• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cưng chiều cô vợ quân nhân Full 2024 (36 Viewers)

  • Chap-1489

Chương 1489




Hoắc Hoành đè cô lên sofa, ngậm lấy môi cô, tay đã không quy củ trượt đến eo cô, nửa quỳ trên sofa chen vào giữa hai chân cô, dùng đầu gối húc húc ám thị.



Sau khi cảm nhận được đáy mắt anh thẫm lại, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức hơi thay đổi, cô vỗ nhẹ lên vai anh, “Anh điên rồi à? Ở đây hả?”



Ngộ nhỡ Hoắc Khải Lãng hay là bất cứ ai đẩy cửa ra thì xong đời.



Hoắc Hoành liền dừng động tác lại, Nhiếp Nhiên tưởng là anh vẫn còn lý trí, mới thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng còn chưa thở xong, Hoắc Hoành đã bế cô lên khỏi sofa, “Vậy thì đến phòng em.”



Nhiếp Nhiên kinh hãi, theo bản năng kẹp chặt hai chân vào eo anh, đề phòng bị ngã xuống.



“Ý em không phải thế!” Cô đấm anh, bày tỏ kháng nghị.



“Không phải mà còn kẹp anh chặt như vậy.” Hoắc Hoành cố ý dùng sức ôm lấy cô, để cho thân thể bọn họ càng dán chặt vào nhau.



Nhiếp Nhiên thật sự cạn lời.



Cho xin đi, cô kẹp anh là theo phản xạ, chẳng lẽ chờ anh buông tay để mình ngã xuống à?!



Hoắc Hoành thấy cô giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm gì được mình thì bật cười.



Hoắc nhị thiếu tưởng là lúc này được như ý, đắc ý ôm cô đi vào phòng.



Nhưng mới quay người đi được mấy bước đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần.



Vẻ mặt hai người thay đổi, Nhiếp Nhiên giãy nhẹ nói: “Có người tới!”



Lúc này, Hoắc Hoành không còn tâm tình trêu đùa nữa, anh lập tức cẩn thận thả Nhiếp Nhiên xuống.



“Nhị thiếu, lão gia bảo tôi làm ít đồ ăn đêm cho cậu và cô Diệp.” Ngoài cửa vang lên tiếng của cô Lâm giúp việc.



Hoắc Hoành thở phào một hơi. Anh đang định đuổi bà ta đi thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên gân cổ lên đáp, “Được, tôi tới ngay!”



Sau đó, cô nhanh như con thỏ chuồn khỏi tay anh.



Hoắc Hoành bị bất ngờ, vồ hụt, giận đến ngứa răng.



Cửa nhanh chóng được mở ra, cô Lâm vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì lập tức cười nói: “Hai phần này một phần là của cô Diệp, một phần là của Nhị thiếu.”



Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười thân thiện với bà ta, đồng thời vô cùng chân thành nói: “Cảm ơn.”



Làm cho cô Lâm sợ hãi.



Từ khi cô Diệp này vào nhà họ Hoắc làm vệ sĩ bên cạnh Nhị thiếu, nhìn không quá cao ngạo lạnh lùng, cũng rất hiền lành, nhưng cô Lâm là người từng trải, cứ mơ hồ cảm thấy cô gái này không phải là người dễ chung sống.



Ở trong lòng cô Lâm luôn cho rằng cô gái nhỏ như Nhiếp Nhiên nên tuần tự đi học đi làm lấy chồng sinh con mới đúng. Còn công việc nguy hiểm này nên để cho con trai làm.



Vì vậy, khi nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng bà ta lại sinh ra mấy phần thương tiếc.



“Không có gì, nếu như không đủ thì nói với cô, cô làm thêm cho.” Cô Lâm nói.



Nhiếp Nhiên nhướng mày, không hiểu tự dưng bà ta cảm tính như vậy là sao, chỉ cong khóe môi lên cười, tỏ ý đã biết.



Sau đó cô đóng cửa lại, để khay đồ ăn lên bàn.



Hoắc Hoành nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài xa dần thì lập tức lại muốn nhào tới.



Nhưng Nhiếp Nhiên đã có phòng bị đâu có dễ để anh thành công như vậy, cô nhanh nhẹn xoay người, lướt qua Hoắc Hoành, đồng thời chạy tới cửa phòng tắm.



“Em đi tắm đây, Nhị thiếu ngoan ngoãn ăn khuya đi.” Nhiếp Nhiên cười đắc ý.



Hoắc Hoành đâu dễ từ bỏ ý định. Anh đi tới, bắt đầu trưng ra vẻ mặt tủi thân, “Nhị thiếu cũng muốn tắm.”



“Anh cũng muốn tắm?” Nhiếp Nhiên đứng ở cửa, cười ngọt ngào.



Hoắc Hoành dùng dức gật đầu, “Đúng thế.”



Thậm chí anh còn đã chuẩn bị xong, đợi cô gật đầu là nhào vào.



Nhưng đúng lúc trái tim anh đang rục rịch, Nhiếp Nhiên lại thay đổi vẻ mặt, ném cho anh hai chữ: “Đợi đi.”




Chương 1489.2QUYẾN LUYẾN - RỜI ĐI HAI TUẦN



Sau đó cô đóng sầm cửa lại. Để đề phòng bất trắc, cô còn khóa trái cửa từ bên trong, phòng anh giống như phòng sói.



Mặt Hoắc Hoành lập tức xụ xuống.



Không cho ăn thịt, phải sống thế nào đây!



Anh liều mạng nhịn đến lúc cô đủ tuổi, kết quả chỉ được ăn một bữa, thật sự quá bi thảm!



Hoắc nhị thiếu ấm ức ngồi trên ghế sofa, ôm gối, nhìn đồ ăn trên bàn nguội dần.



Khó khăn lắm mới nghe thấy tiếng nước chảy bên trong dừng lại, Hoắc Hoành chờ cơ hội đứng ở cửa chuẩn bị đánh lén.



Kết quả...



Lúc Nhiếp Nhiên lau tóc đi ra ngoài phòng tắm, vừa cảm nhận được sự khác thường sau lưng, cô theo phản xạ, giơ sống bàn tay bổ tới, chém thẳng vào cổ đối phương.



Hoắc Hoành vốn muốn trộm sắc, không ngờ suýt nữa mất cả mạng.



Anh vội vàng xuất chiêu miễn cưỡng ứng phó với cô.



Lúc này Nhiếp Nhiên vẫn đi dép dùng trong nhà tắm, giẫm lên sàn hơi trơn trượt. Hoắc Hoành nhân lúc cô phải phân tán lực, nhanh tay lẹ mắt túm cổ tay, kéo cổ vào lòng.



“Anh!” Nhiếp Nhiên thấy tay mình bị giữ chặt thì muốn nhấc chân đạp anh.



Hoắc Hoành vốn đã sớm cảnh giác. Anh nhanh nhẹn tránh thoát, lại còn chớp thời cơ kẹp chặt luôn chân cô lại.



“Đồ xấu tính này, đá hỏng rồi, em không sợ nửa đời sau sống cô quạnh à?” Hoắc Hoành cắn nhẹ mũi cô như trừng phạt.



Vừa rồi may mà anh né nhanh, nếu không bây giờ chắc anh đang quỳ dưới đất lăn qua lăn lại mất.



Nhiếp Nhiên không nói gì, cố gắng dùng sức muốn thoát ra khỏi ngực anh.



Đáng chết!



Nếu không phải tại đôi dép kia, làm sao cô có thể dễ dàng bị anh bắt lấy như vậy?



Xong rồi xong rồi, lần này thật sự là chủ động dâng tới cửa rồi.



Nhiếp Nhiên dùng sức vùng vẫy mấy cái, cuối cùng cũng từ bỏ hy vọng, dựa vào ngực anh thở hổn hển.



Dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô thật sự rất đáng yêu.



Thật ra, lúc trước khi cô Lâm đến, trong người anh còn ham muốn cháy bỏng, nhưng trong lúc chờ Nhiếp Nhiên tắm, cảm xúc kia đã vơi đi khá nhiều. Anh không còn suy nghĩ kia nữa.



Dù sao cô đi theo mình vất vả lâu như vậy, chẳng được ăn uống nghỉ ngơi tử tế, cả người gầy xọp đi, hơn nữa lúc đi thuyền cô còn say sóng. Nghĩ đến những nỗi khổ cô phải chịu này, anh đâu còn tâm tư gì.



Anh đang chuẩn bị buông cô ra thì đột nhiên ngực truyền đến một cơn đau nhói khiến anh hít sâu một hơi, đồng thời buông tay ra.



Nhiếp Nhiên lập tức lui về phía sau mấy bước.



Hóa ra đâu có phải là Nhiếp Nhiên từ bỏ ý định, mà là chờ lúc Hoắc Hoành lơ là để cắn anh một cái, ép anh buông tay ra.



Hoắc Hoành che ngực, nhìn cô đã cách xa mình rồi nhướng mày cười đắc ý, anh mới biết mình bị lừa rồi.



Anh ôm ngực tỏ vẻ rất đau. Nhiếp Nhiên nhìn là biết ngay người này giả vờ, vì thế cô vòng qua người anh, đi thẳng về phòng mình.



Lại không lừa được cô.



Hoắc Hoành âm thầm bóp cổ tay.




Chương 1489.3QUYẾN LUYẾN - RỜI ĐI HAI TUẦN



Anh nhìn cửa phòng sách đã đóng chặt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.



Bỏ đi, để cho cô nghỉ ngơi đã, ngày mai dạy dỗ cô sau.



Hôm sau, đúng bảy giờ, Hoắc Hoành thức dậy. Thấy cửa phòng sách vẫn đóng, còn tưởng là mấy ngày nay Nhiếp Nhiên quá mệt mỏi, vì vậy anh cố ý nhẹ nhàng, đề phòng đánh thức cô.



Nhưng chỉ một lát, cửa phòng sách đã mở ra.



Hoắc Hoành đang thắt cà vạt, dừng tay lại, quay đầu nhìn về phía cô thì thấy Nhiếp Nhiên quần áo chỉnh tề, lưng đeo ba lô, anh ngây ra.



“Em muốn làm gì thế?”



“Đến công ty báo cáo.” Nhiếp Nhiên để cái túi ở cửa, đi đến phòng tắm.



“Báo cáo? Em không định ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày à?” Lần này Hoắc Hoành không còn tâm trạng thắt cà vạt nữa, lập tức đi theo Nhiếp Nhiên tới cửa phòng tắm.



“Không được, em muốn đi sớm.”



“Anh thấy là em muốn rời xa anh sớm đúng không?” Hoắc Hoành gãi đúng chỗ ngứa.



Nhiếp Nhiên vừa đánh răng vừa nói: “Đâu có, anh xem, em ở trong công ty chẳng có việc gì, buồn chán như vậy, còn không bằng đi huấn luyện.”



Hoắc Hoành đi vào, quay người cô lại, “Không phải anh bảo em đi dạo phố, uống trà chiều, lên mạng sao? Nếu em cảm thấy không có hứng với những thứ này, vậy thì cùng anh đến công ty, anh phân cho em chút việc để làm.”



“Đó là công việc của anh, em không có hứng.” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đẩy anh, nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng.



Hoắc Hoành đứng ở bên cạnh cô một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Em quyết định rồi à?”



“Vâng, em muốn dành thời gian huấn luyện tử tế, tranh thủ nâng cao thể năng.”



Từ sau khi trùng sinh, việc huấn luyện của cô về cơ bản đều đứt quãng, chưa huấn luyện hoàn chỉnh bao giờ.



Bây giờ đến công ty vệ sĩ huấn luyện chính là một cơ hội tốt.



Có thể huấn luyện tử tế, tương lai cho dù trở lại đơn vị cũng không đến nỗi bị tụt lại quá nhiều.



Nhưng chuyện này đối với Hoắc Hoành vừa mới ăn được một bữa thịt mà nói thật sự là một chuyện không đáng để vui.



Nhưng anh hiểu tính cô, chuyện cô đã quyết định sẽ không dễ thay đổi.



Vì thế anh chỉ có thể gật đầu để cô đi.



Nhiếp Nhiên rửa mặt xong, nhìn qua gương, thấy người đang dựa vào trên khung cửa không được vui lắm.



“Em đi nửa tháng, sẽ nhanh về thôi.” Cô sửa soạn xong tất cả, quay lại chủ động thắt cà vạt cho anh.



Dáng vẻ lấy lòng này thật sự làm cho Hoắc Hoành không biết phải làm sao. Anh chỉ còn biết ôm cô vào lòng, hôn sâu như thể phát tiết sự bất mãn trong lòng mình.



Nhiếp Nhiên biết anh không vui nên cũng chủ động ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên đáp lại anh.



Đến khi khó khăn lắm mới dùng nụ hôn dài mãnh liệt vỗ về được người đàn ông đang hờn dỗi này, Nhiếp Nhiên mới nói: “Còn một năm nữa em sẽ phải rời khỏi nơi đó rồi, nhưng thành tích thể năng không tốt một chút nào. Đến lúc đó nếu như em bị bố trí đến chỗ bình thường thì làm thế nào, cho nên em nhất định phải cố gắng một chút.”



Hoắc Hoành hừ mũi, “Chỉ dựa vào thành tích mấy lần nhiệm vụ của em, em cũng sẽ không bị điều đến chỗ bình thường đâu.”



“Nhưng nhiệm vụ của em có xuất sắc thế nào đi nữa, thể năng không tốt thì vẫn sẽ bị đào thải. Tất cả nền tảng của huấn luyện chính là thể năng, anh hiểu điều này hơn em, không phải sao?”



Lời Nhiếp Nhiên nói khiến Hoắc Hoành im lặng.



Hoắc Hoành biết miệng lưỡi cô gái này lợi hại thế nào, cuối cùng anh chỉ có thể oán hận nói: “Ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho anh!”



Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Một tuần một lần đi, quá thường xuyên không tốt lắm.”



Dù sao hai người bọn họ cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, gọi điện thoại liên tục như vậy mà bị ai thấy sẽ không hay.



Hoắc Hoành suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý nên không nói gì nữa.



Nhưng nghĩ tới việc lát nữa ra khỏi cửa, anh sẽ phải xa Nhiếp Nhiên hai tuần, anh lại ôm chặt lấy cô.



Cuối cùng lề mà lề mề, lúc xuống dưới đã là chín giờ.




Chương 1489.4QUYẾN LUYẾN - RỜI ĐI HAI TUẦN



Hoắc Khải Lãng đang ăn sáng, thấy Hoắc Hoành xuống dưới muộn như vậy, cho là tối hôm qua về quá muộn nên ông ta cũng không hỏi nhiều.



Hai cha con ăn sáng xong rồi đến công ty.



Còn Nhiếp Nhiên thì bắt taxi đi đến công ty vệ sĩ của Hoắc thị.



Công ty vệ sĩ của Hoắc thị được xây dựng ở ngoại ô thành phố, vì vậy Nhiếp Nhiên phải ngồi xe hơn một tiếng mới đến nơi.



Một tòa nhà cao lớn sừng sững hiện ra trước mắt cô, ngoài cửa có bảo vệ đứng gác.



Nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được quy mô và diện tích của công ty này khổng lồ thế nào.



Nhiếp Nhiên đeo ba lô của mình, đi đến cổng công ty.



Nhưng cô còn chưa bước vào thì đã bị bảo vệ ngăn lại, “Xin lỗi, không phải là nhân viên không được tự ý vào trong này.”



Nhiếp Nhiên bình tĩnh trả lời: “Tôi là nhân viên chuẩn bị tới báo cáo.”



Hai bảo vệ kia cau mày, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó cố ý nhấn mạnh, “Chỗ này là công ty vệ sĩ, công ty vệ sĩ cô hiểu không?”



Cô gái này lừa người cũng không biết tìm chỗ, trong công ty vệ sĩ này tất cả đều là nam, ngay cả người nấu cơm ở nhà ăn cũng là nam, làm sao có thể để cho một cô gái đến báo cáo?



Nhiếp Nhiên gật đầu, “Tôi biết nơi này là công ty vệ sĩ.”



“Cô biết rồi còn không mau đi đi.” Bảo vệ thấy Nhiếp Nhiên là con gái nên mới không động thủ, chỉ không ngừng mất kiên nhẫn vung tay đuổi cô đi.



“Nhưng tôi thật sự đến để báo cáo.”



“Chúng tôi không nhận được thông tin có bất cứ ai mới gia nhập, đặc biệt là con gái, cho nên nếu cô còn nói linh tinh, chúng tôi chỉ có thể đuổi cô ra ngoài thôi. Có điều, đàn ông chúng tôi mà động thủ, ngộ nhỡ làm cô bị thương, cô đừng trách chúng tôi.”



Nhiếp Nhiên cân nhắc một chút, cuối cùng nhìn tòa nhà kia rồi xoay người rời đi.



Mấy người bảo vệ kia thấy thế, tưởng là mình dọa có hiệu quả rồi, lập tức cười đắc ý, quay về chỗ gác.



Nhiếp Nhiên tìm nơi khuất gió, lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Hoắc Hoành.



Tốc độ Hoắc Hoành nhận điện thoại rất nhanh, mới tút tút chưa được hai tiếng đã kết nối.



Nhiếp Nhiên không vòng vo mà nói thẳng: “Người ở đây không cho em vào, nói là không nhận được thông tin.”



“Vậy em về đi.”



Lúc này hình như Hoắc Hoành đang bận, Nhiếp Nhiên nghe loáng thoáng có người nhắc anh phê duyệt tài liệu.



Cô không giục anh mà đợi anh nói chuyện với người kia xong mới lên tiếng: “Có phải là anh giở trò quỷ không?”



“Em nhất định phải đi vội như vậy à? Em mới về chưa được bao lâu, nên nghỉ ngơi một thời gian. Huống hồ với năng lực của em bây giờ, ở đó không dạy được em cái gì cả đâu, nếu em thật sự muốn học thì không bằng để anh dạy em. Phía sau nhà họ Hoắc cũng có sân huấn luyện.”



Nghe anh nói là biết anh hối hận rồi.



“Anh thôi đi, mau gọi điện thoại cho em!” Sáng sớm Nhiếp Nhiên đã bị anh quấn lấy vừa ôm vừa hôn nên bây giờ đâu có thể cho anh nuốt lời, lập tức giục.



“Phải hai tuần à...” Giọng anh rất không vui, đồng thời bắt đầu mặc cả với cô, “Hay là đổi thành một tuần đi một lần đi?”



Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi rồi nói: “Anh đừng ép em đổi thành bốn tuần.”



Hoắc Hoành ở đầu kia lập tức trả lời: “Anh sẽ gọi điện thoại ngay.”



Nhiếp Nhiên uy hiếp có hiệu quả xong thì cúp điện thoại.



Mặc dù mùa xuân đã qua nhưng thời tiết vẫn lạnh. Nhiếp Nhiên tìm một quán cà phê, gọi một ly rồi ngồi chờ ở đó.




Chương 1489.5QUYẾN LUYẾN - RỜI ĐI HAI TUẦN



Giám đốc Triệu Tề của công ty vệ sĩ đang nghe nhạc uống trà, vô cùng thoải mái thì bất ngờ một cuộc điện thoại từ số lạ gọi tới.



Ông ta tưởng là điện thoại quảng cáo, không do dự tắt đi. Chưa đến một phút, điện thoại lại vang lên.



Triệu Tề bực bội ấn nghe, ông ta vừa mới “alo”, đối phương đã đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay sẽ có một cô gái tới công ty báo cáo, là vệ sĩ thân cận của tôi.”



Triệu Tề nhất thời không nghe ra đối phương là ai, khinh thường nói: “Vệ sĩ thân cận cái gì? Anh là ai?”



Đối phương lạnh lùng đáp: “Hoắc Hoành.”



“Hoắc Hoành?” Triệu Tề nhất thời không phản ứng kịp, đến khi hoàn hồn lại đã há hốc mồm ra rồi, “Hoắc... Hoắc tổng?!”



Ông ta sợ mình bị trêu đùa, còn nhìn kĩ số điện thoại gọi đến thì thấy dãy số kia đúng là số của trụ sở chính Hoắc thị.



Ông ta kích động đứng lên khỏi ghế, “Tôi xin lỗi, Hoắc tổng, tôi nhất thời không thấy rõ số điện thoại, tưởng là kẻ lừa đảo… À không, Hoắc tổng, không phải tôi nói anh là kẻ lừa đảo, tôi chỉ là...”



Lần họp công ty thường niên này, ông ta là sếp tổng của công ty vệ sĩ nên cũng đi tham gia, đồng thời biết Hoắc Hoành đã trở thành người nắm quyền ở Hoắc thị.



Bây giờ người này lại đích thân gọi điện thoại cho ông ta, làm sao ông ta không sợ không căng thẳng được!



Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Cô gái kia là vệ sĩ thân cận của tôi, tên là Diệp Nhiễm, nhất định ông phải bố trí ổn thỏa.”



“Vâng! Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đích thân đi đón cô ấy!”



Cúp điện thoại xong, ông ta không kịp mặc áo khoác, lập tức chạy từ trên tầng cao nhất xuống.



Trên đường đi, đám vệ sĩ đi qua đi lại trong công ty thấy Triệu Tề vội vội vàng vàng như vậy, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.



Bọn họ chưa bao giờ thấy sếp nhà mình như thế này.



Có chuyện gì sao?



Lúc này, Triệu Tề cũng không có tâm tư gì giải thích với bọn họ, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy về phía cổng. Đến khi thấy ngoài cổng vắng vẻ, không có một bóng người, ông ta thở hổn hển hỏi hai bảo vệ bên cạnh: “Hai người... có thấy một cô gái không?”



Một bảo vệ tưởng là sếp mình biết được có người tới quấy rối, gật đầu trả lời: “Có, có một cô gái, nói là tới báo cáo, có điều tôi đoán có lẽ là đến quấy rối, cho nên đuổi cô ta đi rồi.”



Triệu Tề nghe thấy thế, lập tức đạp cho anh ta một cái, “Khốn kiếp!”



Anh bảo vệ ngây ra, hỏi: “Sếp làm sao thế?”



“Đi tìm người về cho tôi, mau tìm về đây!” Triệu Tề thở hổn hển, liên tục ra lệnh.



“Tại sao?”



“Bởi vì cô ta là vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng, là vệ sĩ thân cận! Hôm nay tới báo cáo, báo cáo!” Triệu Tề càng nói càng nóng nảy, bây giờ ông ta đã cảm thấy cuộc sống của mình sắp kết thúc rồi.



Thuộc hạ của ông ta lại dám đuổi vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng đi!



Trời ơi, cứ nghĩ tới đây là trước mắt ông ta lại choáng váng.



“Vệ sĩ thân cận? Vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng là con gái à?!” Hiển nhiên bảo vệ kia không ngờ người bên cạnh Hoắc tổng lại là vệ sĩ nữ.



Chuyện này thật sự quá không tưởng tượng nổi!



“Còn không mau đi tìm cho tôi, đi mau lên! Nếu như hôm nay không tìm được cô ta về, chúng ta đều xong đời!” Triệu Tề nói đến cuối cùng, giọng không tự chủ được nâng cao lên.



“Vâng vâng vâng, bây giờ tôi sẽ đi ngay... bây giờ đi ngay...”



Hai vệ sĩ trả lời xong thì muốn chạy ra ngoài.



Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên đi từ phía xa đến, “Tìm tôi à?”



Triệu Tề đứng ở chỗ đó giận đến nỗi sắp bị cao huyết áp thì nhìn thấy Nhiếp Nhiên, đầu tiên là kinh hãi, sau đó dè dặt hỏi: “Cô là... cô Diệp Nhiễm?”



“Đúng thế.” Nhiếp Nhiên gật đầu.



Triệu Tề lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười lấy lòng nói: “Tốt quá, tốt quá rồi! Hoắc tổng đích thân gọi điện thoại tới, tôi vừa nhận được điện thoại đã lập tức đi ra đón cô.”



“Cảm ơn, tôi có thể vào rồi chứ?” Nhiếp Nhiên hỏi.



“Dĩ nhiên dĩ nhiên! Mau vào đi, mau vào đi!”



Triệu Tề dẫn cô đi vào trong công ty, để lại hai bảo vệ ngơ ngác nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, đến bây giờ vẫn không thể tin nổi.




Chương 1489.6QUYẾN LUYẾN - RỜI ĐI HAI TUẦN



Trên đường đi, Triệu Tề giở đủ bài nịnh bợ, phản ứng của Nhiếp Nhiên từ đầu đến cuối là dửng dưng.



Các vệ sĩ trong công ty thấy Triệu Tề đón một cô gái từ bên ngoài vào, hơn nữa đích thân bấm thang máy, đưa cô lên tầng, ai cũng không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán.



“Sao lại có một cô gái đến công ty chúng ta thế?”



“Đúng vậy, anh xem lão Triệu của chúng ta lấy lòng cô ta cả đường, cô gái này có lai lịch gì vậy?”



“Không biết, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô ta.”



Các vệ sĩ ở tầng dưới tụ tập lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ vì sự xuất hiện của Nhiếp Nhiên, mà Nhiếp Nhiên thì đã đi đến tầng trên cùng.



Triệu Tề dẫn Nhiếp Nhiên vào một căn phòng làm việc, nói với một người đàn ông trong đó: “Chủ nhiệm Lưu, đây là vệ sĩ mới tới của chúng ta, cậu làm thủ tục nhậm chức cho cô ấy, sau đó thuận tiện báo với bên kế toán tiền lương của cô ấy.”



Chủ nhiệm Lưu kia thấy Nhiếp Nhiên là con gái thì hơi kinh ngạc, “Vệ… vệ sĩ nữ?”



“Đúng vậy, đây là vệ sĩ bên cạnh Hoắc tổng, hơn nữa vừa rồi còn là Hoắc tổng đích thân gọi điện đến.” Câu nói cuối cùng Triệu Tề nói vô cùng rành rọt, nghe ra có thâm ý.



Chủ nhiệm Lưu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nghe thấy Triệu Tề nói thế, lập tức đáp, “Được được được, tôi sẽ làm thủ tục nhậm chức ngay!”



Tốc độ của chủ nhiệm Lưu rất nhanh, anh ta giao tờ đơn cho Nhiếp Nhiên viết. Đến khi cô viết xong, anh ta lại lập tức gọi điện thoại cho người bên kế toán nói về vấn đề đãi ngộ của nhân viên mới.



Để đề phòng Nhiếp Nhiên không hài lòng, lúc chốt tiền lương còn đặc biệt hỏi Nhiếp Nhiên.



Đương nhiên Nhiếp Nhiên đọc số lớn rồi.



Đến khi tất cả kết thúc, Triệu Tề lại đích thân đưa cô xuống dưới.



Lúc ở trong thang máy, Nhiếp Nhiên mới vừa mở miệng, “Sếp…”



Triệu Tề không ngừng xua tay, “Đừng đừng đừng, cô là vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng, Hoắc tổng mới là sếp của cô, cô gọi tôi là lão Triệu là được rồi.”



Nhiếp Nhiên cười, “Tôi nhỏ tuổi hơn ông, gọi lão Triệu há chẳng phải là sai vai vế à?”



Nhìn Triệu tổng này thế nào cũng phải hơn 40 gần 50 tuổi, gần bằng Nhiếp Thành Thắng, gọi lão Triệu há chẳng phải là rất kỳ quái hay sao?



Nguồn:



“Không sao không sao, chỗ chúng ta không nói vai vế, chỉ nói năng lực.”



Vẻ mặt Triệu Tề rất chân thành, Nhiếp Nhiên cũng không khiêm nhường với ông ta nữa, “Vậy tôi gọi ông là Triệu tổng đi.”



“Thế cũng được.”



“Triệu tổng, bây giờ tôi phải làm gì?”



“Bây giờ tôi đưa cô đi trong ngoài công ty một vòng cho cô làm quen với môi trường ở đây, sau đó đến xem ký túc xá của cô, rồi cô tự sắp xếp là được.” Triệu Tề trả lời rất cung kính.



Nhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi: “Tự sắp xếp? Công ty không có ai quản lý huấn luyện à?”



Triệu Tề cười giải thích: “Cô là vệ sĩ hạng nhất, có thể huấn luyện chung với người phía dưới, cũng có thể tự do huấn luyện.”



“Hóa ra là thế, vậy ông dẫn tôi đi một vòng đi.”



Nếu như có thể tự do huấn luyện một mình là tốt nhất, Nhiếp Nhiên thầm nghĩ trong lòng.




Chương 1489.7QUYẾN LUYẾN - RỜI ĐI HAI TUẦN



Lúc này thang máy đã xuống đến tầng 1, cửa thang máy mở ra, Triệu Tề dẫn cô ra ngoài, bắt đầu làm quen với môi trường cùng với kết cấu trong tòa cao ốc.



Trên thực tế, kết cấu của công ty rất đơn giản, không khác quân đội là bao, có đủ loại sân huấn luyện.



Triệu Tề giới thiệu xong toàn bộ môi trường công ty rồi ông ta lại đưa Nhiếp Nhiên đến ký túc xá.



Trên đường đi, Triệu Tề giải thích: “Bởi vì Hoắc tổng đặc biệt sắp xếp, nói cô là con gái, ở cùng ký túc xá với đám đàn ông con trai không tiện lắm, cho nên đã để trống cả tầng trên cùng kia, chỉ có một mình cô ở.”



“Vâng.” Nhiếp Nhiên gật đầu coi như đã biết.



Hai người vào tòa ký túc xá, lên thẳng tầng thượng.



Sau đó ông ta lấy chìa khóa ra mở một gian phòng trong đó cho cô.



Nhìn bên trong rất sạch sẽ, chắc là vừa mới quét dọn.



Triệu Tề lấy một bộ quần áo mới ra khỏi tủ, đưa cho cô, “Đây là quần áo huấn luyện của cô. Nhưng vì vội quá nên tạm thời để cô chịu khổ mặc quần áo kiểu nam cỡ nhỏ nhất trước, tôi sẽ sai người trong tuần này nhanh chóng may quần áo huấn luyện kiểu nữ cho cô.”



Nhiếp Nhiên ướm thử lên người, “Không cần, tôi không để ý nhiều như vậy, chỉ cần vừa là được rồi.”



Triệu Tề cười, “Cô không để ý là tốt rồi.”



Thấy không còn gì để giới thiệu nữa, ông ta chỉ có thể dè dặt hỏi: “Tôi... đã giới thiệu xong hết rồi, cũng không còn sớm nữa, cô có muốn nghỉ ngơi một lát rồi đi ăn cơm trưa không? Hay là tôi bê lên cho cô?”



“Không cần phiền phức như vậy, tôi thay quần áo xong sẽ xuống ăn cơm.” Nhiếp Nhiên đặt túi hành lý nhỏ của mình lên giường, nói.



“Vậy được, tôi đợi cô ở bên ngoài.”



“Không cần, tôi biết đường rồi, không lãng phí thời gian của Triệu tổng nữa.”



Nhiếp Nhiên nói rất khách sáo, Triệu Tề tưởng là cô rất hài lòng với sự sắp xếp của mình bèn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy được, thế cô làm việc đi, tôi đi trước đây.”



Ông ta rất thức thời lui ra ngoài.



Nhiếp Nhiên cẩn thận lục soát phòng một lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới vào phòng tắm riêng bên trong rửa mặt, mặc quần áo huấn luyện của công ty bọn họ vào.



Cô chuẩn bị thỏa đáng xong tất cả rồi đi xuống tầng, định tranh thủ ăn xong sớm sau đó đi huấn luyện sớm.




Chương 1489.8QUYẾN LUYẾN - RỜI ĐI HAI TUẦN



Bây giờ đang là giờ ăn nên gần như tất cả các vệ sĩ thụ huấn đều đến nhà ăn.



Trong cả công ty vệ sĩ, trừ mấy người từng gặp cô ở nhà họ Hoắc ra, những người khác căn bản không biết cô.



Vừa thấy có một cô gái mặc quần áo huấn luyện kiểu nam đường hoàng đi tới, bọn họ giống như thấy đại lục mới, không nhịn được bắt đầu thấp giọng thảo luận.



Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên không quan tâm đến chuyện này, bây giờ cô chỉ muốn ăn nhanh rồi đi huấn luyện.



Khoảng thời gian này cô cảm thấy phương pháp huấn luyện của Hoắc Hoành với cô rất có hiệu quả, khi đó lúc đấu tay đôi với Cao lão đại, cô cảm nhận được rất rõ ràng thể năng của mình đã tăng lên.



Cho nên cô phải tiếp tục huấn luyện mới được.



Cô gọi đồ ăn rồi tìm một chỗ ngồi ăn.



Mấy vệ sĩ nam vây quanh Triệu Tề lặng lẽ dịch lại gần hỏi: “Chuyện gì thế này sếp, cô gái này là ai thế? Nhìn xinh đẹp nhưng còn rất nhỏ, đã đủ tuổi chưa thế? Sao lại chạy đến chỗ chúng ta vậy?”



Triệu Tề nhìn tên nhóc si mê kia, cười lạnh hỏi: “Cô gái này đẹp không?”



“Đẹp!”



“Xinh không?”



“Xinh!”



“Cô ấy là vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng.” Triệu Tề bình tĩnh ném ra câu này.



Các vệ sĩ nam bên cạnh vẫn còn đắm chìm trong cái đẹp, đang uống canh bỗng “phụt…” một tiếng, phun hết ra ngoài.



“Sếp nói gì?”



“Sếp, sếp đang đùa bọn em đấy à?”



Triệu Tề cười lạnh, “Đùa? Hai tiếng trước Hoắc tổng đích thân gọi điện cho tôi, bảo tôi đi đón cô ấy. Lúc ấy tôi cũng hy vọng là đang nói đùa.”



“Không phải chứ! Một cô gái như cô ấy làm sao có thể bảo vệ Hoắc tổng!” Mấy người đàn ông kia hoàn toàn không tin Nhiếp Nhiên có thể làm công việc vệ sĩ.



Dáng vẻ gầy yếu kia cần người khác bảo vệ mới đúng.



“Dù sao cô ấy có được hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là các cậu khách sáo với cô ấy một chút, đừng đập cả bát cơm của mình và của tôi!” Triệu Tề gõ bàn, lạnh mặt nhắc nhở.



Đám người kia gật đầu đã hiểu.



Cảnh cáo xong đám người này rồi, Triệu Tề lại đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, cung kính nói: “Cô Diệp, đồ ăn ở đây có phù hợp với khẩu vị của cô không? Nếu như không phù hợp cô cứ nói, tôi lập tức bảo bọn họ thay đổi.”



“Không cần, rất ngon.” Nhiếp Nhiên ăn một miếng bánh bao, thấy ông ta vẫn đứng ở bên cạnh mình, cau mày hỏi: “Ông rảnh lắm à?”



“Hả?” Vẻ mặt tươi cười của Triệu Tề hơi cứng lại, sau đó nói: “Không, tôi rất bận, chuyện đó… tôi không quấy rầy cô Diệp ăn cơm nữa.”



Nói xong, ông ta rời đi.



Nhiếp Nhiên ngồi đó ăn hai cái bánh bao, uống một chút canh, coi như là giải quyết xong một bữa cơm.



Cô vốn định đến sân huấn luyện để huấn luyện, nhưng nghĩ khoảng thời gian này mình đã quá vất vả, cộng thêm tối hôm qua ngủ muộn, vì vậy quyết định về ngủ bù một giấc trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom