Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
•Editor: Tiểu Hi•
Lục Đan Ny cảm thấy nói chuyện với Cố Hoành vô cùng mệt, vô cùng khó chịu. Nhưng càng như thế, cô ta càng không phục.
Cô ta vừa ăn vừa tìm đề tài để nói với Cố Hoành, mà Cố Hoành đều trả lời có lệ với cô ta. Chưa đến 2 phút, anh đã ăn cơm xong rồi.
Đứng dậy bỏ hộp cơm vào trong thùng rác, sau đó kêu Đường Tử Thiến tới.
Lục Đan Ny ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nhìn bóng lưng của anh, âm thầm cười nhạo một tiếng. Cô ta cũng không tin không có cách tóm anh ta.
Cách đó không xa, Đường Tử Thiến đang trò chuyện vui vẻ với Phương Lan, nên ăn cơm rất chậm, bây giờ vẫn còn chưa ăn xong. Cô buông cơm hộp xuống chạy lại: "Cố tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Ăn xong chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy đừng ăn nữa, đi với tôi."
Đường Tử Thiến: "......" Vẻ mặt của cô đầy bi thương quay đầu lại nhìn hai miếng sườn trong hộp cơm mà lúc nãy không chịu một mạch ăn hết, yên lặng đuổi theo bước chân của Cố Hoành.
Cố Hoành đi đến cái ghế dựa ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, phân phó Đường Tử Thiến giống như phân phó con sen, nói: "Đấm chân."
Quay một cảnh hành động là chuyện rất vất vả, thân thể khó tránh khỏi va đập, lực độ của động tác quá lớn, cơ bắp đau nhức là chuyện bình thường.
Đấm chân bóp vai thư giản một chút, đây là chuyện những trợ lý khác thường xuyên làm, nhưng Đường Tử Thiến vẫn chưa làm qua.
Boss ra lệnh, cô đương nhiên phải nghe theo, vì thế ở bên chân anh ngồi xổm xuống, nắm chặt tay thành quả đấm, nghiêm túc đấm đấm.
"Dùng sức chút." Cố Hoành bất mãn.
Đường Tử Thiến làm theo.
Đấm khoảng 10 phút, tay Đường Tử Thiến dần dần mỏi nhừ, cường độ cũng không đều như lúc bắt đầu. Hơn nữa cô cũng chưa ăn no, sức lực không đủ dùng.
"Được rồi." Cố Hoành đột nhiên nói.
Đường Tử Thiến như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười, đột nhiên đứng dậy.
"A!" Nàng kêu nhỏ một tiếng, vừa vặn người đột nhiên mất thăng bằng, lập tức ngã vào người Cố Hoành. Cố Hoành nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đón lấy Đường Tử Thiến.
Đường Tử Thiến mang theo lực đánh vào, khiến cho Cố Hoành vừa mới ngồi thẳng lại ngã về lưng ghế, chân của Đường Tử Thiến vô lực, toàn bộ thân thể đều dựa vào người anh.
Động tĩnh của bọn họ làm cho người ngoài chú ý, nhìn tư thế mờ ám của bọn họ, vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc.
Đầu Đường Tử Thiến "Ầm" một tiếng, một chút khô nóng tản ra ngoài, khiến cho cả khuôn mặt của cô nhất thời đỏ lên.
"Cô có thể đứng lên không?" Cố Hoành vẫn đang nắm lấy cánh tay của cô, mặt không biểu cảm, hỏi.
Đường Tử Thiến bây giờ không thể suy nghĩ như bình thường: "Thật xin lỗi." Cô chống tay lên ngực anh, muốn mượn lực đứng dậy.
Nhưng mà, thất bại, người lại ngã trở về.
"Chân...... Chân tôi bị tê rồi." Nhìn người Cố Hoành, Đường Tử Thiến khóc không ra nước mắt.
Cố Hoành nặng nề thở ra một tiếng, bắt lấy cánh tay của cô, hơi nâng cô lên một chút, sau đó đứng dậy, nhường chỗ ngồi lại cho cô.
Đường Tử Thiến ngồi ở đó, hai chân cứng ngắc, không dám lộn xộn. Chân bị tê thật sự rất khó chịu.
Lúc này đổi thành Cố Hoành ngồi xổm ở bên chân cô, nhìn cô, nói: "Cô từ từ cử động một chút."
Đường Tử Thiến lập tức lắc đầu: "Không được, rất khó chịu."
"Vậy cô đợi lát nữa cử động lại." Cố Hoành trông coi cô.
Những người bên cạnh đã vây lại, quan tâm Đường Tử Thiến. Khuôn mặt của Đường Tử Thiến đáng yêu, tính cách cởi mở, bình thường lại rất nhiệt tình, tình cảm ở đoàn phim rất tốt.
Cũng chính bởi vì quan hệ của cô với mọi người rất tốt, ngày thường cứ mãi đùa giỡn, cho nên lúc này, một thầy đạo cụ cầm cái cây đạo cụ trên tay gõ vào chân Đường Tử Thiến một cái.
Đường Tử Thiến lập tức khó chịu đến nổi nhe răng nhếch mép, ứa nước mắt muốn khóc, bộ dáng rất đáng thương.
Cố Hoành quay đầu lại nhìn về phía thầy đạo cụ đó, ánh mắt lạnh lẽo. Nhiệt độ không khí nóng bức như cũ, nhưng thầy đạo cụ đột nhiên cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua. Ông ta hối hận vì hành vi của mình.
"Tôi có thể cử động rồi." Đường Tử Thiến vui vẻ nói, đồng thời làm thêm động tác nhấc chân, nhưng mà lập tức lại hừ lên, vẫn chưa có khôi phục bình thường.
Cố Hoành: "Từ từ, không vội."
Giọng nói của anh ôn nhu hơn ngày thường, khiến mọi người cũng hơi bất ngờ, chỉ có Đường Tử Thiến không phát hiện ra, nhíu mày nhìn xem chân mình, hy vọng nhanh cử động lại như thường.
Cố Hoành nắm lấy bắp chân của cô, nhẹ nhàng nâng lên. Thần kinh của Đường Tử Thiến căng cứng, vẫn cứ đón nhận từng cơn đau nhức tiếp theo trong chớp mắt.
Động tác của anh nhẹ nhàng, chầm chậm giúp Đường Tử Thiến hoạt động hai chân, một lát sau, Đường Tử Thiến đỡ hơn rồi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến như nhặt được sinh mạng mới, nâng khuôn mặt vui vẻ sáng lạn lên nói với Cố Hoành: "Cảm ơn Cố tiên sinh!"
Cố Hoành lấy lại vẻ ôn nhu vừa rồi, lạnh lùng "Ừ" một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Còn có mấy người đang vây quanh bên người Đường Tử Thiến, nhìn thấy Cố Hoành đi xa, xì xào bàn tán, nói: "Hình như tâm trạng của Cố ảnh đế không tốt."
"Tôi cũng phát hiện, Tử Thiến, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Tử Thiến chột dạ lắc đầu: "Không rõ lắm." Cô biết chắc là liên quan đến cô và Lục Đan Ny.
"Bình thường Cố ảnh đế đều là một bộ dáng vô cầu vô dục, là chuyện gì khiến cho anh ấy lộ ra vẻ mặt không vui nhỉ?" Có người hết sức tò mò, sờ cằm trầm tư suy nghĩ.
Có người suy đoán: "Có phải là chuyện tình cảm không? Ảnh đế và bạn gái bí mật giận hờn gì đó."
"Có khả năng."
"Tử Thiến, cô nói xem có khả năng hay không? À, bỏ đi. Cô là trợ lý của anh ấy, không nên bàn luận chuyện của anh ấy. Được rồi, được rồi, mọi người đều giải tán đi."
"Tử Thiến, hôm nay cô chú ý một chút, đừng chọc đến ảnh đế, để tránh anh ấy trút giận lên người cô."
Đường Tử Thiến gật đầu: "Ừ ừ, tôi biết rồi."
Vài phút sau, Cố Hoành đã quay lại, trên tay cầm một gói kẹo sữa thỏ trắng(**).
Anh đem kẹo sữa đưa tới trước mặt Đường Tử Thiến: "Cho cô ăn."
Đường Tử Thiến ngạc nhiên, không dám nhận: "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
Cố Hoành: "Một diễn viên quần chúng tặng cho tôi."
"Không phải anh không nhận quà của fans sao?"
"Cô ấy không phải là fans."
Đường Tử Thiến: "......" Không phải fans thì nhận?
Cố Hoành không kiên nhẫn cho lắm, nói: "Cầm lấy."
Đường Tử Thiến nhận lấy, mở gói kẹo ra, lấy ra một viên đưa cho Cố Hoành.
Cố Hoành hơi ghét bỏ: "Tôi không ăn."
Đường Tử Thiến không một chút suy nghĩ, nói: "Không ăn tại sao lấy của người khác." Cô nói xong liền hối hận, boss muốn lấy thì lấy, không tới lượt cô quản a.
Không nghĩ tới chính là, Cố Hoành không có phản bác Đường Tử Thiến, mà nhận lấy viên kẹo trên tay cô, xé giấy gói ra, bỏ kẹo vào trong miệng ăn.
Đường Tử Thiến chớp mắt mấy cái, không biết vì sao tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều. Cô cắn cắn môi, thật cẩn thận hỏi: "Lúc nãy anh giận tôi sao?"
Cố Hoành không trả lời thẳng vấn đề: "Sau này không có sự cho phép của tôi, không được tự ý rời đi."
Đường Tử Thiến: "Ò."
Cố Hoành: "Ăn kẹo."
Đường Tử Thiến cười: "Vâng, cảm ơn Cố tiên sinh."
Thấy cô mặt mày vui vẻ, Cố Hoành thở dài trong lòng.
*****
Mấy ngày nay, mỗi ngày Lục Đan Ny đều đăng Weibo, ý đồ ghép đôi đều làm người miên man bất định.
Kể từ sau đêm đăng ảnh chụp chung ở quán BBQ, fans của cô ta tăng vọt, cho dù có rất nhiều fans đều là fans của Cố Hoành đến, kêu cô đăng nhiều ảnh chụp của Cố Hoành một chút.
Cố Hoành không có Weibo, rất nhiều fans muốn biểu đạt tình yêu cũng không có nhà. Thật khó khăn lắm mới nhìn thấy có nữ tinh đăng ảnh chụp có anh ở bên trong, các cô đều xôn xao.
Lục Đan Ny không đăng ảnh chụp của Cố Hoành nữa, cô ta đăng tấm ảnh ăn cơm trên một cái bàn nhỏ, bày hai phần cơm hộp, một phần cô ta cầm, một phần còn lại không chụp đến chủ nhân. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vì thế mọi người bàn tán sôi nổi, người ăn cơm chung với cô ta là ai. Rất nhiều người đều hỏi có phải là Cố Hoành không, nhưng mà Lục Đan Ny chưa hề trực tiếp đáp lại.
Cô ta còn đăng một tấm ảnh cánh tay ứ máu, nói cần một người có lực mạnh đến thoa rượu thuốc mới nhanh khỏi được
Vì thế, mọi người lại nói Cố Hoành có sức lực lớn, kêu anh ấy đến.
Ảnh chụp như vậy làm độ chú ý của cô ta tăng vọt, bạn trên mạng đối với trò chơi "Cô đăng ảnh, tôi tới đoán" không biết chán.
Lục Đan Ny còn gửi một bình luận trả lời: [ Mọi người cứ việc đoán, tha hồ đoán, dù sao đoán đúng hay đoán sai tôi cũng sẽ không nói. (#^.^#)]
Những tin này trên Weibo, Đường Tử Thiến đều nhìn thấy, cô đương nhiên biết rõ ý đồ của Lục Đan Ny. Trong khoảng thời gian này đi theo Cố Hoành, Cố Hoành đối với cô rất tốt, thậm chí cô cảm thấy kiếp trước mình đã làm chuyện gì đó thật tốt nên mới có thể gặp được boss như Cố Hoành. Nhưng mà người tốt với mình bị người khác lợi dụng, cô lại không biết nên giúp đỡ thế nào, hoặc là nói, cô không dám giúp đỡ.
Loại cảm giác áy náy này làm cho cô khó chịu.
"Đang suy nghĩ gì đó?" Cố Hoành đột nhiên ở sau lưng cô nói.
Màn hình di động của Đường Tử Thiến là giao diện Weibo, cô đang lướt bình luận của Weibo Lục Đan Ny, bên trong rất nhiều bình luận tên Cố Hoành. Cô lập tức đưa di động áp vào trong ngực: "Không có."
Di động của Cố Hoành không có tải ứng dụng Weibo, bình thường anh cũng không có lên mạng, con đường nắm bắt tin tức đều là báo chí và tivi. Theo như anh nói, tính chân thật của tin tức trên mạng không bảo đảm, sẽ bị lừa gạt, vẫn là không xem.
Anh không xem tin tức giải trí, điểm này hoàn toàn ngược lại với Lục Đan Ny.
Lục Đan Ny rất chú ý tin tức giải trí, hơn nữa yêu cầu trợ lý cũng phải nắm bắt hoàn toàn.
Hiện tại Đường Tử Thiến lướt Weibo, đã thuộc về thói quen nghề nghiệp.
Cố Hoành ngồi xuống bên cạnh cô: "Làm tốt trách nhiệm công việc của cô là được, đừng nghĩ quá nhiều. Tự mình cân nhắc thiệt hơn, cô cảm thấy làm thế nào tương đối tốt với bản thân thì cô cứ làm như thế đó. Không cần vì người khác suy nghĩ quá nhiều, bởi vì có thể người khác căn bản không đem chuyện cô lo lắng để vào trong mắt."
Đường Tử Thiến nhất thời không biết phản ứng như thế nào, cũng không hiểu vì sao Cố Hoành đột nhiên nói những điều này với cô.
Cố Hoành cũng không cần cô phản ứng, quay đầu lại cười với cô một cái, giơ tay lên định xoa đầu cô. Nhưng mà khi anh thấy cái viên tròn vo trên đỉnh đầu của cô, thì thay đổi động tác, nắm nắm cái viên nhỏ đó, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Đối với việc ảnh đế thích nghịch tóc của người ta, Đường Tử Thiến đã tập mãi thành thói quen, có thể thản nhiên ung dung.
Buổi tối trở lại khách sạn, Đường Tử Thiến bị Cố Hoành gọi vào phòng anh như thường lệ, cùng anh ăn cái gì đó, rồi xem tin tức.
Tin tức đều là tin tức thời sự chính trị quốc tế nghiêm túc. Xem nhiều rồi, Đường Tử Thiến thường thường sẽ còn thảo luận với anh một chút.
Đường Tử Thiến có rất nhiều điều không hiểu, đặc biệt là tin tức quốc tế, nguyên nhân chủ yếu vì sao nước nào đó xảy ra chiến tranh; Một dãy tên dài không nhớ được là ai; Tổng thống nào là đàn ông tốt,... vân... vân, Đường Tử Thiến đều hỏi. Sở dĩ vấn đề cô hỏi càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo chủ đề, là bởi vì Cố Hoành mặc kệ cô hỏi vấn đề ngớ ngẩn đến cỡ nào, cũng đều rất có kiên nhẫn giải đáp, dần dần cô quên mất.
Lúc ăn trái cây, mỗi khi Đường Tử Thiến lột vỏ trái cây dày mỏng không đều nhau, Cố Hoành nhìn không nổi sẽ giúp cô lột. Anh không chỉ là người đẹp tay đẹp, mà tay nghề còn rất lợi hại, lột vỏ trái cây rất đều, hơn nữa lột xong tất cả vỏ, ở giữa cũng không bị đứt.
Đường Tử Thiến đối với chuyện này vô cùng kính phục, trong mắt đều là sùng bái.
Sau đó, chuyện lột vỏ trái cây đều trở thành việc làm của Cố Hoành.
__________
(**) Kẹo sữa thỏ trắng:
__________
Editor:
Chương sau: Tôi đối với cô tốt không?
Hi mới tạo một tài khoản Instagram, bạn nào có chơi IG vào Follow Hi nhé.
+ Nói chuyện, tâm sự.
+ Giao lưu về việc edit.
+ Đặc biệt là chị em nào muốn tư vấn về việc ăn uống và cân nặng, cứ hỏi Hi nhé, Hi biết cái nào Hi sẽ chia sẻ với mọi người (Chỉ trên IG).
Đây là Instagram của Hi:
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
•Editor: Tiểu Hi•
Lục Đan Ny cảm thấy nói chuyện với Cố Hoành vô cùng mệt, vô cùng khó chịu. Nhưng càng như thế, cô ta càng không phục.
Cô ta vừa ăn vừa tìm đề tài để nói với Cố Hoành, mà Cố Hoành đều trả lời có lệ với cô ta. Chưa đến 2 phút, anh đã ăn cơm xong rồi.
Đứng dậy bỏ hộp cơm vào trong thùng rác, sau đó kêu Đường Tử Thiến tới.
Lục Đan Ny ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nhìn bóng lưng của anh, âm thầm cười nhạo một tiếng. Cô ta cũng không tin không có cách tóm anh ta.
Cách đó không xa, Đường Tử Thiến đang trò chuyện vui vẻ với Phương Lan, nên ăn cơm rất chậm, bây giờ vẫn còn chưa ăn xong. Cô buông cơm hộp xuống chạy lại: "Cố tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Ăn xong chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy đừng ăn nữa, đi với tôi."
Đường Tử Thiến: "......" Vẻ mặt của cô đầy bi thương quay đầu lại nhìn hai miếng sườn trong hộp cơm mà lúc nãy không chịu một mạch ăn hết, yên lặng đuổi theo bước chân của Cố Hoành.
Cố Hoành đi đến cái ghế dựa ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, phân phó Đường Tử Thiến giống như phân phó con sen, nói: "Đấm chân."
Quay một cảnh hành động là chuyện rất vất vả, thân thể khó tránh khỏi va đập, lực độ của động tác quá lớn, cơ bắp đau nhức là chuyện bình thường.
Đấm chân bóp vai thư giản một chút, đây là chuyện những trợ lý khác thường xuyên làm, nhưng Đường Tử Thiến vẫn chưa làm qua.
Boss ra lệnh, cô đương nhiên phải nghe theo, vì thế ở bên chân anh ngồi xổm xuống, nắm chặt tay thành quả đấm, nghiêm túc đấm đấm.
"Dùng sức chút." Cố Hoành bất mãn.
Đường Tử Thiến làm theo.
Đấm khoảng 10 phút, tay Đường Tử Thiến dần dần mỏi nhừ, cường độ cũng không đều như lúc bắt đầu. Hơn nữa cô cũng chưa ăn no, sức lực không đủ dùng.
"Được rồi." Cố Hoành đột nhiên nói.
Đường Tử Thiến như trút được gánh nặng, khẽ mỉm cười, đột nhiên đứng dậy.
"A!" Nàng kêu nhỏ một tiếng, vừa vặn người đột nhiên mất thăng bằng, lập tức ngã vào người Cố Hoành. Cố Hoành nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đón lấy Đường Tử Thiến.
Đường Tử Thiến mang theo lực đánh vào, khiến cho Cố Hoành vừa mới ngồi thẳng lại ngã về lưng ghế, chân của Đường Tử Thiến vô lực, toàn bộ thân thể đều dựa vào người anh.
Động tĩnh của bọn họ làm cho người ngoài chú ý, nhìn tư thế mờ ám của bọn họ, vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc.
Đầu Đường Tử Thiến "Ầm" một tiếng, một chút khô nóng tản ra ngoài, khiến cho cả khuôn mặt của cô nhất thời đỏ lên.
"Cô có thể đứng lên không?" Cố Hoành vẫn đang nắm lấy cánh tay của cô, mặt không biểu cảm, hỏi.
Đường Tử Thiến bây giờ không thể suy nghĩ như bình thường: "Thật xin lỗi." Cô chống tay lên ngực anh, muốn mượn lực đứng dậy.
Nhưng mà, thất bại, người lại ngã trở về.
"Chân...... Chân tôi bị tê rồi." Nhìn người Cố Hoành, Đường Tử Thiến khóc không ra nước mắt.
Cố Hoành nặng nề thở ra một tiếng, bắt lấy cánh tay của cô, hơi nâng cô lên một chút, sau đó đứng dậy, nhường chỗ ngồi lại cho cô.
Đường Tử Thiến ngồi ở đó, hai chân cứng ngắc, không dám lộn xộn. Chân bị tê thật sự rất khó chịu.
Lúc này đổi thành Cố Hoành ngồi xổm ở bên chân cô, nhìn cô, nói: "Cô từ từ cử động một chút."
Đường Tử Thiến lập tức lắc đầu: "Không được, rất khó chịu."
"Vậy cô đợi lát nữa cử động lại." Cố Hoành trông coi cô.
Những người bên cạnh đã vây lại, quan tâm Đường Tử Thiến. Khuôn mặt của Đường Tử Thiến đáng yêu, tính cách cởi mở, bình thường lại rất nhiệt tình, tình cảm ở đoàn phim rất tốt.
Cũng chính bởi vì quan hệ của cô với mọi người rất tốt, ngày thường cứ mãi đùa giỡn, cho nên lúc này, một thầy đạo cụ cầm cái cây đạo cụ trên tay gõ vào chân Đường Tử Thiến một cái.
Đường Tử Thiến lập tức khó chịu đến nổi nhe răng nhếch mép, ứa nước mắt muốn khóc, bộ dáng rất đáng thương.
Cố Hoành quay đầu lại nhìn về phía thầy đạo cụ đó, ánh mắt lạnh lẽo. Nhiệt độ không khí nóng bức như cũ, nhưng thầy đạo cụ đột nhiên cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua. Ông ta hối hận vì hành vi của mình.
"Tôi có thể cử động rồi." Đường Tử Thiến vui vẻ nói, đồng thời làm thêm động tác nhấc chân, nhưng mà lập tức lại hừ lên, vẫn chưa có khôi phục bình thường.
Cố Hoành: "Từ từ, không vội."
Giọng nói của anh ôn nhu hơn ngày thường, khiến mọi người cũng hơi bất ngờ, chỉ có Đường Tử Thiến không phát hiện ra, nhíu mày nhìn xem chân mình, hy vọng nhanh cử động lại như thường.
Cố Hoành nắm lấy bắp chân của cô, nhẹ nhàng nâng lên. Thần kinh của Đường Tử Thiến căng cứng, vẫn cứ đón nhận từng cơn đau nhức tiếp theo trong chớp mắt.
Động tác của anh nhẹ nhàng, chầm chậm giúp Đường Tử Thiến hoạt động hai chân, một lát sau, Đường Tử Thiến đỡ hơn rồi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến như nhặt được sinh mạng mới, nâng khuôn mặt vui vẻ sáng lạn lên nói với Cố Hoành: "Cảm ơn Cố tiên sinh!"
Cố Hoành lấy lại vẻ ôn nhu vừa rồi, lạnh lùng "Ừ" một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Còn có mấy người đang vây quanh bên người Đường Tử Thiến, nhìn thấy Cố Hoành đi xa, xì xào bàn tán, nói: "Hình như tâm trạng của Cố ảnh đế không tốt."
"Tôi cũng phát hiện, Tử Thiến, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Tử Thiến chột dạ lắc đầu: "Không rõ lắm." Cô biết chắc là liên quan đến cô và Lục Đan Ny.
"Bình thường Cố ảnh đế đều là một bộ dáng vô cầu vô dục, là chuyện gì khiến cho anh ấy lộ ra vẻ mặt không vui nhỉ?" Có người hết sức tò mò, sờ cằm trầm tư suy nghĩ.
Có người suy đoán: "Có phải là chuyện tình cảm không? Ảnh đế và bạn gái bí mật giận hờn gì đó."
"Có khả năng."
"Tử Thiến, cô nói xem có khả năng hay không? À, bỏ đi. Cô là trợ lý của anh ấy, không nên bàn luận chuyện của anh ấy. Được rồi, được rồi, mọi người đều giải tán đi."
"Tử Thiến, hôm nay cô chú ý một chút, đừng chọc đến ảnh đế, để tránh anh ấy trút giận lên người cô."
Đường Tử Thiến gật đầu: "Ừ ừ, tôi biết rồi."
Vài phút sau, Cố Hoành đã quay lại, trên tay cầm một gói kẹo sữa thỏ trắng(**).
Anh đem kẹo sữa đưa tới trước mặt Đường Tử Thiến: "Cho cô ăn."
Đường Tử Thiến ngạc nhiên, không dám nhận: "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
Cố Hoành: "Một diễn viên quần chúng tặng cho tôi."
"Không phải anh không nhận quà của fans sao?"
"Cô ấy không phải là fans."
Đường Tử Thiến: "......" Không phải fans thì nhận?
Cố Hoành không kiên nhẫn cho lắm, nói: "Cầm lấy."
Đường Tử Thiến nhận lấy, mở gói kẹo ra, lấy ra một viên đưa cho Cố Hoành.
Cố Hoành hơi ghét bỏ: "Tôi không ăn."
Đường Tử Thiến không một chút suy nghĩ, nói: "Không ăn tại sao lấy của người khác." Cô nói xong liền hối hận, boss muốn lấy thì lấy, không tới lượt cô quản a.
Không nghĩ tới chính là, Cố Hoành không có phản bác Đường Tử Thiến, mà nhận lấy viên kẹo trên tay cô, xé giấy gói ra, bỏ kẹo vào trong miệng ăn.
Đường Tử Thiến chớp mắt mấy cái, không biết vì sao tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều. Cô cắn cắn môi, thật cẩn thận hỏi: "Lúc nãy anh giận tôi sao?"
Cố Hoành không trả lời thẳng vấn đề: "Sau này không có sự cho phép của tôi, không được tự ý rời đi."
Đường Tử Thiến: "Ò."
Cố Hoành: "Ăn kẹo."
Đường Tử Thiến cười: "Vâng, cảm ơn Cố tiên sinh."
Thấy cô mặt mày vui vẻ, Cố Hoành thở dài trong lòng.
*****
Mấy ngày nay, mỗi ngày Lục Đan Ny đều đăng Weibo, ý đồ ghép đôi đều làm người miên man bất định.
Kể từ sau đêm đăng ảnh chụp chung ở quán BBQ, fans của cô ta tăng vọt, cho dù có rất nhiều fans đều là fans của Cố Hoành đến, kêu cô đăng nhiều ảnh chụp của Cố Hoành một chút.
Cố Hoành không có Weibo, rất nhiều fans muốn biểu đạt tình yêu cũng không có nhà. Thật khó khăn lắm mới nhìn thấy có nữ tinh đăng ảnh chụp có anh ở bên trong, các cô đều xôn xao.
Lục Đan Ny không đăng ảnh chụp của Cố Hoành nữa, cô ta đăng tấm ảnh ăn cơm trên một cái bàn nhỏ, bày hai phần cơm hộp, một phần cô ta cầm, một phần còn lại không chụp đến chủ nhân. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vì thế mọi người bàn tán sôi nổi, người ăn cơm chung với cô ta là ai. Rất nhiều người đều hỏi có phải là Cố Hoành không, nhưng mà Lục Đan Ny chưa hề trực tiếp đáp lại.
Cô ta còn đăng một tấm ảnh cánh tay ứ máu, nói cần một người có lực mạnh đến thoa rượu thuốc mới nhanh khỏi được
Vì thế, mọi người lại nói Cố Hoành có sức lực lớn, kêu anh ấy đến.
Ảnh chụp như vậy làm độ chú ý của cô ta tăng vọt, bạn trên mạng đối với trò chơi "Cô đăng ảnh, tôi tới đoán" không biết chán.
Lục Đan Ny còn gửi một bình luận trả lời: [ Mọi người cứ việc đoán, tha hồ đoán, dù sao đoán đúng hay đoán sai tôi cũng sẽ không nói. (#^.^#)]
Những tin này trên Weibo, Đường Tử Thiến đều nhìn thấy, cô đương nhiên biết rõ ý đồ của Lục Đan Ny. Trong khoảng thời gian này đi theo Cố Hoành, Cố Hoành đối với cô rất tốt, thậm chí cô cảm thấy kiếp trước mình đã làm chuyện gì đó thật tốt nên mới có thể gặp được boss như Cố Hoành. Nhưng mà người tốt với mình bị người khác lợi dụng, cô lại không biết nên giúp đỡ thế nào, hoặc là nói, cô không dám giúp đỡ.
Loại cảm giác áy náy này làm cho cô khó chịu.
"Đang suy nghĩ gì đó?" Cố Hoành đột nhiên ở sau lưng cô nói.
Màn hình di động của Đường Tử Thiến là giao diện Weibo, cô đang lướt bình luận của Weibo Lục Đan Ny, bên trong rất nhiều bình luận tên Cố Hoành. Cô lập tức đưa di động áp vào trong ngực: "Không có."
Di động của Cố Hoành không có tải ứng dụng Weibo, bình thường anh cũng không có lên mạng, con đường nắm bắt tin tức đều là báo chí và tivi. Theo như anh nói, tính chân thật của tin tức trên mạng không bảo đảm, sẽ bị lừa gạt, vẫn là không xem.
Anh không xem tin tức giải trí, điểm này hoàn toàn ngược lại với Lục Đan Ny.
Lục Đan Ny rất chú ý tin tức giải trí, hơn nữa yêu cầu trợ lý cũng phải nắm bắt hoàn toàn.
Hiện tại Đường Tử Thiến lướt Weibo, đã thuộc về thói quen nghề nghiệp.
Cố Hoành ngồi xuống bên cạnh cô: "Làm tốt trách nhiệm công việc của cô là được, đừng nghĩ quá nhiều. Tự mình cân nhắc thiệt hơn, cô cảm thấy làm thế nào tương đối tốt với bản thân thì cô cứ làm như thế đó. Không cần vì người khác suy nghĩ quá nhiều, bởi vì có thể người khác căn bản không đem chuyện cô lo lắng để vào trong mắt."
Đường Tử Thiến nhất thời không biết phản ứng như thế nào, cũng không hiểu vì sao Cố Hoành đột nhiên nói những điều này với cô.
Cố Hoành cũng không cần cô phản ứng, quay đầu lại cười với cô một cái, giơ tay lên định xoa đầu cô. Nhưng mà khi anh thấy cái viên tròn vo trên đỉnh đầu của cô, thì thay đổi động tác, nắm nắm cái viên nhỏ đó, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Đối với việc ảnh đế thích nghịch tóc của người ta, Đường Tử Thiến đã tập mãi thành thói quen, có thể thản nhiên ung dung.
Buổi tối trở lại khách sạn, Đường Tử Thiến bị Cố Hoành gọi vào phòng anh như thường lệ, cùng anh ăn cái gì đó, rồi xem tin tức.
Tin tức đều là tin tức thời sự chính trị quốc tế nghiêm túc. Xem nhiều rồi, Đường Tử Thiến thường thường sẽ còn thảo luận với anh một chút.
Đường Tử Thiến có rất nhiều điều không hiểu, đặc biệt là tin tức quốc tế, nguyên nhân chủ yếu vì sao nước nào đó xảy ra chiến tranh; Một dãy tên dài không nhớ được là ai; Tổng thống nào là đàn ông tốt,... vân... vân, Đường Tử Thiến đều hỏi. Sở dĩ vấn đề cô hỏi càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo chủ đề, là bởi vì Cố Hoành mặc kệ cô hỏi vấn đề ngớ ngẩn đến cỡ nào, cũng đều rất có kiên nhẫn giải đáp, dần dần cô quên mất.
Lúc ăn trái cây, mỗi khi Đường Tử Thiến lột vỏ trái cây dày mỏng không đều nhau, Cố Hoành nhìn không nổi sẽ giúp cô lột. Anh không chỉ là người đẹp tay đẹp, mà tay nghề còn rất lợi hại, lột vỏ trái cây rất đều, hơn nữa lột xong tất cả vỏ, ở giữa cũng không bị đứt.
Đường Tử Thiến đối với chuyện này vô cùng kính phục, trong mắt đều là sùng bái.
Sau đó, chuyện lột vỏ trái cây đều trở thành việc làm của Cố Hoành.
__________
(**) Kẹo sữa thỏ trắng:
__________
Editor:
Chương sau: Tôi đối với cô tốt không?
Hi mới tạo một tài khoản Instagram, bạn nào có chơi IG vào Follow Hi nhé.
+ Nói chuyện, tâm sự.
+ Giao lưu về việc edit.
+ Đặc biệt là chị em nào muốn tư vấn về việc ăn uống và cân nặng, cứ hỏi Hi nhé, Hi biết cái nào Hi sẽ chia sẻ với mọi người (Chỉ trên IG).
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.