Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1544
Chương 1544
Trên đường đi, đám người bọn họ ráo riết truy đuổi đám cướp biển.
Nhiếp Nhiên thỉnh thoảng đành phải bắn lại để kéo dài thời gian.
Lại là một trận giao chiến kịch liệt mà ngắn ngủi nữa.
Nhiếp Nhiên nấp ở sau tảng đá, bắn mấy phát súng về phía đối phương.
Sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến từ cách đó không xa, cô nhanh chóng chớp thời cơ bên kia bị thương cần thời gian điều trị, dẫn đám người kia tiếp tục chạy về phía trước.
Đám binh lính sau lưng thấy bọn chúng vừa trốn vừa bắn trả như vậy, cũng lập tức đuổi theo.
Hai bên giống như đang đọ sức chạy.
Đường chân trời trên đảo đã bắt đầu có chút ánh sáng.
Nhiếp Nhiên cảm thấy rằng nếu không thể cắt đuôi được đám linh thì thật sự không kịp mất.
Lúc trời tối bọn họ còn có thể ẩn nấp, nhưng đến ban ngày thì không.
Nhiếp Nhiên nghiến răng, quyết định giải quyết hết những người này rồi sẽ rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, “Nghiêm Hoài Vũ!”
Hai bên tạm dừng bắn khiến âm thanh kia rất rõ ràng, Nhiếp Nhiên còn có thể dễ dàng cảm nhận được sự lo lắng và bất an trong giọng nói đó.
Nhiếp Nhiên lập tức kinh hãi trong lòng.
Nghiêm Hoài Vũ?
Tiếng hô vừa rồi là của Hà Giai Ngọc đúng không?
Chẳng lẽ... người của đơn vị dự bị đến à?
Trên con đường này không có ánh đèn, lại thêm sương mù dày đặc khiến bọn họ không nhìn thấy rõ đối phương, chỉ dựa vào âm thanh và hướng đạn để phân biệt phương hướng của nhau.
Bây giờ tiếng gọi này khiến Nhiếp Nhiên vốn muốn bóp cò không nhịn được dừng tay lại.
Người đuổi theo bọn họ lại là đơn vị dự bị?
Đây là tình cờ, hay là cố ý?
Nhiếp Nhiên nhất thời không phân biệt được, sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định đánh cược một lần.
“Phó lão đại, nơi này cách chỗ ban đầu chúng ta bỏ thuyền lên đảo không xa, bây giờ anh phân một nhóm người lên thuyền rời đi!”
Phó lão đại bắn mấy phát súng ra ngoài, sau đó hỏi: “Vậy cô thì làm thế nào?”
“Tôi ở lại.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng thay băng đạn, định tấn công tiếp.
Nhưng Phó lão đại không đồng ý, “Như vậy sao được, nếu như cô ở lại, đến lúc đó tôi phải ăn nói với Hoắc tổng thế nào?”
Nhiếp Nhiên đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Anh không cần nói cái gì cả. Không muốn chết thì mau bảo nhóm người kia đi đi!”
“Nhưng mà...”
“Nhớ lấy, đi theo hướng Đông Nam, nghe rõ chưa!”
Phó lão đại thấy cô đã quyết như vậy, chỉ đành đồng ý, “Được, tôi biết rồi.”
Trước khi đi, hắn đặc biệt để một nhóm người tương đối quen thuộc địa hình xung quanh ở lại cho Nhiếp Nhiên, sau đó mới dẫn đám còn lại cẩn thận rời đi trong lúc chưa bị phát hiện.
Có Nhiếp Nhiên cản trở cho bọn chúng, bọn chúng chạy thoát khá dễ dàng.
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên.
Nhiếp Nhiên đột nhiên cảm nhận được có một bóng đen ngồi xổm xuống ở bên cạnh mình, cô quay đầu sang nhìn thì thấy Cửu Miêu đang không ngừng bắn về phía đám người phía xa.
“Tại sao cô không đi?” Nhiếp Nhiên cau mày hỏi.
Cửu Miêu bắn một phát súng ra xa rồi mới trả lời: “Tôi ở lại giúp cô.”
Nghĩa khí như vậy à?
Đúng là chuyện cười.
Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở cô ta, “Vậy thì cô đừng hối hận, ở lại chưa chắc có thể sống đâu.”
“Chẳng lẽ lên thuyền thì sẽ sống à?” Cửu Miêu quay sang, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên.
Đúng thế, lên thuyền không thể sống được. Ngược lại còn có thể sẽ chết nhanh hơn.
Trên thực tế cô bảo đám người kia lên thuyền rời đi là có ý đặc biệt, cô muốn xem có ai tới truyền tin tức không.
Theo lý mà nói, đơn vị dự bị không thể nào tới nơi này.
Bọn họ không phải là biên chế hải quân, cũng không phải người làm việc ở đội thủy quân lục chiến, huống hồ Lý Tông Dũng hiểu rất rõ nơi này có một kho vũ khí đạn dược, cho nên ông ta tới nhất định là có mục đích.
Có thể tới vào lúc này, còn có mục đích, Nhiếp Nhiên cảm thấy trừ tới vì mình ra, những khả năng khác gần như bằng 0.
Chương 1544.2LÀ BỌN HỌ?! - ĐỨNG Ở PHÍA ĐỐI LẬP
Nhưng bây giờ bên cạnh cô có thêm Cửu Miêu, mà cô lại không có cách nào đuổi cô ta đi, chỉ có thể kiềm chế, hỏi tên cướp biển ở bên cạnh: “Gần nơi này có điểm ẩn nấp nào tốt hoặc là có đầm lầy lớn không?”
Tên cướp biển kia là người Phó lão đại đặc biệt để lại dẫn đường cho Nhiếp Nhiên, hắn nhìn cảnh vật xung quanh, sau khi xác nhận vị trí của mình, mới trả lời chắc chắn: “Không có, trên đường chúng ta đi chỉ có một vách đá dựng đứng.”
Vách đá?
Nhiếp Nhiên theo hướng hắn chỉ nhìn qua, quả nhiên thấy có một sườn núi dốc đứng.
Cô nhìn chằm chằm vách đá kia, trong lòng không ngừng tính toán, cuối cùng cô mới ra lệnh: “Đi, lập tức trèo vách đá đó.”
Nhiếp Nhiên định đi lên đầu tiên, nhưng bị Cửu Miêu ở bên cạnh kịp thời ngăn lại, “Đó là bước đường cùng, đi lên rồi sẽ không xuống được.”
Vũng bùn kia thế nào cũng có vách núi có thể leo lên, khom người từ từ vòng qua bụi cây ra ngoài, nhưng bây giờ bọn họ lên vách đá, trừ khi có thể mọc ra một đôi cánh, nếu không hoặc là rơi xuống biển hoặc là chờ chết, căn bản không thể có con đường thứ ba.
Nhiếp Nhiên không cho là thế: “Dụ bọn chúng đã rồi hãy nói, chúng ta nhất định phải cho đám người Phó lão đại chút thời gian. Huống hồ, dù sao chúng ta cũng có tên này trong tay, bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Cô chỉ Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh chạy theo bọn họ quá nửa đêm.
Ông ta vốn yếu ớt không còn sức, lại còn sốt cao, bây giờ thể năng đã sớm tiêu hao gần như không còn gì cả, ngay cả cái bánh bao và nước uống vừa ăn cũng đã tiêu hao hết sạch.
Lúc này ông ta chỉ dựa vào bản năng lảo đảo chạy theo bọn họ thôi.
Cửu Miêu nhìn Nhiếp Thành Thắng bị giày vò sống dở chết dở, lúc này mới không nói nữa.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta không nói gì, lập tức ra lệnh cho mấy tên cướp biển ở bên cạnh: “Trèo lên!”
Sau đó tất cả mọi người chạy như điên lên trên vách đá.
Đám người Nghiêm Hoài Vũ thấy bọn chúng chạy lên trên, nhìn giống như trốn vào đồng hoang, anh ta không nhịn được bật cười, “Xem đi! Đám người này bị chúng ta ép tới đường cùng rồi! Mau! Chúng ta thừa thắng xông lên!”
Hình như anh ta rất để ý đến sự xem thường của đội trưởng Lưu, cho nên lần này lúc đuổi giết cướp biển vô cùng nghiêm túc và cố gắng.
Anh ta muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt đám người ếch ngồi đáy giếng kia.
Anh ta muốn chứng minh bọn họ không kém cỏi như những người kia nói.
Người của đơn vị dự bị theo Nghiêm Hoài Vũ đi lên.
Mà Nhiếp Nhiên ở phía trước thì bỗng nhiên dừng lại trước khi lên vách đá.
“Sao thế?” Cửu Miêu thấy cô đột nhiên dừng lại thì tò mò hỏi.
Nhiếp Nhiên xoay người lại, kiếm cớ đuổi Cửu Miêu đi: “Cô dẫn một đội đợi ở dưới sườn núi, chờ bọn chúng lên hết rồi thì bao vây lại.”
“Tôi biết rồi.” Cửu Miêu không nghi ngờ, dẫn mười mấy người khác chia ra canh gác.
Không có Cửu Miêu cản trở, Nhiếp Nhiên hô lên với đám người còn lại, “Những người còn lại lên theo tôi.”
Tất cả mọi người lập tức cùng cô trèo lên chỗ cao nhất của vách đá.
Đến khi bọn họ ẩn nấp xong, không lâu sau thì đám người Nghiêm Hoài Vũ cũng trèo lên.
Vừa mới bước lên, Nhiếp Nhiên ở trong bóng tối nhắm ngay vào cái bả vai còn lại của Nghiêm Hoài Vũ, nhẹ nhàng kéo chốt bảo hiểm, sau đó bóp cò.
Đoàng!
Vai Nghiêm Hoài Vũ lại bị một viên đạn lao qua.
Hơn nữa viên đạn đó vô cùng có kỹ xảo, chỉ cọ xát tạo ra một vết thương, không bắn vào xương cốt, nhìn qua thì giống như đối phương bắn loạn do không nhắm bắn tạo thành.
Đám người của đơn vị dự bị lập tức phân tán ra, tìm một nơi kín đáo nấp đi.
Lúc này Hà Giai Ngọc thấy bả vai anh ta có máu rỉ ra, lo lắng hỏi: “Anh thế nào rồi?”
“Tôi không sao, chỉ trầy da một chút mà thôi.” Nói rồi, Nghiêm Hoài Vũ lại cầm súng bắn vào đám cướp biển phía xa.
Hai bên cứ giằng co như vậy.
Thỉnh thoảng bắn hai phát súng coi như thăm dò.
Chương 1544.3LÀ BỌN HỌ?! - ĐỨNG Ở PHÍA ĐỐI LẬP
Uông Tư Minh và Phương Lượng thấy tiếng súng của đối phương đã không dày đặc nữa, vì thế Phương Lượng chủ động hô lên với đám người kia: “Đầu hàng đi! Còn kéo dài nữa cũng vô ích thôi!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói kia quen quen, giống như là của... Phương Lượng?
Không phải anh ta đã rời đơn vị dự bị rồi à?
Sao có thể ở chỗ này?
Chắc là cô nghe lầm đúng không?
Nhiếp Nhiên thò đầu ra nhìn, nhưng sương mù dày đặc, chỉ có thể thấy mấy bóng người, không thể nhận ra hình dáng đối phương.
Dù sao cũng xác nhận được là người của Lý Tông Dũng rồi, những thứ khác không quan trọng, vì vậy cô vội vàng hô lên, “Người của các người vẫn còn ở trong tay tôi, nếu không muốn ông ta chết, mau rút đi cho tôi!”
Hà Giai Ngọc nấp trong bóng tối cau mày lại, lẩm bẩm nói: “Sao giống giọng chị Nhiên thế?”
Nghiêm Hoài Vũ liền nói: “Cô nói linh tinh cái gì thế? Tiểu Nhiên Tử vẫn còn ở trong bệnh viện, làm sao có thể chạy đến đây làm cướp biển được?”
“Tôi chỉ cảm thấy giọng nói này giống mà thôi, đâu có nói là chị ấy.”
“Hai người nói đủ chưa! Lúc hành động, ai cho phép các người nói chuyện!” Phương Lượng đứng ở phía trước khẽ quát.
Hai người kia lập tức im lặng.
Thấy bọn họ không còn còn cãi nhau nữa, lúc này Phương Lượng mới quay đầu lại nhìn về phía đối diện, hô lớn: “Tôi khuyên cô mau thả người của chúng tôi ra, sớm đầu hàng đi!”
“Tôi lặp lại lần nữa, lập tức lui ra ngoài! Nếu không tôi sẽ lập tức giết ông ta!” Nhiếp Nhiên thấy mãi mà bọn họ không có động tĩnh gì, hình như cũng không phát ra bất cứ ám thị nào với mình, chỉ có thể ép lui bọn họ trước.
Hai bên hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, thời gian kéo dài càng lâu càng dễ khiến bọn chúng tìm được sơ hở để chạy trốn mất, Nghiêm Hoài Vũ cẩn thận quan sát cảnh vật bên chỗ đối diện, mô phỏng đường có thể đi vòng qua, rồi nhỏ giọng hỏi: “Các cậu xem, không phải có thể đi vòng qua con đường kia à?”
Đám người kia nhìn theo hướng anh ta chỉ, phát hiện bên kia có một lùm cây.
“Dựa theo phương hướng bọn chúng nổ súng, chắc có thể đi vòng qua.” Kiều Duy nói.
Nhưng Uông Tư Minh lại cảm thấy khả năng không quá lớn, “Nhưng nếu muốn đi qua mà không bị phát hiện thì sẽ khá khó khăn.”
“Không sao, tôi có thể vòng qua lối ra dưới sườn núi rồi đi lên.”
Kế hoạch này của Nghiêm Hoài Vũ tính ra cũng không có vấn đề gì, có điều… anh ta có thể làm được không?
Tuy nói lần này anh ta là một trong rất ít người thông qua sát hạch, nhưng vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm.
“Hay là để tôi đi cho.” Phương Lượng chủ động nói.
Dù sao anh ta cũng đã ở đội thủy quân lục chiến một khoảng thời gian rồi, anh ta càng có tư cách làm người tập kích hơn so với đám người ở đơn vị dự bị này.
Nhưng đúng lúc này, tiếng đội trưởng Lưu lại vang lên trong máy bộ đàm, “Đơn vị dự bị, bây giờ các cậu đang ở đâu! Lập tức báo cáo vị trí!”
Trên đường đi, đám người bọn họ ráo riết truy đuổi đám cướp biển.
Nhiếp Nhiên thỉnh thoảng đành phải bắn lại để kéo dài thời gian.
Lại là một trận giao chiến kịch liệt mà ngắn ngủi nữa.
Nhiếp Nhiên nấp ở sau tảng đá, bắn mấy phát súng về phía đối phương.
Sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến từ cách đó không xa, cô nhanh chóng chớp thời cơ bên kia bị thương cần thời gian điều trị, dẫn đám người kia tiếp tục chạy về phía trước.
Đám binh lính sau lưng thấy bọn chúng vừa trốn vừa bắn trả như vậy, cũng lập tức đuổi theo.
Hai bên giống như đang đọ sức chạy.
Đường chân trời trên đảo đã bắt đầu có chút ánh sáng.
Nhiếp Nhiên cảm thấy rằng nếu không thể cắt đuôi được đám linh thì thật sự không kịp mất.
Lúc trời tối bọn họ còn có thể ẩn nấp, nhưng đến ban ngày thì không.
Nhiếp Nhiên nghiến răng, quyết định giải quyết hết những người này rồi sẽ rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, “Nghiêm Hoài Vũ!”
Hai bên tạm dừng bắn khiến âm thanh kia rất rõ ràng, Nhiếp Nhiên còn có thể dễ dàng cảm nhận được sự lo lắng và bất an trong giọng nói đó.
Nhiếp Nhiên lập tức kinh hãi trong lòng.
Nghiêm Hoài Vũ?
Tiếng hô vừa rồi là của Hà Giai Ngọc đúng không?
Chẳng lẽ... người của đơn vị dự bị đến à?
Trên con đường này không có ánh đèn, lại thêm sương mù dày đặc khiến bọn họ không nhìn thấy rõ đối phương, chỉ dựa vào âm thanh và hướng đạn để phân biệt phương hướng của nhau.
Bây giờ tiếng gọi này khiến Nhiếp Nhiên vốn muốn bóp cò không nhịn được dừng tay lại.
Người đuổi theo bọn họ lại là đơn vị dự bị?
Đây là tình cờ, hay là cố ý?
Nhiếp Nhiên nhất thời không phân biệt được, sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định đánh cược một lần.
“Phó lão đại, nơi này cách chỗ ban đầu chúng ta bỏ thuyền lên đảo không xa, bây giờ anh phân một nhóm người lên thuyền rời đi!”
Phó lão đại bắn mấy phát súng ra ngoài, sau đó hỏi: “Vậy cô thì làm thế nào?”
“Tôi ở lại.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng thay băng đạn, định tấn công tiếp.
Nhưng Phó lão đại không đồng ý, “Như vậy sao được, nếu như cô ở lại, đến lúc đó tôi phải ăn nói với Hoắc tổng thế nào?”
Nhiếp Nhiên đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Anh không cần nói cái gì cả. Không muốn chết thì mau bảo nhóm người kia đi đi!”
“Nhưng mà...”
“Nhớ lấy, đi theo hướng Đông Nam, nghe rõ chưa!”
Phó lão đại thấy cô đã quyết như vậy, chỉ đành đồng ý, “Được, tôi biết rồi.”
Trước khi đi, hắn đặc biệt để một nhóm người tương đối quen thuộc địa hình xung quanh ở lại cho Nhiếp Nhiên, sau đó mới dẫn đám còn lại cẩn thận rời đi trong lúc chưa bị phát hiện.
Có Nhiếp Nhiên cản trở cho bọn chúng, bọn chúng chạy thoát khá dễ dàng.
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên.
Nhiếp Nhiên đột nhiên cảm nhận được có một bóng đen ngồi xổm xuống ở bên cạnh mình, cô quay đầu sang nhìn thì thấy Cửu Miêu đang không ngừng bắn về phía đám người phía xa.
“Tại sao cô không đi?” Nhiếp Nhiên cau mày hỏi.
Cửu Miêu bắn một phát súng ra xa rồi mới trả lời: “Tôi ở lại giúp cô.”
Nghĩa khí như vậy à?
Đúng là chuyện cười.
Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở cô ta, “Vậy thì cô đừng hối hận, ở lại chưa chắc có thể sống đâu.”
“Chẳng lẽ lên thuyền thì sẽ sống à?” Cửu Miêu quay sang, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên.
Đúng thế, lên thuyền không thể sống được. Ngược lại còn có thể sẽ chết nhanh hơn.
Trên thực tế cô bảo đám người kia lên thuyền rời đi là có ý đặc biệt, cô muốn xem có ai tới truyền tin tức không.
Theo lý mà nói, đơn vị dự bị không thể nào tới nơi này.
Bọn họ không phải là biên chế hải quân, cũng không phải người làm việc ở đội thủy quân lục chiến, huống hồ Lý Tông Dũng hiểu rất rõ nơi này có một kho vũ khí đạn dược, cho nên ông ta tới nhất định là có mục đích.
Có thể tới vào lúc này, còn có mục đích, Nhiếp Nhiên cảm thấy trừ tới vì mình ra, những khả năng khác gần như bằng 0.
Chương 1544.2LÀ BỌN HỌ?! - ĐỨNG Ở PHÍA ĐỐI LẬP
Nhưng bây giờ bên cạnh cô có thêm Cửu Miêu, mà cô lại không có cách nào đuổi cô ta đi, chỉ có thể kiềm chế, hỏi tên cướp biển ở bên cạnh: “Gần nơi này có điểm ẩn nấp nào tốt hoặc là có đầm lầy lớn không?”
Tên cướp biển kia là người Phó lão đại đặc biệt để lại dẫn đường cho Nhiếp Nhiên, hắn nhìn cảnh vật xung quanh, sau khi xác nhận vị trí của mình, mới trả lời chắc chắn: “Không có, trên đường chúng ta đi chỉ có một vách đá dựng đứng.”
Vách đá?
Nhiếp Nhiên theo hướng hắn chỉ nhìn qua, quả nhiên thấy có một sườn núi dốc đứng.
Cô nhìn chằm chằm vách đá kia, trong lòng không ngừng tính toán, cuối cùng cô mới ra lệnh: “Đi, lập tức trèo vách đá đó.”
Nhiếp Nhiên định đi lên đầu tiên, nhưng bị Cửu Miêu ở bên cạnh kịp thời ngăn lại, “Đó là bước đường cùng, đi lên rồi sẽ không xuống được.”
Vũng bùn kia thế nào cũng có vách núi có thể leo lên, khom người từ từ vòng qua bụi cây ra ngoài, nhưng bây giờ bọn họ lên vách đá, trừ khi có thể mọc ra một đôi cánh, nếu không hoặc là rơi xuống biển hoặc là chờ chết, căn bản không thể có con đường thứ ba.
Nhiếp Nhiên không cho là thế: “Dụ bọn chúng đã rồi hãy nói, chúng ta nhất định phải cho đám người Phó lão đại chút thời gian. Huống hồ, dù sao chúng ta cũng có tên này trong tay, bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Cô chỉ Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh chạy theo bọn họ quá nửa đêm.
Ông ta vốn yếu ớt không còn sức, lại còn sốt cao, bây giờ thể năng đã sớm tiêu hao gần như không còn gì cả, ngay cả cái bánh bao và nước uống vừa ăn cũng đã tiêu hao hết sạch.
Lúc này ông ta chỉ dựa vào bản năng lảo đảo chạy theo bọn họ thôi.
Cửu Miêu nhìn Nhiếp Thành Thắng bị giày vò sống dở chết dở, lúc này mới không nói nữa.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta không nói gì, lập tức ra lệnh cho mấy tên cướp biển ở bên cạnh: “Trèo lên!”
Sau đó tất cả mọi người chạy như điên lên trên vách đá.
Đám người Nghiêm Hoài Vũ thấy bọn chúng chạy lên trên, nhìn giống như trốn vào đồng hoang, anh ta không nhịn được bật cười, “Xem đi! Đám người này bị chúng ta ép tới đường cùng rồi! Mau! Chúng ta thừa thắng xông lên!”
Hình như anh ta rất để ý đến sự xem thường của đội trưởng Lưu, cho nên lần này lúc đuổi giết cướp biển vô cùng nghiêm túc và cố gắng.
Anh ta muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt đám người ếch ngồi đáy giếng kia.
Anh ta muốn chứng minh bọn họ không kém cỏi như những người kia nói.
Người của đơn vị dự bị theo Nghiêm Hoài Vũ đi lên.
Mà Nhiếp Nhiên ở phía trước thì bỗng nhiên dừng lại trước khi lên vách đá.
“Sao thế?” Cửu Miêu thấy cô đột nhiên dừng lại thì tò mò hỏi.
Nhiếp Nhiên xoay người lại, kiếm cớ đuổi Cửu Miêu đi: “Cô dẫn một đội đợi ở dưới sườn núi, chờ bọn chúng lên hết rồi thì bao vây lại.”
“Tôi biết rồi.” Cửu Miêu không nghi ngờ, dẫn mười mấy người khác chia ra canh gác.
Không có Cửu Miêu cản trở, Nhiếp Nhiên hô lên với đám người còn lại, “Những người còn lại lên theo tôi.”
Tất cả mọi người lập tức cùng cô trèo lên chỗ cao nhất của vách đá.
Đến khi bọn họ ẩn nấp xong, không lâu sau thì đám người Nghiêm Hoài Vũ cũng trèo lên.
Vừa mới bước lên, Nhiếp Nhiên ở trong bóng tối nhắm ngay vào cái bả vai còn lại của Nghiêm Hoài Vũ, nhẹ nhàng kéo chốt bảo hiểm, sau đó bóp cò.
Đoàng!
Vai Nghiêm Hoài Vũ lại bị một viên đạn lao qua.
Hơn nữa viên đạn đó vô cùng có kỹ xảo, chỉ cọ xát tạo ra một vết thương, không bắn vào xương cốt, nhìn qua thì giống như đối phương bắn loạn do không nhắm bắn tạo thành.
Đám người của đơn vị dự bị lập tức phân tán ra, tìm một nơi kín đáo nấp đi.
Lúc này Hà Giai Ngọc thấy bả vai anh ta có máu rỉ ra, lo lắng hỏi: “Anh thế nào rồi?”
“Tôi không sao, chỉ trầy da một chút mà thôi.” Nói rồi, Nghiêm Hoài Vũ lại cầm súng bắn vào đám cướp biển phía xa.
Hai bên cứ giằng co như vậy.
Thỉnh thoảng bắn hai phát súng coi như thăm dò.
Chương 1544.3LÀ BỌN HỌ?! - ĐỨNG Ở PHÍA ĐỐI LẬP
Uông Tư Minh và Phương Lượng thấy tiếng súng của đối phương đã không dày đặc nữa, vì thế Phương Lượng chủ động hô lên với đám người kia: “Đầu hàng đi! Còn kéo dài nữa cũng vô ích thôi!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng nói kia quen quen, giống như là của... Phương Lượng?
Không phải anh ta đã rời đơn vị dự bị rồi à?
Sao có thể ở chỗ này?
Chắc là cô nghe lầm đúng không?
Nhiếp Nhiên thò đầu ra nhìn, nhưng sương mù dày đặc, chỉ có thể thấy mấy bóng người, không thể nhận ra hình dáng đối phương.
Dù sao cũng xác nhận được là người của Lý Tông Dũng rồi, những thứ khác không quan trọng, vì vậy cô vội vàng hô lên, “Người của các người vẫn còn ở trong tay tôi, nếu không muốn ông ta chết, mau rút đi cho tôi!”
Hà Giai Ngọc nấp trong bóng tối cau mày lại, lẩm bẩm nói: “Sao giống giọng chị Nhiên thế?”
Nghiêm Hoài Vũ liền nói: “Cô nói linh tinh cái gì thế? Tiểu Nhiên Tử vẫn còn ở trong bệnh viện, làm sao có thể chạy đến đây làm cướp biển được?”
“Tôi chỉ cảm thấy giọng nói này giống mà thôi, đâu có nói là chị ấy.”
“Hai người nói đủ chưa! Lúc hành động, ai cho phép các người nói chuyện!” Phương Lượng đứng ở phía trước khẽ quát.
Hai người kia lập tức im lặng.
Thấy bọn họ không còn còn cãi nhau nữa, lúc này Phương Lượng mới quay đầu lại nhìn về phía đối diện, hô lớn: “Tôi khuyên cô mau thả người của chúng tôi ra, sớm đầu hàng đi!”
“Tôi lặp lại lần nữa, lập tức lui ra ngoài! Nếu không tôi sẽ lập tức giết ông ta!” Nhiếp Nhiên thấy mãi mà bọn họ không có động tĩnh gì, hình như cũng không phát ra bất cứ ám thị nào với mình, chỉ có thể ép lui bọn họ trước.
Hai bên hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, thời gian kéo dài càng lâu càng dễ khiến bọn chúng tìm được sơ hở để chạy trốn mất, Nghiêm Hoài Vũ cẩn thận quan sát cảnh vật bên chỗ đối diện, mô phỏng đường có thể đi vòng qua, rồi nhỏ giọng hỏi: “Các cậu xem, không phải có thể đi vòng qua con đường kia à?”
Đám người kia nhìn theo hướng anh ta chỉ, phát hiện bên kia có một lùm cây.
“Dựa theo phương hướng bọn chúng nổ súng, chắc có thể đi vòng qua.” Kiều Duy nói.
Nhưng Uông Tư Minh lại cảm thấy khả năng không quá lớn, “Nhưng nếu muốn đi qua mà không bị phát hiện thì sẽ khá khó khăn.”
“Không sao, tôi có thể vòng qua lối ra dưới sườn núi rồi đi lên.”
Kế hoạch này của Nghiêm Hoài Vũ tính ra cũng không có vấn đề gì, có điều… anh ta có thể làm được không?
Tuy nói lần này anh ta là một trong rất ít người thông qua sát hạch, nhưng vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm.
“Hay là để tôi đi cho.” Phương Lượng chủ động nói.
Dù sao anh ta cũng đã ở đội thủy quân lục chiến một khoảng thời gian rồi, anh ta càng có tư cách làm người tập kích hơn so với đám người ở đơn vị dự bị này.
Nhưng đúng lúc này, tiếng đội trưởng Lưu lại vang lên trong máy bộ đàm, “Đơn vị dự bị, bây giờ các cậu đang ở đâu! Lập tức báo cáo vị trí!”