-
Chương 31: Yến Tiệc Xa Hoa
Editor: An Dĩnh Hy
Cô mặc một chiếc váy dạ hội dài màu trắng, chiếc váy dài kéo lê trên mặt đất, trông như một chiếc váy cưới. Hai bên sườn dệt bằng ren vàng kết thành từng đóa hoa nở rộ sáng lạn, vật liệu may là tơ lụa thượng hạng cực mịn, dán chặt vào cơ thể cô phập phồng phô lên những đường cong, tóc được đan thành một bím tóc dài cầu kì tuyệt đẹp, trên mái tóc được cài thêm một đóa hoa vàng, hết sức bắt mắt kiều diễm.
Nam Cung Tuyệt đặt tờ báo trong tay xuống và nhìn cô, mắt lam dừng lại trên cơ thể cô một lúc lâu mà không rời đi.
Người phụ nữ này có một khí chất độc đáo, rất.... Quyến rũ....
“Có hoa trên mặt tôi hả? Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy.” Thiển Tịch hơi cau mày, cơ thể cô hơi nghiêng sang một bên.
Mắt lam nhanh chóng nguội dần, Nam Cung Tuyệt đứng dậy: “Đi thôi!”
“Ờ.” Cô gật đầu.
‘Ọt......’ Lúc này bụng cô kêu lên khó chịu. Thật là xấu hổ, quá xấu hổ, lúc nào không kêu lại kêu ngay lúc này, nhưng cũng không trách nó được, cả buổi sáng cô có cho nó ăn gì đâu. Đã sớm đói đến mức ngực dán ra sau lưng.
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nam Cung Tuyệt nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của cô, nhíu lại đôi mày kiếm phân phó cho người giúp việc bên cạnh: “Đi chuẩn bị cho cô ấy chút thức ăn.”
Thiển Tịch ngước mắt lên: “Thật không nghĩ ra nha, có đôi khi anh cũng không xấu xa lắm.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi lên xe chờ em, ăn xong lập tức đến đây!”
“Biết rồi.” Cô gật gật đầu, người đàn ông này, đột nhiên cô cảm thấy anh có chút tính người, thường ngày anh luôn trưng ra bộ mặt lạnh như băng. Nhiều khi cô cảm thấy mình nợ anh mấy trăm vạn không bằng.
Haizzz.... Rốt cuộc cô không biết kiếp trước mình có nợ anh mấy trăm vạn thật hay không nữa?
Người giúp việc rất siêng năng nhanh chóng làm ra rất nhiều món ăn. Thấy thời gian đã trôi qua, cô nhanh chóng nhai hai ba cái rồi đem đồ ăn nuốt xuống.
Thời điểm ra cửa, sắc trời đã tối sầm, mặt trời sắp lặn xuống núi, Nam Cung Tuyệt lại không quen chờ đợi. Cô vội vã chạy ra xe.
Chiếc xe sang trọng đã chờ sẵn bên ngoài.
Cô mở cửa: “Để anh đợi lâu..........”
Lời nói ngừng lại bên miệng, anh ta ngủ rồi?? Thiển Tịch cẩn thận lên xe, ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào anh. Tóc ngắn hỗn độn, lông mày rậm rạp, cánh mũi cao thẳng, wow, lông mi của anh cũng thật dài! Các đường nét hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn. Thật sự quá đẹp! Ngay cả khi anh đang ngủ cũng quá là đẹp trai... Nhưng mà lúc ngủ, cơ thể lại tỏa ra một làn hơi lạnh lẽo, khiến cho người ta rất khó đến gần.
Hôm nay trời rất lạnh....
Sẽ lạnh hơn khi anh ngủ?
Thiển Tịch nghĩ vậy vội vàng lấy ra chiếc chăn mỏng từ một ngăn kéo nhỏ trong xe, phủ lên người anh.
Vừa mới đắp lên.
“Em đang làm gì?!” Mắt lam bỗng dưng mở ra, mang theo một tầng khí lạnh lẽo bức người, Nam Cung Tuyệt cảnh giác bắt lấy cổ tay cô.
Cô cau mày vì đau đớn: “Tôi sợ anh lạnh....”
Nam Cung Tuyệt nhìn tấm chăn trên người anh nhíu mày: “Em không cần phải làm những chuyện dư thừa!”
Có tâm nhưng không được báo đáp, quên đi, là cô tự mình xen vào chuyện người khác. Thiển Tịch nhàn nhạt nói: “Được rồi, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa. Anh có thể buông tay ra không? Anh nắm tay tôi đau quá.”
Anh lạnh lùng thả lỏng bàn tay ra.
Được giải thoát, cô nhanh chóng lắc lắc cổ tay, rồi ngồi sang một bên, xoa hai bàn tay, bị đỏ hết rồi, anh thực sự ra tay rất nặng.
“Ắt-xì” Cô hắt xì một cái.
Nam Cung Tuyệt nhặt chiếc chăn trên người anh, không nói gì thêm đem nó ném lên người cô. Chiếc chăn mỏng phủ lên cô.
Cô xốc chăn lên: “Anh đây là có ý gì vậy?”
“Chăm sóc tốt cho bản thân mình trước, sau đó hãy lo cho người khác.” Anh lạnh lùng nói, giọng vẫn lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm.
Giữ lấy tấm chăn mỏng, cô sững người một lúc. Mặc dù ngoài trời vẫn lạnh, nhưng dường như..... Anh có thái độ tốt với cô hơn một chút? Có phải là ảo giác không?
Chiếc xe đang chạy nhanh trên đường, Nam Cung Tuyệt quay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không nhìn cô.
Cả hai đều im lặng.
Sau một quãng đường dài, cuối cùng cô cũng đến nơi tổ chức buổi yến tiệc.
Người phục vụ mở cửa xe, Phong Thiển Tịch và Nam Cung Tuyệt cùng nhau ra khỏi xe. Cảnh tượng thật tuyệt vời. Ngay khi bước vào, cô gần như có thể cảm nhận được sự xa hoa ở đây.
Trong đại sảnh, có quý bà, có thiên kim tiểu thư, còn có những người đàn ông mặc tây trang giày da chỉnh tề, món ngon, hoa đẹp, người đẹp, tầng lớp thượng lưu trong giới kinh doanh, giám đốc điều hành cao cấp, tất cả hợp lại làm nên một bữa tiệc xa hoa.
Cùng với tiếng nhạc du dương của hàng chục nghệ sĩ violin, những người đàn ông mặc tuxedo thật thanh lịch chơi đàn piano. Tất cả mọi thứ đều cho thấy địa vị cao quý của đám đông nhũng người ở đây.
Phong Thiển Tịch cũng đã từng theo ba đến nhiều bữa tiệc kinh doanh của giới thượng lưu. Cô đã quen thuộc với mô hình tiệc này, nhưng bây giờ có thể thấy bữa tiệc này không hề đơn giản. Nó không phải là một bữa tiệc bình thường.
“Nam Cung tổng tài, cuối cùng ngài cũng đến. Bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi.” Chỉ một lát sau khi bước vào, một nhóm người cầm ly rượu vang đỏ đi đến.
Chẳng mấy chốc, Nam Cung Tuyệt được mọi người vây quanh trò chuyện với nhau.
Phong Thiển Tịch không nói, vẫn ngoan ngoãn đứng sau lưng Nam Cung Tuyệt. Cô biết việc mình được tới bữa tiệc này không nghi ngờ gì chỉ đi làm một cái bình hoa mà thôi, dù sao ở đây cũng không có chuyện của cô.
“Yo, cô bé xinh xắn, chắc em là người yêu mới của Nam Cung tổng tài!” Lúc này, một người phụ nữ trong bộ váy dạ hội màu đỏ mỏng manh bước về phía Phong Thiển Tịch, cô đang đứng một mình.
“Xin chào.” Thiển Tịch gật đầu.
“Người đẹp lại rất lễ phép nha, Nam Cung tổng tài cũng thật tinh mắt đó chứ! Quả thật rất đẹp, không biết cô đã trèo lên giường của Nam Cung Tuyệt bằng cách nào?!.” Giọng người phụ nữ nọ khá chanh chua.
Ngay lập tức Thiển Tịch nhận ra người đến không có ý tốt, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự: “Tiểu thư, tôi còn có chút việc, không tiện nói nhiều lắm.” Dứt lời cô muốn đi về phía Nam Cung Tuyệt đang đứng.
Ai ngờ vừa đi một bước, cổ tay đã bị bắt lại bởi bộ móng tay bén nhọn của người phụ nữ kia: “Tôi là Trương Mẫn lúc tôi nói chuyện, chưa có ai dám từ chối!”
Thiển Tịch dừng lại: “Cô Trương đây, có gì chỉ bảo không?”
Trương Mẫn, một tiểu thư danh gia vọng tộc có tiếng, đã từng cố gắng quyến rũ Nam Cung Tuyệt nhưng thất bại, khiến cô ta luôn tức giận trong lòng. Người phụ nữ trước mặt cô ta ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn cái rắm gì! Loại mặt hàng này cũng xứng đáng ở bên cạnh Nam Cung Tuyệt sao? Thật là làm cho người ta bực bội mà!
“Đâu có, chỉ là muốn cùng cô tâm sự nhỏ thôi mà, không biết cô dùng thủ đoạn gì để giành được sự ưu ái của Nam Cung Tuyệt vậy? Là bản lĩnh trên giường quá tốt sao?” Trương Mẫn bộ dạng chế nhạo nhìn Phong Thiển Tịch.
Thiển Tịch hơi nhíu nhíu mày: “Trương tiểu thư, mời cô tôn trọng người khác một chút.”
“Ồ, cô phản ứng cái gì chứ, đã làm kĩ nữ còn muốn lập đền thờ sao? Loại phụ nữ như cô, cũng chỉ có thể dựa vào âm mưu thủ đoạn mới có thể làm... Tình nhân của Nam Cung Tuyệt!!” Trương Mẫn khinh bỉ nói.
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cô mặc một chiếc váy dạ hội dài màu trắng, chiếc váy dài kéo lê trên mặt đất, trông như một chiếc váy cưới. Hai bên sườn dệt bằng ren vàng kết thành từng đóa hoa nở rộ sáng lạn, vật liệu may là tơ lụa thượng hạng cực mịn, dán chặt vào cơ thể cô phập phồng phô lên những đường cong, tóc được đan thành một bím tóc dài cầu kì tuyệt đẹp, trên mái tóc được cài thêm một đóa hoa vàng, hết sức bắt mắt kiều diễm.
Nam Cung Tuyệt đặt tờ báo trong tay xuống và nhìn cô, mắt lam dừng lại trên cơ thể cô một lúc lâu mà không rời đi.
Người phụ nữ này có một khí chất độc đáo, rất.... Quyến rũ....
“Có hoa trên mặt tôi hả? Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy.” Thiển Tịch hơi cau mày, cơ thể cô hơi nghiêng sang một bên.
Mắt lam nhanh chóng nguội dần, Nam Cung Tuyệt đứng dậy: “Đi thôi!”
“Ờ.” Cô gật đầu.
‘Ọt......’ Lúc này bụng cô kêu lên khó chịu. Thật là xấu hổ, quá xấu hổ, lúc nào không kêu lại kêu ngay lúc này, nhưng cũng không trách nó được, cả buổi sáng cô có cho nó ăn gì đâu. Đã sớm đói đến mức ngực dán ra sau lưng.
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nam Cung Tuyệt nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của cô, nhíu lại đôi mày kiếm phân phó cho người giúp việc bên cạnh: “Đi chuẩn bị cho cô ấy chút thức ăn.”
Thiển Tịch ngước mắt lên: “Thật không nghĩ ra nha, có đôi khi anh cũng không xấu xa lắm.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi lên xe chờ em, ăn xong lập tức đến đây!”
“Biết rồi.” Cô gật gật đầu, người đàn ông này, đột nhiên cô cảm thấy anh có chút tính người, thường ngày anh luôn trưng ra bộ mặt lạnh như băng. Nhiều khi cô cảm thấy mình nợ anh mấy trăm vạn không bằng.
Haizzz.... Rốt cuộc cô không biết kiếp trước mình có nợ anh mấy trăm vạn thật hay không nữa?
Người giúp việc rất siêng năng nhanh chóng làm ra rất nhiều món ăn. Thấy thời gian đã trôi qua, cô nhanh chóng nhai hai ba cái rồi đem đồ ăn nuốt xuống.
Thời điểm ra cửa, sắc trời đã tối sầm, mặt trời sắp lặn xuống núi, Nam Cung Tuyệt lại không quen chờ đợi. Cô vội vã chạy ra xe.
Chiếc xe sang trọng đã chờ sẵn bên ngoài.
Cô mở cửa: “Để anh đợi lâu..........”
Lời nói ngừng lại bên miệng, anh ta ngủ rồi?? Thiển Tịch cẩn thận lên xe, ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào anh. Tóc ngắn hỗn độn, lông mày rậm rạp, cánh mũi cao thẳng, wow, lông mi của anh cũng thật dài! Các đường nét hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn. Thật sự quá đẹp! Ngay cả khi anh đang ngủ cũng quá là đẹp trai... Nhưng mà lúc ngủ, cơ thể lại tỏa ra một làn hơi lạnh lẽo, khiến cho người ta rất khó đến gần.
Hôm nay trời rất lạnh....
Sẽ lạnh hơn khi anh ngủ?
Thiển Tịch nghĩ vậy vội vàng lấy ra chiếc chăn mỏng từ một ngăn kéo nhỏ trong xe, phủ lên người anh.
Vừa mới đắp lên.
“Em đang làm gì?!” Mắt lam bỗng dưng mở ra, mang theo một tầng khí lạnh lẽo bức người, Nam Cung Tuyệt cảnh giác bắt lấy cổ tay cô.
Cô cau mày vì đau đớn: “Tôi sợ anh lạnh....”
Nam Cung Tuyệt nhìn tấm chăn trên người anh nhíu mày: “Em không cần phải làm những chuyện dư thừa!”
Có tâm nhưng không được báo đáp, quên đi, là cô tự mình xen vào chuyện người khác. Thiển Tịch nhàn nhạt nói: “Được rồi, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa. Anh có thể buông tay ra không? Anh nắm tay tôi đau quá.”
Anh lạnh lùng thả lỏng bàn tay ra.
Được giải thoát, cô nhanh chóng lắc lắc cổ tay, rồi ngồi sang một bên, xoa hai bàn tay, bị đỏ hết rồi, anh thực sự ra tay rất nặng.
“Ắt-xì” Cô hắt xì một cái.
Nam Cung Tuyệt nhặt chiếc chăn trên người anh, không nói gì thêm đem nó ném lên người cô. Chiếc chăn mỏng phủ lên cô.
Cô xốc chăn lên: “Anh đây là có ý gì vậy?”
“Chăm sóc tốt cho bản thân mình trước, sau đó hãy lo cho người khác.” Anh lạnh lùng nói, giọng vẫn lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm.
Giữ lấy tấm chăn mỏng, cô sững người một lúc. Mặc dù ngoài trời vẫn lạnh, nhưng dường như..... Anh có thái độ tốt với cô hơn một chút? Có phải là ảo giác không?
Chiếc xe đang chạy nhanh trên đường, Nam Cung Tuyệt quay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không nhìn cô.
Cả hai đều im lặng.
Sau một quãng đường dài, cuối cùng cô cũng đến nơi tổ chức buổi yến tiệc.
Người phục vụ mở cửa xe, Phong Thiển Tịch và Nam Cung Tuyệt cùng nhau ra khỏi xe. Cảnh tượng thật tuyệt vời. Ngay khi bước vào, cô gần như có thể cảm nhận được sự xa hoa ở đây.
Trong đại sảnh, có quý bà, có thiên kim tiểu thư, còn có những người đàn ông mặc tây trang giày da chỉnh tề, món ngon, hoa đẹp, người đẹp, tầng lớp thượng lưu trong giới kinh doanh, giám đốc điều hành cao cấp, tất cả hợp lại làm nên một bữa tiệc xa hoa.
Cùng với tiếng nhạc du dương của hàng chục nghệ sĩ violin, những người đàn ông mặc tuxedo thật thanh lịch chơi đàn piano. Tất cả mọi thứ đều cho thấy địa vị cao quý của đám đông nhũng người ở đây.
Phong Thiển Tịch cũng đã từng theo ba đến nhiều bữa tiệc kinh doanh của giới thượng lưu. Cô đã quen thuộc với mô hình tiệc này, nhưng bây giờ có thể thấy bữa tiệc này không hề đơn giản. Nó không phải là một bữa tiệc bình thường.
“Nam Cung tổng tài, cuối cùng ngài cũng đến. Bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi.” Chỉ một lát sau khi bước vào, một nhóm người cầm ly rượu vang đỏ đi đến.
Chẳng mấy chốc, Nam Cung Tuyệt được mọi người vây quanh trò chuyện với nhau.
Phong Thiển Tịch không nói, vẫn ngoan ngoãn đứng sau lưng Nam Cung Tuyệt. Cô biết việc mình được tới bữa tiệc này không nghi ngờ gì chỉ đi làm một cái bình hoa mà thôi, dù sao ở đây cũng không có chuyện của cô.
“Yo, cô bé xinh xắn, chắc em là người yêu mới của Nam Cung tổng tài!” Lúc này, một người phụ nữ trong bộ váy dạ hội màu đỏ mỏng manh bước về phía Phong Thiển Tịch, cô đang đứng một mình.
“Xin chào.” Thiển Tịch gật đầu.
“Người đẹp lại rất lễ phép nha, Nam Cung tổng tài cũng thật tinh mắt đó chứ! Quả thật rất đẹp, không biết cô đã trèo lên giường của Nam Cung Tuyệt bằng cách nào?!.” Giọng người phụ nữ nọ khá chanh chua.
Ngay lập tức Thiển Tịch nhận ra người đến không có ý tốt, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự: “Tiểu thư, tôi còn có chút việc, không tiện nói nhiều lắm.” Dứt lời cô muốn đi về phía Nam Cung Tuyệt đang đứng.
Ai ngờ vừa đi một bước, cổ tay đã bị bắt lại bởi bộ móng tay bén nhọn của người phụ nữ kia: “Tôi là Trương Mẫn lúc tôi nói chuyện, chưa có ai dám từ chối!”
Thiển Tịch dừng lại: “Cô Trương đây, có gì chỉ bảo không?”
Trương Mẫn, một tiểu thư danh gia vọng tộc có tiếng, đã từng cố gắng quyến rũ Nam Cung Tuyệt nhưng thất bại, khiến cô ta luôn tức giận trong lòng. Người phụ nữ trước mặt cô ta ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn cái rắm gì! Loại mặt hàng này cũng xứng đáng ở bên cạnh Nam Cung Tuyệt sao? Thật là làm cho người ta bực bội mà!
“Đâu có, chỉ là muốn cùng cô tâm sự nhỏ thôi mà, không biết cô dùng thủ đoạn gì để giành được sự ưu ái của Nam Cung Tuyệt vậy? Là bản lĩnh trên giường quá tốt sao?” Trương Mẫn bộ dạng chế nhạo nhìn Phong Thiển Tịch.
Thiển Tịch hơi nhíu nhíu mày: “Trương tiểu thư, mời cô tôn trọng người khác một chút.”
“Ồ, cô phản ứng cái gì chứ, đã làm kĩ nữ còn muốn lập đền thờ sao? Loại phụ nữ như cô, cũng chỉ có thể dựa vào âm mưu thủ đoạn mới có thể làm... Tình nhân của Nam Cung Tuyệt!!” Trương Mẫn khinh bỉ nói.
Truyện được đăng tại Vietwriter.com