Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-867
Chương 867: Chương 867LẠI LÀ NHỮNG LỜI ĐỒN THỔI - BỊ NHÌN THẤU (4)
Người của lớp 1 đứng bên cạnh nhìn thấy lập tức đứng dậy muốn giúp đỡ, “Này, cậu làm cái gì vậy, chạy tới lớp 1 giở thói ngang ngược à!”
“Hai ngày trước Nhiếp Nhiên không thèm đấu súng với cậu, hôm nay xuất hiện những lời đồn đại vớ vẩn này. Cậu nói đi, có phải cậu không!” Dương Thụ bị người lớp 1 giữ chặt, nhưng tay vẫn túm chặt lấy cổ áo của nam binh kia không buông.
“Cậu nói linh tinh gì vậy, lúc ấy không phải chỉ một mình tôi ở đó, sao cậu có thể nói là tôi làm được?” Nam binh đó bị nắm quá chặt nên mặt hơi đỏ.
Dương Thụ tức giận quát: “Khốn kiếp! Ngoài cậu ra còn ai nữa!”
“Này, người lớp 2 kia, cậu đủ rồi đấy! Cậu không bằng không chứng thì dựa vào cái gì nói người lớp 1 chúng tôi tung tin đồn nhảm nhí hả?”
“Đúng đấy, còn không thèm đấu súng? Chính là không dám cầm súng ấy!”
Câu này dường như châm ngòi cho lửa bùng cháy, lúc này Dương Thụ hoàn toàn mất kiểm soát, phẫn nộ tới mức trong mắt sắp nảy lửa, “Mẹ kiếp cậu nói lại lần nữa xem, có tin là tôi đánh cậu chết không?”
“Tới đi tới đi, sợ cậu sao! Nhiếp Nhiên không nói gì, cậu làm anh hùng gì chứ! Người ta cảm kích cậu sao? Tự đa tình cũng phải có mức độ thôi chứ!”
Dương Thụ bị cậu ta kích động liền tung ra một cú đấm.
Người lớp 1 thấy bạn lớp mình bị đánh thì đều ùa lên.
Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn nhìn thấy, lập tức triệu tập người của lớp 2 chen chúc nhau lên.
Phút chốc tình hình hai lớp hỗn loạn hết lên.
Đúng lúc hai lớp đang ở trong nhà ăn đánh nhau khó phân thì một tiếng “choang” cực lớn vang lên trên đỉnh đầu. Thoáng chốc, đám nam binh kia đều dừng lại nhìn lên trên, sau đó tản ra bốn phía với tốc độ nhanh nhất.
“Loảng xoảng…”
Cái ghế đẩu bị Nhiếp Nhiên ném va vào khung ảnh trên tường, kính của khung ảnh vỡ vụn theo ghế đẩu rơi vãi tứ tung.
“Đánh nhau đủ chưa?” Nhiếp Nhiên cười, ánh mắt mang theo sự sắc bén.
Những binh sĩ đứng gần nhìn chiếc ghế gỗ bị đập nát rơi dưới chân mình, khuôn mặt hơi méo mó. Vừa rồi nếu lùi lại chậm một chút thì lúc này đã bị đưa thẳng tới bệnh viện rồi.
Nữ binh này quả là quá hung hãn!
Nam binh kia thoát ra khỏi tay Dương Thụ với gương mặt bầm tím, anh ta ôm mặt bước nhanh tới trước mặt Nhiếp Nhiên, “Nhiếp Nhiên! Bọn họ nhất quyết nói tôi tung tin đồn, cô nói một câu xem.”
Mặt Dương Thụ không biết bị ai đấm một đấm, hai cúc ở cổ áo cũng bị kéo đứt, chỉ có thể dùng hai từ thảm hại để hình dung.
Anh ta chỉ nam binh kia, nghiến răng nói: “Ngoài cậu ra thì không còn ai khác!”
“Cô nhìn đi, cô nhìn đi! Cậu ta nhất quyết vu oan cho tôi! Nhiếp Nhiên, cô nhất định phải chứng minh cho tôi, tôi thực sự không tung tin đồn nhảm!”
Nhiếp Nhiên bình thản hỏi: “Tôi cần thay anh chứng minh như thế nào?”
“Tôi với cô đấu một trận.”
Yêu cầu của nam binh kia khiến nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên thâm sâu thêm vài phần, “Rốt cuộc là chứng minh cho anh, hay chứng minh cho tôi đây?”
“Có gì khác biệt đâu? Dù sao cũng phải phá vỡ lời đồn đại này mới được. Bị người ta nói không thể bắn súng là làm tổn thương lòng tự tôn quân nhân rồi!” Anh ta gắng sức kích động Nhiếp Nhiên thi đấu với mình.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa, cái nhìn đó khiến thần sắc anh ta khẽ run, khóe mắt xoẹt qua vẻ mất tự nhiên.
“Không cần đâu, vì đây không phải tin đồn, đây là sự thật.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh đáp lại.
Người của lớp 1 đứng bên cạnh nhìn thấy lập tức đứng dậy muốn giúp đỡ, “Này, cậu làm cái gì vậy, chạy tới lớp 1 giở thói ngang ngược à!”
“Hai ngày trước Nhiếp Nhiên không thèm đấu súng với cậu, hôm nay xuất hiện những lời đồn đại vớ vẩn này. Cậu nói đi, có phải cậu không!” Dương Thụ bị người lớp 1 giữ chặt, nhưng tay vẫn túm chặt lấy cổ áo của nam binh kia không buông.
“Cậu nói linh tinh gì vậy, lúc ấy không phải chỉ một mình tôi ở đó, sao cậu có thể nói là tôi làm được?” Nam binh đó bị nắm quá chặt nên mặt hơi đỏ.
Dương Thụ tức giận quát: “Khốn kiếp! Ngoài cậu ra còn ai nữa!”
“Này, người lớp 2 kia, cậu đủ rồi đấy! Cậu không bằng không chứng thì dựa vào cái gì nói người lớp 1 chúng tôi tung tin đồn nhảm nhí hả?”
“Đúng đấy, còn không thèm đấu súng? Chính là không dám cầm súng ấy!”
Câu này dường như châm ngòi cho lửa bùng cháy, lúc này Dương Thụ hoàn toàn mất kiểm soát, phẫn nộ tới mức trong mắt sắp nảy lửa, “Mẹ kiếp cậu nói lại lần nữa xem, có tin là tôi đánh cậu chết không?”
“Tới đi tới đi, sợ cậu sao! Nhiếp Nhiên không nói gì, cậu làm anh hùng gì chứ! Người ta cảm kích cậu sao? Tự đa tình cũng phải có mức độ thôi chứ!”
Dương Thụ bị cậu ta kích động liền tung ra một cú đấm.
Người lớp 1 thấy bạn lớp mình bị đánh thì đều ùa lên.
Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn nhìn thấy, lập tức triệu tập người của lớp 2 chen chúc nhau lên.
Phút chốc tình hình hai lớp hỗn loạn hết lên.
Đúng lúc hai lớp đang ở trong nhà ăn đánh nhau khó phân thì một tiếng “choang” cực lớn vang lên trên đỉnh đầu. Thoáng chốc, đám nam binh kia đều dừng lại nhìn lên trên, sau đó tản ra bốn phía với tốc độ nhanh nhất.
“Loảng xoảng…”
Cái ghế đẩu bị Nhiếp Nhiên ném va vào khung ảnh trên tường, kính của khung ảnh vỡ vụn theo ghế đẩu rơi vãi tứ tung.
“Đánh nhau đủ chưa?” Nhiếp Nhiên cười, ánh mắt mang theo sự sắc bén.
Những binh sĩ đứng gần nhìn chiếc ghế gỗ bị đập nát rơi dưới chân mình, khuôn mặt hơi méo mó. Vừa rồi nếu lùi lại chậm một chút thì lúc này đã bị đưa thẳng tới bệnh viện rồi.
Nữ binh này quả là quá hung hãn!
Nam binh kia thoát ra khỏi tay Dương Thụ với gương mặt bầm tím, anh ta ôm mặt bước nhanh tới trước mặt Nhiếp Nhiên, “Nhiếp Nhiên! Bọn họ nhất quyết nói tôi tung tin đồn, cô nói một câu xem.”
Mặt Dương Thụ không biết bị ai đấm một đấm, hai cúc ở cổ áo cũng bị kéo đứt, chỉ có thể dùng hai từ thảm hại để hình dung.
Anh ta chỉ nam binh kia, nghiến răng nói: “Ngoài cậu ra thì không còn ai khác!”
“Cô nhìn đi, cô nhìn đi! Cậu ta nhất quyết vu oan cho tôi! Nhiếp Nhiên, cô nhất định phải chứng minh cho tôi, tôi thực sự không tung tin đồn nhảm!”
Nhiếp Nhiên bình thản hỏi: “Tôi cần thay anh chứng minh như thế nào?”
“Tôi với cô đấu một trận.”
Yêu cầu của nam binh kia khiến nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên thâm sâu thêm vài phần, “Rốt cuộc là chứng minh cho anh, hay chứng minh cho tôi đây?”
“Có gì khác biệt đâu? Dù sao cũng phải phá vỡ lời đồn đại này mới được. Bị người ta nói không thể bắn súng là làm tổn thương lòng tự tôn quân nhân rồi!” Anh ta gắng sức kích động Nhiếp Nhiên thi đấu với mình.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa, cái nhìn đó khiến thần sắc anh ta khẽ run, khóe mắt xoẹt qua vẻ mất tự nhiên.
“Không cần đâu, vì đây không phải tin đồn, đây là sự thật.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh đáp lại.