Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-507
Chương 507: Thờ ơ lạnh nhạt - Huấn luyện bắn súng (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu đến lúc đó có giao dịch, cô có thể đặt máy nghe lén để làm chứng cứ, vậy thì tốt quá rồi!
Cô nghĩ rồi gật đầu, “Nếu là công việc thì tôi sẽ đi.”
Thấy cô đồng ý, Hoắc Hoành cười nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, hi vọng đến lúc đó gặp nhau.”
“Được.”
“Mặc dù là tôi không để ý cách ăn mặc của cô lần trước, nhưng Lưu Tổng của cô chắc sẽ không vui, nên lần này cô có thể chải chuốt hơn một chút không?”
Hoắc Hoành không thể quên được bộ dạng của cô lần trước cùng anh ta đi đến bữa tiệc của Roth. Thật sự là gây sự chú ý.
Nhiếp Nhiên cũng nhớ lại lần đó, khóe miệng hơi cong lên, “Được, tôi sẽ chú ý.”
“Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”
“Tạm biệt ngài Hoắc.”
Hoắc Hoành nói lời tạm biệt với cô xong lập tức bảo A Hổ lái xe đi.
Nhìn chiếc xe đi khuất khỏi con ngõ, Nhiếp Nhiên mới nhíu mày.
Buổi tiệc mang tính chất thương mại thì phải là Vệ Vi thông báo chứ cớ gì Hoắc Hoành phải tự mình đến?
Cô có nên gọi Lệ Xuyên Lâm đến giúp không?
***
Cái lạnh đầu đông đã bao trùm lên thành phố A. Trong màn đêm, tất cả đều đang cố gắng dưỡng sức để chống chọi.
Ở chỗ để xe của một nhà kho, trên nền xi măng bẩn thỉu hỗn loạn xung quanh chất đầy những công cụ khiến người khác rùng mình.
Ở cuối gara, một người phụ nữ đang bị trói lại trên một cái cột, cả người biến dạng, quần áo trên người đều rách tả tơi, máu lẫn mồ hôi hòa vào nhau rơi thành từng giọt trên sàn. Không gian trống trải của nhà kho đủ khiến người khác ớn lạnh.
“Rốt cuộc thì mày có nói không?”
“Chát!” Tiếng roi da quật vào người phụ nữ vang lên giòn giã.
Người phụ nữ thét lên, vì bị trói nên không thể nhúc nhích.
“Mày có nói không, có nói không!” Người đàn ông đánh mạnh hơn, chỉ nghe thấy tiếng gió phát ra từ những lần vung roi vang lên.
Hoắc Mân ngồi giữa căn phòng, đưa tay lên ra hiệu dừng lại.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt người phụ nữ: “Sao, đã nói được chưa?”
Người phụ nữ dần ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Hoắc Mân, mặt đầy máu: “Mày làm thế này không sợ lão gia trừng phạt sao?”
“Trừng phạt? Tôi nghĩ nếu ba tôi biết thân phận thực sự của Hoắc Hoành thì sẽ bắn chết nó ngay! Dì Nguyễn, dì nói thật đi.”
Nghe đến bốn chữ “thân phận thực sự” ánh mắt căm phẫn của người phụ nữ dần chuyển sang lo lắng, kinh hãi và chột dạ.
Bà ngoảnh mặt đi, trấn tĩnh bản thân: “Tao... tao chẳng hiểu mày nói gì.”
“Không hiểu? Ha ha, vậy tôi sẽ cho bà hiểu nhé!” Hoắc Mân lấy một tờ giấy trong túi ra đưa đến trước mặt bà, “Phân tích DNA này cho thấy, khả năng tương thích chỉ có 3%, bà có thể cho tôi biết là vì sao không?”
“Không, tao không biết...” Người phụ nữ nhắm mắt lại.
“Bà chắc là bà không biết không?” Hoắc Mân khom người, ánh mắt sắc như dao.
“Không biết!”
Không lấy được đáp án mà mình mong muốn, Hoắc Mân cười lạnh: “Tốt lắm, tôi sẽ cho bà biết kết cục của việc không biết.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nghĩ rồi gật đầu, “Nếu là công việc thì tôi sẽ đi.”
Thấy cô đồng ý, Hoắc Hoành cười nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, hi vọng đến lúc đó gặp nhau.”
“Được.”
“Mặc dù là tôi không để ý cách ăn mặc của cô lần trước, nhưng Lưu Tổng của cô chắc sẽ không vui, nên lần này cô có thể chải chuốt hơn một chút không?”
Hoắc Hoành không thể quên được bộ dạng của cô lần trước cùng anh ta đi đến bữa tiệc của Roth. Thật sự là gây sự chú ý.
Nhiếp Nhiên cũng nhớ lại lần đó, khóe miệng hơi cong lên, “Được, tôi sẽ chú ý.”
“Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”
“Tạm biệt ngài Hoắc.”
Hoắc Hoành nói lời tạm biệt với cô xong lập tức bảo A Hổ lái xe đi.
Nhìn chiếc xe đi khuất khỏi con ngõ, Nhiếp Nhiên mới nhíu mày.
Buổi tiệc mang tính chất thương mại thì phải là Vệ Vi thông báo chứ cớ gì Hoắc Hoành phải tự mình đến?
Cô có nên gọi Lệ Xuyên Lâm đến giúp không?
***
Cái lạnh đầu đông đã bao trùm lên thành phố A. Trong màn đêm, tất cả đều đang cố gắng dưỡng sức để chống chọi.
Ở chỗ để xe của một nhà kho, trên nền xi măng bẩn thỉu hỗn loạn xung quanh chất đầy những công cụ khiến người khác rùng mình.
Ở cuối gara, một người phụ nữ đang bị trói lại trên một cái cột, cả người biến dạng, quần áo trên người đều rách tả tơi, máu lẫn mồ hôi hòa vào nhau rơi thành từng giọt trên sàn. Không gian trống trải của nhà kho đủ khiến người khác ớn lạnh.
“Rốt cuộc thì mày có nói không?”
“Chát!” Tiếng roi da quật vào người phụ nữ vang lên giòn giã.
Người phụ nữ thét lên, vì bị trói nên không thể nhúc nhích.
“Mày có nói không, có nói không!” Người đàn ông đánh mạnh hơn, chỉ nghe thấy tiếng gió phát ra từ những lần vung roi vang lên.
Hoắc Mân ngồi giữa căn phòng, đưa tay lên ra hiệu dừng lại.
Sau đó, hắn đi đến trước mặt người phụ nữ: “Sao, đã nói được chưa?”
Người phụ nữ dần ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Hoắc Mân, mặt đầy máu: “Mày làm thế này không sợ lão gia trừng phạt sao?”
“Trừng phạt? Tôi nghĩ nếu ba tôi biết thân phận thực sự của Hoắc Hoành thì sẽ bắn chết nó ngay! Dì Nguyễn, dì nói thật đi.”
Nghe đến bốn chữ “thân phận thực sự” ánh mắt căm phẫn của người phụ nữ dần chuyển sang lo lắng, kinh hãi và chột dạ.
Bà ngoảnh mặt đi, trấn tĩnh bản thân: “Tao... tao chẳng hiểu mày nói gì.”
“Không hiểu? Ha ha, vậy tôi sẽ cho bà hiểu nhé!” Hoắc Mân lấy một tờ giấy trong túi ra đưa đến trước mặt bà, “Phân tích DNA này cho thấy, khả năng tương thích chỉ có 3%, bà có thể cho tôi biết là vì sao không?”
“Không, tao không biết...” Người phụ nữ nhắm mắt lại.
“Bà chắc là bà không biết không?” Hoắc Mân khom người, ánh mắt sắc như dao.
“Không biết!”
Không lấy được đáp án mà mình mong muốn, Hoắc Mân cười lạnh: “Tốt lắm, tôi sẽ cho bà biết kết cục của việc không biết.”