Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Một quyền hạ gục
Trên võ đài, sau khi nghe thấy mấy lời nói của Diệp Phong, sắc mặt Lâm Phá Thiên lộ ra vẻ khinh thường, hắn cười khẩy nói:
"Hừ... không biết trời cao đất dày là gì, chết đến đít rồi mà còn dám ra vẻ? Không có thực lực mà vẫn ra vẻ thì gọi là ngu đó, có thực lực mà ra vẻ thì mới là ngầu! Hôm nay tao sẽ cho mày biết ai mới là kẻ mạnh!"
Nói xong Lâm Phá Thiên hung hăng tung nắm đấm, trong không trung vang lên tiếng nổ, khí thế của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này Sở Mai Dung đứng bên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, cô giải thích với Diệp Phong:
"Diệp Phong, anh có biết võ giả Ngũ Phẩm là trình độ gì, tư chất như nào không, chắc có những người cả đời cũng không đạt được đến cảnh giới Tứ Phẩm đâu".
"Nhưng một khi vượt qua được cửa ải khó khăn này, thực lực sẽ tăng cao, gân cốt toàn thân lay động, hơn nữa Lâm Phá Thiên luyện Bát Cực Quyền, Chí Cương Chí Cường, một đòn toàn lực thậm chí có thể xuyên qua sắt thép, phá tan đất đá, đây là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất tỉnh Giang Nam này, cũng được coi là một nhân tài nổi bật!"
Sở Mai Dung cho rằng nghe xong lời mình nói, Diệp Phong sẽ sợ.
Ai ngờ cậu lại nhìn chằm chằm vào Sở Mai Dung, trầm giọng nói: "Sở Mai Dung, đàn ông chỉ một lời nói đáng giá ngàn vàng! Nếu anh đã đồng ý với em thì anh sẽ không bỏ cuộc!"
Nói xong, cậu bước lên.
Sau khi dùng Tôi Thể Đan xong, Diệp Phong bây giờ như thay da đổi thịt.
Đi đến trước võ đài ba mét, cậu đột nhiên đứng đó, chân trái đạp xuống đất, mượn phản lực dễ dàng nhảy lên võ đài, nơi đây rung lên, khiến cho mắt Sở Mai Dung sáng lên.
Ở bên kia, Lâm Phá Thiên vẫn tỏ ra xem thường, trong con ngươi hiện lên vẻ rét lạnh, như rắn độc nhìn Diệp Phong, lạnh lùng nói.
"Thằng nhãi, tao dám bảo đảm, lên đánh trận này là quyết định sai lầm nhất đời này của mày! Mày biết tại sao tao tên là Lâm Phá Thiên không? Vì nắm đấm của tao có thể phá hủy bầu trời!"
Nói xong mấy chữ này, giọng nói của Lâm Phá Thiên như sấm sét, nổ vang nơi này, khí thế mạnh mẽ bao lấy người hắn.
Tuy nhiên, Diệp Phong không bị hắn dọa, vẫn hiên ngang nói: "Lâm Phá Thiên, trước khi chúng ta so tài, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh biết tại sao có bò bay trên trời không?"
"Tại sao?", Lâm Phá Thiên nghe xong liền sững sờ, bất giác hỏi lại.
"Bởi vì anh chém gió bay cả con bò lên trời đó! Nắm đấm phá trời á? Ha ha... theo như tôi thấy anh chém gió bay trời thì có!", Diệp Phong cười đùa nói, trong giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
"Thằng nhãi, mày muốn chết hả!"
Lâm Phá Thiên trợn trắng mắt, toàn thân run rẩy.
Tên hắn vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của hắn, bây giờ bị Diệp Phong lấy ra đùa, điều này khiến hắn tức không chịu nổi.
Lâm Phá Thiên tu luyện Bát Cực Quyền, đòn đánh cực mạnh, uy lực rất lớn.
Văn có Thái Cực bình thiên hạ, võ có Bát Cực định càn khôn!
Bởi vì Bát Cực Quyền chủ yếu giỏi ở thực chiến, mạnh mẽ cứng rắn, lực sát thương quá mạnh, động một tí là sẽ lấy đi tính mạng con người, vậy nên từ xưa đến nay mới có câu "Bát Cực không dùng để đánh, đã đánh ắt sẽ thấy máu".
Lúc này, Lâm Phá Thiên trong cơn tức giận, hai mắt tỏ bừng, hắn gào lên:
"Thằng nhãi, chết đi cho tao!"
Vừa dứt lời, cơ thể hắn hóa thành bóng đen, như một cây cung, phát ra tiếng nổ, hắn tung quyền đánh thẳng mặt Diệp Phong.
Nắm đấm này hàm chứa khí thế căm giận ngút trời.
Lâm Phá Thiên và Sở Mai Dung quen biết nhiều năm, hắn chưa từng được sờ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, vậy nên khi nhìn thấy ban nãy Diệp Phong dắt tay Sở Mai Dung vào võ quán, Lâm Phá Thiên quyết định phải phế Diệp Phong!
..
Nhìn thấy cảnh này Diệp Phong không hề hoảng loạn, đứng chắp tay, rất có phong thái của bậc tông sư.
Cần phải biết Bắc Thần Tiên Tôn Ngụy Thiên Sơn bây giờ đang ở trong cơ thể cậu, nếu như không có chỗ dựa mạnh như vậy, ban nãy Diệp Phong sao có thể có khẩu khí lớn đến vậy được.
Nhưng chỉ cần có ông Ngụy giúp đỡ, một Lâm Phá Thiên nhỏ bé sao có thể là đối thủ của cậu được?
Diệp Phong thầm nghĩ: "Ông Ngụy, mau như lúc trước đánh với Chu Hào, cho tôi mượn chút sức lực đi, một phần một triệu, không thì một phần một trăm nghìn cũng được!"
Ai ngờ, ngay giây sau ông Ngụy thẳng thừng từ chối: "Không được! Bây giờ bản tôn không thể cho cậu mượn sức mạnh được nữa!"
"Cái gì?"
Nghe thấy vậy, Diệp Phong kinh ngạc, nhưng nắm đấm của Lâm Phá Thiên đã lao đến, chẳng có thời gian cho cậu nghĩ nhiều nữa.
Nắm đấm này vô cùng mạnh, nếu như bị đấm trúng mặt thì đừng nói đến da thịt con người, cho dù là sắt thép cũng bị đánh xuyên qua.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phong bất lực chỉ đành cúi người, dùng tư thế khiếm nhã, ngã lăn xuống để tránh đòn này.
Nhưng sống lưng của cậu cuối cùng vẫn bị nắm đấm của Lâm Phá Thiên sượt qua, đau đến mức khiến cậu nhe răng há miệng.
Đòn này không trúng, Lâm Phá Thiên chẳng hề cho Diệp Phong thời gian để thở, nắm đấm lại lao mạnh điên cuồng phóng đến chỗ Diệp Phong.
Bất lực, Diệp Phong chỉ đành tránh phải né trái, vô cùng chật vật, thậm chí có mấy lần suýt chết, suýt bị Lâm Phá Thiên đấm trúng mặt.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Mai Dung dưới võ đài mặt tái mét, nắm đấm cuộn chặt, đổ mồ hôi thay cho Diệp Phong.
Do dự một lúc, cô nói: "Diệp Phong, đừng cố nữa, mau nhận thua đi, nếu không anh sẽ bị đánh chết mất!"
Nghe thấy vậy, Lâm Phá Thiên lập tức cười dữ tợn với Diệp Phong: "Hừ... muốn nhận thua sao, nằm mơ đi! Dám ôm người phụ nữ của Lâm Phá Thiên, hôm nay tao sẽ đánh mày tàn phế!”
Nói xong, thế tấn công của hắn mạnh thêm mấy phần, vô cùng dữ tợn, rõ ràng muốn đánh chết Diệp Phong.
Lúc này Diệp Phong chật vật, trong lòng thầm mắng ông Ngụy, trong thời khắc nguy hiểm mà bỏ rơi mình.
Ai ngờ suy nghĩ này vừa hiện lên, bên tai chợt vang lên giọng nói nghiêm khắc của ông Ngụy.
"Tiểu Phong, nếu như bản tôn cho cậu mượn sức, cậu đương nhiên có thể đánh bại kẻ địch trước mặt, nhưng thế thì sao chứ? Cậu cũng đâu thể cả đời đều mượn sự giúp đỡ của tôi để sống được? Sẽ có lúc trong tình huống hiểm nguy, cậu phải tự đối mặt với nó, tự chiến thắng nó! Thắng như vậy mới có ý nghĩa!"
...
Vừa dứt lời, cả người Diệp Phong run lên, cậu như ngộ ra chân lý, cậu thầm nói:
"Đúng vậy... nếu như cái gì cũng dựa vào ông Ngụy thì mình chẳng khác gì một con rối, một cái xác không hồn chứ?”
“Bây giờ mình nhất định phải tự dựa vào sức mình để đánh bại Lâm Phá Thiên ở trước mặt!"
"Mình không còn là kẻ yếu xưa kia, mình đã thay da đổi thịt, mình còn nắm trong tay sức mạnh của Bạch Hổ, mình không cần sợ hãi!"
Ánh mắt của Diệp Phong lóe lên vẻ khác thường.
Lúc này Lâm Phá Thiên chế giễu nói: "Thằng nhãi, mày muốn làm thằng hèn trốn đến bao giờ? Có dám như nam tử hán, đối đầu với nắm đấm của tao không?"
"Nếu như mày muốn, thì đánh đi! Lần này tao không tránh nữa!"
Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi nói, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, giống như một con rồng cực lớn đã thức tỉnh.
Lâm Phá Thiên thấy vậy, cảm thấy lạ thường, nhưng hắn vô cùng tự tin với sức mạnh của mình.
Hắn đột nhiên run vai, cả người như một viên đạn lao tới, vào thế "Một chưởng lật đổ trời, một đạp rung Cửu Châu".
Mà gân cốt toàn thân hắn cũng kêu lên, khiến người ta sởn gai ốc.
"Bát Cực - Thiếp Sơn Hạo!"
Đây là đòn sát thủ cốt lõi của Bát Cực Quyền, một khi sử dụng, đối thủ không tàn cũng phế.
"Á!"
Nhìn thấy cảnh này Sở Mai Dung dưới võ đài hét lên, hai tay che mắt mình, không dám nhìn cảnh tượng này.
Nhưng đúng lúc này, trên người Diệp Phong chợt tản ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, bàng bạc to lớn, như một vị sát thần khinh thường thiên hạ, bá đạo mạnh mẽ.
"Bạch Hổ Hiện Thế, Sát Phạt Thiên Hạ!"
Diệp Phong mạnh mẽ tung quyền, cơ thể hóa thành sấm sét, chỉ lưu lại tàn ảnh trong không trung.
"Nhanh như vậy sao? Sao có thể"
Thấy Diệp Phong biến dị, con ngươi Lâm Phá Thiên chợt co lại, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến cho hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, muốn thu quyền chặn đòn, nhưng căn bản không kịp nữa rồi.
"Đùng!"
Một giây sau, nắm đấm thép chứa sát ý của Bạch Hổ đập thẳng vào ngực Lâm Phá Thiên.
"Bốp!"
Chỉ trong nháy mắt, ngực Lâm Phá Thiên lõm xuống, không biết mấy cái xương gãy rồi, máu tươi đỏ thẫm phun ra từ miệng hắn, sau đó người hắn như diều đứt dây, bay văng ra xa mười mấy mét, ngã xuống võ đài.
Đây là cú đấm đầu tiên Diệp Phong tung ra từ khi bước chân lên võ đài.
Nhưng Lâm Phá Thiên trước còn là võ giả Ngũ Phẩm giờ đã hôn mê bất tỉnh không rõ sống chết.
Một quyền tất sát!
Chương 7: Anh hùng
Trong đại sảnh võ quán lớn, không gian im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Diệp Phong trên võ đài.
Khi Lâm Phá Thiên thi triển sát chiêu Bát Cực “Thiếp Sơn Hạo”, tình cảnh của Diệp Phong có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Dù cậu đã dùng Tôi Thể Đan, lột xác nhưng nếu bị tập trung ở phía chính diện thì không chết cũng bị thương nặng.
Tuy nhiên vào thời khắc cuối cùng, Diệp Phong cũng phá được chướng ngại tâm lý, thi triển được lực Bạch Hổ, đại diệt thiên hạ.
Dù Bát Cực Quyền được xem là mạnh nhất trong võ công ở thế tục nhưng lực Bạch Hổ bắt nguồn từ “Tứ Linh Thần Quyết” mà ông Ngụy đã truyền thụ, là pháp tu tiên thì sao có thể ngang bằng với võ công ở thế tục được?
Nhưng sau một đòn tấn công, Diệp Phong lại cảm nhận được cảm giác suy yếu chưa từng có trước đó như thể bị rút hết sức lực cả người.
Cậu biết bây giờ mình vẫn chưa thành thục hoàn toàn lực Bạch Hổ nên mới xuất hiện cảm giác sức mạnh phản phệ này.
Lúc này Sở Mai Dung ở dưới võ đài hơi há miệng, ngón tay che cả gương mặt, đôi mắt xinh đẹp đó nhìn xuyên qua khe hở ngón tay.
Ngay sau đó cô nhìn thấy Diệp Phong kiêu ngạo đứng trên võ đài, còn Lâm Phá Thiên lại mềm nhũn ngã xuống, ngất xỉu.
“Trời ạ!”
Sở Mai Dung vô thức ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước, vui mừng nói: “Diệp Phong, anh thắng rồi! Anh đã thắng Lâm Phá Thiên thật rồi!”
Giọng nói của cô đầy vẻ không thể tin được nhưng nhiều hơn vẫn là sự mừng rỡ.
Diệp Phong thắng trận đấu này có nghĩa là đã giành lấy lại sự tự do nửa đời còn lại của cô, Lâm Phá Thiên sẽ không còn dây dưa với cô nữa.
Đúng lúc này, ở một góc đại sảnh võ quán lại vang lên tiếng gầm gừ như sư tử rống:
“Cậu chủ!”
Sau đó chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi lướt qua, lập tức đến cạnh Lâm Phá Thiên, giơ tay ra để trước mũi hắn.
Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt, người đàn ông trung niên mới thở phào, biết Lâm Phá Thiên không sao, nhưng nhìn Lâm Phá Thiên bị đánh đến mức xương ngực bị gãy lồi ra ngoài, sắc mặt ông ta trở nên u ám.
Vết thương nghiêm trọng như vậy thì dù có dùng vàng mời bác sĩ nổi tiếng về chữa trị, e là cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng cho Lâm Phá Thiên, thậm chí khó khăn trong việc luyện võ, trở thành người tàn phế.
Lâm Phá Thiên tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới võ giả Ngũ Phẩm, là thiên tài có thiên phú nhất trong một trăm năm nay của nhà họ Lâm, là hy vọng sau này của nhà họ Lâm.
Nhưng bây giờ hy vọng này đã bị Diệp Phong phá hủy hoàn toàn.
Người đàn ông trung niên bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Phong trên võ đài, ánh mắt đó như rực lửa, nỗi căm hận ngút trời, khàn giọng nói:
“Thằng nhóc xấu xa, cậu dám làm cậu chủ nhà tôi bị thương, hôm nay tôi sẽ khiến cậu cả người đầy máu, đền tội cho cậu chủ nhà tôi”.
Nghe người đàn ông trung niên đó đe dọa, Sở Mai Dung biến sắc, nói: “Diệp Phong, chạy mau! Đây là vệ sĩ của nhà họ Lâm – Lâm Báo, có cảnh giới Thất Phẩm, được xem là cao thủ bậc nhất ở thành phố Tô Hành, anh không phải là đối thủ của ông ta”.
Nghe Sở Mai Dung nói thế, dĩ nhiên Diệp Phong cũng không dám sơ suất.
Sau cú đấm lúc nãy với Lâm Phá Thiên, lúc này sức lực của cậu đã cực kỳ yếu rồi, không có sức đánh tiếp nữa.
Ngay sau đó Diệp Phong gần như không do dự nhảy xuống võ đài, nắm chặt lấy tay Sở Mai Dung, dẫn cô chạy nhanh ra đến cổng võ quán.
…
“Hừ… Tên nhóc, muốn chạy à? Muộn rồi!”
Lâm Báo tức giận hừ một tiếng, vẻ mặt trở nên hung ác, cả người như đạn xuyên thấu, mang theo khí thế hủy diệt đánh về phía sau lưng của Diệp Phong, thanh thế cực kỳ lớn, mạnh hơn Lâm Phá Thiên rất nhiều.
Cảm nhận được sức gió ở phía sau, Sở Mai Dung bỗng vùng ra khỏi tay Diệp Phong, sau đó mở rộng hai cánh tay chắn trước người anh, quay đầu lại hét lên với Diệp Phong:
“Diệp Phong, anh mau chạy đi, em chặn Lâm Báo lại giúp anh. Em là đại tiểu thư nhà họ Sở, ông ta không dám làm gì em đâu”.
Thấy Sở Mai Dung thế mà lại lấy thân hình bảo vệ bản thân, khóe mắt Diệp Phong hơi rát, cổ họng khô khốc, chỉ cảm thấy nơi mềm nhất trong lòng mình bị thứ gì đó chạm vào.
Một năm nay, Diệp Phong từ vị trí con cưng của trời rơi xuống thành người thường, bị người ta cười nhạo, sỉ nhục, lúc này hành động của Sở Mai Dung lại khiến cậu cảm thấy đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu ngoài người thân của cậu.
Nếu Diệp Phong bỏ lại cô một mình chạy đi thì còn gì gọi là đàn ông nữa?
Vừa nghĩ đến đây, cậu sải bước đi đến nghênh đón đòn tấn công của Lâm Báo.
Dù bây giờ cả người cậu không còn sức, không thể đánh ra cú đấm hết sức nữa nhưng cũng phải tiến đến trước.
Đây mới là đàn ông!
Đúng lúc này giọng ông Ngụy bỗng vang lên bên tai cậu.
“Có khí phách, có sự chính trực, đây mới là nam tử hán đại trượng phu! Tiểu Phàm, tôi không ra tay giúp đỡ trận quyết đấu giữa cậu và Lâm Phá Thiên lúc nãy nhưng lần này thì khác”.
Ông Ngụy vừa dứt lời, Diệp Phong chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể khống chế chảy vào trong người cậu như núi lửa phun trào.
Cảm giác yếu ớt trước đó bỗng chốc bị quét sạch, tinh thần rất tỉnh táo.
Diệp Phong chỉ cảm thấy sức mạnh của mình bỗng chốc như được bơm khí, thậm chí còn có ảo giác như đánh ra một quyền có thể phá trời, xé nát tinh tú.
Đây là sức mạnh nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất.
Lâm Báo vốn dĩ có tốc độ cực nhanh lúc này trong mắt cậu giống như động tác được phát chậm lại.
…
“Sao… sao có thể?”
Lúc này một ông lão vẫn trốn trong một góc ở đại sảnh võ quán nhưng không có ai phát hiện cảm nhận được sự thay đổi khí thế của Diệp Phong như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được, sắc mặt ông ta thay đổi, cả người chấn động, ánh mắt toát ra ánh sáng chói mắt.
Cuối cùng Diệp Phong cũng ra tay.
Vung một cú đấm nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, trông có vẻ bình thường, không có bất kỳ khói lửa nhân gian nào, hệt như Thái Cực Quyền mà các ông bà cụ trong công viên thường tập.
Thế nhưng khi cú đấm đó sắp đánh vào người Lâm Báo lại khiến ông ta cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có, vô thức rụt hai tay lại, bảo vệ trước người.
“Ầm!”
Ngay sau đó, cú đấm bên phải của Diệp Phong đánh trúng vào hai tay ông ta khiến xương tay của ông ta lập tức nát vụn, lồi ra ngoài, cả người văng ra xa giống như bị tàu cao tốc đâm phải rồi đập người vào bức tường.
Càng khiến mọi người thảng thốt hơn là Lâm Báo không không rơi thẳng xuống đất mà bị “treo” lên tường như một bức tranh, một lúc lâu sau cũng không thấy động đậy như thể đã thoát khỏi lực hút trái đất, bị áp lực vô hình đè chặt lên bức tường.
Ông lão vẫn trốn trong bóng tối đứng xem trước đó cũng ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta chậm rãi thốt lên:
“Đánh người như treo tranh”.
…
“Quyền Kính” có câu: “Đánh người như treo tranh, giết người như cắt cỏ”.
Người ta đồn rằng luyện võ công đến mức cực hạn, sức mạnh khi tung quyền sẽ tác động lên người kẻ địch khiến đối phương văng ra lên bức tường, dính chặt vào tường như bị treo trên tường, hồi lâu cũng không rơi xuống đất.
Thế nhưng cao thủ như vậy đã luyện võ công đến mức thành thục, ngay cả võ giả Cửu Phẩm cũng không thể làm được, chỉ có cường giả tông sư trong truyền thuyết mới có khả năng.
Thế nhưng cường giả tông sư rất hiếm ở vùng đất Thần Châu này, những người trẻ nhất cũng đã năm sáu mươi tuổi.
Còn Diệp Phong trước mặt này còn chưa đến hai mươi tuổi, sao lại có thần uy như vậy được?
Ông lão đó bỗng như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, không trốn nữa, sải bước đi về phía Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Sở Mai Dung vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy ông ta: “Ông Đổng, sao ông lại ở đây?”
“Cô chủ, chuyện của cô và cậu chủ Lâm đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, tôi không yên tâm được nên đến đây xem thử”, ông lão nói.
“Ôi… ông Đổng, bây giờ Lâm Phá Thiên và Lâm Báo đều bị thương hết rồi, thế này chẳng phải sẽ gây thù với nhà họ Lâm rồi sao?”, Sở Mai Dung lo lắng nói.
“Ha ha ha… Cô chủ đừng lo, mặc dù nhà họ Lâm thanh thế lớn nhưng nhà họ Sở chúng ta cũng không sợ họ. Hơn nữa lát nữa tôi sẽ bảo người đưa Lâm Phá Thiên và Lâm Báo đến bệnh viện”.
Nói rồi ông lão nhìn sang Diệp Phong, chậm rãi nói: “Chàng trai, tôi là Đổng Xuyên, là quản gia nhà họ Sở”.
“Chào ông Đổng, tôi là Diệp Phong, là bạn…”
Diệp Phong vừa định nói “bạn học” nhưng nghĩ đến lời dặn trước đó của Sở Mai Dung, phải đóng giả là người yêu trước mặt người nhà cô mới có thể giấu được, thế là lập tức sửa lời: “Tôi là bạn trai của Mai Dung”.
“Quả là anh hùng xuất thiếu niên”.
Ông lão nói tiếp: “Chàng trai, nếu cậu đã là bạn trai của cô chủ, còn giúp cô chủ giải quyết phiền phức lớn này thì theo tôi về nhà họ Sở nhé”.
Chương 8: Phát bệnh
“Cái gì? Ông Đổng, ông muốn dẫn Diệp Phong về nhà ư?”
Nghe ông Đổng nói thế, Sở Mai Dung ngạc nhiên thốt lên, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.
Ông Đổng lại cười nói: “Cô chủ, mặc dù cậu Diệp này đã đánh thắng Lâm Phá Thiên và Lâm Báo, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, dù nhà họ Lâm quan tâm đến đại cục cũng không dám làm khó nhà họ Sở chúng ta, cũng khó tránh sẽ trút giận lên người cậu Diệp”.
“Thôi xong, tôi không nghĩ đến điều này, vậy bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Sở Mai Dung hiện lên vẻ lo lắng và ý xin lỗi.
Dù Diệp Phong vừa thể hiện bản lĩnh siêu phàm của mình nhưng có lời đồn rằng một vị cụ tổ nào đó của nhà họ Lâm bế quan là một võ giả Cửu Phẩm, chỉ cách tông sư trong truyền thuyết một bước.
Nếu vì chuyện này mà khiến Diệp Phong bị nhà họ Lâm báo thù, e là Sở Mai Dung sẽ áy náy đến cuối đời.
“Không sao… cô chủ không cần quá lo lắng, bây giờ chỉ cần cho cậu Diệp một thân phận thì có thể khiến nhà họ Lâm không dám động vào cậu ấy rồi”, ông Đổng bình tĩnh nói.
“Thân phận gì?”, Sở Mai Dung vô thức hỏi.
“Rất đơn giản, dĩ nhiên là con rể nhà họ Sở chúng ta rồi”, ông Đổng khẽ cười nói.
Con rể nhà họ Sở?
Nghe thế Sở Mai Dung sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, ý của ông Đổng là muốn cho Diệp Phong trở thành chồng của cô.
Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mai Dung lập tức đỏ bừng, thật mê người, cụp mắt xuống không dám nhìn Diệp Phong bên cạnh.
Ông Đổng là quản gia của nhà họ Sở, theo lý ông ta không có tư cách nào đưa ra ý kiến gì với hôn sự của Sở Mai Dung.
Thế nhưng Sở Mai Dung lại biết thân phận của ông Đổng không tầm thường, mặc dù chỉ là một quản gia nhưng ông nội của cô là Sở Kinh Quốc – gia chủ nhà họ Sở lại xem ông Đổng là bạn bè, người nhỏ tuổi hơn trong nhà không dám bất kính với ông Đổng.
Thậm chí ở nhà họ Sở, ông Đổng được xem là người thứ hai có địa vị quyền lực lớn dưới Sở Kinh Quốc.
Diệp Phong đứng ở một bên cũng lần đầu xấu hổ khi nghe đề nghị của ông Đổng.
Sở Mai Dung đẹp tự nhiên, mặc dù vẫn là học sinh lớp mười hai, cơ thể vẫn chưa nảy nở hết nhưng không đến vài năm nữa là có thể trở thành tuyệt sắc nhân gian nghiêng nước nghiêng thành.
Nói không thích một người đẹp như vậy là nói dối.
Hơn nữa lúc nãy khi đối mặt với sát chiêu của Lâm Báo, Sở Mai Dung còn không màng nguy hiểm lấy thân mình chắn trước mặt Diệp Phong để giành lấy thời gian chạy trốn cho cậu.
Hành động như thế lại khiến Diệp Phong rung động.
Nhưng cậu và Sở Mai Dung quen biết chưa được mấy ngày, không được xem là quá quen thuộc.
Thế nên Diệp Phong chỉ cảm thấy biết ơn và tán thưởng với Sở Mai Dung thôi, chưa từng nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ.
Cậu chỉ đành đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết nên nói gì mới phải.
…
“Khụ khụ…”
Có lẽ là cảm thấy đề nghị của mình quá đột ngột, ông Đổng ngượng ngùng ho một tiếng, nói tiếp: “Cậu Diệp, thế này nhé… Trước tiên cậu cứ theo tôi về nhà họ Sở, đợi sau khi tôi bàn xong với gia chủ rồi sẽ tính đến kế hoạch lâu dài”.
Diệp Phong im lặng một lúc mới gật đầu.
Mặc dù vì có ông Ngụy, Diệp Phong không phải sợ nhà họ Lâm trả thù nhưng cậu lại không chỉ có một mình.
Với thế lực của nhà họ Lâm, muốn đối phó với bạn bè và người nhà cậu chắc chắn chẳng phải chuyện khó nhằn.
Ba người ra khỏi võ đường, đi vào một chiếc xe Bentley Mulsanne.
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley lái vào một khu dân cư biệt thự yên tĩnh ở vùng ngoại ô.
Con đường bên trong quanh co khúc khuỷu, ba bước là một căn, năm bước là gặp phong cảnh, có đủ loại cây quý hiếm như đang bước vào chốn bồng lai ở bên ngoài thế giới.
Cuối cùng chiếc Bentley dừng lại trước một căn biệt thự năm tầng.
Sau khi xuống xe, Diệp Phong mới nhận ra đây nào phải biệt thự, rõ ràng là một trang viên mà.
Sân vườn đủ rộng để chơi bóng đá, có hồ bơi, khu BBQ và cả sân tennis, muốn gì có đó, sân nhà còn nằm cạnh hồ nước nhỏ trong khu nghỉ dưỡng, mặt hồ gợn sóng xanh, những chú cá koi đủ màu sắc tung tăng bơi lội bên trong.
Với thị trường bất động sản bùng nổ như hiện tại ở thành phố Tô Hành, chỉ riêng giá của một mảnh đất lớn này thôi e là ít nhất cũng tầm mấy trăm triệu tệ.
Diệp Phong được ông Đổng và Sở Mai Dung dẫn vào căn biệt thự năm tầng đó.
Sau khi đi vào thì nhìn thấy đầu tiên là cửa phòng khách cực lớn, hai bên còn có người giúp việc nữ mặc đồng phục đứng đó chào cậu, đi vào phòng khách, trang trí bên trong càng phải nói là cực kỳ xa hoa.
Trên tường có treo rất nhiều bức tranh cực lớn, bày trí xung quanh cũng đều là đồ cổ, mặc dù Diệp Phong không biết giá trị thật của nó nhưng có thể thấy là của một danh gia.
Trước đó khi Sở Mai Dung tùy ý đưa một triệu tệ tiền thù lao, Diệp Phong đã đoán được gia cảnh của cô không phải dạng tầm thường.
Nhưng sau khi cảm nhận thật sự xa hoa được xây đắp bằng tiền, trái tim còn non trẻ của cậu vẫn không khỏi rung động, thầm nghĩ cuối cùng cũng có ngày có được mọi thứ bằng chính năng lực của mình.
“Cậu Diệp, cô chủ, hai người đến sảnh lớn nghỉ ngơi trước đi, tôi đi báo với lão gia chuyện vừa xảy ra”, nói rồi ông Đổng đi lên tầng hai.
…
Căn phòng trong cùng trên tầng hai chính là phòng sách của gia chủ nhà họ Sở - Sở Kinh Quốc.
“Cốc cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Sở Kinh Quốc ngồi trên chiếc ghế thái sư được làm bằng gỗ sư nói: “Mời vào”.
Cánh cửa mở ra, ông Đổng xuất hiện trước mặt Sở Kinh Quốc, hơi cúi người xuống nói: “Gia chủ, tôi về rồi”.
“Anh Xuyên, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, giữa tôi và anh thì cứ xưng anh em là được, cần gì phải khách sáo như thế?”, Sở Kinh Quốc nói.
Nếu để người khác nghe được những lời này, e là sẽ rất ngạc nhiên.
Phải biết là nhà họ Sở tồn tại một trăm năm, phát triển đến hôm nay là gia tộc hàng đầu ở Tô Hành, được xem là đứng đầu trong cả tỉnh Giang Nam.
Sở Kinh Quốc là gia chủ của nhà họ Sở, không thể nói là một tay che trời ở Tô Hành nhưng cũng không thể xem thường, với thân phận của lão sao có thể xưng anh gọi em với một quản gia chứ?
Nhưng Sở Kinh Quốc lại biết nếu không có Đổng Xuyên thì không biết mình đã chết bao nhiêu lần.
Lúc còn trẻ, Sở Kinh Quốc rất tự cao, làm việc luôn kiêu ngạo, vô hình trung trở thành kẻ thù của không ít người, thậm chí có người còn thuê sát thủ ám sát, muốn lấy đầu của lão.
Một lần tình cờ, lão làm quen với Đổng Xuyên đang bị thương nặng, được nhà họ Sở giúp đỡ, Đổng Xuyên hồi phục sức khỏe, lúc đó Sở Kinh Quốc mới nhận ra Đổng Xuyên là một võ giả Bát Phẩm.
Mấy năm nay được Đổng Xuyên bảo vệ, Sở Kinh Quốc mới bình an vô sự, thậm chí có thể nói Đổng Xuyên được xem là con át chủ bài mà nhà họ Sở che giấu.
Trong phòng sách, nghe Sở Kinh Quốc nói thế, Đổng Xuyên lại lắc đầu nói: “Gia chủ, một nước không thể không có pháp luật, một gia đình không thể không có gia quy, thân phận của ông và tôi khác biệt, sao tôi có thể vượt qua giới hạn được?”
Cảm nhận được kiên định trong lời nói của Đổng Xuyên, Sở Kinh Quốc cũng không miễn cưỡng, hỏi lại lần nữa: “À phải rồi anh Xuyên, Dung Dung thế nào rồi, tên nhóc nhà họ Lâm không làm khó dễ nó chứ?”
“Thưa lão gia, cậu chủ nhà họ Lâm bị đánh đến mức bị thương nặng, bất tỉnh nhân sự, tôi đã bảo người đưa hắn đến bệnh viện rồi”, Đồng Xuyên nói.
Nghe thấy thế, Sở Kinh Quốc ngạc nhiên nói: “Anh Xuyên, lẽ nào anh ra tay dạy dỗ tên nhóc của Lâm Phá Thiên đó sao?”
“Không phải! Là bạn trai của cô chủ làm”, Đổng Xuyên nói.
“Bạn trai?”
Sở Kinh Quốc kéo dài giọng, nhíu mày nói.
Lão cũng có nghe nói đến lời hứa giữa Sở Mai Dung và Lâm Phá Thiên.
Lúc đó lão không nghĩ là đúng, cứ cho rằng Sở Mai Dung chỉ kiên cường mà thôi, không ngờ nó lại tự ý tìm một bạn trai đến, còn đánh Lâm Phá Thiên bị thương.
Phút chốc chuyện này có thể rắc rối hơn.
“Hừ… ở đâu ra tên đó vậy, dám có ý nghĩ không hay với Dung Dung?”, giọng Sở Kinh Quốc lộ ra vẻ tức giận.
“Gia chủ, tôi không nghĩ như thế”.
Đổng Xuyên bỗng nói: “Nếu có thể cho cô chủ đính hôn với cậu Diệp không chừng là vinh hạnh của nhà họ Sở chúng ta”.
Nghe thế, ánh mắt Sở Kinh Quốc hiện lên vẻ khó tin, hỏi: “Anh Xuyên, rốt cuộc chuyện là sao, lẽ nào tên đó là con cháu của tỉnh ủy số một, hoặc là hoàng thân quốc thích ở Yến Kinh?”
“Đều không phải”.
Đổng Xuyên lắc đầu nói: “Cậu Diệp đó không chỉ đánh bại được Lâm Phá Thiên mà còn đánh bại được võ giả Thất Phẩm - Lâm Báo với một cú đấm, thậm chí cả người ông ta còn dính chặt lên tường, một hồi lâu cũng không thể rơi xuống đất. Theo tôi suy đoán, cậu ta chắc chắn là người của giới Cổ Võ”.
“Giới Cổ Võ? Thật sao? Anh Xuyên, theo anh sau này tên đó có thể làm nên trò trống gì?”, Sở Kinh Quốc vội vàng hỏi.
“Kim Lân là vật trong đầm, một khi gặp gió mây sẽ hóa rồng”.
Giọng Đổng Xuyên rất có lực, trịnh trọng vang lên khắp phòng sách.
Nghe thế, ánh mắt Sở kinh Quốc lóe sáng, sau đó bật cười.
“Ha ha ha… Anh Xuyên, nếu đúng như anh nói thì nhà họ Sở chúng ta chắc có thể mượn cơ hội này để một bước lên mây, trở thành gia tộc đứng đầu Tô Hành. Đi thôi, chúng ta đi gặp chàng trai đó”.
…
Mấy phút sau, Sở Kinh Quốc và Đổng Xuyên đi đến phòng khách.
Thấy hai người xuất hiện, Diệp Phong và Sở Mai Dung cùng đứng lên.
“Ông nội!”
Sở Mai Dung vừa chào vừa đi về phía Sở Kinh Quốc.
Thế nhưng cô vừa bước chưa được mấy bước, sắc mặt bỗng hiện lên vẻ đau đớn, cả người run lên rồi ngã xuống đất.
Thấy thế Diệp Phong hoảng hốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đổng Xuyên ở một bên hét lên: “Thôi xong! Cô chủ lại phát bệnh rồi”.
Chương 9: Tình trạng bệnh của Sở Mai Dung
Trong phòng khách, nhìn Sở Mai Dung đột nhiên ngã xuống, Diệp Phong rất kinh ngạc, chạy nhanh đến muốn đỡ Sở Mai Dung dậy.
Thế nhưng khi tay Diệp Phong chạm vào người Sở Mai Dung, chỉ cảm thấy như đang sờ vào một khối băng ngàn năm, cơn lạnh buốt thấu xương ập đến.
Diệp Phong vô thức buông tay ra, cúi đầu xuống nhìn, đầu ngón tay mình xuất hiện màu xanh tím, rõ là bị lạnh đến mức bị thương.
Lúc này Sở Mai Dung ngã dưới đất cả người đều lạnh toát như một bức tượng băng. Cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt hoàn hảo lại lộ ra vẻ đẹp động lòng người.
Khí lạnh lan ra xung quanh người cô, nhiệt độ cả phòng khách lập tức giảm xuống mức đóng băng.
“Cậu Diệp, đừng động vào người cô chủ, cô ấy đang phát bệnh”, Đổng Xuyên ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù mới quen Sở Mai Dung mấy ngày nhưng cô cũng xem như là người bạn duy nhất trong một năm này của Diệp Phong, nên bây giờ lòng cậu như lửa đốt.
Lúc này một ông lão khoảng sáu mươi tuổi ở bên cạnh Đổng Xuyên sải bước đi về phía Diệp Phong.
Dù tuổi đã cao nhưng ánh mắt ông lão lại rất có thần, dò xét nhìn Diệp Phong như thể muốn nhìn thấu cậu.
Diệp Phong bỗng nhớ đến lúc vừa gặp lão này, Sở Mai Dung gọi lão là “ông nội”, xem ra lão là gia chủ nhà họ Sở.
Dù như thế, khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Sở Kinh Quốc, Diệp Phong vẫn đứng thẳng lưng, không hề kiêu ngạo nhìn thẳng vào lão.
“Chàng trai, tôi là Sở Kinh Quốc, là ông nội của Dung Dung. Cậu là bạn trai của nó à?”, Sở Kinh Quốc thu lại ánh mắt, trầm giọng hỏi.
Nghe thế Diệp Phong nghĩ đến những lời từng đồng ý với Sở Mai Dung, giả làm bạn trai trước mặt người nhà cô, thế là bèn gật đầu hỏi: “Đúng thế, ông Sở, tôi là Diệp Phong, Mai Dung… rốt cuộc là bị sao vậy?”
Cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Diệp Phong, Sở Kinh Quốc khẽ gật đầu, thầm nói Diệp Phong trước mặt này rất để tâm đến cháu gái của mình.
Nếu cậu ta đến từ giới Cổ Võ trong truyền thuyết đúng như Đổng Xuyên nói thì Lâm Phá Thiên của nhà họ Lâm cũng không có tư cách xách giày cho cậu ta, không chừng Sở Mai Dung còn có thể có cơ hội giảm bớt đau.
Vừa nghĩ thế, Sở Kinh Quốc nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, cậu không biết đấy thôi, từ nhỏ Dung Dung từng bị hàn khí tấn công, lâu ngày thành bệnh, cuối cùng phát tác vào ba năm trước, cơ thể sẽ trở thành như một tảng băng, mất một ngày một đêm mới có thể bình thường. Sau mỗi lần tỉnh dậy, Dung Dung hệt như vừa trải qua một trận bệnh nặng, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lúc đầu vài tháng mới phát bệnh một lần, nhưng dần dần tần suất phát bệnh của nó càng nhanh, đến năm nay hầu như cứ nửa tháng là bị một lần”.
“Haizz…”
Nói đến đây, Sở Kinh Quốc thở dài, lộ ra vẻ buồn phiền, chậm rãi nói:
“Vì căn bệnh quái lạ của Dung Dung mà ba năm nay tôi đã tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng ở khắp Hoa Hạ nhưng vẫn không có hiệu quả. Sau đó, thậm chí tôi đưa ra mức giá cao ngất ngưởng một trăm triệu có cơ may mời được đệ tử của thần y Sở Vân Phi, thế nhưng vị này lại nói thể chất của Dung Dung rất đặc biệt, không có thuốc cứu chữa, chỉ có một cách là tìm được quả Chu Linh ngàn năm mới có thể giảm bớt chứng bệnh của nó”.
…
Đúng lúc này, bên tai Diệp Phong lại vang lên giọng nói khinh bỉ của ông Ngụy:
“Xí! Đệ tử giỏi của thần y quái gì chứ, rõ ràng là một tên lang băm hại mạng người. Cô nhóc này có phải bị hàn khí tấn công gì đâu, cô nhóc này có cơ thể Huyền Âm hàng ngàn năm có một, cực kỳ hiếm thấy, trong hàng trăm triệu sinh linh ở cả thế gian đều chưa từng có mấy ai có được hoàng thể này, không ngờ lại sẽ có người có tư chất tuyệt vời như vậy ở địa cầu thiếu hụt linh khí này.
Nếu bị đám phụ nữ ở Thủy Nguyệt Cung nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, dùng mọi cách để đưa cô nhóc về, lập thành thánh nữ. Không bao lâu e rằng sẽ có thể xuất hiện một vị tiên tôn”.
Nghe ông Ngụy nói thế, Diệp Phong dùng thần thức nói chuyện với ông ấy: “Ông Ngụy, thế chất Huyền Âm này lợi hại vậy sao? Vậy sao Mai Dung vẫn hôn mê?”
“Ngu ngốc!”
Ông Ngụy nói: “Thể chất Huyền Âm dĩ nhiên không tầm thường rồi, nhưng cô nhóc này chưa từng tu luyện, khí Huyền Âm tích tụ hơn mười năm nhưng không thể sử dụng một cách thích hợp nên năng lượng khó giải phóng ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến một năm cô ấy sẽ biến mất”.
“Ông Ngụy, vậy ông có cách cứu cô ấy không?”, Diệp Phong lo lắng hỏi.
“Ha ha… không phải là không có cách nhưng Tiểu Phong này, chuyện này có lợi với cậu rồi. Thể chất Huyền Âm là cực âm trên thế giới, người bình thường không thể chịu được, nhưng vì cậu đã lĩnh hội được lực Bạch Hổ, dương khí dồi dào.
Chỉ cần cậu và cô nhóc này âm dương kết hợp, tu luyện đôi, tu luyện đại pháp đạt đến trạng thái hài hòa, không chỉ giải quyết được vấn đề của cô ấy mà ngay cả thực lực của cậu cũng sẽ tiến bộ rất nhanh, một bước trở thành cao thủ siêu phàm”.
“Gì cơ?”
Nghe đến cách ông Ngụy nói, Diệp Phong ngạc nhiên nói: “Ông Ngụy, âm dương hòa hợp mà ông nói lẽ nào là làm chuyện ngượng ngùng kia?”
“Sao vậy? Tiểu Phong, lẽ nào cậu không muốn sao? Có gì mà phải xấu hổ, người tu luyện chúng ta chú trọng đến làm theo ý mình, chuyện đó là cầu đại hòa hợp sinh mệnh, thuận theo ý trời."
Nghĩ đến năm đó khi tôi vừa xuất đạo, anh tuấn hào kiệt, không biết bao nhiêu tiên nữ đều bằng lòng trở thành bạn gái của tôi, gió thu sương nắng gặp nhau thì sẽ thuận lợi, nhưng người trong thiên hạ thì vô số kể. Ha ha ha…”
Nói đến cuối, ông Ngụy bật cười thật lớn như thể nhớ đến năm tháng phong lưu năm xưa.
Diệp Phong không ngờ ông Ngụy lại không đứng đắn như thế.
Nhưng lúc này mặc dù đã có cách, Diệp Phong lại càng thêm khó xử. Cậu không thể nói với Sở Mai Dung và người nhà họ Sở, chỉ cần “hê hê hê” với mình thì bệnh của Sở Mai Dung có thể được chữa khỏi.
Nếu như vậy thật e là cậu sẽ bị xem là kẻ háo sắc, bị đánh đuổi ra ngoài.
“Ông Ngụy, ngoài âm dương hài hòa thì còn cách nào có thể giúp Sở Mai Dung giảm bớt chứng bệnh không?”, Diệp Phong hỏi.
“Haizz… Tiểu Phong, cách tôi nói cho cậu là cách đơn giản và trực tiếp nhất, nhưng cậu lại không dùng. Thôi vậy, muốn giảm bớt chứng bệnh của cô gái này, cậu chỉ cần…”
…
“Cậu Diệp! Cậu Diệp!”
Sở Kinh Quốc bỗng gọi Diệp Phong.
Lúc nãy Diệp Phong chỉ lo nói chuyện với ông Ngụy nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại nhưng đang ngây ngốc đứng đó.
Lúc này cuối cùng Diệp Phong cũng đã hoàn hồ, nở nụ cười tỏ ý xin lỗi với Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thất thần”.
“Không sao”.
Sở Kinh Quốc lạnh nhạt nói, thế nhưng trong mắt lại là vẻ ưu phiền, rõ là đang lo lắng cho bệnh cho Sở Mai Dung.
Phụt!
Đúng lúc này, cả người Sở Mai Dung ngã xuống đất trước đó giật mạnh, nôn ra ngụm máu.
Máu văng lên quần áo cô như những quả mận nhỏ màu đỏ nở rộ một cách quyến rũ, khiến người ta giật mình.
Thấy thế Sở Kinh Quốc biến sắc, hoảng hốt nói: “Chuyện này là sao? Mấy lần trước đó Mai Dung chỉ hôn mê một ngày rồi tỉnh lại, cũng chưa từng có tình trạng nôn ra máu. Lẽ nào… bệnh tình của nó trở nên xấu đi rồi ư?”
Diệp Phong biết rõ theo những gì ông Ngụy nói, đây chắc là do khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung không được tiết ra ngoài nên đá bắt đầu phản phệ lên cơ thể của cô.
Nếu cứ tiếp tục như thế, thậm chí cô sẽ mất mạng.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng không nghĩ nhiều đến những cái khác nữa mà nói với Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, tôi có thể chữa được bệnh của Mai Dung”.
Mặc dù giọng Diệp Phong không lớn nhưng lại nổ vang bên tai Sở Kinh Quốc như sấm chớp.
“Gì cơ?”
Cả người Sở Kinh Quốc run lên, ngạc nhiên nói, ánh mắt lão nhìn Diệp Phong như người đuối nước nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi:
“Cậu Diệp, có phải cậu đang đùa với tôi không đấy? Ngay cả đệ tử giỏi của thần y Sở Vân Phi đã nói không có thuốc chữa, chỉ có thể dùng quả Chu Linh ngàn năm làm giảm chứng bệnh thì cậu chữa được bằng cách nào?”
Nghe thế mặt Diệp Phong hiện lên vẻ kỳ quái, do dự một chốc vẫn hít sâu một hơi, nói: “Muốn chữa được bệnh cho Mai Dung thì rất đơn giản, chỉ cần hôn môi trị bệnh, hợp thể trị gốc”.
Chương 10: Âm dương hòa hợp
Nghe Diệp Phong nói thế, phòng khách trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Cho dù là Sở Kinh Quốc hay Đổng Xuyên thì đều lộ ra vẻ khó tin như thể không dám tin vào tai mình.
Một lúc sau, khi Sở Kinh Quốc phản ứng lại, sắc mặt đã u ám đến cực điểm, khóe mắt khẽ giật, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Phong như thể chim ưng trong bầu trời đêm.
Là gia chủ nhà họ Sở, Sở Kinh Quốc không phải là ông lão hiền lành gì, quanh năm lão thường ở địa vị cao, nắm quyền hạn trong tay, chỉ một câu ra lệnh thậm chí có thể thay đổi số phận của mấy ngàn người.
Trong những năm qua đã tích tụ khí tức của “một người ở địa vị cao”, lúc này ép Diệp Phong khiến cậu có cảm giác nghẹt thở.
“Hừ… cậu Diệp, mặc dù nhà họ Sở tôi không phải gia tộc danh tiếng gì nhưng ở thành phố Tô Hành, thậm chí là cả tỉnh Giang Nam cũng có chút mặt mũi. Dù lai lịch của cậu có lớn nhưng cũng không thể sỉ nhục Dung Dung như thế, sỉ nhục nhà họ Sở bọn tôi, nơi này không chào đón cậu, cậu đi đi”.
Sở Kinh Quốc kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi ra “lệnh đuổi khách”.
Cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Sở Kinh Quốc, Diệp Phong biết ngay là lão hiểu lầm ý của mình.
Cậu vừa định giải thích, Sở Kinh Quốc lại nói: “Sao nào… còn muốn dây dưa không đi hả? Lẽ nào muốn tôi bảo người ném cậu ra ngoài?”
“Ông Sở, vừa rồi tôi không hề có ý làm nhục Mai Dung, tôi thật sự có cách có thể chữa được cho cô ấy”.
Diệp Phong nói rất chân thành, thế nhưng ánh mắt của Sở Kinh Quốc lại là vẻ không tin, lạnh lùng nói:
“Hừ… cậu Diệp, lẽ nào cậu nghĩ y thuật và kiến thức của mình có thể giỏi hơn đệ tử giỏi của Sở Vân Phi sao? Vậy cậu nói thử xem, sư phụ của cậu là bậc thầy nào, có những vụ việc thành công nào?”
“Chuyện này…”
Nghe thế Diệp Phong nói không nên lời.
Thấy thế Sở Kinh Quốc nhíu chặt mày.
Lão nghĩ Diệp Phong chẳng qua là ăn nói lung tung, muốn đạt được lợi ích từ cháu gái mình.
Nào có dùng cách “gì đó” để chữa trị.
Bác sĩ là cái nghề khác hoàn toàn với những nghề khác, cần thời gian và kinh nghiệm phong phú, dù là thiên tài muốn trở thành một chuyên giả trong lĩnh vực y học, ít nhất cũng phải vất vả rèn luyện hai, ba mươi năm.
Những người trẻ tuổi giống Diệp Phong e là còn chưa biết rõ những dược lý cơ bản nhất, chứ đừng nói là khám bệnh, chẩn đoán.
Nếu không phải trước đó Đổng Xuyên đã nói thực lực của Diệp Phàm rất siêu, có khả năng đển từ gia tộc nào đó ở giới Cổ Võ, e là Sở Kinh Quốc đã bảo người đuổi Diệp Phong ra ngoài rồi.
…
Cảm nhận được sự thù địch từ Sở Kinh Quốc, Diệp Phong lại không biết nên giải thích rõ ràng thế nào, chỉ đành trầm giọng nói:
“Ông Sở, xin ông hãy tin tôi, tôi có cách chữa bệnh cho Mai Dung thật, thậm chí làm cho cô ấy tỉnh lại ngay tại đây. Dù là vì an nguy của Mai Dung cũng hãy cho tôi một cơ hội chứ”.
Lúc này Đổng Xuyên nãy giờ không lên tiếng lại bước đến nói với Sở Kinh Quốc: “Lão gia, mặc dù tôi mới quen cậu Diệp không lâu nhưng chắc cậu ấy không phải là loại người nói năng tùy tiện. Bây giờ cô chủ đang gặp nguy hiểm, hay là để cậu ấy thử xem?”
Thấy Đổng Xuyên cũng khuyên như thế, Sở Kinh Quốc im lặng một lúc rồi nhìn Diệp Phong nói: “Này, cậu giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao lại nhắc đến cách chữa bệnh hoang đường đó?”
Thấy giọng điệu của Sở Kinh Quốc không còn gay gắt nữa, Diệp Phong mừng rỡ nói: “Ông Sở, chắc là ông không biết nguồn căn bệnh của Mai Dung không phải do hàn khí tấn công mà là vì thể chất Huyền Âm”.
“Thể chất Huyền Âm?”
Sở Kinh Quốc ngờ vực nói, rõ là cũng chưa từng nghe từ này.
Thấy thế Diệp Phong lập tức nói lại tường tận những lời ông Ngụy vừa nói lúc nãy cho Sở Kinh Quốc nghe.
Một lúc sau, Sở Kinh Quốc lại quay người nhìn Đổng Xuyên muốn xác nhận xem những gì Diệp Phong nói có phải sự thật hay không, thế nhưng Đổng Xuyên lại khẽ lắc đầu.
Sở Kinh Quốc rơi vào trầm tư.
Lão không thể đoán được thật giả trong những lời vừa rồi của Diệp Phong, nhưng lúc này trong lòng lão, Diệp Phong là người trong giới Cổ Võ.
Ngay cả Đổng Xuyên cũng chưa từng nghe chuyện liên quan đến “thể chất Huyền Âm”, vậy thì rất có thể đây là bí mật trong giới Cổ Võ, người ngoài không biết mới là bình thường.
“Phụt!”
Ngay khi Sở Kinh Quốc còn do dự không quyết, Sở Mai Dung nằm dưới đất lại nôn ra máu lần nữa, mày cau chặt lại như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn, hàn khí trên người cô cũng ngày càng dày.
Đứng trong phòng khách mà Sở Kinh Quốc chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân, bất giác rùng mình.
Không thể kéo dài như thế được nữa.
Sở Kinh Quốc thầm nói, nếu bác sĩ nổi tiếng ở cả Hoa Hạ đều bó tay với căn bệnh quái lạ này của cháu gái mình, mà quả Chu Linh ngàn năm vẫn không tìm được, bây giờ chỉ đành hy vọng vào cách cuối cùng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Kinh Quốc trở nên sắc bén nhìn Diệp Phong, trầm giọng nói:
“Cậu Diệp, nếu cậu có thể chữa được bệnh cho Dung Dung thì cậu là đại ân nhân của nhà họ Sở, cả nhà họ Sở chúng tôi sẽ đối đãi với cậu như khách quý. Nhưng nếu không được thì cậu đã hủy đi sự trong trắng của Dung Dung, nhà họ Sở tuyệt đối sẽ tìm cậu tính toán món nợ này”.
“Ông Sở, Mai Dung là người duy nhất từng quan tâm đến tôi trong một năm nay, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa được cho Mai Dung”.
Mặc dù giọng Diệp Phong không lớn nhưng lại rất trịnh trọng, để lộ ra vẻ quyết tuyệt.
…
Ngay sau đó Diệp Phong đi đến cạnh Sở Mai Dung, cẩn thận đỡ người cô dậy.
Thế nhưng nếu trước đó Sở Mai Dung giống như một khối băng ngàn năm thì bây giờ nhiệt độ trên người cô càng lạnh hơn trước mười lần.
Chỉ thoáng chốc hai tay Diệp Phong đã bị cóng đến mức xanh tím, cái lạnh thấu xương, dù là cậu đã uống Tôi Thể Đan, cũng không thể chịu được mà muốn buông tay.
Nhưng nghĩ đến tình hình nguy hiểm lúc này của Sở Mai Dung, Diệp Phong lại không dám do dự thêm phút nào, cậu cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng đào tuyệt đẹp như đóa hồng của Sở Mai Dung.
Đây là nụ hôn đầu của Diệp Phong.
Một năm trước, dù cậu đã từng yêu đương với Tô My nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ nắm tay và ôm thôi.
Diệp Phong chưa từng nghĩ đối tượng nụ hôn đầu của mình sẽ là Sở Mai Dung - người tình trong mộng của tất cả nam sinh trong trường.
Thế nhưng hiện giờ mùi vị của nụ hôn này lại không ngọt ngào như trong tưởng tượng.
Môi Sở Mai Dung cũng vô cùng lạnh, khiến cậu cảm thấy môi mình sắp bị đông cứng lại.
Hơn nữa lúc nãy Sở Mai Dung liên tục nôn ra máu hai lần, trong miệng còn có mùi máu tanh.
Lúc này giọng ông Ngụy lại vang lên bên tai cậu: “Ôm giữ lấy tâm thần đến cùng, âm dương tề tựu, luyện thần phản hư…”
Những kinh thư thần bí này rơi vào tai Diệp Phong khiến cậu cảm thấy có một luồng khí nóng đột ngột dâng lên từ đan điền ở bụng dưới, sau đó lan tràn vào khắp nơi trong cơ thể.
Cậu chỉ cảm thấy cả người nóng hổi như có ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người, muốn tìm nơi thoát ra.
Mà lối ra này chính là miệng của Sở Mai Dung.
Cái lạnh thấu xương trên đôi môi cô vừa lúc có thể làm giảm bớt cái nóng trong người Diệp Phong.
Vì cảm nhận được sự nóng rực trên môi Diệp Phong mà khí Huyền Âm tích tụ hơn mười năm trên người Sở Mai Dung cũng lan vào trong người Diệp Phong như thể bị một sức mạnh vô hình nào đó hút lấy.
…
“Ư ư…”
Sở Mai Dung bỗng phát ra tiếng rên rỉ như thể bị ánh nắng ấm áp giữa ngày đông chiếu đến, cái lạnh trên người tan đi bớt biết thành một hồ nước mùa xuân, như thể muốn hòa hợp với Diệp Phong.
Vèo!
Lúc này khí tức bí ẩn đan xen lại trong cơ thể của hai người, âm dương dung hợp, một vòng bắt đầu.
Nếu là một người đàn ông bình thường, e là sẽ bị khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung làm cho đông cứng thành băng, nhưng trên người Diệp Phong có lực Bạch Hổ, vừa dương vừa cứng, có thể hóa giải hoàn toàn.
Khí tức này tôi luyện cơ thể hai người, hai người đều mất đi lý trí ôm chặt nhau theo bản năng, mặc cho sức mạnh băng lửa trong người cả hai quấn lấy nhau, đạt đến một cảnh giới vô cùng tuyệt diệu, hài hòa, thậm chí ngay cả thực lực cũng bỗng chốc tăng lên.
Diệp Phong chỉ cảm thấy dịch thể như mật ong chảy ra từ trong miệng Sở Mai Dung, cực kỳ ngọt ngào, mà đôi môi cô cũng không còn lạnh như trước như thể hóa thành cánh hoa mỏng manh, thậm chí còn ngậm lấy theo bản năng.
Thoáng chốc cả căn phòng ngập đầy sắc xuân, vô cùng dịu dàng.
“Ư ư…”
Đúng lúc này Sở Mai Dung lại phát ra tiếng rên, lông mi khẽ động đậy sau đó đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra, cô tỉnh lại.
Trên võ đài, sau khi nghe thấy mấy lời nói của Diệp Phong, sắc mặt Lâm Phá Thiên lộ ra vẻ khinh thường, hắn cười khẩy nói:
"Hừ... không biết trời cao đất dày là gì, chết đến đít rồi mà còn dám ra vẻ? Không có thực lực mà vẫn ra vẻ thì gọi là ngu đó, có thực lực mà ra vẻ thì mới là ngầu! Hôm nay tao sẽ cho mày biết ai mới là kẻ mạnh!"
Nói xong Lâm Phá Thiên hung hăng tung nắm đấm, trong không trung vang lên tiếng nổ, khí thế của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này Sở Mai Dung đứng bên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, cô giải thích với Diệp Phong:
"Diệp Phong, anh có biết võ giả Ngũ Phẩm là trình độ gì, tư chất như nào không, chắc có những người cả đời cũng không đạt được đến cảnh giới Tứ Phẩm đâu".
"Nhưng một khi vượt qua được cửa ải khó khăn này, thực lực sẽ tăng cao, gân cốt toàn thân lay động, hơn nữa Lâm Phá Thiên luyện Bát Cực Quyền, Chí Cương Chí Cường, một đòn toàn lực thậm chí có thể xuyên qua sắt thép, phá tan đất đá, đây là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất tỉnh Giang Nam này, cũng được coi là một nhân tài nổi bật!"
Sở Mai Dung cho rằng nghe xong lời mình nói, Diệp Phong sẽ sợ.
Ai ngờ cậu lại nhìn chằm chằm vào Sở Mai Dung, trầm giọng nói: "Sở Mai Dung, đàn ông chỉ một lời nói đáng giá ngàn vàng! Nếu anh đã đồng ý với em thì anh sẽ không bỏ cuộc!"
Nói xong, cậu bước lên.
Sau khi dùng Tôi Thể Đan xong, Diệp Phong bây giờ như thay da đổi thịt.
Đi đến trước võ đài ba mét, cậu đột nhiên đứng đó, chân trái đạp xuống đất, mượn phản lực dễ dàng nhảy lên võ đài, nơi đây rung lên, khiến cho mắt Sở Mai Dung sáng lên.
Ở bên kia, Lâm Phá Thiên vẫn tỏ ra xem thường, trong con ngươi hiện lên vẻ rét lạnh, như rắn độc nhìn Diệp Phong, lạnh lùng nói.
"Thằng nhãi, tao dám bảo đảm, lên đánh trận này là quyết định sai lầm nhất đời này của mày! Mày biết tại sao tao tên là Lâm Phá Thiên không? Vì nắm đấm của tao có thể phá hủy bầu trời!"
Nói xong mấy chữ này, giọng nói của Lâm Phá Thiên như sấm sét, nổ vang nơi này, khí thế mạnh mẽ bao lấy người hắn.
Tuy nhiên, Diệp Phong không bị hắn dọa, vẫn hiên ngang nói: "Lâm Phá Thiên, trước khi chúng ta so tài, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh biết tại sao có bò bay trên trời không?"
"Tại sao?", Lâm Phá Thiên nghe xong liền sững sờ, bất giác hỏi lại.
"Bởi vì anh chém gió bay cả con bò lên trời đó! Nắm đấm phá trời á? Ha ha... theo như tôi thấy anh chém gió bay trời thì có!", Diệp Phong cười đùa nói, trong giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
"Thằng nhãi, mày muốn chết hả!"
Lâm Phá Thiên trợn trắng mắt, toàn thân run rẩy.
Tên hắn vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của hắn, bây giờ bị Diệp Phong lấy ra đùa, điều này khiến hắn tức không chịu nổi.
Lâm Phá Thiên tu luyện Bát Cực Quyền, đòn đánh cực mạnh, uy lực rất lớn.
Văn có Thái Cực bình thiên hạ, võ có Bát Cực định càn khôn!
Bởi vì Bát Cực Quyền chủ yếu giỏi ở thực chiến, mạnh mẽ cứng rắn, lực sát thương quá mạnh, động một tí là sẽ lấy đi tính mạng con người, vậy nên từ xưa đến nay mới có câu "Bát Cực không dùng để đánh, đã đánh ắt sẽ thấy máu".
Lúc này, Lâm Phá Thiên trong cơn tức giận, hai mắt tỏ bừng, hắn gào lên:
"Thằng nhãi, chết đi cho tao!"
Vừa dứt lời, cơ thể hắn hóa thành bóng đen, như một cây cung, phát ra tiếng nổ, hắn tung quyền đánh thẳng mặt Diệp Phong.
Nắm đấm này hàm chứa khí thế căm giận ngút trời.
Lâm Phá Thiên và Sở Mai Dung quen biết nhiều năm, hắn chưa từng được sờ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, vậy nên khi nhìn thấy ban nãy Diệp Phong dắt tay Sở Mai Dung vào võ quán, Lâm Phá Thiên quyết định phải phế Diệp Phong!
..
Nhìn thấy cảnh này Diệp Phong không hề hoảng loạn, đứng chắp tay, rất có phong thái của bậc tông sư.
Cần phải biết Bắc Thần Tiên Tôn Ngụy Thiên Sơn bây giờ đang ở trong cơ thể cậu, nếu như không có chỗ dựa mạnh như vậy, ban nãy Diệp Phong sao có thể có khẩu khí lớn đến vậy được.
Nhưng chỉ cần có ông Ngụy giúp đỡ, một Lâm Phá Thiên nhỏ bé sao có thể là đối thủ của cậu được?
Diệp Phong thầm nghĩ: "Ông Ngụy, mau như lúc trước đánh với Chu Hào, cho tôi mượn chút sức lực đi, một phần một triệu, không thì một phần một trăm nghìn cũng được!"
Ai ngờ, ngay giây sau ông Ngụy thẳng thừng từ chối: "Không được! Bây giờ bản tôn không thể cho cậu mượn sức mạnh được nữa!"
"Cái gì?"
Nghe thấy vậy, Diệp Phong kinh ngạc, nhưng nắm đấm của Lâm Phá Thiên đã lao đến, chẳng có thời gian cho cậu nghĩ nhiều nữa.
Nắm đấm này vô cùng mạnh, nếu như bị đấm trúng mặt thì đừng nói đến da thịt con người, cho dù là sắt thép cũng bị đánh xuyên qua.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phong bất lực chỉ đành cúi người, dùng tư thế khiếm nhã, ngã lăn xuống để tránh đòn này.
Nhưng sống lưng của cậu cuối cùng vẫn bị nắm đấm của Lâm Phá Thiên sượt qua, đau đến mức khiến cậu nhe răng há miệng.
Đòn này không trúng, Lâm Phá Thiên chẳng hề cho Diệp Phong thời gian để thở, nắm đấm lại lao mạnh điên cuồng phóng đến chỗ Diệp Phong.
Bất lực, Diệp Phong chỉ đành tránh phải né trái, vô cùng chật vật, thậm chí có mấy lần suýt chết, suýt bị Lâm Phá Thiên đấm trúng mặt.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Mai Dung dưới võ đài mặt tái mét, nắm đấm cuộn chặt, đổ mồ hôi thay cho Diệp Phong.
Do dự một lúc, cô nói: "Diệp Phong, đừng cố nữa, mau nhận thua đi, nếu không anh sẽ bị đánh chết mất!"
Nghe thấy vậy, Lâm Phá Thiên lập tức cười dữ tợn với Diệp Phong: "Hừ... muốn nhận thua sao, nằm mơ đi! Dám ôm người phụ nữ của Lâm Phá Thiên, hôm nay tao sẽ đánh mày tàn phế!”
Nói xong, thế tấn công của hắn mạnh thêm mấy phần, vô cùng dữ tợn, rõ ràng muốn đánh chết Diệp Phong.
Lúc này Diệp Phong chật vật, trong lòng thầm mắng ông Ngụy, trong thời khắc nguy hiểm mà bỏ rơi mình.
Ai ngờ suy nghĩ này vừa hiện lên, bên tai chợt vang lên giọng nói nghiêm khắc của ông Ngụy.
"Tiểu Phong, nếu như bản tôn cho cậu mượn sức, cậu đương nhiên có thể đánh bại kẻ địch trước mặt, nhưng thế thì sao chứ? Cậu cũng đâu thể cả đời đều mượn sự giúp đỡ của tôi để sống được? Sẽ có lúc trong tình huống hiểm nguy, cậu phải tự đối mặt với nó, tự chiến thắng nó! Thắng như vậy mới có ý nghĩa!"
...
Vừa dứt lời, cả người Diệp Phong run lên, cậu như ngộ ra chân lý, cậu thầm nói:
"Đúng vậy... nếu như cái gì cũng dựa vào ông Ngụy thì mình chẳng khác gì một con rối, một cái xác không hồn chứ?”
“Bây giờ mình nhất định phải tự dựa vào sức mình để đánh bại Lâm Phá Thiên ở trước mặt!"
"Mình không còn là kẻ yếu xưa kia, mình đã thay da đổi thịt, mình còn nắm trong tay sức mạnh của Bạch Hổ, mình không cần sợ hãi!"
Ánh mắt của Diệp Phong lóe lên vẻ khác thường.
Lúc này Lâm Phá Thiên chế giễu nói: "Thằng nhãi, mày muốn làm thằng hèn trốn đến bao giờ? Có dám như nam tử hán, đối đầu với nắm đấm của tao không?"
"Nếu như mày muốn, thì đánh đi! Lần này tao không tránh nữa!"
Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi nói, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, giống như một con rồng cực lớn đã thức tỉnh.
Lâm Phá Thiên thấy vậy, cảm thấy lạ thường, nhưng hắn vô cùng tự tin với sức mạnh của mình.
Hắn đột nhiên run vai, cả người như một viên đạn lao tới, vào thế "Một chưởng lật đổ trời, một đạp rung Cửu Châu".
Mà gân cốt toàn thân hắn cũng kêu lên, khiến người ta sởn gai ốc.
"Bát Cực - Thiếp Sơn Hạo!"
Đây là đòn sát thủ cốt lõi của Bát Cực Quyền, một khi sử dụng, đối thủ không tàn cũng phế.
"Á!"
Nhìn thấy cảnh này Sở Mai Dung dưới võ đài hét lên, hai tay che mắt mình, không dám nhìn cảnh tượng này.
Nhưng đúng lúc này, trên người Diệp Phong chợt tản ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, bàng bạc to lớn, như một vị sát thần khinh thường thiên hạ, bá đạo mạnh mẽ.
"Bạch Hổ Hiện Thế, Sát Phạt Thiên Hạ!"
Diệp Phong mạnh mẽ tung quyền, cơ thể hóa thành sấm sét, chỉ lưu lại tàn ảnh trong không trung.
"Nhanh như vậy sao? Sao có thể"
Thấy Diệp Phong biến dị, con ngươi Lâm Phá Thiên chợt co lại, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến cho hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, muốn thu quyền chặn đòn, nhưng căn bản không kịp nữa rồi.
"Đùng!"
Một giây sau, nắm đấm thép chứa sát ý của Bạch Hổ đập thẳng vào ngực Lâm Phá Thiên.
"Bốp!"
Chỉ trong nháy mắt, ngực Lâm Phá Thiên lõm xuống, không biết mấy cái xương gãy rồi, máu tươi đỏ thẫm phun ra từ miệng hắn, sau đó người hắn như diều đứt dây, bay văng ra xa mười mấy mét, ngã xuống võ đài.
Đây là cú đấm đầu tiên Diệp Phong tung ra từ khi bước chân lên võ đài.
Nhưng Lâm Phá Thiên trước còn là võ giả Ngũ Phẩm giờ đã hôn mê bất tỉnh không rõ sống chết.
Một quyền tất sát!
Chương 7: Anh hùng
Trong đại sảnh võ quán lớn, không gian im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Diệp Phong trên võ đài.
Khi Lâm Phá Thiên thi triển sát chiêu Bát Cực “Thiếp Sơn Hạo”, tình cảnh của Diệp Phong có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Dù cậu đã dùng Tôi Thể Đan, lột xác nhưng nếu bị tập trung ở phía chính diện thì không chết cũng bị thương nặng.
Tuy nhiên vào thời khắc cuối cùng, Diệp Phong cũng phá được chướng ngại tâm lý, thi triển được lực Bạch Hổ, đại diệt thiên hạ.
Dù Bát Cực Quyền được xem là mạnh nhất trong võ công ở thế tục nhưng lực Bạch Hổ bắt nguồn từ “Tứ Linh Thần Quyết” mà ông Ngụy đã truyền thụ, là pháp tu tiên thì sao có thể ngang bằng với võ công ở thế tục được?
Nhưng sau một đòn tấn công, Diệp Phong lại cảm nhận được cảm giác suy yếu chưa từng có trước đó như thể bị rút hết sức lực cả người.
Cậu biết bây giờ mình vẫn chưa thành thục hoàn toàn lực Bạch Hổ nên mới xuất hiện cảm giác sức mạnh phản phệ này.
Lúc này Sở Mai Dung ở dưới võ đài hơi há miệng, ngón tay che cả gương mặt, đôi mắt xinh đẹp đó nhìn xuyên qua khe hở ngón tay.
Ngay sau đó cô nhìn thấy Diệp Phong kiêu ngạo đứng trên võ đài, còn Lâm Phá Thiên lại mềm nhũn ngã xuống, ngất xỉu.
“Trời ạ!”
Sở Mai Dung vô thức ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước, vui mừng nói: “Diệp Phong, anh thắng rồi! Anh đã thắng Lâm Phá Thiên thật rồi!”
Giọng nói của cô đầy vẻ không thể tin được nhưng nhiều hơn vẫn là sự mừng rỡ.
Diệp Phong thắng trận đấu này có nghĩa là đã giành lấy lại sự tự do nửa đời còn lại của cô, Lâm Phá Thiên sẽ không còn dây dưa với cô nữa.
Đúng lúc này, ở một góc đại sảnh võ quán lại vang lên tiếng gầm gừ như sư tử rống:
“Cậu chủ!”
Sau đó chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi lướt qua, lập tức đến cạnh Lâm Phá Thiên, giơ tay ra để trước mũi hắn.
Sau khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt, người đàn ông trung niên mới thở phào, biết Lâm Phá Thiên không sao, nhưng nhìn Lâm Phá Thiên bị đánh đến mức xương ngực bị gãy lồi ra ngoài, sắc mặt ông ta trở nên u ám.
Vết thương nghiêm trọng như vậy thì dù có dùng vàng mời bác sĩ nổi tiếng về chữa trị, e là cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng cho Lâm Phá Thiên, thậm chí khó khăn trong việc luyện võ, trở thành người tàn phế.
Lâm Phá Thiên tuổi còn trẻ đã đạt đến cảnh giới võ giả Ngũ Phẩm, là thiên tài có thiên phú nhất trong một trăm năm nay của nhà họ Lâm, là hy vọng sau này của nhà họ Lâm.
Nhưng bây giờ hy vọng này đã bị Diệp Phong phá hủy hoàn toàn.
Người đàn ông trung niên bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Phong trên võ đài, ánh mắt đó như rực lửa, nỗi căm hận ngút trời, khàn giọng nói:
“Thằng nhóc xấu xa, cậu dám làm cậu chủ nhà tôi bị thương, hôm nay tôi sẽ khiến cậu cả người đầy máu, đền tội cho cậu chủ nhà tôi”.
Nghe người đàn ông trung niên đó đe dọa, Sở Mai Dung biến sắc, nói: “Diệp Phong, chạy mau! Đây là vệ sĩ của nhà họ Lâm – Lâm Báo, có cảnh giới Thất Phẩm, được xem là cao thủ bậc nhất ở thành phố Tô Hành, anh không phải là đối thủ của ông ta”.
Nghe Sở Mai Dung nói thế, dĩ nhiên Diệp Phong cũng không dám sơ suất.
Sau cú đấm lúc nãy với Lâm Phá Thiên, lúc này sức lực của cậu đã cực kỳ yếu rồi, không có sức đánh tiếp nữa.
Ngay sau đó Diệp Phong gần như không do dự nhảy xuống võ đài, nắm chặt lấy tay Sở Mai Dung, dẫn cô chạy nhanh ra đến cổng võ quán.
…
“Hừ… Tên nhóc, muốn chạy à? Muộn rồi!”
Lâm Báo tức giận hừ một tiếng, vẻ mặt trở nên hung ác, cả người như đạn xuyên thấu, mang theo khí thế hủy diệt đánh về phía sau lưng của Diệp Phong, thanh thế cực kỳ lớn, mạnh hơn Lâm Phá Thiên rất nhiều.
Cảm nhận được sức gió ở phía sau, Sở Mai Dung bỗng vùng ra khỏi tay Diệp Phong, sau đó mở rộng hai cánh tay chắn trước người anh, quay đầu lại hét lên với Diệp Phong:
“Diệp Phong, anh mau chạy đi, em chặn Lâm Báo lại giúp anh. Em là đại tiểu thư nhà họ Sở, ông ta không dám làm gì em đâu”.
Thấy Sở Mai Dung thế mà lại lấy thân hình bảo vệ bản thân, khóe mắt Diệp Phong hơi rát, cổ họng khô khốc, chỉ cảm thấy nơi mềm nhất trong lòng mình bị thứ gì đó chạm vào.
Một năm nay, Diệp Phong từ vị trí con cưng của trời rơi xuống thành người thường, bị người ta cười nhạo, sỉ nhục, lúc này hành động của Sở Mai Dung lại khiến cậu cảm thấy đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu ngoài người thân của cậu.
Nếu Diệp Phong bỏ lại cô một mình chạy đi thì còn gì gọi là đàn ông nữa?
Vừa nghĩ đến đây, cậu sải bước đi đến nghênh đón đòn tấn công của Lâm Báo.
Dù bây giờ cả người cậu không còn sức, không thể đánh ra cú đấm hết sức nữa nhưng cũng phải tiến đến trước.
Đây mới là đàn ông!
Đúng lúc này giọng ông Ngụy bỗng vang lên bên tai cậu.
“Có khí phách, có sự chính trực, đây mới là nam tử hán đại trượng phu! Tiểu Phàm, tôi không ra tay giúp đỡ trận quyết đấu giữa cậu và Lâm Phá Thiên lúc nãy nhưng lần này thì khác”.
Ông Ngụy vừa dứt lời, Diệp Phong chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể khống chế chảy vào trong người cậu như núi lửa phun trào.
Cảm giác yếu ớt trước đó bỗng chốc bị quét sạch, tinh thần rất tỉnh táo.
Diệp Phong chỉ cảm thấy sức mạnh của mình bỗng chốc như được bơm khí, thậm chí còn có ảo giác như đánh ra một quyền có thể phá trời, xé nát tinh tú.
Đây là sức mạnh nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất.
Lâm Báo vốn dĩ có tốc độ cực nhanh lúc này trong mắt cậu giống như động tác được phát chậm lại.
…
“Sao… sao có thể?”
Lúc này một ông lão vẫn trốn trong một góc ở đại sảnh võ quán nhưng không có ai phát hiện cảm nhận được sự thay đổi khí thế của Diệp Phong như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được, sắc mặt ông ta thay đổi, cả người chấn động, ánh mắt toát ra ánh sáng chói mắt.
Cuối cùng Diệp Phong cũng ra tay.
Vung một cú đấm nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, trông có vẻ bình thường, không có bất kỳ khói lửa nhân gian nào, hệt như Thái Cực Quyền mà các ông bà cụ trong công viên thường tập.
Thế nhưng khi cú đấm đó sắp đánh vào người Lâm Báo lại khiến ông ta cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có, vô thức rụt hai tay lại, bảo vệ trước người.
“Ầm!”
Ngay sau đó, cú đấm bên phải của Diệp Phong đánh trúng vào hai tay ông ta khiến xương tay của ông ta lập tức nát vụn, lồi ra ngoài, cả người văng ra xa giống như bị tàu cao tốc đâm phải rồi đập người vào bức tường.
Càng khiến mọi người thảng thốt hơn là Lâm Báo không không rơi thẳng xuống đất mà bị “treo” lên tường như một bức tranh, một lúc lâu sau cũng không thấy động đậy như thể đã thoát khỏi lực hút trái đất, bị áp lực vô hình đè chặt lên bức tường.
Ông lão vẫn trốn trong bóng tối đứng xem trước đó cũng ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta chậm rãi thốt lên:
“Đánh người như treo tranh”.
…
“Quyền Kính” có câu: “Đánh người như treo tranh, giết người như cắt cỏ”.
Người ta đồn rằng luyện võ công đến mức cực hạn, sức mạnh khi tung quyền sẽ tác động lên người kẻ địch khiến đối phương văng ra lên bức tường, dính chặt vào tường như bị treo trên tường, hồi lâu cũng không rơi xuống đất.
Thế nhưng cao thủ như vậy đã luyện võ công đến mức thành thục, ngay cả võ giả Cửu Phẩm cũng không thể làm được, chỉ có cường giả tông sư trong truyền thuyết mới có khả năng.
Thế nhưng cường giả tông sư rất hiếm ở vùng đất Thần Châu này, những người trẻ nhất cũng đã năm sáu mươi tuổi.
Còn Diệp Phong trước mặt này còn chưa đến hai mươi tuổi, sao lại có thần uy như vậy được?
Ông lão đó bỗng như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, không trốn nữa, sải bước đi về phía Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Sở Mai Dung vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy ông ta: “Ông Đổng, sao ông lại ở đây?”
“Cô chủ, chuyện của cô và cậu chủ Lâm đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, tôi không yên tâm được nên đến đây xem thử”, ông lão nói.
“Ôi… ông Đổng, bây giờ Lâm Phá Thiên và Lâm Báo đều bị thương hết rồi, thế này chẳng phải sẽ gây thù với nhà họ Lâm rồi sao?”, Sở Mai Dung lo lắng nói.
“Ha ha ha… Cô chủ đừng lo, mặc dù nhà họ Lâm thanh thế lớn nhưng nhà họ Sở chúng ta cũng không sợ họ. Hơn nữa lát nữa tôi sẽ bảo người đưa Lâm Phá Thiên và Lâm Báo đến bệnh viện”.
Nói rồi ông lão nhìn sang Diệp Phong, chậm rãi nói: “Chàng trai, tôi là Đổng Xuyên, là quản gia nhà họ Sở”.
“Chào ông Đổng, tôi là Diệp Phong, là bạn…”
Diệp Phong vừa định nói “bạn học” nhưng nghĩ đến lời dặn trước đó của Sở Mai Dung, phải đóng giả là người yêu trước mặt người nhà cô mới có thể giấu được, thế là lập tức sửa lời: “Tôi là bạn trai của Mai Dung”.
“Quả là anh hùng xuất thiếu niên”.
Ông lão nói tiếp: “Chàng trai, nếu cậu đã là bạn trai của cô chủ, còn giúp cô chủ giải quyết phiền phức lớn này thì theo tôi về nhà họ Sở nhé”.
Chương 8: Phát bệnh
“Cái gì? Ông Đổng, ông muốn dẫn Diệp Phong về nhà ư?”
Nghe ông Đổng nói thế, Sở Mai Dung ngạc nhiên thốt lên, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.
Ông Đổng lại cười nói: “Cô chủ, mặc dù cậu Diệp này đã đánh thắng Lâm Phá Thiên và Lâm Báo, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, dù nhà họ Lâm quan tâm đến đại cục cũng không dám làm khó nhà họ Sở chúng ta, cũng khó tránh sẽ trút giận lên người cậu Diệp”.
“Thôi xong, tôi không nghĩ đến điều này, vậy bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Sở Mai Dung hiện lên vẻ lo lắng và ý xin lỗi.
Dù Diệp Phong vừa thể hiện bản lĩnh siêu phàm của mình nhưng có lời đồn rằng một vị cụ tổ nào đó của nhà họ Lâm bế quan là một võ giả Cửu Phẩm, chỉ cách tông sư trong truyền thuyết một bước.
Nếu vì chuyện này mà khiến Diệp Phong bị nhà họ Lâm báo thù, e là Sở Mai Dung sẽ áy náy đến cuối đời.
“Không sao… cô chủ không cần quá lo lắng, bây giờ chỉ cần cho cậu Diệp một thân phận thì có thể khiến nhà họ Lâm không dám động vào cậu ấy rồi”, ông Đổng bình tĩnh nói.
“Thân phận gì?”, Sở Mai Dung vô thức hỏi.
“Rất đơn giản, dĩ nhiên là con rể nhà họ Sở chúng ta rồi”, ông Đổng khẽ cười nói.
Con rể nhà họ Sở?
Nghe thế Sở Mai Dung sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, ý của ông Đổng là muốn cho Diệp Phong trở thành chồng của cô.
Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mai Dung lập tức đỏ bừng, thật mê người, cụp mắt xuống không dám nhìn Diệp Phong bên cạnh.
Ông Đổng là quản gia của nhà họ Sở, theo lý ông ta không có tư cách nào đưa ra ý kiến gì với hôn sự của Sở Mai Dung.
Thế nhưng Sở Mai Dung lại biết thân phận của ông Đổng không tầm thường, mặc dù chỉ là một quản gia nhưng ông nội của cô là Sở Kinh Quốc – gia chủ nhà họ Sở lại xem ông Đổng là bạn bè, người nhỏ tuổi hơn trong nhà không dám bất kính với ông Đổng.
Thậm chí ở nhà họ Sở, ông Đổng được xem là người thứ hai có địa vị quyền lực lớn dưới Sở Kinh Quốc.
Diệp Phong đứng ở một bên cũng lần đầu xấu hổ khi nghe đề nghị của ông Đổng.
Sở Mai Dung đẹp tự nhiên, mặc dù vẫn là học sinh lớp mười hai, cơ thể vẫn chưa nảy nở hết nhưng không đến vài năm nữa là có thể trở thành tuyệt sắc nhân gian nghiêng nước nghiêng thành.
Nói không thích một người đẹp như vậy là nói dối.
Hơn nữa lúc nãy khi đối mặt với sát chiêu của Lâm Báo, Sở Mai Dung còn không màng nguy hiểm lấy thân mình chắn trước mặt Diệp Phong để giành lấy thời gian chạy trốn cho cậu.
Hành động như thế lại khiến Diệp Phong rung động.
Nhưng cậu và Sở Mai Dung quen biết chưa được mấy ngày, không được xem là quá quen thuộc.
Thế nên Diệp Phong chỉ cảm thấy biết ơn và tán thưởng với Sở Mai Dung thôi, chưa từng nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ.
Cậu chỉ đành đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết nên nói gì mới phải.
…
“Khụ khụ…”
Có lẽ là cảm thấy đề nghị của mình quá đột ngột, ông Đổng ngượng ngùng ho một tiếng, nói tiếp: “Cậu Diệp, thế này nhé… Trước tiên cậu cứ theo tôi về nhà họ Sở, đợi sau khi tôi bàn xong với gia chủ rồi sẽ tính đến kế hoạch lâu dài”.
Diệp Phong im lặng một lúc mới gật đầu.
Mặc dù vì có ông Ngụy, Diệp Phong không phải sợ nhà họ Lâm trả thù nhưng cậu lại không chỉ có một mình.
Với thế lực của nhà họ Lâm, muốn đối phó với bạn bè và người nhà cậu chắc chắn chẳng phải chuyện khó nhằn.
Ba người ra khỏi võ đường, đi vào một chiếc xe Bentley Mulsanne.
Nửa tiếng sau, chiếc Bentley lái vào một khu dân cư biệt thự yên tĩnh ở vùng ngoại ô.
Con đường bên trong quanh co khúc khuỷu, ba bước là một căn, năm bước là gặp phong cảnh, có đủ loại cây quý hiếm như đang bước vào chốn bồng lai ở bên ngoài thế giới.
Cuối cùng chiếc Bentley dừng lại trước một căn biệt thự năm tầng.
Sau khi xuống xe, Diệp Phong mới nhận ra đây nào phải biệt thự, rõ ràng là một trang viên mà.
Sân vườn đủ rộng để chơi bóng đá, có hồ bơi, khu BBQ và cả sân tennis, muốn gì có đó, sân nhà còn nằm cạnh hồ nước nhỏ trong khu nghỉ dưỡng, mặt hồ gợn sóng xanh, những chú cá koi đủ màu sắc tung tăng bơi lội bên trong.
Với thị trường bất động sản bùng nổ như hiện tại ở thành phố Tô Hành, chỉ riêng giá của một mảnh đất lớn này thôi e là ít nhất cũng tầm mấy trăm triệu tệ.
Diệp Phong được ông Đổng và Sở Mai Dung dẫn vào căn biệt thự năm tầng đó.
Sau khi đi vào thì nhìn thấy đầu tiên là cửa phòng khách cực lớn, hai bên còn có người giúp việc nữ mặc đồng phục đứng đó chào cậu, đi vào phòng khách, trang trí bên trong càng phải nói là cực kỳ xa hoa.
Trên tường có treo rất nhiều bức tranh cực lớn, bày trí xung quanh cũng đều là đồ cổ, mặc dù Diệp Phong không biết giá trị thật của nó nhưng có thể thấy là của một danh gia.
Trước đó khi Sở Mai Dung tùy ý đưa một triệu tệ tiền thù lao, Diệp Phong đã đoán được gia cảnh của cô không phải dạng tầm thường.
Nhưng sau khi cảm nhận thật sự xa hoa được xây đắp bằng tiền, trái tim còn non trẻ của cậu vẫn không khỏi rung động, thầm nghĩ cuối cùng cũng có ngày có được mọi thứ bằng chính năng lực của mình.
“Cậu Diệp, cô chủ, hai người đến sảnh lớn nghỉ ngơi trước đi, tôi đi báo với lão gia chuyện vừa xảy ra”, nói rồi ông Đổng đi lên tầng hai.
…
Căn phòng trong cùng trên tầng hai chính là phòng sách của gia chủ nhà họ Sở - Sở Kinh Quốc.
“Cốc cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Sở Kinh Quốc ngồi trên chiếc ghế thái sư được làm bằng gỗ sư nói: “Mời vào”.
Cánh cửa mở ra, ông Đổng xuất hiện trước mặt Sở Kinh Quốc, hơi cúi người xuống nói: “Gia chủ, tôi về rồi”.
“Anh Xuyên, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, giữa tôi và anh thì cứ xưng anh em là được, cần gì phải khách sáo như thế?”, Sở Kinh Quốc nói.
Nếu để người khác nghe được những lời này, e là sẽ rất ngạc nhiên.
Phải biết là nhà họ Sở tồn tại một trăm năm, phát triển đến hôm nay là gia tộc hàng đầu ở Tô Hành, được xem là đứng đầu trong cả tỉnh Giang Nam.
Sở Kinh Quốc là gia chủ của nhà họ Sở, không thể nói là một tay che trời ở Tô Hành nhưng cũng không thể xem thường, với thân phận của lão sao có thể xưng anh gọi em với một quản gia chứ?
Nhưng Sở Kinh Quốc lại biết nếu không có Đổng Xuyên thì không biết mình đã chết bao nhiêu lần.
Lúc còn trẻ, Sở Kinh Quốc rất tự cao, làm việc luôn kiêu ngạo, vô hình trung trở thành kẻ thù của không ít người, thậm chí có người còn thuê sát thủ ám sát, muốn lấy đầu của lão.
Một lần tình cờ, lão làm quen với Đổng Xuyên đang bị thương nặng, được nhà họ Sở giúp đỡ, Đổng Xuyên hồi phục sức khỏe, lúc đó Sở Kinh Quốc mới nhận ra Đổng Xuyên là một võ giả Bát Phẩm.
Mấy năm nay được Đổng Xuyên bảo vệ, Sở Kinh Quốc mới bình an vô sự, thậm chí có thể nói Đổng Xuyên được xem là con át chủ bài mà nhà họ Sở che giấu.
Trong phòng sách, nghe Sở Kinh Quốc nói thế, Đổng Xuyên lại lắc đầu nói: “Gia chủ, một nước không thể không có pháp luật, một gia đình không thể không có gia quy, thân phận của ông và tôi khác biệt, sao tôi có thể vượt qua giới hạn được?”
Cảm nhận được kiên định trong lời nói của Đổng Xuyên, Sở Kinh Quốc cũng không miễn cưỡng, hỏi lại lần nữa: “À phải rồi anh Xuyên, Dung Dung thế nào rồi, tên nhóc nhà họ Lâm không làm khó dễ nó chứ?”
“Thưa lão gia, cậu chủ nhà họ Lâm bị đánh đến mức bị thương nặng, bất tỉnh nhân sự, tôi đã bảo người đưa hắn đến bệnh viện rồi”, Đồng Xuyên nói.
Nghe thấy thế, Sở Kinh Quốc ngạc nhiên nói: “Anh Xuyên, lẽ nào anh ra tay dạy dỗ tên nhóc của Lâm Phá Thiên đó sao?”
“Không phải! Là bạn trai của cô chủ làm”, Đổng Xuyên nói.
“Bạn trai?”
Sở Kinh Quốc kéo dài giọng, nhíu mày nói.
Lão cũng có nghe nói đến lời hứa giữa Sở Mai Dung và Lâm Phá Thiên.
Lúc đó lão không nghĩ là đúng, cứ cho rằng Sở Mai Dung chỉ kiên cường mà thôi, không ngờ nó lại tự ý tìm một bạn trai đến, còn đánh Lâm Phá Thiên bị thương.
Phút chốc chuyện này có thể rắc rối hơn.
“Hừ… ở đâu ra tên đó vậy, dám có ý nghĩ không hay với Dung Dung?”, giọng Sở Kinh Quốc lộ ra vẻ tức giận.
“Gia chủ, tôi không nghĩ như thế”.
Đổng Xuyên bỗng nói: “Nếu có thể cho cô chủ đính hôn với cậu Diệp không chừng là vinh hạnh của nhà họ Sở chúng ta”.
Nghe thế, ánh mắt Sở Kinh Quốc hiện lên vẻ khó tin, hỏi: “Anh Xuyên, rốt cuộc chuyện là sao, lẽ nào tên đó là con cháu của tỉnh ủy số một, hoặc là hoàng thân quốc thích ở Yến Kinh?”
“Đều không phải”.
Đổng Xuyên lắc đầu nói: “Cậu Diệp đó không chỉ đánh bại được Lâm Phá Thiên mà còn đánh bại được võ giả Thất Phẩm - Lâm Báo với một cú đấm, thậm chí cả người ông ta còn dính chặt lên tường, một hồi lâu cũng không thể rơi xuống đất. Theo tôi suy đoán, cậu ta chắc chắn là người của giới Cổ Võ”.
“Giới Cổ Võ? Thật sao? Anh Xuyên, theo anh sau này tên đó có thể làm nên trò trống gì?”, Sở Kinh Quốc vội vàng hỏi.
“Kim Lân là vật trong đầm, một khi gặp gió mây sẽ hóa rồng”.
Giọng Đổng Xuyên rất có lực, trịnh trọng vang lên khắp phòng sách.
Nghe thế, ánh mắt Sở kinh Quốc lóe sáng, sau đó bật cười.
“Ha ha ha… Anh Xuyên, nếu đúng như anh nói thì nhà họ Sở chúng ta chắc có thể mượn cơ hội này để một bước lên mây, trở thành gia tộc đứng đầu Tô Hành. Đi thôi, chúng ta đi gặp chàng trai đó”.
…
Mấy phút sau, Sở Kinh Quốc và Đổng Xuyên đi đến phòng khách.
Thấy hai người xuất hiện, Diệp Phong và Sở Mai Dung cùng đứng lên.
“Ông nội!”
Sở Mai Dung vừa chào vừa đi về phía Sở Kinh Quốc.
Thế nhưng cô vừa bước chưa được mấy bước, sắc mặt bỗng hiện lên vẻ đau đớn, cả người run lên rồi ngã xuống đất.
Thấy thế Diệp Phong hoảng hốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đổng Xuyên ở một bên hét lên: “Thôi xong! Cô chủ lại phát bệnh rồi”.
Chương 9: Tình trạng bệnh của Sở Mai Dung
Trong phòng khách, nhìn Sở Mai Dung đột nhiên ngã xuống, Diệp Phong rất kinh ngạc, chạy nhanh đến muốn đỡ Sở Mai Dung dậy.
Thế nhưng khi tay Diệp Phong chạm vào người Sở Mai Dung, chỉ cảm thấy như đang sờ vào một khối băng ngàn năm, cơn lạnh buốt thấu xương ập đến.
Diệp Phong vô thức buông tay ra, cúi đầu xuống nhìn, đầu ngón tay mình xuất hiện màu xanh tím, rõ là bị lạnh đến mức bị thương.
Lúc này Sở Mai Dung ngã dưới đất cả người đều lạnh toát như một bức tượng băng. Cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt hoàn hảo lại lộ ra vẻ đẹp động lòng người.
Khí lạnh lan ra xung quanh người cô, nhiệt độ cả phòng khách lập tức giảm xuống mức đóng băng.
“Cậu Diệp, đừng động vào người cô chủ, cô ấy đang phát bệnh”, Đổng Xuyên ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
Mặc dù mới quen Sở Mai Dung mấy ngày nhưng cô cũng xem như là người bạn duy nhất trong một năm này của Diệp Phong, nên bây giờ lòng cậu như lửa đốt.
Lúc này một ông lão khoảng sáu mươi tuổi ở bên cạnh Đổng Xuyên sải bước đi về phía Diệp Phong.
Dù tuổi đã cao nhưng ánh mắt ông lão lại rất có thần, dò xét nhìn Diệp Phong như thể muốn nhìn thấu cậu.
Diệp Phong bỗng nhớ đến lúc vừa gặp lão này, Sở Mai Dung gọi lão là “ông nội”, xem ra lão là gia chủ nhà họ Sở.
Dù như thế, khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Sở Kinh Quốc, Diệp Phong vẫn đứng thẳng lưng, không hề kiêu ngạo nhìn thẳng vào lão.
“Chàng trai, tôi là Sở Kinh Quốc, là ông nội của Dung Dung. Cậu là bạn trai của nó à?”, Sở Kinh Quốc thu lại ánh mắt, trầm giọng hỏi.
Nghe thế Diệp Phong nghĩ đến những lời từng đồng ý với Sở Mai Dung, giả làm bạn trai trước mặt người nhà cô, thế là bèn gật đầu hỏi: “Đúng thế, ông Sở, tôi là Diệp Phong, Mai Dung… rốt cuộc là bị sao vậy?”
Cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Diệp Phong, Sở Kinh Quốc khẽ gật đầu, thầm nói Diệp Phong trước mặt này rất để tâm đến cháu gái của mình.
Nếu cậu ta đến từ giới Cổ Võ trong truyền thuyết đúng như Đổng Xuyên nói thì Lâm Phá Thiên của nhà họ Lâm cũng không có tư cách xách giày cho cậu ta, không chừng Sở Mai Dung còn có thể có cơ hội giảm bớt đau.
Vừa nghĩ thế, Sở Kinh Quốc nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, cậu không biết đấy thôi, từ nhỏ Dung Dung từng bị hàn khí tấn công, lâu ngày thành bệnh, cuối cùng phát tác vào ba năm trước, cơ thể sẽ trở thành như một tảng băng, mất một ngày một đêm mới có thể bình thường. Sau mỗi lần tỉnh dậy, Dung Dung hệt như vừa trải qua một trận bệnh nặng, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lúc đầu vài tháng mới phát bệnh một lần, nhưng dần dần tần suất phát bệnh của nó càng nhanh, đến năm nay hầu như cứ nửa tháng là bị một lần”.
“Haizz…”
Nói đến đây, Sở Kinh Quốc thở dài, lộ ra vẻ buồn phiền, chậm rãi nói:
“Vì căn bệnh quái lạ của Dung Dung mà ba năm nay tôi đã tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng ở khắp Hoa Hạ nhưng vẫn không có hiệu quả. Sau đó, thậm chí tôi đưa ra mức giá cao ngất ngưởng một trăm triệu có cơ may mời được đệ tử của thần y Sở Vân Phi, thế nhưng vị này lại nói thể chất của Dung Dung rất đặc biệt, không có thuốc cứu chữa, chỉ có một cách là tìm được quả Chu Linh ngàn năm mới có thể giảm bớt chứng bệnh của nó”.
…
Đúng lúc này, bên tai Diệp Phong lại vang lên giọng nói khinh bỉ của ông Ngụy:
“Xí! Đệ tử giỏi của thần y quái gì chứ, rõ ràng là một tên lang băm hại mạng người. Cô nhóc này có phải bị hàn khí tấn công gì đâu, cô nhóc này có cơ thể Huyền Âm hàng ngàn năm có một, cực kỳ hiếm thấy, trong hàng trăm triệu sinh linh ở cả thế gian đều chưa từng có mấy ai có được hoàng thể này, không ngờ lại sẽ có người có tư chất tuyệt vời như vậy ở địa cầu thiếu hụt linh khí này.
Nếu bị đám phụ nữ ở Thủy Nguyệt Cung nhìn thấy chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, dùng mọi cách để đưa cô nhóc về, lập thành thánh nữ. Không bao lâu e rằng sẽ có thể xuất hiện một vị tiên tôn”.
Nghe ông Ngụy nói thế, Diệp Phong dùng thần thức nói chuyện với ông ấy: “Ông Ngụy, thế chất Huyền Âm này lợi hại vậy sao? Vậy sao Mai Dung vẫn hôn mê?”
“Ngu ngốc!”
Ông Ngụy nói: “Thể chất Huyền Âm dĩ nhiên không tầm thường rồi, nhưng cô nhóc này chưa từng tu luyện, khí Huyền Âm tích tụ hơn mười năm nhưng không thể sử dụng một cách thích hợp nên năng lượng khó giải phóng ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến một năm cô ấy sẽ biến mất”.
“Ông Ngụy, vậy ông có cách cứu cô ấy không?”, Diệp Phong lo lắng hỏi.
“Ha ha… không phải là không có cách nhưng Tiểu Phong này, chuyện này có lợi với cậu rồi. Thể chất Huyền Âm là cực âm trên thế giới, người bình thường không thể chịu được, nhưng vì cậu đã lĩnh hội được lực Bạch Hổ, dương khí dồi dào.
Chỉ cần cậu và cô nhóc này âm dương kết hợp, tu luyện đôi, tu luyện đại pháp đạt đến trạng thái hài hòa, không chỉ giải quyết được vấn đề của cô ấy mà ngay cả thực lực của cậu cũng sẽ tiến bộ rất nhanh, một bước trở thành cao thủ siêu phàm”.
“Gì cơ?”
Nghe đến cách ông Ngụy nói, Diệp Phong ngạc nhiên nói: “Ông Ngụy, âm dương hòa hợp mà ông nói lẽ nào là làm chuyện ngượng ngùng kia?”
“Sao vậy? Tiểu Phong, lẽ nào cậu không muốn sao? Có gì mà phải xấu hổ, người tu luyện chúng ta chú trọng đến làm theo ý mình, chuyện đó là cầu đại hòa hợp sinh mệnh, thuận theo ý trời."
Nghĩ đến năm đó khi tôi vừa xuất đạo, anh tuấn hào kiệt, không biết bao nhiêu tiên nữ đều bằng lòng trở thành bạn gái của tôi, gió thu sương nắng gặp nhau thì sẽ thuận lợi, nhưng người trong thiên hạ thì vô số kể. Ha ha ha…”
Nói đến cuối, ông Ngụy bật cười thật lớn như thể nhớ đến năm tháng phong lưu năm xưa.
Diệp Phong không ngờ ông Ngụy lại không đứng đắn như thế.
Nhưng lúc này mặc dù đã có cách, Diệp Phong lại càng thêm khó xử. Cậu không thể nói với Sở Mai Dung và người nhà họ Sở, chỉ cần “hê hê hê” với mình thì bệnh của Sở Mai Dung có thể được chữa khỏi.
Nếu như vậy thật e là cậu sẽ bị xem là kẻ háo sắc, bị đánh đuổi ra ngoài.
“Ông Ngụy, ngoài âm dương hài hòa thì còn cách nào có thể giúp Sở Mai Dung giảm bớt chứng bệnh không?”, Diệp Phong hỏi.
“Haizz… Tiểu Phong, cách tôi nói cho cậu là cách đơn giản và trực tiếp nhất, nhưng cậu lại không dùng. Thôi vậy, muốn giảm bớt chứng bệnh của cô gái này, cậu chỉ cần…”
…
“Cậu Diệp! Cậu Diệp!”
Sở Kinh Quốc bỗng gọi Diệp Phong.
Lúc nãy Diệp Phong chỉ lo nói chuyện với ông Ngụy nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại nhưng đang ngây ngốc đứng đó.
Lúc này cuối cùng Diệp Phong cũng đã hoàn hồ, nở nụ cười tỏ ý xin lỗi với Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thất thần”.
“Không sao”.
Sở Kinh Quốc lạnh nhạt nói, thế nhưng trong mắt lại là vẻ ưu phiền, rõ là đang lo lắng cho bệnh cho Sở Mai Dung.
Phụt!
Đúng lúc này, cả người Sở Mai Dung ngã xuống đất trước đó giật mạnh, nôn ra ngụm máu.
Máu văng lên quần áo cô như những quả mận nhỏ màu đỏ nở rộ một cách quyến rũ, khiến người ta giật mình.
Thấy thế Sở Kinh Quốc biến sắc, hoảng hốt nói: “Chuyện này là sao? Mấy lần trước đó Mai Dung chỉ hôn mê một ngày rồi tỉnh lại, cũng chưa từng có tình trạng nôn ra máu. Lẽ nào… bệnh tình của nó trở nên xấu đi rồi ư?”
Diệp Phong biết rõ theo những gì ông Ngụy nói, đây chắc là do khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung không được tiết ra ngoài nên đá bắt đầu phản phệ lên cơ thể của cô.
Nếu cứ tiếp tục như thế, thậm chí cô sẽ mất mạng.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng không nghĩ nhiều đến những cái khác nữa mà nói với Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, tôi có thể chữa được bệnh của Mai Dung”.
Mặc dù giọng Diệp Phong không lớn nhưng lại nổ vang bên tai Sở Kinh Quốc như sấm chớp.
“Gì cơ?”
Cả người Sở Kinh Quốc run lên, ngạc nhiên nói, ánh mắt lão nhìn Diệp Phong như người đuối nước nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi:
“Cậu Diệp, có phải cậu đang đùa với tôi không đấy? Ngay cả đệ tử giỏi của thần y Sở Vân Phi đã nói không có thuốc chữa, chỉ có thể dùng quả Chu Linh ngàn năm làm giảm chứng bệnh thì cậu chữa được bằng cách nào?”
Nghe thế mặt Diệp Phong hiện lên vẻ kỳ quái, do dự một chốc vẫn hít sâu một hơi, nói: “Muốn chữa được bệnh cho Mai Dung thì rất đơn giản, chỉ cần hôn môi trị bệnh, hợp thể trị gốc”.
Chương 10: Âm dương hòa hợp
Nghe Diệp Phong nói thế, phòng khách trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Cho dù là Sở Kinh Quốc hay Đổng Xuyên thì đều lộ ra vẻ khó tin như thể không dám tin vào tai mình.
Một lúc sau, khi Sở Kinh Quốc phản ứng lại, sắc mặt đã u ám đến cực điểm, khóe mắt khẽ giật, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Phong như thể chim ưng trong bầu trời đêm.
Là gia chủ nhà họ Sở, Sở Kinh Quốc không phải là ông lão hiền lành gì, quanh năm lão thường ở địa vị cao, nắm quyền hạn trong tay, chỉ một câu ra lệnh thậm chí có thể thay đổi số phận của mấy ngàn người.
Trong những năm qua đã tích tụ khí tức của “một người ở địa vị cao”, lúc này ép Diệp Phong khiến cậu có cảm giác nghẹt thở.
“Hừ… cậu Diệp, mặc dù nhà họ Sở tôi không phải gia tộc danh tiếng gì nhưng ở thành phố Tô Hành, thậm chí là cả tỉnh Giang Nam cũng có chút mặt mũi. Dù lai lịch của cậu có lớn nhưng cũng không thể sỉ nhục Dung Dung như thế, sỉ nhục nhà họ Sở bọn tôi, nơi này không chào đón cậu, cậu đi đi”.
Sở Kinh Quốc kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi ra “lệnh đuổi khách”.
Cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Sở Kinh Quốc, Diệp Phong biết ngay là lão hiểu lầm ý của mình.
Cậu vừa định giải thích, Sở Kinh Quốc lại nói: “Sao nào… còn muốn dây dưa không đi hả? Lẽ nào muốn tôi bảo người ném cậu ra ngoài?”
“Ông Sở, vừa rồi tôi không hề có ý làm nhục Mai Dung, tôi thật sự có cách có thể chữa được cho cô ấy”.
Diệp Phong nói rất chân thành, thế nhưng ánh mắt của Sở Kinh Quốc lại là vẻ không tin, lạnh lùng nói:
“Hừ… cậu Diệp, lẽ nào cậu nghĩ y thuật và kiến thức của mình có thể giỏi hơn đệ tử giỏi của Sở Vân Phi sao? Vậy cậu nói thử xem, sư phụ của cậu là bậc thầy nào, có những vụ việc thành công nào?”
“Chuyện này…”
Nghe thế Diệp Phong nói không nên lời.
Thấy thế Sở Kinh Quốc nhíu chặt mày.
Lão nghĩ Diệp Phong chẳng qua là ăn nói lung tung, muốn đạt được lợi ích từ cháu gái mình.
Nào có dùng cách “gì đó” để chữa trị.
Bác sĩ là cái nghề khác hoàn toàn với những nghề khác, cần thời gian và kinh nghiệm phong phú, dù là thiên tài muốn trở thành một chuyên giả trong lĩnh vực y học, ít nhất cũng phải vất vả rèn luyện hai, ba mươi năm.
Những người trẻ tuổi giống Diệp Phong e là còn chưa biết rõ những dược lý cơ bản nhất, chứ đừng nói là khám bệnh, chẩn đoán.
Nếu không phải trước đó Đổng Xuyên đã nói thực lực của Diệp Phàm rất siêu, có khả năng đển từ gia tộc nào đó ở giới Cổ Võ, e là Sở Kinh Quốc đã bảo người đuổi Diệp Phong ra ngoài rồi.
…
Cảm nhận được sự thù địch từ Sở Kinh Quốc, Diệp Phong lại không biết nên giải thích rõ ràng thế nào, chỉ đành trầm giọng nói:
“Ông Sở, xin ông hãy tin tôi, tôi có cách chữa bệnh cho Mai Dung thật, thậm chí làm cho cô ấy tỉnh lại ngay tại đây. Dù là vì an nguy của Mai Dung cũng hãy cho tôi một cơ hội chứ”.
Lúc này Đổng Xuyên nãy giờ không lên tiếng lại bước đến nói với Sở Kinh Quốc: “Lão gia, mặc dù tôi mới quen cậu Diệp không lâu nhưng chắc cậu ấy không phải là loại người nói năng tùy tiện. Bây giờ cô chủ đang gặp nguy hiểm, hay là để cậu ấy thử xem?”
Thấy Đổng Xuyên cũng khuyên như thế, Sở Kinh Quốc im lặng một lúc rồi nhìn Diệp Phong nói: “Này, cậu giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao lại nhắc đến cách chữa bệnh hoang đường đó?”
Thấy giọng điệu của Sở Kinh Quốc không còn gay gắt nữa, Diệp Phong mừng rỡ nói: “Ông Sở, chắc là ông không biết nguồn căn bệnh của Mai Dung không phải do hàn khí tấn công mà là vì thể chất Huyền Âm”.
“Thể chất Huyền Âm?”
Sở Kinh Quốc ngờ vực nói, rõ là cũng chưa từng nghe từ này.
Thấy thế Diệp Phong lập tức nói lại tường tận những lời ông Ngụy vừa nói lúc nãy cho Sở Kinh Quốc nghe.
Một lúc sau, Sở Kinh Quốc lại quay người nhìn Đổng Xuyên muốn xác nhận xem những gì Diệp Phong nói có phải sự thật hay không, thế nhưng Đổng Xuyên lại khẽ lắc đầu.
Sở Kinh Quốc rơi vào trầm tư.
Lão không thể đoán được thật giả trong những lời vừa rồi của Diệp Phong, nhưng lúc này trong lòng lão, Diệp Phong là người trong giới Cổ Võ.
Ngay cả Đổng Xuyên cũng chưa từng nghe chuyện liên quan đến “thể chất Huyền Âm”, vậy thì rất có thể đây là bí mật trong giới Cổ Võ, người ngoài không biết mới là bình thường.
“Phụt!”
Ngay khi Sở Kinh Quốc còn do dự không quyết, Sở Mai Dung nằm dưới đất lại nôn ra máu lần nữa, mày cau chặt lại như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn, hàn khí trên người cô cũng ngày càng dày.
Đứng trong phòng khách mà Sở Kinh Quốc chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân, bất giác rùng mình.
Không thể kéo dài như thế được nữa.
Sở Kinh Quốc thầm nói, nếu bác sĩ nổi tiếng ở cả Hoa Hạ đều bó tay với căn bệnh quái lạ này của cháu gái mình, mà quả Chu Linh ngàn năm vẫn không tìm được, bây giờ chỉ đành hy vọng vào cách cuối cùng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Kinh Quốc trở nên sắc bén nhìn Diệp Phong, trầm giọng nói:
“Cậu Diệp, nếu cậu có thể chữa được bệnh cho Dung Dung thì cậu là đại ân nhân của nhà họ Sở, cả nhà họ Sở chúng tôi sẽ đối đãi với cậu như khách quý. Nhưng nếu không được thì cậu đã hủy đi sự trong trắng của Dung Dung, nhà họ Sở tuyệt đối sẽ tìm cậu tính toán món nợ này”.
“Ông Sở, Mai Dung là người duy nhất từng quan tâm đến tôi trong một năm nay, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa được cho Mai Dung”.
Mặc dù giọng Diệp Phong không lớn nhưng lại rất trịnh trọng, để lộ ra vẻ quyết tuyệt.
…
Ngay sau đó Diệp Phong đi đến cạnh Sở Mai Dung, cẩn thận đỡ người cô dậy.
Thế nhưng nếu trước đó Sở Mai Dung giống như một khối băng ngàn năm thì bây giờ nhiệt độ trên người cô càng lạnh hơn trước mười lần.
Chỉ thoáng chốc hai tay Diệp Phong đã bị cóng đến mức xanh tím, cái lạnh thấu xương, dù là cậu đã uống Tôi Thể Đan, cũng không thể chịu được mà muốn buông tay.
Nhưng nghĩ đến tình hình nguy hiểm lúc này của Sở Mai Dung, Diệp Phong lại không dám do dự thêm phút nào, cậu cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng đào tuyệt đẹp như đóa hồng của Sở Mai Dung.
Đây là nụ hôn đầu của Diệp Phong.
Một năm trước, dù cậu đã từng yêu đương với Tô My nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ nắm tay và ôm thôi.
Diệp Phong chưa từng nghĩ đối tượng nụ hôn đầu của mình sẽ là Sở Mai Dung - người tình trong mộng của tất cả nam sinh trong trường.
Thế nhưng hiện giờ mùi vị của nụ hôn này lại không ngọt ngào như trong tưởng tượng.
Môi Sở Mai Dung cũng vô cùng lạnh, khiến cậu cảm thấy môi mình sắp bị đông cứng lại.
Hơn nữa lúc nãy Sở Mai Dung liên tục nôn ra máu hai lần, trong miệng còn có mùi máu tanh.
Lúc này giọng ông Ngụy lại vang lên bên tai cậu: “Ôm giữ lấy tâm thần đến cùng, âm dương tề tựu, luyện thần phản hư…”
Những kinh thư thần bí này rơi vào tai Diệp Phong khiến cậu cảm thấy có một luồng khí nóng đột ngột dâng lên từ đan điền ở bụng dưới, sau đó lan tràn vào khắp nơi trong cơ thể.
Cậu chỉ cảm thấy cả người nóng hổi như có ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người, muốn tìm nơi thoát ra.
Mà lối ra này chính là miệng của Sở Mai Dung.
Cái lạnh thấu xương trên đôi môi cô vừa lúc có thể làm giảm bớt cái nóng trong người Diệp Phong.
Vì cảm nhận được sự nóng rực trên môi Diệp Phong mà khí Huyền Âm tích tụ hơn mười năm trên người Sở Mai Dung cũng lan vào trong người Diệp Phong như thể bị một sức mạnh vô hình nào đó hút lấy.
…
“Ư ư…”
Sở Mai Dung bỗng phát ra tiếng rên rỉ như thể bị ánh nắng ấm áp giữa ngày đông chiếu đến, cái lạnh trên người tan đi bớt biết thành một hồ nước mùa xuân, như thể muốn hòa hợp với Diệp Phong.
Vèo!
Lúc này khí tức bí ẩn đan xen lại trong cơ thể của hai người, âm dương dung hợp, một vòng bắt đầu.
Nếu là một người đàn ông bình thường, e là sẽ bị khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung làm cho đông cứng thành băng, nhưng trên người Diệp Phong có lực Bạch Hổ, vừa dương vừa cứng, có thể hóa giải hoàn toàn.
Khí tức này tôi luyện cơ thể hai người, hai người đều mất đi lý trí ôm chặt nhau theo bản năng, mặc cho sức mạnh băng lửa trong người cả hai quấn lấy nhau, đạt đến một cảnh giới vô cùng tuyệt diệu, hài hòa, thậm chí ngay cả thực lực cũng bỗng chốc tăng lên.
Diệp Phong chỉ cảm thấy dịch thể như mật ong chảy ra từ trong miệng Sở Mai Dung, cực kỳ ngọt ngào, mà đôi môi cô cũng không còn lạnh như trước như thể hóa thành cánh hoa mỏng manh, thậm chí còn ngậm lấy theo bản năng.
Thoáng chốc cả căn phòng ngập đầy sắc xuân, vô cùng dịu dàng.
“Ư ư…”
Đúng lúc này Sở Mai Dung lại phát ra tiếng rên, lông mi khẽ động đậy sau đó đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra, cô tỉnh lại.