-
Chương 28: Trong Xe........
Editor: An Dĩnh Hy
Anh cũng không có đi xem những thi thể nằm đầy đất xung quanh kia, chỉ ôm cô đi thẳng ra bên ngoài có một chiếc xe xa hoa đang đợi ở đó....
“Thủ lĩnh, tổng cộng có 18 người, đã tiêu diệt toàn bộ.” Lúc này, một tên mặc áo đen chạy tới, hắn cung kính ở bên người Nam Cung Tuyệt nói.
“Xử lý sạch sẽ.” Nam Cung Tuyệt lạnh lẽo nói xong, ôm cô lên xe.
Ngồi trên xe, xuyên qua cửa sổ cô nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, rất nhanh có một đám người mặc đồ đen xuất hiện, kéo những thi thể trên đất đi, khắp nơi đều là máu, quả thực giống như là một bãi tha ma.
Chiếc xe chuyển động, không còn nhìn thấy những cảnh tượng kia nữa. Mà khuôn mặt của Nam Cung Tuyệt trước sau không có biểu cảm gì, vẫn lãnh khốc như cũ, không hề dao động, giống như những chuyện máu me kinh tâm động phách đối với anh mà nói, chỉ là chuyện thường ngày.
“Anh.... Rốt cuộc, anh là ai?” Phong Thiển Tịch run run rẩy rẩy đã mở miệng, bởi vì bị ép phải kết hôn, cô đối với Nam Cung Tuyệt không có chút hiểu biết nào, chỉ biết anh là tổng tài tập đoàn Nam Cung, những cái khác hoàn toàn không biết, thậm chí là cả người nhà của anh cô cũng không hề biết.
“Hửm? Em là vợ của tôi, em nói xem tôi là ai?!”
“Không, anh biết tôi không phải hỏi cái này, Nam Cung Tuyệt, tôi chỉ biết anh là tổng tài của tập đoàn Nam Cung, nhưng không nghĩ tới, anh...... Anh chơi hắc đạo*!”
*Hắc đạo: xã hội đen, Mafia, thế giới ngầm,....
“Cái này không phải quá bình thường sao?” Anh bình đạm nói, từ trên kệ, lấy ra một điếu thuốc.
Trái tim Phong Thiển Tịch run rẩy, quả nhiên là hắc đạo, cô đã từng nghe ba mình nói qua, kỳ thật trên thương trường, rất nhiều xí nghiệp, tập đoàn lớn, đều ít nhiều có liên quan tới hắc đạo. Nhưng không nghĩ tới, cô thật sự gặp phải một người như vậy!
“Ly hôn.” cô run rẩy nói ra những lời này. ))))
Nam Cung Tuyệt đang hút thuốc bỗng ngừng trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục: “Sao có thể chứ?”
“Vì sao lại không thể? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, phải gả cho một người có liên quan tới hắc đạo.”
“Lại đây....”Nam Cung Tuyệt vươn tay.
Cô chậm chạp không chịu đưa tay ra, anh liền mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của cô đem cả người cô kéo vào trong lồng ngực mình, cái áo ở trên người cô, cũng vì động tác tấn công mạnh mẽ này mà bay sang một bên.
Ôm lấy cơ thể cô, bàn tay nhẹ nhàng đem sợi tóc đen dài vén ra sau tai, cúi người ở bên tai cô nỉ non mà nói: “Tôi là ai, mặc kệ là người của hắc đạo, hay bạch đạo, đối với em mà nói đều không quan trọng. Quan trọng là, em phải nhớ cho kỹ em là vợ của tôi. Nếu đã gả cho tôi, thì đừng mong ly hôn.”
Âm thanh của anh rất từ tốn lãnh đạm, không hề có chút uy hiếp, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.
Phong Thiển Tịch hít một hơi thật sâu, trong lòng đối với hắc đạo trước sau vẫn có chút kiêng kị, nhưng nghĩ lại mà nói, rốt cuộc cô còn ở đây hồ đồ cái gì? Thời điểm gả tới, bản thân cô cũng không tự quyết định được, bất luận Nam Cung Tuyệt là người của hắc đạo, hay bạch đạo, cô đều không có sự lựa chọn. Chẳng lẽ đúng như câu, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó?
“Anh hôm nay, là tới cứu tôi sao?” Đột nhiên cô chuyển chủ đề.
Đôi mắt Nam Cung Tuyệt lạnh lẽo nhìn xuống, cũng không trả lời câu hỏi của cô, nói: “Đã làm với bọn nó sao?”
“Hả?” Phản ứng của cô có chút sửng sốt, khuôn mặt nháy mắt đỏ hơn cả mông khỉ: “Không, không có.”
Anh nở một nụ cười: “Tên đó đã sờ qua chỗ nào của em?”
Thiển Tịch nhíu mày: “Anh đứng ở cửa, chẳng lẽ còn nhìn chưa đủ rõ ràng hay sao? Lại luôn đứng nhìn, cũng không chịu tới cứu tôi.”
Cô có chút oán trách.
“Phải không?” Nói rồi, bàn tay anh theo thân hình bóng lóng kia, sờ soạng một chút.....
“A.... Lấy ra, cầm tay lái đi.” Cô đẩy bàn tay to lớn của Nam Cung Tuyệt ra, nhưng càng đẩy, lại càng giống như cô đang hỗ trợ cho anh.
Cô thở hổn hển từng hơi, từng hơi, một lát sau liền mất hết sức lực, dường như mềm oặt đi nằm ở trên ngực của anh.
“Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi, nói cho tôi biết, lúc ở trong phòng, chỗ này cũng phản ứng giống như vậy có phải hay không?” Giọng anh nhẹ nhàng lạnh lẽo nói bên tai cô.
“Không, không có, có thể........ Có thể dừng tay không?” Đôi tay cô gắt gao nắm lấy quần áo của anh, không muốn cảm nhận loại cảm giác mà dưới cơ thể truyền đến, nhưng cảm giác này thực khiến cho người ta khó mà chịu đựng.
“Dừng tay, tại sao lại muốn dừng tay?”
“Ưm, bởi vì....” Cô nên nói như thế nào về cảm giác hiện tại đây? Trong lòng như bốc lên một ngọn lửa lo âu cùng bất an, ngọn lửa này từ trái tim chảy theo từng mạch máu, rồi lan tới từng tấc da thịt từng lỗ chân lông. Làm cô cực kì khó chịu.
“Vì sao?”
“Ặc......”
“A, em hẳn là nên thành thật một chút.”
Thành thật một chút? Thành thật như thế nào nữa? Chẳng lẽ lại muốn cô mở miệng nói cho anh nghe cảm giác lúc này sao? Cái loại cảm giác cực kì ngứa ngáy khó chịu, giống như một ngọn lửa phun trào, thiêu chết cô........
“A....” Đôi môi vốn đang cắn chặt vẫn không nhịn được mà kêu ra tiếng.
Khóe miệng Nam Cung Tuyệt cười càng lớn nói: “Em thật đúng là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.”
“Không cần, nói.” Cô cũng không muốn như vậy, nhưng mà âm thanh vẫn kêu ra tới, giống như là đã không còn chịu sự chi phối của đại não nữa.
“Thoải mái sao?”
“Đừng nói nữa...!”
“Đáng tiếc đã về đến nhà. Chúng ta tạm thời kết thúc, lát nữa lên lầu, sẽ làm cho em thỏa mãn muốn chết.” Anh nghẹn ngào nói bên tai cô.
Anh cũng không có đi xem những thi thể nằm đầy đất xung quanh kia, chỉ ôm cô đi thẳng ra bên ngoài có một chiếc xe xa hoa đang đợi ở đó....
“Thủ lĩnh, tổng cộng có 18 người, đã tiêu diệt toàn bộ.” Lúc này, một tên mặc áo đen chạy tới, hắn cung kính ở bên người Nam Cung Tuyệt nói.
“Xử lý sạch sẽ.” Nam Cung Tuyệt lạnh lẽo nói xong, ôm cô lên xe.
Ngồi trên xe, xuyên qua cửa sổ cô nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, rất nhanh có một đám người mặc đồ đen xuất hiện, kéo những thi thể trên đất đi, khắp nơi đều là máu, quả thực giống như là một bãi tha ma.
Chiếc xe chuyển động, không còn nhìn thấy những cảnh tượng kia nữa. Mà khuôn mặt của Nam Cung Tuyệt trước sau không có biểu cảm gì, vẫn lãnh khốc như cũ, không hề dao động, giống như những chuyện máu me kinh tâm động phách đối với anh mà nói, chỉ là chuyện thường ngày.
“Anh.... Rốt cuộc, anh là ai?” Phong Thiển Tịch run run rẩy rẩy đã mở miệng, bởi vì bị ép phải kết hôn, cô đối với Nam Cung Tuyệt không có chút hiểu biết nào, chỉ biết anh là tổng tài tập đoàn Nam Cung, những cái khác hoàn toàn không biết, thậm chí là cả người nhà của anh cô cũng không hề biết.
“Hửm? Em là vợ của tôi, em nói xem tôi là ai?!”
“Không, anh biết tôi không phải hỏi cái này, Nam Cung Tuyệt, tôi chỉ biết anh là tổng tài của tập đoàn Nam Cung, nhưng không nghĩ tới, anh...... Anh chơi hắc đạo*!”
*Hắc đạo: xã hội đen, Mafia, thế giới ngầm,....
“Cái này không phải quá bình thường sao?” Anh bình đạm nói, từ trên kệ, lấy ra một điếu thuốc.
Trái tim Phong Thiển Tịch run rẩy, quả nhiên là hắc đạo, cô đã từng nghe ba mình nói qua, kỳ thật trên thương trường, rất nhiều xí nghiệp, tập đoàn lớn, đều ít nhiều có liên quan tới hắc đạo. Nhưng không nghĩ tới, cô thật sự gặp phải một người như vậy!
“Ly hôn.” cô run rẩy nói ra những lời này.
Nam Cung Tuyệt đang hút thuốc bỗng ngừng trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục: “Sao có thể chứ?”
“Vì sao lại không thể? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, phải gả cho một người có liên quan tới hắc đạo.”
“Lại đây....”Nam Cung Tuyệt vươn tay.
Cô chậm chạp không chịu đưa tay ra, anh liền mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của cô đem cả người cô kéo vào trong lồng ngực mình, cái áo ở trên người cô, cũng vì động tác tấn công mạnh mẽ này mà bay sang một bên.
Ôm lấy cơ thể cô, bàn tay nhẹ nhàng đem sợi tóc đen dài vén ra sau tai, cúi người ở bên tai cô nỉ non mà nói: “Tôi là ai, mặc kệ là người của hắc đạo, hay bạch đạo, đối với em mà nói đều không quan trọng. Quan trọng là, em phải nhớ cho kỹ em là vợ của tôi. Nếu đã gả cho tôi, thì đừng mong ly hôn.”
Âm thanh của anh rất từ tốn lãnh đạm, không hề có chút uy hiếp, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.
Phong Thiển Tịch hít một hơi thật sâu, trong lòng đối với hắc đạo trước sau vẫn có chút kiêng kị, nhưng nghĩ lại mà nói, rốt cuộc cô còn ở đây hồ đồ cái gì? Thời điểm gả tới, bản thân cô cũng không tự quyết định được, bất luận Nam Cung Tuyệt là người của hắc đạo, hay bạch đạo, cô đều không có sự lựa chọn. Chẳng lẽ đúng như câu, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó?
“Anh hôm nay, là tới cứu tôi sao?” Đột nhiên cô chuyển chủ đề.
Đôi mắt Nam Cung Tuyệt lạnh lẽo nhìn xuống, cũng không trả lời câu hỏi của cô, nói: “Đã làm với bọn nó sao?”
“Hả?” Phản ứng của cô có chút sửng sốt, khuôn mặt nháy mắt đỏ hơn cả mông khỉ: “Không, không có.”
Anh nở một nụ cười: “Tên đó đã sờ qua chỗ nào của em?”
Thiển Tịch nhíu mày: “Anh đứng ở cửa, chẳng lẽ còn nhìn chưa đủ rõ ràng hay sao? Lại luôn đứng nhìn, cũng không chịu tới cứu tôi.”
Cô có chút oán trách.
“Phải không?” Nói rồi, bàn tay anh theo thân hình bóng lóng kia, sờ soạng một chút.....
“A.... Lấy ra, cầm tay lái đi.” Cô đẩy bàn tay to lớn của Nam Cung Tuyệt ra, nhưng càng đẩy, lại càng giống như cô đang hỗ trợ cho anh.
Cô thở hổn hển từng hơi, từng hơi, một lát sau liền mất hết sức lực, dường như mềm oặt đi nằm ở trên ngực của anh.
“Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi, nói cho tôi biết, lúc ở trong phòng, chỗ này cũng phản ứng giống như vậy có phải hay không?” Giọng anh nhẹ nhàng lạnh lẽo nói bên tai cô.
“Không, không có, có thể........ Có thể dừng tay không?” Đôi tay cô gắt gao nắm lấy quần áo của anh, không muốn cảm nhận loại cảm giác mà dưới cơ thể truyền đến, nhưng cảm giác này thực khiến cho người ta khó mà chịu đựng.
“Dừng tay, tại sao lại muốn dừng tay?”
“Ưm, bởi vì....” Cô nên nói như thế nào về cảm giác hiện tại đây? Trong lòng như bốc lên một ngọn lửa lo âu cùng bất an, ngọn lửa này từ trái tim chảy theo từng mạch máu, rồi lan tới từng tấc da thịt từng lỗ chân lông. Làm cô cực kì khó chịu.
“Vì sao?”
“Ặc......”
“A, em hẳn là nên thành thật một chút.”
Thành thật một chút? Thành thật như thế nào nữa? Chẳng lẽ lại muốn cô mở miệng nói cho anh nghe cảm giác lúc này sao? Cái loại cảm giác cực kì ngứa ngáy khó chịu, giống như một ngọn lửa phun trào, thiêu chết cô........
“A....” Đôi môi vốn đang cắn chặt vẫn không nhịn được mà kêu ra tiếng.
Khóe miệng Nam Cung Tuyệt cười càng lớn nói: “Em thật đúng là một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.”
“Không cần, nói.” Cô cũng không muốn như vậy, nhưng mà âm thanh vẫn kêu ra tới, giống như là đã không còn chịu sự chi phối của đại não nữa.
“Thoải mái sao?”
“Đừng nói nữa...!”
“Đáng tiếc đã về đến nhà. Chúng ta tạm thời kết thúc, lát nữa lên lầu, sẽ làm cho em thỏa mãn muốn chết.” Anh nghẹn ngào nói bên tai cô.