-
Chương 11: Dụ Hoặc Chí Mạng
Editor: An Dĩnh Hy
“Xem ra cô rất thích kiểu bạo lực!”
“Anh…… Nam Cung Tuyệt, không cần đem suy nghĩ của anh áp đặt lên người tôi, tôi không cần, tôi không cần…… Tôi không cần!” Cô rống lên giận dữ, nhớ tới hình ảnh xảy ra ở quán bar, liền nhịn không được mà rùng mình.
“Không cần?”
Cô không cam lòng cắn răng, cố nén, “ Tôi - không - cần!”
“ Cô đã không nhẫn nại được nữa sao? Hửm? Có phải cảm thấy người rất khó chịu hay không?” Anh lạnh lùng nói, đôi tay ở trên người cô thám hiểm, khiêu khích.
Cô phì phò thở dốc, thân thể giống như có một ngọn lửa đang bốc lên, không phải là một đóm lửa, mà nó lan tràn toàn thân, thiêu đốt cơ thể đến khó chịu, cả người ngứa ngáy khó kìm chế.
“A…… Cầu xin tôi!” Nhìn biểu cảm khó nhịn của cô, Nam Cung Tuyệt mang theo châm chọc nói, anh muốn xem người phụ nữ này ở trên giường sẽ bộc lộ bản chất dâm đãng xấu xa đến thế nào.
“ Đừng nằm mơ!”
Nữ nhân đáng chết! Miệng lại cứng như vậy?! Nam Cung Tuyệt đột nhiên rời khỏi cơ thể cô, đứng dậy, lấy quần áo mặc vào.
Phong Thiển Tịch nằm ở trên giường, anh đột nhiên rời đi, làm thân thể cô bứt rứt đến khó chịu.
“Hừ, Phong Thiển Tịch, tôi sẽ chờ xem khi nào thì cô đến cầu xin tôi chơi đùa với cô!” Mắt lam quét qua chiếc giường cô nằm.
Lúc này trên mặt Phong Thiển Tịch ửng đỏ, trên người ẩn ẩn chảy mồ hôi, cái này rõ ràng là dụ hoặc trí mạng mà. A, nữ nhân đáng chết!!
Anh nhẫn nại kìm chế đến đau đớn, lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Trên giường, Phong Thiển Tịch kéo chăn đắp lên người, cuộn mình ở trên giường, cô nhỏ giọng nức nở, nếu có thể, cô căn bản không muốn về lại cái nhà này.
Nhưng mà trừ bỏ nơi này, cô đã không còn nhà để về……
Ba, con rất nhớ ba, ba ở nơi nào? nhanh trở về được không? Ở trong tay tên ác ma này, con thật sự sợ mình sẽ chết trước mất.
Phòng khách, Nam Cung Tuyệt từ phòng ngủ đi xuống, sắc mặt không khá hơn là bao.
Nhóm nữ hầu chẳng có ai dám tới gần, chỉ có cung kính đứng ở một bên, rất ít khi nhìn thấy chủ nhân tức giận như vậy, gần đây lại liên tiếp thấy rất nhiều lần, từ một phương diện nào đó mà nói, tân phu nhân rất có thiên phú chọc giận chủ nhân của họ.
Nam Cung Tuyệt mở đôi tay ra dựa vào trên sô pha, con đàn bà giả dối còn cố làm ra vẻ, một ngày nào đó tôi sẽ bóp chết cô! Trong mắt tất cả đều là lửa giận, tầm mắt đột nhiên rơi vào túi văn kiện trên bàn.
Thiếu chút nữa đã quên, cô gái chạy trốn trên du thuyền!
Anh lập tức cầm lấy cái túi, mở ra, lấy ảnh chụp bên trong……
Ảnh chụp là ở bờ sông, mắt lam ở trên ảnh chụp tìm một hồi lâu, mới nhìn thấy ở dưới nước có một thân hình bé hơn hạt cát, hơn nữa, chỉ là bóng dáng!!!
‘ Bốp! ’ anh trực tiếp đem ảnh chụp ném ở trên bàn, cái này chụp với không chụp có gì khác nhau sao? Hoàn toàn nhìn không thấy người, cái tên Thiên Thần kia!
Cầm lấy điện thoại gọi đi.
“ Này…… Tuyệt, tôi vừa mới tới tìm cậu, không phải nhanh như vậy cậu đã nhớ tôi rồi chứ.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh ngáy ngủ của Mộ Thiên Thần.
“ Cậu đã xem qua ảnh chụp?”
“Xem qua rồi, tuy rằng chỉ có một chút thân ảnh nhỏ xíu, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái manh mối mà.”
“……” mặt Nam Cung Tuyệt trầm xuống, Thiên Thần, con người này quả nhiên là cố ý.
“Được rồi, không phải cậu vẫn đang cho người tìm kiếm sao, Tuyệt, cậu phải kiên nhẫn. Có tin tức gì người đầu tiên tôi báo sẽ là cậu.”
Ngắt điện thoại, Nam Cung Tuyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, nha đầu trên du thuyền kia rốt cuộc là ai? Lại chạy tới nơi nào trốn rồi? Đã nhiều ngày như vậy, người vẫn không tìm được.
Sáng sớm hôm sau.
Thiển Tịch vừa mới rời giường liền phát hiện, trong phòng người hầu đều lục tung, như là đang tìm kiếm cái gì đó, cô cũng không hỏi.
“Phu nhân, mời bên này dùng cơm.” Bị hầu gái đưa đến bàn ăn, Nam Cung Tuyệt đang ngồi trên ghế, cũng không ăn cơm, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn người hầu đang tìm đồ vật.
Thiển Tịch ngồi xuống bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn, tự mình ăn, khóe mắt liếc liếc Nam Cung Tuyệt một cái, anh ta còn không ăn cơm? Kỳ quái, rốt cuộc đang tìm đồ vật gì.
“Các cô đang tìm cái gì đó?” Cô uống ly sữa bò, nhỏ giọng hỏi người hầu gái bên cạnh.
“ Tìm một sợi dây chuyền”. Hầu gái nhỏ giọng đáp lại.
Thì ra là như thế, cô tiếp tục uống sữa bò, lúc này, mắt lam đột nhiên nhìn về phía cô, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem ngụm sữa bò vừa mới nuốt xuống phun ra.
“Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi. Chẳng lẽ tự do nói chuyện cũng bị anh cướp mất sao?” Cô lấy khăn giấy xoa xoa miệng.
Nam Cung Tuyệt chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua cô.
Cô đã quen với đôi mắt lạnh lùng đó, định tiếp tục ăn cái gì, đột nhiên nhớ tới ngày đó về nhà nhìn thấy trong túi Nam Cung Tuyệt trong túi rớt ra cái gì đó, hình như là một sợi dây chuyền màu bạc?
“ Này…… Nam Cung Tuyệt.”
Mắt lam lướt qua: “Nói.”
Nhìn đến khuôn mặt băng sơn đó, thật không muốn nói cho anh ta chút nào, nhịn một chút, vẫn nói: “Ngày đó tôi nhìn thấy trong túi anh rơi ra một thứ, hình như là ở trên sô pha đó.”
Cô dứt lời, Nam Cung Tuyệt lập tức ra lệnh hầu gái tìm trên sô pha .
“Chủ nhân, tìm được sợi dây chuyền rồi, nó rơi vào trong góc ghế sô-pha.” Một cô hầu gái lập tức cầm sợi dây chuyền đi đến bàn ăn.
Phong Thiển Tịch ngốc ngốc nhìn Nam Cung Tuyệt, anh thế nhưng lại cười? Hơn nữa lại mỉm cười thế này, chỉ bởi vì tìm được sợi dây chuyền, cho nên liền cao hứng như vậy?
Sợi dây chuyền kia rốt cuộc là thế nào? Lại có thể làm tòa băng sơn này tan chảy, quả thực không thể tưởng tượng! Nghi hoặc nhìn theo hướng nữ hầu cầm sợi dây chuyền.
Cô chỉ muốn nhìn một chút, sợi dây chuyền có thể làm cho Nam Cung Tuyệt cười có hình dạng ra sao.
Mắt phượng dừng lại một chút, mắt vừa thấy được sợi dây chuyền, đột nhiên……
“ Ui da!” Một nữ hầu bưng chén canh qua đây bị trượt chân, canh trong chén văng ra, trực tiếp đổ lên đùi cô.
Nóng!
Cô đột nhiên đứng dậy, người run rẩy lên vì canh nóng, nhanh chóng dùng giấy ăn lau nước canh trên người.
“Phu nhân, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý.” Hầu gái sợ tới mức quỳ xuống.
“Không có việc gì.”
Nam Cung Tuyệt cũng quay đầu nhìn lại đây, liếc mắt xem xét một chút cái chân đang dậm của cô, chuyển mắt nhìn hầu gái nói: “Mang cô ta lên thay quần áo.”
“ Dạ.” Hầu gái lập tức nâng Thiển Tịch lên.
Lúc này cô mới đưa mắt lần thứ hai nhìn về phía Nam Cung Tuyệt, sợi dây chuyền tựa hồ đã bị anh cất đi. Là bởi vì tìm được sợi dây chuyền nên tâm tình trở nên tốt hơn sao? Tốt đến mức sai hầu gái mang cô lên thay quần áo!
Càng ngày càng tò mò, sợi dây chuyền kia rốt cuộc có bao nhiêu đại mị lực, haizzz…… Nhớ tới chuyện lần trước trên du thuyền, sợi dây chuyền yêu quý của cô cũng chẳng thấy đâu. Không biết đời này còn có thể tìm nó về được hay không.
Mình có một bài review truyện này, mọi người đọc qua để hiểu hơn nhé!
Reup xin ghi rõ nguồn từ Vietwriter.com
“Xem ra cô rất thích kiểu bạo lực!”
“Anh…… Nam Cung Tuyệt, không cần đem suy nghĩ của anh áp đặt lên người tôi, tôi không cần, tôi không cần…… Tôi không cần!” Cô rống lên giận dữ, nhớ tới hình ảnh xảy ra ở quán bar, liền nhịn không được mà rùng mình.
“Không cần?”
Cô không cam lòng cắn răng, cố nén, “ Tôi - không - cần!”
“ Cô đã không nhẫn nại được nữa sao? Hửm? Có phải cảm thấy người rất khó chịu hay không?” Anh lạnh lùng nói, đôi tay ở trên người cô thám hiểm, khiêu khích.
Cô phì phò thở dốc, thân thể giống như có một ngọn lửa đang bốc lên, không phải là một đóm lửa, mà nó lan tràn toàn thân, thiêu đốt cơ thể đến khó chịu, cả người ngứa ngáy khó kìm chế.
“A…… Cầu xin tôi!” Nhìn biểu cảm khó nhịn của cô, Nam Cung Tuyệt mang theo châm chọc nói, anh muốn xem người phụ nữ này ở trên giường sẽ bộc lộ bản chất dâm đãng xấu xa đến thế nào.
“ Đừng nằm mơ!”
Nữ nhân đáng chết! Miệng lại cứng như vậy?! Nam Cung Tuyệt đột nhiên rời khỏi cơ thể cô, đứng dậy, lấy quần áo mặc vào.
Phong Thiển Tịch nằm ở trên giường, anh đột nhiên rời đi, làm thân thể cô bứt rứt đến khó chịu.
“Hừ, Phong Thiển Tịch, tôi sẽ chờ xem khi nào thì cô đến cầu xin tôi chơi đùa với cô!” Mắt lam quét qua chiếc giường cô nằm.
Lúc này trên mặt Phong Thiển Tịch ửng đỏ, trên người ẩn ẩn chảy mồ hôi, cái này rõ ràng là dụ hoặc trí mạng mà. A, nữ nhân đáng chết!!
Anh nhẫn nại kìm chế đến đau đớn, lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Trên giường, Phong Thiển Tịch kéo chăn đắp lên người, cuộn mình ở trên giường, cô nhỏ giọng nức nở, nếu có thể, cô căn bản không muốn về lại cái nhà này.
Nhưng mà trừ bỏ nơi này, cô đã không còn nhà để về……
Ba, con rất nhớ ba, ba ở nơi nào? nhanh trở về được không? Ở trong tay tên ác ma này, con thật sự sợ mình sẽ chết trước mất.
Phòng khách, Nam Cung Tuyệt từ phòng ngủ đi xuống, sắc mặt không khá hơn là bao.
Nhóm nữ hầu chẳng có ai dám tới gần, chỉ có cung kính đứng ở một bên, rất ít khi nhìn thấy chủ nhân tức giận như vậy, gần đây lại liên tiếp thấy rất nhiều lần, từ một phương diện nào đó mà nói, tân phu nhân rất có thiên phú chọc giận chủ nhân của họ.
Nam Cung Tuyệt mở đôi tay ra dựa vào trên sô pha, con đàn bà giả dối còn cố làm ra vẻ, một ngày nào đó tôi sẽ bóp chết cô! Trong mắt tất cả đều là lửa giận, tầm mắt đột nhiên rơi vào túi văn kiện trên bàn.
Thiếu chút nữa đã quên, cô gái chạy trốn trên du thuyền!
Anh lập tức cầm lấy cái túi, mở ra, lấy ảnh chụp bên trong……
Ảnh chụp là ở bờ sông, mắt lam ở trên ảnh chụp tìm một hồi lâu, mới nhìn thấy ở dưới nước có một thân hình bé hơn hạt cát, hơn nữa, chỉ là bóng dáng!!!
‘ Bốp! ’ anh trực tiếp đem ảnh chụp ném ở trên bàn, cái này chụp với không chụp có gì khác nhau sao? Hoàn toàn nhìn không thấy người, cái tên Thiên Thần kia!
Cầm lấy điện thoại gọi đi.
“ Này…… Tuyệt, tôi vừa mới tới tìm cậu, không phải nhanh như vậy cậu đã nhớ tôi rồi chứ.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh ngáy ngủ của Mộ Thiên Thần.
“ Cậu đã xem qua ảnh chụp?”
“Xem qua rồi, tuy rằng chỉ có một chút thân ảnh nhỏ xíu, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái manh mối mà.”
“……” mặt Nam Cung Tuyệt trầm xuống, Thiên Thần, con người này quả nhiên là cố ý.
“Được rồi, không phải cậu vẫn đang cho người tìm kiếm sao, Tuyệt, cậu phải kiên nhẫn. Có tin tức gì người đầu tiên tôi báo sẽ là cậu.”
Ngắt điện thoại, Nam Cung Tuyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, nha đầu trên du thuyền kia rốt cuộc là ai? Lại chạy tới nơi nào trốn rồi? Đã nhiều ngày như vậy, người vẫn không tìm được.
Sáng sớm hôm sau.
Thiển Tịch vừa mới rời giường liền phát hiện, trong phòng người hầu đều lục tung, như là đang tìm kiếm cái gì đó, cô cũng không hỏi.
“Phu nhân, mời bên này dùng cơm.” Bị hầu gái đưa đến bàn ăn, Nam Cung Tuyệt đang ngồi trên ghế, cũng không ăn cơm, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn người hầu đang tìm đồ vật.
Thiển Tịch ngồi xuống bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn, tự mình ăn, khóe mắt liếc liếc Nam Cung Tuyệt một cái, anh ta còn không ăn cơm? Kỳ quái, rốt cuộc đang tìm đồ vật gì.
“Các cô đang tìm cái gì đó?” Cô uống ly sữa bò, nhỏ giọng hỏi người hầu gái bên cạnh.
“ Tìm một sợi dây chuyền”. Hầu gái nhỏ giọng đáp lại.
Thì ra là như thế, cô tiếp tục uống sữa bò, lúc này, mắt lam đột nhiên nhìn về phía cô, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem ngụm sữa bò vừa mới nuốt xuống phun ra.
“Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi. Chẳng lẽ tự do nói chuyện cũng bị anh cướp mất sao?” Cô lấy khăn giấy xoa xoa miệng.
Nam Cung Tuyệt chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua cô.
Cô đã quen với đôi mắt lạnh lùng đó, định tiếp tục ăn cái gì, đột nhiên nhớ tới ngày đó về nhà nhìn thấy trong túi Nam Cung Tuyệt trong túi rớt ra cái gì đó, hình như là một sợi dây chuyền màu bạc?
“ Này…… Nam Cung Tuyệt.”
Mắt lam lướt qua: “Nói.”
Nhìn đến khuôn mặt băng sơn đó, thật không muốn nói cho anh ta chút nào, nhịn một chút, vẫn nói: “Ngày đó tôi nhìn thấy trong túi anh rơi ra một thứ, hình như là ở trên sô pha đó.”
Cô dứt lời, Nam Cung Tuyệt lập tức ra lệnh hầu gái tìm trên sô pha .
“Chủ nhân, tìm được sợi dây chuyền rồi, nó rơi vào trong góc ghế sô-pha.” Một cô hầu gái lập tức cầm sợi dây chuyền đi đến bàn ăn.
Phong Thiển Tịch ngốc ngốc nhìn Nam Cung Tuyệt, anh thế nhưng lại cười? Hơn nữa lại mỉm cười thế này, chỉ bởi vì tìm được sợi dây chuyền, cho nên liền cao hứng như vậy?
Sợi dây chuyền kia rốt cuộc là thế nào? Lại có thể làm tòa băng sơn này tan chảy, quả thực không thể tưởng tượng! Nghi hoặc nhìn theo hướng nữ hầu cầm sợi dây chuyền.
Cô chỉ muốn nhìn một chút, sợi dây chuyền có thể làm cho Nam Cung Tuyệt cười có hình dạng ra sao.
Mắt phượng dừng lại một chút, mắt vừa thấy được sợi dây chuyền, đột nhiên……
“ Ui da!” Một nữ hầu bưng chén canh qua đây bị trượt chân, canh trong chén văng ra, trực tiếp đổ lên đùi cô.
Nóng!
Cô đột nhiên đứng dậy, người run rẩy lên vì canh nóng, nhanh chóng dùng giấy ăn lau nước canh trên người.
“Phu nhân, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý.” Hầu gái sợ tới mức quỳ xuống.
“Không có việc gì.”
Nam Cung Tuyệt cũng quay đầu nhìn lại đây, liếc mắt xem xét một chút cái chân đang dậm của cô, chuyển mắt nhìn hầu gái nói: “Mang cô ta lên thay quần áo.”
“ Dạ.” Hầu gái lập tức nâng Thiển Tịch lên.
Lúc này cô mới đưa mắt lần thứ hai nhìn về phía Nam Cung Tuyệt, sợi dây chuyền tựa hồ đã bị anh cất đi. Là bởi vì tìm được sợi dây chuyền nên tâm tình trở nên tốt hơn sao? Tốt đến mức sai hầu gái mang cô lên thay quần áo!
Càng ngày càng tò mò, sợi dây chuyền kia rốt cuộc có bao nhiêu đại mị lực, haizzz…… Nhớ tới chuyện lần trước trên du thuyền, sợi dây chuyền yêu quý của cô cũng chẳng thấy đâu. Không biết đời này còn có thể tìm nó về được hay không.
Reup xin ghi rõ nguồn từ Vietwriter.com