Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1247
Chương 1247
BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (8)
Trước sự lạnh lùng của Lý Kiêu, Hà Giai Ngọc không dám vui đùa, gật đầu nói: “Đúng vậy, chị Kiêu nói không sai, chúng ta vẫn phải đi tìm… chính trị viên!”
Ba từ cuối cùng, cô ta hét như thể nổ cổ họng khiến Thi Sảnh không nhịn được mà bịt tai mình lại.
“Hà Giai Ngọc, cậu làm cái gì vậy, tôi không điếc, cậu có cần gào to như vậy không?”
“Không, không phải… Chính trị viên… là… là chính trị viên!” Hà Giai Ngọc chỉ người đàn ông ở cửa sảnh khách sạn, trong giọng nói khó che giấu được sự kích động.
Lý Kiêu và Thi Sảnh nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ, đúng thật là chính trị viên đang đứng đó.
Mấy người bọn họ vội vàng chạy qua.
“Chính trị viên!”
Hoắc Hoành gật đầu, “Tôi phải tới chỗ sĩ quan An nghe anh ấy nói kết quả xử lý chuyện này nhưng tôi không biết Nhiếp Nhiên đang ở đâu, các cô dẫn tôi đi.”
“Dạ dạ dạ!” Hà Giai Ngọc nhìn thấy cứu tinh của mình tới rồi thì gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng vừa lên tới tầng thì phát hiện Nhiếp Nhiên không có ở trong phòng.
Lúc đó, Nhiếp Nhiên vừa quay trở về sau khi đi nói chuyện với Cát Nghĩa tại một nhà hàng.
Mấy ngày nay, cô nhân lúc Mã Tường bị bệnh mà liên tục tiếp xúc với Cát Nghĩa, thời gian nói chuyện cứ ngày một dài lên, tuy nội dung nói chuyện cơ bản không có gì quan trọng nhưng cô vẫn rất vui vẻ nói chuyện với ông ta.
Đến lúc tiễn Cát Nghĩa lên xe, cô cảm thấy có đôi mắt lạnh lùng đang nấp ở chỗ khuất nhìn mình, cô biết cá đã cắn câu.
Cô giả bộ như không biết quay về khách sạn thì thấy mấy người Hà Giai Ngọc đang ngồi ở cửa phòng mình.
“Sao các cậu lại ở đây?” Tâm trạng cô hôm nay rất tốt nên cười hỏi.
Hà Giai Ngọc đứng lên đầu tiên, đi tới trước mặt cô trách móc: “Chị Nhiên, chị đi đâu vậy? Em gõ cửa phòng chị rõ lâu mà chị không mở cửa.”
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên không nói chuyện Cát Nghĩa cho bọn họ, cô chỉ cười hỏi lại một câu, “Tìm tôi có việc gì vậy?”
Hà Giai Ngọc vội vàng chỉ Hoắc Hoành phía sau lưng: “Chị xem, ai tới kìa!”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu coi như chào hỏi, “Chào chính trị viên.”
“Có phải rất ngạc nhiên không, em cũng thế! Hôm nay lúc chúng em đi về thì nhìn thấy thầy ấy, chị nói xem có trùng hợp không? Chính trị viên nói chuyện này nhất định phải giải quyết. Thiên Dạ dám giết người, còn đánh Mã Tường là đã hoàn toàn mất lý trí, vậy nên nhất định phải hủy nhiệm vụ của cô ta, lập tức gọi cô ta trở về.”
Hà Giai Ngọc vừa nghĩ tới việc chính trị viên muốn giúp đỡ bọn họ liền cảm thấy khí thế ngút trời.
“Được, các cậu đi trước đi, tôi hơi choáng, về uống chút nước rồi tới luôn.” Nhiếp Nhiên liếc nhanh qua Hoắc Hoành, nói.
“Choáng sao? Sao đang tự nhiên lại choáng vậy?” Hà Giai Ngọc lo lắng hỏi.
“Không sao, mất máu quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi là sẽ ổn.” Nhiếp Nhiên quẹt thẻ phòng, đi vào bên trong.
“Ồ ồ ồ, vậy bọn em cùng chị đi về uống nước nghỉ ngơi, sau đó cùng tới chỗ An Viễn Đạo nhé!”
Hà Giai Ngọc đang nói, chân còn chưa bước tới đã nghe Nhiếp Nhiên nói một câu, “Không cần đâu, các cậu đi trước đi, tôi sẽ tới ngay.”
Sau đó, cửa phòng liền đóng lại.
Đám người Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên làm như vậy, không nhịn được mà sững sờ vài giây.
Hoắc Hoành lạnh lùng hạ mệnh lệnh: “Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi, thời gian không chờ đâu.”
Nếu chính trị viên đã lên tiếng, bọn họ dĩ nhiên là ngoan ngoãn nghe lời rồi, ai nấy đều theo sau chính trị viên vào thang máy.
Nhiếp Nhiên trong phòng xác nhận tất cả mọi người đã đi hết mới mở cửa lần nữa, sau đó để hé ra một khe hẹp.
Cô ngồi trong phòng, rót cho mình một cốc nước, yên tĩnh chờ đợi chủ nhân của đôi mắt lạnh lùng theo dõi mình mấy ngày nay.
BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (8)
Trước sự lạnh lùng của Lý Kiêu, Hà Giai Ngọc không dám vui đùa, gật đầu nói: “Đúng vậy, chị Kiêu nói không sai, chúng ta vẫn phải đi tìm… chính trị viên!”
Ba từ cuối cùng, cô ta hét như thể nổ cổ họng khiến Thi Sảnh không nhịn được mà bịt tai mình lại.
“Hà Giai Ngọc, cậu làm cái gì vậy, tôi không điếc, cậu có cần gào to như vậy không?”
“Không, không phải… Chính trị viên… là… là chính trị viên!” Hà Giai Ngọc chỉ người đàn ông ở cửa sảnh khách sạn, trong giọng nói khó che giấu được sự kích động.
Lý Kiêu và Thi Sảnh nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ, đúng thật là chính trị viên đang đứng đó.
Mấy người bọn họ vội vàng chạy qua.
“Chính trị viên!”
Hoắc Hoành gật đầu, “Tôi phải tới chỗ sĩ quan An nghe anh ấy nói kết quả xử lý chuyện này nhưng tôi không biết Nhiếp Nhiên đang ở đâu, các cô dẫn tôi đi.”
“Dạ dạ dạ!” Hà Giai Ngọc nhìn thấy cứu tinh của mình tới rồi thì gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng vừa lên tới tầng thì phát hiện Nhiếp Nhiên không có ở trong phòng.
Lúc đó, Nhiếp Nhiên vừa quay trở về sau khi đi nói chuyện với Cát Nghĩa tại một nhà hàng.
Mấy ngày nay, cô nhân lúc Mã Tường bị bệnh mà liên tục tiếp xúc với Cát Nghĩa, thời gian nói chuyện cứ ngày một dài lên, tuy nội dung nói chuyện cơ bản không có gì quan trọng nhưng cô vẫn rất vui vẻ nói chuyện với ông ta.
Đến lúc tiễn Cát Nghĩa lên xe, cô cảm thấy có đôi mắt lạnh lùng đang nấp ở chỗ khuất nhìn mình, cô biết cá đã cắn câu.
Cô giả bộ như không biết quay về khách sạn thì thấy mấy người Hà Giai Ngọc đang ngồi ở cửa phòng mình.
“Sao các cậu lại ở đây?” Tâm trạng cô hôm nay rất tốt nên cười hỏi.
Hà Giai Ngọc đứng lên đầu tiên, đi tới trước mặt cô trách móc: “Chị Nhiên, chị đi đâu vậy? Em gõ cửa phòng chị rõ lâu mà chị không mở cửa.”
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên không nói chuyện Cát Nghĩa cho bọn họ, cô chỉ cười hỏi lại một câu, “Tìm tôi có việc gì vậy?”
Hà Giai Ngọc vội vàng chỉ Hoắc Hoành phía sau lưng: “Chị xem, ai tới kìa!”
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu coi như chào hỏi, “Chào chính trị viên.”
“Có phải rất ngạc nhiên không, em cũng thế! Hôm nay lúc chúng em đi về thì nhìn thấy thầy ấy, chị nói xem có trùng hợp không? Chính trị viên nói chuyện này nhất định phải giải quyết. Thiên Dạ dám giết người, còn đánh Mã Tường là đã hoàn toàn mất lý trí, vậy nên nhất định phải hủy nhiệm vụ của cô ta, lập tức gọi cô ta trở về.”
Hà Giai Ngọc vừa nghĩ tới việc chính trị viên muốn giúp đỡ bọn họ liền cảm thấy khí thế ngút trời.
“Được, các cậu đi trước đi, tôi hơi choáng, về uống chút nước rồi tới luôn.” Nhiếp Nhiên liếc nhanh qua Hoắc Hoành, nói.
“Choáng sao? Sao đang tự nhiên lại choáng vậy?” Hà Giai Ngọc lo lắng hỏi.
“Không sao, mất máu quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi là sẽ ổn.” Nhiếp Nhiên quẹt thẻ phòng, đi vào bên trong.
“Ồ ồ ồ, vậy bọn em cùng chị đi về uống nước nghỉ ngơi, sau đó cùng tới chỗ An Viễn Đạo nhé!”
Hà Giai Ngọc đang nói, chân còn chưa bước tới đã nghe Nhiếp Nhiên nói một câu, “Không cần đâu, các cậu đi trước đi, tôi sẽ tới ngay.”
Sau đó, cửa phòng liền đóng lại.
Đám người Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên làm như vậy, không nhịn được mà sững sờ vài giây.
Hoắc Hoành lạnh lùng hạ mệnh lệnh: “Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi, thời gian không chờ đâu.”
Nếu chính trị viên đã lên tiếng, bọn họ dĩ nhiên là ngoan ngoãn nghe lời rồi, ai nấy đều theo sau chính trị viên vào thang máy.
Nhiếp Nhiên trong phòng xác nhận tất cả mọi người đã đi hết mới mở cửa lần nữa, sau đó để hé ra một khe hẹp.
Cô ngồi trong phòng, rót cho mình một cốc nước, yên tĩnh chờ đợi chủ nhân của đôi mắt lạnh lùng theo dõi mình mấy ngày nay.