến phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng!”
“Được, được!” Kha Lỗ vội vàng gật đầu, đi theo anh ta.
Cô theo bản năng định ném dao qua, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt đó, lập tức dừng hành động.
“Kha Lỗ?” Nhiếp Nhiên không xác định gọi một tiếng.
Người kia nghe thấy có người gọi mình thì cũng ngẩn ra, sau đó thấy Nhiếp Nhiên đi ra từ phía sau cái cây.
Anh ta ngây ngốc nhìn cô, còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác, dùng sức dụi mắt mấy cái, sau đó kinh ngạc nhào tới, kích động nói: “Tại sao cô lại ở đây? Trời ơi, đúng là ông trời phù hộ mà!”
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ anh ta, vội vàng nhét một cái đùi thỏ vào trong miệng anh ta, “Được rồi, có gì thì nói, đừng có động tay động chân.”
Kha Lỗ bị mùi thịt dẫn tới đây, đã mấy ngày anh ta chưa ăn gì rồi, lúc này trong miệng có cái đùi thỏ là ngoan ngoan ngồi gặm.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta ăn ngấu nghiến, không nhịn được hỏi, “Anh đến đây làm gì?”
Nơi này cách hòn đảo của bọn họ rất xa, đám người bọn họ quanh năm sống ở trong đảo, từ trước đến nay không vượt biển, bình thường sẽ không xuất hiện ở đây mới đúng.
Kha Lỗ bị hỏi đến chuyện này giống như dừng hình, anh ta vội vàng nuốt miếng thịt thỏ trong miệng xuống, lúng búng nói: “Cầu xin cô hãy cứu đám người tộc trưởng!”
Cứu tộc trưởng? Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Bọn họ lại làm sao nữa?”
Kha Lỗ vỗ ngực, khó khăn nuốt chỗ thịt thỏ còn sót lại xuống, nói: “Bọn họ bị cướp biển ở đây bắt đi rồi!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, “Bị cướp biển ở đây bắt đi?”
Nơi này lại cũng có cướp biển?
Chẳng lẽ lần này bọn họ tới để đánh cướp biển à?
Nhiếp Nhiên tính toán trong lòng rồi lại hỏi: “Mọi người cách nơi này rất xa, sao cướp biển lại đến chỗ mọi người bắt người được”
Nói tới chuyện này, vẻ mặt Kha Lỗ lập tức ảm đạm, anh ta ngồi xếp bằng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, rủ rỉ nói: “Không phải. Từ sau khi mọi người đi, chúng tôi được sắp xếp cho lên đất liền, nhưng sống ở đó chúng tôi không quen một chút nào, cho nên lập kế hoạch trở về. Mấy ngày trước chúng tôi lén tìm một chiếc thuyền, mấy người chúng tôi định về đảo nhỏ trước thì bị đám cướp biển kia bắt ở trên biển.”
Nhiếp Nhiên cười như không cười cắn thêm một miếng thịt, “Anh chắc chắn anh tìm thuyền, mà không phải là trộm thuyền chứ?”
Chỉ dựa vào mấy người bọn họ, nếu sống ở trên đất liền không quen, vậy chắc chắn sẽ không đi làm, không có tiền tại sao có thể có thuyền?
Kha Lỗ bị vạch trần, vẻ mặt hơi lúng túng, ngượng ngùng cúi đầu xuống không nói gì.
“Cho dù mọi người lái thuyền trở về, vậy thì đường biển này cũng không đúng.”
“Tôi... chúng tôi không biết lái thuyền. Người lái thuyền đã từng ở trên thuyền cướp biển hai ngày, nhầm lẫn hết đường biển, càng lái càng sai phương hướng. Chúng tôi muốn cầu cứu thì gặp phải một đám cướp biển, tôi nhảy xuống biển mới trốn thoát được! Tôi bơi mấy ngày mới bơi được đến đây. Cầu xin cô cứu bọn họ! Nếu không bọn họ sắp chết mất!” Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Kha Lỗ lại kích động.
Cứu người? Nhìn cô giống người nhân từ thế à?
Nhiếp Nhiên lại nhét miếng thịt vào trong miệng, sau đó chỉ căn cứ dưới chân núi, nói với anh ta: “Đi xuyên qua đây là có thể đến căn cứ, sau đó anh hô to ba tiếng cứu mạng về phía đó, sẽ có vô số người xuất hiện tới giúp anh.”
“Thật không?”
“Ừ, đi đi.” Nhiếp Nhiên vỗ vai anh ta, giục.
Kha Lỗ không dám chậm trễ, lập tức đứng lên chạy xuống núi.
Nhiếp Nhiên ăn xong con thỏ rồi dập tắt hết lửa, đi vào trong phòng nhỏ của mình thì nghe thấy tiếng gào thét lớn vang đến từ dưới núi.
“Cứu mạng... cứu mạng... cứu mạng...”
Một loạt tiếng vang đó làm lũ chim sau núi giật mình bay tán loạn.
Nhiếp Nhiên nghe thấy mà phì cười.
Cô không ngủ được, những người khác cũng đừng mơ được ngủ ngon!
Trong căn cứ nghe được tiếng kêu gào thảm thiết kia, đèn và còi báo động ở ký túc xá lại bật hết lên, tất cả binh lính đều nhanh chóng lao xuống.
“Chuyện gì thế!”
“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Truyện Khác
Một đám binh lính nhao nhao chạy đến chỗ kêu cứu.
An Viễn Đạo vừa mới cởi quần áo định nằm xuống thì bị tiếng kêu cứu bất ngờ này làm cho không thể không mặc đồ vào, nhanh chóng lao xuống tầng.
“Chuyện gì thế, chuyện gì thế hả? Mẹ kiếp, nửa đêm rồi ai còn hô cứu mạng!” An Viễn Đạo vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy đám binh lính kia chạy về một điểm y như tối hôm qua.
Anh ta cũng đành phải đi theo.
Trong sân huấn luyện tụ tập rất nhiều người, anh ta tốn công chen vào trong đám người, cẩn thận nhìn, không nhịn được kinh ngạc, “Tại sao lại là anh?”
“Anh không phải là sĩ quan huấn luyện đó sao?” Kha Lỗ thấy được người quen thì vô cùng vui mừng, nữ binh đó không lừa anh ta thật.
Anh ta nắm tay An Viễn Đạo kêu cứu: “Cứu mạng, người của chúng tôi bị cướp biển bắt đi rồi, các anh mau đi cứu bọn họ đi!”
An Viễn Đạo lập tức kéo anh ta đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng, “Bây giờ anh lập tức theo tôi đến phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng!”
“Được, được!” Kha Lỗ vội vàng gật đầu, đi theo anh ta.